Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Không Tìm Thấy
Tịch Phi Tích
2024-11-09 14:13:56
Con gái ông ấy đã mơ giấc mơ lộn xộn gì vậy, tại sao con bé lại không có cả niềm tin cơ bản nhất giữa người với người như vậy chứ?
“Khụ, con muốn làm gì cũng được, miễn đừng để cả nhà chúng ta bị đói là được.”
Bỏ qua chủ đề này, Tang Bán Thành tiếp tục nói: “Không nói chuyện này, con gái, con còn muốn ăn gì không? Nếu không mai ba trực tiếp mua mấy nhà máy sản xuất thực phẩm, sau đó ba sẽ bí mật vận chuyển hết nguyên liệu trong nhà máy về.”
Con người là một loại sinh vật kỳ lạ, mỗi người đều có thói quen tích trữ một số thứ mình yêu thích, chứ đừng nói đến việc biết sắp có tận thế.
Mặc kệ có dùng được hay không, cứ tích trữ trước rồi lại tính.
“Ba biết nấu ăn à?”
Chỉ một câu ngắn gọn, đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Tang Bán Thành, hình như cả gia đình họ không có ai biết nấu ăn cả.
Nhận thức này khiến ông ấy lập tức ỉu xìu, cả người trở nên bơ phờ.
“Con gái à, con có nghĩ chúng ta nên tiết lộ một chút về ngày tận thế sắp đến không? Như vậy có thể khiến nhiều người có chuẩn bị trước, mua thêm nhiều đồ ăn hơn?”
Nhắc đến chuyện này, hôm qua Tang Bán Thành đã suy nghĩ cả một ngày, bởi vì không tìm được câu trả lời, cho nên ông ấy vẫn lựa chọn hỏi ý kiến của Tang Du.
“Nếu ba muốn đổi sang phòng đơn để tiết kiệm tiền cho gia đình chúng ta thì cứ nói đi.”
Tang Du nhìn về phía Tang Bán Thành, giọng điệu lạnh nhạt.
Nếu như cô đoán không sai, thì bên trên chắc là bắt đầu thực hiện một số động thái nhỏ, có nhiều người lãnh đạo như vậy nhưng thông tin lại không được truyền ra, chắc chắn có lý do để họ không nói ra chuyện này, nếu không quốc gia này cũng sẽ không trở thành đất nước có tỷ lệ tử vong thấp nhất sau khi tận thế kết thúc.
Trong tình huống như vậy, nếu có một số người dân bình thường ở bên dưới tiết lộ thông tin này ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến sự khủng hoảng trong xã hội, đến lúc đó người loan tin không chết thì ai chết?
Hơn nữa, tất cả các phương thức lên mạng đều có chứng minh rõ ràng, mỗi người một mã thẻ, một mã dùng suốt đời, một số di động dùng được cho tất cả các phần mềm, trong trường hợp như vậy, bên trên chỉ cần kiểm tra liền sẽ phát hiện ngay, ai thấy mình sống lâu quá, muốn chủ động đi tìm chết chứ?
Muốn mượn danh nghĩa của người khác ư? Xin lỗi nhé, người trên thế giới này có ý thức bảo vệ quyền riêng tư rất cao.
Ở đây có câu nói như thế này: Bạn có thể dùng tiền để mượn vợ/chồng của tôi, nhưng không cách nào mượn được danh nghĩa của tôi.”
Tang Du còn muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Khi nhìn thấy người gọi điện, cô nói một câu với Tang Bán Thành, sau đó đi lên tầng nghe điện thoại.
“Cô Tang, chúng tôi đã tiến hành điều tra cẩn thận về cô nhi viện Ánh Dương, mấy ngày trước có bảy đứa trẻ được đưa đến đó, trong đó không có cô bé nào tên là Tiểu Thất mà cô đang tìm kiếm, nhưng trong số đó có một cậu bé tên Tiểu Thất, chân của thằng bé bị người ta đánh gãy. Chúng tôi cũng đã đến cục cảnh sát và hỏi thăm từ những tên buôn người đã bị bắt kia, bọn họ đều không quen cô bé mà cô muốn tìm.”
“Khụ, con muốn làm gì cũng được, miễn đừng để cả nhà chúng ta bị đói là được.”
Bỏ qua chủ đề này, Tang Bán Thành tiếp tục nói: “Không nói chuyện này, con gái, con còn muốn ăn gì không? Nếu không mai ba trực tiếp mua mấy nhà máy sản xuất thực phẩm, sau đó ba sẽ bí mật vận chuyển hết nguyên liệu trong nhà máy về.”
Con người là một loại sinh vật kỳ lạ, mỗi người đều có thói quen tích trữ một số thứ mình yêu thích, chứ đừng nói đến việc biết sắp có tận thế.
Mặc kệ có dùng được hay không, cứ tích trữ trước rồi lại tính.
“Ba biết nấu ăn à?”
Chỉ một câu ngắn gọn, đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Tang Bán Thành, hình như cả gia đình họ không có ai biết nấu ăn cả.
Nhận thức này khiến ông ấy lập tức ỉu xìu, cả người trở nên bơ phờ.
“Con gái à, con có nghĩ chúng ta nên tiết lộ một chút về ngày tận thế sắp đến không? Như vậy có thể khiến nhiều người có chuẩn bị trước, mua thêm nhiều đồ ăn hơn?”
Nhắc đến chuyện này, hôm qua Tang Bán Thành đã suy nghĩ cả một ngày, bởi vì không tìm được câu trả lời, cho nên ông ấy vẫn lựa chọn hỏi ý kiến của Tang Du.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu ba muốn đổi sang phòng đơn để tiết kiệm tiền cho gia đình chúng ta thì cứ nói đi.”
Tang Du nhìn về phía Tang Bán Thành, giọng điệu lạnh nhạt.
Nếu như cô đoán không sai, thì bên trên chắc là bắt đầu thực hiện một số động thái nhỏ, có nhiều người lãnh đạo như vậy nhưng thông tin lại không được truyền ra, chắc chắn có lý do để họ không nói ra chuyện này, nếu không quốc gia này cũng sẽ không trở thành đất nước có tỷ lệ tử vong thấp nhất sau khi tận thế kết thúc.
Trong tình huống như vậy, nếu có một số người dân bình thường ở bên dưới tiết lộ thông tin này ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến sự khủng hoảng trong xã hội, đến lúc đó người loan tin không chết thì ai chết?
Hơn nữa, tất cả các phương thức lên mạng đều có chứng minh rõ ràng, mỗi người một mã thẻ, một mã dùng suốt đời, một số di động dùng được cho tất cả các phần mềm, trong trường hợp như vậy, bên trên chỉ cần kiểm tra liền sẽ phát hiện ngay, ai thấy mình sống lâu quá, muốn chủ động đi tìm chết chứ?
Muốn mượn danh nghĩa của người khác ư? Xin lỗi nhé, người trên thế giới này có ý thức bảo vệ quyền riêng tư rất cao.
Ở đây có câu nói như thế này: Bạn có thể dùng tiền để mượn vợ/chồng của tôi, nhưng không cách nào mượn được danh nghĩa của tôi.”
Tang Du còn muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Khi nhìn thấy người gọi điện, cô nói một câu với Tang Bán Thành, sau đó đi lên tầng nghe điện thoại.
“Cô Tang, chúng tôi đã tiến hành điều tra cẩn thận về cô nhi viện Ánh Dương, mấy ngày trước có bảy đứa trẻ được đưa đến đó, trong đó không có cô bé nào tên là Tiểu Thất mà cô đang tìm kiếm, nhưng trong số đó có một cậu bé tên Tiểu Thất, chân của thằng bé bị người ta đánh gãy. Chúng tôi cũng đã đến cục cảnh sát và hỏi thăm từ những tên buôn người đã bị bắt kia, bọn họ đều không quen cô bé mà cô muốn tìm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro