H
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Phạch phạch phạch... Dương vật ra vào nhanh đến nỗi không thấy bóng, chỉ nghe thấy tiếng cắm phọt phẹt. Sạp giường thấp dưới thân hai người cũng không chịu nổi lực, kêu cọt kẹt.
Đường Văn Tự càng làm càng hứng, cảm nhận được huyệt thịt đang co giật là biết Lý Tri Ý sắp lên đỉnh. Hắn nhắm mắt lại và thực hiện cú nước rút cuối cùng sau hàng chục lần đưa đẩy. Hắn phun tinh dịch đặc sệt vào vách cửa cung.
Gần như cùng lúc đó, một dòng nước trong suốt bắn ra từ hoa huyệt, xối ướt háng Đường Văn Tự - Lý Tri Ý bắn nước lên đỉnh.
Đường Văn Tự có chút khó tin và kích động, cơ thể này nhạy cảm hơn hắn nghĩ. Đây mới là lần thứ hai bị hắn làm mà có thể văng nước, ai có thể ngờ tới dưới dáng dấp đoan trang này là một thân thể mẫn cảm dâm đãng.
Sau khi mây tan mưa tạnh, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau, Đường Văn Tự thấy Lý Tri Ý yên lặng dị thường, lập tức duỗi thẳng người nàng ra, chỉ thấy nàng đã ngất đi.
Hắn kéo tay nàng thăm dò, may quá, chỉ là hôn mê chứ không sao. Hắn nóng lòng muốn dạy dỗ Lý Tri Ý thành phụ nhân phóng túng trên giường, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hỏng nàng, dù sao nàng vẫn là Hầu phu nhân đoan trang.
Hắn vòng hai chân của Lý Tri Ý qua eo mình, duy trì tư thế này ôm nàng xuống giường, vừa đi, côn thịt nửa mềm dưới đáy quần tùy ý chọc vào hoa huyệt, dần dần cứng lên, đẩy vào trong hoa huyệt căng kín ấy.
Đường Văn Tự đặt nàng xuống giường, từ từ rút côn thịt ra, phập một tiếng, tinh dịch bị dâm thủy pha loãng ào ạt tuôn ra, vấy bẩn khắp hoa huyệt sưng đỏ, lộn xộn.
Yết hầu hắn lăn tăn, hắn lại muốn nữa rồi thế nhưng ngày mai còn phải dẫn Lý Tri Ý tiến cung, không thể làm cho nàng không xuống được giường nên hắn phải nhịn xuống.
Đường Văn Tự vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng của Lý Tri Ý: "Lần này ghi sổ trước, lần tới bản hầu nhất định phải tận hứng."
"Ưm..." Lý Tri Ý cảm thấy mặt hơi ngứa, hừ một tiếng.
Đường Văn Tự cười tươi: "Phu nhân đồng ý hả?"
Lý Tri Ý quay mặt đi, hoàn toàn không biết rằng mình đã rơi vào bẫy của một nam nhân khi đang ngủ.
___
"Phu nhân."
Lý Tri Ý còn đang ngủ, nghe thấy giọng nói của A Lan bên tai, thì lập tức mở mắt ra. Nàng sững sờ nhìn góc màn đỏ thẫm một lúc, cảm giác vô cùng xa lạ. Rõ ràng màn của nàng màu xanh cơ mà. Cho dù trong số các màu đỏ, chỉ có màu đỏ tươi là được nàng yêu thích nhất, màu đỏ thẫm đã quá lỗi mốt.
"Phu nhân..." Thấy Lý Tri Ý ngây người mở to mắt, A Lan lo lắng gọi nàng tiếp.
Giọng nói của A Lan kéo Lý Tri Ý trở lại hiện thực, đôi mắt nàng dần sáng tỏ, cố gắng chống giường ngồi dậy.
"Hít hà."
A Lan nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng: "Có phải phu nhân còn chưa khỏe không, để A Lan đi lấy thuốc mỡ."
"Ta làm sao vậy?"
A Lan lại càng hoảng sợ, hỏi nàng: "Phu nhân không nhớ sao?"
Sau khi được A Lan nhắc nhở, mọi chuyện ngày hôm qua đều hiện lên trong đầu Lý Tri Ý. Tư thế xấu hổ, ngôn ngữ tục tằng của nam nhân, còn có... Cơn vui sướng như sắp chết. Một khắc cuối cùng hung hăng và kịch liệt nhất, hạ thể giống như chết lặng, cơ thể cũng không phải là của mình, dường như bị cơn sóng lớn đánh qua cuốn nàng vào biển sâu. Về sau như thế nào thì nàng không biết không nhớ gì cả.
Con mắt Lý Tri Ý trợn trừng, như thể vừa mới cố gắng trải qua cái gì đó: "Ta... Ngất xỉu?"
Vẻ mặt A Lan hơi sầu khổ: "Vâng, Hầu gia nói ngài không sao cả, chỉ là ngất xỉu thôi. Sau đó cho nô tỳ ít thuốc mỡ, bảo nô tỳ bôi thuốc cho ngài."
A Lan nhớ hôm qua, Hầu gia sảng khoái ra mở cửa, trên người khoác bộ y phục lỏng lẻo, lộ ra mấy vết đỏ nho nhỏ trên ngực, không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Tất cả nha hoàn đều đỏ mặt xấu hổ, chỉ có nàng ấy lo lắng phu nhân xảy ra chuyện khổ sở gì chăng, bằng không một người luôn biết kiềm chế bản thân như ngài ấy sao cào thành như vậy chứ.
Quả nhiên, Hầu gia lại có thể làm phu nhân hôn mê rồi! Nàng ấy gấp đến mức muốn đi tìm đại phu, sau đó Hầu gia lại nói phu nhân không sao đâu, chỉ là hơi trầy xước, bôi chút thuốc mỡ sẽ không sao cả. Dáng vẻ thong dong tự tại quả thực rất chói mắt. Nhưng hắn là Hầu gia, là người đứng đầu Tuyên Võ Hầu phủ nên A Lan không thể làm gì khác hơn là đè bất mãn trong lòng lại, im lặng làm việc.
"A Lan, có chuyện gì sao?" Chủ tớ ở chung nhiều năm, Lý Tri Ý dễ dàng nhìn ra A Lan đang cố nín nhịn.
"Cô nương, người bên ngoài đều nói Hầu gia dịu dàng có học thức, nhưng sao ngài ấy lại đối xử với ngài như thế chứ, quả nhiên lời đồn không đáng tin." Lúc đầu nàng ấy còn mừng vì cô nương nhà mình gả cho vị hôn phu tốt, kết quả... Là một người nhẫn tâm bạc tình.
Lý Tri Ý không vội sửa cách gọi nàng ấy cho đúng, chỉ nói: "A Lan, Hầu gia là người thế nào không quan trọng, muội chỉ cần biết ngài ấy là Tuyên Võ Hầu. Cho dù muội không thích thì cũng không được tiết lộ nửa điểm, nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được muội, nghe không?"
A Lan thu lại vẻ bất mãn trên mặt: "Dạ biết cô nương."
Lý Tri Ý bất lực đỡ trán: "Gọi ta là phu nhân." Lý Tri Ý không muốn nuông chiều nàng ấy, dù sao A Lan đơn thuần dễ bị người có tâm lợi dụng, nàng làm chủ tử chẳng phải đứng chịu mũi sào sao.
"Vâng... Phu nhân."
"Cầm thuốc mỡ cho ta!"
Đường Văn Tự càng làm càng hứng, cảm nhận được huyệt thịt đang co giật là biết Lý Tri Ý sắp lên đỉnh. Hắn nhắm mắt lại và thực hiện cú nước rút cuối cùng sau hàng chục lần đưa đẩy. Hắn phun tinh dịch đặc sệt vào vách cửa cung.
Gần như cùng lúc đó, một dòng nước trong suốt bắn ra từ hoa huyệt, xối ướt háng Đường Văn Tự - Lý Tri Ý bắn nước lên đỉnh.
Đường Văn Tự có chút khó tin và kích động, cơ thể này nhạy cảm hơn hắn nghĩ. Đây mới là lần thứ hai bị hắn làm mà có thể văng nước, ai có thể ngờ tới dưới dáng dấp đoan trang này là một thân thể mẫn cảm dâm đãng.
Sau khi mây tan mưa tạnh, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau, Đường Văn Tự thấy Lý Tri Ý yên lặng dị thường, lập tức duỗi thẳng người nàng ra, chỉ thấy nàng đã ngất đi.
Hắn kéo tay nàng thăm dò, may quá, chỉ là hôn mê chứ không sao. Hắn nóng lòng muốn dạy dỗ Lý Tri Ý thành phụ nhân phóng túng trên giường, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hỏng nàng, dù sao nàng vẫn là Hầu phu nhân đoan trang.
Hắn vòng hai chân của Lý Tri Ý qua eo mình, duy trì tư thế này ôm nàng xuống giường, vừa đi, côn thịt nửa mềm dưới đáy quần tùy ý chọc vào hoa huyệt, dần dần cứng lên, đẩy vào trong hoa huyệt căng kín ấy.
Đường Văn Tự đặt nàng xuống giường, từ từ rút côn thịt ra, phập một tiếng, tinh dịch bị dâm thủy pha loãng ào ạt tuôn ra, vấy bẩn khắp hoa huyệt sưng đỏ, lộn xộn.
Yết hầu hắn lăn tăn, hắn lại muốn nữa rồi thế nhưng ngày mai còn phải dẫn Lý Tri Ý tiến cung, không thể làm cho nàng không xuống được giường nên hắn phải nhịn xuống.
Đường Văn Tự vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng của Lý Tri Ý: "Lần này ghi sổ trước, lần tới bản hầu nhất định phải tận hứng."
"Ưm..." Lý Tri Ý cảm thấy mặt hơi ngứa, hừ một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Văn Tự cười tươi: "Phu nhân đồng ý hả?"
Lý Tri Ý quay mặt đi, hoàn toàn không biết rằng mình đã rơi vào bẫy của một nam nhân khi đang ngủ.
___
"Phu nhân."
Lý Tri Ý còn đang ngủ, nghe thấy giọng nói của A Lan bên tai, thì lập tức mở mắt ra. Nàng sững sờ nhìn góc màn đỏ thẫm một lúc, cảm giác vô cùng xa lạ. Rõ ràng màn của nàng màu xanh cơ mà. Cho dù trong số các màu đỏ, chỉ có màu đỏ tươi là được nàng yêu thích nhất, màu đỏ thẫm đã quá lỗi mốt.
"Phu nhân..." Thấy Lý Tri Ý ngây người mở to mắt, A Lan lo lắng gọi nàng tiếp.
Giọng nói của A Lan kéo Lý Tri Ý trở lại hiện thực, đôi mắt nàng dần sáng tỏ, cố gắng chống giường ngồi dậy.
"Hít hà."
A Lan nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng: "Có phải phu nhân còn chưa khỏe không, để A Lan đi lấy thuốc mỡ."
"Ta làm sao vậy?"
A Lan lại càng hoảng sợ, hỏi nàng: "Phu nhân không nhớ sao?"
Sau khi được A Lan nhắc nhở, mọi chuyện ngày hôm qua đều hiện lên trong đầu Lý Tri Ý. Tư thế xấu hổ, ngôn ngữ tục tằng của nam nhân, còn có... Cơn vui sướng như sắp chết. Một khắc cuối cùng hung hăng và kịch liệt nhất, hạ thể giống như chết lặng, cơ thể cũng không phải là của mình, dường như bị cơn sóng lớn đánh qua cuốn nàng vào biển sâu. Về sau như thế nào thì nàng không biết không nhớ gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con mắt Lý Tri Ý trợn trừng, như thể vừa mới cố gắng trải qua cái gì đó: "Ta... Ngất xỉu?"
Vẻ mặt A Lan hơi sầu khổ: "Vâng, Hầu gia nói ngài không sao cả, chỉ là ngất xỉu thôi. Sau đó cho nô tỳ ít thuốc mỡ, bảo nô tỳ bôi thuốc cho ngài."
A Lan nhớ hôm qua, Hầu gia sảng khoái ra mở cửa, trên người khoác bộ y phục lỏng lẻo, lộ ra mấy vết đỏ nho nhỏ trên ngực, không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Tất cả nha hoàn đều đỏ mặt xấu hổ, chỉ có nàng ấy lo lắng phu nhân xảy ra chuyện khổ sở gì chăng, bằng không một người luôn biết kiềm chế bản thân như ngài ấy sao cào thành như vậy chứ.
Quả nhiên, Hầu gia lại có thể làm phu nhân hôn mê rồi! Nàng ấy gấp đến mức muốn đi tìm đại phu, sau đó Hầu gia lại nói phu nhân không sao đâu, chỉ là hơi trầy xước, bôi chút thuốc mỡ sẽ không sao cả. Dáng vẻ thong dong tự tại quả thực rất chói mắt. Nhưng hắn là Hầu gia, là người đứng đầu Tuyên Võ Hầu phủ nên A Lan không thể làm gì khác hơn là đè bất mãn trong lòng lại, im lặng làm việc.
"A Lan, có chuyện gì sao?" Chủ tớ ở chung nhiều năm, Lý Tri Ý dễ dàng nhìn ra A Lan đang cố nín nhịn.
"Cô nương, người bên ngoài đều nói Hầu gia dịu dàng có học thức, nhưng sao ngài ấy lại đối xử với ngài như thế chứ, quả nhiên lời đồn không đáng tin." Lúc đầu nàng ấy còn mừng vì cô nương nhà mình gả cho vị hôn phu tốt, kết quả... Là một người nhẫn tâm bạc tình.
Lý Tri Ý không vội sửa cách gọi nàng ấy cho đúng, chỉ nói: "A Lan, Hầu gia là người thế nào không quan trọng, muội chỉ cần biết ngài ấy là Tuyên Võ Hầu. Cho dù muội không thích thì cũng không được tiết lộ nửa điểm, nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được muội, nghe không?"
A Lan thu lại vẻ bất mãn trên mặt: "Dạ biết cô nương."
Lý Tri Ý bất lực đỡ trán: "Gọi ta là phu nhân." Lý Tri Ý không muốn nuông chiều nàng ấy, dù sao A Lan đơn thuần dễ bị người có tâm lợi dụng, nàng làm chủ tử chẳng phải đứng chịu mũi sào sao.
"Vâng... Phu nhân."
"Cầm thuốc mỡ cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro