Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 21
2024-09-21 20:19:52
Từ Sùng Minh Cung đến Cảnh Hoa Cung cách nhau một đoạn khá xa. Mặc dù đã A Âm gắng sức chạy nhưng vẫn chậm khi đến lớp học thì đã muộn, Cố tiên sinh đã bắt đầu giảng bài.
Sau khi A Âm yếu ớt nói: "Xin lỗi ta tới trễ" thì cứ khẩn trương đứng ở cửa lớp, cẩn thận nhìn theo Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh tựa như không nghe thấy lời nàng, vẫn cứ tiếp tục giảng bài.
A Âm ủ rũ cúi đầu đứng ở cửa nhìn chằm chằm xuống đất.
Sau một hồi, Cố tiên sinh bắt đầu cho mọi người luyện tập nội dung ông vừa giảng lúc này mới quay sang hỏi A Âm: "Sao lại đến trễ? Nếu ta nhớ không lầm thì thời điểm nghỉ trưa không được rời khỏi Sùng Minh Cung."
Cố tiên sinh có khuôn mặt dài hơi ngăm đen rất nghiêm túc. Bởi vì thường xuyên cau mày nên mi tâm tạo thành một hình chữ "Xuyên" (川) thật sâu.
Lúc này A Âm bị ánh mắt nghiêm nghị của Cố tiên sinh nhìn chằm chằm áp lực rất lớn. Nàng tự biết mình đuối lý nên cũng không giải thích nhiều, chỉ khom người nói: "Ta biết sai rồi xin tiên sinh trách phạt."
Cố tiên sinh phạt nàng cầm sách đứng ở cuối lớp học.
Ký Nhược Phù không nhịn được giải thích cho A Âm: "Tiên sinh, A Âm là vì lo lắng cho thái tử nên mới đi thăm."
"Vậy ta muốn hỏi Nhị công chúa một câu." Cố tiên sinh lạnh lùng nói: "Nhị công chúa có đi thăm thái tử điện hạ chưa?"
"... Không có."
"Nhị công chúa thân là tỷ tỷ ruột của thái tử điện hạ nhưng cũng biết phân biệt việc học quan trọng không thể tùy tiện nghỉ, vì thế nên mới không đi thăm bệnh đệ đệ của mình. Như vậy thì Du cô nương thân là người ngoài sao lại có thể tùy ý như vậy. Theo như nhị công chúa thấy Du cô nương làm ra hành động như vậy là vì sao?"
Ký Nhược Phù bị Cố tiên sinh hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.
Cố tiên sinh nhìn A Âm hừ lạnh một tiếng nói câu "Mọi người tập trung luyện chữ, sau khi ta trở lại sẽ kiểm tra." Sau đó thì đi ra khỏi phòng.
Ký Như nhỏ giọng nói với thư đồng bên cạnh: "Tiên sinh nhất định là quá mót nên đi nhà xí!" Dứt lời hai người che miệng cười.
Ký Nhược Phù quay đầu lại nhìn A Âm cô đơn đứng ở cuối lớp, âm thầm thở dài.
"Sớm biết vậy buổi trưa chúng ta nên đi cùng." Người nói chuyện là nữ tử bên cạnh Ký Nhược Phù, nàng dung mạo thanh tú giọng nói cũng dịu dàng: "Nếu như mà đi cùng nhau thì lúc này ít ra cũng có thể giải vây giúp ngũ muội muội."
"Đâu ai ngờ như vậy." Ký Nhược Phù nhỏ giọng nói với nàng: "Không ngờ đến nha đầu kia lại còn quay lại lớp học!"
Hai người bọn họ nghĩ là do buổi sáng A Âm bị phạt đứng trong lòng không thoải mái nên mới mượn cơ hội này để nghỉ học nên tính chiều nay khi đi học sẽ tìm cơ hội xin phép với tiên sinh nói A Âm bị bệnh nhẹ nên buổi chiều xin nghỉ.
Nào biết hai người còn chưa kịp xin cho nàng thì nàng đã tự đến lớp học.
Hai người thiếu nữ đồng thời thở dài.
Ký Nhược Phù đột nhiên nghĩ tới một chuyện vỗ vỗ cánh tay thư đồng bên cạnh nói: "Vân Hàm, thật may là không có nghe lời ngươi, thật may là chưa có xin nghỉ cho A Âm nếu không lúc này A Âm đến sẽ lộ tẩy."
"Làm sao có thể." Thường Vân Hàm nói: "Nếu như thật làm theo ý ta, ta đương nhiên sẽ cho người đến nói với A Âm một tiếng để buổi chiều muội ấy không cần tới. Nhưng vì công chúa cự tuyệt đề nghị này vậy nên ta không tùy tiện xin phép cho muội ấy, lỡ như muội ấy đến thì không biết nói sao cho phải nên cũng không cho người đi nói với muội ấy."
Ngẫm nghĩ, Thường Vân Hàm lại thấy có chút hối hận: "Sớm biết vậy không bằng cứ nói cho A Âm khỏi đến."
"Đúng là chuyện không ngờ." Ký Nhược Phù nhăn mặt nhíu mày.
Sau khi kết thúc lớp học chiều, Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm đi đến cuối lớp gặp A Âm bày tỏ sự áy náy của mình.
A Âm có chút ngoài ý muốn nàng không ngờ tới hai vị này tỷ tỷ lại giúp nàng suy tính nhiều như vậy, trong lòng cảm kích không thôi, nói với các nàng: "Thật ra thì bị phạt là chuyện nên xảy ra đến cùng là do muội làm sai, biết rõ quy củ mà vẫn cố tình đi."
Thường Vân Hàm tinh tế quan sát A Âm một phen, ngạc nhiên nói: "Ta thấy muội cũng không có mất hứng."
"Vâng!" A Âm cười cười nói: "Mặc dù bị phạt nhưng muội không hối hận. Có thể được nghe tiên sinh giảng bài lại có thể thăm được thái tử điện hạ, đây coi như là kết quả rất tốt rồi."
Biết bệnh của Ký Hành Châm không phải là quá nặng, không nguy hiểm như ba năm trước thì đã là thu hoạch cực lớn rồi.
Về phần lớp học, tiên sinh giảng những điểm quan trọng trong việc tập viết nàng đều ghi nhớ toàn bộ trong lòng. Mặc dù đứng trong lớp không có chỗ viết nhưng sau khi về phòng nàng chăm chỉ luyện tập là được.
"Muội suy nghĩ rất thoáng đó." Ký Vi đến bên cạnh A Âm đưa cho nàng tờ giấy rồi nói: "Đây, đây là những điểm trọng yếu tiên sinh đã nói trước khi muội tới. Ta đã nhớ kỹ rồi sau khi về muội nhớ luyện tập."
A Âm không nghĩ tới Ký Vi lại tỉ mỉ như vậy, vội vàng nói cám ơn nàng.
Xong mấy người cùng nhau rời khỏi.
Ký Như cùng thư đồng của nàng đã rời khỏi trước, có điều hai người họ đi chậm nên sau khi ra khỏi Sùng Minh Cung thì bên A Âm đã theo kịp.
"Cái gì! Huệ Đình, sáng mai ngươi không tới nữa?" Ký Như hiển nhiên hết sức kinh ngạc, giọng nói càng lớn hơn: "Vậy ta làm sao bây giờ!"
Nữ tử ở bên cạnh kéo tay của nàng nói: "Sao ta lại không muốn đi học với công chúa chứ? Chẳng qua là do mẫu thân ta nói ta ở trong cung đã học được nhiều rồi giờ nên để cho muội muội tới đây học một ít vậy nên không cho ta đi nữa."
Nghe nàng nói lời này thần sắc Ký Như thả lòng: "À! Thì ra là đổi cho Trịnh Huệ Nhiễm à! Vậy thì được." Lại thấp giọng hỏi: "Đã nói với Hiền phi nương nương chưa?"
"Dĩ nhiên là nói rồi Hiền phi nương nương không gật đầu chúng ta nào dám tự ý quyết định."
Nụ cười lần nữa trở lại trên mặt Ký Như.
"Nhiễm tỷ tỷ cũng không tồi." Ký Như cười: "Ta với tỷ ấy rất hợp."
Nghe cuộc nói chuyện của hai nàng Thường Vân Hàm thấp giọng nói: "Sao lại đổi cho Trịnh Huệ Nhiễm? Người Trịnh gia nghĩ như thế nào vậy!"
Ký Vi nói với A Âm: "Nàng ta tới thì kệ nàng muội không cần để ý."
Vẻ mặt A Âm mờ mịt hỏi: "Người kia là ai? Có quan hệ gì với muội!"
"Muội quên nàng rồi sao?" Ký Nhược Phù ở bên cạnh nói: "Nghe Hành Châm nói hôm đó lúc ở trong cung Hiền phi, muội với Trịnh Huệ Nhiễm rất huyên náo mà."
Nghe vậy cuối cùng A Âm cũng nhớ ra thì ra người đang được nhắc đến chính là vị tiểu thư Trịnh gia kia.
Ký Như là nữ nhi của Mạnh Thục phi, quan hệ của Mạnh Thục phi và Trịnh Hiền phi rất tốt. Thư đồng hiện tại của Ký Như là tiểu thư Trịnh gia Trịnh Huệ Đình việc này vẫn luôn do Trịnh Hiền phi một tay an bài.
Chẳng qua là không ngờ tới bất chợt lại đổi thành Trịnh Huệ Nhiễm.
"Không có việc gì." A Âm cân nhắc nói: "Ta với nàng không có chung đụng nhiều, từ giờ không để ý đến là được."
Ký Nhược Phù gật đầu: "Nói vậy cũng đúng muội yên tâm có chúng ta ở đây nhất định sẽ không để muội chịu thiệt."
"Đúng vậy." Thường Vân Hàm cũng cười nói: "Ta cùng Nhược Phù sẽ bảo hộ muội chu toàn."
Nàng nói lời này không phải là cuồng ngôn.
Thường Vân Hàm là tôn nữ của Trấn Quốc Công, thân phận không phải người thường có thể so được.
Người Thường gia hoàn toàn không sợ Trịnh gia.
Ký Vi ở bên cạnh lo lắng nói: "Nghe nói bên đại hoàng tử cũng muốn đổi thư đồng."
Sắc mặt Thường Vân Hàm khẽ biến hỏi: "Đổi thành người nào?"
"Trịnh Thắng Chương." Ký Nhược Phù bình tĩnh nói: "Lúc trước có nghe qua cứ tưởng chỉ là lời đồn nhưng giờ xem ra tám phần là thật."
Thư đồng lúc đầu của đại hoàng tử là nhi tử nhà Thôi đại tướng quân. Nay bỗng nhiên đổi người cũng không biết là vì cái gì.
Ký Nhược Phù xưa nay dịu dàng, giờ phút này lại khó có dịp lộ ra vẻ mặt chế giễu: "Trịnh gia thật đúng là không đơn giản. Bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy thật không biết là đang toan tính gì."
"Quan tâm bọn họ làm gì." Thường Vân Hàm khoác tay Ký Nhược Phù, cười nói: "Vị thiếu gia Trịnh gia kia sẽ không càn rỡ được mấy ngày đâu. Bây giờ Thư Bạch không có ở đây, đợi đến khi Thư Bạch trở lại, xem hắn còn có thể đắc ý được bao lâu."
Ký Nhược Phù cười vỗ vỗ tay của nàng nói: "Đúng vậy! Trách ta quên mất đệ đệ bảo bối của ngươi."
A Âm lúc đầu cảm thấy hai chữ "Thư Bạch" này có chút quen quen. Cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra lúc ở Giang Nam đại ca đã từng nói qua với nàng, trong kinh thành có một thiếu niên khó lường, thông minh, tài trí, văn thao võ lược. Hiện tại đã được như thế thì sau khi lớn lên tiền đồ sẽ vô lượng.
Mặc dù đại ca tính tình trầm ổn nhưng cũng có mấy phần ngạo khí. Huynh ấy có thể tán dương một thiếu niên ít tuổi hơn so với huynh ấy như vậy thì có thể thấy được đối phương hết sức xuất chúng.
Nếu như nhớ không lầm thiếu niên kia chính là người cháu yêu quý của Trấn Quốc Công tên là Thường Thư Bạch.
A Âm liền ngẩng đầu hỏi Ký Nhược Phù: "Phù tỷ tỷ, ‘Thư Bạch’ kia đang ở đâu?"
Nàng không phải là nhiều chuyện, chẳng qua là nghe đại ca khen ngợi một người đến vậy nên nàng rất tò mò đối phương là nam tử như thế nào.
Trả lời nàng là Thường Vân Hàm: "Thư Bạch theo tổ phụ đi du hành bên ngoài rồi."
"Nói là du hành nhưng thật ra chính là chê học trong cung không thú vị nên len lén tìm cớ đi ra ngoài chơi." Ký Nhược Phù cười nói với A Âm: "Trấn Quốc Công phải đi thăm dò tình hình, không đi không được nên thường xuyên đi đến các nơi. Lần này Thư Bạch đi theo chỉ thuần túy là đi chơi."
"Chuyện này mà cũng bị ngươi phát hiện?" Thường Vân Hàm cười nói: "Ta còn nói đệ ấy tìm cớ thật tốt, còn muốn giúp đệ ấy che giấu đây."
Ký Nhược Phù lắc đầu nói: "Nhìn những việc thường ngày hắn làm thì đã biết. Mặc dù là phụng bồi Hành Châm đi học, lại ba ngày bắt cá, hai ngày mắc lưới. Nếu như hắn mà thật sự khuôn phép thì phụ hoàng cần gì phải tìm Từ gia công tử tới làm thư đồng cho Hành Châm."
Sau khi nghe những lời này thì A Âm hết sức kinh ngạc.
Người mà theo như lời của đại ca là tài tử, người đáng kết giao trong mắt huynh ấy, hình như không cùng một dạng đâu...
Mấy người vừa nói vừa đi cũng đã đi được một đoạn rất xa.
Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm phải đi Cảnh Hoa Cung thăm Ký Hành Châm.
Ký Vi bình thường ở trước mặt Ký Hành Châm thì căn bản không nói nên lời nên không đi, nên hỏi A Âm có đi không. Nếu A Âm về Thanh Lan Tiểu Trúc thì hai nàng cùng đi dạo một chút.
A Âm vẫn nhớ kỹ bệnh tình của Ký Hành Châm, thản nhiên nói: "Ta muốn đi thăm thái tử điện hạ lần nữa."
Ký Vi liền nói cáo từ với các nàng rồi một mình rời đi.
Thường Vân Hàm vươn tay về phía A Âm.
A Âm hiểu ý chạy tới nắm lấy tay nàng.
Thường Vân Hàm dắt bàn tay nhỏ bé của A Âm, trên mặt rất thỏa mãn nói với Ký Nhược Phù: "Nhớ ngày đó lúc mẫu thân ta mang thai ta đây ngày đêm cầu mong muốn có một muội muội khéo léo như thế này đây. Kết quả ngược lại đi ra một tiểu tử quậy phá làm hại ta phải chăm sóc nhiều năm như vậy, không lúc nào được yên tĩnh."
Dứt lời, nàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm, cười híp mắt nói: "Thật đáng yêu! Thật muốn mang về nhà nuôi."
Nàng là thế hệ nữ nhi nhỏ nhất trong phủ Trấn Quốc Công, nhỏ hơn nàng nữa cũng chỉ có đệ đệ bảo bối Thường Thư Bạch.
Ký Nhược Phù vội vàng "đoạt" A Âm từ trong tay nàng lại, ôm vào trong lòng nói: "Chuyện này thì không được. Bảo bối của chúng ta sao có thể để cho ngươi cướp đi."
Hai người là bạn khuê phòng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thỏa thích vui đùa với nhau. Cứ đùa giỡn suốt cả đường đi khiến cho tâm trạng của A Âm cũng tốt lên theo.
Các nàng mới vừa đi vào Cảnh Hoa Cung, Kính Sơn đã nhận được tin tức vội vàng ra ngoài hành lễ vấn an.
Thường Vân Hàm gấp gáp hỏi: "Thái tử điện hạ thế nào rồi? Có chuyển biến tốt chưa?"
Kính Sơn cười nói: "Bẩm đã tốt rồi! Tốt rồi! Đã hạ sốt rồi, thái y nói điều dưỡng thật tốt sẽ không sao."
Nghe thấy lời này các nàng đều rất vui mừng.
Ánh mắt Ký Nhược Phù có chút ướt át vội vàng nghiêng đầu đi lấy khăn tay chậm khóe mắt.
Thường Vân Hàm nói: "Không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem một chút thì ngươi cũng yên tâm hơn."
Nghe nói các nàng muốn đi vào thăm Ký Hành Châm, Kính Sơn có hơi chần chừ. Vương thái y nói là bệnh tình đã không sao nhưng cũng phải giữ khoảng cách với Ký Hành Châm, không tới quá gần thì sẽ không sao.
Kính Sơn nhớ lại như vậy nên mời mọi người vào phòng.
Lúc này Ký Hành Châm chỉ khoác áo ngoài tựa vào mép giường yên lặng đọc sách. Nghe nói mọi người đến thăm hắn đặt sách xuống, nói gặp nhau ở phòng ngoài còn mình thì đi thay trang phục.
A Âm tuổi còn nhỏ còn Ký Nhược Phù là tỷ tỷ của hắn, hai người này thì không sao. Nhưng Thường Vân Hàm là người ngoài, hắn không muốn để cho nữ tử nào khác vào phòng ngủ của mình, thà phiền toái bản thân đi ra ngoài gặp.
Vân Phong lĩnh mệnh sau rồi đi truyền lời với ba người bên ngoài.
Thường Vân Hàm oán trách nói với Ký Nhược Phù: "Thái tử cũng thật đa lễ. Rõ ràng bệnh đã thành như vậy rồi mà còn kiên trì những lễ nghi này."
Mặc dù câu nói là oán trách nhưng giọng điệu thì tràn đầy lo lắng.
"Đệ ấy tính khí thối như vậy đó." Ký Nhược Phù nói: "Ngươi cũng không phải không biết."
A Âm cảm thấy nhị công chúa dùng ba chữ "Tính khí thối " này thật sự là quá tốt quá chính xác, tâm tình thoải mái lạ thường rất ủng hộ nói thêm: "Thái tử điện hạ tính tình cổ quái Thường tỷ tỷ đừng nên chấp nhặt."
Ai ngờ nàng vừa mới dứt lời, bức rèm trong phòng lay động, một người chậm rãi đi đến bên này. Dáng người cao ngất, khí độ lỗi lạc, mặc dù mới vừa bệnh dậy nhưng phong thái không tiêu giảm nửa phần, ngược lại còn tăng thêm một chút thần thái thoát tục.
Chính là thái tử điện hạ Ký Hành Châm.
A Âm thấy hắn khỏe lên, vốn đang rất vui mừng thì nhìn thấy bộ dạng như cười như không kia của hắn, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo thầm nói không tốt.
Vừa rồi lúc hắn tới đây hình như là nàng đang ở trước mặt hai vị tỷ tỷ của hắn nói xấu hắn?
A Âm vội vàng nói lớn sửa lời: "Bệnh tình của thái tử điện hạ đã tốt lên rồi thật đáng mừng! Thái tử điện hạ thọ phúc kim an!"
Ký Hành Châm liếc nàng một cái, căn bản không thèm quan tâm lời kia của nàng, chỉ lên tiếng chào hỏi Ký Nhược Phù và Thường Vân Hàm.
A Âm đang thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ có thể tránh một kiếp rồi, ai ngờ ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn sang nàng, khóe môi nhếch lên trong mắt toát ra mấy phần vui vẻ.
"Tới đây." Ký Hành Châm ngoắc tay với nàng, nói: "Cách xa như vậy làm gì? Đến gần ta đi."
A Âm ma sát chân tới lui không muốn đi qua, ánh mắt cầu cứu nhìn Ký Nhược Phù.
Ký Nhược Phù thấy vậy nói: "Đệ vừa mới khỏi bệnh muội ấy tới gần lây bệnh thì sao!"
"Sẽ không! Các tỷ còn có thể bị lây nhưng nàng thì không đâu!" Ký Hành Châm chắc chắc nói.
Thường Vân Hàm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Trực giác A Âm cảm thấy lời tiếp theo hắn nói ra sẽ không phải là lời tốt đẹp gì, vội vàng chạy qua ngăn lại.
Ai ngờ vẫn bị chậm.
Nàng mới vừa dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nắm trong tay.
Ký Hành Châm một bên chọt chọt lên má của nàng, một bên cười híp mắt lên tiếng.
"Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì nàng là…. bánh bao mà!"
Sau khi A Âm yếu ớt nói: "Xin lỗi ta tới trễ" thì cứ khẩn trương đứng ở cửa lớp, cẩn thận nhìn theo Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh tựa như không nghe thấy lời nàng, vẫn cứ tiếp tục giảng bài.
A Âm ủ rũ cúi đầu đứng ở cửa nhìn chằm chằm xuống đất.
Sau một hồi, Cố tiên sinh bắt đầu cho mọi người luyện tập nội dung ông vừa giảng lúc này mới quay sang hỏi A Âm: "Sao lại đến trễ? Nếu ta nhớ không lầm thì thời điểm nghỉ trưa không được rời khỏi Sùng Minh Cung."
Cố tiên sinh có khuôn mặt dài hơi ngăm đen rất nghiêm túc. Bởi vì thường xuyên cau mày nên mi tâm tạo thành một hình chữ "Xuyên" (川) thật sâu.
Lúc này A Âm bị ánh mắt nghiêm nghị của Cố tiên sinh nhìn chằm chằm áp lực rất lớn. Nàng tự biết mình đuối lý nên cũng không giải thích nhiều, chỉ khom người nói: "Ta biết sai rồi xin tiên sinh trách phạt."
Cố tiên sinh phạt nàng cầm sách đứng ở cuối lớp học.
Ký Nhược Phù không nhịn được giải thích cho A Âm: "Tiên sinh, A Âm là vì lo lắng cho thái tử nên mới đi thăm."
"Vậy ta muốn hỏi Nhị công chúa một câu." Cố tiên sinh lạnh lùng nói: "Nhị công chúa có đi thăm thái tử điện hạ chưa?"
"... Không có."
"Nhị công chúa thân là tỷ tỷ ruột của thái tử điện hạ nhưng cũng biết phân biệt việc học quan trọng không thể tùy tiện nghỉ, vì thế nên mới không đi thăm bệnh đệ đệ của mình. Như vậy thì Du cô nương thân là người ngoài sao lại có thể tùy ý như vậy. Theo như nhị công chúa thấy Du cô nương làm ra hành động như vậy là vì sao?"
Ký Nhược Phù bị Cố tiên sinh hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.
Cố tiên sinh nhìn A Âm hừ lạnh một tiếng nói câu "Mọi người tập trung luyện chữ, sau khi ta trở lại sẽ kiểm tra." Sau đó thì đi ra khỏi phòng.
Ký Như nhỏ giọng nói với thư đồng bên cạnh: "Tiên sinh nhất định là quá mót nên đi nhà xí!" Dứt lời hai người che miệng cười.
Ký Nhược Phù quay đầu lại nhìn A Âm cô đơn đứng ở cuối lớp, âm thầm thở dài.
"Sớm biết vậy buổi trưa chúng ta nên đi cùng." Người nói chuyện là nữ tử bên cạnh Ký Nhược Phù, nàng dung mạo thanh tú giọng nói cũng dịu dàng: "Nếu như mà đi cùng nhau thì lúc này ít ra cũng có thể giải vây giúp ngũ muội muội."
"Đâu ai ngờ như vậy." Ký Nhược Phù nhỏ giọng nói với nàng: "Không ngờ đến nha đầu kia lại còn quay lại lớp học!"
Hai người bọn họ nghĩ là do buổi sáng A Âm bị phạt đứng trong lòng không thoải mái nên mới mượn cơ hội này để nghỉ học nên tính chiều nay khi đi học sẽ tìm cơ hội xin phép với tiên sinh nói A Âm bị bệnh nhẹ nên buổi chiều xin nghỉ.
Nào biết hai người còn chưa kịp xin cho nàng thì nàng đã tự đến lớp học.
Hai người thiếu nữ đồng thời thở dài.
Ký Nhược Phù đột nhiên nghĩ tới một chuyện vỗ vỗ cánh tay thư đồng bên cạnh nói: "Vân Hàm, thật may là không có nghe lời ngươi, thật may là chưa có xin nghỉ cho A Âm nếu không lúc này A Âm đến sẽ lộ tẩy."
"Làm sao có thể." Thường Vân Hàm nói: "Nếu như thật làm theo ý ta, ta đương nhiên sẽ cho người đến nói với A Âm một tiếng để buổi chiều muội ấy không cần tới. Nhưng vì công chúa cự tuyệt đề nghị này vậy nên ta không tùy tiện xin phép cho muội ấy, lỡ như muội ấy đến thì không biết nói sao cho phải nên cũng không cho người đi nói với muội ấy."
Ngẫm nghĩ, Thường Vân Hàm lại thấy có chút hối hận: "Sớm biết vậy không bằng cứ nói cho A Âm khỏi đến."
"Đúng là chuyện không ngờ." Ký Nhược Phù nhăn mặt nhíu mày.
Sau khi kết thúc lớp học chiều, Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm đi đến cuối lớp gặp A Âm bày tỏ sự áy náy của mình.
A Âm có chút ngoài ý muốn nàng không ngờ tới hai vị này tỷ tỷ lại giúp nàng suy tính nhiều như vậy, trong lòng cảm kích không thôi, nói với các nàng: "Thật ra thì bị phạt là chuyện nên xảy ra đến cùng là do muội làm sai, biết rõ quy củ mà vẫn cố tình đi."
Thường Vân Hàm tinh tế quan sát A Âm một phen, ngạc nhiên nói: "Ta thấy muội cũng không có mất hứng."
"Vâng!" A Âm cười cười nói: "Mặc dù bị phạt nhưng muội không hối hận. Có thể được nghe tiên sinh giảng bài lại có thể thăm được thái tử điện hạ, đây coi như là kết quả rất tốt rồi."
Biết bệnh của Ký Hành Châm không phải là quá nặng, không nguy hiểm như ba năm trước thì đã là thu hoạch cực lớn rồi.
Về phần lớp học, tiên sinh giảng những điểm quan trọng trong việc tập viết nàng đều ghi nhớ toàn bộ trong lòng. Mặc dù đứng trong lớp không có chỗ viết nhưng sau khi về phòng nàng chăm chỉ luyện tập là được.
"Muội suy nghĩ rất thoáng đó." Ký Vi đến bên cạnh A Âm đưa cho nàng tờ giấy rồi nói: "Đây, đây là những điểm trọng yếu tiên sinh đã nói trước khi muội tới. Ta đã nhớ kỹ rồi sau khi về muội nhớ luyện tập."
A Âm không nghĩ tới Ký Vi lại tỉ mỉ như vậy, vội vàng nói cám ơn nàng.
Xong mấy người cùng nhau rời khỏi.
Ký Như cùng thư đồng của nàng đã rời khỏi trước, có điều hai người họ đi chậm nên sau khi ra khỏi Sùng Minh Cung thì bên A Âm đã theo kịp.
"Cái gì! Huệ Đình, sáng mai ngươi không tới nữa?" Ký Như hiển nhiên hết sức kinh ngạc, giọng nói càng lớn hơn: "Vậy ta làm sao bây giờ!"
Nữ tử ở bên cạnh kéo tay của nàng nói: "Sao ta lại không muốn đi học với công chúa chứ? Chẳng qua là do mẫu thân ta nói ta ở trong cung đã học được nhiều rồi giờ nên để cho muội muội tới đây học một ít vậy nên không cho ta đi nữa."
Nghe nàng nói lời này thần sắc Ký Như thả lòng: "À! Thì ra là đổi cho Trịnh Huệ Nhiễm à! Vậy thì được." Lại thấp giọng hỏi: "Đã nói với Hiền phi nương nương chưa?"
"Dĩ nhiên là nói rồi Hiền phi nương nương không gật đầu chúng ta nào dám tự ý quyết định."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười lần nữa trở lại trên mặt Ký Như.
"Nhiễm tỷ tỷ cũng không tồi." Ký Như cười: "Ta với tỷ ấy rất hợp."
Nghe cuộc nói chuyện của hai nàng Thường Vân Hàm thấp giọng nói: "Sao lại đổi cho Trịnh Huệ Nhiễm? Người Trịnh gia nghĩ như thế nào vậy!"
Ký Vi nói với A Âm: "Nàng ta tới thì kệ nàng muội không cần để ý."
Vẻ mặt A Âm mờ mịt hỏi: "Người kia là ai? Có quan hệ gì với muội!"
"Muội quên nàng rồi sao?" Ký Nhược Phù ở bên cạnh nói: "Nghe Hành Châm nói hôm đó lúc ở trong cung Hiền phi, muội với Trịnh Huệ Nhiễm rất huyên náo mà."
Nghe vậy cuối cùng A Âm cũng nhớ ra thì ra người đang được nhắc đến chính là vị tiểu thư Trịnh gia kia.
Ký Như là nữ nhi của Mạnh Thục phi, quan hệ của Mạnh Thục phi và Trịnh Hiền phi rất tốt. Thư đồng hiện tại của Ký Như là tiểu thư Trịnh gia Trịnh Huệ Đình việc này vẫn luôn do Trịnh Hiền phi một tay an bài.
Chẳng qua là không ngờ tới bất chợt lại đổi thành Trịnh Huệ Nhiễm.
"Không có việc gì." A Âm cân nhắc nói: "Ta với nàng không có chung đụng nhiều, từ giờ không để ý đến là được."
Ký Nhược Phù gật đầu: "Nói vậy cũng đúng muội yên tâm có chúng ta ở đây nhất định sẽ không để muội chịu thiệt."
"Đúng vậy." Thường Vân Hàm cũng cười nói: "Ta cùng Nhược Phù sẽ bảo hộ muội chu toàn."
Nàng nói lời này không phải là cuồng ngôn.
Thường Vân Hàm là tôn nữ của Trấn Quốc Công, thân phận không phải người thường có thể so được.
Người Thường gia hoàn toàn không sợ Trịnh gia.
Ký Vi ở bên cạnh lo lắng nói: "Nghe nói bên đại hoàng tử cũng muốn đổi thư đồng."
Sắc mặt Thường Vân Hàm khẽ biến hỏi: "Đổi thành người nào?"
"Trịnh Thắng Chương." Ký Nhược Phù bình tĩnh nói: "Lúc trước có nghe qua cứ tưởng chỉ là lời đồn nhưng giờ xem ra tám phần là thật."
Thư đồng lúc đầu của đại hoàng tử là nhi tử nhà Thôi đại tướng quân. Nay bỗng nhiên đổi người cũng không biết là vì cái gì.
Ký Nhược Phù xưa nay dịu dàng, giờ phút này lại khó có dịp lộ ra vẻ mặt chế giễu: "Trịnh gia thật đúng là không đơn giản. Bỗng nhiên thay đổi nhiều như vậy thật không biết là đang toan tính gì."
"Quan tâm bọn họ làm gì." Thường Vân Hàm khoác tay Ký Nhược Phù, cười nói: "Vị thiếu gia Trịnh gia kia sẽ không càn rỡ được mấy ngày đâu. Bây giờ Thư Bạch không có ở đây, đợi đến khi Thư Bạch trở lại, xem hắn còn có thể đắc ý được bao lâu."
Ký Nhược Phù cười vỗ vỗ tay của nàng nói: "Đúng vậy! Trách ta quên mất đệ đệ bảo bối của ngươi."
A Âm lúc đầu cảm thấy hai chữ "Thư Bạch" này có chút quen quen. Cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra lúc ở Giang Nam đại ca đã từng nói qua với nàng, trong kinh thành có một thiếu niên khó lường, thông minh, tài trí, văn thao võ lược. Hiện tại đã được như thế thì sau khi lớn lên tiền đồ sẽ vô lượng.
Mặc dù đại ca tính tình trầm ổn nhưng cũng có mấy phần ngạo khí. Huynh ấy có thể tán dương một thiếu niên ít tuổi hơn so với huynh ấy như vậy thì có thể thấy được đối phương hết sức xuất chúng.
Nếu như nhớ không lầm thiếu niên kia chính là người cháu yêu quý của Trấn Quốc Công tên là Thường Thư Bạch.
A Âm liền ngẩng đầu hỏi Ký Nhược Phù: "Phù tỷ tỷ, ‘Thư Bạch’ kia đang ở đâu?"
Nàng không phải là nhiều chuyện, chẳng qua là nghe đại ca khen ngợi một người đến vậy nên nàng rất tò mò đối phương là nam tử như thế nào.
Trả lời nàng là Thường Vân Hàm: "Thư Bạch theo tổ phụ đi du hành bên ngoài rồi."
"Nói là du hành nhưng thật ra chính là chê học trong cung không thú vị nên len lén tìm cớ đi ra ngoài chơi." Ký Nhược Phù cười nói với A Âm: "Trấn Quốc Công phải đi thăm dò tình hình, không đi không được nên thường xuyên đi đến các nơi. Lần này Thư Bạch đi theo chỉ thuần túy là đi chơi."
"Chuyện này mà cũng bị ngươi phát hiện?" Thường Vân Hàm cười nói: "Ta còn nói đệ ấy tìm cớ thật tốt, còn muốn giúp đệ ấy che giấu đây."
Ký Nhược Phù lắc đầu nói: "Nhìn những việc thường ngày hắn làm thì đã biết. Mặc dù là phụng bồi Hành Châm đi học, lại ba ngày bắt cá, hai ngày mắc lưới. Nếu như hắn mà thật sự khuôn phép thì phụ hoàng cần gì phải tìm Từ gia công tử tới làm thư đồng cho Hành Châm."
Sau khi nghe những lời này thì A Âm hết sức kinh ngạc.
Người mà theo như lời của đại ca là tài tử, người đáng kết giao trong mắt huynh ấy, hình như không cùng một dạng đâu...
Mấy người vừa nói vừa đi cũng đã đi được một đoạn rất xa.
Ký Nhược Phù cùng Thường Vân Hàm phải đi Cảnh Hoa Cung thăm Ký Hành Châm.
Ký Vi bình thường ở trước mặt Ký Hành Châm thì căn bản không nói nên lời nên không đi, nên hỏi A Âm có đi không. Nếu A Âm về Thanh Lan Tiểu Trúc thì hai nàng cùng đi dạo một chút.
A Âm vẫn nhớ kỹ bệnh tình của Ký Hành Châm, thản nhiên nói: "Ta muốn đi thăm thái tử điện hạ lần nữa."
Ký Vi liền nói cáo từ với các nàng rồi một mình rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Vân Hàm vươn tay về phía A Âm.
A Âm hiểu ý chạy tới nắm lấy tay nàng.
Thường Vân Hàm dắt bàn tay nhỏ bé của A Âm, trên mặt rất thỏa mãn nói với Ký Nhược Phù: "Nhớ ngày đó lúc mẫu thân ta mang thai ta đây ngày đêm cầu mong muốn có một muội muội khéo léo như thế này đây. Kết quả ngược lại đi ra một tiểu tử quậy phá làm hại ta phải chăm sóc nhiều năm như vậy, không lúc nào được yên tĩnh."
Dứt lời, nàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm, cười híp mắt nói: "Thật đáng yêu! Thật muốn mang về nhà nuôi."
Nàng là thế hệ nữ nhi nhỏ nhất trong phủ Trấn Quốc Công, nhỏ hơn nàng nữa cũng chỉ có đệ đệ bảo bối Thường Thư Bạch.
Ký Nhược Phù vội vàng "đoạt" A Âm từ trong tay nàng lại, ôm vào trong lòng nói: "Chuyện này thì không được. Bảo bối của chúng ta sao có thể để cho ngươi cướp đi."
Hai người là bạn khuê phòng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thỏa thích vui đùa với nhau. Cứ đùa giỡn suốt cả đường đi khiến cho tâm trạng của A Âm cũng tốt lên theo.
Các nàng mới vừa đi vào Cảnh Hoa Cung, Kính Sơn đã nhận được tin tức vội vàng ra ngoài hành lễ vấn an.
Thường Vân Hàm gấp gáp hỏi: "Thái tử điện hạ thế nào rồi? Có chuyển biến tốt chưa?"
Kính Sơn cười nói: "Bẩm đã tốt rồi! Tốt rồi! Đã hạ sốt rồi, thái y nói điều dưỡng thật tốt sẽ không sao."
Nghe thấy lời này các nàng đều rất vui mừng.
Ánh mắt Ký Nhược Phù có chút ướt át vội vàng nghiêng đầu đi lấy khăn tay chậm khóe mắt.
Thường Vân Hàm nói: "Không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem một chút thì ngươi cũng yên tâm hơn."
Nghe nói các nàng muốn đi vào thăm Ký Hành Châm, Kính Sơn có hơi chần chừ. Vương thái y nói là bệnh tình đã không sao nhưng cũng phải giữ khoảng cách với Ký Hành Châm, không tới quá gần thì sẽ không sao.
Kính Sơn nhớ lại như vậy nên mời mọi người vào phòng.
Lúc này Ký Hành Châm chỉ khoác áo ngoài tựa vào mép giường yên lặng đọc sách. Nghe nói mọi người đến thăm hắn đặt sách xuống, nói gặp nhau ở phòng ngoài còn mình thì đi thay trang phục.
A Âm tuổi còn nhỏ còn Ký Nhược Phù là tỷ tỷ của hắn, hai người này thì không sao. Nhưng Thường Vân Hàm là người ngoài, hắn không muốn để cho nữ tử nào khác vào phòng ngủ của mình, thà phiền toái bản thân đi ra ngoài gặp.
Vân Phong lĩnh mệnh sau rồi đi truyền lời với ba người bên ngoài.
Thường Vân Hàm oán trách nói với Ký Nhược Phù: "Thái tử cũng thật đa lễ. Rõ ràng bệnh đã thành như vậy rồi mà còn kiên trì những lễ nghi này."
Mặc dù câu nói là oán trách nhưng giọng điệu thì tràn đầy lo lắng.
"Đệ ấy tính khí thối như vậy đó." Ký Nhược Phù nói: "Ngươi cũng không phải không biết."
A Âm cảm thấy nhị công chúa dùng ba chữ "Tính khí thối " này thật sự là quá tốt quá chính xác, tâm tình thoải mái lạ thường rất ủng hộ nói thêm: "Thái tử điện hạ tính tình cổ quái Thường tỷ tỷ đừng nên chấp nhặt."
Ai ngờ nàng vừa mới dứt lời, bức rèm trong phòng lay động, một người chậm rãi đi đến bên này. Dáng người cao ngất, khí độ lỗi lạc, mặc dù mới vừa bệnh dậy nhưng phong thái không tiêu giảm nửa phần, ngược lại còn tăng thêm một chút thần thái thoát tục.
Chính là thái tử điện hạ Ký Hành Châm.
A Âm thấy hắn khỏe lên, vốn đang rất vui mừng thì nhìn thấy bộ dạng như cười như không kia của hắn, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo thầm nói không tốt.
Vừa rồi lúc hắn tới đây hình như là nàng đang ở trước mặt hai vị tỷ tỷ của hắn nói xấu hắn?
A Âm vội vàng nói lớn sửa lời: "Bệnh tình của thái tử điện hạ đã tốt lên rồi thật đáng mừng! Thái tử điện hạ thọ phúc kim an!"
Ký Hành Châm liếc nàng một cái, căn bản không thèm quan tâm lời kia của nàng, chỉ lên tiếng chào hỏi Ký Nhược Phù và Thường Vân Hàm.
A Âm đang thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ có thể tránh một kiếp rồi, ai ngờ ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn sang nàng, khóe môi nhếch lên trong mắt toát ra mấy phần vui vẻ.
"Tới đây." Ký Hành Châm ngoắc tay với nàng, nói: "Cách xa như vậy làm gì? Đến gần ta đi."
A Âm ma sát chân tới lui không muốn đi qua, ánh mắt cầu cứu nhìn Ký Nhược Phù.
Ký Nhược Phù thấy vậy nói: "Đệ vừa mới khỏi bệnh muội ấy tới gần lây bệnh thì sao!"
"Sẽ không! Các tỷ còn có thể bị lây nhưng nàng thì không đâu!" Ký Hành Châm chắc chắc nói.
Thường Vân Hàm ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Trực giác A Âm cảm thấy lời tiếp theo hắn nói ra sẽ không phải là lời tốt đẹp gì, vội vàng chạy qua ngăn lại.
Ai ngờ vẫn bị chậm.
Nàng mới vừa dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nắm trong tay.
Ký Hành Châm một bên chọt chọt lên má của nàng, một bên cười híp mắt lên tiếng.
"Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì nàng là…. bánh bao mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro