Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Có Phải Tỷ Biết...
2024-09-29 12:29:47
Trời trở nên mờ mịt khi vừa trải qua cơn mưa, màn đêm mờ ảo, mưa dần dần nhỏ lại, sao trăng dần khuất ẩn mình sau lớp mây đen dày đặc.
Tận dụng lúc trời chưa sáng, ba người vội vã trở về nhà của Triệu Ngôn. Từ xa đã thấy nhà của Triệu Ngôn đèn sáng trưng, một đứa trẻ đang tựa trán vào khung cửa sổ với vẻ mặt buồn chán ngó ra.
Thấy họ trở về, đôi mắt của đứa trẻ sáng bừng lên, chạy vội ra mở cửa.
Các đệ tử khác thấy vậy vội vàng hỏi:
“Sư tỷ! Sư huynh! Đã tìm thấy hung thủ chưa?”
“Vào trong rồi nói sau.”
Vài bước chân đã bước qua ngưỡng cửa, vừa vào nhà Lộ Chi Ngư đã hắt hơi một cái thật mạnh. Nàng vội vàng trùm chăn lên người, rầu rĩ nói: “Chưa tìm thấy.”
Phải nói dối trước bao nhiêu ánh mắt như vậy quả là một thử thách lớn đối với khả năng diễn xuất, Triệu Tử Minh không khỏi khâm phục Lộ Chi Ngư, quả xứng đáng là sư tỷ!
Thấy các sư đệ sư muội đều nhìn về phía mình, Triệu Tử Minh mím môi, theo kịch bản mà Lộ Chi Ngư đã đưa cho mình trả lời: “Trời quá tối, Tiểu Vu đã trốn thoát, chúng ta đuổi theo một lúc mà không tìm thấy nên đành phải quay về.”
Mộ Thiên Lý nhìn chằm chằm vào hắn.
“…… Thiên Lý, đừng nhìn ta như vậy.” Triệu Tử Minh nói lắp bắp.
Mộ Thiên Lý suy nghĩ một lúc rồi thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Lộ Chi Ngư, nói: “Sư tỷ, đệ đi nấu gừng tươi cho tỷ uống để cho ấm bụng.”
Ánh mắt Lộ Chi Ngư sáng ngời, mặt mày cong cong nói: "Cảm ơn sư đệ.”
“Ta cũng muốn đi!" Triệu Ngôn lặng lẽ quan sát đột nhiên nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vô tội: "Lộ tỷ tỷ, trước kia ta đã cùng mẫu thân học qua cách nấu canh gừng, ta có thể giúp vị ca ca này.
Lộ Chi Ngư nghiêng đầu, đôi mắt màu trà hiện lên một tia nghi hoặc, nàng chúi người về phía trước cười híp mắt nói: "Được, vậy nhờ đệ nhé.”
“Đừng khách khí!”
Triệu Ngôn cảm thấy mỹ mãn nhận nhiệm vụ đi vào phòng bếp.
Nói là hắn cùng Mộ Thiên Lý nấu canh gừng, thật ra đại bộ phận đều là Mộ Thiên Lý tự mình ra tay, nấu canh gừng được một nửa, Triệu Ngôn liền tiến tới trước mặt Mộ Thiên Lý lấy cớ Lộ Chi Ngư tìm hắn để tách người ra ngoài.
Đợi sau khi hắn rời đi, thiếu niên từ trong ngực móc ra một bao bột phấn, mặt không chút thay đổi rắc bột phấn vào trong canh gừng sau đó quấy quấy lên.
Sau đó, ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng gõ bếp, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Hắn thậm chí có chút ác ý nghĩ, sau khi Lộ Chi Ngư uống xong chén canh gừng này sẽ có biểu tình như thế nào.
Sẽ rất thú vị phải không?
Giống như những người đã từng chậm rãi chết đi trong tay hắn, khuôn mặt trước khi chết sẽ lộ ra đủ loại biểu tình, có tiêu tan, có oán hận, có sợ hãi... Nghĩ như vậy, hắn lại càng thêm chờ mong kết quả Lộ Chi Ngư uống vào.
“Canh gừng đã nấu xong chưa?" Mộ Thiên Lý từ bên ngoài đi vào múc một chén, ôn hòa cười với Triệu Ngôn: “Đa tạ ngđệ ươi ở đây canh chừng lửa, ta đi đưa canh gừng cho sư tỷ.”
Triệu Ngôn rũ mặt xuống, giọng nói không có gì ấm áp nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó, một cước đá văng củi lửa có chút vướng bận đi ra ngoài theo Mộ Thiên Lý, đứng ở một bên quan sát phản ứng của Lộ Chi Ngư.
Thiếu nữ rụt ở trong chăn lười biếng vươn bàn tay mảnh khảnh ra, tùy ý tiếp nhận đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cau mặt nói: "Thật đắng quá đi mất.”
Vừa ngửi, nàng đã biết bên trong không chỉ có đắng, còn độc chết.
Vừa nghe được lời này, trên mặt Mộ Thiên Lý trống rỗng một lúc lâu, có chút luống cuống: "Sư tỷ, đệ…” Đệ đi mua mứt hoa quả cho tỷ nhé.
Hắn vốn muốn nói như vậy, chỉ có điều chưa mở miệng đã nhìn thấy Lộ Chi Ngư lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói một câu "Thôi đi", sau đó ngửa đầu uống hết bằng một hơi.
“Hả? Đệ muốn nói gì?" Nàng giơ tay tùy ý lau nước ở góc cằm.
Tầm mắt lại nhẹ nhàng xẹt qua thiếu niên đứng ở một bên, hắn mới giơ tay lên nhưng chẳng biết tại sao lại thu tay lại.
Không có gì.
“À.” Lộ Chi Ngư cau mày không biết đang suy nghĩ gì vẫy vẫy tay cười cong mắt thành hình chiếc xuồng nhỏ: “Tiểu Ngôn, cũng cám ơn đệ nhé.”
“...... Đừng khách khí.”
“Tuy rằng canh gừng có hơi đắng nhưng dù sao cũng là tâm ý của đệ và Thiên Lý, đệ có muốn nếm thử không? Ít nhất, sau khi uống quả thật không còn lạnh nữa.”
Thiếu niên giật giật khóe miệng: "Được." Dứt lời, cậu liền xoay người trực tiếp đi vào phòng bếp múc cho mình mình một chén, tầm mắt đặt ở trên chén canh gừng kia, mắt đen thâm trầm, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu nâng chén lên muốn đút vào trong miệng, bên cạnh nhất thời có một cánh tay vươn tới, cổ tay mảnh khảnh chợt lóe lên ở trước mắt hắn, không phí chút sức lực gì đã bưng chén canh gừng kia đi.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng chợt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng nghiêng đầu cười khẩy: “Bỗng dưng thấy trong người vẫn còn khó chịu, uống thêm một chén cũng chẳng sao chứ?”
Triệu Ngôn chớp mắt.
Chỉ trong chốc lát, Lộ Chi Ngư đã uống cạn chén canh gừng nóng, luồng khí ấm áp theo đường ruột chảy xuống khiến nàng ợ một cái thật mạnh, rồi “bộp” một tiếng đặt chén xuống.
Không nói một lời, nàng quay người định bước đi.
Bỗng nhiên.
Nàng nghe thấy phía sau có một giọng thiếu niên rất nhẹ.
“Tỷ có biết, trong đó đã bỏ thêm thứ gì không?”
Tận dụng lúc trời chưa sáng, ba người vội vã trở về nhà của Triệu Ngôn. Từ xa đã thấy nhà của Triệu Ngôn đèn sáng trưng, một đứa trẻ đang tựa trán vào khung cửa sổ với vẻ mặt buồn chán ngó ra.
Thấy họ trở về, đôi mắt của đứa trẻ sáng bừng lên, chạy vội ra mở cửa.
Các đệ tử khác thấy vậy vội vàng hỏi:
“Sư tỷ! Sư huynh! Đã tìm thấy hung thủ chưa?”
“Vào trong rồi nói sau.”
Vài bước chân đã bước qua ngưỡng cửa, vừa vào nhà Lộ Chi Ngư đã hắt hơi một cái thật mạnh. Nàng vội vàng trùm chăn lên người, rầu rĩ nói: “Chưa tìm thấy.”
Phải nói dối trước bao nhiêu ánh mắt như vậy quả là một thử thách lớn đối với khả năng diễn xuất, Triệu Tử Minh không khỏi khâm phục Lộ Chi Ngư, quả xứng đáng là sư tỷ!
Thấy các sư đệ sư muội đều nhìn về phía mình, Triệu Tử Minh mím môi, theo kịch bản mà Lộ Chi Ngư đã đưa cho mình trả lời: “Trời quá tối, Tiểu Vu đã trốn thoát, chúng ta đuổi theo một lúc mà không tìm thấy nên đành phải quay về.”
Mộ Thiên Lý nhìn chằm chằm vào hắn.
“…… Thiên Lý, đừng nhìn ta như vậy.” Triệu Tử Minh nói lắp bắp.
Mộ Thiên Lý suy nghĩ một lúc rồi thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Lộ Chi Ngư, nói: “Sư tỷ, đệ đi nấu gừng tươi cho tỷ uống để cho ấm bụng.”
Ánh mắt Lộ Chi Ngư sáng ngời, mặt mày cong cong nói: "Cảm ơn sư đệ.”
“Ta cũng muốn đi!" Triệu Ngôn lặng lẽ quan sát đột nhiên nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vô tội: "Lộ tỷ tỷ, trước kia ta đã cùng mẫu thân học qua cách nấu canh gừng, ta có thể giúp vị ca ca này.
Lộ Chi Ngư nghiêng đầu, đôi mắt màu trà hiện lên một tia nghi hoặc, nàng chúi người về phía trước cười híp mắt nói: "Được, vậy nhờ đệ nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng khách khí!”
Triệu Ngôn cảm thấy mỹ mãn nhận nhiệm vụ đi vào phòng bếp.
Nói là hắn cùng Mộ Thiên Lý nấu canh gừng, thật ra đại bộ phận đều là Mộ Thiên Lý tự mình ra tay, nấu canh gừng được một nửa, Triệu Ngôn liền tiến tới trước mặt Mộ Thiên Lý lấy cớ Lộ Chi Ngư tìm hắn để tách người ra ngoài.
Đợi sau khi hắn rời đi, thiếu niên từ trong ngực móc ra một bao bột phấn, mặt không chút thay đổi rắc bột phấn vào trong canh gừng sau đó quấy quấy lên.
Sau đó, ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng gõ bếp, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Hắn thậm chí có chút ác ý nghĩ, sau khi Lộ Chi Ngư uống xong chén canh gừng này sẽ có biểu tình như thế nào.
Sẽ rất thú vị phải không?
Giống như những người đã từng chậm rãi chết đi trong tay hắn, khuôn mặt trước khi chết sẽ lộ ra đủ loại biểu tình, có tiêu tan, có oán hận, có sợ hãi... Nghĩ như vậy, hắn lại càng thêm chờ mong kết quả Lộ Chi Ngư uống vào.
“Canh gừng đã nấu xong chưa?" Mộ Thiên Lý từ bên ngoài đi vào múc một chén, ôn hòa cười với Triệu Ngôn: “Đa tạ ngđệ ươi ở đây canh chừng lửa, ta đi đưa canh gừng cho sư tỷ.”
Triệu Ngôn rũ mặt xuống, giọng nói không có gì ấm áp nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó, một cước đá văng củi lửa có chút vướng bận đi ra ngoài theo Mộ Thiên Lý, đứng ở một bên quan sát phản ứng của Lộ Chi Ngư.
Thiếu nữ rụt ở trong chăn lười biếng vươn bàn tay mảnh khảnh ra, tùy ý tiếp nhận đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cau mặt nói: "Thật đắng quá đi mất.”
Vừa ngửi, nàng đã biết bên trong không chỉ có đắng, còn độc chết.
Vừa nghe được lời này, trên mặt Mộ Thiên Lý trống rỗng một lúc lâu, có chút luống cuống: "Sư tỷ, đệ…” Đệ đi mua mứt hoa quả cho tỷ nhé.
Hắn vốn muốn nói như vậy, chỉ có điều chưa mở miệng đã nhìn thấy Lộ Chi Ngư lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói một câu "Thôi đi", sau đó ngửa đầu uống hết bằng một hơi.
“Hả? Đệ muốn nói gì?" Nàng giơ tay tùy ý lau nước ở góc cằm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm mắt lại nhẹ nhàng xẹt qua thiếu niên đứng ở một bên, hắn mới giơ tay lên nhưng chẳng biết tại sao lại thu tay lại.
Không có gì.
“À.” Lộ Chi Ngư cau mày không biết đang suy nghĩ gì vẫy vẫy tay cười cong mắt thành hình chiếc xuồng nhỏ: “Tiểu Ngôn, cũng cám ơn đệ nhé.”
“...... Đừng khách khí.”
“Tuy rằng canh gừng có hơi đắng nhưng dù sao cũng là tâm ý của đệ và Thiên Lý, đệ có muốn nếm thử không? Ít nhất, sau khi uống quả thật không còn lạnh nữa.”
Thiếu niên giật giật khóe miệng: "Được." Dứt lời, cậu liền xoay người trực tiếp đi vào phòng bếp múc cho mình mình một chén, tầm mắt đặt ở trên chén canh gừng kia, mắt đen thâm trầm, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu nâng chén lên muốn đút vào trong miệng, bên cạnh nhất thời có một cánh tay vươn tới, cổ tay mảnh khảnh chợt lóe lên ở trước mắt hắn, không phí chút sức lực gì đã bưng chén canh gừng kia đi.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng chợt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nàng nghiêng đầu cười khẩy: “Bỗng dưng thấy trong người vẫn còn khó chịu, uống thêm một chén cũng chẳng sao chứ?”
Triệu Ngôn chớp mắt.
Chỉ trong chốc lát, Lộ Chi Ngư đã uống cạn chén canh gừng nóng, luồng khí ấm áp theo đường ruột chảy xuống khiến nàng ợ một cái thật mạnh, rồi “bộp” một tiếng đặt chén xuống.
Không nói một lời, nàng quay người định bước đi.
Bỗng nhiên.
Nàng nghe thấy phía sau có một giọng thiếu niên rất nhẹ.
“Tỷ có biết, trong đó đã bỏ thêm thứ gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro