Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Cắn
2024-09-29 12:29:47
"Khụ khụ..." Gương mặt của Lộ Chi Ngư đỏ bừng lên rõ rệt, môi tái nhợt, khó khăn thở dốc: "Đây là... quy tắc do ngài tự đặt ra... ngài không thể giết ta. Nếu... nếu ngài nhất quyết giết ta... khụ khụ, ngài cũng sẽ... sẽ bị phản phệ."
Nói xong, nàng cảm thấy rõ ràng lực tay của nam tử đã siết chặt hơn.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc chuông nhỏ trên cổ tay, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ.
Chỉ để thử xem thứ này có tác dụng gì mà liều mạng như vậy... có phải hơi quá đáng không. Nhưng nếu không làm như vậy, cả đời này nàng cũng sẽ không biết nó là cái gì.
Đúng vậy, ngay từ đầu Lộ Chi Ngư đã cố ý chọc giận ma tôn, nàng đang tìm cách chết, hoặc nói đúng hơn là nàng đang giả vờ tìm chết. Nàng đã nghiên cứu và phát hiện ra rằng trong nguyên tác, chiếc vòng tay này chỉ phát huy tác dụng một lần trước khi Lộ Chi Ngư tự sát, vì vậy để kích hoạt nó, nàng phải đặt mình vào tình huống sinh tử.
Cảm nhận được lực bóp cổ thả lỏng, Lộ Chi Ngư nở một nụ cười gượng gạo, cố ý nói: "Sao vậy? Khụ khụ... Ngài không dám giết ta sao? Lẽ nào một ma tôn uy nghiêm như ngài lại... sợ bị phản phệ ư?"
Tiết Triền mặt lạnh im lặng một lúc.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn liếc qua Lộ Chi Ngư, lạnh lùng nói: "Ngươi đang khiêu khích ta."
Tim Lộ Chi Ngư thình thịch một cái.
Chưa kịp nói gì, nàng đã bị nam tử thả xuống đất như một con gà con, nàng ôm cổ họng ho sặc sụa.
Nàng thở hổn hển.
Cổ họng đã xuất hiện mấy vết đỏ, dù trời tối nhưng cũng đủ để thấy những vết bầm tím đó trông đáng sợ đến mức nào.
Đương nhiên, ma tôn chưa bao giờ có ý định thương xót nữ tử.
Hắn thậm chí còn cong môi cười, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hứng thú: "Ta nghe nói nàng Lộ Chi Ngư rất sợ cương thi, vậy thì ngươi cứ chết dưới răng cương thi đi. Ta chưa bao giờ thấy một người sống bị cương thi cắn sẽ như thế nào cả."
Đồng tử của Lộ Chi Ngư co lại, nàng nuốt nước miếng.
Nam tử đã quỳ xuống, bàn tay đầy sức mạnh nâng cằm nàng lên quan sát kỹ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Ta nghĩ không ổn!
Chưa kịp nói gì hắn đã vẫy tay, ngay lập tức một cương thi từ trên trời rơi xuống, há miệng lớn lao về phía nàng ta.
Trong nháy mắt, toàn thân Lộ Chi Ngư căng cứng đến cực điểm.
Họng nàng khô khốc vì sợ hãi, răng cắn chặt, đôi mắt mở to tràn đầy nỗi sợ hãi.
Không, đừng đến đây!
Cương thi vẫn tiến về phía nàng, Lộ Chi Ngư liên tục lùi lại, hai tay nắm chặt đất, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, nàng dường như nhìn thấy một tia cười lóe lên trong mắt Tiết Triền.
Nụ cười đó pha lẫn chút tò mò, chỉ đơn giản muốn xem con mồi sẽ phản ứng như thế nào khi đối mặt với cái chết.
Trái tim đang hoảng loạn của Lộ Chi Ngư đột nhiên bình tĩnh lại.
Không đúng.
Đây là ảo giác!
Đúng lúc đó.
"Leng keng ——" một tiếng chuông ngân vang.
Lộ Chi Ngư sực tỉnh, trước mắt không còn bóng dáng cương thi nào nữa, nam tử cao lớn tuấn mỹ vẫn đứng đó, trên mặt nở một nụ cười đang quan sát vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nàng.
Cả người nàng như vừa trải qua một cơn sốt, mồ hôi nhễ nhại.
Mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng Lộ Chi Ngư không để ý đến cơ thể mệt mỏi, đứng dậy và đi về phía Tiết Triền.
Nam tử đứng yên tại chỗ, hứng thú nhìn nàng đi tới: "Làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì…"
Đột nhiên, giọng nói của hắn dừng lại.
Tiết Triền sững sờ một lúc, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó khẽ cúi đầu.
Lộ Chi Ngư nâng tay phải của hắn lên, đôi mắt tinh anh vốn dĩ luôn tinh quái giờ đây lại tràn đầy sự bối rối, hành động kỳ lạ của nàng khiến Tiết Triền vô cùng tò mò, hắn chăm chú nhìn nàng để xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Điều bất ngờ là, nàng nâng cổ tay hắn lên, dưới ánh mắt của hắn đột nhiên há miệng cắn mạnh.
Tiết Triền: "..."
Cảm giác đau nhói lập tức truyền đến kích thích thần kinh của hắn. Máu tươi chảy ra từ cổ tay hắn và từ giữa răng của nàng, giống như một ly rượu đỏ bị đổ, lê lết trên cổ tay trắng nõn nhưng không thể chống lại trọng lực, nhỏ giọt xuống đất.
Dù so với những vết thương mà hắn đã trải qua trong hàng trăm năm thì vết thương này chẳng là gì cả, nhưng nó vẫn khiến hắn ngẩn người một lúc.
Nhưng khi máu trên cổ tay hắn chảy quá nhiều, trên khuôn mặt của Tiết Triền lại hiện lên một nụ cười điên cuồng không thể kìm chế.
Trong mắt hắn lóe lên một tia điên loạn, khóe mắt hơi đỏ: "Nhẹ quá."
Hắn thì thầm.
Lực này quá nhẹ đối với hắn. Nó không hề gây đau đớn cho hắn, chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút, cắn sâu vào cổ tay hắn, cắn một miếng thịt, có lẽ hắn sẽ biểu lộ cảm xúc khác đi.
"Leng keng"
Đúng lúc đó, ý thức của Lộ Chi Ngư trở lại, nàng cảm thấy như đang bước trên bông, cả người nhẹ bẫng.
Đôi mắt hạnh dần trở nên sáng tỏ, miệng đầy vị tanh nồng khiến nàng muốn nôn khan.
Lộ Chi Ngư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ bối rối, có lẽ là do vị tanh trong miệng quá khó chịu nên Lộ Chi Ngư đột ngột đứng dậy, vừa định nôn thì một bàn tay thon dài che miệng nàng lại.
Mùi hương nhè nhẹ pha lẫn với mùi máu tanh xộc vào mũi nàng.
Máu vẫn chảy ròng ròng trên cổ tay nam tử, nhưng hắn dường như không hề để ý, khóe miệng cong lên cười: "Đừng nhổ ra, nuốt xuống."
Trong mắt hắn vẫn còn ánh nhìn điên cuồng, giữa mày nhíu lại một chút hung ác, giống như vừa mới giết người xong khiến nàng sợ đến mức cứng đờ, đành phải làm theo lời hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của nàng, Tiết Triền cảm thấy vô cùng thích thú, hắn nhìn nàng với vẻ hứng thú: "Thế nào? Máu của ta ngon không?"
Lộ Chi Ngư đột nhiên tỉnh ngộ trợn tròn mắt, cảm thấy buồn nôn đến mức muốn ói ra ngay tại chỗ.
"Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ nhét lại vào miệng ngươi." Nam tử lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lộ Chi Ngư cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và khó chịu, nhíu mày trong lòng chửi rủa chiếc vòng tay và Tiết Triền.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ thứ này là cái gì rồi!
Đó là một thứ có thể phóng đại vô hạn dục vọng của con người, trong nguyên tác, khi Lộ Tịnh Thiền tự sát, trong lòng nàng đã nảy sinh ý muốn được sống lại, vì vậy nàng đã triệu hồi đến hệ thống. Còn nàng... ý nghĩ ban đầu của nàng là cắn một miếng?
Nàng không hiểu!
Rõ ràng trong khoảnh khắc sinh tử, nàng khao khát được sống, tại sao lại có hành động muốn uống máu của hắn như vậy?
Hành động có mục đích này rõ ràng là do hệ thống làm.
Nghĩ đến đây, Lộ Chi Ngư bắt đầu gọi hệ thống, gọi rất lâu nhưng hệ thống vẫn không phản hồi.
... Quả nhiên là do nó làm.
Nàng không thể hiểu nổi tại sao mình lại uống máu của người khác... Chỉ cần nghĩ đến máu, Lộ Chi Ngư lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Thấy vậy, Tiết Triền gật đầu hài lòng.
Hắn khoanh tay đứng dưới ánh trăng, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Ngươi thắng rồi."
Lộ Chi Ngư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Sao vậy? Đột nhiên thay đổi ý định rồi?
Tiết Triền nghiêng đầu, hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Đúng như Lộ Chi Ngư đã nói, mặc dù quy tắc do hắn đặt ra nhưng cũng hạn chế hắn rất nhiều, vì vậy hắn không thể tùy tiện ra tay trong ma vực, nếu không sẽ bị phản phệ.
Do đó, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện trong Triệu gia thôn.
Hắn không phải là người không giữ lời, lúc nãy nói như vậy chỉ là muốn trêu chọc Lộ Chi Ngư, muốn xem biểu cảm của nàng.
Không ngờ, biểu cảm thì đã xem được rồi, nhưng...
Tiết Triền khẽ cúi đầu nhìn xuống cổ tay vẫn còn chảy máu của mình, nhìn một lúc lâu có lẽ thấy khó chịu, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư lập tức quay mặt đi.
Mèo chột dạ.jpg
Loại chuyện này đừng có nhắc đến nàng! Nhìn cái gì mà nhìn, nàng đâu có cố ý! Rõ ràng là bị mê hoặc kìa mà!
Cứ nhìn nữa đi!
Một lúc sau, nam tử tuấn mỹ kia khẽ cười khẩy: "Nói đi, muốn gì?"
Lộ Chi Ngư lập tức quay đầu lại, nhanh chóng nói: "Ma vực biến mất, thả chúng ta ra."
"Từ chối, đến yêu cầu tiếp theo."
Lộ Chi Ngư không thể tin được mà nói: "Còn có thể từ chối à?" Vậy thì nàng còn có thể yêu cầu gì nữa?
Đối mắt của Tiết Triền híp lại, khóe mày hơi nhướn lên chỉ nói: "Ngày mai là ngày thứ năm."
Lộ Chi Ngư chợt hiểu ra ý của hắn, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Ngươi có phải không thể sử dụng pháp lực của mình trong thời gian ở ma vực không?"
"..." Tiết Triền không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rất nhạt.
"Được rồi," Lộ Chi Ngư nhún vai, mỉm cười: "Vậy có thể nợ trước được không? Đến lúc đó ta sẽ đòi lại phần thưởng của mình."
Không hiểu sao, Tiết Triền lại cảm thấy không thoải mái khi nàng đột nhiên trở nên khách sáo như vậy. Lúc nãy nàng lịch sự vậy kia mà, cứ luôm mồm gọi là "ngài" suốt?
Tính cách xấu xa vốn có trong người hắn lại trỗi dậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta có thể cho ngươi một khoảng thời gian, nhưng tương tự như vậy, nếu ngươi không giải được câu đố của Triệu gia thôn, vậy thì trò chơi này ngươi sẽ thua."
Thắng thì được thưởng, thua thì tất cả cùng chết.
Rất... bất công.
Nhưng trong tình huống này, Lộ Chi Ngư cũng không thể nói gì khác, đành phải chấp nhận yêu cầu của hắn.
Ngay sau đó, Tiết Triền nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay một cái, một làn sương đen bao trùm lấy hắn, khi màn sương tan đi, hắn đã trở lại hình dạng một đứa trẻ.
Triệu Ngôn nghiêng đầu ngây thơ nhìn nàng ta: "Lộ tỷ tỷ, không đi xuống à?"
