Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện

Khơi Gợi Hứng T...

2024-09-29 12:29:47

“Không giúp?” Đứa trẻ kéo dài giọng, đôi mắt đen láy đảo quanh, trong ánh mắt lấp lánh như nước chứa đầy sự không thể tin nổi.

Ừm? Sao lại thế này? Không phải như hắn dự đoán?

“Ừm.” Lộ Chi Ngư gật đầu thật mạnh.

Đạo lý khỉ gió gì đó cút đi.

Thôn làng này không cần cứu nữa.

Triệu Ngôn đột nhiên im lặng, một lát sau, cậu nhấc mí mắt lên nhìn nàng hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “Tại sao vậy?”

Cậu dường như rất muốn biết lý do, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây lại ánh lên vài tia rung động, ngẩng đầu lên mềm mại hỏi nàng.

Lộ Chi Ngư suy nghĩ một lúc, kéo tay cậu ra khỏi đám đông đến một nơi vắng vẻ rồi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Khi một người tự nguyện chìm đắm trong bóng tối không có ý định thoát ra mà còn vui vẻ hòa mình vào bóng tối, thì người ngoài không thể cứu được.”

Cô nương kia từ đầu đến cuối luôn cho mình là kẻ yếu, chỉ biết xin lỗi, chịu đựng những lời mắng nhiếc của gã đại hán, chấp nhận sự chế giễu của mọi người. Lộ Chi Ngư không phải không để ý, chủ quán chè đã lên tiếng bênh vực cô nương, nhưng nàng ta lại kéo chủ quán lại.

Có lẽ nàng ta muốn mọi chuyện êm xuôi, không muốn vì mình mà gây ra ồn ào, nhưng khi kéo chủ quán lại, nàng ta lại quay sang xin lỗi gã đại hán, bình tĩnh chấp nhận sự bắt bớ của hắn ta.

Quả nhiên, thấy nàng ta như vậy, chủ quán cũng không nói gì nữa mà quay lại làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiếng ồn ào phía sau vẫn không ngừng vang lên, đám đông thay đổi liên tục.

“Nếu không biết tự cứu mình thì dù là thần tiên cũng bất lực.” Lộ Chi Ngư nhìn cậu nói.

Cho nên, dù có giúp hay không, kết quả cũng vậy thôi.

Triệu Ngôn cúi đầu không biết có nghe hiểu không.

Đôi mắt cậu như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm bên trong lại ánh lên một màu đỏ tươi tạo nên một đôi mắt đầy mê hoặc.

Cậu tỏ ra rất ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Lộ Chi Ngư lắng nghe lời dạy của nàng.

Miệng cậu hé mở rồi khép lại, khi Lộ Chi Ngư đứng dậy, cậu nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”

“Là như vậy sao?”

Lộ Chi Ngư khẽ động đậy lỗ tai, chỉ nghe loáng thoáng cậu nói gì đó nhưng xung quanh quá ồn ào nên nàng không nghe rõ, liền hỏi lại: “Gì cơ? Ta không nghe rõ.”

Triệu Ngôn lắc đầu, đột ngột im lặng.

Thấy vậy, Lộ Chi Ngư cũng không truy hỏi nữa, kéo tay cậu đi về phía trước: "Đi thôi, chúng ta còn phải về sắc thuốc nữa.”

Triệu Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn theo sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu liếc nhìn chỗ hai bàn tay chạm nhau, trong lòng có chút cảm giác lạ lẫm.

Cậu vốn rất ghét bị người khác chạm vào, nhưng lần này lại không có ý định rụt tay về mà chỉ tự nhủ: “Thôi kệ, đã nắm tay nhiều lần rồi, thêm một lần này nữa cũng chẳng sao.”

Hơn nữa, cảm giác này cũng không tệ.

“Vị công tử này, ta đã xin lỗi ngài rồi, ta sẽ tìm cách đền bù cho ngài bộ y phục này. Xin ngài đừng làm khó cha ta nữa. Về việc ngài nói thôn làng này kỳ lạ, ta thật sự không biết gì cả, xin ngài đừng dây dưa thêm nữa.”

“Đúng vậy!”

“Cho dù trong lòng ngài có tức giận nhưng đã mắng chửi một lúc như thế cũng nên nguôi giận rồi. Tiểu Vu người ta đã nói sẽ đền bù y phục cho ngài, nếu ngài còn làm khó dễ nữa đừng trách chúng ta không khách khí!”

“Đúng đấy!”

Lộ Chi Ngư dừng chân, người hơi khựng lại.

Sự cứng đờ ấy tuy ngắn ngủi nhưng vẫn bị người bên cạnh nhận ra.

Triệu Ngôn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn nàng.

Lộ Chi Ngư mỉm cười với cậu rồi quay người đi về phía trước.

“Tỷ định làm gì?” Trong lòng Triệu Ngôn chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng ngay lập tức bị chính cậu phủ nhận.

—— Nàng đã nói sẽ không giúp.

“Ta sẽ giúp.”

Đồng tử của Triệu Ngôn đột ngột giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Nhưng chỉ một thoáng sau, cậu đã điều chỉnh lại biểu cảm, hứng thú nhìn ngắm chuyện bất ngờ này.

Thật thú vị.

Rõ ràng là người trước đó nói không giúp, nhưng người thay đổi quyết định lại là nàng.

Thật là…

Nữ tử quả thật rất hay thay đổi.

Triệu Ngôn khoanh tay, ung dung đi theo sau nàng, trên mặt là vẻ thích thú không hề che giấu.

Cậu thích những chuyện không thể đoán trước, chúng có thể khơi gợi sự hứng thú của cậu. Cuộc sống vốn tẻ nhạt như vũng nước đọng cuối cùng cũng có chút gợn sóng, và người mang đến những thay đổi này chính là thiếu nữ đó.

Cậu đăm đăm nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đợi nàng chết rồi, ta sẽ mang nàng về làm con rối trưng bày ở Thủy đô để mọi người chiêm ngưỡng."

Xem như là phần thưởng cho những ngày nàng mang đến niềm vui cho ta.

“Vậy, tỷ có bạc không?”

“...... Vừa rồi mua thuốc đã hết sạch cả rồi.”

Như thể đã biết được suy nghĩ trong lòng nàng, tiểu ma tôn dáng vẻ trẻ con giơ tay ra, cười ngọt ngào với Lộ Chi Ngư, nói với vẻ vô tội: “Đệ cũng không có.”

Lộ Chi Ngư mím môi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lúc nãy không nên nói quá tuyệt đối, bây giờ xem ra nàng bị kẹt cứng ở đây không thể xuống thang được nữa rồi!

Sợ cái gì cái nấy đến.

Dường như biết được tình cảnh khó xử của nàng, Triệu Ngôn chớp mắt đen láy, trêu chọc: “Vậy tỷ định giúp nàng thế nào?”

Lộ Chi Ngư dừng một chút: “Nghe theo ý trời vậy.”

“?”

Một lát sau, từ góc ngã tư phố Tây một thiếu niên tóc buộc cao đi ra, mặc đồ đệ tử màu trắng, hắn ôm một bao gạo lớn đi thẳng về phía trước, nghe thấy tiếng ồn ào liền tò mò quay đầu nhìn lại, sau đó đột ngột đổi hướng.

“Sư tỷ!” Triệu Tử Minh gọi.

Lộ Chi Ngư quay đầu theo tiếng gọi, cong mắt lên chỉ vào hắn nói: “Cứu tinh đến rồi!”

Triệu Ngôn khoanh tay trước ngực không lên tiếng.

“Tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy? Họ đang làm gì vậy?”

“Về nhà ta sẽ giải thích cho đệ nghe, đệ có mang theo bạc không?”

“Có mang.”

“Tốt.” Lộ Chi Ngư gật đầu, mắt sáng ngời nhìn hắn: "Cho ta mượn được không?”

Triệu Tử Minh nói: “Đương nhiên, nhưng sư tỷ định làm gì vậy?”

Lộ Chi Ngư trầm ngâm một lúc, nói: “Ta muốn giúp cô nương kia thoát khỏi khó khăn.”

Lúc đầu có lẽ hơi tức giận trước tình hình này, nhưng bình tĩnh lại, nàng đã suy nghĩ kỹ. Cho dù cô nương này và thôn dân có tính cách như thế nào, nàng cũng nên giúp đỡ chứ không phải quay lưng bỏ đi như lúc nãy.

Hành động trước đó của nàng mang màu sắc chủ quan, trong đầu toàn là những suy nghĩ tiêu cực như ‘Phiền quá, không muốn giúp’, ‘Đây đâu phải việc của ta’, ‘Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm để về nhà, tại sao nhiệm vụ lại bắt ta đi cứu thế giới’, ‘Ta đâu phải Quan Thế m Bồ tát’.

Bình tĩnh lại, nàng có tâm trạng thoải mái hơn, coi như là trải nghiệm cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện

Số ký tự: 0