Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm

Sai Lầm 16

Nhất Nhân Nguyên Lương

2024-08-20 05:10:08

Nhìn bề ngoài Khúc Phi Bạch không giống một kẻ sát nhân chút nào, ông ta rất lịch sự, mặc vest, làm lãnh đạo, đối xử với mọi người rất hòa nhã, có công việc ổn định và sự nghiệp thành đạt, có nhà lầu, xe hơi. Theo nghĩa đen mà nói, ông ta là một doanh nhân thành đạt.

Thật khó để tưởng tượng rằng một người như vậy sẽ giết người.

Nhưng Tần Kha đã từng nghe qua một câu nói rằng những người bề ngoài càng hiền lành, đơn thuần, yếu đuối lại càng dễ có sóng gió ập đến.

Ba người ở đây không ai lên tiếng, hiện trường rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Hầu hết thời gian Khúc Phi Bạch muốn có một không gian yên tĩnh, bởi vì xung quanh đều rất ồn ào và khi đi làm thì ông ta phải lấy lại tinh thần để đối phó với đồng nghiệp và lãnh đạo.

Tuy rằng hiện tại ông ta đã là một sếp nhỏ, có quyền lực nhất định, nhưng vị trí này thấp quá, đi đâu cũng phải nghe lời cấp trên. Mấy năm ông ta dự định cố gắng leo lên, nhưng ông ta không phải muốn cố gắng đi làm hài lòng người khác, mà là muốn thay đổi cách nhìn của người khác về mình.

Ban ngày làm việc, tối đến còn có nhiều trò tiêu khiển khác nhau. Bản thân Khúc Phi Bạch không phải là người có tửu lượng cao. Khi mới đi làm, ông ta rất ghét những dịp cần nâng ly chúc mừng. Khi đó, ông ta cảm thấy rượu thì có gì đáng kính chứ, có năng lực làm việc tốt không phải là được rồi sao. Vì vậy ông ta không nói những lời tâng bốc nịnh bợ mà ông ta có năng lực thực sự.

Nhưng suy nghĩ đơn thuần này đã hoàn toàn tan vỡ trong vòng hai năm. Sau này ông ta bỏ công việc đó, tham gia kỳ thi công chức và trở thành một lãnh đạo không to không nhỏ trong thị trấn.

Những trò tiêu khiển mà trước đây ông ta rất ghét giờ đã trở thành chuyện thường tình. Vì là quan hệ của lãnh đạo nên phần lớn thời gian ông ta thích tận hưởng những lời tâng bốc nịnh bợ của cấp dưới. Chỉ là cuối cùng do không phải sếp lớn nên vẫn phải uống rượu, hiện tại tửu lượng của ông ta đã rất tốt rồi, cả đêm uống nhiều nhất cũng chỉ gần say.

Tiếng nhạc trong KTV, tiếng thuyết phục và khen ngợi, thật ồn...

Ông ta chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc thật yên bình, nhưng thời gian này trong nhà cũng rất ồn ào.

Mặc dù những năm qua ông ta từng bước một leo lên, nhưng ông ta cũng phải chịu rất nhiều tức giận ở đơn vị công tác, mà ông ta không có nơi nào để trút giận, ông ta chỉ có thể trút giận ở nhà, sau đó vợ ông ta ly hôn với ông ta.

Lúc đầu ông ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Lúc yêu nhau và khi mới kết hôn, người phụ nữ đó vẫn rất xinh đẹp, nhưng từ khi sinh con, cả thân hình bà ta béo lên tròn trĩnh, nhìn không thể chấp nhận nổi.

Bà ta muốn ly hôn với ông ta thì ông ta liền đồng ý ly hôn. Dù sao rất nhiều thứ có được bây giờ đều là tài sản trước hôn nhân, bà ta cũng không được phép mang đi.

Sau khi ly hôn với vợ, ông ta càng cảm thấy áp lực hơn, một mình nuôi con, một mình gánh vác việc gia đình, hai năm qua ông ta đã đón cha mình đến. Vốn dĩ ông ta muốn cha mình đến giúp chăm sóc con, nhưng không ngờ rằng không những không giúp được gì mà còn làm ra những chuyện xấu hổ mất mặt.

Thực sự càng ngày càng tồi tệ.

Nhưng đó là cha ông ta, ông ta cũng không thể làm gì được ông cụ. Nhưng những chuyện này cứ chồng chất trong lòng ông ta, không thể nói ra cùng ai, vì vậy ông ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Ông ta chỉ muốn yên tĩnh một mình một lúc.

Nhưng không phải là sự yên tĩnh như bây giờ.

Hai viên cảnh sát đột nhiên đến nhà khiến Khúc Phi Bạch cảm thấy rất bất an, ông ta không thể để họ ở lại đây lâu hơn nữa.

Khúc Phi Bạch rót cho Tần Kha và Vương Hạo một tách trà khác, sau đó nói: "Hay là hai vị về trước đi. Cha tôi có lúc sẽ ra ngoài ăn cơm, có thể sẽ về hơi muộn."

Tần Kha: "Chúng tôi cũng cảm thấy ở chỗ này chờ đợi mãi cũng không phải là chuyện tốt."

Ngay khi Khúc Phi Bạch thở phào nhẹ nhõm và nghĩ rằng họ cuối cùng chịu rời đi thì Tần Kha nói: "Vậy tại sao ông không gọi cho cha ông, nói với ông cụ rằng cảnh sát đang đến nhà, yêu cầu ông cụ quay lại và hợp tác điều tra nhỉ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yêu cầu của Tần Kha rất hợp lý, nên Khúc Phi Bạch không tìm thấy bất cứ điều gì để bác bỏ.

Ông ta cười nhạt và nói: "Cha tôi không biết sử dụng điện thoại thông minh mà ông ấy hiếm khi mang theo bên mình."

Tần Kha: "Như vậy thật là đáng tiếc rồi."

Khúc Phi Bạch: "Xin lỗi, đã để hai vị đợi nãy giờ."

Tần Kha nhìn Khúc Phi Bạch, ông ta là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình, ông ta đã làm việc trong các cơ quan chính phủ hơn mười năm, ông ta biết nói những lời hoa mỹ và khách sáo, có vài lời nói còn khiến cho người đàn ông trung niên cảm thấy phát ngán.

Tần Kha suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp nói dối ông ta, nếu không cũng không biết khi nào mới nói ra được những chuyện này.

Tần Kha mỉm cười, hơi ngửa người ra sau, lộ ra một đôi mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy.

Vương Hạo bên cạnh: "..."

Không hiểu sao lại có dự cảm không lành.

Tần Kha: "Khúc tiên sinh, để tôi nói thẳng ra thì cảnh sát đã chú ý đến ông từ lâu rồi."

Chiếc cốc mà Khúc Phi Bạch đang cầm phát ra âm thanh chói tai trên bàn.

Khúc Phi Bạch: "Xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô lắm. Cảnh sát đang chú ý đến tôi? Tôi nghĩ tôi chắc không làm sai chuyện gì."

Đây không phải là đang nói bừa sao! Hiện tại vẫn chưa chắc Khúc Phi Bạch này chính là người báo án hôm đó, cho dù khẳng định ông ta là người báo án cũng không thể hỏi như vậy!

Hỏi như vậy chắc chắn sẽ bị khiếu nại mất!

Vương Hạo trong lòng lo lắng, miệng vội giải thích: "Khúc tiên sinh, Tần Kha là người mới của chúng tôi, cô ấy mới bắt đầu..."

Vương Hạo còn chưa nói xong đã bị Tần Kha ngắt lời: "Khúc Phi Bạch, có làm sai chuyện gì hay không trong lòng ông chẳng phải đã rõ rồi sao?"

Khúc Phi Bạch nhạy bén nhận ra rằng hai cảnh sát có quan điểm khác nhau, ông ta trực tiếp phớt lờ Tần Kha và hỏi Vương Hạo: "Cảnh sát Vương, bây giờ tôi thực sự rất mơ hồ, tôi không biết rốt cuộc mình đã phạm phải tội gì? Các vị hôm nay tới đây rốt cuộc là để điều tra cái gì?”

Vương Hạo thật là khóc không ra nước mắt, anh ta làm sao biết Tần Kha đang làm cái quỷ gì. Anh ta đột nhiên đi ra, lần sau không dẫn theo cô ra ngoài nữa, dẫn theo người mới thật sự rất khó, vẫn nên để lão đại đưa cô đi.

Vương Hạo còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào thì một câu của Tần Kha đã khiến toàn thân Khúc Phi Bạch lập tức cứng đờ.

Tần Kha: "Khúc tiên sinh, nhà ông gần đây đổi sô pha, chiếc sô pha ban đầu cũng rất đẹp, không hư cũng không cũ, sao đột nhiên lại muốn đổi sô pha?"

Khúc Phi Bạch: "Làm sao cô biết..."

Tần Kha: "Tôi làm sao biết ông đổi ghế sô pha? Ông cho rằng vừa rồi lời tôi nói là để lừa ông sao? Tôi không chỉ biết ông đổi ghế sô pha, mà còn biết nhiều hơn nữa. Ông muốn chính mình tự khai, hay để tôi nói?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Khúc tiên sinh, ông là người của cơ quan chính phủ, hơn nữa ông cũng từng học qua, ông chắc phải biết rằng có sự khác biệt rất lớn trong việc tuyên án đối với kết quả thẩm vấn mà tự nguyện nhận tội."

Những lời này Khúc Phi Bạch đương nhiên không tin vì ông ta thường áp dụng phương pháp này khi đối phó với cấp dưới của mình, đều là lừa người.

Khúc Phi Bạch: "Tôi thực sự không biết cô đang nói cái gì. Nếu tôi thực sự phạm tội, xin cô hãy nói cho tôi biết, nếu không tôi cũng rất khó xử."

"Nhà tôi đổi ghế sô pha cũng không phải chuyện gì bí mật, động tĩnh của công ty chuyển nhà lớn như vậy, hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy, chỉ cần hỏi hàng xóm trước khi đến là có thể biết được."

"Còn vì sao tôi muốn đổi ghế sô pha, cái này cô có khăng khăng bắt tôi nói ra lý do thì tôi thật sự cũng không biết nói sao. Tôi chỉ thấy một chiếc ghế sô pha trên mạng cảm thấy rất thích hợp nên liền nghĩ đến việc đổi một cái. Chẳng lẽ có pháp luật nào quy định ghế sô pha phải hỏng phải rách thì mới được thay mới sao?"

Tần Kha: "Khúc tiên sinh không hổ là một nhà lãnh đạo. Nói câu nào ra câu đấy, mà những gì ông nói đều rất có lý."

Khúc Phi Bạch nhìn Tần Kha nở một nụ cười trắng bệch.

Tần Kha: “Vậy ông giải thích thế nào về việc xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn xe của Ninh Tuệ?”

Khúc Phi Bạch: "Cái gì mà địa điểm xảy ra tai nạn xe, tôi không biết."

Tần Kha: "Khúc tiên sinh, chúng tôi đang nắm trong tay chứng cứ về sự xuất hiện của ông tại hiện trường vụ án, bây giờ tiếp tục giả vờ cũng không tốt rồi nhỉ. Địa điểm đó quả thực hẻo lánh, không có camera giám sát, nhưng trên đường ông về có không ít camera giám sát. Hơn nữa Khúc tiên sinh còn ăn mặc đặc biệt như vậy.”

"Nửa đêm trời không mưa, lại mặc áo mưa, đeo khẩu trang, thậm chí còn đeo găng tay, ăn mặc đặc biệt như vậy nhìn thoáng qua là có thể nhận ra."

Trước khi ông ta kịp nói lại thì Tần Kha đã quyết định phong tỏa tất cả đường lui của ông ta: "Đừng nói là người kia che kín như vậy thì làm sao tôi phán đoán ra được đó là ông? Khúc tiên sinh, ông phải tin tưởng vào công nghệ điều tra tội phạm hiện nay của cảnh sát. Còn nữa, đã có ai từng nói với ông rằng đôi mắt của ông rất dễ nhận ra chưa?"

"Một bên một mí một bên hai mí, còn một nốt ruồi ở bên phải lông mày, đây đều là những chi tiết rõ ràng."

Khúc Phi Bạch im lặng vài giây và thừa nhận: "Tôi thừa nhận rằng tôi đã đi qua con đường đó ngày hôm đó."

Nghe được Khúc Phi Bạch đã thừa nhận, thần sắc của Tần Kha bình thản, nhưng trong lòng Vương Hạo lại ngập tràn hỗn loạn.

Thì ra Tần Kha đã phát hiện ra manh mối từ lâu, cho nên vừa mới vào phòng này đã cư xử khác thường như vậy. Vì vậy ngay từ đầu đã hỏi đối phương một câu có vẻ không hợp lý là có mặc áo mưa hay không.

Vừa rồi cô đang nhìn quanh xem trong căn phòng này còn sót lại vật chứng gì không, từ những chi tiết cô đã suy ra được rất nhiều chuyện.

Khúc Phi Bạch không biết, nhưng Vương Hạo biết rất rõ, cảnh sát căn bản chưa bao giờ điều tra như cô nói, về việc đổi ghế sô pha đều do Tần Kha tự mình đoán ra được.

Đây có phải là thế mạnh mà đến cả lão Tống cũng không thể không muốn đưa vào tổ trọng án không? Đỉnh, thực sự quá đỉnh.

Trong lòng Vương Hạo càng kính trọng Tần Kha hơn.

Tần Kha có chút không thoải mái, cô không biết tại sao Vương Hạo đột nhiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình.

Anh nhìn kẻ sát nhân đi, nhìn cô làm cái gì!

Sắc mặt Vương Hạo kiên định: Cô nàng Tần Kha, có ý tứ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm

Số ký tự: 0