Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Sai Lầm 17
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Cũng may Vương Hạo vẫn rất chuyên nghiệp, anh ta rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại.
Vương Hạo Nghiêm túc nhìn Khúc Phi Bạch: “Khúc tiên sinh, vừa nãy ông còn thề thốt ngày đó mình tan làm xong thì đi thẳng về nhà nghỉ ngơi, vì sao bây giờ lại nói là đi ngang qua?”
“Thời gian xảy ra vụ án là mười một mười hai giờ đêm, vậy mà ông có thể đi ngang qua sao?”
Vương Hạo: “Ông thừa nhận người báo cảnh sát là ông à?”
Khúc Phi Bạch cẩn thận mở lời: “Là tôi báo cảnh sát.”
Vương Hạo: “Vậy sao ngay từ đầu không nói?”
Thái độ của Khúc Phi Bạch thành khẩn: “Con người tôi không thích phiền phức, hơn nữa không có gì để nói, vụ tai nạn xe cộ kia không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Là sự cố do tài xế say rượu lái xe tạo ra, tôi chỉ là nhìn thấy nên báo cảnh sát mà thôi, thực hiện đúng nghĩa vụ công dân thôi, như vậy thì tôi không tính là phạm tội chứ.”
Giọng điệu của Tần Kha quái gở: “Kỹ thuật diễn xuất của Khúc tiên sinh thật là không tồi, rõ ràng là ở hiện trường, vừa rồi khi chúng tôi hỏi chuyện lại khăng khăng nói là diễn như thể cái gì cũng không biết vậy.”
Tần Kha: “Khúc tiên sinh, chúng tôi đã biết người báo án là ông từ lâu rồi, nếu chỉ là đi ngang qua mà báo án, hành vi này tất nhiên không hề phạm tôi, đây còn là chuyện tốt nữa, nhưng có phải ông nên giải thích xem tại sao hơn nửa đêm ông còn đi ngang qua con đường kia làm gì không?”
“Con đường kia cách nhà ông cũng xem như chẳng gần đúng không nhỉ?”
Khúc Phi Bạch thở dài.
Nghe thấy giọng điệu này, Tần Kha đã biết ông ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi.
Quả nhiên…
Khúc Phi Bạch: “Thật ra áp lực của tôi rất lớn, hai người đừng nhìn tôi bên ngoài cũng chẳng có chuyện gì tệ lắm, là một người lãnh đạo, những cảm xúc tiêu cực này có thể nói ra với ai cơ chứ? Ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi, vợ tôi cũng đã ly hôn, bây giờ cũng là một mình tôi nuôi con.”
“Phương diện công tác, phương diện cuộc sống chắc chắn có rất nhiều phiền não, nhưng không ai tin, những việc này đều phải kìm nén trong lòng, ở bên ngoài tôi biểu hiện có vẻ như không có chuyện gì, để bạn bè và người nhà nhìn thấy không lo lắng phiền lòng.”
Khúc Phi Bạch: “Có đôi khi buổi tối tôi không ngủ được, thì tôi muốn đi dạo một chút, mọi người nhìn thấy mặc áo mưa đeo khẩu trang, là vì tôi không muốn người khác nhận ra, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, để cho người khác biết tôi còn một mặt này, thì không phải họ sẽ chế giễu cười nhạo tôi sao?”
Nói rồi Khúc Phi Bạch lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Con gái của tôi…”
Tần Kha giơ tay ngăn ông ta lại: “Được rồi, Khúc tiên sinh, chúng tôi không có hứng thú với cuộc sống bất đắc dĩ của ông.”
Khúc Phi Bạch: “...” Nếu không phải hai người này là cảnh sát, ông ta đã không nhịn được mà chửi thề ra được. Ngần ấy năm, cũng chưa có ai vả mặt ông ta như vậy, sau đây ông ta nhất định sẽ điều tra kĩ lưỡng về hai người cảnh sát này!
Đặc biệt là người phụ nữ này! Cho dù không thể khiến cho cô mất việc, chắc chắn cũng phải ngáng chân cô, nếu không ông ta sẽ nuốt không trôi cục tức này!
Tần Kha: “Dựa theo ý của Khúc tiên sinh ông, vào ban đêm ông vì không ngủ được nên mới đi ra ngoài đi dạo, kết quả là trùng hợp nhìn thấy quá trình vụ tai nạn xe nên mới báo cảnh sát, sau đó bởi vì ông không muốn dính phải phức, nên định là làm chuyện tốt nhưng không lưu danh, quyết tâm không nói cho cảnh sát đúng không?”
Khúc Phi Bạch: “... Đúng.”
Tần Kha: “Ông chắc chắn chứ?”
Tần Kha vừa hỏi như vậy, Khúc Phi Bạch do dự: “Ý của cô là gì?”
Tần Kha: “Không có ý gì cả, ông không thấy bây giờ chúng tôi đang ghi chép sao? Chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.”
Khúc Phi Bạch cân nhắc từng chữ mình nói ra: “Đêm hôm đó tôi đi ngang qua thấy hiện trường vụ tai nạn giao thông nên báo cảnh sát, sau đó tôi đã rời đi, chuyện sau đó tôi không rõ lắm.”
Tần Kha gật đầu: “Rất tốt.”
Trong lòng Khúc Phi Bạch phập phồng, người phụ nữ này biết được gì rồi sao?
Tần Kha: “Thói quen buổi tối ông không ngủ được nên thích ra ngoài tản bộ đã duy trì được bao lâu rồi? Tần suất đại khái là bao nhiêu? Bao lâu thì ra ngoài một lần? Thời gian nào thì đi ra ngoài?”
Gương mặt Khúc Phi Bạch lạnh đi, cũng không khách khí với hai người họ nữa: “Hai vị, hai người hỏi lâu như vậy cũng tương đối rồi, tôi cũng không phải nghi phạm giết người, tôi chỉ là nhìn thấy tai nạn xe cộ nên báo cảnh sát, nên cung cấp manh mối cho các người thì tôi đã cung cấp rồi, những chuyện khác thật sự tôi không biết.”
“Các người nói hành tung của tôi khả nghi tôi cũng đã giải thích, chẳng lẽ nói tôi có một vài sở thích nho nhỏ cũng không được sao?”
“Nếu các người cảm thấy tôi giống tội phạm giết người, vậy các người trực tiếp bắt tôi đi thẩm vấn đi, sau đó xin lệnh lục soát khám xét nhà ở của tôi cẩn thận xem có hung khí gì đó hay không.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh: “Tôi vẫn luôn khách khí với hai người, nhưng hai người lại khinh người quá đáng, tuy rằng tôi chỉ là một cán bộ nhỏ trong thị trấn, nhưng cũng không thể để hai người bắt nạt như vậy được!”
Vẻ mặt Tần Kha không có cảm xúc nghe ông ta nói xong, điềm nhiên nói: “Ai nói ông không phải là nghi phạm giết người chứ? Ba người kia không phải ông giết sao?”
Tay Khúc Phi Bạch run lên: “Đừng có ngậm máu phun người như vậy, có tin tôi cho luật sư tố cáo cô không!”
Tần Kha: “Có ngậm máu phun người hay không trong lòng Khúc tiên sinh ông đã biết, bây giờ tay ông đã run lên, thế nào đang chột dạ à?”
Khúc Phi Bạch: “Đây là tức giận.”
Tần Kha: “Vậy thì ông tức sớm quá rồi, chuyện cần tức giận còn ở phía sau.”
Vương Hạo kinh ngạc cảm thán nhìn Tần Kha, cô có biết bây giờ cô nhìn rất kiêu ngạo, rất gợi đòn.
Tần Kha: “Bây giờ chúng tôi đang thẩm vấn đó, còn lệnh điều tra, đã xin rồi, chờ lát nữa chắc là sẽ tới ngay thôi, Khúc tiên sinh cũng không nên chạy đâu, gần đây ông chỉ là một văn chức bình thường nhìn qua không thể đánh đấm, thân thủ của cảnh sát Vương của chúng tôi rất tốt, ông còn chưa kịp chạy thì đã bị ấn đầu xuống đất rồi.”
“Thứ hai, những cảnh sát khác cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi, nguyện vọng bị bắt của ông sẽ được thực hiện ngay thôi.”
Khúc Phi Bạch tức giận nói: “Các người có chứng cứ gì, dựa vào cái gì mà bắt tôi, tôi phạm tội gì chứ!”
Tần Kha: “Buổi tối ngày hai mươi tám tháng mười ông đuổi theo sau Ninh Tuệ, dẫn tới việc bà ấy hoảng loạn lao ra đường, bị xe đâm chết, ngày tám tháng mười một ông theo dõi Trang Tiểu Trân đang đi dạo, đẩy bà ấy xuống sông, khiến bà ấy chết đuối. Ngày mười lăm tháng mười một, ở một hẻm nhỏ của phố Hồ Tâm tàn nhẫn giết hại Vương Phân.”
Khúc Phi Bạch không chịu thừa nhận: “Cô nói tôi giết thì là tôi giết sao? Cô có chứng cứ gì? Căn bản là tôi chẳng quen biết những người mà cô kể, vì sao tôi lại giết hại các bà ấy?”
Tần Kha: “Chứng cứ? Có chứ. Ở hiện trường tử vong của Vương Phân chúng tôi lấy được một nhóm dấu chân, bên trên còn có máu để lại, chỉ cần đối chiếu thì biết có phải là của ông hay không.”
Sắc mặt Khúc Phi Bạch khó coi nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi chỉ vừa khéo đi ngang qua đó không được sao?”
Tần Kha: “Vậy ông cũng vừa khéo đi ngang qua lầu hai nhà Vương Phân sao? Ông cũng có thể vừa khéo trèo lên vách tường bên ngoài cửa sổ nhà bà ấy nhìn lén sao! Đeo gang tay trèo lên vách tường sẽ bị trượt xuống, nên ở đó ông để lại cái gì, còn muốn để tôi nhắc nhở sao?”
Sắc mặt của Khúc Phi Bạch lúc trắng lúc xám, ông ta biết chính mình đã thua toàn tập.
Bả vai ông ta sụp xuống, từ bỏ chống cự, cả người như đột nhiên già đi.
Thấy thế, Vương Hạo đi qua, còng tay ông ta.
Chỉ với trình độ này, còn không quên cho Tần Kha một cái 666.
Tần Kha gửi tin nhắn cho Vương Hạo: “Có thể liên lạc với đám người đội trưởng Triệu.”
Vương Hạo: “Không phải cô đã liên lạc rồi sao?”
Tần Kha: “Không có, tôi lừa ông ta thôi.”
Vương Hạo: “... Vậy lệnh điều tra vừa rồi cô nói đâu?”
Tần Kha: “Lừa ông ta thôi.”
Vương Hạo: “Vậy những chứng cứ vừa nói thì sao?”
Tần Kha lười không trả lời, không tiếng động nói ra ba chữ.
Lừa ông ta.
Vương Hạo: “...”
Chẳng trách phải nhắn tin, nếu để cho Khúc Phi Bạch biết được, vậy không tức chết sao.
Sau khi còng tay Khúc Phi Bạch lại, Vương Hạo ra cửa gọi điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại Khúc Phi Bạch và Tần Kha.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hệ thống hiển thị nhiệm vụ đã hoàn thành, cô nhận được năm trăm đồng vàng, còn có thêm một cơ hội quay thưởng.
Không phải chết lại còn có tiền, bây giờ tâm tình Tần Kha cực kỳ tốt.
Uống nước nhớ nguồn, cô quyết định an ủi Khúc Phi Bạch một chút.
Tần Kha: “Khúc tiên sinh, thật ra tôi không rõ, giữa ông và những bà cụ này không có thù oán gì, vì sao lại muốn giết người? Chắc không phải là vì áp lực lớn quá nên cứ muốn phát tiết ra chứ.”
Khúc Phi Bạch nhìn cô một cái, lại không nói gì cả.
Tần Kha rất thành khẩn nói: “Khúc tiên sinh, chúng tôi chỉ theo lệnh của cấp trên điều tra, tôi cũng không phải nhắm vào ông, thật ra tôi cảm thấy dáng vẻ của ông không giống kẻ giết người, chắc chắn là có nỗi khổ gì đó.”
Vương Hạo mới từ cửa đi vào thì nghe thấy một câu như thế.
Được đấy, người tốt người xấu cô đều làm được.
Nghĩ vậy anh ta lại quay ra ngoài, không biết vì sao anh ta cảm thấy Tần Kha có vẻ không cần đến anh ta, thậm chí anh ta ở bên trong sẽ còn ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô.
Vương Hạo ngồi xổm dưới đất bên ngoài cửa nhìn mây đen xa xa, trong lòng đầy nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là cảnh sát chân chính chứ!
Tần Kha: “Thật ra vừa rồi ông nói, người trung niên rất áp lực, tôi cảm thấy rất có lý, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thật ra còn mệt mỏi hơn cả người già, càng đừng nói đến người trung niên trên có già dưới có trẻ, ngày ngày đều phải cố gắng làm việc xã giao, nghĩ thế nào cũng còn các khoản vay mua nhà mua xe, chăm sóc cha mẹ, chăm lo cho con cái, bây giờ nuôi trẻ con cực kỳ phiền mà cũng cực kỳ tốn tiền.”
“Ngoài cái này ra còn áp lực công việc nữa, chuyện ăn, mặc ở, đi lại, điện nước, sức khỏe của cả nhà gì đó, nếu mà con còn phải mua chuyện cho ông nữa, cha mẹ mà xảy ra tình huống gì đó thì áp lực tiền bạc còn lớn hơn nữa, cho nên ông rất áp lực cũng có thể hiểu được.”
Khúc Phi Bạch đột nhiên mở miệng: “Tôi giết người là bởi vì ba của tôi.”
Tần Kha: “Ba của ông? Giữa ông cụ và những người phụ nữ này có quan hệ gì?”
Khúc Phi Bạch: “Họ cũng không biết.”
Tần Kha: “Không quen biết!”
Không quen biết mà ông lại giết người? Ông có bệnh à!
Vương Hạo Nghiêm túc nhìn Khúc Phi Bạch: “Khúc tiên sinh, vừa nãy ông còn thề thốt ngày đó mình tan làm xong thì đi thẳng về nhà nghỉ ngơi, vì sao bây giờ lại nói là đi ngang qua?”
“Thời gian xảy ra vụ án là mười một mười hai giờ đêm, vậy mà ông có thể đi ngang qua sao?”
Vương Hạo: “Ông thừa nhận người báo cảnh sát là ông à?”
Khúc Phi Bạch cẩn thận mở lời: “Là tôi báo cảnh sát.”
Vương Hạo: “Vậy sao ngay từ đầu không nói?”
Thái độ của Khúc Phi Bạch thành khẩn: “Con người tôi không thích phiền phức, hơn nữa không có gì để nói, vụ tai nạn xe cộ kia không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Là sự cố do tài xế say rượu lái xe tạo ra, tôi chỉ là nhìn thấy nên báo cảnh sát mà thôi, thực hiện đúng nghĩa vụ công dân thôi, như vậy thì tôi không tính là phạm tội chứ.”
Giọng điệu của Tần Kha quái gở: “Kỹ thuật diễn xuất của Khúc tiên sinh thật là không tồi, rõ ràng là ở hiện trường, vừa rồi khi chúng tôi hỏi chuyện lại khăng khăng nói là diễn như thể cái gì cũng không biết vậy.”
Tần Kha: “Khúc tiên sinh, chúng tôi đã biết người báo án là ông từ lâu rồi, nếu chỉ là đi ngang qua mà báo án, hành vi này tất nhiên không hề phạm tôi, đây còn là chuyện tốt nữa, nhưng có phải ông nên giải thích xem tại sao hơn nửa đêm ông còn đi ngang qua con đường kia làm gì không?”
“Con đường kia cách nhà ông cũng xem như chẳng gần đúng không nhỉ?”
Khúc Phi Bạch thở dài.
Nghe thấy giọng điệu này, Tần Kha đã biết ông ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi.
Quả nhiên…
Khúc Phi Bạch: “Thật ra áp lực của tôi rất lớn, hai người đừng nhìn tôi bên ngoài cũng chẳng có chuyện gì tệ lắm, là một người lãnh đạo, những cảm xúc tiêu cực này có thể nói ra với ai cơ chứ? Ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi, vợ tôi cũng đã ly hôn, bây giờ cũng là một mình tôi nuôi con.”
“Phương diện công tác, phương diện cuộc sống chắc chắn có rất nhiều phiền não, nhưng không ai tin, những việc này đều phải kìm nén trong lòng, ở bên ngoài tôi biểu hiện có vẻ như không có chuyện gì, để bạn bè và người nhà nhìn thấy không lo lắng phiền lòng.”
Khúc Phi Bạch: “Có đôi khi buổi tối tôi không ngủ được, thì tôi muốn đi dạo một chút, mọi người nhìn thấy mặc áo mưa đeo khẩu trang, là vì tôi không muốn người khác nhận ra, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, để cho người khác biết tôi còn một mặt này, thì không phải họ sẽ chế giễu cười nhạo tôi sao?”
Nói rồi Khúc Phi Bạch lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Con gái của tôi…”
Tần Kha giơ tay ngăn ông ta lại: “Được rồi, Khúc tiên sinh, chúng tôi không có hứng thú với cuộc sống bất đắc dĩ của ông.”
Khúc Phi Bạch: “...” Nếu không phải hai người này là cảnh sát, ông ta đã không nhịn được mà chửi thề ra được. Ngần ấy năm, cũng chưa có ai vả mặt ông ta như vậy, sau đây ông ta nhất định sẽ điều tra kĩ lưỡng về hai người cảnh sát này!
Đặc biệt là người phụ nữ này! Cho dù không thể khiến cho cô mất việc, chắc chắn cũng phải ngáng chân cô, nếu không ông ta sẽ nuốt không trôi cục tức này!
Tần Kha: “Dựa theo ý của Khúc tiên sinh ông, vào ban đêm ông vì không ngủ được nên mới đi ra ngoài đi dạo, kết quả là trùng hợp nhìn thấy quá trình vụ tai nạn xe nên mới báo cảnh sát, sau đó bởi vì ông không muốn dính phải phức, nên định là làm chuyện tốt nhưng không lưu danh, quyết tâm không nói cho cảnh sát đúng không?”
Khúc Phi Bạch: “... Đúng.”
Tần Kha: “Ông chắc chắn chứ?”
Tần Kha vừa hỏi như vậy, Khúc Phi Bạch do dự: “Ý của cô là gì?”
Tần Kha: “Không có ý gì cả, ông không thấy bây giờ chúng tôi đang ghi chép sao? Chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.”
Khúc Phi Bạch cân nhắc từng chữ mình nói ra: “Đêm hôm đó tôi đi ngang qua thấy hiện trường vụ tai nạn giao thông nên báo cảnh sát, sau đó tôi đã rời đi, chuyện sau đó tôi không rõ lắm.”
Tần Kha gật đầu: “Rất tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Khúc Phi Bạch phập phồng, người phụ nữ này biết được gì rồi sao?
Tần Kha: “Thói quen buổi tối ông không ngủ được nên thích ra ngoài tản bộ đã duy trì được bao lâu rồi? Tần suất đại khái là bao nhiêu? Bao lâu thì ra ngoài một lần? Thời gian nào thì đi ra ngoài?”
Gương mặt Khúc Phi Bạch lạnh đi, cũng không khách khí với hai người họ nữa: “Hai vị, hai người hỏi lâu như vậy cũng tương đối rồi, tôi cũng không phải nghi phạm giết người, tôi chỉ là nhìn thấy tai nạn xe cộ nên báo cảnh sát, nên cung cấp manh mối cho các người thì tôi đã cung cấp rồi, những chuyện khác thật sự tôi không biết.”
“Các người nói hành tung của tôi khả nghi tôi cũng đã giải thích, chẳng lẽ nói tôi có một vài sở thích nho nhỏ cũng không được sao?”
“Nếu các người cảm thấy tôi giống tội phạm giết người, vậy các người trực tiếp bắt tôi đi thẩm vấn đi, sau đó xin lệnh lục soát khám xét nhà ở của tôi cẩn thận xem có hung khí gì đó hay không.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh: “Tôi vẫn luôn khách khí với hai người, nhưng hai người lại khinh người quá đáng, tuy rằng tôi chỉ là một cán bộ nhỏ trong thị trấn, nhưng cũng không thể để hai người bắt nạt như vậy được!”
Vẻ mặt Tần Kha không có cảm xúc nghe ông ta nói xong, điềm nhiên nói: “Ai nói ông không phải là nghi phạm giết người chứ? Ba người kia không phải ông giết sao?”
Tay Khúc Phi Bạch run lên: “Đừng có ngậm máu phun người như vậy, có tin tôi cho luật sư tố cáo cô không!”
Tần Kha: “Có ngậm máu phun người hay không trong lòng Khúc tiên sinh ông đã biết, bây giờ tay ông đã run lên, thế nào đang chột dạ à?”
Khúc Phi Bạch: “Đây là tức giận.”
Tần Kha: “Vậy thì ông tức sớm quá rồi, chuyện cần tức giận còn ở phía sau.”
Vương Hạo kinh ngạc cảm thán nhìn Tần Kha, cô có biết bây giờ cô nhìn rất kiêu ngạo, rất gợi đòn.
Tần Kha: “Bây giờ chúng tôi đang thẩm vấn đó, còn lệnh điều tra, đã xin rồi, chờ lát nữa chắc là sẽ tới ngay thôi, Khúc tiên sinh cũng không nên chạy đâu, gần đây ông chỉ là một văn chức bình thường nhìn qua không thể đánh đấm, thân thủ của cảnh sát Vương của chúng tôi rất tốt, ông còn chưa kịp chạy thì đã bị ấn đầu xuống đất rồi.”
“Thứ hai, những cảnh sát khác cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi, nguyện vọng bị bắt của ông sẽ được thực hiện ngay thôi.”
Khúc Phi Bạch tức giận nói: “Các người có chứng cứ gì, dựa vào cái gì mà bắt tôi, tôi phạm tội gì chứ!”
Tần Kha: “Buổi tối ngày hai mươi tám tháng mười ông đuổi theo sau Ninh Tuệ, dẫn tới việc bà ấy hoảng loạn lao ra đường, bị xe đâm chết, ngày tám tháng mười một ông theo dõi Trang Tiểu Trân đang đi dạo, đẩy bà ấy xuống sông, khiến bà ấy chết đuối. Ngày mười lăm tháng mười một, ở một hẻm nhỏ của phố Hồ Tâm tàn nhẫn giết hại Vương Phân.”
Khúc Phi Bạch không chịu thừa nhận: “Cô nói tôi giết thì là tôi giết sao? Cô có chứng cứ gì? Căn bản là tôi chẳng quen biết những người mà cô kể, vì sao tôi lại giết hại các bà ấy?”
Tần Kha: “Chứng cứ? Có chứ. Ở hiện trường tử vong của Vương Phân chúng tôi lấy được một nhóm dấu chân, bên trên còn có máu để lại, chỉ cần đối chiếu thì biết có phải là của ông hay không.”
Sắc mặt Khúc Phi Bạch khó coi nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi chỉ vừa khéo đi ngang qua đó không được sao?”
Tần Kha: “Vậy ông cũng vừa khéo đi ngang qua lầu hai nhà Vương Phân sao? Ông cũng có thể vừa khéo trèo lên vách tường bên ngoài cửa sổ nhà bà ấy nhìn lén sao! Đeo gang tay trèo lên vách tường sẽ bị trượt xuống, nên ở đó ông để lại cái gì, còn muốn để tôi nhắc nhở sao?”
Sắc mặt của Khúc Phi Bạch lúc trắng lúc xám, ông ta biết chính mình đã thua toàn tập.
Bả vai ông ta sụp xuống, từ bỏ chống cự, cả người như đột nhiên già đi.
Thấy thế, Vương Hạo đi qua, còng tay ông ta.
Chỉ với trình độ này, còn không quên cho Tần Kha một cái 666.
Tần Kha gửi tin nhắn cho Vương Hạo: “Có thể liên lạc với đám người đội trưởng Triệu.”
Vương Hạo: “Không phải cô đã liên lạc rồi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Kha: “Không có, tôi lừa ông ta thôi.”
Vương Hạo: “... Vậy lệnh điều tra vừa rồi cô nói đâu?”
Tần Kha: “Lừa ông ta thôi.”
Vương Hạo: “Vậy những chứng cứ vừa nói thì sao?”
Tần Kha lười không trả lời, không tiếng động nói ra ba chữ.
Lừa ông ta.
Vương Hạo: “...”
Chẳng trách phải nhắn tin, nếu để cho Khúc Phi Bạch biết được, vậy không tức chết sao.
Sau khi còng tay Khúc Phi Bạch lại, Vương Hạo ra cửa gọi điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại Khúc Phi Bạch và Tần Kha.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hệ thống hiển thị nhiệm vụ đã hoàn thành, cô nhận được năm trăm đồng vàng, còn có thêm một cơ hội quay thưởng.
Không phải chết lại còn có tiền, bây giờ tâm tình Tần Kha cực kỳ tốt.
Uống nước nhớ nguồn, cô quyết định an ủi Khúc Phi Bạch một chút.
Tần Kha: “Khúc tiên sinh, thật ra tôi không rõ, giữa ông và những bà cụ này không có thù oán gì, vì sao lại muốn giết người? Chắc không phải là vì áp lực lớn quá nên cứ muốn phát tiết ra chứ.”
Khúc Phi Bạch nhìn cô một cái, lại không nói gì cả.
Tần Kha rất thành khẩn nói: “Khúc tiên sinh, chúng tôi chỉ theo lệnh của cấp trên điều tra, tôi cũng không phải nhắm vào ông, thật ra tôi cảm thấy dáng vẻ của ông không giống kẻ giết người, chắc chắn là có nỗi khổ gì đó.”
Vương Hạo mới từ cửa đi vào thì nghe thấy một câu như thế.
Được đấy, người tốt người xấu cô đều làm được.
Nghĩ vậy anh ta lại quay ra ngoài, không biết vì sao anh ta cảm thấy Tần Kha có vẻ không cần đến anh ta, thậm chí anh ta ở bên trong sẽ còn ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô.
Vương Hạo ngồi xổm dưới đất bên ngoài cửa nhìn mây đen xa xa, trong lòng đầy nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là cảnh sát chân chính chứ!
Tần Kha: “Thật ra vừa rồi ông nói, người trung niên rất áp lực, tôi cảm thấy rất có lý, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thật ra còn mệt mỏi hơn cả người già, càng đừng nói đến người trung niên trên có già dưới có trẻ, ngày ngày đều phải cố gắng làm việc xã giao, nghĩ thế nào cũng còn các khoản vay mua nhà mua xe, chăm sóc cha mẹ, chăm lo cho con cái, bây giờ nuôi trẻ con cực kỳ phiền mà cũng cực kỳ tốn tiền.”
“Ngoài cái này ra còn áp lực công việc nữa, chuyện ăn, mặc ở, đi lại, điện nước, sức khỏe của cả nhà gì đó, nếu mà con còn phải mua chuyện cho ông nữa, cha mẹ mà xảy ra tình huống gì đó thì áp lực tiền bạc còn lớn hơn nữa, cho nên ông rất áp lực cũng có thể hiểu được.”
Khúc Phi Bạch đột nhiên mở miệng: “Tôi giết người là bởi vì ba của tôi.”
Tần Kha: “Ba của ông? Giữa ông cụ và những người phụ nữ này có quan hệ gì?”
Khúc Phi Bạch: “Họ cũng không biết.”
Tần Kha: “Không quen biết!”
Không quen biết mà ông lại giết người? Ông có bệnh à!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro