Sở Sở
Đánh giá:
7.0
/10 từ 16 lượt
Đọc truyện Sở Sở ra chương mới nhất Chương 39, 40, 41 - DocTruyen.Pro. Sở Sở - 099
Giới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này:
Đêm, hơi lạnh.
Mục Sở Sở cứ đứng yên lặng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt không buồn không vui.
Trần Kính Đông đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cực rét lạnh nhìn cô, mũi phát ra tiếng hừ lạnh khiến cho người ta sợ hãi: "Độc phụ này, cô biết rõ Liễu Liễu đã có thai, cô còn muốn đẩy cô ấy, cô có biết, cô đẩy cô ấy, cũng giết chết con của tôi..."
Mục Sở Sở nghe xong chỉ khẽ cười một tiếng, chỉ là cười cực cứng nhắc, cười cực cô độc...
Cô biết, Trần Kính Đông hận cô, không, là hận chết cô.
Có lẽ y nằm mơ cũng muốn cô chết đi.
Cô chiếm vị trí vốn nên thuộc về một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó tên là Tần Liễu Liễu, Trần Kính Đông nói, đó là tình cảm chân thành của y.
Tình cảm chân thành?
Mục Sở Sở cảm thấy vô cùng nực cười, ở trong sơn động đó, Trần Kính Đông từng nói rõ, người y muốn kết hôn là cô. Nhưng mới qua bao lâu, cô ở trong lòng y, đã chẳng còn là gì nữa, chỉ là một độc phụ đê tiện, một sự tồn tại dư thừa.
Có lẽ nụ cười của Mục Sở Sở quá mức châm chọc, bỗng nhiên gương mặt Trần Kính Đông cực kỳ khó coi, y như con sư tử nổi giận, xông tới nắm chặt cổ họng Mục Sở Sở.
Nháy mắt, lưng cô dán lên vách tường, lạnh lẽo tận xương.
Mục Sở Sở nhìn thấy màu đỏ sẫm trong mắt Trần Kính Đông, cô bị bóp đến không phát ra tiếng được, hơn nửa ngày mới mở to hai mắt, gằn từng tiếng hỏi y: "Anh...muốn giết tôi?"
Lòng, đau như muốn vỡ ra, từ từ lăng trì từng dao một.
Nhưng cô lại quật cường không chịu rơi lệ.
Năm năm hôn nhân, tất cả nước mắt đã sớm chảy khô, cô bây giờ, chỉ là buồn phiền kéo dài hơi tàn mà thôi...
Giới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này:
Đêm, hơi lạnh.
Mục Sở Sở cứ đứng yên lặng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt không buồn không vui.
Trần Kính Đông đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cực rét lạnh nhìn cô, mũi phát ra tiếng hừ lạnh khiến cho người ta sợ hãi: "Độc phụ này, cô biết rõ Liễu Liễu đã có thai, cô còn muốn đẩy cô ấy, cô có biết, cô đẩy cô ấy, cũng giết chết con của tôi..."
Mục Sở Sở nghe xong chỉ khẽ cười một tiếng, chỉ là cười cực cứng nhắc, cười cực cô độc...
Cô biết, Trần Kính Đông hận cô, không, là hận chết cô.
Có lẽ y nằm mơ cũng muốn cô chết đi.
Cô chiếm vị trí vốn nên thuộc về một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó tên là Tần Liễu Liễu, Trần Kính Đông nói, đó là tình cảm chân thành của y.
Tình cảm chân thành?
Mục Sở Sở cảm thấy vô cùng nực cười, ở trong sơn động đó, Trần Kính Đông từng nói rõ, người y muốn kết hôn là cô. Nhưng mới qua bao lâu, cô ở trong lòng y, đã chẳng còn là gì nữa, chỉ là một độc phụ đê tiện, một sự tồn tại dư thừa.
Có lẽ nụ cười của Mục Sở Sở quá mức châm chọc, bỗng nhiên gương mặt Trần Kính Đông cực kỳ khó coi, y như con sư tử nổi giận, xông tới nắm chặt cổ họng Mục Sở Sở.
Nháy mắt, lưng cô dán lên vách tường, lạnh lẽo tận xương.
Mục Sở Sở nhìn thấy màu đỏ sẫm trong mắt Trần Kính Đông, cô bị bóp đến không phát ra tiếng được, hơn nửa ngày mới mở to hai mắt, gằn từng tiếng hỏi y: "Anh...muốn giết tôi?"
Lòng, đau như muốn vỡ ra, từ từ lăng trì từng dao một.
Nhưng cô lại quật cường không chịu rơi lệ.
Năm năm hôn nhân, tất cả nước mắt đã sớm chảy khô, cô bây giờ, chỉ là buồn phiền kéo dài hơi tàn mà thôi...