Lộ Chi Ngư há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngươi là diễn viên à?
Diễn xuất còn hay hơn cả Ảnh đế!
Nói xong, nàng cảm thấy rõ ràng lực tay của nam tử đã siết chặt hơn.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc chuông nhỏ trên cổ tay, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ.
Chỉ để thử xem thứ này có tác dụng gì mà liều mạng như vậy... có phải hơi quá đáng không. Nhưng nếu không làm như vậy, cả đời này nàng cũng sẽ không biết nó là cái gì.
Đúng vậy, ngay từ đầu Lộ Chi Ngư đã cố ý chọc giận ma tôn, nàng đang tìm cách chết, hoặc nói đúng hơn là nàng đang giả vờ tìm chết. Nàng đã nghiên cứu và phát hiện ra rằng trong nguyên tác, chiếc vòng tay này chỉ phát huy tác dụng một lần trước khi Lộ Chi Ngư tự sát, vì vậy để kích hoạt nó, nàng phải đặt mình vào tình huống sinh tử.
Cảm nhận được lực bóp cổ thả lỏng, Lộ Chi Ngư nở một nụ cười gượng gạo, cố ý nói: "Sao vậy? Khụ khụ... Ngài không dám giết ta sao? Lẽ nào một ma tôn uy nghiêm như ngài lại... sợ bị phản phệ ư?"
Tiết Triền mặt lạnh im lặng một lúc.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn liếc qua Lộ Chi Ngư, lạnh lùng nói: "Ngươi đang khiêu khích ta."
Tim Lộ Chi Ngư thình thịch một cái.
Chưa kịp nói gì, nàng đã bị nam tử thả xuống đất như một con gà con, nàng ôm cổ họng ho sặc sụa.
Nàng thở hổn hển.
Cổ họng đã xuất hiện mấy vết đỏ, dù trời tối nhưng cũng đủ để thấy những vết bầm tím đó trông đáng sợ đến mức nào.
Đương nhiên, ma tôn chưa bao giờ có ý định thương xót nữ tử.
Hắn thậm chí còn cong môi cười, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hứng thú: "Ta nghe nói nàng Lộ Chi Ngư rất sợ cương thi, vậy thì ngươi cứ chết dưới răng cương thi đi. Ta chưa bao giờ thấy một người sống bị cương thi cắn sẽ như thế nào cả."
Đồng tử của Lộ Chi Ngư co lại, nàng nuốt nước miếng.
Nam tử đã quỳ xuống, bàn tay đầy sức mạnh nâng cằm nàng lên quan sát kỹ biểu cảm trên khuôn mặt nàng, hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Ta nghĩ không ổn!
Chưa kịp nói gì hắn đã vẫy tay, ngay lập tức một cương thi từ trên trời rơi xuống, há miệng lớn lao về phía nàng ta.
Trong nháy mắt, toàn thân Lộ Chi Ngư căng cứng đến cực điểm.
Họng nàng khô khốc vì sợ hãi, răng cắn chặt, đôi mắt mở to tràn đầy nỗi sợ hãi.
Không, đừng đến đây!
Cương thi vẫn tiến về phía nàng, Lộ Chi Ngư liên tục lùi lại, hai tay nắm chặt đất, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, nàng dường như nhìn thấy một tia cười lóe lên trong mắt Tiết Triền.
Nụ cười đó pha lẫn chút tò mò, chỉ đơn giản muốn xem con mồi sẽ phản ứng như thế nào khi đối mặt với cái chết.
Trái tim đang hoảng loạn của Lộ Chi Ngư đột nhiên bình tĩnh lại.
Không đúng.
Đây là ảo giác!
Đúng lúc đó.
"Leng keng ——" một tiếng chuông ngân vang.
Lộ Chi Ngư sực tỉnh, trước mắt không còn bóng dáng cương thi nào nữa, nam tử cao lớn tuấn mỹ vẫn đứng đó, trên mặt nở một nụ cười đang quan sát vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nàng.
Cả người nàng như vừa trải qua một cơn sốt, mồ hôi nhễ nhại.
Mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng Lộ Chi Ngư không để ý đến cơ thể mệt mỏi, đứng dậy và đi về phía Tiết Triền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử đứng yên tại chỗ, hứng thú nhìn nàng đi tới: "Làm sao vậy? Ngươi muốn làm gì…"
Đột nhiên, giọng nói của hắn dừng lại.
Tiết Triền sững sờ một lúc, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó khẽ cúi đầu.
Lộ Chi Ngư nâng tay phải của hắn lên, đôi mắt tinh anh vốn dĩ luôn tinh quái giờ đây lại tràn đầy sự bối rối, hành động kỳ lạ của nàng khiến Tiết Triền vô cùng tò mò, hắn chăm chú nhìn nàng để xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Điều bất ngờ là, nàng nâng cổ tay hắn lên, dưới ánh mắt của hắn đột nhiên há miệng cắn mạnh.
Tiết Triền: "..."
Cảm giác đau nhói lập tức truyền đến kích thích thần kinh của hắn. Máu tươi chảy ra từ cổ tay hắn và từ giữa răng của nàng, giống như một ly rượu đỏ bị đổ, lê lết trên cổ tay trắng nõn nhưng không thể chống lại trọng lực, nhỏ giọt xuống đất.
Dù so với những vết thương mà hắn đã trải qua trong hàng trăm năm thì vết thương này chẳng là gì cả, nhưng nó vẫn khiến hắn ngẩn người một lúc.
Nhưng khi máu trên cổ tay hắn chảy quá nhiều, trên khuôn mặt của Tiết Triền lại hiện lên một nụ cười điên cuồng không thể kìm chế.
Trong mắt hắn lóe lên một tia điên loạn, khóe mắt hơi đỏ: "Nhẹ quá."
Hắn thì thầm.
Lực này quá nhẹ đối với hắn. Nó không hề gây đau đớn cho hắn, chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút, cắn sâu vào cổ tay hắn, cắn một miếng thịt, có lẽ hắn sẽ biểu lộ cảm xúc khác đi.
"Leng keng"
Đúng lúc đó, ý thức của Lộ Chi Ngư trở lại, nàng cảm thấy như đang bước trên bông, cả người nhẹ bẫng.
Đôi mắt hạnh dần trở nên sáng tỏ, miệng đầy vị tanh nồng khiến nàng muốn nôn khan.
Lộ Chi Ngư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ bối rối, có lẽ là do vị tanh trong miệng quá khó chịu nên Lộ Chi Ngư đột ngột đứng dậy, vừa định nôn thì một bàn tay thon dài che miệng nàng lại.
Mùi hương nhè nhẹ pha lẫn với mùi máu tanh xộc vào mũi nàng.
Máu vẫn chảy ròng ròng trên cổ tay nam tử, nhưng hắn dường như không hề để ý, khóe miệng cong lên cười: "Đừng nhổ ra, nuốt xuống."
Trong mắt hắn vẫn còn ánh nhìn điên cuồng, giữa mày nhíu lại một chút hung ác, giống như vừa mới giết người xong khiến nàng sợ đến mức cứng đờ, đành phải làm theo lời hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của nàng, Tiết Triền cảm thấy vô cùng thích thú, hắn nhìn nàng với vẻ hứng thú: "Thế nào? Máu của ta ngon không?"
Lộ Chi Ngư đột nhiên tỉnh ngộ trợn tròn mắt, cảm thấy buồn nôn đến mức muốn ói ra ngay tại chỗ.
"Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ nhét lại vào miệng ngươi." Nam tử lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lộ Chi Ngư cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và khó chịu, nhíu mày trong lòng chửi rủa chiếc vòng tay và Tiết Triền.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ thứ này là cái gì rồi!
Đó là một thứ có thể phóng đại vô hạn dục vọng của con người, trong nguyên tác, khi Lộ Tịnh Thiền tự sát, trong lòng nàng đã nảy sinh ý muốn được sống lại, vì vậy nàng đã triệu hồi đến hệ thống. Còn nàng... ý nghĩ ban đầu của nàng là cắn một miếng?
Nàng không hiểu!
Rõ ràng trong khoảnh khắc sinh tử, nàng khao khát được sống, tại sao lại có hành động muốn uống máu của hắn như vậy?
Hành động có mục đích này rõ ràng là do hệ thống làm.
Nghĩ đến đây, Lộ Chi Ngư bắt đầu gọi hệ thống, gọi rất lâu nhưng hệ thống vẫn không phản hồi.
... Quả nhiên là do nó làm.
Nàng không thể hiểu nổi tại sao mình lại uống máu của người khác... Chỉ cần nghĩ đến máu, Lộ Chi Ngư lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vậy, Tiết Triền gật đầu hài lòng.
Hắn khoanh tay đứng dưới ánh trăng, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Ngươi thắng rồi."
Lộ Chi Ngư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Sao vậy? Đột nhiên thay đổi ý định rồi?
Tiết Triền nghiêng đầu, hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Đúng như Lộ Chi Ngư đã nói, mặc dù quy tắc do hắn đặt ra nhưng cũng hạn chế hắn rất nhiều, vì vậy hắn không thể tùy tiện ra tay trong ma vực, nếu không sẽ bị phản phệ.
Do đó, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện trong Triệu gia thôn.
Hắn không phải là người không giữ lời, lúc nãy nói như vậy chỉ là muốn trêu chọc Lộ Chi Ngư, muốn xem biểu cảm của nàng.
Không ngờ, biểu cảm thì đã xem được rồi, nhưng...
Tiết Triền khẽ cúi đầu nhìn xuống cổ tay vẫn còn chảy máu của mình, nhìn một lúc lâu có lẽ thấy khó chịu, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư lập tức quay mặt đi.
Mèo chột dạ.jpg
Loại chuyện này đừng có nhắc đến nàng! Nhìn cái gì mà nhìn, nàng đâu có cố ý! Rõ ràng là bị mê hoặc kìa mà!
Cứ nhìn nữa đi!
Một lúc sau, nam tử tuấn mỹ kia khẽ cười khẩy: "Nói đi, muốn gì?"
Lộ Chi Ngư lập tức quay đầu lại, nhanh chóng nói: "Ma vực biến mất, thả chúng ta ra."
"Từ chối, đến yêu cầu tiếp theo."
Lộ Chi Ngư không thể tin được mà nói: "Còn có thể từ chối à?" Vậy thì nàng còn có thể yêu cầu gì nữa?
Đối mắt của Tiết Triền híp lại, khóe mày hơi nhướn lên chỉ nói: "Ngày mai là ngày thứ năm."
Lộ Chi Ngư chợt hiểu ra ý của hắn, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Ngươi có phải không thể sử dụng pháp lực của mình trong thời gian ở ma vực không?"
"..." Tiết Triền không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rất nhạt.
"Được rồi," Lộ Chi Ngư nhún vai, mỉm cười: "Vậy có thể nợ trước được không? Đến lúc đó ta sẽ đòi lại phần thưởng của mình."
Không hiểu sao, Tiết Triền lại cảm thấy không thoải mái khi nàng đột nhiên trở nên khách sáo như vậy. Lúc nãy nàng lịch sự vậy kia mà, cứ luôm mồm gọi là "ngài" suốt?
Tính cách xấu xa vốn có trong người hắn lại trỗi dậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta có thể cho ngươi một khoảng thời gian, nhưng tương tự như vậy, nếu ngươi không giải được câu đố của Triệu gia thôn, vậy thì trò chơi này ngươi sẽ thua."
Thắng thì được thưởng, thua thì tất cả cùng chết.
Rất... bất công.
Nhưng trong tình huống này, Lộ Chi Ngư cũng không thể nói gì khác, đành phải chấp nhận yêu cầu của hắn.
Ngay sau đó, Tiết Triền nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay một cái, một làn sương đen bao trùm lấy hắn, khi màn sương tan đi, hắn đã trở lại hình dạng một đứa trẻ.
Triệu Ngôn nghiêng đầu ngây thơ nhìn nàng ta: "Lộ tỷ tỷ, không đi xuống à?"
Lộ Chi Ngư há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Ngươi là diễn viên à?
Diễn xuất còn hay hơn cả Ảnh đế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro