H
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Đường Văn Tự dạng chân ngồi trên người Lý Tri Ý, hai chân giữ chặt thiên hạ dưới thân, không cho nàng động dậy, vừa cởi y phục trên cơ thể xuống, một lớp, hai lớp rồi ba lớp.
"Hầu gia, cơ thể thiếp khó chịu." Lý Tri Ý nghĩ sắp không tránh thoát được, định cùng hắn nói lý lẽ.
Động tác trên tay Đường Văn Tự không dừng tí nào, ngoài miệng vẫn không quên châm biếm nàng: "Vừa rồi nàng còn nói thân thể không sao, thế mà trong thời gian ngắn ngủi, phu nhân lại khó chịu chỗ nào?"
Trong chốc lát Lý Tri Ý nghẹn lời, nàng mới vừa nói thật sao?
Trong khi nàng đang bàng hoàng, Đường Văn Tự cũng đã cởi sạch vướng víu trên người. Cởi cho mình xong, hắn tiếp tục vươn tay về phía Lý Tri Ý.
Nàng ôm chặt ngực mình: "Chẳng phải Hầu gia mới đồng ý với lời thiếp nói sao, lẽ nào Hầu gia muốn đổi ý?"
"Bản Hầu chỉ nói có lý, chứ cũng không nghe theo, tại sao lại thành đổi ý chứ."
Nói xong, tay đã từ phía dưới luồn vào váy đỏ tươi của nàng. Lý Tri Ý bảo vệ được bên trên, nhưng không thủ được phía dưới, nàng tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, lồng ngực được bó buộc phập phồng, thu hút sự chú ý của nam nhân.
Đường Văn Tự xốc từng lớp váy lên, giống như đang vẽ một bông hoa mới chớm nở.
Chiếc cánh cuối cùng cũng bị nam nhân tháo xuống, Lý Tri Ý tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn chọc những ngón tay thon dài của mình vào, gảy hoa huyệt hơi sưng đỏ một cái, khiến thân thể mỏng manh của người dưới thân run rẩy. Trải qua một ngày một đêm, vùng đất hoang vu đã căng mịn chặt chẽ như lúc ban đầu, ngay cả một ngón tay cũng không xâm nhập được.
Ngón tay thô ráp của nam nhân mò mẫm tiểu huyệt đỏ ửng mềm mại của nữ nhân, thỉnh thoảng lại vân vê cánh hoa sưng lên, ấn nhiệt hạch ẩn sâu trong cánh hoa. Lý Tri Ý cắn môi dưới, cả hai đều không mở miệng. Một lát sau, nam nhân dường như khá hài lòng, giơ ngón tay lên: "Phu nhân, nàng ướt."
Lý Tri Ý chỉ nhìn thoáng qua, thấy trên ngón trỏ nam nhân lấp lánh tia nước, nàng nhắm mắt lại như sắp ra pháp trường: "Hầu gia muốn thì mời nhanh lên, thiếp còn phải kiểm tra đối chiếu sổ sách."
"Phu nhân nói nhanh, vậy ta đây chiều lòng nàng."
Đường Văn Tự vừa nói vừa tiến tới kéo áo Lý Tri Ý, nàng vô thức chống cự, sau đó nghe hắn nói: "Nếu như phu nhân không hợp tác như vậy, bản Hầu không thể mau được."
Nhân thấy thiên hạ bên dưới buông lỏng tay, Đường Văn Tự động tác dứt khoát kéo váy, đôi vú trắng nõn và tròn trịa run rẩy chui ra, giống như hai đỉnh núi tuyết cao ngất, ở giữa là một thung lũng vừa hẹp vừa sâu.
Ngày hôm qua hắn quá bận quá mệt mỏi, nên động phòng cũng chỉ qua loa phát tiết, hắn còn chưa dành thời gian đùa giỡn cặp vú đầy đặn này cho tốt đâu.
Đường Văn Tự véo núm vú đỏ thẫm ở phía trên, thành công khiến nữ nhân kêu lên một tiếng đau đớn.
Lý Tri Ý mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy nam nhân cúi đầu há miệng ngậm chặt phần trên mềm mại của nàng, nàng còn chưa kịp hoàn hồn, trước ngực lại một gặm cắn mút vào một hồi.
"Ưm..." Giống như một luồng sét xẹt qua, Lý Tri Ý không nhịn được kêu thành tiếng, nam nhân đang cày cấy một bên ngực nàng càng ngày càng hung bạo. Đồng thời, tay kia của hắn cũng không nhàn rỗi, thô bạo nhéo và xoa nắn cặp vú bên kia. Trong lúc nhất thời, tiếng tấm tắc mút miết cùng tiếng thở dốc nối tiếp nhau.
Rõ ràng hắn không nếm được mùi vị gì, nhưng lại mềm mại đến mức hắn không thể buông tay, cho đến khi đầu vú bị mút sưng lên như hạt lạc, xung quanh đầy vết cắn đỏ nhạt, hắn mới chuyển sang tiếp tục chiến đấu ở chiến trường bên kia, an ủi tâm trạng giấu kín của nữ nhân khó có thể mở miệng, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đang được bú bên này, bên kia cũng dần dần xuất hiện một cơn ngứa ngáy không nói nên lời, hai bàn tay to lớn của hắn xoa nắn giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nàng rất là khó nhịn nhưng nàng xấu hổ nói, chỉ có thể bị động chịu đựng tất cả sung sướng và khó nhịn nam nhân trao cho.
Phảng phất thời gian trôi qua thật lâu, khoái cảm trên ngực dần dần tê dại, cơn trống rỗng khó nhịn từ từ di chuyển xuống bụng dưới. Đôi mắt Lý Tri Ý mờ mờ ảo ảo, tay phải không biết từ lúc nào cũng bám chặt cánh tay bền chắc của nam nhân, giống như là muốn đẩy ra, nhưng lại tựa như muốn kéo người nọ lại gần mình hơn. Đôi chân thoát khỏi trói buộc của nam nhân cũng căng thẳng, cọ nhẹ vào nhau.
Đường Văn Tự lưu luyến không rời ngẩng đầu khỏi ngực Lý Tri Ý, trên môi hắn lấp lánh nước, hồng hào, lộ ra một chút quyến rũ.
Hạ thân hắn vừa cứng vừa đau, cảm nhận được nữ nhân có dấu hiệu động tình. Hắn nhanh chóng thò tay tìm tòi giữa hai chân nàng, quả nhiên chạm vào vùng đất trắng mịn trơn nhẵn. Hắn vươn ngón giữa thô ráp mò mẫm một hồi, tìm cái lỗ nhỏ trũng sâu, rồi mau chóng đút vào.
"Chậm, chậm chút..."
"Tuân lệnh phu nhân." Đường Văn Tự chậm tốc độ lại theo lời nàng, còn xấu xa đút thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay xù xì móc gảy xung quanh vách huyệt ấm áp trơn bóng, tìm kiếm điểm nhạy cảm.
Lý Tri Ý nức nở: "Không phải... Không." Ăn một ngón tay đã hơi căng đau rồi, hai ngón tay cùng đút vào khiến nàng cảm nhận cơn tê sâu sắc. Thế nhưng hoa huyệt phía dưới không nghe lời nàng, đến cũng không từ chối, cắn chặt hai ngón tay, không để lại một kẽ hở nào.
Ngón tay của Đường Văn Tự nhanh chóng di chuyển ra vào hoa huyệt: "Phu nhân nghe thấy không? Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của nàng vừa ăn ngón tay của bản hầu, vừa chảy nước lại còn phát ra tiếng vang."
Cơn sướng ập đến, lời nói dâm đãng của nam nhân cùng với tiếng hoa huyệt "ục ục" truyền vào trong lỗ tai Lý Tri Ý, khiến nàng mềm nhũn lại. Tay nàng càng nắm chặt tay Đường Văn Tự hơn, những ngón chân thon mượt cũng cong lên.
Nhưng khi khoái cảm sắp đạt đến đỉnh thì nam nhân lại rút ngón tay ra.
"Hầu gia, cơ thể thiếp khó chịu." Lý Tri Ý nghĩ sắp không tránh thoát được, định cùng hắn nói lý lẽ.
Động tác trên tay Đường Văn Tự không dừng tí nào, ngoài miệng vẫn không quên châm biếm nàng: "Vừa rồi nàng còn nói thân thể không sao, thế mà trong thời gian ngắn ngủi, phu nhân lại khó chịu chỗ nào?"
Trong chốc lát Lý Tri Ý nghẹn lời, nàng mới vừa nói thật sao?
Trong khi nàng đang bàng hoàng, Đường Văn Tự cũng đã cởi sạch vướng víu trên người. Cởi cho mình xong, hắn tiếp tục vươn tay về phía Lý Tri Ý.
Nàng ôm chặt ngực mình: "Chẳng phải Hầu gia mới đồng ý với lời thiếp nói sao, lẽ nào Hầu gia muốn đổi ý?"
"Bản Hầu chỉ nói có lý, chứ cũng không nghe theo, tại sao lại thành đổi ý chứ."
Nói xong, tay đã từ phía dưới luồn vào váy đỏ tươi của nàng. Lý Tri Ý bảo vệ được bên trên, nhưng không thủ được phía dưới, nàng tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, lồng ngực được bó buộc phập phồng, thu hút sự chú ý của nam nhân.
Đường Văn Tự xốc từng lớp váy lên, giống như đang vẽ một bông hoa mới chớm nở.
Chiếc cánh cuối cùng cũng bị nam nhân tháo xuống, Lý Tri Ý tuyệt vọng nhắm mắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chọc những ngón tay thon dài của mình vào, gảy hoa huyệt hơi sưng đỏ một cái, khiến thân thể mỏng manh của người dưới thân run rẩy. Trải qua một ngày một đêm, vùng đất hoang vu đã căng mịn chặt chẽ như lúc ban đầu, ngay cả một ngón tay cũng không xâm nhập được.
Ngón tay thô ráp của nam nhân mò mẫm tiểu huyệt đỏ ửng mềm mại của nữ nhân, thỉnh thoảng lại vân vê cánh hoa sưng lên, ấn nhiệt hạch ẩn sâu trong cánh hoa. Lý Tri Ý cắn môi dưới, cả hai đều không mở miệng. Một lát sau, nam nhân dường như khá hài lòng, giơ ngón tay lên: "Phu nhân, nàng ướt."
Lý Tri Ý chỉ nhìn thoáng qua, thấy trên ngón trỏ nam nhân lấp lánh tia nước, nàng nhắm mắt lại như sắp ra pháp trường: "Hầu gia muốn thì mời nhanh lên, thiếp còn phải kiểm tra đối chiếu sổ sách."
"Phu nhân nói nhanh, vậy ta đây chiều lòng nàng."
Đường Văn Tự vừa nói vừa tiến tới kéo áo Lý Tri Ý, nàng vô thức chống cự, sau đó nghe hắn nói: "Nếu như phu nhân không hợp tác như vậy, bản Hầu không thể mau được."
Nhân thấy thiên hạ bên dưới buông lỏng tay, Đường Văn Tự động tác dứt khoát kéo váy, đôi vú trắng nõn và tròn trịa run rẩy chui ra, giống như hai đỉnh núi tuyết cao ngất, ở giữa là một thung lũng vừa hẹp vừa sâu.
Ngày hôm qua hắn quá bận quá mệt mỏi, nên động phòng cũng chỉ qua loa phát tiết, hắn còn chưa dành thời gian đùa giỡn cặp vú đầy đặn này cho tốt đâu.
Đường Văn Tự véo núm vú đỏ thẫm ở phía trên, thành công khiến nữ nhân kêu lên một tiếng đau đớn.
Lý Tri Ý mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy nam nhân cúi đầu há miệng ngậm chặt phần trên mềm mại của nàng, nàng còn chưa kịp hoàn hồn, trước ngực lại một gặm cắn mút vào một hồi.
"Ưm..." Giống như một luồng sét xẹt qua, Lý Tri Ý không nhịn được kêu thành tiếng, nam nhân đang cày cấy một bên ngực nàng càng ngày càng hung bạo. Đồng thời, tay kia của hắn cũng không nhàn rỗi, thô bạo nhéo và xoa nắn cặp vú bên kia. Trong lúc nhất thời, tiếng tấm tắc mút miết cùng tiếng thở dốc nối tiếp nhau.
Rõ ràng hắn không nếm được mùi vị gì, nhưng lại mềm mại đến mức hắn không thể buông tay, cho đến khi đầu vú bị mút sưng lên như hạt lạc, xung quanh đầy vết cắn đỏ nhạt, hắn mới chuyển sang tiếp tục chiến đấu ở chiến trường bên kia, an ủi tâm trạng giấu kín của nữ nhân khó có thể mở miệng, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đang được bú bên này, bên kia cũng dần dần xuất hiện một cơn ngứa ngáy không nói nên lời, hai bàn tay to lớn của hắn xoa nắn giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nàng rất là khó nhịn nhưng nàng xấu hổ nói, chỉ có thể bị động chịu đựng tất cả sung sướng và khó nhịn nam nhân trao cho.
Phảng phất thời gian trôi qua thật lâu, khoái cảm trên ngực dần dần tê dại, cơn trống rỗng khó nhịn từ từ di chuyển xuống bụng dưới. Đôi mắt Lý Tri Ý mờ mờ ảo ảo, tay phải không biết từ lúc nào cũng bám chặt cánh tay bền chắc của nam nhân, giống như là muốn đẩy ra, nhưng lại tựa như muốn kéo người nọ lại gần mình hơn. Đôi chân thoát khỏi trói buộc của nam nhân cũng căng thẳng, cọ nhẹ vào nhau.
Đường Văn Tự lưu luyến không rời ngẩng đầu khỏi ngực Lý Tri Ý, trên môi hắn lấp lánh nước, hồng hào, lộ ra một chút quyến rũ.
Hạ thân hắn vừa cứng vừa đau, cảm nhận được nữ nhân có dấu hiệu động tình. Hắn nhanh chóng thò tay tìm tòi giữa hai chân nàng, quả nhiên chạm vào vùng đất trắng mịn trơn nhẵn. Hắn vươn ngón giữa thô ráp mò mẫm một hồi, tìm cái lỗ nhỏ trũng sâu, rồi mau chóng đút vào.
"Chậm, chậm chút..."
"Tuân lệnh phu nhân." Đường Văn Tự chậm tốc độ lại theo lời nàng, còn xấu xa đút thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay xù xì móc gảy xung quanh vách huyệt ấm áp trơn bóng, tìm kiếm điểm nhạy cảm.
Lý Tri Ý nức nở: "Không phải... Không." Ăn một ngón tay đã hơi căng đau rồi, hai ngón tay cùng đút vào khiến nàng cảm nhận cơn tê sâu sắc. Thế nhưng hoa huyệt phía dưới không nghe lời nàng, đến cũng không từ chối, cắn chặt hai ngón tay, không để lại một kẽ hở nào.
Ngón tay của Đường Văn Tự nhanh chóng di chuyển ra vào hoa huyệt: "Phu nhân nghe thấy không? Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của nàng vừa ăn ngón tay của bản hầu, vừa chảy nước lại còn phát ra tiếng vang."
Cơn sướng ập đến, lời nói dâm đãng của nam nhân cùng với tiếng hoa huyệt "ục ục" truyền vào trong lỗ tai Lý Tri Ý, khiến nàng mềm nhũn lại. Tay nàng càng nắm chặt tay Đường Văn Tự hơn, những ngón chân thon mượt cũng cong lên.
Nhưng khi khoái cảm sắp đạt đến đỉnh thì nam nhân lại rút ngón tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro