Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Tin Ta À
2024-09-29 12:29:47
Lộ Chi Ngư lúc này đột ngột quay đầu lại nhìn về phía chiếc đèn cầy trên bàn, lớn tiếng nói: “Lửa! Mang lửa đến trước mặt nó!”
Mộ Thiên Lý vội vàng làm theo.
“Hừ!”
Vật đó vừa tiếp xúc với ánh lửa liền co rúm lại, rít lên một tiếng rồi trốn vào bóng tối, đôi mắt xanh lè vẫn không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào họ.
Mọi người đợi một lúc lâu, thấy con quái vật không có động tĩnh gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Tử Minh ngồi phịch xuống đất, mồ hôi nhễ nhại trên trán: "Sợ chết... sợ chết mất.”
Mộ Thiên Lý cầm chiếc đèn cầy đứng ở vị trí gần con quái vật nhất, do dự nói: “Sư tỷ, con quái vật đó là...”
Mọi người đều nhìn về phía nàng, Lộ Chi Ngư chống tay vào tường nhíu mày, trong đầu phân tích tình hình trong căn nhà, rồi nói: “Chắc chắn là cương thi! Sợ lửa và ánh nắng mặt trời, bây giờ là ban ngày nên nó không dám ra ngoài! Cha nương của đứa nhỏ này chắc chắn đã bị cương thi cắn nên mới trở thành như vậy...”
Nói đến đây, dường như nàng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng quay người lại: "Triệu Tử Minh, mau xem trên người nó có vết cắn nào không!”
Triệu Tử Minh nghe vậy vội vàng nhảy tới trước mặt thiếu niên, kiểm tra kỹ lưỡng rồi thở phào: “Không có.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn Lộ Chi Ngư với ánh mắt ngây thơ, trên gương mặt non nớt viết rõ bốn chữ “Chuyện gì xảy ra vậy?
“Không bị cắn là tốt rồi.”
Lộ Chi Ngư thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán, chiếc chuông bạc trên cổ tay leng keng vang lên.
Quái vật trong Ma Vực đều là cương thi sao?
Từ khi tỉnh lại, nàng không ngừng phân tích những chuyện xảy ra trong Ma Vực. Đáng tiếc, trong nguyên tác Lộ Tịnh Thiển hôn mê quá sớm, bỏ lỡ phần cốt truyện này khiến nàng cảm thấy rất khó để phán đoán.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho nàng là tìm thấy Tiết Triền hoặc giải quyết bí ẩn của Triệu Gia thôn. Vậy nên, từ khi đặt chân vào Triệu Gia thôn, Ma Vực đã bắt đầu vận hành rồi.
Câu chuyện của Triệu Gia thôn sẽ là gì?
Có liên quan đến... đứa trẻ này không?
Lộ Chi Ngư cúi đầu, hỏi: "Này nhóc, ngươi tên gì?"
"..."
Thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt uể oải như thể không có hứng thú với bất cứ điều gì: "Triệu Ngôn."
"Triệu Ngôn?"
Lộ Chi Ngư thở dài, đôi mắt hạnh nhân liên tục đảo qua cánh cửa bị khóa và Triệu Ngôn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở thôn các ngươi thế? Cha nương ngươi tại sao lại trở thành như vậy?"
Triệu Ngôn không nói gì.
Cậu dường như không quen với những câu hỏi như vậy, thân hình nhỏ bé co rúm lại lùi về phía sau cánh cửa.
Triệu Tử Minh nói: "Sư tỷ, có khi nào nó không hiểu chúng ta nói gì không?”
“Nó hiểu được.”
“Hả?”
Lộ Chi Ngư im lặng một lát rồi bất ngờ cười lên: "Các ngươi có biết cương thi không?”
“... Không biết.”
Thôi nào sư tỷ, đừng cười như vậy mà! Sợ quá!
Lộ Chi Ngư gật đầu hai cái, giải thích: “Cương thi chết mà không mục nát, oán khí tích tụ ở cổ họng, hấp thụ âm khí của mặt trăng mà biến thành xác sống, ăn lấy mái thịt người. Nếu bị cương thi cắn mà không kịp xử lý, sau một đêm trăng tròn sẽ biến thành cương thi, và người đầu tiên bị cắn chính là người thân của mình.”
Triệu Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên.
Triệu Tử Minh nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Quả nhiên, mất hết nhân tính.”
Lộ Chi Ngư không xác nhận cũng không phủ nhận, cong mắt cười với Triệu Ngôn: "Ngươi nghĩ cánh cửa này có thể chịu được bao lâu?”
Mưa ngoài trời dần ngớt, mặt đất lầy lội, căn nhà tranh im phăng phắc, tất cả các đệ tử đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Triệu Ngôn.
Một lúc lâu sau, thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lộ Chi Ngư, đôi mắt đen láy không chút hồn giống như một con rối vô hồn, chậm rãi nói: “Trong thôn, có quái vật.”
“Họ cắn cha nương ta. Ông nói...”
Triệu Ngôn rời khỏi bóng tối đi về phía cánh cửa đã khóa, giang hai tay ôm lấy cánh cửa nhẹ nhàng nói: “Nhốt họ ở bên trong, họ sẽ không làm hại ta nữa.”
Cậu ôm chặt lấy cánh cửa với vẻ mặt bình tĩnh.
“Hừ!
Hai con cương thi phía sau cánh cửa ngửi thấy mùi người liền vội vàng tiến đến ngửi ngửi, đột nhiên cứng đờ lại, đôi mắt xanh lè co lại như kim châm, đồng thời phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp rồi từ từ lùi lại.
Những con cương thi sợ hãi người trước mặt.
Dù không biết người này là ai, nhưng khi ngửi thấy sát khí nồng đậm dù đã cố giấu kỹ, chúng lập tức lùi về góc.
Triệu Ngôn dán mặt vào cánh cửa, giữa mày lộ vẻ lưu luyến giống như một đứa trẻ tám tuổi đang nhớ nhung cha nương.
Trong đôi mắt đen láy thoáng qua vẻ thờ ơ, giống như một vị tướng đang ung dung bày binh bố trận trên chiến trường.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng khi Lộ Chi Ngư nhìn sang cậu lại lập tức kéo môi xuống, nhẹ nhàng nói:
“Mưa tạnh rồi.”
“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa căn nhà bên cạnh mở ra, một nữ tử bước tới gõ cửa nhà Triệu Ngôn, lớn tiếng gọi: “Tiểu Ngôn à, xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe thấy tiếng nam nhân nói chuyện.”
Triệu Ngôn quay đầu lại: “Là khách.”
Nữ nhân bên ngoài cửa hét lên: “Khách? Nhà các ngươi có khách gì mà ta không hề hay biết? Mau mau mở cửa ra để ta xem đó là ai!”
Triệu Ngôn không trả lời vẫn đứng yên trước cửa không động đậy.
Thiếu niên gầy gò, hàng mi cong vút, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm về phía Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư chợt hiểu ra ý của cậu.
Nàng ngạc nhiên nói: “Ngươi tin ta ư? Vậy mà đang đợi lệnh của ta? Ngươi nghĩ quyết định của ta là đúng sao?”
Triệu Ngôn không nói gì.
Lộ Chi Ngư cong mắt cười: "Thật thú vị, thật sự rất thú vị.”
So với người quen, cậu dường như tin tưởng người lạ hơn, thậm chí còn giao quyền quyết định cho một người xa lạ mới quen biết chưa đầy nửa canh giờ như nàng. Có vẻ như thôn làng này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Lộ Chi Ngư định đi ra xem người ngoài kia là ai, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, Lộ Tịnh Thiển làm sao có thể tự mình đi mở cửa?
Nàng dừng chân khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Minh. Nàng nhíu mày cố gắng tỏ ra hung dữ, nhưng khuôn mặt này lại quá ngây thơ, khiến cho sự hung dữ của nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
Trong mắt Triệu Tử Minh, sư tỷ giống như một con mèo nhỏ xinh xắn đang vẫy móng vuốt để bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Triệu Tử Minh suýt bật cười.
“Triệu Tử Minh, đi mở cửa.” Nàng ra lệnh một cách nhẹ nhàng.
Trước đây, nếu Lộ Chi Ngư tỏ ra vẻ tiểu thư như vậy, chắc chắn Triệu Tử Minh sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng trải qua một ngày cùng nhau, Lộ Chi Ngư đã thay đổi rất nhiều, không ngừng dẫn đường chỉ lối cho họ giống như một sư tỷ thực sự. Vì vậy, đối với mệnh lệnh này, các đệ tử Thượng Thanh Tông cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn cho rằng so với trước đây, Lộ sư tỷ đã dễ tính hơn nhiều rồi.
Triệu Tử Minh vui vẻ đáp: “Vâng.”
Hắn tiến đến cửa, mở ra sững sờ một chốc, rồi vội vàng đóng sầm cửa lại mặt đỏ bừng: “Không được nhìn! Không được nhìn!”
Lộ Chi Ngư nháy mắt: “Làm sao vậy?”
Tò mò, nàng tiến đến mở cửa ra xem, mùi phấn thơm nồng nặc xộc vào mũi pha lẫn với mùi mồ hôi, thoang thoảng mùi hoa sơn trà khiến nàng suýt ngạt thở.
Nữ nhân ăn mặc hở hang bên ngoài liếc nhìn nàng một cái, cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
Lộ Chi Ngư nhíu mày, lùi lại một bước: "Ta... khụ khụ.”
Nàng quay đầu, ho khan nói với Mộ Thiên Lý: “Sư đệ, ngươi ra đây.”
Mộ Thiên Lý cũng không khá hơn là bao, nhắm mắt mặt đỏ tía tai tiến lên: “Này... đại thẩm ơi, phiền tỷ tỷ mặc thêm xiêm áo vào được không?”
Hà quả phụ nghiến răng nghiến lợi trợn trắng mắt, bất mãn nói: “... Gọi đại tỷ!”
“Dạ, tỷ tỷ!”
Mộ Thiên Lý vội vàng làm theo.
“Hừ!”
Vật đó vừa tiếp xúc với ánh lửa liền co rúm lại, rít lên một tiếng rồi trốn vào bóng tối, đôi mắt xanh lè vẫn không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào họ.
Mọi người đợi một lúc lâu, thấy con quái vật không có động tĩnh gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Tử Minh ngồi phịch xuống đất, mồ hôi nhễ nhại trên trán: "Sợ chết... sợ chết mất.”
Mộ Thiên Lý cầm chiếc đèn cầy đứng ở vị trí gần con quái vật nhất, do dự nói: “Sư tỷ, con quái vật đó là...”
Mọi người đều nhìn về phía nàng, Lộ Chi Ngư chống tay vào tường nhíu mày, trong đầu phân tích tình hình trong căn nhà, rồi nói: “Chắc chắn là cương thi! Sợ lửa và ánh nắng mặt trời, bây giờ là ban ngày nên nó không dám ra ngoài! Cha nương của đứa nhỏ này chắc chắn đã bị cương thi cắn nên mới trở thành như vậy...”
Nói đến đây, dường như nàng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng quay người lại: "Triệu Tử Minh, mau xem trên người nó có vết cắn nào không!”
Triệu Tử Minh nghe vậy vội vàng nhảy tới trước mặt thiếu niên, kiểm tra kỹ lưỡng rồi thở phào: “Không có.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn Lộ Chi Ngư với ánh mắt ngây thơ, trên gương mặt non nớt viết rõ bốn chữ “Chuyện gì xảy ra vậy?
“Không bị cắn là tốt rồi.”
Lộ Chi Ngư thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán, chiếc chuông bạc trên cổ tay leng keng vang lên.
Quái vật trong Ma Vực đều là cương thi sao?
Từ khi tỉnh lại, nàng không ngừng phân tích những chuyện xảy ra trong Ma Vực. Đáng tiếc, trong nguyên tác Lộ Tịnh Thiển hôn mê quá sớm, bỏ lỡ phần cốt truyện này khiến nàng cảm thấy rất khó để phán đoán.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho nàng là tìm thấy Tiết Triền hoặc giải quyết bí ẩn của Triệu Gia thôn. Vậy nên, từ khi đặt chân vào Triệu Gia thôn, Ma Vực đã bắt đầu vận hành rồi.
Câu chuyện của Triệu Gia thôn sẽ là gì?
Có liên quan đến... đứa trẻ này không?
Lộ Chi Ngư cúi đầu, hỏi: "Này nhóc, ngươi tên gì?"
"..."
Thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt uể oải như thể không có hứng thú với bất cứ điều gì: "Triệu Ngôn."
"Triệu Ngôn?"
Lộ Chi Ngư thở dài, đôi mắt hạnh nhân liên tục đảo qua cánh cửa bị khóa và Triệu Ngôn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở thôn các ngươi thế? Cha nương ngươi tại sao lại trở thành như vậy?"
Triệu Ngôn không nói gì.
Cậu dường như không quen với những câu hỏi như vậy, thân hình nhỏ bé co rúm lại lùi về phía sau cánh cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Tử Minh nói: "Sư tỷ, có khi nào nó không hiểu chúng ta nói gì không?”
“Nó hiểu được.”
“Hả?”
Lộ Chi Ngư im lặng một lát rồi bất ngờ cười lên: "Các ngươi có biết cương thi không?”
“... Không biết.”
Thôi nào sư tỷ, đừng cười như vậy mà! Sợ quá!
Lộ Chi Ngư gật đầu hai cái, giải thích: “Cương thi chết mà không mục nát, oán khí tích tụ ở cổ họng, hấp thụ âm khí của mặt trăng mà biến thành xác sống, ăn lấy mái thịt người. Nếu bị cương thi cắn mà không kịp xử lý, sau một đêm trăng tròn sẽ biến thành cương thi, và người đầu tiên bị cắn chính là người thân của mình.”
Triệu Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên.
Triệu Tử Minh nuốt nước miếng, lẩm bẩm: “Quả nhiên, mất hết nhân tính.”
Lộ Chi Ngư không xác nhận cũng không phủ nhận, cong mắt cười với Triệu Ngôn: "Ngươi nghĩ cánh cửa này có thể chịu được bao lâu?”
Mưa ngoài trời dần ngớt, mặt đất lầy lội, căn nhà tranh im phăng phắc, tất cả các đệ tử đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Triệu Ngôn.
Một lúc lâu sau, thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lộ Chi Ngư, đôi mắt đen láy không chút hồn giống như một con rối vô hồn, chậm rãi nói: “Trong thôn, có quái vật.”
“Họ cắn cha nương ta. Ông nói...”
Triệu Ngôn rời khỏi bóng tối đi về phía cánh cửa đã khóa, giang hai tay ôm lấy cánh cửa nhẹ nhàng nói: “Nhốt họ ở bên trong, họ sẽ không làm hại ta nữa.”
Cậu ôm chặt lấy cánh cửa với vẻ mặt bình tĩnh.
“Hừ!
Hai con cương thi phía sau cánh cửa ngửi thấy mùi người liền vội vàng tiến đến ngửi ngửi, đột nhiên cứng đờ lại, đôi mắt xanh lè co lại như kim châm, đồng thời phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp rồi từ từ lùi lại.
Những con cương thi sợ hãi người trước mặt.
Dù không biết người này là ai, nhưng khi ngửi thấy sát khí nồng đậm dù đã cố giấu kỹ, chúng lập tức lùi về góc.
Triệu Ngôn dán mặt vào cánh cửa, giữa mày lộ vẻ lưu luyến giống như một đứa trẻ tám tuổi đang nhớ nhung cha nương.
Trong đôi mắt đen láy thoáng qua vẻ thờ ơ, giống như một vị tướng đang ung dung bày binh bố trận trên chiến trường.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng khi Lộ Chi Ngư nhìn sang cậu lại lập tức kéo môi xuống, nhẹ nhàng nói:
“Mưa tạnh rồi.”
“Cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa căn nhà bên cạnh mở ra, một nữ tử bước tới gõ cửa nhà Triệu Ngôn, lớn tiếng gọi: “Tiểu Ngôn à, xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe thấy tiếng nam nhân nói chuyện.”
Triệu Ngôn quay đầu lại: “Là khách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ nhân bên ngoài cửa hét lên: “Khách? Nhà các ngươi có khách gì mà ta không hề hay biết? Mau mau mở cửa ra để ta xem đó là ai!”
Triệu Ngôn không trả lời vẫn đứng yên trước cửa không động đậy.
Thiếu niên gầy gò, hàng mi cong vút, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm về phía Lộ Chi Ngư.
Lộ Chi Ngư chợt hiểu ra ý của cậu.
Nàng ngạc nhiên nói: “Ngươi tin ta ư? Vậy mà đang đợi lệnh của ta? Ngươi nghĩ quyết định của ta là đúng sao?”
Triệu Ngôn không nói gì.
Lộ Chi Ngư cong mắt cười: "Thật thú vị, thật sự rất thú vị.”
So với người quen, cậu dường như tin tưởng người lạ hơn, thậm chí còn giao quyền quyết định cho một người xa lạ mới quen biết chưa đầy nửa canh giờ như nàng. Có vẻ như thôn làng này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Lộ Chi Ngư định đi ra xem người ngoài kia là ai, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, Lộ Tịnh Thiển làm sao có thể tự mình đi mở cửa?
Nàng dừng chân khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Minh. Nàng nhíu mày cố gắng tỏ ra hung dữ, nhưng khuôn mặt này lại quá ngây thơ, khiến cho sự hung dữ của nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
Trong mắt Triệu Tử Minh, sư tỷ giống như một con mèo nhỏ xinh xắn đang vẫy móng vuốt để bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Triệu Tử Minh suýt bật cười.
“Triệu Tử Minh, đi mở cửa.” Nàng ra lệnh một cách nhẹ nhàng.
Trước đây, nếu Lộ Chi Ngư tỏ ra vẻ tiểu thư như vậy, chắc chắn Triệu Tử Minh sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng trải qua một ngày cùng nhau, Lộ Chi Ngư đã thay đổi rất nhiều, không ngừng dẫn đường chỉ lối cho họ giống như một sư tỷ thực sự. Vì vậy, đối với mệnh lệnh này, các đệ tử Thượng Thanh Tông cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn cho rằng so với trước đây, Lộ sư tỷ đã dễ tính hơn nhiều rồi.
Triệu Tử Minh vui vẻ đáp: “Vâng.”
Hắn tiến đến cửa, mở ra sững sờ một chốc, rồi vội vàng đóng sầm cửa lại mặt đỏ bừng: “Không được nhìn! Không được nhìn!”
Lộ Chi Ngư nháy mắt: “Làm sao vậy?”
Tò mò, nàng tiến đến mở cửa ra xem, mùi phấn thơm nồng nặc xộc vào mũi pha lẫn với mùi mồ hôi, thoang thoảng mùi hoa sơn trà khiến nàng suýt ngạt thở.
Nữ nhân ăn mặc hở hang bên ngoài liếc nhìn nàng một cái, cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
Lộ Chi Ngư nhíu mày, lùi lại một bước: "Ta... khụ khụ.”
Nàng quay đầu, ho khan nói với Mộ Thiên Lý: “Sư đệ, ngươi ra đây.”
Mộ Thiên Lý cũng không khá hơn là bao, nhắm mắt mặt đỏ tía tai tiến lên: “Này... đại thẩm ơi, phiền tỷ tỷ mặc thêm xiêm áo vào được không?”
Hà quả phụ nghiến răng nghiến lợi trợn trắng mắt, bất mãn nói: “... Gọi đại tỷ!”
“Dạ, tỷ tỷ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro