Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Cô Nương Thông...
2024-09-29 12:29:47
"Sợ ư?"
Lộ Chi Ngư chớp mắt.
Ngươi đã sợ mà còn nhốt cha nương ngươi vào trong đó?
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, nàng đã chợt nhận ra đứa trẻ trước mắt dù sao cũng chỉ là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, sợ hãi cũng là điều bình thường.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu bé, Lộ Chi Ngư không khỏi mềm lòng, bèn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì ngươi đi cùng chúng ta đi."
Xoa xong đầu cậu bé, Lộ Chi Ngư thu tay lại một cách tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ cảm giác trên tay thật không tồi mà.
...
Nói là đi dạo quanh thôn nhưng thực ra đi được vài dặm là đã đến phố Tây. Phố không có mấy người, chỉ có một cửa hàng đang mở, chưỡng quỹ vừa thấy họ liền cầm ống thuốc lá bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường.
"Người lạ à?" Chưỡng quỹ hút một hơi thuốc thật sâu: "Muốn hỏi gì?"
Ông ta vừa hút thuốc vừa liếc nhìn cậu bé đi sau Lộ Chi Ngư, lười biếng nhắm mắt lại, nheo mắt nói: "Tiểu Ngôn à, đừng dẫn bất cứ ai về nhà thế chứ! Ngươi cũng biết mấy năm nay trong thôn chúng ta không yên ổn, phòng ngừa là phòng những người lạ mặt như vậy đấy."
Triệu Ngôn lại co rúm người vào sau lưng Lộ Chi Ngư, nhỏ giọng lầm bầm: "Dạ."
Lộ Chi Ngư liếc nhìn vào cửa hàng rồi thu tầm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh giao tiếp với chưỡng quỹ: "Chưỡng quỹ biết gì?"
"Hừ, biết nhiều lắm." Ông ta hút một hơi thuốc, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lộ Chi Ngư: "Tin tức của ta không miễn phí đâu."
Tiểu cô nương này nhìn có vẻ còn trẻ nhưng lại giống như là thủ lĩnh của đám thiếu niên này. Khi ông ta thăm dò bằng lời nói, chính tiểu cô nương này nhanh miệng hỏi, mà những thiếu niên kia cũng không phản đối im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.
Có vẻ như tiểu nha đầu này có địa vị không thấp trong nhóm người này.
Nói xong, Lộ Chi Ngư gật đầu vài cái, quay sang nói với đám đệ tử Thượng Thanh Tông : "Các ngươi đi xem có gì ưng ý không."
Triệu Tử Minh ngạc nhiên hỏi: "Sư tỷ?"
Không phải là đi tìm tin tức sao? Sao lại đột ngột đi dạo phố thế này?
"Không sao, các ngươi cứ đi chọn những thứ mình thích đi." Nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Hữu Tài, cười tủm tỉm nói: "Như vậy được rồi chứ?"
Nếu không phải miễn phí, vậy thì càng tốt.
Chưỡng quỹ chỉ đưa ra một điều kiện để xem Lộ Chi Ngư có thể trả giá gì, Lộ Chi Ngư liền trực tiếp nói với ông ta rằng: Ta có tiền, ta có thể mua hết mọi thứ trong cửa hàng của ngươi.
So với việc đưa tiền trực tiếp, một hành động có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người khác thì việc trao đổi có lợi như thế này quả thực khéo léo hơn nhiều.
Cho dù mỗi người trong số hơn mười người này chỉ chọn một món đồ, thì tổng số tiền thu được cũng đủ để thương nhân kiếm lời.
"Quả là một cô nương thông minh."
Triệu Hữu Tài đặt ống thuốc xuống, hứng thú nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn biết gì?"
Lộ Chi Ngư không khách khí: "Quái vật trong làng các ông rốt cuộc là chuyện gì?"
Ngay từ đầu đã là một câu hỏi lớn.
Đòng tử Triệu Hữu Tài co lại một chút, nhưng chốc lát sau liền cười đáp: "Điều này, ta cũng không biết."
"Là thật sao?"
"Là giả."
Lộ Chi Ngư trợn to mắt ghi nhớ mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Hữu Tài, mà Triệu Hữu Tài cũng không tránh né ánh mắt của nàng, ngược lại còn nhìn thẳng vào nàng.
Cảm thấy thú vị.
Một lúc lâu sau nàng mới chớp mắt, không dây dưa vào câu hỏi trước đó, chỉ cúi đầu xoa mắt, nói: "Ta hiểu rồi."
Triệu Hữu Tài cảm thấy ù ù cạc cạc.
Ngươi hiểu cái gì rồi?
“Câu hỏi thứ hai, nếu bị cương thi cắn thì phải làm sao để chữa trị?”
“Cương thi?” Triệu Hữu Tài nghi hoặc hỏi.
“Chính là thứ mà các ngươi gọi là quái vật, có lông trắng và răng nhọn.”
Ông ta cầm ống thuốc lá lên, hờ hững hút một hơi: “Ta làm sao biết được chuyện này? Nếu bị cắn thì chắc là sẽ chết. Nhưng mà nếu nói về chữa bệnh cứu người thì phải tìm đại phu mới đúng.”
Lộ Chi Ngư suy nghĩ, hỏi: “Trong thôn các ông có đại phu nào không?”
Triệu Hữu Tài chỉ tay: “Quay qua con phố này, đi thêm một dặm nữa sẽ có một tiệm thuốc.” Ngừng một chút, ông ta lại bổ sung: “Để ta nhắc ngươi, đại phu đó tính tình không tốt, ngay cả thôn trưởng đến xin thuốc cũng phải nịnh nọt đấy.”
“Oa, thần y mà.”
“...” Ông ta không hiểu hỏi: “Sao ngươi lại kết luận như vậy?”
Lộ Chi Ngư chớp mắt: “Thường thường những đại phu tính tình quái gở như vậy không phải là những cao nhân ẩn cư đời sao?”
Triệu Hữu Tài trầm ngâm mấy chốc, nhún vai cười lớn, lấp lửng: “Ừm... cũng coi như là một đại phu lớn đấy hahaha, nếu để hắn biết ngươi nói hắn già, chắc chắn sẽ rất vui.”
Lộ Chi Ngư mặt không biểu cảm.
“Câu hỏi thứ ba…”
Nàng liếc mắt nhìn Triệu Hữu Tài, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
“Làm sao để ra khỏi đây?”
Triệu Hữu Tài sửng sốt.
Ông ta đặt ống thuốc xuống, cúi đầu liếc nhìn Lộ Chi Ngư rồi thở dài một hơi thật nhẹ.
Thầm thì: “Tiếc thật.”
Giọng nói nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy.
Ngay sau đó, ông ta lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lộ Chi Ngư: “Tuy ta cũng muốn trả lời ngươi, nhưng ta thật sự không biết.”
Lộ Chi Ngư yên lặng nhìn ông ta: "Là thật sao?”
Triệu Hữu Tài vẫn cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, thản nhiên nói: “Thật.”
Lộ Chi Ngư mặt không biểu cảm chăm chú quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt ông ta.
Là giả.
Lộ Chi Ngư đưa ra đáp án trong lòng.
Mặc dù vẻ ngoài của nam nhân trước mắt trông thật thành thật và nghiêm túc, nhưng trong tiềm thức, Lộ Chi Ngư vẫn không tin lời ông ta.
Lộ Chi Ngư chớp mắt.
Ngươi đã sợ mà còn nhốt cha nương ngươi vào trong đó?
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, nàng đã chợt nhận ra đứa trẻ trước mắt dù sao cũng chỉ là một cậu bé tầm bảy tám tuổi, sợ hãi cũng là điều bình thường.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu bé, Lộ Chi Ngư không khỏi mềm lòng, bèn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì ngươi đi cùng chúng ta đi."
Xoa xong đầu cậu bé, Lộ Chi Ngư thu tay lại một cách tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ cảm giác trên tay thật không tồi mà.
...
Nói là đi dạo quanh thôn nhưng thực ra đi được vài dặm là đã đến phố Tây. Phố không có mấy người, chỉ có một cửa hàng đang mở, chưỡng quỹ vừa thấy họ liền cầm ống thuốc lá bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường.
"Người lạ à?" Chưỡng quỹ hút một hơi thuốc thật sâu: "Muốn hỏi gì?"
Ông ta vừa hút thuốc vừa liếc nhìn cậu bé đi sau Lộ Chi Ngư, lười biếng nhắm mắt lại, nheo mắt nói: "Tiểu Ngôn à, đừng dẫn bất cứ ai về nhà thế chứ! Ngươi cũng biết mấy năm nay trong thôn chúng ta không yên ổn, phòng ngừa là phòng những người lạ mặt như vậy đấy."
Triệu Ngôn lại co rúm người vào sau lưng Lộ Chi Ngư, nhỏ giọng lầm bầm: "Dạ."
Lộ Chi Ngư liếc nhìn vào cửa hàng rồi thu tầm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh giao tiếp với chưỡng quỹ: "Chưỡng quỹ biết gì?"
"Hừ, biết nhiều lắm." Ông ta hút một hơi thuốc, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lộ Chi Ngư: "Tin tức của ta không miễn phí đâu."
Tiểu cô nương này nhìn có vẻ còn trẻ nhưng lại giống như là thủ lĩnh của đám thiếu niên này. Khi ông ta thăm dò bằng lời nói, chính tiểu cô nương này nhanh miệng hỏi, mà những thiếu niên kia cũng không phản đối im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện.
Có vẻ như tiểu nha đầu này có địa vị không thấp trong nhóm người này.
Nói xong, Lộ Chi Ngư gật đầu vài cái, quay sang nói với đám đệ tử Thượng Thanh Tông : "Các ngươi đi xem có gì ưng ý không."
Triệu Tử Minh ngạc nhiên hỏi: "Sư tỷ?"
Không phải là đi tìm tin tức sao? Sao lại đột ngột đi dạo phố thế này?
"Không sao, các ngươi cứ đi chọn những thứ mình thích đi." Nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Hữu Tài, cười tủm tỉm nói: "Như vậy được rồi chứ?"
Nếu không phải miễn phí, vậy thì càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưỡng quỹ chỉ đưa ra một điều kiện để xem Lộ Chi Ngư có thể trả giá gì, Lộ Chi Ngư liền trực tiếp nói với ông ta rằng: Ta có tiền, ta có thể mua hết mọi thứ trong cửa hàng của ngươi.
So với việc đưa tiền trực tiếp, một hành động có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người khác thì việc trao đổi có lợi như thế này quả thực khéo léo hơn nhiều.
Cho dù mỗi người trong số hơn mười người này chỉ chọn một món đồ, thì tổng số tiền thu được cũng đủ để thương nhân kiếm lời.
"Quả là một cô nương thông minh."
Triệu Hữu Tài đặt ống thuốc xuống, hứng thú nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn biết gì?"
Lộ Chi Ngư không khách khí: "Quái vật trong làng các ông rốt cuộc là chuyện gì?"
Ngay từ đầu đã là một câu hỏi lớn.
Đòng tử Triệu Hữu Tài co lại một chút, nhưng chốc lát sau liền cười đáp: "Điều này, ta cũng không biết."
"Là thật sao?"
"Là giả."
Lộ Chi Ngư trợn to mắt ghi nhớ mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Hữu Tài, mà Triệu Hữu Tài cũng không tránh né ánh mắt của nàng, ngược lại còn nhìn thẳng vào nàng.
Cảm thấy thú vị.
Một lúc lâu sau nàng mới chớp mắt, không dây dưa vào câu hỏi trước đó, chỉ cúi đầu xoa mắt, nói: "Ta hiểu rồi."
Triệu Hữu Tài cảm thấy ù ù cạc cạc.
Ngươi hiểu cái gì rồi?
“Câu hỏi thứ hai, nếu bị cương thi cắn thì phải làm sao để chữa trị?”
“Cương thi?” Triệu Hữu Tài nghi hoặc hỏi.
“Chính là thứ mà các ngươi gọi là quái vật, có lông trắng và răng nhọn.”
Ông ta cầm ống thuốc lá lên, hờ hững hút một hơi: “Ta làm sao biết được chuyện này? Nếu bị cắn thì chắc là sẽ chết. Nhưng mà nếu nói về chữa bệnh cứu người thì phải tìm đại phu mới đúng.”
Lộ Chi Ngư suy nghĩ, hỏi: “Trong thôn các ông có đại phu nào không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Hữu Tài chỉ tay: “Quay qua con phố này, đi thêm một dặm nữa sẽ có một tiệm thuốc.” Ngừng một chút, ông ta lại bổ sung: “Để ta nhắc ngươi, đại phu đó tính tình không tốt, ngay cả thôn trưởng đến xin thuốc cũng phải nịnh nọt đấy.”
“Oa, thần y mà.”
“...” Ông ta không hiểu hỏi: “Sao ngươi lại kết luận như vậy?”
Lộ Chi Ngư chớp mắt: “Thường thường những đại phu tính tình quái gở như vậy không phải là những cao nhân ẩn cư đời sao?”
Triệu Hữu Tài trầm ngâm mấy chốc, nhún vai cười lớn, lấp lửng: “Ừm... cũng coi như là một đại phu lớn đấy hahaha, nếu để hắn biết ngươi nói hắn già, chắc chắn sẽ rất vui.”
Lộ Chi Ngư mặt không biểu cảm.
“Câu hỏi thứ ba…”
Nàng liếc mắt nhìn Triệu Hữu Tài, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
“Làm sao để ra khỏi đây?”
Triệu Hữu Tài sửng sốt.
Ông ta đặt ống thuốc xuống, cúi đầu liếc nhìn Lộ Chi Ngư rồi thở dài một hơi thật nhẹ.
Thầm thì: “Tiếc thật.”
Giọng nói nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy.
Ngay sau đó, ông ta lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lộ Chi Ngư: “Tuy ta cũng muốn trả lời ngươi, nhưng ta thật sự không biết.”
Lộ Chi Ngư yên lặng nhìn ông ta: "Là thật sao?”
Triệu Hữu Tài vẫn cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, thản nhiên nói: “Thật.”
Lộ Chi Ngư mặt không biểu cảm chăm chú quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt ông ta.
Là giả.
Lộ Chi Ngư đưa ra đáp án trong lòng.
Mặc dù vẻ ngoài của nam nhân trước mắt trông thật thành thật và nghiêm túc, nhưng trong tiềm thức, Lộ Chi Ngư vẫn không tin lời ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro