Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 34
2024-09-21 20:19:52
A Âm không nhịn được liếc mắt nhìn hắn nói: "Sao người biết mình sẽ thắng?"
Ký Hành Châm cười nhạt: "Đã tính trước kỹ càng đương nhiên sẽ biết."
A Âm tức giận trừng hắn.
Ký Hành Châm thấy buồn cười đưa tay vò tóc nàng nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại." Đi được một đoạn bỗng quay đầu lại dặn dò nàng: "Hãy nhìn cho thật kỹ!"
"Biết rồi! Biết rồi!" A Âm không kiên nhẫn đáp.
Lúc này Đoàn ma ma đến bên cạnh nàng mời nàng lên đài cao xem cuộc so tài.
A Âm đi lên đài hành lễ với mọi người ở đó, chỉ là không đợi nàng hành lễ xong Thịnh Nghiễm Đế đã ôm nàng lên, hỏi: "Vừa rồi tiểu A Âm với thái tử đang nói cái gì?"
A Âm nhanh chóng suy nghĩ lúc ấy hai người nói chuyện cũng không có cố ý tránh người khác, không tránh khỏi bị người khác nghe thấy. Thay vì che giấu chẳng thà nói thật vậy nên giòn giã đáp: "Thái tử điện hạ nói ngài ấy có thể thắng. Con không tin nên thái tử kêu con nhìn cho thật kỹ."
"Hửm?" Thịnh Nghiễm Đế cười: "Vậy A Âm cảm thấy thái tử có thể thắng hay không?"
A Âm không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Nhất định có thể! Thái tử điện hạ nói có thể thắng thì nhất định có thể thắng."
Người khác thì không bàn, riêng nàng đối với tài bắn cung của Ký Hành Châm rất có lòng tin.
Trên mặt Du Hoàng hậu lộ ra ý cười, chỉ sợ Thịnh Nghiễm Đế cảm thấy Ký Hành Châm cuồng ngạo nên nói nhỏ với Thịnh Nghiễm Đế: "Bình thường khẳng định Hành Châm không nói như vậy đâu! Chắc là vì quá thân quen với A Âm nên mới nói với con bé như vậy."
Còn sắc mặt Trịnh Hiền phi thì hơi khó coi dù sao Ký Hành Châm cũng là đối thủ của nhi tử nàng.
Mạnh Thục phi ở bên cạnh nói: "Nói vậy chắc chỉ là Thái tử điện hạ muốn trêu chọc tiểu cô nương thôi! Chuyện thắng thua sao có thể tùy ý khẳng định như vậy."
Lúc này bên cạnh truyền đến mấy tiếng ho khan.
Cố tần dùng khăn tay che nửa miệng, áp lại tiếng ho khan, áy náy nhìn mọi người cười cười: "Thật không phải lễ!"
"Thân thể không tốt thì không cần ra ngoài." Trịnh Hiền phi ít khi không kiềm chế được.
Lưu quý nhân cười híp mắt nói: "Hôm nay khí trời tốt rất thích hợp để tỷ thí bắn cung. Hình như là sắp bắt đầu?"
Trong lúc nhất thời mọi người không để ý tới những chuyện khác cùng nhìn sang chỗ tỷ thí.
A Âm ở trong ngực Thịnh Nghiễm Đế không được tự nhiên, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Du Hoàng hậu. Du hoàng hậu muốn ôm lấy A Âm nào ngờ Thịnh Nghiễm Đế cự tuyệt đề nghị của nàng.
"Không sao cả!" Thịnh Nghiễm Đế nghiêm túc nhìn phía xa: "Trẻ nhỏ tuổi còn nhỏ, rất nhẹ không sao cả!"
Lúc trước Thịnh Nghiễm Đế từng chủ động nhắc tới chuyện sắc phong phong hào huyện quân cho A Âm, Du Hoàng hậu nhìn hành động hiện tại biết được đây là đang mượn cơ hội lần này để cất nhắc A Âm nên cũng không kiên trì nữa.
Nhưng chuyện này lại làm khổ A Âm.
Dù sao cũng là Hoàng thượng ôm, nàng không dám lộn xộn cũng không dám nhìn lung tung chỉ có thể căng cứng mình giữ yên lặng.
Thịnh Nghiễm Đế hiển nhiên rất thích nàng "khéo léo hiểu chuyện" như vậy, lấy hoa quả với điểm tâm đặt vào tay nàng.
Đế vương ban cho A Âm không thể không nhận, nhưng hoa quả sẽ chảy nước còn điểm tâm thì dễ ăn hơn, nàng liền chọn ăn điểm tâm bỏ vào miệng ăn từ từ.
Có điều sau khi Ký Hành Châm giương cung, nàng cũng không tập trung vào đồ ăn nữa nhìn chăm chú không chớp mắt vào Ký Hành Châm, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó.
Vèo vèo hai tiếng hai mũi tên liên tiếp bay ra.
Mũi tên màu lam ngay hồng tâm.
Mọi người đang muốn nói ‘hay’ thì đúng vào lúc này có chuyện phát sinh.
Mũi tên màu đỏ đuổi sát theo sau cũng ghim vào tâm nhưng lại bắn vào cùng một bia của mũi tên màu lam.
Toàn trường xôn xao.
Ai cũng không ngờ tới thái tử điện hạ không bắn vào bia của mình mà lại bắn vào bia của Ký Phù.
Vả lại còn theo sát mũi tên của Ký Phù đồng thời ghim vào tâm.
"Sao lại như vậy!" Mạnh Thục phi phe phẩy quạt tròn nhíu mày nói nhỏ: "Thái tử điện hạ cũng quá không cẩn thận."
Cố tần nhẹ giọng nói: "Có lẽ là nhìn nhầm thôi."
Du Hoàng hậu không lên tiếng chỉ lẳng lặng liếc nhìn Thịnh Nghiễm Đế.
Thì thấy Thịnh Nghiễm Đế không có nhìn trận tỷ thí mà đang phân phó cung nhân lấy cho A Âm một chung trà cũng không biết một màn vừa rồi có lọt vào mắt hay không.
Nhưng một khắc, sau hai người bên đó lại bắn ra hai mũi tên.
Lam đi trước, đỏ sát theo sau.
Lam tiến ngay hồng tâm!
Đỏ cũng tiến ngay hồng tâm! Chỉ là lại cùng bia với mũi tên lam!
Mũi tên lam lung lay rồi rơi xuống đất!
Toàn trường đều kinh ngạc.
Du Hoàng hậu không nhịn được giải thích với Thịnh Nghiễm Đế: "Hoàng thượng, Hành Châm … "
Thịnh Nghiễm Đế đưa tay ngăn nàng nói hết câu chỉ thủ thỉ hỏi A Âm: "Tiểu nha đầu cảm thấy thế nào?"
"Thái tử điện hạ thật là lợi hại!" A Âm cất giọng nói: "Có thể bắn xa như vậy, bắn chuẩn như vậy thật là không dễ dàng!"
Thịnh Nghiễm Đế cười vang nói: "Nói hay! Ban thưởng!"
A Âm lo lắng nhìn qua Ký Hành Châm rồi cười nói cám ơn Hoàng thượng đã ban thưởng.
Sau mấy lần, tên đỏ đều theo sát tên lam nhiều lần đánh bay tên lam xuống đất.
Không hề có ngoại lệ không hề lệch khỏi quỹ đạo.
Đến tận mũi tên cuối cùng, ngay cả người xưa nay vẫn luôn treo vẻ mặt ôn hòa như Ký Phù cũng không kiềm chế được nữa quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Thái tử điện hạ đây là có ý gì!"
"Ta không hiểu ý của đại hoàng tử?" Ký Hành Châm thản nhiên nói.
"Điện hạ cứ nhiều lần lặp đi lặp lại cố ý đánh bay mũi tên của ta là có ý gì, điện hạ cũng nên cho ta một lý do chứ!"
Ký Hành Châm hạ tầm mắt im lặng.
Không lâu sau Quách công công đi tới bên cạnh hai người, mời hai người đi lên đài cao.
Hai người đều biết là Thịnh Nghiễm Đế muốn hỏi chuyện đã xảy ra lúc này một trước một sau trầm mặc cất bước đi về phía trước. Lên đài cao, hai người đầu tiên là hành lễ vấn an, đợi đến khi nghe Thịnh Nghiễm Đế nói: "Đứng lên đi!" mới cùng nhau đứng lên.
Đại hoàng tử Ký Phù lớn hơn Ký Hành Châm ba tuổi nhưng vóc người Ký Phù chỉ tầm trung còn Ký Hành Châm so với bạn cùng lứa tuổi thì cao lớn hơn nên nhìn chiều cao hai người không chênh lệch lắm. Hơn nữa dáng người Ký Hành Châm cao gầy như trúc nên khi hai huynh đệ đứng cùng nhau, tuy Ký Hành Châm nhỏ tuổi hơn nhưng lại cao hơn.
“Nói xem!” Thịnh Nghiễm Đế nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì!"
Mặc dù Hoàng đế không nói rõ nhưng hai người đều biết ý của ông là gì.
Ký Phù nói trước: "Hài nhi không biết vì sao thái tử điện hạ lại cố ý làm khó." Trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng oan ức.
Tầm mắt Thịnh Nghiễm Đế rơi vào trên người Ký Hành Châm.
"Lời này của Đại hoàng huynh là oan uổng ta." Ký Hành Châm nói: "Phụ hoàng chuyện này ta cũng không biết là do đâu."
Ký Hành Châm nói lời này khiến cho Thịnh Nghiễm Đế hơi bất ngờ, ông nói: "Nói thử xem sao?"
"Nhi tử vốn nhắm ngay bia của mình nào ngờ sau khi tên được bắn ra thì lại lệch khỏi quỹ đạo vốn có." Ký Hành Châm nhíu chặt chân mày nói: "Nếu bình thường nhất định sẽ không xuất hiện tình huống không may như vậy. Nhưng mà vừa rồi thời điểm nhi tử giương cung cảm giác thấy không thuận tay khiến chuyện ngoài ý muốn này liên tục xảy ra vậy nên mới làm cho nhi tử nổi lên nghi ngờ."
Ký Hành Châm dứt lời, thấp giọng than thở: "Hoặc có thể là tài nghệ nhi tử không tinh thông nên bắn sai thôi."
Trịnh Hiền phi cười lạnh nói: "Thái tử điện hạ thật cuồng vọng, lần lượt gây khó khăn cho đại hoàng tử lại đẩy toàn bộ sai lầm lên cung tên."
Sau khi nghe thấy lời này, A Âm lặng lẽ ngẩng đầu quan sát sắc mặt Thịnh Nghiễm Đế bất ngờ là nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, làm như không hề phát hiện Trịnh Hiền phi trách cứ thái tử như vậy là quá mức không ổn.
Nàng chợt nhớ tới Ký Hành Châm đã từng nói qua Hoàng thượng rất sủng ái Trịnh Hiền phi.
Hôm nay nàng đã tin những lời này hơn.
"Có ổn hay không ổn kính xin phụ hoàng cho người tra xét." Ký Hành Châm nói: "Cung tên có vấn đề hay không thì sau khi tra xét sẽ rõ."
"Ta không đồng ý!" Ký Phù chế giễu nói: "Nếu như do Thái tử điện hạ cố ý gây khó khăn cho ta nên trước đó đã động tay động chân với cung tên rồi đẩy sai lầm cho cung tên... Vậy chẳng phải chuyện ta bị gây khó khăn và chịu nhục tất cả đều cho qua!"
Mặc dù Ký Phù xưa nay đều là dáng vẻ ôn hòa nhưng hắn nhất định sẽ không nuốt xuống cục tức bị công khai gây khó dễ thế này. Nếu vậy hắn còn gì uy nghiêm!
Hắn đã phát hiện ra dụng ý của Ký Hành Châm nên cố ý để cho Ký Hành Châm được như ý muốn chính là vì để phút cuối khi hắn làm khó dễ có thể trở tay cho hắn một kích.
Nếu lúc này hắn càng chịu nhiều oan ức thì tâm phụ hoàng lại càng nghiêng về phía hắn.
Du Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ký Phù giọng điệu bình tĩnh nói với Thịnh Nghiễm Đế: "Hoàng thượng, Hành Châm là người như thế nào Hoàng thượng biết rõ. Hơn nữa, nếu thực sự có người ở bên trong động tay động chân thì nhất định có tiếp xúc qua trường cung của Hành Châm như vậy thì cứ cho tra xét đi cuối cùng sẽ có thể tìm ra."
Lúc này đột nhiên bên Trịnh Hiền phi phát ra tiếng va chạm giữa nắp và chung trà. Rồi Trịnh Hiền phi lên tiếng: "Theo ý của Hoàng hậu nương nương nếu không tra ra có người động tay chân trong đó vậy thì thái tử điện hạ có phải nên trả cho Bổn cung công đạo và nói lời xin lỗi với đại hoàng tử không?"
"Hiền phi chớ có gây sự như thế!" Du Hoàng hậu nói: "Thái tử chỉ là vì cung tên xảy ra vấn đề nên mới bắn lệch hướng, các ngươi lại vì chuyện chưa tra rõ chân tướng cứ luôn miệng nói là do thái tử cố ý. Ý trong lời nói của Hiền phi không thể không khiến cho người khác nghĩ sâu xa."
Trịnh Hiền phi còn muốn phản bác, Thịnh Nghiễm Đế đã nhấc tay ý bảo tất cả im lặng.
Chỉ một thoáng tất cả mọi người đều im lặng.
Đang lúc yên lặng Thịnh Nghiễm Đế giao A Âm lại cho Du Hoàng hậu ôm. Thịnh Nghiễm Đế chậm rãi đứng dậy nói với Ký Hành Châm và Ký Phù: "Các ngươi theo trẫm tới đây!" Nói xong đi khỏi đài cao.
Ký Hành Châm cùng Ký Phù đi theo sau.
A Âm lo lắng nhìn theo Ký Hành Châm, thầm mắng ngu ngốc lại oán thầm hắn sao lại ngốc như vậy, sao nhất định phải ở trước mặt Hoàng thượng cùng mọi người khơi mào ra chuyện này. Nhưng cuối cùng cũng không đấu lại lo lắng trong lòng, dùng dằng nhảy xuống đất, hai chân nhỏ chạy đuổi theo lôi kéo ống tay áo của hắn.
Ánh mắt Ký Hành Châm vốn tràn đầy ý lạnh cùng tàn khốc nhưng sau khi nhìn thấy A Âm thì trong nháy mắt đã trở nên ấm áp.
Hai người đều biết ở trước mặt Hoàng thượng không thể nói chuyện riêng với nhau.
Vì vậy A Âm chỉ có thể mím chặt môi một chữ cũng không nói, chỉ lẳng lặng nắm ngón tay của hắn.
Ký Hành Châm mỉm cười xoa đầu nàng rồi chợt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng sau đó xoay người bước nhanh đuổi theo.
Ký Hành Châm cười nhạt: "Đã tính trước kỹ càng đương nhiên sẽ biết."
A Âm tức giận trừng hắn.
Ký Hành Châm thấy buồn cười đưa tay vò tóc nàng nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại." Đi được một đoạn bỗng quay đầu lại dặn dò nàng: "Hãy nhìn cho thật kỹ!"
"Biết rồi! Biết rồi!" A Âm không kiên nhẫn đáp.
Lúc này Đoàn ma ma đến bên cạnh nàng mời nàng lên đài cao xem cuộc so tài.
A Âm đi lên đài hành lễ với mọi người ở đó, chỉ là không đợi nàng hành lễ xong Thịnh Nghiễm Đế đã ôm nàng lên, hỏi: "Vừa rồi tiểu A Âm với thái tử đang nói cái gì?"
A Âm nhanh chóng suy nghĩ lúc ấy hai người nói chuyện cũng không có cố ý tránh người khác, không tránh khỏi bị người khác nghe thấy. Thay vì che giấu chẳng thà nói thật vậy nên giòn giã đáp: "Thái tử điện hạ nói ngài ấy có thể thắng. Con không tin nên thái tử kêu con nhìn cho thật kỹ."
"Hửm?" Thịnh Nghiễm Đế cười: "Vậy A Âm cảm thấy thái tử có thể thắng hay không?"
A Âm không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Nhất định có thể! Thái tử điện hạ nói có thể thắng thì nhất định có thể thắng."
Người khác thì không bàn, riêng nàng đối với tài bắn cung của Ký Hành Châm rất có lòng tin.
Trên mặt Du Hoàng hậu lộ ra ý cười, chỉ sợ Thịnh Nghiễm Đế cảm thấy Ký Hành Châm cuồng ngạo nên nói nhỏ với Thịnh Nghiễm Đế: "Bình thường khẳng định Hành Châm không nói như vậy đâu! Chắc là vì quá thân quen với A Âm nên mới nói với con bé như vậy."
Còn sắc mặt Trịnh Hiền phi thì hơi khó coi dù sao Ký Hành Châm cũng là đối thủ của nhi tử nàng.
Mạnh Thục phi ở bên cạnh nói: "Nói vậy chắc chỉ là Thái tử điện hạ muốn trêu chọc tiểu cô nương thôi! Chuyện thắng thua sao có thể tùy ý khẳng định như vậy."
Lúc này bên cạnh truyền đến mấy tiếng ho khan.
Cố tần dùng khăn tay che nửa miệng, áp lại tiếng ho khan, áy náy nhìn mọi người cười cười: "Thật không phải lễ!"
"Thân thể không tốt thì không cần ra ngoài." Trịnh Hiền phi ít khi không kiềm chế được.
Lưu quý nhân cười híp mắt nói: "Hôm nay khí trời tốt rất thích hợp để tỷ thí bắn cung. Hình như là sắp bắt đầu?"
Trong lúc nhất thời mọi người không để ý tới những chuyện khác cùng nhìn sang chỗ tỷ thí.
A Âm ở trong ngực Thịnh Nghiễm Đế không được tự nhiên, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Du Hoàng hậu. Du hoàng hậu muốn ôm lấy A Âm nào ngờ Thịnh Nghiễm Đế cự tuyệt đề nghị của nàng.
"Không sao cả!" Thịnh Nghiễm Đế nghiêm túc nhìn phía xa: "Trẻ nhỏ tuổi còn nhỏ, rất nhẹ không sao cả!"
Lúc trước Thịnh Nghiễm Đế từng chủ động nhắc tới chuyện sắc phong phong hào huyện quân cho A Âm, Du Hoàng hậu nhìn hành động hiện tại biết được đây là đang mượn cơ hội lần này để cất nhắc A Âm nên cũng không kiên trì nữa.
Nhưng chuyện này lại làm khổ A Âm.
Dù sao cũng là Hoàng thượng ôm, nàng không dám lộn xộn cũng không dám nhìn lung tung chỉ có thể căng cứng mình giữ yên lặng.
Thịnh Nghiễm Đế hiển nhiên rất thích nàng "khéo léo hiểu chuyện" như vậy, lấy hoa quả với điểm tâm đặt vào tay nàng.
Đế vương ban cho A Âm không thể không nhận, nhưng hoa quả sẽ chảy nước còn điểm tâm thì dễ ăn hơn, nàng liền chọn ăn điểm tâm bỏ vào miệng ăn từ từ.
Có điều sau khi Ký Hành Châm giương cung, nàng cũng không tập trung vào đồ ăn nữa nhìn chăm chú không chớp mắt vào Ký Hành Châm, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó.
Vèo vèo hai tiếng hai mũi tên liên tiếp bay ra.
Mũi tên màu lam ngay hồng tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đang muốn nói ‘hay’ thì đúng vào lúc này có chuyện phát sinh.
Mũi tên màu đỏ đuổi sát theo sau cũng ghim vào tâm nhưng lại bắn vào cùng một bia của mũi tên màu lam.
Toàn trường xôn xao.
Ai cũng không ngờ tới thái tử điện hạ không bắn vào bia của mình mà lại bắn vào bia của Ký Phù.
Vả lại còn theo sát mũi tên của Ký Phù đồng thời ghim vào tâm.
"Sao lại như vậy!" Mạnh Thục phi phe phẩy quạt tròn nhíu mày nói nhỏ: "Thái tử điện hạ cũng quá không cẩn thận."
Cố tần nhẹ giọng nói: "Có lẽ là nhìn nhầm thôi."
Du Hoàng hậu không lên tiếng chỉ lẳng lặng liếc nhìn Thịnh Nghiễm Đế.
Thì thấy Thịnh Nghiễm Đế không có nhìn trận tỷ thí mà đang phân phó cung nhân lấy cho A Âm một chung trà cũng không biết một màn vừa rồi có lọt vào mắt hay không.
Nhưng một khắc, sau hai người bên đó lại bắn ra hai mũi tên.
Lam đi trước, đỏ sát theo sau.
Lam tiến ngay hồng tâm!
Đỏ cũng tiến ngay hồng tâm! Chỉ là lại cùng bia với mũi tên lam!
Mũi tên lam lung lay rồi rơi xuống đất!
Toàn trường đều kinh ngạc.
Du Hoàng hậu không nhịn được giải thích với Thịnh Nghiễm Đế: "Hoàng thượng, Hành Châm … "
Thịnh Nghiễm Đế đưa tay ngăn nàng nói hết câu chỉ thủ thỉ hỏi A Âm: "Tiểu nha đầu cảm thấy thế nào?"
"Thái tử điện hạ thật là lợi hại!" A Âm cất giọng nói: "Có thể bắn xa như vậy, bắn chuẩn như vậy thật là không dễ dàng!"
Thịnh Nghiễm Đế cười vang nói: "Nói hay! Ban thưởng!"
A Âm lo lắng nhìn qua Ký Hành Châm rồi cười nói cám ơn Hoàng thượng đã ban thưởng.
Sau mấy lần, tên đỏ đều theo sát tên lam nhiều lần đánh bay tên lam xuống đất.
Không hề có ngoại lệ không hề lệch khỏi quỹ đạo.
Đến tận mũi tên cuối cùng, ngay cả người xưa nay vẫn luôn treo vẻ mặt ôn hòa như Ký Phù cũng không kiềm chế được nữa quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Thái tử điện hạ đây là có ý gì!"
"Ta không hiểu ý của đại hoàng tử?" Ký Hành Châm thản nhiên nói.
"Điện hạ cứ nhiều lần lặp đi lặp lại cố ý đánh bay mũi tên của ta là có ý gì, điện hạ cũng nên cho ta một lý do chứ!"
Ký Hành Châm hạ tầm mắt im lặng.
Không lâu sau Quách công công đi tới bên cạnh hai người, mời hai người đi lên đài cao.
Hai người đều biết là Thịnh Nghiễm Đế muốn hỏi chuyện đã xảy ra lúc này một trước một sau trầm mặc cất bước đi về phía trước. Lên đài cao, hai người đầu tiên là hành lễ vấn an, đợi đến khi nghe Thịnh Nghiễm Đế nói: "Đứng lên đi!" mới cùng nhau đứng lên.
Đại hoàng tử Ký Phù lớn hơn Ký Hành Châm ba tuổi nhưng vóc người Ký Phù chỉ tầm trung còn Ký Hành Châm so với bạn cùng lứa tuổi thì cao lớn hơn nên nhìn chiều cao hai người không chênh lệch lắm. Hơn nữa dáng người Ký Hành Châm cao gầy như trúc nên khi hai huynh đệ đứng cùng nhau, tuy Ký Hành Châm nhỏ tuổi hơn nhưng lại cao hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói xem!” Thịnh Nghiễm Đế nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì!"
Mặc dù Hoàng đế không nói rõ nhưng hai người đều biết ý của ông là gì.
Ký Phù nói trước: "Hài nhi không biết vì sao thái tử điện hạ lại cố ý làm khó." Trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng oan ức.
Tầm mắt Thịnh Nghiễm Đế rơi vào trên người Ký Hành Châm.
"Lời này của Đại hoàng huynh là oan uổng ta." Ký Hành Châm nói: "Phụ hoàng chuyện này ta cũng không biết là do đâu."
Ký Hành Châm nói lời này khiến cho Thịnh Nghiễm Đế hơi bất ngờ, ông nói: "Nói thử xem sao?"
"Nhi tử vốn nhắm ngay bia của mình nào ngờ sau khi tên được bắn ra thì lại lệch khỏi quỹ đạo vốn có." Ký Hành Châm nhíu chặt chân mày nói: "Nếu bình thường nhất định sẽ không xuất hiện tình huống không may như vậy. Nhưng mà vừa rồi thời điểm nhi tử giương cung cảm giác thấy không thuận tay khiến chuyện ngoài ý muốn này liên tục xảy ra vậy nên mới làm cho nhi tử nổi lên nghi ngờ."
Ký Hành Châm dứt lời, thấp giọng than thở: "Hoặc có thể là tài nghệ nhi tử không tinh thông nên bắn sai thôi."
Trịnh Hiền phi cười lạnh nói: "Thái tử điện hạ thật cuồng vọng, lần lượt gây khó khăn cho đại hoàng tử lại đẩy toàn bộ sai lầm lên cung tên."
Sau khi nghe thấy lời này, A Âm lặng lẽ ngẩng đầu quan sát sắc mặt Thịnh Nghiễm Đế bất ngờ là nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, làm như không hề phát hiện Trịnh Hiền phi trách cứ thái tử như vậy là quá mức không ổn.
Nàng chợt nhớ tới Ký Hành Châm đã từng nói qua Hoàng thượng rất sủng ái Trịnh Hiền phi.
Hôm nay nàng đã tin những lời này hơn.
"Có ổn hay không ổn kính xin phụ hoàng cho người tra xét." Ký Hành Châm nói: "Cung tên có vấn đề hay không thì sau khi tra xét sẽ rõ."
"Ta không đồng ý!" Ký Phù chế giễu nói: "Nếu như do Thái tử điện hạ cố ý gây khó khăn cho ta nên trước đó đã động tay động chân với cung tên rồi đẩy sai lầm cho cung tên... Vậy chẳng phải chuyện ta bị gây khó khăn và chịu nhục tất cả đều cho qua!"
Mặc dù Ký Phù xưa nay đều là dáng vẻ ôn hòa nhưng hắn nhất định sẽ không nuốt xuống cục tức bị công khai gây khó dễ thế này. Nếu vậy hắn còn gì uy nghiêm!
Hắn đã phát hiện ra dụng ý của Ký Hành Châm nên cố ý để cho Ký Hành Châm được như ý muốn chính là vì để phút cuối khi hắn làm khó dễ có thể trở tay cho hắn một kích.
Nếu lúc này hắn càng chịu nhiều oan ức thì tâm phụ hoàng lại càng nghiêng về phía hắn.
Du Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ký Phù giọng điệu bình tĩnh nói với Thịnh Nghiễm Đế: "Hoàng thượng, Hành Châm là người như thế nào Hoàng thượng biết rõ. Hơn nữa, nếu thực sự có người ở bên trong động tay động chân thì nhất định có tiếp xúc qua trường cung của Hành Châm như vậy thì cứ cho tra xét đi cuối cùng sẽ có thể tìm ra."
Lúc này đột nhiên bên Trịnh Hiền phi phát ra tiếng va chạm giữa nắp và chung trà. Rồi Trịnh Hiền phi lên tiếng: "Theo ý của Hoàng hậu nương nương nếu không tra ra có người động tay chân trong đó vậy thì thái tử điện hạ có phải nên trả cho Bổn cung công đạo và nói lời xin lỗi với đại hoàng tử không?"
"Hiền phi chớ có gây sự như thế!" Du Hoàng hậu nói: "Thái tử chỉ là vì cung tên xảy ra vấn đề nên mới bắn lệch hướng, các ngươi lại vì chuyện chưa tra rõ chân tướng cứ luôn miệng nói là do thái tử cố ý. Ý trong lời nói của Hiền phi không thể không khiến cho người khác nghĩ sâu xa."
Trịnh Hiền phi còn muốn phản bác, Thịnh Nghiễm Đế đã nhấc tay ý bảo tất cả im lặng.
Chỉ một thoáng tất cả mọi người đều im lặng.
Đang lúc yên lặng Thịnh Nghiễm Đế giao A Âm lại cho Du Hoàng hậu ôm. Thịnh Nghiễm Đế chậm rãi đứng dậy nói với Ký Hành Châm và Ký Phù: "Các ngươi theo trẫm tới đây!" Nói xong đi khỏi đài cao.
Ký Hành Châm cùng Ký Phù đi theo sau.
A Âm lo lắng nhìn theo Ký Hành Châm, thầm mắng ngu ngốc lại oán thầm hắn sao lại ngốc như vậy, sao nhất định phải ở trước mặt Hoàng thượng cùng mọi người khơi mào ra chuyện này. Nhưng cuối cùng cũng không đấu lại lo lắng trong lòng, dùng dằng nhảy xuống đất, hai chân nhỏ chạy đuổi theo lôi kéo ống tay áo của hắn.
Ánh mắt Ký Hành Châm vốn tràn đầy ý lạnh cùng tàn khốc nhưng sau khi nhìn thấy A Âm thì trong nháy mắt đã trở nên ấm áp.
Hai người đều biết ở trước mặt Hoàng thượng không thể nói chuyện riêng với nhau.
Vì vậy A Âm chỉ có thể mím chặt môi một chữ cũng không nói, chỉ lẳng lặng nắm ngón tay của hắn.
Ký Hành Châm mỉm cười xoa đầu nàng rồi chợt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng sau đó xoay người bước nhanh đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro