Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 22
2024-09-21 20:19:52
A Âm thấy Ký Hành Châm ở trước mặt mọi người gọi nàng như vậy nhất thời không biết làm sao. Dù sao Nhị công chúa đã nghe thấy hết, nàng nhìn về phía Ký Nhược Phù lớn tiếng nói: "Phù tỷ tỷ, thái tử điện hạ khi dễ muội!"
Nói chưa còn chưa xong tóc của nàng đã gặp tai ương.
Ký Hành Châm vò rối tóc của nàng.
A Âm đau lòng cho kiểu tóc đáng yêu của mình, cau mày tức giận trừng trừng nhìn hắn.
Ký Hành Châm tỏ vẻ không biết vì sao nàng lại tức giận như vậy, bình tĩnh hỏi nàng: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Ký Nhược Phù nói: "Hành Châm đệ đừng có chọc phá ngũ muội muội nữa. Muội ấy còn nhỏ tuổi đừng chấp nhặt với muội ấy."
Ký Hành Châm cười nhẹ đáp một tiếng.
A Âm cảm thấy đúng là có nhị công chúa ở bên cạnh thì an toàn hơn nhiều, thừa lúc hắn gật đầu, nàng sải chân chạy qua bên Ký Nhược Phù. Ai ngờ vừa mới nhấc cái chân ngắn lên đã bị người phía sau ôm cổ lại.
"Chạy cái gì mà chạy." Ký Hành Châm nói: "Ta có thể ăn nàng được sao?"
A Âm nghiêng đầu tức giận trừng mắt với hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Nàng tin tưởng chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được!
Ký Hành Châm bị dáng vẻ của nàng chọc cười, nói với Ký Nhược Phù: "Hai tỷ về trước đi. Nơi này có bánh bao chăm sóc đệ là được rồi."
Nghe Ký Hành Châm cứ liên tục gọi "Bánh bao", Ký Nhược Phù dở khóc dở cười trách: "Sao đệ lại gọi ngũ muội muội như vậy chứ!"
Ký Hành Châm đưa ngón trỏ chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm.
A Âm không vui, hàng chân mày nhíu chặt lại khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhó.
Ký Hành Châm cười hỏi: "Hai tỷ nhìn nàng giống không?"
Thường Vân Hàm không nhịn được cười ra tiếng.
Ký Nhược Phù cũng mỉm cười: "Giống hay không giống thì sao? Chung quy đệ phải nhường muội ấy."
"Đệ biết." Ký Hành Châm thuận miệng đáp lại nói: "Ta đâu có khi dễ nàng." Vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ký Nhược Phù hiểu rõ đệ đệ của mình. Thấy đệ ấy như vậy thì hiểu là đệ đệ đang mất kiên nhẫn không muốn ứng phó với các nàng nữa. Hơn nữa thân thể đệ ấy cũng chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là quấy rầy vô ích mà thôi.
Nên nói tạm biệt với Ký Hành Châm, Ký Hành Châm phân phó Vân Phong: "Ngươi tiễn nhị công chúa về."
Vân Phong ra hiệu "Xin mời" với Ký Nhược Phù, Ký Nhược Phù lại dặn dò Ký Hành Châm thêm mấy câu rồi mới rời đi cùng Thường Vân Hàm.
A Âm dựa sát vào tường lặng lẽ đi ra ngoài, tính toán chạy ra ngoài cùng đi về. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa phòng đã bị bắt trở lại hơn nữa còn trực tiếp bị Ký Hành Châm đem vào phòng ngủ.
"Nàng theo ta vào trong."
Không có người ở bên cạnh, khuôn mặt Ký Hành Châm lộ ra thần sắc mệt mỏi, tựa ở đầu giường, nhướng mày, mím chặt môi có vẻ hết sức khó chịu.
A Âm nhớ lại buổi trưa lúc nàng đến, hắn nằm mê man trên giường. Hiện tại nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, nàng thu hồi ý vui đùa, nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu sao?"
"Ừm."
Câu trả lời cực kỳ ngắn gọn này lại làm cho A Âm bắt đầu lo lắng. Nàng tiến đến bên giường Ký Hành Châm, ngồi sát bên cạnh hắn, đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ trán của hắn.
Thật tốt, không tính là nóng hổi nữa.
A Âm yên tâm định rời khỏi giường.
"Ngồi đi." Ký Hành Châm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói: "Ngồi yên ở chỗ này đợi ta ngủ."
A Âm nhìn hắn khó có dịp lộ ra một mặt yếu ớt như vậy, tự ngẫm hồi lâu, cuối cùng không phản đối, ngồi xuống đàng hoàng bên cạnh.
Ngồi một lát, nàng cảm thấy tư thế như vậy không thoải mái nên đi xuống giường kéo cái ghế nhỏ lại gần giường rồi ngồi lên.
"Thái tử điện hạ ngủ một lát đi." A Âm nhìn tình trạng này của hắn, sợ hắn lại phát bệnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt lên."
Ký Hành Châm hé mắt nhìn nàng hỏi: "Nàng sẽ không chạy?"
A Âm thầm nói người này thật là... Đây là lúc nào rồi mà vẫn còn để ý chuyện này.
Vì vậy nghiêng đầu không để ý đến hắn.
Ký Hành Châm cười nhẹ xoay người nằm thẳng trên giường.
A Âm leo lên leo xuống mất nửa ngày mới đắp được kín chăn cho hắn.
"Nàng phải ngồi yên ở chỗ này." Ký Hành Châm nằm nghiêng mặt quay vào tường đưa lưng về phía nàng, bởi vì cách hơi xa một chút nên tiếng nói nghe có vẻ xa xăm: "Có đi thì cũng phải chờ ta ngủ mới được đi."
A Âm nhìn tình trạng hắn thế này thầm suy tính chắc hắn sẽ ngủ nhanh thôi nên đồng ý.
Quả nhiên, không bao lâu người bên cạnh hô hấp đã đều đều ổn định.
A Âm lại gần nhìn thử thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Sáng ngày hôm sau, A Âm phân phó Trân Mi đi Cảnh Hoa Cung hỏi thăm tin tức của Ký Hành Châm. Biết đêm qua bệnh tình của hắn không tái phát lúc này mới hoàn toàn an tâm dùng bữa xong thì đi đến Thụy Hòa Điện của Sùng Minh Cung.
Hôm nay xuân ý dồi dào, nàng đi thẳng một mạch vừa nghe tiếng chim vừa ngửi hương hoa, thật là vô cùng thích ý. Lại bởi vì bệnh tình của Ký Hành Châm đã ổn định bắt đầu có chuyển biến tốt nên tâm trạng của A Âm vô cùng tốt.
Kết quả còn chưa bước vào cửa Sùng Minh Cung, nàng đã gặp phải người nàng không muốn nhìn thấy, tâm trạng vốn đang tốt lành nhất thời tuột dốc không phanh.
A Âm mặt không đổi sắc đi thẳng vào trong.
Lúc này có âm thanh giòn giã gọi nàng từ xa: "Quả nhiên là mắt cao hơn đầu. Người không nhìn thấy ta sao? Chẳng lẽ vì chuyện lần trước ngươi luôn thấy thẹn với lòng, vậy nên mới không dám đối mặt với ta!"
A Âm im lặng. Đến hiện tại nàng vẫn không tài nào hiểu được một tiểu cô nương khi nói chuyện sao lại cứ thích châm biếm trong lời nói. Đối phương cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, vậy thì nàng cũng không cần thiết phải im hơi lặng tiếng.
A Âm nở nụ cười, nói với người mới tới: "Thì ra là Trịnh gia tỷ tỷ. Chỉ là ta sợ trễ giờ nên cứ chăm chú đi về phía lớp học, mới không để ý đến xung quanh. Mong tỷ tỷ không so đo với ta."
Trịnh Huệ Nhiễm cười lạnh nói: "Tỷ tỷ cái gì? Ngươi không cần nhắc đi nhắc lại với ta. Ta tự biết mình lớn tuổi hơn ngươi!"
"Trịnh tỷ tỷ cần gì nghĩ ta như vậy." Trong giọng nói A Âm lộ ra mấy phần tủi thân, nói: "Ta gọi một tiếng 'Tỷ tỷ' là bởi vì lễ nghi mà. Nếu tỷ sợ gọi như vậy sẽ già vậy thì từ giờ ta không gọi nữa là được."
Trịnh Huệ Nhiễm tức giận nói: "Thế nào? Nói vậy là oan ức cho ngươi sao? Nói cho ngươi biết, đừng cho là ta không biết người Du gia các ngươi có ý đồ xấu xa! Đả thương ca ca ta rồi còn giả mù sa mưa đến phủ nói xin lỗi. Còn ỷ ngươi tuổi nhỏ đến chèn ép ta. Du gia các ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay ngươi luôn miệng gọi tỷ tỷ không chừng là đang có ý đồ xấu gì đó!"
Nàng giận dữ không thôi cứ liên tục la mắng A Âm cả một hồi lâu. Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nữ xa lạ.
"Các ngươi là ai?"
A Âm và Trịnh Huệ Nhiễm bất ngờ quay đầu lại, thấy một phụ nhân trẻ tuổi đang hiếu kỳ quan sát các nàng.
Phụ nhân này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một thân trường y tơ tằm màu lam, thêu chỉ bạc đính ngọc trai, tóc đơn giản vấn lên bằng một cây trâm gỗ, ngoài ra không dùng thêm trang sức gì nữa.
Đối phương quan sát hai người bọn họ một hồi rồi đột nhiên cười, đập tay nói: "Là tiểu thư Du gia và Trịnh gia phải không? Ta có nghe nói các công chúa có thư đồng mới nhưng đây là lần đầu gặp mặt."
A Âm cùng Trịnh Huệ Nhiễm hai mặt nhìn nhau rồi đột nhiên ý thức được người trước mắt là ai, vội vàng cúi người hành lễ: "Bái kiến Tống phó mẫu."
A Âm có chút khẩn trương hỏi: "Chúng ta đến trễ sao?"
Thịnh Nghiễm Đế tôn sư trọng đạo, sớm có quy định phàm là đi học thì bất kể là hoàng tử, công chúa hay là thư đồng đều không được phép đi trễ cần phải đến trước thời gian lên lớp, tránh cho các tiên sinh chờ.
Vốn A Âm cảm thấy thời gian mình tới không muộn nhưng thấy Tống phó mẫu đã đến thì không nắm chắc.
"Không muộn." Tống Tĩnh Hà nói: "Do hôm nay ta tới sớm. Các ngươi không cần đa lễ. Chưa đến giờ học nên cứ tùy ý. Chỉ cần đúng giờ vào học là được."
A Âm nghiêm túc đáp ứng.
Tống Tĩnh Hà cười gật đầu liếc nhìn Trịnh Huệ Nhiễm một cái sau đó lại nhìn A Âm thêm mấy lần, lúc này mới đi vào trong điện.
Bóng dáng Tống phó mẫu vừa đi mất, Trịnh Huệ Nhiễm lập tức thu hồi lại bộ dạng khéo léo. Nàng hung hăng trợn mắt trừng A Âm, giậm chân tức giận nói: "Đều tại ngươi! Làm hại ta bị phó mẫu nhìn thấy bộ dạng như vậy!"
Ý nàng là thời điểm Tống Tĩnh Hà vừa tới nàng đang nói những lời tranh chấp với A Âm. Trong lòng nàng cũng rõ ràng mình nói những lời đó rất không xuôi tai.
Tự ngẫm nghĩ một hồi xong Trịnh Huệ Nhiễm lại hồ nghi nói: "Phó mẫu làm sao lại tới sớm như vậy? Chẳng lẽ là do ngươi giở trò từ trước!"
A Âm cũng không ngờ tới mọi chuyện lại đúng lúc như vậy, tình cờ gặp được Trịnh Huệ Nhiễm nảy sinh tranh chấp, rồi đúng dịp hôm nay Tống phó mẫu tới sớm nhìn thấy.
Nhưng mà thái độ Trịnh Huệ Nhiễm như vậy làm cho nàng bực bội.
Đối với người như vậy nàng cũng lười cãi lại, ngược lại tỏ ra thần bí cười, lưu lại một câu "Ngươi cứ tự suy nghĩ" rồi ung dung đi vào trong điện.
Giờ giảng bài của Tống phó mẫu rất ít, chủ yếu là đề cho mọi người thực hành là nhiều. Tống phó mẫu có khuynh hướng để học trò vừa đánh cờ vừa tập trung suy nghĩ.
Bởi vì độ tuổi của các nữ tử chênh lệch nhau trình độ cũng khác nhau, vậy nên Tống phó mẫu đều phân công chúa cùng thư đồng của mình đánh cờ với nhau. Thứ nhất độ tuổi của hai người không chênh lệch nhiều và trình độ cũng không khác nhau mấy. Thứ hai, các công chúa đều thân cận với thư đồng của mình nhất, có thể hỗ trợ lẫn nhau cũng có thể thảo luận cách để thắng và tại sao lại bị thua.
A Âm dĩ nhiên là đánh cờ với Ký Vi.
Ván cờ còn chưa bắt đầu, Ký Vi đã cảm thấy hơi chán nản, nhỏ giọng nói với A Âm: "Muội muội tài đánh cờ của muội như thế nào?"
A Âm dừng một chút, đáp đại: "Cũng tạm được!"
Ký Vi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Tốt! tốt! tốt! Chỉ cần không phải rất lợi hại là được rất tốt."
Nàng nói như vậy A Âm đã hiểu, cười hỏi: "Tam công chúa nói vậy là ý gì?"
Muội không biết, mấy người bọn họ đó..." Ký Vi chỉ chỉ mấy vị công chúa trong phòng, lại chỉ phía Sùng Ninh Cung, nơi học của các hoàng tử nói tiếp: "Ai trong bọn họ đánh cờ cũng giỏi hơn ta. Thường ngày đánh với bọn họ ta thua rất thảm hại."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm căng thẳng, hơi do dự.
Ký Vi nghĩ là nàng sợ thua nên thân thiết ôm cánh tay của nàng nói: "Âm muội muội đừng lo! Dù muội có thua ta cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi đâu chỉ chúng ta biết mà thôi."
Nói thật, tài đánh cờ hiện tại của A Âm so với bạn cùng lứa đã có thể coi như là rất khá.
Bởi vì tài đánh cờ của Ký Hành Châm rất xuất chúng nên thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào hắn sẽ lôi kéo nàng tỷ thí một phen, vậy nên mấy năm nay ở Giang Nam, A Âm đều khắc khổ học đánh cờ.
Mặc dù tài nghệ của nàng chắc chắn không sánh bằng Ký Hành Châm nhưng nếu để đối phó với các cô nương này thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nàng tự ngẫm mình là thư đồng chung quy là hỗ trợ việc học của tam công chúa. Nàng tuổi còn nhỏ nếu như thắng được Ký Vi thì không khỏi khiến Ký Vi không giỏi môn này càng thêm khó chịu. Nếu như vậy Ký Vi sẽ khó tránh khỏi việc sinh ra chán nản với việc chơi cờ.
Phải suy nghĩ biện pháp thua để Ký Vi sẽ tăng thêm lòng tin, đối với việc đánh cờ còn có thể có chút thích thú.
Nên A Âm không phản bác suy đoán của Ký Vi.
Ký Vi vui vẻ lôi kéo nàng đến bàn cờ kế bên, ngồi xuống đối diện nhau bắt đầu ván cờ.
Một lát sau trong phòng vang lên tiếng A Âm nhận thua.
Ký Vi vui mừng không ngớt nhẹ giọng an ủi A Âm.
Hai người sắp xếp lại bàn cờ định đánh ván thứ hai thì có người đi đến bên cạnh, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Ngươi, đánh cờ không tệ đúng không?" Trịnh Huệ Nhiễm đứng bên cạnh bàn cờ lạnh lùng liếc nhìn A Âm ngồi một bên.
A Âm khó hiểu nhìn lại nàng nói: "Không lẽ Trịnh tiểu thư nói nhầm?"
Nàng rõ ràng thua Ký Vi cả gian phòng sợ rằng ai cũng đều nghe thấy. Vị Trịnh tiểu thư này còn cố tình hỏi như vậy...
Chuyện này sợ là có ẩn ý.
Trịnh Huệ Nhiễm nhìn vẻ mặt mờ mịt của A Âm trong lòng càng thêm vui mừng. Nàng đã từng đánh cờ với Ký Vi rồi chưa bao giờ Ký Vi thắng nổi nàng. Vậy mà, Ký Vi lại có thể thắng A Âm, chứng tỏ Ngũ tiểu thư Du gia này cũng không thể nào thắng được nàng.
Trịnh Huệ Nhiễm dùng giọng điệu lạnh như băng nói với A Âm: "Ta và ngươi đánh cược một ván, thế nào?"
Ký Như xúm lại vỗ tay bảo hay.
Ký Vi phát bực nói: "Âm muội muội tuổi còn nhỏ dĩ nhiên tài nghệ sẽ không thông thạo bằng Trịnh tiểu thư. Đã như vậy thì Trịnh muội muội cần gì phải chèn ép lấy lớn ức hiếp nhỏ!"
Trịnh Huệ Nhiễm không nhịn nổi nhất là có người so sánh A Âm nhỏ hơn mình. Nghe lời này của Ký Vi nàng càng tức giận hơn, lúc này cất giọng nói: "Từ trước giờ ta chỉ nghe kỹ năng thiên phú, học chăm chỉ lại lần đầu nghe nói đến có thể dùng số tuổi để đánh đồng!"
Ký Vi đang muốn cãi lại Trịnh Huệ Nhiễm thì lúc này tay áo bị kéo là do A Âm kéo tay áo của nàng.
Ký Vi không nói nữa.
A Âm hỏi Trịnh Huệ Nhiễm: "Nếu đã là tỷ thí thì muốn dùng cái gì để đặt cược?"
"Tiền cược thì quá dễ." Trịnh Huệ Nhiễm nói: "Nếu như ta thua thì những đồ trang sức trên người ta, tùy ngươi chọn một cái! Còn nếu ngươi thua ta cũng không cần gì nhiều. Chỉ cần người dập đầu nhận lỗi với ta là được."
Trịnh Huệ Nhiễm vừa nói ra lời này tất cả mọi người đều biến sắc.
Ký Nhược Phù nói: "Đừng có vô lễ! Chuyện dập đầu nhận lỗi như vậy đâu thể nào dễ dàng đem ra đánh cược!"
"Nếu như đã đặt cược thì phải đặt lớn mới được." Trịnh Huệ Nhiễm mỉm cười nói: "Nếu không sợ là sẽ có người thua rồi lại không chấp nhận."
A Âm nhìn dáng vẻ ép buộc của Trịnh Huệ Nhiễm, im lặng, thản nhiên cười nói: "Nếu số tuổi không được dùng để so sánh như vậy thì tiền cược phải ngang nhau. Nếu Trịnh tỷ tỷ thua vậy thì cũng dập đầu nhận lỗi với ta, thế nào?"
Trịnh Huệ Nhiễm hừ lạnh, lơ đễnh nói: "Có thể."
"Ta học đánh cờ chưa lâu tỷ có thể nhường ta đi trước không?"
"Được! Chấp ngươi đi trước."
"Nếu như cuối cùng hòa nhau..."
Trịnh Huệ Nhiễm không nhịn được, vỗ bàn quát: "Ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì nữa!"
"Một điều nữa thôi!" A Âm cười ngọt ngào: "Chỉ cần Trịnh tiểu thư đảm bảo không đổi ý ta sẽ lập tức ứng chiến."
Nói chưa còn chưa xong tóc của nàng đã gặp tai ương.
Ký Hành Châm vò rối tóc của nàng.
A Âm đau lòng cho kiểu tóc đáng yêu của mình, cau mày tức giận trừng trừng nhìn hắn.
Ký Hành Châm tỏ vẻ không biết vì sao nàng lại tức giận như vậy, bình tĩnh hỏi nàng: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Ký Nhược Phù nói: "Hành Châm đệ đừng có chọc phá ngũ muội muội nữa. Muội ấy còn nhỏ tuổi đừng chấp nhặt với muội ấy."
Ký Hành Châm cười nhẹ đáp một tiếng.
A Âm cảm thấy đúng là có nhị công chúa ở bên cạnh thì an toàn hơn nhiều, thừa lúc hắn gật đầu, nàng sải chân chạy qua bên Ký Nhược Phù. Ai ngờ vừa mới nhấc cái chân ngắn lên đã bị người phía sau ôm cổ lại.
"Chạy cái gì mà chạy." Ký Hành Châm nói: "Ta có thể ăn nàng được sao?"
A Âm nghiêng đầu tức giận trừng mắt với hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Nàng tin tưởng chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được!
Ký Hành Châm bị dáng vẻ của nàng chọc cười, nói với Ký Nhược Phù: "Hai tỷ về trước đi. Nơi này có bánh bao chăm sóc đệ là được rồi."
Nghe Ký Hành Châm cứ liên tục gọi "Bánh bao", Ký Nhược Phù dở khóc dở cười trách: "Sao đệ lại gọi ngũ muội muội như vậy chứ!"
Ký Hành Châm đưa ngón trỏ chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm.
A Âm không vui, hàng chân mày nhíu chặt lại khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhó.
Ký Hành Châm cười hỏi: "Hai tỷ nhìn nàng giống không?"
Thường Vân Hàm không nhịn được cười ra tiếng.
Ký Nhược Phù cũng mỉm cười: "Giống hay không giống thì sao? Chung quy đệ phải nhường muội ấy."
"Đệ biết." Ký Hành Châm thuận miệng đáp lại nói: "Ta đâu có khi dễ nàng." Vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ký Nhược Phù hiểu rõ đệ đệ của mình. Thấy đệ ấy như vậy thì hiểu là đệ đệ đang mất kiên nhẫn không muốn ứng phó với các nàng nữa. Hơn nữa thân thể đệ ấy cũng chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là quấy rầy vô ích mà thôi.
Nên nói tạm biệt với Ký Hành Châm, Ký Hành Châm phân phó Vân Phong: "Ngươi tiễn nhị công chúa về."
Vân Phong ra hiệu "Xin mời" với Ký Nhược Phù, Ký Nhược Phù lại dặn dò Ký Hành Châm thêm mấy câu rồi mới rời đi cùng Thường Vân Hàm.
A Âm dựa sát vào tường lặng lẽ đi ra ngoài, tính toán chạy ra ngoài cùng đi về. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa phòng đã bị bắt trở lại hơn nữa còn trực tiếp bị Ký Hành Châm đem vào phòng ngủ.
"Nàng theo ta vào trong."
Không có người ở bên cạnh, khuôn mặt Ký Hành Châm lộ ra thần sắc mệt mỏi, tựa ở đầu giường, nhướng mày, mím chặt môi có vẻ hết sức khó chịu.
A Âm nhớ lại buổi trưa lúc nàng đến, hắn nằm mê man trên giường. Hiện tại nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, nàng thu hồi ý vui đùa, nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu sao?"
"Ừm."
Câu trả lời cực kỳ ngắn gọn này lại làm cho A Âm bắt đầu lo lắng. Nàng tiến đến bên giường Ký Hành Châm, ngồi sát bên cạnh hắn, đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ trán của hắn.
Thật tốt, không tính là nóng hổi nữa.
A Âm yên tâm định rời khỏi giường.
"Ngồi đi." Ký Hành Châm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói: "Ngồi yên ở chỗ này đợi ta ngủ."
A Âm nhìn hắn khó có dịp lộ ra một mặt yếu ớt như vậy, tự ngẫm hồi lâu, cuối cùng không phản đối, ngồi xuống đàng hoàng bên cạnh.
Ngồi một lát, nàng cảm thấy tư thế như vậy không thoải mái nên đi xuống giường kéo cái ghế nhỏ lại gần giường rồi ngồi lên.
"Thái tử điện hạ ngủ một lát đi." A Âm nhìn tình trạng này của hắn, sợ hắn lại phát bệnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt lên."
Ký Hành Châm hé mắt nhìn nàng hỏi: "Nàng sẽ không chạy?"
A Âm thầm nói người này thật là... Đây là lúc nào rồi mà vẫn còn để ý chuyện này.
Vì vậy nghiêng đầu không để ý đến hắn.
Ký Hành Châm cười nhẹ xoay người nằm thẳng trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Âm leo lên leo xuống mất nửa ngày mới đắp được kín chăn cho hắn.
"Nàng phải ngồi yên ở chỗ này." Ký Hành Châm nằm nghiêng mặt quay vào tường đưa lưng về phía nàng, bởi vì cách hơi xa một chút nên tiếng nói nghe có vẻ xa xăm: "Có đi thì cũng phải chờ ta ngủ mới được đi."
A Âm nhìn tình trạng hắn thế này thầm suy tính chắc hắn sẽ ngủ nhanh thôi nên đồng ý.
Quả nhiên, không bao lâu người bên cạnh hô hấp đã đều đều ổn định.
A Âm lại gần nhìn thử thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Sáng ngày hôm sau, A Âm phân phó Trân Mi đi Cảnh Hoa Cung hỏi thăm tin tức của Ký Hành Châm. Biết đêm qua bệnh tình của hắn không tái phát lúc này mới hoàn toàn an tâm dùng bữa xong thì đi đến Thụy Hòa Điện của Sùng Minh Cung.
Hôm nay xuân ý dồi dào, nàng đi thẳng một mạch vừa nghe tiếng chim vừa ngửi hương hoa, thật là vô cùng thích ý. Lại bởi vì bệnh tình của Ký Hành Châm đã ổn định bắt đầu có chuyển biến tốt nên tâm trạng của A Âm vô cùng tốt.
Kết quả còn chưa bước vào cửa Sùng Minh Cung, nàng đã gặp phải người nàng không muốn nhìn thấy, tâm trạng vốn đang tốt lành nhất thời tuột dốc không phanh.
A Âm mặt không đổi sắc đi thẳng vào trong.
Lúc này có âm thanh giòn giã gọi nàng từ xa: "Quả nhiên là mắt cao hơn đầu. Người không nhìn thấy ta sao? Chẳng lẽ vì chuyện lần trước ngươi luôn thấy thẹn với lòng, vậy nên mới không dám đối mặt với ta!"
A Âm im lặng. Đến hiện tại nàng vẫn không tài nào hiểu được một tiểu cô nương khi nói chuyện sao lại cứ thích châm biếm trong lời nói. Đối phương cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, vậy thì nàng cũng không cần thiết phải im hơi lặng tiếng.
A Âm nở nụ cười, nói với người mới tới: "Thì ra là Trịnh gia tỷ tỷ. Chỉ là ta sợ trễ giờ nên cứ chăm chú đi về phía lớp học, mới không để ý đến xung quanh. Mong tỷ tỷ không so đo với ta."
Trịnh Huệ Nhiễm cười lạnh nói: "Tỷ tỷ cái gì? Ngươi không cần nhắc đi nhắc lại với ta. Ta tự biết mình lớn tuổi hơn ngươi!"
"Trịnh tỷ tỷ cần gì nghĩ ta như vậy." Trong giọng nói A Âm lộ ra mấy phần tủi thân, nói: "Ta gọi một tiếng 'Tỷ tỷ' là bởi vì lễ nghi mà. Nếu tỷ sợ gọi như vậy sẽ già vậy thì từ giờ ta không gọi nữa là được."
Trịnh Huệ Nhiễm tức giận nói: "Thế nào? Nói vậy là oan ức cho ngươi sao? Nói cho ngươi biết, đừng cho là ta không biết người Du gia các ngươi có ý đồ xấu xa! Đả thương ca ca ta rồi còn giả mù sa mưa đến phủ nói xin lỗi. Còn ỷ ngươi tuổi nhỏ đến chèn ép ta. Du gia các ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay ngươi luôn miệng gọi tỷ tỷ không chừng là đang có ý đồ xấu gì đó!"
Nàng giận dữ không thôi cứ liên tục la mắng A Âm cả một hồi lâu. Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nữ xa lạ.
"Các ngươi là ai?"
A Âm và Trịnh Huệ Nhiễm bất ngờ quay đầu lại, thấy một phụ nhân trẻ tuổi đang hiếu kỳ quan sát các nàng.
Phụ nhân này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một thân trường y tơ tằm màu lam, thêu chỉ bạc đính ngọc trai, tóc đơn giản vấn lên bằng một cây trâm gỗ, ngoài ra không dùng thêm trang sức gì nữa.
Đối phương quan sát hai người bọn họ một hồi rồi đột nhiên cười, đập tay nói: "Là tiểu thư Du gia và Trịnh gia phải không? Ta có nghe nói các công chúa có thư đồng mới nhưng đây là lần đầu gặp mặt."
A Âm cùng Trịnh Huệ Nhiễm hai mặt nhìn nhau rồi đột nhiên ý thức được người trước mắt là ai, vội vàng cúi người hành lễ: "Bái kiến Tống phó mẫu."
A Âm có chút khẩn trương hỏi: "Chúng ta đến trễ sao?"
Thịnh Nghiễm Đế tôn sư trọng đạo, sớm có quy định phàm là đi học thì bất kể là hoàng tử, công chúa hay là thư đồng đều không được phép đi trễ cần phải đến trước thời gian lên lớp, tránh cho các tiên sinh chờ.
Vốn A Âm cảm thấy thời gian mình tới không muộn nhưng thấy Tống phó mẫu đã đến thì không nắm chắc.
"Không muộn." Tống Tĩnh Hà nói: "Do hôm nay ta tới sớm. Các ngươi không cần đa lễ. Chưa đến giờ học nên cứ tùy ý. Chỉ cần đúng giờ vào học là được."
A Âm nghiêm túc đáp ứng.
Tống Tĩnh Hà cười gật đầu liếc nhìn Trịnh Huệ Nhiễm một cái sau đó lại nhìn A Âm thêm mấy lần, lúc này mới đi vào trong điện.
Bóng dáng Tống phó mẫu vừa đi mất, Trịnh Huệ Nhiễm lập tức thu hồi lại bộ dạng khéo léo. Nàng hung hăng trợn mắt trừng A Âm, giậm chân tức giận nói: "Đều tại ngươi! Làm hại ta bị phó mẫu nhìn thấy bộ dạng như vậy!"
Ý nàng là thời điểm Tống Tĩnh Hà vừa tới nàng đang nói những lời tranh chấp với A Âm. Trong lòng nàng cũng rõ ràng mình nói những lời đó rất không xuôi tai.
Tự ngẫm nghĩ một hồi xong Trịnh Huệ Nhiễm lại hồ nghi nói: "Phó mẫu làm sao lại tới sớm như vậy? Chẳng lẽ là do ngươi giở trò từ trước!"
A Âm cũng không ngờ tới mọi chuyện lại đúng lúc như vậy, tình cờ gặp được Trịnh Huệ Nhiễm nảy sinh tranh chấp, rồi đúng dịp hôm nay Tống phó mẫu tới sớm nhìn thấy.
Nhưng mà thái độ Trịnh Huệ Nhiễm như vậy làm cho nàng bực bội.
Đối với người như vậy nàng cũng lười cãi lại, ngược lại tỏ ra thần bí cười, lưu lại một câu "Ngươi cứ tự suy nghĩ" rồi ung dung đi vào trong điện.
Giờ giảng bài của Tống phó mẫu rất ít, chủ yếu là đề cho mọi người thực hành là nhiều. Tống phó mẫu có khuynh hướng để học trò vừa đánh cờ vừa tập trung suy nghĩ.
Bởi vì độ tuổi của các nữ tử chênh lệch nhau trình độ cũng khác nhau, vậy nên Tống phó mẫu đều phân công chúa cùng thư đồng của mình đánh cờ với nhau. Thứ nhất độ tuổi của hai người không chênh lệch nhiều và trình độ cũng không khác nhau mấy. Thứ hai, các công chúa đều thân cận với thư đồng của mình nhất, có thể hỗ trợ lẫn nhau cũng có thể thảo luận cách để thắng và tại sao lại bị thua.
A Âm dĩ nhiên là đánh cờ với Ký Vi.
Ván cờ còn chưa bắt đầu, Ký Vi đã cảm thấy hơi chán nản, nhỏ giọng nói với A Âm: "Muội muội tài đánh cờ của muội như thế nào?"
A Âm dừng một chút, đáp đại: "Cũng tạm được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký Vi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Tốt! tốt! tốt! Chỉ cần không phải rất lợi hại là được rất tốt."
Nàng nói như vậy A Âm đã hiểu, cười hỏi: "Tam công chúa nói vậy là ý gì?"
Muội không biết, mấy người bọn họ đó..." Ký Vi chỉ chỉ mấy vị công chúa trong phòng, lại chỉ phía Sùng Ninh Cung, nơi học của các hoàng tử nói tiếp: "Ai trong bọn họ đánh cờ cũng giỏi hơn ta. Thường ngày đánh với bọn họ ta thua rất thảm hại."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Âm căng thẳng, hơi do dự.
Ký Vi nghĩ là nàng sợ thua nên thân thiết ôm cánh tay của nàng nói: "Âm muội muội đừng lo! Dù muội có thua ta cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi đâu chỉ chúng ta biết mà thôi."
Nói thật, tài đánh cờ hiện tại của A Âm so với bạn cùng lứa đã có thể coi như là rất khá.
Bởi vì tài đánh cờ của Ký Hành Châm rất xuất chúng nên thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào hắn sẽ lôi kéo nàng tỷ thí một phen, vậy nên mấy năm nay ở Giang Nam, A Âm đều khắc khổ học đánh cờ.
Mặc dù tài nghệ của nàng chắc chắn không sánh bằng Ký Hành Châm nhưng nếu để đối phó với các cô nương này thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nàng tự ngẫm mình là thư đồng chung quy là hỗ trợ việc học của tam công chúa. Nàng tuổi còn nhỏ nếu như thắng được Ký Vi thì không khỏi khiến Ký Vi không giỏi môn này càng thêm khó chịu. Nếu như vậy Ký Vi sẽ khó tránh khỏi việc sinh ra chán nản với việc chơi cờ.
Phải suy nghĩ biện pháp thua để Ký Vi sẽ tăng thêm lòng tin, đối với việc đánh cờ còn có thể có chút thích thú.
Nên A Âm không phản bác suy đoán của Ký Vi.
Ký Vi vui vẻ lôi kéo nàng đến bàn cờ kế bên, ngồi xuống đối diện nhau bắt đầu ván cờ.
Một lát sau trong phòng vang lên tiếng A Âm nhận thua.
Ký Vi vui mừng không ngớt nhẹ giọng an ủi A Âm.
Hai người sắp xếp lại bàn cờ định đánh ván thứ hai thì có người đi đến bên cạnh, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Ngươi, đánh cờ không tệ đúng không?" Trịnh Huệ Nhiễm đứng bên cạnh bàn cờ lạnh lùng liếc nhìn A Âm ngồi một bên.
A Âm khó hiểu nhìn lại nàng nói: "Không lẽ Trịnh tiểu thư nói nhầm?"
Nàng rõ ràng thua Ký Vi cả gian phòng sợ rằng ai cũng đều nghe thấy. Vị Trịnh tiểu thư này còn cố tình hỏi như vậy...
Chuyện này sợ là có ẩn ý.
Trịnh Huệ Nhiễm nhìn vẻ mặt mờ mịt của A Âm trong lòng càng thêm vui mừng. Nàng đã từng đánh cờ với Ký Vi rồi chưa bao giờ Ký Vi thắng nổi nàng. Vậy mà, Ký Vi lại có thể thắng A Âm, chứng tỏ Ngũ tiểu thư Du gia này cũng không thể nào thắng được nàng.
Trịnh Huệ Nhiễm dùng giọng điệu lạnh như băng nói với A Âm: "Ta và ngươi đánh cược một ván, thế nào?"
Ký Như xúm lại vỗ tay bảo hay.
Ký Vi phát bực nói: "Âm muội muội tuổi còn nhỏ dĩ nhiên tài nghệ sẽ không thông thạo bằng Trịnh tiểu thư. Đã như vậy thì Trịnh muội muội cần gì phải chèn ép lấy lớn ức hiếp nhỏ!"
Trịnh Huệ Nhiễm không nhịn nổi nhất là có người so sánh A Âm nhỏ hơn mình. Nghe lời này của Ký Vi nàng càng tức giận hơn, lúc này cất giọng nói: "Từ trước giờ ta chỉ nghe kỹ năng thiên phú, học chăm chỉ lại lần đầu nghe nói đến có thể dùng số tuổi để đánh đồng!"
Ký Vi đang muốn cãi lại Trịnh Huệ Nhiễm thì lúc này tay áo bị kéo là do A Âm kéo tay áo của nàng.
Ký Vi không nói nữa.
A Âm hỏi Trịnh Huệ Nhiễm: "Nếu đã là tỷ thí thì muốn dùng cái gì để đặt cược?"
"Tiền cược thì quá dễ." Trịnh Huệ Nhiễm nói: "Nếu như ta thua thì những đồ trang sức trên người ta, tùy ngươi chọn một cái! Còn nếu ngươi thua ta cũng không cần gì nhiều. Chỉ cần người dập đầu nhận lỗi với ta là được."
Trịnh Huệ Nhiễm vừa nói ra lời này tất cả mọi người đều biến sắc.
Ký Nhược Phù nói: "Đừng có vô lễ! Chuyện dập đầu nhận lỗi như vậy đâu thể nào dễ dàng đem ra đánh cược!"
"Nếu như đã đặt cược thì phải đặt lớn mới được." Trịnh Huệ Nhiễm mỉm cười nói: "Nếu không sợ là sẽ có người thua rồi lại không chấp nhận."
A Âm nhìn dáng vẻ ép buộc của Trịnh Huệ Nhiễm, im lặng, thản nhiên cười nói: "Nếu số tuổi không được dùng để so sánh như vậy thì tiền cược phải ngang nhau. Nếu Trịnh tỷ tỷ thua vậy thì cũng dập đầu nhận lỗi với ta, thế nào?"
Trịnh Huệ Nhiễm hừ lạnh, lơ đễnh nói: "Có thể."
"Ta học đánh cờ chưa lâu tỷ có thể nhường ta đi trước không?"
"Được! Chấp ngươi đi trước."
"Nếu như cuối cùng hòa nhau..."
Trịnh Huệ Nhiễm không nhịn được, vỗ bàn quát: "Ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì nữa!"
"Một điều nữa thôi!" A Âm cười ngọt ngào: "Chỉ cần Trịnh tiểu thư đảm bảo không đổi ý ta sẽ lập tức ứng chiến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro