Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Tiết Tử
2024-09-29 12:29:47
Tiết tử
Ma giới, Cửu Trọng Uyên.
Ma lực hắc ám ngập tràn mọi ngóc ngách.
Cảm nhận được luồng khí tức trong màn sương, mọi yêu ma quỷ quái không khỏi run rẩy toàn thân, nỗi sợ hãi tận xương tủy khiến chúng phải khuất phục, cúi đầu bái lạy.
Trong khi run sợ, một vài kẻ liều mạng cố nén sự khó chịu, đánh bạo ngẩng đầu ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân đang đứng sừng sững giữa trời.
Nam nhân hắc y mắt đen, dung nhan thanh tú nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng như mùa xuân giá rét, đôi mắt phượng dài chứa đựng sự kiêu ngạo thường thấy.
Hắn đứng nghịch sáng, dáng người cao lớn thon dài, áo bào hoa văn đen lỏng lẻo xõa tung theo gió.
Bầu trời ma giới đêm nay điểm xuyết đầy sao, mà hắn đang đứng giữa muôn vì sao, ma lực tỏa ra bao quanh lấy thân hình.
Mỗi khoảnh khắc, hắn đều toát ra sức mạnh vô song, lúc thì lóe lên những tia điện, lúc thì có cơn gió nhẹ bao quanh biến thành những lưỡi dao sắc bén trong tay hắn...
Không khí trên cao chợt trở nên đáng sợ hơn, áp lực nghẹt thở tựa như ngọn núi sừng sững đè xuống, khiến lòng chúng run sợ, toàn thân tê liệt không tự chủ được mà bắt đầu khủng hoảng.
Đám Ma tộc rạp dưới đất vừa kính sợ nam nhân kia, vừa từ tận đáy lòng thừa nhận - đây chính là Vương của bọn họ, là Bệ hạ của bọn họ, là Ma Thần duy nhất được Thiên Đạo công nhận.
"Hôm nay... là sinh thần của Lộ cô nương phải không?"
"Đúng vậy..."
Cái tên này, kể cả họ, vốn là điều cấm kỵ không được phép nhắc đến, nhất là trước mặt Ma Thần Bệ hạ. Nếu có kẻ nào đó thiếu suy nghĩ mà lỡ miệng nhắc đến, vậy thì xin chúc mừng... hắn ta sẽ được tận hưởng trọn vẹn bữa tiệc hồn phi phách tán, trước khi chết có lẽ còn phải ghé thăm Tư Ma chủ để trải qua một phen tra tấn.
Chỉ có... duy nhất hôm nay.
Hôm nay có thể nhắc đến tên của người ấy, có thể công khai tưởng nhớ, thậm chí có thể đến bờ sông Minh Hà để thả một thả một ngọn đèn Khổng Minh cầu bình an cho người ấy.
Năm thứ ba kể từ ngày người ấy qua đời, khi nàng tưởng rằng cho dù có chết đi cũng chẳng ai nhớ đến mình, thì có một nhóm người đã dùng cách riêng của họ để tổ chức sinh thần cho nàng.
Một kẻ thì thầm: "Chẳng trách, hôm nay Bệ hạ đặc biệt mở ra con sông sao, hóa ra là để mừng sinh thần cho Lộ cô nương."
Ma giới vốn không có sông sao, không có ánh sáng trắng của mặt trời, bầu trời luôn tràn ngập hỗn độn và bóng tối, sương mù đỏ máu và đen như mực quấn quýt biến cả bầu trời thành biểu tượng của máu tươi và chiến tranh.
Tuy nhiên, ngày hôm nay lại khác.
Muôn vì sao lấp lánh cùng ánh trăng bạc chiếu rọi khắp bầu trời ma giới, một dải ngân hà dài bất tận vẽ nên một sắc màu riêng giữa muôn ngàn vì sao.
Vô số bông hoa ngọc lan đủ màu sắc, trái mùa với ma giới bung nở trên sông Minh Hà.
Hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn lung linh đồng loạt bay lên, lơ lửng cao trên bầu trời.
Tiết Triền rũ mắt, đôi đồng tử đen láy gợn sóng từng lớp từng lớp, tầm mắt hắn bao quát cả ngân hà và biển hoa, mơ hồ như thấy cuối biển hoa có một thiếu nữ áo hồng đang vẫy tay về phía mình.
"Chi Chi..."
Hắn thì thầm một cái tên, nhưng ngay khoảnh khắc sau, đáy mắt bỗng trở nên sáng rõ.
Cuối biển hoa là sông Minh Hà sâu thăm thẳm và bóng tối bao trùm, không hề có bóng dáng thiếu nữ nào.
Nam nhân ngẩng đầu, khoanh tay đứng nhìn hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn, khẽ nói: "Sinh thần vui vẻ."
Ma giới, Cửu Trọng Uyên.
Ma lực hắc ám ngập tràn mọi ngóc ngách.
Cảm nhận được luồng khí tức trong màn sương, mọi yêu ma quỷ quái không khỏi run rẩy toàn thân, nỗi sợ hãi tận xương tủy khiến chúng phải khuất phục, cúi đầu bái lạy.
Trong khi run sợ, một vài kẻ liều mạng cố nén sự khó chịu, đánh bạo ngẩng đầu ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân đang đứng sừng sững giữa trời.
Nam nhân hắc y mắt đen, dung nhan thanh tú nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng như mùa xuân giá rét, đôi mắt phượng dài chứa đựng sự kiêu ngạo thường thấy.
Hắn đứng nghịch sáng, dáng người cao lớn thon dài, áo bào hoa văn đen lỏng lẻo xõa tung theo gió.
Bầu trời ma giới đêm nay điểm xuyết đầy sao, mà hắn đang đứng giữa muôn vì sao, ma lực tỏa ra bao quanh lấy thân hình.
Mỗi khoảnh khắc, hắn đều toát ra sức mạnh vô song, lúc thì lóe lên những tia điện, lúc thì có cơn gió nhẹ bao quanh biến thành những lưỡi dao sắc bén trong tay hắn...
Không khí trên cao chợt trở nên đáng sợ hơn, áp lực nghẹt thở tựa như ngọn núi sừng sững đè xuống, khiến lòng chúng run sợ, toàn thân tê liệt không tự chủ được mà bắt đầu khủng hoảng.
Đám Ma tộc rạp dưới đất vừa kính sợ nam nhân kia, vừa từ tận đáy lòng thừa nhận - đây chính là Vương của bọn họ, là Bệ hạ của bọn họ, là Ma Thần duy nhất được Thiên Đạo công nhận.
"Hôm nay... là sinh thần của Lộ cô nương phải không?"
"Đúng vậy..."
Cái tên này, kể cả họ, vốn là điều cấm kỵ không được phép nhắc đến, nhất là trước mặt Ma Thần Bệ hạ. Nếu có kẻ nào đó thiếu suy nghĩ mà lỡ miệng nhắc đến, vậy thì xin chúc mừng... hắn ta sẽ được tận hưởng trọn vẹn bữa tiệc hồn phi phách tán, trước khi chết có lẽ còn phải ghé thăm Tư Ma chủ để trải qua một phen tra tấn.
Chỉ có... duy nhất hôm nay.
Hôm nay có thể nhắc đến tên của người ấy, có thể công khai tưởng nhớ, thậm chí có thể đến bờ sông Minh Hà để thả một thả một ngọn đèn Khổng Minh cầu bình an cho người ấy.
Năm thứ ba kể từ ngày người ấy qua đời, khi nàng tưởng rằng cho dù có chết đi cũng chẳng ai nhớ đến mình, thì có một nhóm người đã dùng cách riêng của họ để tổ chức sinh thần cho nàng.
Một kẻ thì thầm: "Chẳng trách, hôm nay Bệ hạ đặc biệt mở ra con sông sao, hóa ra là để mừng sinh thần cho Lộ cô nương."
Ma giới vốn không có sông sao, không có ánh sáng trắng của mặt trời, bầu trời luôn tràn ngập hỗn độn và bóng tối, sương mù đỏ máu và đen như mực quấn quýt biến cả bầu trời thành biểu tượng của máu tươi và chiến tranh.
Tuy nhiên, ngày hôm nay lại khác.
Muôn vì sao lấp lánh cùng ánh trăng bạc chiếu rọi khắp bầu trời ma giới, một dải ngân hà dài bất tận vẽ nên một sắc màu riêng giữa muôn ngàn vì sao.
Vô số bông hoa ngọc lan đủ màu sắc, trái mùa với ma giới bung nở trên sông Minh Hà.
Hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn lung linh đồng loạt bay lên, lơ lửng cao trên bầu trời.
Tiết Triền rũ mắt, đôi đồng tử đen láy gợn sóng từng lớp từng lớp, tầm mắt hắn bao quát cả ngân hà và biển hoa, mơ hồ như thấy cuối biển hoa có một thiếu nữ áo hồng đang vẫy tay về phía mình.
"Chi Chi..."
Hắn thì thầm một cái tên, nhưng ngay khoảnh khắc sau, đáy mắt bỗng trở nên sáng rõ.
Cuối biển hoa là sông Minh Hà sâu thăm thẳm và bóng tối bao trùm, không hề có bóng dáng thiếu nữ nào.
Nam nhân ngẩng đầu, khoanh tay đứng nhìn hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn, khẽ nói: "Sinh thần vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro