H
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Lý Tri Ý ngại nhờ A Lan giúp nàng bôi thuốc, chỉ bảo nàng ấy ra ngoài đợi, còn nàng tự cởi tiết khố của mình. Nàng nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có ai mới đỏ mặt từ từ dang chân ra xem.
Nơi đó khá khô ráo, nhưng vẫn sưng đỏ, giống như cây hải đường bị mưa gió vùi dập, vừa nhìn là hiểu bị nam nhân hung hăng yêu thương. Mặc dù hình dung khá thê thảm, nhưng vết thương cũng không quá đau, ít nhất đỡ hơn hôm qua, chắc là do công lao của thuốc mỡ.
Lý Tri Ý thầm mắng trong lòng, hôm qua nàng đau nhức thành như vậy cũng không thấy hắn lấy ra. Xem ra hắn không chỉ bạc tình, mà còn hành sự vô cùng tùy tâm sở dục. Giống như hôm qua, hắn muốn làm gì thì làm, mặc kệ người bên ngoài như thế nào.
Đây chính là người nàng gả.
Lý Tri Ý tự giễu lắc đầu, vội vàng thoa thuốc, sau đó đặt lọ thuốc đàng hoàng vào của hồi môn bàn trang điểm.
"Người đến."
Nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, A Lan đi ở phía trước, tâm tình trên mặt cũng che đậy rất tốt, Lý Tri Ý thoáng yên tâm một chút.
Lý Tri Ý tắm rửa xong xuôi, nàng ngồi trước bàn trang điểm, để cho tỳ nữ trang điểm cho mình.
Lông mày lá liễu cong cong, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài như thác nước được búi cao, cuối cùng là bộ trang sức màu hồng bảo ngọc, kiểu trang điểm này hiện nay không phổ biến nhưng nó đơn giản và hợp với thân phận của nàng, bởi nàng không cần quá cầu kỳ chọn trang điểm da mặt lạ mắt làm gì, phù hợp là tốt rồi.
Lý Tri Ý nhìn diện mạo khác lạ của mình trong gương, một hồi lâu khiến cho tỳ nữ trang điểm cho nàng sợ nàng không vừa lòng chỗ nào, nên thở cũng không dám thở mạnh. Nàng ấy không có nhân mạch trong phủ, cho nên hôm nay mới bị đẩy ra. Dù sao hôm qua mới lập quy củ, tất cả mọi người đều sợ chính mình sẽ lên thớt, nên ai cũng không muốn đi càn quấy ủng hộ.
"Trang điểm có thể chấp nhận được, thưởng."
Nghe vậy, tỳ nữ trong phòng giật mình, mà đây mới chỉ là "có thể chấp nhận" đã được thưởng rồi, nếu như trang điểm tốt chẳng lẽ còn được thưởng nhiều hơn chăng? Trong lúc nhất thời, tuy sắc mặt mọi người chưa đổi, nhưng trong lòng đều có tính toán nho nhỏ.
Tỳ nữ thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính hành lễ: "Nô tỳ tạ phu nhân ban thưởng."
Lý Tri Ý đứng lên, dang hai tay ra, bảo người thay y phục cho nàng: "Người tên là gì, đã hầu hạ ở Hầu phủ bao lâu rồi?"
"Nô tỳ tên A Lâm, vào phủ đã được hơn ba năm."
"Từ giờ trở đi người sẽ hầu hạ trang điểm!"
A Lâm trải qua một phen thấp thỏm, đã bình tĩnh rất nhiều, đáp: "Vâng phu nhân."
Ở ngoài cửa Hầu phủ, xe ngựa đã sẵn sàng, Đường Văn Tự ngồi trong xe ngựa một lúc trước khi Lý Tri Ý chầm chậm đi tới.
Một bàn tay vén rèm lên, Đường Văn Tự nheo mắt vì ánh sáng. Nhìn kỹ lại, hắn thấy Lý Tri Ý hơi khom người, lông mày hơi rũ xuống, mặc dù ngược chiều ánh sáng nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt trái xoan, chiếc cổ thon thả và mảnh ngực nhỏ lộ ra đều trắng nõn nà, trên người nàng mặc bộ xiêm y tơ lụa sang trọng lộng lẫy, thân hình óng ánh uyển chuyển, so với làn da đẹp như ngọc, không biết cái nào bắt mắt hơn.
Lý Tri Ý phúc thân: "Thiếp tới chậm, Hầu gia chớ trách."
Đường Văn Tự không chút kiêng kỵ đặt ánh mắt trên người nàng, đáp: "Không sao, phu nhân lên đây đi." Nói rồi còn vươn một tay ra.
Lý Tri Ý đặt tay mình lên tay người nọ, hắn hơi dùng sức một chút kéo nàng vào trong. Rèm buông xuống, không ai thấy được, Tuyên Võ Hầu và phu nhân cùng ngã trên giường nhỏ.
Lý Tri Ý lập tức đứng dậy khỏi người hắn, ngồi xuống đối diện, nghiến răng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hầu gia, ngài lại 'không chú ý tiểu tiết' rồi, làm gì cũng phải có giới hạn, đây là trên xe ngựa." Lý Tri Ý còn một câu chưa nói: Không phải nơi ngài động đực.
Đường Văn Tự chống cơ thể lên, nheo mắt nhìn Lý Tri Ý đang sửa sang xiêm y.
"Rõ ràng không loạn, sao sửa sang tỉ mỉ như thế làm gì?"
Lý Tri Ý liếc hắn, thấy hắn ăn mặc rất thỏa đáng, nhưng so với nàng thì ít rườm rà hơn nhiều.
"Thiếp cũng vì tốt cho Hầu gia, xiêm y thiếp không chỉnh tề thì sẽ làm mất thể diện của Tuyên Võ Hầu phủ."
Ánh mắt Đường Văn Tự dừng trên đường viền cổ áo hơi hở của nàng, ngụ ý nói: "Bản hầu không sợ mất mặt mũi." Hắn còn muốn thử trên xe ngựa nữa kìa.
Lý Tri Ý bị ánh mắt này của hắn dọa sợ ròi, hôm qua hắn cũng nhìn mình như vậy, sau đó ôm nàng vào nhà giằng co nửa ngày. Nàng vội vàng siết chặt cổ áo hơn một chút.
Đường Văn Tự mất hết hứng thú mà đi nhìn chỗ khác, trong lòng lại suy nghĩ xem khi nào có thể ôm Lý Tri Ý làm trên xe ngựa một hồi. Hắn ở đế đô đủ lâu rồi, sắp kết thúc thời gian nghỉ hôn lễ, cần phải trở về Nhạn Tây. Nàng quá bảo thủ, cơ thể mới bị hắn khai phá nên trong thời gian ngắn, chắc là không thể tiếp thu chuyện mây mưa trên xe ngựa được.
Cả đoạn đường hai người không nói chuyện, lúc đến hoàng cung, Đường Văn Tự chỉ dặn dò một câu: "Nói ít sai ít, nhất là trước mặt hoàng hậu, từ trước đến nay bà ta không hợp Tuyên Võ Hầu phủ."
Lâu hoàng hậu là người nhà họ Lâu, bây giờ hoàng thượng coi trọng Tuyên Võ Hầu phủ nên chắc chắn bà ta kiêng kỵ rồi, trong lòng Lý Tri Ý rõ ràng: "Hầu gia yên tâm, thiếp có chừng mực."
Đường Văn Tự nhìn nàng bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng sắp phải trải qua gió dữ, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện bên trong?
"Nhạc phụ đại nhân nói cho nàng biết rồi?"
"Phụ thân chỉ nói khái quát đại cục, còn lại thiếp không biết."
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Đường Văn Tự, hắn không ngờ Lý Trường Lâm sẽ nói chính sự cho nữ nhi mình biết. Đương nhiên, chuyện hắn không biết còn rất nhiều, dù sao hiện nay hiểu biết của hắn về phu nhân mình chỉ dừng lại ở phương diện thân thể mà thôi.
Đường Văn Tự cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ phu nhân của hắn dường như trên giường cũng vậy, một khi bị bắt nạt vẫn kiên trì chống đỡ: "Mà thôi, nếu hoàng hậu làm loạn thì không cần kiêng nể gì, đừng để dễ dàng bị bắt nạt, cũng ném mặt mũi bản hầu đi."
Lý Tri Ý biết hắn lo lắng cho mình, vì vậy nàng không phản đối, chỉ nhắc lại: "Thiếp có chừng mực."
Đường Văn Tự dịu dàng cười cười, ánh mắt tỏa tia sáng: "Phu nhân bị ủy khuất cũng không cần gắng gượng chống đỡ, bản hầu sẽ đòi lại cho nàng."
Lý Tri Ý mỉm cười, không trả lời nữa.
Nơi đó khá khô ráo, nhưng vẫn sưng đỏ, giống như cây hải đường bị mưa gió vùi dập, vừa nhìn là hiểu bị nam nhân hung hăng yêu thương. Mặc dù hình dung khá thê thảm, nhưng vết thương cũng không quá đau, ít nhất đỡ hơn hôm qua, chắc là do công lao của thuốc mỡ.
Lý Tri Ý thầm mắng trong lòng, hôm qua nàng đau nhức thành như vậy cũng không thấy hắn lấy ra. Xem ra hắn không chỉ bạc tình, mà còn hành sự vô cùng tùy tâm sở dục. Giống như hôm qua, hắn muốn làm gì thì làm, mặc kệ người bên ngoài như thế nào.
Đây chính là người nàng gả.
Lý Tri Ý tự giễu lắc đầu, vội vàng thoa thuốc, sau đó đặt lọ thuốc đàng hoàng vào của hồi môn bàn trang điểm.
"Người đến."
Nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, A Lan đi ở phía trước, tâm tình trên mặt cũng che đậy rất tốt, Lý Tri Ý thoáng yên tâm một chút.
Lý Tri Ý tắm rửa xong xuôi, nàng ngồi trước bàn trang điểm, để cho tỳ nữ trang điểm cho mình.
Lông mày lá liễu cong cong, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài như thác nước được búi cao, cuối cùng là bộ trang sức màu hồng bảo ngọc, kiểu trang điểm này hiện nay không phổ biến nhưng nó đơn giản và hợp với thân phận của nàng, bởi nàng không cần quá cầu kỳ chọn trang điểm da mặt lạ mắt làm gì, phù hợp là tốt rồi.
Lý Tri Ý nhìn diện mạo khác lạ của mình trong gương, một hồi lâu khiến cho tỳ nữ trang điểm cho nàng sợ nàng không vừa lòng chỗ nào, nên thở cũng không dám thở mạnh. Nàng ấy không có nhân mạch trong phủ, cho nên hôm nay mới bị đẩy ra. Dù sao hôm qua mới lập quy củ, tất cả mọi người đều sợ chính mình sẽ lên thớt, nên ai cũng không muốn đi càn quấy ủng hộ.
"Trang điểm có thể chấp nhận được, thưởng."
Nghe vậy, tỳ nữ trong phòng giật mình, mà đây mới chỉ là "có thể chấp nhận" đã được thưởng rồi, nếu như trang điểm tốt chẳng lẽ còn được thưởng nhiều hơn chăng? Trong lúc nhất thời, tuy sắc mặt mọi người chưa đổi, nhưng trong lòng đều có tính toán nho nhỏ.
Tỳ nữ thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính hành lễ: "Nô tỳ tạ phu nhân ban thưởng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tri Ý đứng lên, dang hai tay ra, bảo người thay y phục cho nàng: "Người tên là gì, đã hầu hạ ở Hầu phủ bao lâu rồi?"
"Nô tỳ tên A Lâm, vào phủ đã được hơn ba năm."
"Từ giờ trở đi người sẽ hầu hạ trang điểm!"
A Lâm trải qua một phen thấp thỏm, đã bình tĩnh rất nhiều, đáp: "Vâng phu nhân."
Ở ngoài cửa Hầu phủ, xe ngựa đã sẵn sàng, Đường Văn Tự ngồi trong xe ngựa một lúc trước khi Lý Tri Ý chầm chậm đi tới.
Một bàn tay vén rèm lên, Đường Văn Tự nheo mắt vì ánh sáng. Nhìn kỹ lại, hắn thấy Lý Tri Ý hơi khom người, lông mày hơi rũ xuống, mặc dù ngược chiều ánh sáng nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt trái xoan, chiếc cổ thon thả và mảnh ngực nhỏ lộ ra đều trắng nõn nà, trên người nàng mặc bộ xiêm y tơ lụa sang trọng lộng lẫy, thân hình óng ánh uyển chuyển, so với làn da đẹp như ngọc, không biết cái nào bắt mắt hơn.
Lý Tri Ý phúc thân: "Thiếp tới chậm, Hầu gia chớ trách."
Đường Văn Tự không chút kiêng kỵ đặt ánh mắt trên người nàng, đáp: "Không sao, phu nhân lên đây đi." Nói rồi còn vươn một tay ra.
Lý Tri Ý đặt tay mình lên tay người nọ, hắn hơi dùng sức một chút kéo nàng vào trong. Rèm buông xuống, không ai thấy được, Tuyên Võ Hầu và phu nhân cùng ngã trên giường nhỏ.
Lý Tri Ý lập tức đứng dậy khỏi người hắn, ngồi xuống đối diện, nghiến răng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hầu gia, ngài lại 'không chú ý tiểu tiết' rồi, làm gì cũng phải có giới hạn, đây là trên xe ngựa." Lý Tri Ý còn một câu chưa nói: Không phải nơi ngài động đực.
Đường Văn Tự chống cơ thể lên, nheo mắt nhìn Lý Tri Ý đang sửa sang xiêm y.
"Rõ ràng không loạn, sao sửa sang tỉ mỉ như thế làm gì?"
Lý Tri Ý liếc hắn, thấy hắn ăn mặc rất thỏa đáng, nhưng so với nàng thì ít rườm rà hơn nhiều.
"Thiếp cũng vì tốt cho Hầu gia, xiêm y thiếp không chỉnh tề thì sẽ làm mất thể diện của Tuyên Võ Hầu phủ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Đường Văn Tự dừng trên đường viền cổ áo hơi hở của nàng, ngụ ý nói: "Bản hầu không sợ mất mặt mũi." Hắn còn muốn thử trên xe ngựa nữa kìa.
Lý Tri Ý bị ánh mắt này của hắn dọa sợ ròi, hôm qua hắn cũng nhìn mình như vậy, sau đó ôm nàng vào nhà giằng co nửa ngày. Nàng vội vàng siết chặt cổ áo hơn một chút.
Đường Văn Tự mất hết hứng thú mà đi nhìn chỗ khác, trong lòng lại suy nghĩ xem khi nào có thể ôm Lý Tri Ý làm trên xe ngựa một hồi. Hắn ở đế đô đủ lâu rồi, sắp kết thúc thời gian nghỉ hôn lễ, cần phải trở về Nhạn Tây. Nàng quá bảo thủ, cơ thể mới bị hắn khai phá nên trong thời gian ngắn, chắc là không thể tiếp thu chuyện mây mưa trên xe ngựa được.
Cả đoạn đường hai người không nói chuyện, lúc đến hoàng cung, Đường Văn Tự chỉ dặn dò một câu: "Nói ít sai ít, nhất là trước mặt hoàng hậu, từ trước đến nay bà ta không hợp Tuyên Võ Hầu phủ."
Lâu hoàng hậu là người nhà họ Lâu, bây giờ hoàng thượng coi trọng Tuyên Võ Hầu phủ nên chắc chắn bà ta kiêng kỵ rồi, trong lòng Lý Tri Ý rõ ràng: "Hầu gia yên tâm, thiếp có chừng mực."
Đường Văn Tự nhìn nàng bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng sắp phải trải qua gió dữ, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện bên trong?
"Nhạc phụ đại nhân nói cho nàng biết rồi?"
"Phụ thân chỉ nói khái quát đại cục, còn lại thiếp không biết."
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Đường Văn Tự, hắn không ngờ Lý Trường Lâm sẽ nói chính sự cho nữ nhi mình biết. Đương nhiên, chuyện hắn không biết còn rất nhiều, dù sao hiện nay hiểu biết của hắn về phu nhân mình chỉ dừng lại ở phương diện thân thể mà thôi.
Đường Văn Tự cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghĩ phu nhân của hắn dường như trên giường cũng vậy, một khi bị bắt nạt vẫn kiên trì chống đỡ: "Mà thôi, nếu hoàng hậu làm loạn thì không cần kiêng nể gì, đừng để dễ dàng bị bắt nạt, cũng ném mặt mũi bản hầu đi."
Lý Tri Ý biết hắn lo lắng cho mình, vì vậy nàng không phản đối, chỉ nhắc lại: "Thiếp có chừng mực."
Đường Văn Tự dịu dàng cười cười, ánh mắt tỏa tia sáng: "Phu nhân bị ủy khuất cũng không cần gắng gượng chống đỡ, bản hầu sẽ đòi lại cho nàng."
Lý Tri Ý mỉm cười, không trả lời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro