Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 35
2024-09-21 20:19:52
Trên đài cao có bố trí bàn, Du Hoàng hậu với các phi tần ngồi ngay ngắn trên ghế, vì có bàn ngăn cách che khuất tầm mắt nên chỉ thấy Ký Hành Châm cúi người chứ không thấy hắn làm gì hết.
Đợi đến khi A Âm đỏ bừng mặt trở về chỗ ngồi Du Hoàng hậu mới kéo tay nàng đến ngồi sát bên mình, hỏi: "A Âm thấy nóng sao?" Vừa hỏi vừa phân phó cung nhân bưng đến cho nàng một chén nước ô mai ướp lạnh.
A Âm vội vàng nói không phải do nóng nhưng đối mặt với Du Hoàng hậu nàng nói không ra lý do, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn cứ lúng ta lúng túng không nói được nguyên do.
Cũng may Du Hoàng hậu đang lo lắng cho Ký Hành Châm, không rảnh bận tâm quá nhiều, thấy A Âm không có chuyện gì cũng yên tâm không hỏi nữa.
Ngược lại thì những người khác bắt đầu chú ý tới A Âm.
Mạnh Thục phi dùng quạt tròn che nửa miệng ghé đầu sang hỏi A Âm: "Hôm nay không phải ngươi đang học quy củ ở Sùng Minh Cung sao? Sao còn có thể tới nơi này." Rồi quay sang nhìn Cố tần nói: "Du gia cô nương ở chỗ này vậy một mình tam công chúa đi học quy củ không biết là có cực khổ lắm không?"
A Âm làm bộ như không nghe thấy, ánh mắt đuổi theo nơi cách đó không xa, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi đến bên này.
Không đợi nàng nói Du Hoàng hậu ngồi bên cũng đã nhìn thấy được đối phương: "Thư Bạch?"
Thường Thư Bạch ở phía xa đang lôi cánh tay của một người mạnh mẽ kéo hắn đến bên này. Cách ăn mặc của người nọ là kiểu thái giám trong cung, A Âm thấy rất lạ mặt chưa từng gặp qua.
Du Hoàng hậu cau mày nói: "Thư Bạch kéo tên đó đến đây làm gì?"
A Âm nhỏ giọng hỏi Du Hoàng hậu: "Nương nương người đó là ai?"
"Là người hầu hạ ở Sùng Ninh Cung." Du Hoàng hậu suy nghĩ hồi lâu lại nói: "Hình như là vậy! Ta cũng không chắc chắn."
Bà là Hoàng hậu cao quý không nhất thiết phải ghi nhớ mỗi một cung nhân ở hậu cung. Nếu không phải lúc bà đi Sùng Ninh Cung xem tiến độ học tập của nhi tử từng gặp thái giám này thì bà cũng sẽ không nhận ra hắn.
Nhắc lại lần đó cũng thật đúng dịp bởi vì bà muốn âm thầm đến kiểm tra nên không cho cung nhân bẩm báo. Vậy nên tên thái giám này không hề biết bà đến cứ không ngừng quát mắng một tiểu cung nữ.
Du Hoàng hậu có trách cứ thái giám này mấy câu còn bảo người trừ ba tháng lương bổng của hắn. Cũng sợ người như vậy ở lại Sùng Ninh Cung sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Ký Hành Châm nên đã điều hắn sang chỗ khác hầu hạ.
A Âm không biết ẩn tình trong này nên sau khi nghe Du Hoàng hậu nói chỉ gật đầu một cách khó hiểu.
Thường Thư Bạch nắm chặt người này lôi đến bên này đến nơi, không thấy Hoàng thượng cùng Ký Hành Châm ở đây, hắn cũng không ở lại mà chuyển hướng áp giải người này đến chỗ Thịnh Nghiễm Đế.
Ở bên kia Mạnh Thục phi lớn tiếng nghị luận.
Du Hoàng hậu lạnh lùng quát mấy câu, các nàng mới chịu im lặng.
Sau một hồi, Thịnh Nghiễm Đế mới cùng hai nhi tử trở lại trên đài.
Thịnh Nghiễm Đế lên tiếng tuyên bố: "Lần tỷ thí này thái tử thắng." Rồi phân phó Quách công công ban thưởng cho Ký Hành Châm.
Thái độ của Hoàng thượng đã tỏ rõ xác thực là như Ký Hành Châm đã nói "Cung tên có vấn đề" chứ không phải là "Thái tử cố ý gây khó khăn cho đại hoàng tử".
Lúc này A Âm mới chính thức yên tâm.
Ký Hành Châm thắng được nước cờ hiểm muốn mượn cớ mình "Thất thố" để khiến Hoàng thượng coi trọng chuyện này hơn.
Nhưng chuyện này làm vậy cũng quá mức mạo hiểm.
Điều khiển mũi tên không phải là dễ dàng, còn phải khiến mũi tên đi lệch hướng chính xác bắn vào bia của đối phương đây là khó khăn thứ nhất. Rồi còn phải nắm chắc thời cơ tốt không thể bắn tên ra quá sớm, tránh cho tên đỏ bắn vào bia trước nhưng cũng không thể quá chậm nhất định phải theo sát tên lam bắn vào bia đây là khó khăn thứ hai.
Ký Hành Châm không những làm được mà còn có thể thuyết phục Thịnh Nghiễm Đế chấp nhận kết quả này, thật đúng là không dễ dàng.
A Âm ôm một bụng than thở nhưng không bộc lộ ra mặt, Thường Thư Bạch ở bên cạnh nàng cười nói: "Người nên bội phục là ta mới đúng? Nếu không có ta giúp một tay tìm ra mọi chứng cớ thì sợ là sẽ không thuận lợi như vậy đâu."
"Thái tử điện hạ cũng có thể làm được!" A Âm tin tưởng mười phần nói: "Nếu lúc ấy điện hạ có đủ thời gian."
Thường Thư Bạch giễu cợt nói: "Là muội bao che cho hắn thôi!"
Mặc dù Thịnh Nghiễm Đế không nói rõ cung tên của Ký Hành Châm và Thường Thư Bạch bị động tay động chân nhưng với kết quả mà ông tuyên bố cũng đã nói lên hết thảy.
Thịnh Nghiễm Đế sai người truyền Trịnh Thắng Chương vào trách mắng một phen nhưng ông không nói Trịnh Thắng Chương có liên quan đến chuyện này mà chỉ nói: "Ngôn hành thái quá, tâm tư xảo trá không đảm nhiệm được trọng trách."
Trịnh Thắng Chương muốn cãi lại nhưng thấy Ký Phù nháy mắt mới đè nén cơn nóng giận chỉ có thể im lặng.
Dưới cơn thịnh nộ thậm chí Thịnh Nghiễm Đế còn muốn bãi bỏ chức trách thư đồng của Trịnh Thắng Chương. Nếu không phải lúc ấy Trịnh Hiền phi bất chợt ngất xỉu thì chuyện này chắc chắn đã thành. Chỉ vì Trịnh Hiền phi ngất xỉu nên chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa.
Nhưng mà người hầu hạ bên cạnh Ký Phù bị đổi đi một nửa tên thái giám kia thì bị trượng hình.
Tuy nói hôm nay Du Chính Minh là tiên sinh dạy học nhưng ông cũng chỉ là người dạy thay mà thôi, không hề nhúng tay vào chuyện này. Vì vậy hoàng thượng cũng không chất vấn ông chỉ nói với ông hôm nay không cần dạy nữa rồi cho ông hồi phủ.
Còn A Âm thì hỏi Ký Hành Châm tình hình lúc ấy sau khi Thịnh Nghiễm Đế gọi bọn họ.
Ký Hành Châm im lặng thật lâu, thận trọng cân nhắc xem cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Cuối cùng hắn khẽ thở dài: "Phụ hoàng vẫn là che chở cho đại hoàng huynh." Chỉ nói một câu như vậy.
Thật ra thì A Âm đã sớm biết rõ.
Lúc nãy Thịnh Nghiễm Đế chỉ trách cứ Trịnh Thắng Chương không hề đề cập tới chuyện đại hoàng tử không đúng chuyện này coi như tỏ rõ thái độ của ông.
Ngược lại Thường Thư Bạch lạc quan hơn Ký Hành Châm: "Chứng cớ xác thực, mặc dù Hoàng thượng không xử trí đại hoàng tử nhưng khẳng định là trong lòng sẽ có ngăn cách."
Lúc đó A Âm không có mặt không thể biết được chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ và Ký Hành Châm. Nhưng nhìn Ký Hành Châm hiện tại thì nàng phát hiện số lần nói ra xưng hô "Phụ hoàng" đã ít đến mức gần như là số lẻ cũng không biết có phải chỉ vì chuyện lần này không thôi hay còn có liên quan đến chuyện nghe lén lần trước.
Bởi vì sự việc Trịnh Hiền phi ngất xỉu và Trịnh Thắng Chương bị trách cứ mà chuyện phong hào "Huyện quân" của A Âm phải tạm thời gác lại nhưng mấy ngày sau thánh chỉ sắc phong đã được ban xuống.
Nhưng chuyện khiến A Âm khiếp sợ chính là Hoàng thượng không chỉ sắc phong nàng làm huyện quân, ban thưởng cho nàng đất phong mà còn thưởng cho nàng một tòa trạch viện ở kinh thành, ngoài ra còn các loại ban thưởng khác như đồ trang sức, đá quý.
A Âm thừa nhận mình rất kinh sợ, bỗng dưng được ban thưởng trọng đại như vậy trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm. Lật đật chạy sang hỏi Ký Hành Châm, tại sao Hoàng thượng lại ban thưởng cho nàng nhiều như vậy.
Ký Hành Châm cũng không ngờ tới sẽ như vậy, sau khi suy nghĩ thì ngược lại cười nói: "Không sao đâu nàng cứ nhận lấy!" Ký Hành Châm nói: "Phụ hoàng muốn bù đắp cho ta thôi."
A Âm càng không hiểu tại sao Hoàng thượng muốn bù đắp cho hắn lại phải ban thưởng cho nàng nhiều đồ như vậy nhưng Ký Hành Châm đã nói không sao thì nàng sẽ vui vẻ đón nhận.
Nàng cũng không quá bận tâm đến chuyện này, một trong những nguyên do là vì được Ký Hành Châm trấn an còn lại nguyên do khác chính là hiện tại nàng đang lo lắng cho Nguyên Tiêu, căn bản không rảnh quản những chuyện khác.
Nguyên Tiêu bị bệnh rất nghiêm trọng đang thoi thóp, không ăn, không uống. Lúc mới phát bệnh chỉ hơi không có tinh thần nằm một chỗ sau đó thì không thể động đậy được, đi tiêu, đi tiểu cũng không thể khống chế.
A Âm không có biện pháp nào đành nhờ Ký Hành Châm giúp đỡ và cả Từ Lập Diễn nữa, thậm chí còn đi Sùng Ninh Cung tìm Cảnh đại nhân chỉ dẫn nhưng mà tất cả mọi người đều bó tay không có cách nào.
Thái y cũng đã tới chẩn bệnh nhưng dù sao cũng không phải là thái y chuyên trị liệu cho động vật vì vậy cũng đành lực bất tòng tâm.
Nhưng thái y trước đó ngược lại có nói một câu: "Nếu theo như lời người nói, vậy thì triệu chứng này giống như là ăn trúng đồ không sạch sẽ. Chỉ có điều đây là mèo con bổn quan cũng không nắm chắc."
Ký Hành Châm ở lại cùng phân tích với A Âm thêm lần nữa những hành động của Nguyên Tiêu trước khi đột nhiên ngã bệnh. Từng đi qua nơi nào đã ăn và tiếp xúc với cái gì.
Những chuyện này A Âm đã sớm đã hỏi cung nữ phụ trách chăm sóc Nguyên Tiêu vô số lần hôm nay gần như là đọc thuộc làu làu.
Ngày đó sau khi A Âm đi, tiểu cung nữ Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu đi ra ngoài chơi. Nguyên Tiêu luôn nhìn theo hướng Cảnh Hoa Cung vậy nên Ngọc Nha suy nghĩ không biết thái tử điện hạ có ở đó không, ôm thái độ cầu may dẫn theo Nguyên Tiêu đến Cảnh Hoa Cung kết quả Ký Hành Châm không có ở đây.
Cung nhân Cảnh Hoa Cung đều biết Nguyên Tiêu, trước kia Ký Hành Châm đã phân phó Nguyên Tiêu có thể tùy ý ra vào. Nên khi thấy nó tới cung nhân canh cửa sẽ để cho nó đi vào trong chơi sau khi ở đó chơi một lúc thì Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu trở về.
Những chuyện này Ký Hành Châm đều biết cũng đã nghe nói lại nhiều lần.
Thời điểm Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu đến cung của hắn cũng vừa là lúc hắn tìm được nhẫn ngọc và mới trở về từ Thái Y Viện.
Từ sau khi móng vuốt Nguyên Tiêu bị thương hắn đều cho Nguyên Tiêu dùng thuốc trị thương mà lúc bình thường hắn dùng. Lúc đó thuốc này vừa hết. Trước đó một ngày, sau khi hắn kết thúc khóa học của thiếu phó thì thuận đường đi đến Thái Y Viện lấy thuốc.
Lúc ấy hắn và Thái Phó từng luyện cung nên có đeo nhẫn ngọc. Rồi lúc lấy thuốc cho Nguyên Tiêu mới thuận tay đặt nhẫn ngọc ở trên bàn của Thái Y Viện, lúc rời đi thì quên mất không có cầm đi. Trái tìm phải tìm đều không tìm ra khó khăn lắm mới nhớ ra bản thân để quên ở Thái Y Viện nên đến đó lấy quả thật là ở đó.
Nếu như mà là chiếc nhẫn ngọc bình thường thì hắn cũng sẽ không để ý như vậy. Chỉ là chiếc nhẫn này là do phụ hoàng ban tặng, các huynh đệ tỷ muội mỗi người đều có một chiếc giống nhau nếu như chỉ có một mình hắn làm mất thì thật là khó ăn nói.
Nhắc tới cũng thật đúng lúc hắn mới vừa tìm được nhẫn ngọc thì Vân Phong tới bẩm báo với hắn chuyện A Âm bị phạt. Đúng lúc đang ở chỗ Thái y nên hắn đã xin một phương thuốc.
Lúc trở về Ký Hành Châm giao chiếc nhẫn ngọc này cho Vân Phong, bảo hắn đem nó về cất ở Cảnh Hoa Cung và lấy một chiếc nhẫn ngọc khác đến cho hắn dùng. Chiếc nhẫn ngọc này tốt hơn hết cứ cất ở Cảnh Hoa Cung tránh cho bị lạc mất không tìm thấy.
Rồi sau đó Ký Hành Châm vội vã chạy tới Sùng Minh Cung tìm A Âm đi. Dù sao thì còn chưa bắt đầu buổi học đã bị phạt chuyện này không đơn giản vì hắn sợ A Âm chịu khổ nên không dám trì hoãn một chút nào.
Sau khi Vân Phong trở về thì đặt chiếc nhẫn ngọc đó trên bàn rồi đi tìm chiếc nhẫn ngọc khác cho Ký Hành Châm, khi quay ra thì thấy Nguyên Tiêu đang nằm trên bàn chơi đùa với nhẫn ngọc đó.
Nói đến Nguyên Tiêu thì đây không phải là lần đầu tiên nó chơi đùa với cái nhẫn ngọc này. Tiểu tử này rất biết chừng mực chỉ lăn qua lăn lại nhẫn ngọc ở trên bàn chứ không có đẩy chiếc nhẫn xuống đất.
Huống hồ còn có Kính Sơn ở bên cạnh để ý thì càng không cần lo lắng.
Vân Phong liền đi thẳng đến Sùng Ninh Cung.
Vết thương của Nguyên Tiêu đã lành lặn rồi không còn đau nữa. Mới chơi không lâu nó đã bắt đầu mệt mỏi, Ngọc Nha trả nhẫn ngọc lại cho Kính Sơn rồi ôm Nguyên Tiêu trở về Thanh Lan Tiểu Trúc.
Từ đầu tới cuối đều không thấy có gì đặc biệt.
Nơi Nguyên Tiêu tiếp xúc hay chơi đùa đều giống y như thường ngày không có điểm đáng ngờ nào.
Mấu chốt nhất chính là những nơi Nguyên Tiêu tiếp xúc hay chơi đùa thì đều có người tiếp xúc vào. Tại sao lại chỉ có mình nó là có vấn đề?
Thật là không tài nào nghĩ ra được.
Nghĩ đến dáng vẻ hấp hối của Nguyên Tiêu, A Âm không kiềm được đau lòng, vành mắt đỏ hoe.
Ký Hành Châm ôm nàng vào lòng an ủi: "Nàng yên tâm mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết!" Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc nguyên do chuyện này là thế nào.
A Âm nhỏ giọng đáp lại sau đó yên lặng.
"Thế này đi!" Ký Hành Châm không chịu nổi khi thấy nàng khổ sở như vậy nên nói: "Ta cho người đi lấy chiếc nhẫn ngọc kia tới đây xem thử nói không chừng có thể phát hiện ra điểm nào đó."
Từ sau lần đó thiếu chút nữa bị mất, chiếc nhẫn ngọc kia đã được Kính Sơn cất giữ không lấy ra nữa. Nhưng Ký Hành Châm nghĩ vật cuối cùng Nguyên Tiêu chơi đùa cùng chính là chiếc nhẫn ngọc kia, nếu như không thể nhìn ra điều gì khác thường thì đưa đến cho A Âm xem để phân tán chú ý cũng tốt.
Vạn nhất tiểu nha đầu có thể phát hiện ra cái gì thì sao?
Ký Hành Châm sai người đi Cảnh Hoa Cung không lâu sau Kính Sơn tự mình mang theo nhẫn ngọc tới đây.
Đây là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy hình sườn núi, bên trên có khắc bốn chữ "Phúc thọ miên trường" giống hệt các hoàng tử và công chúa khác.
A Âm quan sát một hồi cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào. Đúng lúc này thì Ngọc Nha đi ra khỏi phòng nàng liền gọi Ngọc Nha tới xem thử.
Ngọc Nha vẫn luôn phụ trách chăm sóc Nguyên Tiêu bỗng nhiên thấy tiểu tử này ngã bệnh, nàng cũng rất khó chịu trong lòng. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát nhẫn ngọc thì đúng là một chút khác thường cũng không thấy.
Ngọc Nha nóng lòng sốt ruột nghĩ đến Nguyên Tiêu gần như không còn sức sống, không nhịn được che mặt khóc.
A Âm cũng đỏ mắt.
Ký Hành Châm vội vàng đưa mắt ra hiệu dẫn Ngọc Nha ra ngoài rồi khuyên nhủ A Âm để nàng thả lỏng tâm tình, nói với nàng là Nguyên Tiêu sẽ tốt lên.
A Âm lắc đầu, lôi kéo hắn ra khỏi phòng đi đến cách vách nhìn Nguyên Tiêu.
Tiểu tử vốn mập mạp tròn vo như cục bông hiện tại đã gầy trơ cả xương. Màu lông vốn phải trắng sáng muốt nhưng hiện giờ nhìn lại thì đã hơi trơ trụi.
A Âm vươn tay cầm chân trước của nó, nhẹ nhàng lắc lư, nhỏ giọng gọi nó.
Nguyên Tiêu giật nhẹ móng vuốt, mí mắt cũng giật giật nhưng đến cuối cùng vẫn không thể mở mắt ra.
Ngay cả chút khí lực mở mắt cũng không còn.
A Âm không kìm nén được cảm xúc đau lòng, lôi kéo cánh tay Ký Hành Châm, hai tay dùng sức siết chặt.
Ký Hành Châm ôm nàng vào lòng không ngừng an ủi.
A Âm yên lặng rơi lệ trong lòng hắn.
Hiện tại là mùa hè, y phục mỏng manh, Ký Hành Châm cảm giác được y phục trước ngực mình dần dần ướt át, biết nàng rất đau lòng rất muốn thay nàng chia sẻ một phần đau khổ này nhưng lại không cách nào san sẻ chỉ có thể ôm nàng chặt hơn.
Ai ngờ đúng vào tối hôm đó Nguyên Tiêu mất.
Ký Hành Châm biết A Âm là người rất trọng tình nghĩa mặc dù Nguyên Tiêu chỉ là con mèo con nàng mới nuôi chưa được bao lâu nhưng nàng nhất định sẽ dụng tâm đối đãi với nó. Nên hắn cố ý đi Sùng Minh Cung xin phép nghỉ cho A Âm.
Mặc dù hắn hết sức quan tâm lo lắng cho nàng nhưng hắn thân là thái tử, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối không thể không đi học. Vậy nên chỉ có thể nhịn xuống, chờ sau khi kết thúc khóa học mới vội vã chạy tới Thanh Lan Tiểu Trúc thăm nàng.
A Âm nhìn đến thân thể lạnh như băng của Nguyên Tiêu có chút luống cuống. Những người xung quanh muốn mang Nguyên Tiêu ra ngoài bỏ nhưng nàng không chịu cũng bởi vì trong lòng nhiễu loạn nên nhất thời không nghĩ ra được phải làm thế nào mới tốt.
Ký Hành Châm thấy vậy thì cùng nàng chôn Nguyên Tiêu ở một viện còn trống trong cung.
Ở viện này có một vườn hoa thật to, nở đầy hoa rất đẹp bên cạnh đó có một gốc cây bạch dương cao lớn. Tàng cây sum suê dưới tàng cây có khoảng không râm mát.
Nơi này u tĩnh lại xinh đẹp.
Bọn họ quyết định chôn Nguyên Tiêu dưới cây bạch dương.
A Âm ở lại chỗ này cả một lúc lâu rồi mới trở về Thanh Lan Tiểu Trúc.
Ký Hành Châm sợ nàng cảm thấy trong lòng khổ sở không muốn ăn cơm nên đã cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị nhiều hơn một phần cơm canh, hắn sẽ ở lại đây dùng bữa. Nhưng nghĩ lại thì thấy cách này cũng không thỏa đáng nên phân phó người đến Cảnh Hoa Cung truyền lời bảo phòng bếp nấu nhiều món ăn khác nhau đưa tới đây.
Hắn là suy nghĩ người đang lúc thương tâm khổ sở thì chắc là khẩu vị sẽ không giống bình thường. Nếu vậy thì cứ chuẩn bị thật nhiều món ăn để tiểu nha đầu thoải mái lựa chọn muốn ăn món nào thì ăn món đó.
Rồi sau đó hai người cùng nhau đi tản bộ ở trong sân.
Vừa đi dạo chưa tới thời gian một chung trà, A Âm đã thấy Cẩm Bình vội vã chạy tới, A Âm kêu nàng lại hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao? Sao lại vội vàng như vậy?"
Không trách được nàng hỏi nhiều thêm một câu bởi vì Cẩm Bình xưa nay trầm ổn, nếu như không phải là chuyện khẩn cấp chắc chắn Cẩm Bình sẽ không đánh mất lễ nghi chạy đi vội vàng như vậy.
Cẩm Bình chợt dừng bước thấy là A Âm với Ký Hành Châm, vội vàng hành lễ bẩm báo: "Tiểu thư, Ngọc Nha bị thổ tả rất nghiêm trọng. Ngọc Trâm gấp gáp không biết làm sao nên đi gọi nô tì. Nô tì đi qua xem thử tình hình."
A Âm vội nói: "Ngươi mau đi xem đi!"
Ký Hành Châm bỗng gọi Cẩm Bình lại hỏi: "Ngươi nói nàng ta bị thổ tả? Vậy ngoài ra còn có triệu chứng nào khác không?"
"Hình như còn có mệt mỏi không có tinh thần." Cẩm Bình suy nghĩ rồi nói: "Ngọc Trâm đã nói như vậy còn lại thì nô tì chưa đến đó nên cũng không nắm rõ tình hình."
Ký Hành Châm gật đầu nói: "Ngươi đi trước đi! Ta ở chỗ này chờ sau khi ngươi đến đó thì cẩn thận quan sát, một lát nữa đến bẩm báo với ta."
Cẩm Bình lĩnh mệnh rời đi.
Lúc đầu A Âm hơi khó hiểu rồi sau đó nghiêm túc suy nghĩ đến chứng bệnh của Ngọc Nha, đột nhiên hiểu ra điều Ký Hành Châm lo lắng nên cũng muốn đi qua xem sao.
"Không được!" Ký Hành Châm kéo nàng lại nói: "Không cho phép nàng đi!"
"Nhưng mà…. "
"Nàng không thấy những biểu hiện này giống Nguyên Tiêu sao?" Vẻ mặt Ký Hành Châm nóng nảy nhìn A Âm, nói rõ với nàng: "Đợi sau khi xác định hoàn toàn giống nhau thì đi qua cũng không muộn."
Cuối cùng A Âm cũng đồng ý với hắn chỉ là giờ phút này nàng không có cách nào giữ cho tâm trạng bình tĩnh thỉnh thoảng lại nhìn theo phương hướng chỗ ở của Ngọc Nha.
Thừa dịp lúc này Ký Hành Châm sai người đến Thái Y Viện mời Lạc thái y tới.
Lạc thái y chính là vị vừa rồi mới chẩn bệnh cho Nguyên Tiêu dù hắn không phải là người có tư lịch dài nhất ở Thái Y Viện cũng không phải là người có kinh nghiệm nhiều nhất nhưng vị này đọc nhiều sách lạ. Với lúc tuổi còn trẻ từng đi chu du tứ phương, phạm vi sở học rộng rãi nên suy nghĩ cũng bao quát hơn.
Vậy nên chỉ một lần Ký Hành Châm nhìn thấy vị Lạc thái y này chẩn đoán cho Nguyên Tiêu đã quyết định cho người đi gọi vị thái y này.
Lúc này đang hoài nghi bệnh chứng của Ngọc Nha với Nguyên Tiêu tương tự nhau, vô duyên vô cớ lại phát bệnh giống nhau thì tốt hơn hết nên để cho Lạc thái y đến xem sẽ thỏa đáng hơn.
Nhắc tới cũng đúng lúc.
Sau khi Cẩm Bình từ chỗ Ngọc Nha trở lại thì Lạc thái y cũng vừa đến nơi. Lạc thái y liền cùng với A Âm, Ký Hành Châm nghe Cẩm Bình nói đến triệu chứng của Ngọc Nha.
Lúc đầu Lạc thái y im lặng rồi sau đó hỏi một đôi câu đợi đến khi Cẩm Bình nói xong, ông trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói với Ký Hành Châm: "Điện hạ, bổn quan cảm thấy triệu chứng này với triệu chứng của Nguyên Tiêu quả thật rất giống. Nếu như xét theo ngày thường nàng hay chăm sóc nó thì bước đầu có thể suy đoán là bị lây bệnh còn lại thì chưa nói chính xác được."
"Không phải vậy!" Cẩm Bình ở bên cạnh nói: "Mặc dù Ngọc Nha chăm sóc cho Nguyên Tiêu nhiều hơn nhưng thường ngày chúng ta đều cùng nhau chơi đùa cùng Nguyên Tiêu nhưng đâu có người nào bị như vậy."
Vẻ mặt Lạc thái y hơi ngưng trọng hỏi: "Vậy tức là các ngươi đều từng tiếp xúc và thường ở chung một chỗ với Nguyên Tiêu nhưng không có ai có biểu hiện khác thường?"
"Đúng vậy!"
"Vậy chứng tỏ không phải là bệnh truyền nhiễm..." Lạc thái y cúi đầu trầm tư, kêu Cẩm Bình dẫn đường đến xem thử tình trạng bệnh trong miệng cứ không ngừng nói lẩm bẩm: "... Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Khiến người và mèo đều có cùng triệu chứng?
Lạc thái y chỉ lo tập trung suy nghĩ hoàn toàn quên mất thái tử còn đang ở bên cạnh chỉ lầm lũi đi về phía trước không hề lưu ý đến xung quanh.
Cẩm Bình có chút khó xử.
Ký Hành Châm khoác tay ý bảo không sao bọn họ cứ đi trước dẫn đường, hắn và A Âm đi theo sau.
Bốn người đi thẳng đến phòng của Ngọc Nha.
Nhìn người nằm ở trên giường sắc mặt vàng như nến, thiếu chút nữa thì A Âm đã không nhận ra đó là Ngọc Nha. Thấy nàng uể oải không có tinh thần nói chuyện, A Âm cũng không hỏi gì nhiều chỉ mời Lạc thái y đến chẩn bệnh.
Sau một hồi Lạc thái y bắt mạch sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Đợi khi chẩn đoán xong ông muốn hồi bẩm tin tức này cho Ký Hành Châm thì mới nhớ lại vừa rồi mình cứ mãi suy nghĩ nên đi trước. Nôn nóng muốn tìm Ký Hành Châm quay đầu lại tìm kiếm thì mới phát hiện người đã ở trong phòng.
Chỉ là lúc này Ký Hành Châm đang lôi kéo A Âm đi ra ngoài chỉ còn lại mình ông đứng ở đây.
Lạc thái y vội vàng tiến lên hành lễ Ký Hành Châm ngăn lại.
"Lạc đại nhân không cần đa lễ!" Ký Hành Châm nói: "Bổn thái tử chỉ muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, phải giải quyết như thế nào. Còn các lễ nghi kia thì tạm miễn đi!"
Lạc thái y quay đầu lại nhìn Ngọc Nha nằm trên giường. Mặc dù hai mắt Ngọc Nha nhắm nghiền tựa như ngủ thiếp đi nhưng ông vẫn không dám khinh suất làm dấu tay "Xin mời", cùng Ký Hành Châm và A Âm đi ra khỏi phòng.
"Chuyện này có chút phiền toái!" Lạc thái y giảm giọng nói đến mức thấp nhất: "Nếu không ngoài dự đoán thì đây thật đúng là ăn phải đồ gì đó không sạch sẽ."
Lúc đầu chẩn bệnh cho Nguyên Tiêu ông cũng nói là "Ăn đồ không sạch sẽ" cho đến hiện tại sau khi đã chẩn bệnh cho Ngọc Nha mà vẫn nói như cũ.
A Âm nhỏ giọng hỏi: "Vậy đó là vật có thể hại người?"
Nàng là đang ám hiệu đó chính là độc.
Lạc thái y có hơi chần chờ sau đó gật đầu, cẩn thận tỉ mỉ suy xét thêm lần nữa, nét mặt trở nên nặng nề gật đầu khẳng định.
"Xác định là vậy!" Ông nói: "Đúng đến tám chín phần mười."
Đợi đến khi A Âm đỏ bừng mặt trở về chỗ ngồi Du Hoàng hậu mới kéo tay nàng đến ngồi sát bên mình, hỏi: "A Âm thấy nóng sao?" Vừa hỏi vừa phân phó cung nhân bưng đến cho nàng một chén nước ô mai ướp lạnh.
A Âm vội vàng nói không phải do nóng nhưng đối mặt với Du Hoàng hậu nàng nói không ra lý do, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vẫn cứ lúng ta lúng túng không nói được nguyên do.
Cũng may Du Hoàng hậu đang lo lắng cho Ký Hành Châm, không rảnh bận tâm quá nhiều, thấy A Âm không có chuyện gì cũng yên tâm không hỏi nữa.
Ngược lại thì những người khác bắt đầu chú ý tới A Âm.
Mạnh Thục phi dùng quạt tròn che nửa miệng ghé đầu sang hỏi A Âm: "Hôm nay không phải ngươi đang học quy củ ở Sùng Minh Cung sao? Sao còn có thể tới nơi này." Rồi quay sang nhìn Cố tần nói: "Du gia cô nương ở chỗ này vậy một mình tam công chúa đi học quy củ không biết là có cực khổ lắm không?"
A Âm làm bộ như không nghe thấy, ánh mắt đuổi theo nơi cách đó không xa, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi đến bên này.
Không đợi nàng nói Du Hoàng hậu ngồi bên cũng đã nhìn thấy được đối phương: "Thư Bạch?"
Thường Thư Bạch ở phía xa đang lôi cánh tay của một người mạnh mẽ kéo hắn đến bên này. Cách ăn mặc của người nọ là kiểu thái giám trong cung, A Âm thấy rất lạ mặt chưa từng gặp qua.
Du Hoàng hậu cau mày nói: "Thư Bạch kéo tên đó đến đây làm gì?"
A Âm nhỏ giọng hỏi Du Hoàng hậu: "Nương nương người đó là ai?"
"Là người hầu hạ ở Sùng Ninh Cung." Du Hoàng hậu suy nghĩ hồi lâu lại nói: "Hình như là vậy! Ta cũng không chắc chắn."
Bà là Hoàng hậu cao quý không nhất thiết phải ghi nhớ mỗi một cung nhân ở hậu cung. Nếu không phải lúc bà đi Sùng Ninh Cung xem tiến độ học tập của nhi tử từng gặp thái giám này thì bà cũng sẽ không nhận ra hắn.
Nhắc lại lần đó cũng thật đúng dịp bởi vì bà muốn âm thầm đến kiểm tra nên không cho cung nhân bẩm báo. Vậy nên tên thái giám này không hề biết bà đến cứ không ngừng quát mắng một tiểu cung nữ.
Du Hoàng hậu có trách cứ thái giám này mấy câu còn bảo người trừ ba tháng lương bổng của hắn. Cũng sợ người như vậy ở lại Sùng Ninh Cung sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Ký Hành Châm nên đã điều hắn sang chỗ khác hầu hạ.
A Âm không biết ẩn tình trong này nên sau khi nghe Du Hoàng hậu nói chỉ gật đầu một cách khó hiểu.
Thường Thư Bạch nắm chặt người này lôi đến bên này đến nơi, không thấy Hoàng thượng cùng Ký Hành Châm ở đây, hắn cũng không ở lại mà chuyển hướng áp giải người này đến chỗ Thịnh Nghiễm Đế.
Ở bên kia Mạnh Thục phi lớn tiếng nghị luận.
Du Hoàng hậu lạnh lùng quát mấy câu, các nàng mới chịu im lặng.
Sau một hồi, Thịnh Nghiễm Đế mới cùng hai nhi tử trở lại trên đài.
Thịnh Nghiễm Đế lên tiếng tuyên bố: "Lần tỷ thí này thái tử thắng." Rồi phân phó Quách công công ban thưởng cho Ký Hành Châm.
Thái độ của Hoàng thượng đã tỏ rõ xác thực là như Ký Hành Châm đã nói "Cung tên có vấn đề" chứ không phải là "Thái tử cố ý gây khó khăn cho đại hoàng tử".
Lúc này A Âm mới chính thức yên tâm.
Ký Hành Châm thắng được nước cờ hiểm muốn mượn cớ mình "Thất thố" để khiến Hoàng thượng coi trọng chuyện này hơn.
Nhưng chuyện này làm vậy cũng quá mức mạo hiểm.
Điều khiển mũi tên không phải là dễ dàng, còn phải khiến mũi tên đi lệch hướng chính xác bắn vào bia của đối phương đây là khó khăn thứ nhất. Rồi còn phải nắm chắc thời cơ tốt không thể bắn tên ra quá sớm, tránh cho tên đỏ bắn vào bia trước nhưng cũng không thể quá chậm nhất định phải theo sát tên lam bắn vào bia đây là khó khăn thứ hai.
Ký Hành Châm không những làm được mà còn có thể thuyết phục Thịnh Nghiễm Đế chấp nhận kết quả này, thật đúng là không dễ dàng.
A Âm ôm một bụng than thở nhưng không bộc lộ ra mặt, Thường Thư Bạch ở bên cạnh nàng cười nói: "Người nên bội phục là ta mới đúng? Nếu không có ta giúp một tay tìm ra mọi chứng cớ thì sợ là sẽ không thuận lợi như vậy đâu."
"Thái tử điện hạ cũng có thể làm được!" A Âm tin tưởng mười phần nói: "Nếu lúc ấy điện hạ có đủ thời gian."
Thường Thư Bạch giễu cợt nói: "Là muội bao che cho hắn thôi!"
Mặc dù Thịnh Nghiễm Đế không nói rõ cung tên của Ký Hành Châm và Thường Thư Bạch bị động tay động chân nhưng với kết quả mà ông tuyên bố cũng đã nói lên hết thảy.
Thịnh Nghiễm Đế sai người truyền Trịnh Thắng Chương vào trách mắng một phen nhưng ông không nói Trịnh Thắng Chương có liên quan đến chuyện này mà chỉ nói: "Ngôn hành thái quá, tâm tư xảo trá không đảm nhiệm được trọng trách."
Trịnh Thắng Chương muốn cãi lại nhưng thấy Ký Phù nháy mắt mới đè nén cơn nóng giận chỉ có thể im lặng.
Dưới cơn thịnh nộ thậm chí Thịnh Nghiễm Đế còn muốn bãi bỏ chức trách thư đồng của Trịnh Thắng Chương. Nếu không phải lúc ấy Trịnh Hiền phi bất chợt ngất xỉu thì chuyện này chắc chắn đã thành. Chỉ vì Trịnh Hiền phi ngất xỉu nên chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa.
Nhưng mà người hầu hạ bên cạnh Ký Phù bị đổi đi một nửa tên thái giám kia thì bị trượng hình.
Tuy nói hôm nay Du Chính Minh là tiên sinh dạy học nhưng ông cũng chỉ là người dạy thay mà thôi, không hề nhúng tay vào chuyện này. Vì vậy hoàng thượng cũng không chất vấn ông chỉ nói với ông hôm nay không cần dạy nữa rồi cho ông hồi phủ.
Còn A Âm thì hỏi Ký Hành Châm tình hình lúc ấy sau khi Thịnh Nghiễm Đế gọi bọn họ.
Ký Hành Châm im lặng thật lâu, thận trọng cân nhắc xem cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Cuối cùng hắn khẽ thở dài: "Phụ hoàng vẫn là che chở cho đại hoàng huynh." Chỉ nói một câu như vậy.
Thật ra thì A Âm đã sớm biết rõ.
Lúc nãy Thịnh Nghiễm Đế chỉ trách cứ Trịnh Thắng Chương không hề đề cập tới chuyện đại hoàng tử không đúng chuyện này coi như tỏ rõ thái độ của ông.
Ngược lại Thường Thư Bạch lạc quan hơn Ký Hành Châm: "Chứng cớ xác thực, mặc dù Hoàng thượng không xử trí đại hoàng tử nhưng khẳng định là trong lòng sẽ có ngăn cách."
Lúc đó A Âm không có mặt không thể biết được chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ và Ký Hành Châm. Nhưng nhìn Ký Hành Châm hiện tại thì nàng phát hiện số lần nói ra xưng hô "Phụ hoàng" đã ít đến mức gần như là số lẻ cũng không biết có phải chỉ vì chuyện lần này không thôi hay còn có liên quan đến chuyện nghe lén lần trước.
Bởi vì sự việc Trịnh Hiền phi ngất xỉu và Trịnh Thắng Chương bị trách cứ mà chuyện phong hào "Huyện quân" của A Âm phải tạm thời gác lại nhưng mấy ngày sau thánh chỉ sắc phong đã được ban xuống.
Nhưng chuyện khiến A Âm khiếp sợ chính là Hoàng thượng không chỉ sắc phong nàng làm huyện quân, ban thưởng cho nàng đất phong mà còn thưởng cho nàng một tòa trạch viện ở kinh thành, ngoài ra còn các loại ban thưởng khác như đồ trang sức, đá quý.
A Âm thừa nhận mình rất kinh sợ, bỗng dưng được ban thưởng trọng đại như vậy trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm. Lật đật chạy sang hỏi Ký Hành Châm, tại sao Hoàng thượng lại ban thưởng cho nàng nhiều như vậy.
Ký Hành Châm cũng không ngờ tới sẽ như vậy, sau khi suy nghĩ thì ngược lại cười nói: "Không sao đâu nàng cứ nhận lấy!" Ký Hành Châm nói: "Phụ hoàng muốn bù đắp cho ta thôi."
A Âm càng không hiểu tại sao Hoàng thượng muốn bù đắp cho hắn lại phải ban thưởng cho nàng nhiều đồ như vậy nhưng Ký Hành Châm đã nói không sao thì nàng sẽ vui vẻ đón nhận.
Nàng cũng không quá bận tâm đến chuyện này, một trong những nguyên do là vì được Ký Hành Châm trấn an còn lại nguyên do khác chính là hiện tại nàng đang lo lắng cho Nguyên Tiêu, căn bản không rảnh quản những chuyện khác.
Nguyên Tiêu bị bệnh rất nghiêm trọng đang thoi thóp, không ăn, không uống. Lúc mới phát bệnh chỉ hơi không có tinh thần nằm một chỗ sau đó thì không thể động đậy được, đi tiêu, đi tiểu cũng không thể khống chế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Âm không có biện pháp nào đành nhờ Ký Hành Châm giúp đỡ và cả Từ Lập Diễn nữa, thậm chí còn đi Sùng Ninh Cung tìm Cảnh đại nhân chỉ dẫn nhưng mà tất cả mọi người đều bó tay không có cách nào.
Thái y cũng đã tới chẩn bệnh nhưng dù sao cũng không phải là thái y chuyên trị liệu cho động vật vì vậy cũng đành lực bất tòng tâm.
Nhưng thái y trước đó ngược lại có nói một câu: "Nếu theo như lời người nói, vậy thì triệu chứng này giống như là ăn trúng đồ không sạch sẽ. Chỉ có điều đây là mèo con bổn quan cũng không nắm chắc."
Ký Hành Châm ở lại cùng phân tích với A Âm thêm lần nữa những hành động của Nguyên Tiêu trước khi đột nhiên ngã bệnh. Từng đi qua nơi nào đã ăn và tiếp xúc với cái gì.
Những chuyện này A Âm đã sớm đã hỏi cung nữ phụ trách chăm sóc Nguyên Tiêu vô số lần hôm nay gần như là đọc thuộc làu làu.
Ngày đó sau khi A Âm đi, tiểu cung nữ Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu đi ra ngoài chơi. Nguyên Tiêu luôn nhìn theo hướng Cảnh Hoa Cung vậy nên Ngọc Nha suy nghĩ không biết thái tử điện hạ có ở đó không, ôm thái độ cầu may dẫn theo Nguyên Tiêu đến Cảnh Hoa Cung kết quả Ký Hành Châm không có ở đây.
Cung nhân Cảnh Hoa Cung đều biết Nguyên Tiêu, trước kia Ký Hành Châm đã phân phó Nguyên Tiêu có thể tùy ý ra vào. Nên khi thấy nó tới cung nhân canh cửa sẽ để cho nó đi vào trong chơi sau khi ở đó chơi một lúc thì Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu trở về.
Những chuyện này Ký Hành Châm đều biết cũng đã nghe nói lại nhiều lần.
Thời điểm Ngọc Nha ôm Nguyên Tiêu đến cung của hắn cũng vừa là lúc hắn tìm được nhẫn ngọc và mới trở về từ Thái Y Viện.
Từ sau khi móng vuốt Nguyên Tiêu bị thương hắn đều cho Nguyên Tiêu dùng thuốc trị thương mà lúc bình thường hắn dùng. Lúc đó thuốc này vừa hết. Trước đó một ngày, sau khi hắn kết thúc khóa học của thiếu phó thì thuận đường đi đến Thái Y Viện lấy thuốc.
Lúc ấy hắn và Thái Phó từng luyện cung nên có đeo nhẫn ngọc. Rồi lúc lấy thuốc cho Nguyên Tiêu mới thuận tay đặt nhẫn ngọc ở trên bàn của Thái Y Viện, lúc rời đi thì quên mất không có cầm đi. Trái tìm phải tìm đều không tìm ra khó khăn lắm mới nhớ ra bản thân để quên ở Thái Y Viện nên đến đó lấy quả thật là ở đó.
Nếu như mà là chiếc nhẫn ngọc bình thường thì hắn cũng sẽ không để ý như vậy. Chỉ là chiếc nhẫn này là do phụ hoàng ban tặng, các huynh đệ tỷ muội mỗi người đều có một chiếc giống nhau nếu như chỉ có một mình hắn làm mất thì thật là khó ăn nói.
Nhắc tới cũng thật đúng lúc hắn mới vừa tìm được nhẫn ngọc thì Vân Phong tới bẩm báo với hắn chuyện A Âm bị phạt. Đúng lúc đang ở chỗ Thái y nên hắn đã xin một phương thuốc.
Lúc trở về Ký Hành Châm giao chiếc nhẫn ngọc này cho Vân Phong, bảo hắn đem nó về cất ở Cảnh Hoa Cung và lấy một chiếc nhẫn ngọc khác đến cho hắn dùng. Chiếc nhẫn ngọc này tốt hơn hết cứ cất ở Cảnh Hoa Cung tránh cho bị lạc mất không tìm thấy.
Rồi sau đó Ký Hành Châm vội vã chạy tới Sùng Minh Cung tìm A Âm đi. Dù sao thì còn chưa bắt đầu buổi học đã bị phạt chuyện này không đơn giản vì hắn sợ A Âm chịu khổ nên không dám trì hoãn một chút nào.
Sau khi Vân Phong trở về thì đặt chiếc nhẫn ngọc đó trên bàn rồi đi tìm chiếc nhẫn ngọc khác cho Ký Hành Châm, khi quay ra thì thấy Nguyên Tiêu đang nằm trên bàn chơi đùa với nhẫn ngọc đó.
Nói đến Nguyên Tiêu thì đây không phải là lần đầu tiên nó chơi đùa với cái nhẫn ngọc này. Tiểu tử này rất biết chừng mực chỉ lăn qua lăn lại nhẫn ngọc ở trên bàn chứ không có đẩy chiếc nhẫn xuống đất.
Huống hồ còn có Kính Sơn ở bên cạnh để ý thì càng không cần lo lắng.
Vân Phong liền đi thẳng đến Sùng Ninh Cung.
Vết thương của Nguyên Tiêu đã lành lặn rồi không còn đau nữa. Mới chơi không lâu nó đã bắt đầu mệt mỏi, Ngọc Nha trả nhẫn ngọc lại cho Kính Sơn rồi ôm Nguyên Tiêu trở về Thanh Lan Tiểu Trúc.
Từ đầu tới cuối đều không thấy có gì đặc biệt.
Nơi Nguyên Tiêu tiếp xúc hay chơi đùa đều giống y như thường ngày không có điểm đáng ngờ nào.
Mấu chốt nhất chính là những nơi Nguyên Tiêu tiếp xúc hay chơi đùa thì đều có người tiếp xúc vào. Tại sao lại chỉ có mình nó là có vấn đề?
Thật là không tài nào nghĩ ra được.
Nghĩ đến dáng vẻ hấp hối của Nguyên Tiêu, A Âm không kiềm được đau lòng, vành mắt đỏ hoe.
Ký Hành Châm ôm nàng vào lòng an ủi: "Nàng yên tâm mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết!" Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc nguyên do chuyện này là thế nào.
A Âm nhỏ giọng đáp lại sau đó yên lặng.
"Thế này đi!" Ký Hành Châm không chịu nổi khi thấy nàng khổ sở như vậy nên nói: "Ta cho người đi lấy chiếc nhẫn ngọc kia tới đây xem thử nói không chừng có thể phát hiện ra điểm nào đó."
Từ sau lần đó thiếu chút nữa bị mất, chiếc nhẫn ngọc kia đã được Kính Sơn cất giữ không lấy ra nữa. Nhưng Ký Hành Châm nghĩ vật cuối cùng Nguyên Tiêu chơi đùa cùng chính là chiếc nhẫn ngọc kia, nếu như không thể nhìn ra điều gì khác thường thì đưa đến cho A Âm xem để phân tán chú ý cũng tốt.
Vạn nhất tiểu nha đầu có thể phát hiện ra cái gì thì sao?
Ký Hành Châm sai người đi Cảnh Hoa Cung không lâu sau Kính Sơn tự mình mang theo nhẫn ngọc tới đây.
Đây là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy hình sườn núi, bên trên có khắc bốn chữ "Phúc thọ miên trường" giống hệt các hoàng tử và công chúa khác.
A Âm quan sát một hồi cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào. Đúng lúc này thì Ngọc Nha đi ra khỏi phòng nàng liền gọi Ngọc Nha tới xem thử.
Ngọc Nha vẫn luôn phụ trách chăm sóc Nguyên Tiêu bỗng nhiên thấy tiểu tử này ngã bệnh, nàng cũng rất khó chịu trong lòng. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát nhẫn ngọc thì đúng là một chút khác thường cũng không thấy.
Ngọc Nha nóng lòng sốt ruột nghĩ đến Nguyên Tiêu gần như không còn sức sống, không nhịn được che mặt khóc.
A Âm cũng đỏ mắt.
Ký Hành Châm vội vàng đưa mắt ra hiệu dẫn Ngọc Nha ra ngoài rồi khuyên nhủ A Âm để nàng thả lỏng tâm tình, nói với nàng là Nguyên Tiêu sẽ tốt lên.
A Âm lắc đầu, lôi kéo hắn ra khỏi phòng đi đến cách vách nhìn Nguyên Tiêu.
Tiểu tử vốn mập mạp tròn vo như cục bông hiện tại đã gầy trơ cả xương. Màu lông vốn phải trắng sáng muốt nhưng hiện giờ nhìn lại thì đã hơi trơ trụi.
A Âm vươn tay cầm chân trước của nó, nhẹ nhàng lắc lư, nhỏ giọng gọi nó.
Nguyên Tiêu giật nhẹ móng vuốt, mí mắt cũng giật giật nhưng đến cuối cùng vẫn không thể mở mắt ra.
Ngay cả chút khí lực mở mắt cũng không còn.
A Âm không kìm nén được cảm xúc đau lòng, lôi kéo cánh tay Ký Hành Châm, hai tay dùng sức siết chặt.
Ký Hành Châm ôm nàng vào lòng không ngừng an ủi.
A Âm yên lặng rơi lệ trong lòng hắn.
Hiện tại là mùa hè, y phục mỏng manh, Ký Hành Châm cảm giác được y phục trước ngực mình dần dần ướt át, biết nàng rất đau lòng rất muốn thay nàng chia sẻ một phần đau khổ này nhưng lại không cách nào san sẻ chỉ có thể ôm nàng chặt hơn.
Ai ngờ đúng vào tối hôm đó Nguyên Tiêu mất.
Ký Hành Châm biết A Âm là người rất trọng tình nghĩa mặc dù Nguyên Tiêu chỉ là con mèo con nàng mới nuôi chưa được bao lâu nhưng nàng nhất định sẽ dụng tâm đối đãi với nó. Nên hắn cố ý đi Sùng Minh Cung xin phép nghỉ cho A Âm.
Mặc dù hắn hết sức quan tâm lo lắng cho nàng nhưng hắn thân là thái tử, nếu không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối không thể không đi học. Vậy nên chỉ có thể nhịn xuống, chờ sau khi kết thúc khóa học mới vội vã chạy tới Thanh Lan Tiểu Trúc thăm nàng.
A Âm nhìn đến thân thể lạnh như băng của Nguyên Tiêu có chút luống cuống. Những người xung quanh muốn mang Nguyên Tiêu ra ngoài bỏ nhưng nàng không chịu cũng bởi vì trong lòng nhiễu loạn nên nhất thời không nghĩ ra được phải làm thế nào mới tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký Hành Châm thấy vậy thì cùng nàng chôn Nguyên Tiêu ở một viện còn trống trong cung.
Ở viện này có một vườn hoa thật to, nở đầy hoa rất đẹp bên cạnh đó có một gốc cây bạch dương cao lớn. Tàng cây sum suê dưới tàng cây có khoảng không râm mát.
Nơi này u tĩnh lại xinh đẹp.
Bọn họ quyết định chôn Nguyên Tiêu dưới cây bạch dương.
A Âm ở lại chỗ này cả một lúc lâu rồi mới trở về Thanh Lan Tiểu Trúc.
Ký Hành Châm sợ nàng cảm thấy trong lòng khổ sở không muốn ăn cơm nên đã cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị nhiều hơn một phần cơm canh, hắn sẽ ở lại đây dùng bữa. Nhưng nghĩ lại thì thấy cách này cũng không thỏa đáng nên phân phó người đến Cảnh Hoa Cung truyền lời bảo phòng bếp nấu nhiều món ăn khác nhau đưa tới đây.
Hắn là suy nghĩ người đang lúc thương tâm khổ sở thì chắc là khẩu vị sẽ không giống bình thường. Nếu vậy thì cứ chuẩn bị thật nhiều món ăn để tiểu nha đầu thoải mái lựa chọn muốn ăn món nào thì ăn món đó.
Rồi sau đó hai người cùng nhau đi tản bộ ở trong sân.
Vừa đi dạo chưa tới thời gian một chung trà, A Âm đã thấy Cẩm Bình vội vã chạy tới, A Âm kêu nàng lại hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao? Sao lại vội vàng như vậy?"
Không trách được nàng hỏi nhiều thêm một câu bởi vì Cẩm Bình xưa nay trầm ổn, nếu như không phải là chuyện khẩn cấp chắc chắn Cẩm Bình sẽ không đánh mất lễ nghi chạy đi vội vàng như vậy.
Cẩm Bình chợt dừng bước thấy là A Âm với Ký Hành Châm, vội vàng hành lễ bẩm báo: "Tiểu thư, Ngọc Nha bị thổ tả rất nghiêm trọng. Ngọc Trâm gấp gáp không biết làm sao nên đi gọi nô tì. Nô tì đi qua xem thử tình hình."
A Âm vội nói: "Ngươi mau đi xem đi!"
Ký Hành Châm bỗng gọi Cẩm Bình lại hỏi: "Ngươi nói nàng ta bị thổ tả? Vậy ngoài ra còn có triệu chứng nào khác không?"
"Hình như còn có mệt mỏi không có tinh thần." Cẩm Bình suy nghĩ rồi nói: "Ngọc Trâm đã nói như vậy còn lại thì nô tì chưa đến đó nên cũng không nắm rõ tình hình."
Ký Hành Châm gật đầu nói: "Ngươi đi trước đi! Ta ở chỗ này chờ sau khi ngươi đến đó thì cẩn thận quan sát, một lát nữa đến bẩm báo với ta."
Cẩm Bình lĩnh mệnh rời đi.
Lúc đầu A Âm hơi khó hiểu rồi sau đó nghiêm túc suy nghĩ đến chứng bệnh của Ngọc Nha, đột nhiên hiểu ra điều Ký Hành Châm lo lắng nên cũng muốn đi qua xem sao.
"Không được!" Ký Hành Châm kéo nàng lại nói: "Không cho phép nàng đi!"
"Nhưng mà…. "
"Nàng không thấy những biểu hiện này giống Nguyên Tiêu sao?" Vẻ mặt Ký Hành Châm nóng nảy nhìn A Âm, nói rõ với nàng: "Đợi sau khi xác định hoàn toàn giống nhau thì đi qua cũng không muộn."
Cuối cùng A Âm cũng đồng ý với hắn chỉ là giờ phút này nàng không có cách nào giữ cho tâm trạng bình tĩnh thỉnh thoảng lại nhìn theo phương hướng chỗ ở của Ngọc Nha.
Thừa dịp lúc này Ký Hành Châm sai người đến Thái Y Viện mời Lạc thái y tới.
Lạc thái y chính là vị vừa rồi mới chẩn bệnh cho Nguyên Tiêu dù hắn không phải là người có tư lịch dài nhất ở Thái Y Viện cũng không phải là người có kinh nghiệm nhiều nhất nhưng vị này đọc nhiều sách lạ. Với lúc tuổi còn trẻ từng đi chu du tứ phương, phạm vi sở học rộng rãi nên suy nghĩ cũng bao quát hơn.
Vậy nên chỉ một lần Ký Hành Châm nhìn thấy vị Lạc thái y này chẩn đoán cho Nguyên Tiêu đã quyết định cho người đi gọi vị thái y này.
Lúc này đang hoài nghi bệnh chứng của Ngọc Nha với Nguyên Tiêu tương tự nhau, vô duyên vô cớ lại phát bệnh giống nhau thì tốt hơn hết nên để cho Lạc thái y đến xem sẽ thỏa đáng hơn.
Nhắc tới cũng đúng lúc.
Sau khi Cẩm Bình từ chỗ Ngọc Nha trở lại thì Lạc thái y cũng vừa đến nơi. Lạc thái y liền cùng với A Âm, Ký Hành Châm nghe Cẩm Bình nói đến triệu chứng của Ngọc Nha.
Lúc đầu Lạc thái y im lặng rồi sau đó hỏi một đôi câu đợi đến khi Cẩm Bình nói xong, ông trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói với Ký Hành Châm: "Điện hạ, bổn quan cảm thấy triệu chứng này với triệu chứng của Nguyên Tiêu quả thật rất giống. Nếu như xét theo ngày thường nàng hay chăm sóc nó thì bước đầu có thể suy đoán là bị lây bệnh còn lại thì chưa nói chính xác được."
"Không phải vậy!" Cẩm Bình ở bên cạnh nói: "Mặc dù Ngọc Nha chăm sóc cho Nguyên Tiêu nhiều hơn nhưng thường ngày chúng ta đều cùng nhau chơi đùa cùng Nguyên Tiêu nhưng đâu có người nào bị như vậy."
Vẻ mặt Lạc thái y hơi ngưng trọng hỏi: "Vậy tức là các ngươi đều từng tiếp xúc và thường ở chung một chỗ với Nguyên Tiêu nhưng không có ai có biểu hiện khác thường?"
"Đúng vậy!"
"Vậy chứng tỏ không phải là bệnh truyền nhiễm..." Lạc thái y cúi đầu trầm tư, kêu Cẩm Bình dẫn đường đến xem thử tình trạng bệnh trong miệng cứ không ngừng nói lẩm bẩm: "... Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Khiến người và mèo đều có cùng triệu chứng?
Lạc thái y chỉ lo tập trung suy nghĩ hoàn toàn quên mất thái tử còn đang ở bên cạnh chỉ lầm lũi đi về phía trước không hề lưu ý đến xung quanh.
Cẩm Bình có chút khó xử.
Ký Hành Châm khoác tay ý bảo không sao bọn họ cứ đi trước dẫn đường, hắn và A Âm đi theo sau.
Bốn người đi thẳng đến phòng của Ngọc Nha.
Nhìn người nằm ở trên giường sắc mặt vàng như nến, thiếu chút nữa thì A Âm đã không nhận ra đó là Ngọc Nha. Thấy nàng uể oải không có tinh thần nói chuyện, A Âm cũng không hỏi gì nhiều chỉ mời Lạc thái y đến chẩn bệnh.
Sau một hồi Lạc thái y bắt mạch sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Đợi khi chẩn đoán xong ông muốn hồi bẩm tin tức này cho Ký Hành Châm thì mới nhớ lại vừa rồi mình cứ mãi suy nghĩ nên đi trước. Nôn nóng muốn tìm Ký Hành Châm quay đầu lại tìm kiếm thì mới phát hiện người đã ở trong phòng.
Chỉ là lúc này Ký Hành Châm đang lôi kéo A Âm đi ra ngoài chỉ còn lại mình ông đứng ở đây.
Lạc thái y vội vàng tiến lên hành lễ Ký Hành Châm ngăn lại.
"Lạc đại nhân không cần đa lễ!" Ký Hành Châm nói: "Bổn thái tử chỉ muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, phải giải quyết như thế nào. Còn các lễ nghi kia thì tạm miễn đi!"
Lạc thái y quay đầu lại nhìn Ngọc Nha nằm trên giường. Mặc dù hai mắt Ngọc Nha nhắm nghiền tựa như ngủ thiếp đi nhưng ông vẫn không dám khinh suất làm dấu tay "Xin mời", cùng Ký Hành Châm và A Âm đi ra khỏi phòng.
"Chuyện này có chút phiền toái!" Lạc thái y giảm giọng nói đến mức thấp nhất: "Nếu không ngoài dự đoán thì đây thật đúng là ăn phải đồ gì đó không sạch sẽ."
Lúc đầu chẩn bệnh cho Nguyên Tiêu ông cũng nói là "Ăn đồ không sạch sẽ" cho đến hiện tại sau khi đã chẩn bệnh cho Ngọc Nha mà vẫn nói như cũ.
A Âm nhỏ giọng hỏi: "Vậy đó là vật có thể hại người?"
Nàng là đang ám hiệu đó chính là độc.
Lạc thái y có hơi chần chờ sau đó gật đầu, cẩn thận tỉ mỉ suy xét thêm lần nữa, nét mặt trở nên nặng nề gật đầu khẳng định.
"Xác định là vậy!" Ông nói: "Đúng đến tám chín phần mười."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro