Slam Dunk: Hành Trình Thu Thập Tinh
Chương 8
Tiên Ngư
2024-10-04 19:50:31
Editor: L’espoir
*
Để tránh rước lấy sự chú ý của nhiều người hơn, Từ Giai Giai đành phải thành thành thật thật đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy bạn?” Cô thậm chí còn giả vờ không biết tên anh.
Không phủi sạch quan hệ không được đâu, nhìn ánh mắt của các nữ sinh hận không thể giết mình trong hành lang, Từ Giai Giai run bần bật, cô cũng không muốn trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.
“Quần áo của tôi, vẫn còn ở chỗ của cậu.” Giọng nói của người đàn ông không mang theo một tia tình cảm, âm lượng không lớn, nhưng bởi vì xung quanh thật sự quá yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được.
Đám đông vây quanh sau một giây yên tĩnh, trực tiếp nổ tung chảo.
“Tại sao quần áo của Kaede Rukawa lại ở chỗ Yukimi Nakajima?”
“Mối quan hệ của họ là gì?”
“Họ đang yêu nhau sao?”
Không phải đâu, tôi không có mà, mấy ngươi đừng có nói bậy! Từ Giai Giai hận không thể nổ tung ngay tại chỗ.
Người đàn ông này rốt cuộc là bị sao vậy, sợ cô bá chiếm đồ của anh không chịu trả sao? Thế mà còn tìm tới tận cửa. Cô vốn đã tính toán xong xuôi hết rồi, sau giờ học cô sẽ lén lút dựng bục giảng của lớp 10.
Ngày đó khi hai người bọn họ làm xong việc mặc quần áo, Từ Giai Giai phát hiện nút áo sơ mi thiếu một cái, không biết xui xẻo sao trúng ngay tại chỗ ngực, vừa vặn lộ ra thịt vú trắng nõn và rãnh sữa thật sâu của cô, phía trên còn có dấu hôn để lại của Kaede Rukawa, vậy làm sao được? Bị ai nhìn thấy cũng không thích hợp.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, cô khoác áo Kaede Rukawa đi.
“À, đúng đúng, đúng rồi, đúng là tôi có nhặt được một cái áo khoác, lập tức trả lại cho cậu ngay đây.” Từ Giai Giai vô cùng lớn tiếng nhấn mạnh là mình nhặt, sau đó nhanh chóng trở lại chỗ ngồi lấy ra một cái túi giấy, giao cho Kaede Rukawa: “Không cần cảm ơn!”
Sau khi Kaede Rukawa nhận lấy không nói một lời mà rời đi.
Từ Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông này đi.
May mà tất cả mọi người đều là học sinh trung học đơn thuần, không hoài nghi lời cô nói, chủ yếu nhất chính là, Kaede Rukawa bình thường quá lạnh lùng và không thích giao du, ai cũng không tin anh sẽ có liên quan gì đến nữ sinh.
“Bạn Nakajima, lần tới nếu xảy ra trường hợp này, để tớ giúp cậu đưa cho cậu ta là tốt rồi, cái cậu Kaede Rukawa kia là người của đội bóng rổ, tính tình rất kém, rất khó ở chung.”
Nam sinh ngồi ở ghế sau Từ Giai Giai chủ động xin ra trận, nhân cơ hội bắt chuyện với nữ thần.
“Ừm, cảm ơn cậu nhé.” Từ Giai Giai cười ngọt ngào, trong lòng nghĩ sẽ không có lần sau đâu.
Lại có nữ sinh dựa vào, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Yukimi, cậu nhặt được áo khoác của bạn Rukawa ở đâu vậy, có thể nói một chút được không? Tớ cũng muốn thử vận may của mình.”
Từ Giai Giai: “Cái này hả... Hình như là... Hình như... Là ở...”
Ngay khi Từ Giai Giai đang đưa ra câu bịa đặt lung tung, Kaede Rukawa đã lên sân thượng, anh nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm, ngày thường chỉ cần nhìn trời mấy chục giây như vậy, anh nhất định có thể ngủ được, nhưng hôm nay, anh ngoài ý muốn phát hiện, thế nhưng có chút khó ngủ.
*
Để tránh rước lấy sự chú ý của nhiều người hơn, Từ Giai Giai đành phải thành thành thật thật đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy bạn?” Cô thậm chí còn giả vờ không biết tên anh.
Không phủi sạch quan hệ không được đâu, nhìn ánh mắt của các nữ sinh hận không thể giết mình trong hành lang, Từ Giai Giai run bần bật, cô cũng không muốn trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.
“Quần áo của tôi, vẫn còn ở chỗ của cậu.” Giọng nói của người đàn ông không mang theo một tia tình cảm, âm lượng không lớn, nhưng bởi vì xung quanh thật sự quá yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được.
Đám đông vây quanh sau một giây yên tĩnh, trực tiếp nổ tung chảo.
“Tại sao quần áo của Kaede Rukawa lại ở chỗ Yukimi Nakajima?”
“Mối quan hệ của họ là gì?”
“Họ đang yêu nhau sao?”
Không phải đâu, tôi không có mà, mấy ngươi đừng có nói bậy! Từ Giai Giai hận không thể nổ tung ngay tại chỗ.
Người đàn ông này rốt cuộc là bị sao vậy, sợ cô bá chiếm đồ của anh không chịu trả sao? Thế mà còn tìm tới tận cửa. Cô vốn đã tính toán xong xuôi hết rồi, sau giờ học cô sẽ lén lút dựng bục giảng của lớp 10.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày đó khi hai người bọn họ làm xong việc mặc quần áo, Từ Giai Giai phát hiện nút áo sơ mi thiếu một cái, không biết xui xẻo sao trúng ngay tại chỗ ngực, vừa vặn lộ ra thịt vú trắng nõn và rãnh sữa thật sâu của cô, phía trên còn có dấu hôn để lại của Kaede Rukawa, vậy làm sao được? Bị ai nhìn thấy cũng không thích hợp.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, cô khoác áo Kaede Rukawa đi.
“À, đúng đúng, đúng rồi, đúng là tôi có nhặt được một cái áo khoác, lập tức trả lại cho cậu ngay đây.” Từ Giai Giai vô cùng lớn tiếng nhấn mạnh là mình nhặt, sau đó nhanh chóng trở lại chỗ ngồi lấy ra một cái túi giấy, giao cho Kaede Rukawa: “Không cần cảm ơn!”
Sau khi Kaede Rukawa nhận lấy không nói một lời mà rời đi.
Từ Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông này đi.
May mà tất cả mọi người đều là học sinh trung học đơn thuần, không hoài nghi lời cô nói, chủ yếu nhất chính là, Kaede Rukawa bình thường quá lạnh lùng và không thích giao du, ai cũng không tin anh sẽ có liên quan gì đến nữ sinh.
“Bạn Nakajima, lần tới nếu xảy ra trường hợp này, để tớ giúp cậu đưa cho cậu ta là tốt rồi, cái cậu Kaede Rukawa kia là người của đội bóng rổ, tính tình rất kém, rất khó ở chung.”
Nam sinh ngồi ở ghế sau Từ Giai Giai chủ động xin ra trận, nhân cơ hội bắt chuyện với nữ thần.
“Ừm, cảm ơn cậu nhé.” Từ Giai Giai cười ngọt ngào, trong lòng nghĩ sẽ không có lần sau đâu.
Lại có nữ sinh dựa vào, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Yukimi, cậu nhặt được áo khoác của bạn Rukawa ở đâu vậy, có thể nói một chút được không? Tớ cũng muốn thử vận may của mình.”
Từ Giai Giai: “Cái này hả... Hình như là... Hình như... Là ở...”
Ngay khi Từ Giai Giai đang đưa ra câu bịa đặt lung tung, Kaede Rukawa đã lên sân thượng, anh nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm, ngày thường chỉ cần nhìn trời mấy chục giây như vậy, anh nhất định có thể ngủ được, nhưng hôm nay, anh ngoài ý muốn phát hiện, thế nhưng có chút khó ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro