Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Sai Lầm 19 (Kết...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Loại chuyện thẩm vấn này phải giao cho người chuyên nghiệp.
Tần Kha hỏi cả nửa ngày cũng không hỏi ra người mà Khúc Phi Bạch thực sự muốn giết là ai, nhưng Triệu Lâm Uyên đi vào phòng thẩm vấn không bao lâu, Khúc Phi Bạch đã hoàn toàn rõ ràng.
Mà Tần Kha cũng gặp được bố của Khúc Phi Bạch ở cục cảnh sát.
Đây là một ông cụ ăn mặc rất lịch lãm, nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc tai chải chuốt, nhưng từng sợi tóc bạc len lỏi giữa những sợi tóc đen vẫn rất nổi bật, hốc mắt lõm sâu, nếp nhăn trên mặt lặng lẽ kể lại những năm tháng tang thương.
Tần Kha nhìn ra tay của ông cụ rất thô ráp, bên trên đầy những vết chai, ông cụ thường xuyên nắm vạt áo của mình.
Sau khi nghe thấy con trai giết người, ánh mắt của ông cụ thất thần như hai đồng xu cứng đờ rơi xuống sàn nhà bẩn thỉu.
Khúc Quang Lượng run run môi: “Nó nói là tôi hại nó à? Đúng, là tôi hại nó.”
Ông cụ nhìn ra bên ngoài, hôm đó con trai đón ông cụ vào thành phố hưởng phúc cũng giống như hôm nay, là một ngày mưa.
Nhưng hôm đó là mưa xuân, mưa nhỏ, mọi người đều vui vẻ, mà không phải mưa to như hôm nay, lạnh đến đáy lòng.
Khúc Quang Lượng là một công nhân bình thường, thường thường tìm những công việc kiếm sống qua ngày, có đôi khi không có việc thì ngây ngốc ở nhà, đầu óc của ông cụ cũng xem như nhanh nhẹn, dần dần cũng tích cóp được chút tiền, buôn bán một chút.
Buôn bán thật sự rất nhỏ, chỉ có thể cho người một nhà ăn no mặc ấm, du lịch sắm sửa đồ đắt tiền thì cũng không dám mơ.
Ông cụ có ba người con, hai người con đầu đều là con gái, nhỏ nhất là con trai, tuy rằng con trai là người nhỏ nhất nhưng lại có tiền đồ nhất nhà. Từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, sau khi tốt nghiệp thì vào làm tại một công ty lớn hai năm, sau đó quay về công tác ở cơ quan nhà nước của thị trấn.
Đối với người trong thôn mà nói, có thể vào nhà nước thì chính là tương lai rộng mở, huống chi con trai nhà ông cụ Khúc thực sự có năng lực, không đến mấy năm đã lên lãnh đạo rồi.
Công tác của con trai tốt, Khúc Quang Lượng ở trong thôn cũng càng tốt hơn, mọi người đều cho ông cụ mặt mũi.
Việc buôn bán của Khúc Quang Lượng ngày càng tốt, nhưng có một ngày con trai quay về nói ông cụ không cần làm nữa, cứ ở nhà yên tâm dưỡng lão là được rồi, để cho người khác biết bố của ông ta ngày ngày ở bên ngoài vất vả làm việc, người khác sẽ nghĩ ông ta thế nào chứ.
Khúc Quang Lượng không thể nói lại được con trai nên đành ở nhà trồng rau nuôi gà vịt, sau đó, mẹ của đám trẻ qua đời. Lại qua hai năm, con trai đưa ông cụ vào ở trong thành phố.
Ông ta vốn không ngờ tới, vốn tưởng rằng là do con trai và con dâu ly hôn, nên muốn có người giúp ông ta chăm sóc con cái, bây giờ mà thuê bảo mẫu ở ngoài thì tốn rất nhiều tiền, vẫn là để ông cụ trông cháu đi.
Mẫn Mẫn rất ngoan rất hiểu chuyện, bình thường đều ở đến trường đi học, cũng không cần ông cụ phải lo lắng nhiều. Khúc Quang Lượng phát hiện bản thân mình nhàn rỗi đến khó chịu, nên con trai bảo ông cụ đi dạo công viên nhiều hơn, giết thời gian với mấy bác trai bác gái ngoài công viên.
Cũng là ở đó, Khúc Quang Lượng quen biết Vương Nhàn.
Vương Nhàn là một quả phụ, khi còn trẻ chồng đã chết, bản thân còn phải nuôi một thằng con ngốc nghếch, nhưng bà là một người phụ nữ tốt, thường xuyên quan tâm anh ta, còn thường xuyên làm đồ ăn cho anh ta ăn. Qua lại thường xuyên nên hai người cặp với nhau.
Vương Hạo hỏi: “Khi ông và Vương Nhàn hẹn hò, ông có biết bà ta là gái mại dâm không?”
Khúc Quang Lương run run môi: “Tôi biết, nhưng cô ấy là một người phụ nữ tốt, cô ấy thật lòng với tôi, tôi cũng thật lòng với cô ấy.”
Vương Hạo: “Chuyện ông và Vương Nhàn ở bên nhau con trai ông biết khi nào?”
Khúc Quang Lượng: “Khoảng tháng mười thì nó biết.”
Khúc Quang Lượng như thể có lý do khó nói nên lời: “Nó, A Bạch nó rất tức giận, hôm đó đã đổi sô pha luôn.”
Vương Hạo nghi ngờ: “Sô pha? Cái này thì có liên quan gì đến sô pha chứ?”
Gương mặt già nua của Khúc Phi Bạch đỏ bừng lên không nói ra lời.
Ngu Triết từ bên ngoài đi vào, chạm vào Vương Hạo một cái, nói cho anh ta biết có camera, bảo anh ta sau đó đi xem camera, để một ông cụ nói ra những chuyện đó sợ rằng ông cụ sẽ không thể nào nói ra được.
Ngu Triết: “Khúc tiên sinh, con của công bây giờ bị tình nghi liên quan đến ba vụ án sát hại ba người phụ nữ, bây giờ tôi cần phải đối chiếu thẩm tra một vài tình huống với ông một chút.”
Khúc Quang Lượng đột nhiên nắm lấy tay Ngu Triết: “Đồng chí cảnh sát, A Bạch nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, nó giết người chỉ là nhất thời hồ đồ, nó vì tôi nên mới giết người, đều là tôi hại nó, cậu bắt tôi đi, thả nó ra được không?”
“Bây giờ tôi quỳ xuống xin cậu, cầu xin cậu, thả con trai tôi ra đi, nó là một đứa trẻ tốt, nó bây giờ vẫn còn trẻ, sau này làm sao bây giờ chứ?”
“Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu.”
Ông cụ quỳ gối dưới sàn nhà, gào khóc.
Ngu Triết và Vương Hạo phải mất một lúc, mới ổn định lại cảm xúc của Khúc Quang Lượng một chút, từ trong miệng ông cụ hỏi ra được chuyện mà mình biết.
Vương Hạo xem lại toàn bộ video vụ án một lần nữa, rồi nói: “Cho nên Khúc Phi Bạch là từ camera phát hiện bố mình đưa một người phụ nữ trung niên bán hoa về, quan hệ trên sô pha trong nhà nên giận tím mặt, bắt bố bà người phụ nữ kia cắt đứt quan hệ, nhưng Khúc Quang Lượng từ chối, vì thế ông ta mới muốn giết chết Vương Nhàn kia.”
“Nhưng Khúc Phi Bạch cảm thấy cứ vậy mà trực tiếp giết Vương Nhàn thì sẽ khiến cảnh sát ngay lập tức điều tra đến ông ta, vì thế ông ta mới ra tay hại chết mấy người nữa.”
Ngu Triết gật gật đầu: “Đại khái chính là như vậy đi.”
Vương Hạo ôm đầu ngữ khí rối rắm: “Không phải chứ, tôi không thể nào hiểu được logic của ông ta. Vì sao lại muốn giết mấy người vô tội kia chứ? Làm vậy thì chẳng phải càng rõ ràng hơn sao? Trong phạm vi nhỏ mà xuất hiện vài người chết càng dễ khiến cho cảnh sát nghi ngờ không phải à?”
Ngu Triết: “Cái này thì ai biết, ở trong phòng thẩm vấn nghe thấy ông ta nói như vậy, người này cũng thật là hồ đồ. Bị thông minh của mình làm cho hồ đồ luôn rồi.”
Vương Hạo vẫn không hiểu: “Không cần thiết, cái này thì thật sự không cần thiết, còn không phải là… Muốn giết người sao?”
Ngu Triết: “Cậu không nghe ông ta nói sao, ông ta cảm thấy người già là không thể có tính dục, hành vi của bố ông ta trong mắt ông ta rất kinh tởm, chỉ cần truyền ra ngoài là mất mặt.”
“Nhưng từ góc độ nào đó mà nói ông ta nghĩ như vậy cũng không có gì sai cả.”
Vương Hạo kinh ngạc: “Không phải chứ, Ngu ca anh có ý gì đây?”
Ngu Triết buông tay: “Bây giờ xã hội chính là như vậy, nếu chúng ta không phải là cảnh sát mà là chỉ là con cháu bình thường, cậu có thể đặt người già và hành vi tình dục ở cạnh nhau không?”
Vương Hạo do dự một chút, có vẻ như anh ta thật sự không thể.
Người già là gì? Chính là tóc trắng toát, ở công viên chậm rãi đi dạo, ở trong nhà chăm sóc con cháu, người hòa ái dễ gần, là người khi qua đường cần được giúp đỡ, được nhường chỗ trên xe buýt, bước đi tập tễnh, là những người không theo kịp thời đại, không biết dùng mã QR, không biết dùng di động…
Người như vậy đã không còn trẻ, đúng thật là khó có thể có khiến người ta liên hệ đến những hành vi mãnh liệt được.
Ví dụ nói phụ nữ lớn tuổi bị thiểu năng trí tuệ bị đàn ông xâm hại, cô gái trẻ tuổi bị ăn mày hãm hiếp, còn có người là nạn nhân bị xâm hại bởi chính người lớn trong nhà.
Những việc này sau khi bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là cảm thấy kinh tởm, già mà không đứng đắn, già mà mất nết, một lũ biến thái, nên giết luôn bọn họ rồi nhét vào quan tài.
Nghĩ nghĩ Vương Hạo lại đột nhiên có cảm giác nguy cơ.
Vương Hạo cực kỳ khẩn trương nhìn Ngu Triết: “Ngu ca, anh xem bây giờ em còn chưa có bạn gái, sau này không phải em cũng sẽ biến thành lão mất nết đấy chứ! Thảm quá!”
Nhìn anh ta tự hỏi lâu như vậy, Ngu Triết còn tưởng rằng anh ta nghĩ ra được ý kiến cao siêu gì đó: “...”
Vương Hạo: “Ngu ca, làm sao đấy, đừng đi chứ, bây giờ vụ án cũng đã phá xong rồi, anh giúp em phân tích một chút, anh xem xem khi nào thì em có thể tìm được bạn gái đây.”
Ngu Triết không để ý tới anh ta bước chân nhanh hơn về phía trước, Vương Hạo liền vội đuổi theo phía sau.
Mà Tần Kha ngồi trong phòng khách của cảnh cục nhìn vợ trước và con gái của Khúc Phi Bạch lại có chút đăm chiêu.
Vợ trước của Khúc Phi Bạch đang an ủi Khúc Quang Lượng đang lão lệ tung bay, mà con gái của bà ta lại đứng ở một bên, không đến gần Khúc Quang Lượng.
Vì sao chứ?
Tần Kha nhớ lại những tin tức vừa nhìn thấy.
Khoảng giữa tháng chín Khúc Phi Bạch xử lý việc chuyển trường cho con gái, thời gian này rất kỳ lạ, mới vừa khai giảng đã chuyển trường nói thế nào cũng không đúng, đặc biệt là trường học này vẫn là nơi con gái ông ta đã học từ lâu.
Mà khi tháng mười, Khúc Phi Bạch phát hiện bố ông ta và Vương Nhàn qua lại, hơn nữa còn cãi vã với ông cụ một trận.
Theo như mấy người Ngu Triết nói, là gần một hai tháng Tân An, lại kết hợp với cảnh tượng mà cô nhìn thấy, cho nên hẳn là vẫn còn một phần chân tướng còn cất giấu…
Bên kia.
Khúc Mẫn Mẫn tránh sau lưng mẹ mình, cô bé không dám tới gần ông nội, cô bé có một bí mật về ông nội.
Đó là vào một ngày thứ sáu, thầy giáo nói đầu tháng ba đàn anh đàn chị cần mượn phòng học của họ để thi thử, cho nên chiều hôm đó lớp của cô bé có thể nghỉ.
Nên Khúc Mẫn Mẫn đưa bạn thân Giai Giai của mình về nhà chơi, hai cô bé là bạn bè cực kỳ thân thiết, đều thích cùng một minh tinh, cô bé có rất nhiều poster của anh Hứa Nhất, phải cho Giai Giai xem.
Sau đó hai cô bé có thể trốn trong chăn chơi trò chơi xem video đều rất vui vẻ.
“Lão Khúc, thật sự nhà ông không có ai à?”
Bên ngoài vang lên giọng nói của một bà bác xa lạ.
“Không có không có, con trai anh đi làm rồi, cháu gái còn đang đi học, còn lâu mới tới thời gian tan học của con bé, em yên tâm đi.” Ông của Mẫn Mẫn nói.
Qua một lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ.
“Ưm ưm… A… A a…”
“Nâng lên một chút…”
Khúc Mẫn Mẫn và bạn của cô bé đều sững sờ ở trên giường, mặt đỏ lên, không dám động mạnh.
Sau đó, Khúc Phi Bạch phát hiện con gái khác thường, Khúc Mẫn Mẫn kể lại chuyện hôm đó cho bố mình nghe.
Tiếp đó, cô bé liền chuyển trường, trường học bây giờ là ở ký túc, chỉ đến cuối tuần mới trở về.
Kế tiếp sau đó, cảnh sát đột nhiên tới trường học tìm cô bé, nói bố giết người…
Khúc Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn màn mưa to bên ngoài.
Tại sao lại như vậy?
Có lẽ, bản thân quái vật thật sự có tồn tại, cũng có lẽ, người sáng tạo ra quái vật, là một cô bé không biết làm sao trong một buổi chiều tăm tối nào đó.
Tần Kha hỏi cả nửa ngày cũng không hỏi ra người mà Khúc Phi Bạch thực sự muốn giết là ai, nhưng Triệu Lâm Uyên đi vào phòng thẩm vấn không bao lâu, Khúc Phi Bạch đã hoàn toàn rõ ràng.
Mà Tần Kha cũng gặp được bố của Khúc Phi Bạch ở cục cảnh sát.
Đây là một ông cụ ăn mặc rất lịch lãm, nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc tai chải chuốt, nhưng từng sợi tóc bạc len lỏi giữa những sợi tóc đen vẫn rất nổi bật, hốc mắt lõm sâu, nếp nhăn trên mặt lặng lẽ kể lại những năm tháng tang thương.
Tần Kha nhìn ra tay của ông cụ rất thô ráp, bên trên đầy những vết chai, ông cụ thường xuyên nắm vạt áo của mình.
Sau khi nghe thấy con trai giết người, ánh mắt của ông cụ thất thần như hai đồng xu cứng đờ rơi xuống sàn nhà bẩn thỉu.
Khúc Quang Lượng run run môi: “Nó nói là tôi hại nó à? Đúng, là tôi hại nó.”
Ông cụ nhìn ra bên ngoài, hôm đó con trai đón ông cụ vào thành phố hưởng phúc cũng giống như hôm nay, là một ngày mưa.
Nhưng hôm đó là mưa xuân, mưa nhỏ, mọi người đều vui vẻ, mà không phải mưa to như hôm nay, lạnh đến đáy lòng.
Khúc Quang Lượng là một công nhân bình thường, thường thường tìm những công việc kiếm sống qua ngày, có đôi khi không có việc thì ngây ngốc ở nhà, đầu óc của ông cụ cũng xem như nhanh nhẹn, dần dần cũng tích cóp được chút tiền, buôn bán một chút.
Buôn bán thật sự rất nhỏ, chỉ có thể cho người một nhà ăn no mặc ấm, du lịch sắm sửa đồ đắt tiền thì cũng không dám mơ.
Ông cụ có ba người con, hai người con đầu đều là con gái, nhỏ nhất là con trai, tuy rằng con trai là người nhỏ nhất nhưng lại có tiền đồ nhất nhà. Từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, sau khi tốt nghiệp thì vào làm tại một công ty lớn hai năm, sau đó quay về công tác ở cơ quan nhà nước của thị trấn.
Đối với người trong thôn mà nói, có thể vào nhà nước thì chính là tương lai rộng mở, huống chi con trai nhà ông cụ Khúc thực sự có năng lực, không đến mấy năm đã lên lãnh đạo rồi.
Công tác của con trai tốt, Khúc Quang Lượng ở trong thôn cũng càng tốt hơn, mọi người đều cho ông cụ mặt mũi.
Việc buôn bán của Khúc Quang Lượng ngày càng tốt, nhưng có một ngày con trai quay về nói ông cụ không cần làm nữa, cứ ở nhà yên tâm dưỡng lão là được rồi, để cho người khác biết bố của ông ta ngày ngày ở bên ngoài vất vả làm việc, người khác sẽ nghĩ ông ta thế nào chứ.
Khúc Quang Lượng không thể nói lại được con trai nên đành ở nhà trồng rau nuôi gà vịt, sau đó, mẹ của đám trẻ qua đời. Lại qua hai năm, con trai đưa ông cụ vào ở trong thành phố.
Ông ta vốn không ngờ tới, vốn tưởng rằng là do con trai và con dâu ly hôn, nên muốn có người giúp ông ta chăm sóc con cái, bây giờ mà thuê bảo mẫu ở ngoài thì tốn rất nhiều tiền, vẫn là để ông cụ trông cháu đi.
Mẫn Mẫn rất ngoan rất hiểu chuyện, bình thường đều ở đến trường đi học, cũng không cần ông cụ phải lo lắng nhiều. Khúc Quang Lượng phát hiện bản thân mình nhàn rỗi đến khó chịu, nên con trai bảo ông cụ đi dạo công viên nhiều hơn, giết thời gian với mấy bác trai bác gái ngoài công viên.
Cũng là ở đó, Khúc Quang Lượng quen biết Vương Nhàn.
Vương Nhàn là một quả phụ, khi còn trẻ chồng đã chết, bản thân còn phải nuôi một thằng con ngốc nghếch, nhưng bà là một người phụ nữ tốt, thường xuyên quan tâm anh ta, còn thường xuyên làm đồ ăn cho anh ta ăn. Qua lại thường xuyên nên hai người cặp với nhau.
Vương Hạo hỏi: “Khi ông và Vương Nhàn hẹn hò, ông có biết bà ta là gái mại dâm không?”
Khúc Quang Lương run run môi: “Tôi biết, nhưng cô ấy là một người phụ nữ tốt, cô ấy thật lòng với tôi, tôi cũng thật lòng với cô ấy.”
Vương Hạo: “Chuyện ông và Vương Nhàn ở bên nhau con trai ông biết khi nào?”
Khúc Quang Lượng: “Khoảng tháng mười thì nó biết.”
Khúc Quang Lượng như thể có lý do khó nói nên lời: “Nó, A Bạch nó rất tức giận, hôm đó đã đổi sô pha luôn.”
Vương Hạo nghi ngờ: “Sô pha? Cái này thì có liên quan gì đến sô pha chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt già nua của Khúc Phi Bạch đỏ bừng lên không nói ra lời.
Ngu Triết từ bên ngoài đi vào, chạm vào Vương Hạo một cái, nói cho anh ta biết có camera, bảo anh ta sau đó đi xem camera, để một ông cụ nói ra những chuyện đó sợ rằng ông cụ sẽ không thể nào nói ra được.
Ngu Triết: “Khúc tiên sinh, con của công bây giờ bị tình nghi liên quan đến ba vụ án sát hại ba người phụ nữ, bây giờ tôi cần phải đối chiếu thẩm tra một vài tình huống với ông một chút.”
Khúc Quang Lượng đột nhiên nắm lấy tay Ngu Triết: “Đồng chí cảnh sát, A Bạch nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, nó giết người chỉ là nhất thời hồ đồ, nó vì tôi nên mới giết người, đều là tôi hại nó, cậu bắt tôi đi, thả nó ra được không?”
“Bây giờ tôi quỳ xuống xin cậu, cầu xin cậu, thả con trai tôi ra đi, nó là một đứa trẻ tốt, nó bây giờ vẫn còn trẻ, sau này làm sao bây giờ chứ?”
“Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu.”
Ông cụ quỳ gối dưới sàn nhà, gào khóc.
Ngu Triết và Vương Hạo phải mất một lúc, mới ổn định lại cảm xúc của Khúc Quang Lượng một chút, từ trong miệng ông cụ hỏi ra được chuyện mà mình biết.
Vương Hạo xem lại toàn bộ video vụ án một lần nữa, rồi nói: “Cho nên Khúc Phi Bạch là từ camera phát hiện bố mình đưa một người phụ nữ trung niên bán hoa về, quan hệ trên sô pha trong nhà nên giận tím mặt, bắt bố bà người phụ nữ kia cắt đứt quan hệ, nhưng Khúc Quang Lượng từ chối, vì thế ông ta mới muốn giết chết Vương Nhàn kia.”
“Nhưng Khúc Phi Bạch cảm thấy cứ vậy mà trực tiếp giết Vương Nhàn thì sẽ khiến cảnh sát ngay lập tức điều tra đến ông ta, vì thế ông ta mới ra tay hại chết mấy người nữa.”
Ngu Triết gật gật đầu: “Đại khái chính là như vậy đi.”
Vương Hạo ôm đầu ngữ khí rối rắm: “Không phải chứ, tôi không thể nào hiểu được logic của ông ta. Vì sao lại muốn giết mấy người vô tội kia chứ? Làm vậy thì chẳng phải càng rõ ràng hơn sao? Trong phạm vi nhỏ mà xuất hiện vài người chết càng dễ khiến cho cảnh sát nghi ngờ không phải à?”
Ngu Triết: “Cái này thì ai biết, ở trong phòng thẩm vấn nghe thấy ông ta nói như vậy, người này cũng thật là hồ đồ. Bị thông minh của mình làm cho hồ đồ luôn rồi.”
Vương Hạo vẫn không hiểu: “Không cần thiết, cái này thì thật sự không cần thiết, còn không phải là… Muốn giết người sao?”
Ngu Triết: “Cậu không nghe ông ta nói sao, ông ta cảm thấy người già là không thể có tính dục, hành vi của bố ông ta trong mắt ông ta rất kinh tởm, chỉ cần truyền ra ngoài là mất mặt.”
“Nhưng từ góc độ nào đó mà nói ông ta nghĩ như vậy cũng không có gì sai cả.”
Vương Hạo kinh ngạc: “Không phải chứ, Ngu ca anh có ý gì đây?”
Ngu Triết buông tay: “Bây giờ xã hội chính là như vậy, nếu chúng ta không phải là cảnh sát mà là chỉ là con cháu bình thường, cậu có thể đặt người già và hành vi tình dục ở cạnh nhau không?”
Vương Hạo do dự một chút, có vẻ như anh ta thật sự không thể.
Người già là gì? Chính là tóc trắng toát, ở công viên chậm rãi đi dạo, ở trong nhà chăm sóc con cháu, người hòa ái dễ gần, là người khi qua đường cần được giúp đỡ, được nhường chỗ trên xe buýt, bước đi tập tễnh, là những người không theo kịp thời đại, không biết dùng mã QR, không biết dùng di động…
Người như vậy đã không còn trẻ, đúng thật là khó có thể có khiến người ta liên hệ đến những hành vi mãnh liệt được.
Ví dụ nói phụ nữ lớn tuổi bị thiểu năng trí tuệ bị đàn ông xâm hại, cô gái trẻ tuổi bị ăn mày hãm hiếp, còn có người là nạn nhân bị xâm hại bởi chính người lớn trong nhà.
Những việc này sau khi bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là cảm thấy kinh tởm, già mà không đứng đắn, già mà mất nết, một lũ biến thái, nên giết luôn bọn họ rồi nhét vào quan tài.
Nghĩ nghĩ Vương Hạo lại đột nhiên có cảm giác nguy cơ.
Vương Hạo cực kỳ khẩn trương nhìn Ngu Triết: “Ngu ca, anh xem bây giờ em còn chưa có bạn gái, sau này không phải em cũng sẽ biến thành lão mất nết đấy chứ! Thảm quá!”
Nhìn anh ta tự hỏi lâu như vậy, Ngu Triết còn tưởng rằng anh ta nghĩ ra được ý kiến cao siêu gì đó: “...”
Vương Hạo: “Ngu ca, làm sao đấy, đừng đi chứ, bây giờ vụ án cũng đã phá xong rồi, anh giúp em phân tích một chút, anh xem xem khi nào thì em có thể tìm được bạn gái đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Triết không để ý tới anh ta bước chân nhanh hơn về phía trước, Vương Hạo liền vội đuổi theo phía sau.
Mà Tần Kha ngồi trong phòng khách của cảnh cục nhìn vợ trước và con gái của Khúc Phi Bạch lại có chút đăm chiêu.
Vợ trước của Khúc Phi Bạch đang an ủi Khúc Quang Lượng đang lão lệ tung bay, mà con gái của bà ta lại đứng ở một bên, không đến gần Khúc Quang Lượng.
Vì sao chứ?
Tần Kha nhớ lại những tin tức vừa nhìn thấy.
Khoảng giữa tháng chín Khúc Phi Bạch xử lý việc chuyển trường cho con gái, thời gian này rất kỳ lạ, mới vừa khai giảng đã chuyển trường nói thế nào cũng không đúng, đặc biệt là trường học này vẫn là nơi con gái ông ta đã học từ lâu.
Mà khi tháng mười, Khúc Phi Bạch phát hiện bố ông ta và Vương Nhàn qua lại, hơn nữa còn cãi vã với ông cụ một trận.
Theo như mấy người Ngu Triết nói, là gần một hai tháng Tân An, lại kết hợp với cảnh tượng mà cô nhìn thấy, cho nên hẳn là vẫn còn một phần chân tướng còn cất giấu…
Bên kia.
Khúc Mẫn Mẫn tránh sau lưng mẹ mình, cô bé không dám tới gần ông nội, cô bé có một bí mật về ông nội.
Đó là vào một ngày thứ sáu, thầy giáo nói đầu tháng ba đàn anh đàn chị cần mượn phòng học của họ để thi thử, cho nên chiều hôm đó lớp của cô bé có thể nghỉ.
Nên Khúc Mẫn Mẫn đưa bạn thân Giai Giai của mình về nhà chơi, hai cô bé là bạn bè cực kỳ thân thiết, đều thích cùng một minh tinh, cô bé có rất nhiều poster của anh Hứa Nhất, phải cho Giai Giai xem.
Sau đó hai cô bé có thể trốn trong chăn chơi trò chơi xem video đều rất vui vẻ.
“Lão Khúc, thật sự nhà ông không có ai à?”
Bên ngoài vang lên giọng nói của một bà bác xa lạ.
“Không có không có, con trai anh đi làm rồi, cháu gái còn đang đi học, còn lâu mới tới thời gian tan học của con bé, em yên tâm đi.” Ông của Mẫn Mẫn nói.
Qua một lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ.
“Ưm ưm… A… A a…”
“Nâng lên một chút…”
Khúc Mẫn Mẫn và bạn của cô bé đều sững sờ ở trên giường, mặt đỏ lên, không dám động mạnh.
Sau đó, Khúc Phi Bạch phát hiện con gái khác thường, Khúc Mẫn Mẫn kể lại chuyện hôm đó cho bố mình nghe.
Tiếp đó, cô bé liền chuyển trường, trường học bây giờ là ở ký túc, chỉ đến cuối tuần mới trở về.
Kế tiếp sau đó, cảnh sát đột nhiên tới trường học tìm cô bé, nói bố giết người…
Khúc Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn màn mưa to bên ngoài.
Tại sao lại như vậy?
Có lẽ, bản thân quái vật thật sự có tồn tại, cũng có lẽ, người sáng tạo ra quái vật, là một cô bé không biết làm sao trong một buổi chiều tăm tối nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro