Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Sai Lầm 18
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Tất nhiên Khúc Phi Bạch không bị bệnh, ông ta giết những người này vừa lúc bởi ông ta nghĩ nhiều, tính toán cẩn thận thôi.
Ông ta muốn giết một người khác, là một người phụ nữ trung niên sống bằng nghề mại dâm như Trang Tiểu Trân, Ninh Tuệ vậy.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã giết người phụ nữ kia, thì rất nhanh cảnh sát có thể theo manh mối điều tra từ bố ông ta mà phát hiện ra ông ta.
Cho nên ông ta không thể trực tiếp ra tay, mà phải đi đường vòng.
Hơn nữa ông ta chưa từng giết người, không biết nên xử lý thế nào thì mới ổn, trước khi ra tay giết chết người phụ nữ kia, trước tiên ông ta cần tìm một vài vật thí nghiệm.
Ông ta cũng làm rất tốt, không để lại bất kỳ sơ hở nào, hai người phụ nữ trước đó, cảnh sát đều cho rằng họ đều là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, là bà lão sau đó, bà cụ vẫn luôn vùng vẫy, cho nên ông ta mới không có cách nào xử lý tốt được.
Không ngờ tới cuối cùng cảnh sát vẫn điều tra ra được nơi này của ông ta.
Tần Kha: “...” Đây là lão cán bộ ở trong cơ quan nhà nước mười mấy năm, tâm lý quanh co lòng vòng quá, chỉ là hại người thôi mà nghĩ nhiều như vậy.
Tần Kha: “Nếu ông và các bà ấy không thù không oán, bố ông cũng không có bất kỳ quan hệ gì với các bà ấy, ông không cảm thấy giết những người chết này rất vô tội sao?”
Khúc Phi Bạch không cho là đúng: “Mấy mụ đó đều là đĩ, là điếm, là mấy mụ điếm già, lớn tuổi như vậy rồi còn không biết xấu hổ làm những việc đó, lây bệnh truyền nhiễm cho người khác, mấy mụ đó tồn tại là lãng phí không khí, cũng chẳng có tác dụng gì với xã hội, chết rồi cũng sạch sẽ.”
Tần Kha: “Sự tồn tại của các bà ấy có tác dụng gì không cũng không đến lượt ông đánh giá.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh: “Sao tôi lại không thể đánh giá, mấy mụ già đó trên người rất nhiều bệnh, còn bán dâm ở công viên, kinh tởm! Nếu tôi mà lên làm trưởng trấn, điều đầu tiên mà tôi thay đổi chính là những người này.”
Tần Kha: “Kinh tởm thì ông không nhìn thì không phải là được rồi à? Vì sao lại muốn hại chết các bà ấy, hơn nữa Trang Tiểu Trân và Ninh Tuệ là người làm công việc đó, vậy còn Vương Phân thì sao? Bà ấy đã làm gì sai?”
Nhắc đến Vương Phân, mặt Khúc Phi Bạch lại hơi động: “Bà ấy? Thật ra lúc đầu tôi thật sự không muốn giết bà ta, nhưng bà ta nhìn thấy tôi giết người.”
“Hôm đó tôi đẩy mụ đàn bà kia xuống nước, bà ta nhìn thấy.”
Tần Kha lạnh mặt nói: “Bà ấy không nhìn thấy, bà ấy đã rất già rồi, đã không nhìn thấy rõ cái gì nữa rồi, bà ấy nghĩ rằng là quỷ nước kéo Trang Tiểu Trân xuống.”
Khúc Phi Bạch trầm mặc trong chốc lát.
Tần Kha: “Người ông muốn giết là ai?”
Khúc Phi Bạch không nói gì.
Tần Kha: “Ông nói là vì bố của ông, bởi vì bố ông đã làm chuyện gì? Ông cụ đi mua dâm nên ông cảm thấy rất mất mặt, cho nên muốn hại chết người phụ nữ có quan hệ thân mật kia của ông cụ sao?”
Khúc Phi Bạch vẫn không nói câu nào, tiếp đó cho dù Tần Kha hỏi thế nào đi nữa ông ta cũng không mở miệng nữa.
Sau đó Tần Kha cũng lười chẳng muốn nói chuyện với ông ta nữa, cô tự mình đi vào bên trong phòng.
Khúc Phi Bạch: “Cô định làm gì?”
Tần Kha lạnh lùng liếc ông ta một cái: “Đi nhà vệ sinh, lời nói vừa rồi khiến tôi rất kinh tởm.”
“Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể khiến ông giết người là gì, nhưng những lời lẽ đường hoàng của ông tôi không tin được câu nào, gì mà giết người vì bố của ông, ông là vì chính bản thân ông thì có.”
“Không cần phản bác đâu, Khúc tiên sinh ông chính là loại người cực kỳ ích kỷ này.”
Khúc Phi Bạch tức đến mặt đỏ bừng: “Cô vốn chẳng biết cái gì cả.”
Tần Kha: “Tôi không biết vì sao ông lại giết người, nhưng tôi biết chính vì dục niệm cá nhân của mình, mà ông đã hại chết ba người vô tội.”
Khúc Phi Bạch: “Tôi đã nói mấy mụ đó tồn tại cũng chẳng có ích lợi gì với xã hội, đã già như vậy rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, có tồn tại cũng ảnh hưởng đến con gái của mình mà thôi, huống chi mấy mụ điếm đó chắc cũng chẳng có con gái đâu, nếu không thì già như vậy rồi sao còn làm loại chuyện này cơ chứ.”
“Không đúng, có một mụ có con trai, nhưng cũng là một thằng lưu manh không có giá trị gì cả, còn tìm người mẹ làm điếm của mình đòi tiền, tôi giết mụ đàn bà đó, giúp mụ không phải chịu đau khổ nữa không phải là chuyện tốt sao? Làm đĩ nuôi sống thằng con trai lưu manh, đây đúng là bi kịch cuộc đời, nhưng cũng chỉ có thể trách phẩm hạnh của mụ ta đã chẳng có mà còn muốn sinh con trai, sinh ra rồi cũng là tai họa.”
Tần Kha dừng bước: “Ý của ông là con cái làm lưu manh là do bố mẹ sai à?”
Khúc Phi Bạch: “Đại đa số bố mẹ không có tiền không có tiền ở nông thôn đều là súc sinh, nghèo tiền nghèo bạc còn không có giáo dục, bản thân mình không có cách nào cung cấp tài nguyên cho con cái, khi còn nhỏ chỉ tùy tiện đút cho con cái mấy miếng cơm để nó tồn tại, sau khi trưởng thành lại ném ra ngoài để con cái tự nó tồn tại, sống không tốt thì đi đâu cũng nói con của mình bất hiếu không ra gì, sống tốt thì lại lừa gạt đạo đức của nó.”
“Con cái làm lưu manh đương nhiên là bố mẹ sai, nếu bố mẹ cho nó một nền giáo dục tốt tài nguyên tốt, nó sẽ trở thành một người thành công, không thể nào lại trở thành một thằng lưu manh.:
Tần Kha: “...”
Bên dưới vẻ ngoài lịch lãm của tên đàn ông này, là một thế giới tràn đầy không cam lòng và oán hận.
Cô đoán rằng chắc hẳn trong cuộc sống sinh hoạt gặp quá nhiều khó khăn, cho dù là sự nghiệp hay là tài chính, tất cả đều đổ tại bản thân mình không có được một gia đình gia cảnh tốt.
Khúc Phi Bạch: “Tất cả các tác phẩm điện ảnh kinh điển từ cổ chí kim đều ca ngợi sự vĩ đại của bậc sinh thành, nói cha mẹ vì con gái sẽ làm chuyện gì, thật là buồn cười, những người đó chỉ thấy được những thứ phiến diện, hoặc là nói những tác phẩm đó đều là chính bố mẹ viết ra để lừa gạt trẻ con mà thôi.”
“Thế gian chân thật nhất là tình mẹ cha, huyết lệ nhập vào thân con. Dốc hết sức lực vì con cái, thiên hạ đáng thương nhất là lòng cha mẹ! [1] Họ chỉ biết thương cho tấm lòng của bố mẹ, vì sao lại không cảm thấy thương cảm cho những người con bị bố mẹ chi phối điều khiển chứ!”
[1] - Xuất phát từ bài “Thơ chúc tết mẹ” của Từ Hy.
“Chẳng qua chỉ vì thỏa mãn dục vọng bản thân mà sinh con cái, nói cái gì mà ‘Ơn nghĩa mười tháng mang thai, ba đời báo đáp cũng chưa xong’, con cái sinh là là quyết định và lựa chọn của bố mẹ. Cho nên nuôi nấng con cái không phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của bố mẹ sao? Nếu đã sinh con thì phải chăm nom lo lắng cho nó cả đời, mà không phải để cho con cái phải lo lắng cho họ, phải đi chùi đít cho họ!”
Nói đến đây Khúc Phi Bạch nhớ tới người bố già của mình, đều bởi vì ông cụ, nên bây giờ ông ta mới có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Giọng nói của Khúc Phi Bạch the thé, giọng điệu lên án: “Nếu không thể cung cấp cho con cái của mình điều kiện tốt nhất thì đừng nên sinh chúng nó ra nữa, sinh ra trong một gia đình bần cùng hay gia đình bình thường thì cho dù ngoài miệng cô nói với tôi tôi tốt cỡ nào đi nữa, thì cũng không phải là lời thật lòng. Sinh ra trong một gia đình như vậy, đồng ý trở thành một đứa con nhà bình thường, đã là phúc của nhà họ rồi.”
“Nếu tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ tôi là quan lớn, thì tôi phải vất vả làm việc như vậy sao? Chắc cô biết gã phú nhị đại họ Vương ngoài việc chơi gái ra thì chẳng có cái gì cả đó nhỉ, gã dựa vào cái gì chứ. tôi có tài hoa có năng lực, tôi chỉ thiếu mất một người bố tốt mà thôi.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh một tiếng: “Mà người bố tốt của tôi, không những chẳng thể giúp tôi bất kỳ cái gì, còn tận lực làm một vài chuyện khiến tôi mất mặt, thật sự khiến cho người ta kinh tởm. Việc xấu trong nhà không thể khoe ra bên ngoài, nên tôi không bao giờ để cho ông ấy làm những chuyện vớ vẩn, tôi đã cảnh cáo ông ấy, nhưng ông ấy chỉ là một người bình thường, không có cách nào khác, tôi chỉ còn cách giết người thôi.”
“Vất vả lắm tôi mới bước được đến ngày hôm nay, vậy mà ông ấy muốn hủy hoại thanh danh và cuộc sống của tôi!”
“Chuyện này nói chính xác thì nguyên nhân vẫn luôn là từ ông ấy, cái chết của những người đó có trách thì đi mà trách ông ấy đi.”
Khúc Phi Bạch vừa mới nói xong, cửa từ bên ngoài mở ra.
Người đi vào không phải Vương Hạo, mà là Triệu Lâm Uyên.
Bên ngoài trời đổ mưa, tóc của anh bị dính nước mưa hơi ướt một chút, trên người mang theo khí lạnh ẩm ướt, thẳng lưng đứng ở đó.
Tần Kha không hợp thời mà nghĩ đến, anh tựa như cây trúc sau cơn mưa vậy.
Đứng ở bên cạnh Triệu Lâm Uyên thoải mái hơn nhiều so với lúc đứng trước mặt Khúc Phi Bạch thẩm vấn, cái sô pha đắt tiền mới mua này của nhà họ, bên trên có mùi hương khiến cho cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Mà mùi hương trên người Triệu Lâm Uyên rất sạch sẽ rất dễ ngửi.
Anh xịt loại nước hoa gì đó sao?
Sau đây phải hỏi anh một chút, cô cũng muốn mua một lọ.
Hy vọng là sẽ không đắt lắm.
Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha đang đi đến bên cạnh mình, giọng nói dịu dàng: “Cô làm rất tốt.”
So với trong tưởng tượng của anh còn xuất sắc hơn nhiều.
Tần Kha: “Chỉ là trùng hợp thôi.
Triệu Lâm Uyên: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi đi, mấy ngày nay chắc là rất mệt.”
Đôi mắt anh giống như một cái hồ sâu, nhưng Tần Kha thấy được sự quan tâm bên trong đó, cô thành thật gật gật đầu.
Triệu Lâm Uyên: “Quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Tần Kha nhàn nhạt lên tiếng.
Mà thậm chí cô còn không chờ được đến buổi tối, khi ở trên xe thì đã ngủ rồi, vì thời gian gấp rút, hết chuyện này lại kéo theo chuyện kia, mấy ngày nay trung bình mỗi ngày cô chỉ ngủ được chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Ban đầu khi còn ở trên xe còn nhỏ giọng thảo luận về vụ án, nhưng dần dần giọng nói cũng biến mất.
Tần Kha dựa đầu vào cửa sổ ngủ mất, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, nhưng bên trong xe lại cực kỳ yên tĩnh.
Đợi đến khi Tần Kha được đánh thức, xe đã ổn định dừng lại trước cửa của cục cảnh sát, những người khác đều xuống xe, trên xe chỉ còn lại cô và Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha chớp chớp mắt, thong thả nói: “Xin lỗi, ngủ quên mất.”
Triệu Lâm Uyên: “Không sao cả, xuống xe đi.”
Nói xong anh đưa áo khoác của mình cho Tần Kha.
Tàn Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “Bên ngoài trời còn đang mưa, nhiệt độ đã giảm mấy độ, cô đi ngoài sẽ bị cảm.”
Tần Kha sửng sốt một chút: “... Cảm ơn.”
Triệu Lâm Uyên ở bên ngoài cầm ô, đợi Tần Kha mặc áo khoác xong.
Sắc trời rất âm u, mưa rất lớn, rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất ồn ào, nhưng khi cô bước chân xuống dưới chiếc ô, âm thanh bên ngoài lại không hề ngh thấy.
Cầm ô, hai người đi vào trong màn mưa.
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm giác cảnh này rất đẹp, vậy chương này dừng ở đây đi.
O(∩_∩)O
Ông ta muốn giết một người khác, là một người phụ nữ trung niên sống bằng nghề mại dâm như Trang Tiểu Trân, Ninh Tuệ vậy.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã giết người phụ nữ kia, thì rất nhanh cảnh sát có thể theo manh mối điều tra từ bố ông ta mà phát hiện ra ông ta.
Cho nên ông ta không thể trực tiếp ra tay, mà phải đi đường vòng.
Hơn nữa ông ta chưa từng giết người, không biết nên xử lý thế nào thì mới ổn, trước khi ra tay giết chết người phụ nữ kia, trước tiên ông ta cần tìm một vài vật thí nghiệm.
Ông ta cũng làm rất tốt, không để lại bất kỳ sơ hở nào, hai người phụ nữ trước đó, cảnh sát đều cho rằng họ đều là xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, là bà lão sau đó, bà cụ vẫn luôn vùng vẫy, cho nên ông ta mới không có cách nào xử lý tốt được.
Không ngờ tới cuối cùng cảnh sát vẫn điều tra ra được nơi này của ông ta.
Tần Kha: “...” Đây là lão cán bộ ở trong cơ quan nhà nước mười mấy năm, tâm lý quanh co lòng vòng quá, chỉ là hại người thôi mà nghĩ nhiều như vậy.
Tần Kha: “Nếu ông và các bà ấy không thù không oán, bố ông cũng không có bất kỳ quan hệ gì với các bà ấy, ông không cảm thấy giết những người chết này rất vô tội sao?”
Khúc Phi Bạch không cho là đúng: “Mấy mụ đó đều là đĩ, là điếm, là mấy mụ điếm già, lớn tuổi như vậy rồi còn không biết xấu hổ làm những việc đó, lây bệnh truyền nhiễm cho người khác, mấy mụ đó tồn tại là lãng phí không khí, cũng chẳng có tác dụng gì với xã hội, chết rồi cũng sạch sẽ.”
Tần Kha: “Sự tồn tại của các bà ấy có tác dụng gì không cũng không đến lượt ông đánh giá.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh: “Sao tôi lại không thể đánh giá, mấy mụ già đó trên người rất nhiều bệnh, còn bán dâm ở công viên, kinh tởm! Nếu tôi mà lên làm trưởng trấn, điều đầu tiên mà tôi thay đổi chính là những người này.”
Tần Kha: “Kinh tởm thì ông không nhìn thì không phải là được rồi à? Vì sao lại muốn hại chết các bà ấy, hơn nữa Trang Tiểu Trân và Ninh Tuệ là người làm công việc đó, vậy còn Vương Phân thì sao? Bà ấy đã làm gì sai?”
Nhắc đến Vương Phân, mặt Khúc Phi Bạch lại hơi động: “Bà ấy? Thật ra lúc đầu tôi thật sự không muốn giết bà ta, nhưng bà ta nhìn thấy tôi giết người.”
“Hôm đó tôi đẩy mụ đàn bà kia xuống nước, bà ta nhìn thấy.”
Tần Kha lạnh mặt nói: “Bà ấy không nhìn thấy, bà ấy đã rất già rồi, đã không nhìn thấy rõ cái gì nữa rồi, bà ấy nghĩ rằng là quỷ nước kéo Trang Tiểu Trân xuống.”
Khúc Phi Bạch trầm mặc trong chốc lát.
Tần Kha: “Người ông muốn giết là ai?”
Khúc Phi Bạch không nói gì.
Tần Kha: “Ông nói là vì bố của ông, bởi vì bố ông đã làm chuyện gì? Ông cụ đi mua dâm nên ông cảm thấy rất mất mặt, cho nên muốn hại chết người phụ nữ có quan hệ thân mật kia của ông cụ sao?”
Khúc Phi Bạch vẫn không nói câu nào, tiếp đó cho dù Tần Kha hỏi thế nào đi nữa ông ta cũng không mở miệng nữa.
Sau đó Tần Kha cũng lười chẳng muốn nói chuyện với ông ta nữa, cô tự mình đi vào bên trong phòng.
Khúc Phi Bạch: “Cô định làm gì?”
Tần Kha lạnh lùng liếc ông ta một cái: “Đi nhà vệ sinh, lời nói vừa rồi khiến tôi rất kinh tởm.”
“Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể khiến ông giết người là gì, nhưng những lời lẽ đường hoàng của ông tôi không tin được câu nào, gì mà giết người vì bố của ông, ông là vì chính bản thân ông thì có.”
“Không cần phản bác đâu, Khúc tiên sinh ông chính là loại người cực kỳ ích kỷ này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Phi Bạch tức đến mặt đỏ bừng: “Cô vốn chẳng biết cái gì cả.”
Tần Kha: “Tôi không biết vì sao ông lại giết người, nhưng tôi biết chính vì dục niệm cá nhân của mình, mà ông đã hại chết ba người vô tội.”
Khúc Phi Bạch: “Tôi đã nói mấy mụ đó tồn tại cũng chẳng có ích lợi gì với xã hội, đã già như vậy rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, có tồn tại cũng ảnh hưởng đến con gái của mình mà thôi, huống chi mấy mụ điếm đó chắc cũng chẳng có con gái đâu, nếu không thì già như vậy rồi sao còn làm loại chuyện này cơ chứ.”
“Không đúng, có một mụ có con trai, nhưng cũng là một thằng lưu manh không có giá trị gì cả, còn tìm người mẹ làm điếm của mình đòi tiền, tôi giết mụ đàn bà đó, giúp mụ không phải chịu đau khổ nữa không phải là chuyện tốt sao? Làm đĩ nuôi sống thằng con trai lưu manh, đây đúng là bi kịch cuộc đời, nhưng cũng chỉ có thể trách phẩm hạnh của mụ ta đã chẳng có mà còn muốn sinh con trai, sinh ra rồi cũng là tai họa.”
Tần Kha dừng bước: “Ý của ông là con cái làm lưu manh là do bố mẹ sai à?”
Khúc Phi Bạch: “Đại đa số bố mẹ không có tiền không có tiền ở nông thôn đều là súc sinh, nghèo tiền nghèo bạc còn không có giáo dục, bản thân mình không có cách nào cung cấp tài nguyên cho con cái, khi còn nhỏ chỉ tùy tiện đút cho con cái mấy miếng cơm để nó tồn tại, sau khi trưởng thành lại ném ra ngoài để con cái tự nó tồn tại, sống không tốt thì đi đâu cũng nói con của mình bất hiếu không ra gì, sống tốt thì lại lừa gạt đạo đức của nó.”
“Con cái làm lưu manh đương nhiên là bố mẹ sai, nếu bố mẹ cho nó một nền giáo dục tốt tài nguyên tốt, nó sẽ trở thành một người thành công, không thể nào lại trở thành một thằng lưu manh.:
Tần Kha: “...”
Bên dưới vẻ ngoài lịch lãm của tên đàn ông này, là một thế giới tràn đầy không cam lòng và oán hận.
Cô đoán rằng chắc hẳn trong cuộc sống sinh hoạt gặp quá nhiều khó khăn, cho dù là sự nghiệp hay là tài chính, tất cả đều đổ tại bản thân mình không có được một gia đình gia cảnh tốt.
Khúc Phi Bạch: “Tất cả các tác phẩm điện ảnh kinh điển từ cổ chí kim đều ca ngợi sự vĩ đại của bậc sinh thành, nói cha mẹ vì con gái sẽ làm chuyện gì, thật là buồn cười, những người đó chỉ thấy được những thứ phiến diện, hoặc là nói những tác phẩm đó đều là chính bố mẹ viết ra để lừa gạt trẻ con mà thôi.”
“Thế gian chân thật nhất là tình mẹ cha, huyết lệ nhập vào thân con. Dốc hết sức lực vì con cái, thiên hạ đáng thương nhất là lòng cha mẹ! [1] Họ chỉ biết thương cho tấm lòng của bố mẹ, vì sao lại không cảm thấy thương cảm cho những người con bị bố mẹ chi phối điều khiển chứ!”
[1] - Xuất phát từ bài “Thơ chúc tết mẹ” của Từ Hy.
“Chẳng qua chỉ vì thỏa mãn dục vọng bản thân mà sinh con cái, nói cái gì mà ‘Ơn nghĩa mười tháng mang thai, ba đời báo đáp cũng chưa xong’, con cái sinh là là quyết định và lựa chọn của bố mẹ. Cho nên nuôi nấng con cái không phải là nghĩa vụ và trách nhiệm của bố mẹ sao? Nếu đã sinh con thì phải chăm nom lo lắng cho nó cả đời, mà không phải để cho con cái phải lo lắng cho họ, phải đi chùi đít cho họ!”
Nói đến đây Khúc Phi Bạch nhớ tới người bố già của mình, đều bởi vì ông cụ, nên bây giờ ông ta mới có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy!
Giọng nói của Khúc Phi Bạch the thé, giọng điệu lên án: “Nếu không thể cung cấp cho con cái của mình điều kiện tốt nhất thì đừng nên sinh chúng nó ra nữa, sinh ra trong một gia đình bần cùng hay gia đình bình thường thì cho dù ngoài miệng cô nói với tôi tôi tốt cỡ nào đi nữa, thì cũng không phải là lời thật lòng. Sinh ra trong một gia đình như vậy, đồng ý trở thành một đứa con nhà bình thường, đã là phúc của nhà họ rồi.”
“Nếu tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ tôi là quan lớn, thì tôi phải vất vả làm việc như vậy sao? Chắc cô biết gã phú nhị đại họ Vương ngoài việc chơi gái ra thì chẳng có cái gì cả đó nhỉ, gã dựa vào cái gì chứ. tôi có tài hoa có năng lực, tôi chỉ thiếu mất một người bố tốt mà thôi.”
Khúc Phi Bạch cười lạnh một tiếng: “Mà người bố tốt của tôi, không những chẳng thể giúp tôi bất kỳ cái gì, còn tận lực làm một vài chuyện khiến tôi mất mặt, thật sự khiến cho người ta kinh tởm. Việc xấu trong nhà không thể khoe ra bên ngoài, nên tôi không bao giờ để cho ông ấy làm những chuyện vớ vẩn, tôi đã cảnh cáo ông ấy, nhưng ông ấy chỉ là một người bình thường, không có cách nào khác, tôi chỉ còn cách giết người thôi.”
“Vất vả lắm tôi mới bước được đến ngày hôm nay, vậy mà ông ấy muốn hủy hoại thanh danh và cuộc sống của tôi!”
“Chuyện này nói chính xác thì nguyên nhân vẫn luôn là từ ông ấy, cái chết của những người đó có trách thì đi mà trách ông ấy đi.”
Khúc Phi Bạch vừa mới nói xong, cửa từ bên ngoài mở ra.
Người đi vào không phải Vương Hạo, mà là Triệu Lâm Uyên.
Bên ngoài trời đổ mưa, tóc của anh bị dính nước mưa hơi ướt một chút, trên người mang theo khí lạnh ẩm ướt, thẳng lưng đứng ở đó.
Tần Kha không hợp thời mà nghĩ đến, anh tựa như cây trúc sau cơn mưa vậy.
Đứng ở bên cạnh Triệu Lâm Uyên thoải mái hơn nhiều so với lúc đứng trước mặt Khúc Phi Bạch thẩm vấn, cái sô pha đắt tiền mới mua này của nhà họ, bên trên có mùi hương khiến cho cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Mà mùi hương trên người Triệu Lâm Uyên rất sạch sẽ rất dễ ngửi.
Anh xịt loại nước hoa gì đó sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đây phải hỏi anh một chút, cô cũng muốn mua một lọ.
Hy vọng là sẽ không đắt lắm.
Triệu Lâm Uyên nhìn Tần Kha đang đi đến bên cạnh mình, giọng nói dịu dàng: “Cô làm rất tốt.”
So với trong tưởng tượng của anh còn xuất sắc hơn nhiều.
Tần Kha: “Chỉ là trùng hợp thôi.
Triệu Lâm Uyên: “Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi đi, mấy ngày nay chắc là rất mệt.”
Đôi mắt anh giống như một cái hồ sâu, nhưng Tần Kha thấy được sự quan tâm bên trong đó, cô thành thật gật gật đầu.
Triệu Lâm Uyên: “Quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
Tần Kha nhàn nhạt lên tiếng.
Mà thậm chí cô còn không chờ được đến buổi tối, khi ở trên xe thì đã ngủ rồi, vì thời gian gấp rút, hết chuyện này lại kéo theo chuyện kia, mấy ngày nay trung bình mỗi ngày cô chỉ ngủ được chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Ban đầu khi còn ở trên xe còn nhỏ giọng thảo luận về vụ án, nhưng dần dần giọng nói cũng biến mất.
Tần Kha dựa đầu vào cửa sổ ngủ mất, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, nhưng bên trong xe lại cực kỳ yên tĩnh.
Đợi đến khi Tần Kha được đánh thức, xe đã ổn định dừng lại trước cửa của cục cảnh sát, những người khác đều xuống xe, trên xe chỉ còn lại cô và Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha chớp chớp mắt, thong thả nói: “Xin lỗi, ngủ quên mất.”
Triệu Lâm Uyên: “Không sao cả, xuống xe đi.”
Nói xong anh đưa áo khoác của mình cho Tần Kha.
Tàn Kha: “?”
Triệu Lâm Uyên: “Bên ngoài trời còn đang mưa, nhiệt độ đã giảm mấy độ, cô đi ngoài sẽ bị cảm.”
Tần Kha sửng sốt một chút: “... Cảm ơn.”
Triệu Lâm Uyên ở bên ngoài cầm ô, đợi Tần Kha mặc áo khoác xong.
Sắc trời rất âm u, mưa rất lớn, rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất ồn ào, nhưng khi cô bước chân xuống dưới chiếc ô, âm thanh bên ngoài lại không hề ngh thấy.
Cầm ô, hai người đi vào trong màn mưa.
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm giác cảnh này rất đẹp, vậy chương này dừng ở đây đi.
O(∩_∩)O
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro