Sóng Gió Trong...
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Xe ngựa nhàn nhã dừng lại, Đường Văn Tự xuống xe trước, một tay vén rèm, một tay vươn về hướng Lý Tri Ý.
Lý Tri Ý ngẩn người, thấy trên mặt hắn lộ nụ cười nhạt nhòa, giống như một trượng phu quan tâm chăm sóc thê tử. Khiến cho nàng gần như tưởng rằng lưu manh hư hỏng trước đó là giả dối.
"Phu nhân, đừng nói là muốn bản hầu ôm xuống nhé."
Người ngoài nghe được thì thấy đây là phu thê mới cưới ngọt ngào, nhưng chỉ có Lý Tri Ý đối mặt với Đường Văn Tự mới biết, ánh mắt nam nhân không đứng đắn như thế nào.
"Hầu gia và phu nhân đúng là uyên ương quyến lữ, khiến người ngoài ghen tị không thôi."
Nghe được tiếng người bên ngoài, Lý Tri Ý vứt mộng tưởng vừa rồi qua sau lưng. Dịu dàng của nam nhân này chỉ là vỏ bọc, quả nhiên là để cho người ngoài nhìn thấy.
Hắn vui vẻ diễn, Lý Tri Ý không thể không phối hợp, nàng từ từ đáp lại: "Thiếp cảm ơn Hầu gia quan tâm."
Nàng đặt đầu ngón tay lên tay hắn, ưu nhã xuống xe ngựa.
Con đường cung điện dài không thể nhìn thấy trong nháy mắt, hai người một trước một sau đi vào Hàm Quang điện.
Vẻ ngoài Đường Văn Tự xuất chúng, hơn nữa nhóm cung nhân cũng không biết bộ mặt thật của hắn, bọn họ đi xa một chút vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Vị quý nhân nào đó? Rất tuấn tú, sao chưa từng gặp nhỉ."
"Đó là Tuyên Võ Hầu, quanh năm ở quân doanh rất ít khi hồi kinh."
"Người đế đô đều khen Tuyên Võ Hầu văn võ song toàn, không ngờ tướng mạo cũng xếp vào hàng cao cấp nhất." Giọng nói của cung nữ nọ hơi tiếc hận. Sau đó, Lý Tri Ý cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình.
Bây giờ nàng nghe mấy cái lời này, ngay cả trong lòng cũng lười buồn cười, nàng đi sau Đường Văn Tự nửa bước, vừa bước lặng lẽ vừa nghĩ lại các việc trước đây.
Nàng từng gặp Cảnh Xương Đế hai lần rồi, lần đầu tiên là lúc nàng sáu tuổi. Nàng theo sau phụ thân, quỳ lạy rất không thành thục. Lúc đó Cảnh Xương Đế đang ở tuổi tráng niên, ông mỉm cười bảo nàng đứng lên, còn hỏi bình thường nàng thích chơi cái gì.
Lần thứ hai là lúc nàng mười một, mười hai tuổi, tại yến trung thu. Nhưng chỉ trong vài năm, Cảnh Xương Đế như già đi hơn mười tuổi, toàn thân lộ ra vẻ già nua và mệt mỏi.
Về sau nàng mới hiểu được, sau thánh chỉ tứ hôn thì vài năm tiếp Lâu gia không ngừng hành động. Cảnh Xương Đế mệt mỏi đấu tranh, lực bất tòng tâm nên tự nhiên già đi trông thấy. Mà khoảng thời gian đó cũng là thời điểm phụ thân nàng bận rộn nhất, thậm chí có khi mấy ngày đêm không về nhà.
Để lật đổ Lâu gia, giúp Lục hoàng tử lên ngôi, bàn cờ này của Cảnh Xương Đế thực sự quá lớn, cũng quá kéo dài rồi.
Mà Lý gia cùng Tuyên Võ Hầu phủ đều ở vị trí then chốt trong bàn cờ, sai một ly đi một dặm, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nàng sống ở Lý gia, lại gả vào Tuyên Võ Hầu phủ, nên phụ thân và trượng phu đều hãm sâu trong đó. Đến khi đấy, nàng phải tự đối phó như thế nào?
"Phu nhân sợ sao?"
Lý Tri Ý còn đang chìm đắm trong giả thiết nên cũng nghe rõ hắn nói cái gì, thuận miệng đáp: "Hả?"
"Sao lại cau mày, người không biết còn tưởng bản hầu bắt nạt nàng."
Lý Tri Ý ngẩng đầu, chạm mắt với hắn, sau đó thu ánh mắt lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Chuyện gì người cũng không để ý, đến lúc xảy ra thật rồi thì có thể cho nàng dựa vào sao?
Lý Tri Ý đã chôn câu trả lời trong lòng, nàng nhướng mày, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Hầu gia quá lo lắng rồi, thiếp đang suy nghĩ chuyện khác."
Đây là trả lời hắn cho có lệ mà, Đường Văn Tự chậm bước lại, cố ý hỏi nàng: "Chuyện gì?"
Lý Tri Ý không thể không đáp lại: "Sự tình hậu viện, Hầu gia cũng muốn nghe sao?"
Đường Văn Tự nói: "Đương nhiên rồi, hậu viện cũng là hậu viện bản hầu."
Lúc này, cả hai đang đi trên quảng trường rộng rãi, trừ hai người bọn họ ra thì không có ai đi qua, cũng có thể là có người đi, nhưng từ xa thấy hai người họ đứng ở chỗ này nên thức thời đi đường vòng.
Lý Tri Ý vốn dĩ chỉ tùy tiện nói, mà hắn thì hỏi đến cùng, nàng đành nghĩ rồi nói một hai câu: "Nếu Hầu gia muốn nghe thì sao thiếp dám không nghe lời. Lười biếng, giở thủ đoạn và tâm thuật bất chính ở trong viện Hầu gia không hề ít, Hầu gia biết không?"
Đường Văn Tự mỉm cười: "Vậy sau này làm phiền phu nhân thay bản hầu xử lý hậu viện."
Lý Tri Ý vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nuốt xuống.
Cái người này! Quả nhiên luôn chơi bài ngoài lẽ thường!
Đến Hàm Quang điện rồi, Lý Tri Ý đành kìm nén cơn tức lại, nàng chỉnh xiêm y cùng nét mặt của mình. Sau đó Lưu Phúc Bân bước từng bước nhỏ tới.
Lý Tri Ý đang khó hiểu, Lưu Phúc Bân đã cúi đầu trước hai người họ và nói: "Hầu gia và phu nhân thứ lỗi, mấy ngày nay bệnh đau đầu của bệ hạ tái phát, không thể nghe thanh âm thông truyền của thái giám."
Đường Văn Tự hào phóng xua tay và đáp: "Không sao, long thể bệ hạ quan trọng hơn."
"Mời hai vị."
Cửa sổ trong Hàm Quang điện đóng chặt, ánh sáng rất mờ, mà bên ngoài là ánh nắng mùa thu chiếu rọi. Khi Lý Tri Ý bước vào, đôi mắt gần như nhòe đi, phải mất vài hơi mới có thể thích ứng. Cảnh Xương Đế ngồi chủ vị, bên cạnh là Lâu hoàng hậu, một người tuổi già sức yếu, một người vẫn còn thướt tha. Cả hai đều tràn đầy ôn nhu.
"Vi thần/thần bái kiến bệ hạ và hoàng hậu nương nương."
Cảnh Xương Đế híp mắt: "Văn Tự đến rồi... Thưởng ghế."
Đường Văn Tự chắp tay: "Bệ hạ, thần dẫn phu nhân tiến cung tạ ân."
Cảnh Xương Đế cười: "Trẫm nhớ, cửa hôn sự này là trẫm tự chọn cho người, gọi Lý Tri Ý."
Hoàng hậu đến giờ mới mở miệng: "Thiên kim Lý thượng thư, quả nhiên đoan trang thanh cao lịch sự."
Lý Tri Ý đáp: "Đa tạ hoàng hậu nương nương đã khen, hoàng hậu nương nương là quốc mẫu thiên hạ, thần vẫn cần học tập."
Hoàng hậu cười nói với Cảnh Xương Đế: "Hài tử này, thật biết nói chuyện."
Cảnh Xương Đế cũng mỉm cười: "Hai người các người, nếu đã thành hôn thì mau chóng khai chi tán diệp cho Tuyên Võ Hầu phủ. Như vậy đi Văn Tự, trẫm cho người thêm nửa tháng nghỉ phép, ở nhà dành thời gian cho người nhà thật tốt, thế nào?"
Đường Văn Tự nghiêm mặt đáp: "Đa tạ bệ hạ chăm sóc, nhưng Nhạn Tây còn nhiều việc, vi thần là tân thống quân, không dám lưu luyến gia đình."
Cảnh Xương Đế gật đầu: "Người nói có lý."
Sau đó, Cảnh Xương Đế bảo Đường Văn Tự lưu lại đàm luận công sự, để hoàng hậu đưa Lý Tri Ý đến hậu cung.
"Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, đối xử với mọi người luôn gần gũi dịu dàng, phu nhân đi theo chắc chắn được rất nhiều lợi ích." Trước khi rời đi, Đường Văn Tự đặc biệt cố ý nói với Lý Tri Ý.
Đầu óc Lý Tri Ý xoay chuyển, ý thức được hắn đang nói lời này cho hoàng hậu nghe, vì vậy cũng mỉm cười liếc hoàng hậu một cái: "Hầu gia nói phải."
Hoàng hậu điềm đạm dắt tay Lý Tri Ý: "Đi thôi, các nam nhân có đại sư cần bàn, bổn cung dẫn người đi Phượng Tê cung hàn huyên."
"Bổn cung nhớ lần trước gặp người, người mới chỉ cao như vậy." Hoàng hậu vươn bàn tay đeo hộ giáp, khẽ đo ở vị trí ngực, nói tiếp: "Khi đó trông người có vẻ không giống người thường, ở giữa một đám nữ nhân thế gia líu ríu, người là người trầm ổn nhất, khi đó bổn cung đã chú ý tới."
Lý Tri Ý ngượng ngùng cụp mắt cười cười, chờ lời tiếp theo của bà ta.
Quả nhiên, hoàng hậu chuyển chủ đề: "Lúc đó bổn cung còn nghĩ, nếu như người có thể làm nhi tức của bổn cung thì tốt biết mấy, nhưng mà người đã bị hoàng thượng gả đi rồi."
"Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, so với thần thì còn rất nhiều nữ nhi thế gia ưu tú khác, chắc chắn thích hợp hơn."
Hoàng hậu vỗ nhẹ vào tay nàng: "Haizz, phù hợp thì có, nhưng mà hợp với tâm ý của thái tử thì cũng không nhiều đâu..."
Trong lòng Lý Tri Ý kinh hãi, hoàng hậu đang ám chỉ với nàng, là thái tử có ý với nàng sao?
Trong lòng Lý Tri Ý thầm cười nhạo, nàng không biết hoàng hậu có biết hay không, trước đây trong yến hội kia thì thái tử từng nhục nhã nàng một phen. Bây giờ lại nói bóng gió là thái tử có ý với nàng, để cho nàng cảm thấy vừa buồn cười vừa chán ghét.
Đến Phượng Tê cung rồi, bốn phi sáu tần, cộng thêm một hoàng quý phi đều đã tới. Hoàng hậu giới thiệu từng người cho nàng biết. Lý Tri Ý chỉ ấn tượng với một người, phi tần có vẻ ngoài bình thường nhất - Thu tần. Dung mạo của nàng ấy mềm mại, không có da có thịt, nói giọng nhỏ nhẹ và có cảm giác tồn tại rất yếu ớt. Nhưng thời điểm nàng ấy nhìn Lý Tri Ý, dường như không có tiêu cự, chỉ vội vàng liếc một cái rồi rũ mắt xuống.
Thục phi mở miệng đầu tiên: "Nghe nói bổn gia Lý gia là Lý thị Lạc châu, Thu tần cũng tới từ Lạc châu. Thu tần muội muội, trước đây người ở khuê phòng có từng gặp Đường phu nhân chưa?"
Thu tần cụp mắt xuống, dùng giọng phương nam mềm mại đáp: "Gia tộc tần thiếp chỉ là tiểu thế gia Lạc châu, làm sao quen biết Đường phu nhân được."
Hiền phi lấy khăn che miệng cười: "Tôn thị Lạc châu mà cũng coi là nhỏ ư, muội muội thật là khiêm tốn quá."
Lý Tri Ý lạnh lùng nhìn bọn họ cố ý kéo nàng Thu tần đến gần nhau. Trong lòng có chút nghi hoặc, không hé răng, chỉ theo dõi xảy ra chuyện gì.
Thu tần cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, sợ hãi nói một câu: "Mấy vị tỷ tỷ đừng lấy tần thiếp làm trò cười nữa."
Mọi người càng cười to hơn.
"Phải nói tướng mạo Đường phu nhân là người có phúc, năm tuổi được bệ hạ tứ hôn, là lần đầu tiên từ khi khai triều đến nay."
Hiền phi vừa dứt lời, bầu không khí tại hiện trường lập tức đông cứng lại. Ai cũng biết gia tộc hoàng hậu có mâu thuẫn với Tuyên Võ Hầu phủ cùng Lý phủ. Hoàng hậu từ lâu đã không hài lòng với cuộc liên hôn giữa Tuyên Võ Hầu phủ và Lý gia. Hiền phi vừa nói vậy, chính là đắc tội với cả Lý Tri Ý và hoàng hậu rồi.
Song Lý Tri Ý nhìn, không biết lời nói của Đường Văn Tự có tác dụng hay không. Hoàng hậu không làm gì cả, dùng nắp hớt bọt trà, như thể bà không quan tâm đến việc này.
Đức phi hơi nhíu mày, nói: "Hiền phi muội muội còn biết xem tướng? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Hiền phi cười mị mị, đáp: "Là một người bà con cô bá xa trong nhà thành thạo với việc này, tần thiếp cũng chỉ là học da lông thôi."
"Thì ra từng học sơ sơ, thấy muội muội nói chắc chắn như thế, tần thiếp còn tưởng muội muội là cao thủ."
Khóe miệng tươi cười của Hiền phi cứng đờ, nhìn Đức phi thật sâu: "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, muội muội không tài hoa bằng tỷ tỷ, tỷ là đệ nhị mỹ nữ ở kinh thành, làm sao muội dám xưng cao thủ."
Hoàng hậu đặt chén trà xuống: "Được rồi được rồi, hôm nay bản cung gọi các muội tới đây không phải để cho các muội đấu võ mồm."
Thục phi đáp: "Hoàng hậu nương nương nói phải, tân phụ đều bị các tỷ muội vắng vẻ đứng ở một bên rồi này."
Lý Tri Ý ngẩn người, thấy trên mặt hắn lộ nụ cười nhạt nhòa, giống như một trượng phu quan tâm chăm sóc thê tử. Khiến cho nàng gần như tưởng rằng lưu manh hư hỏng trước đó là giả dối.
"Phu nhân, đừng nói là muốn bản hầu ôm xuống nhé."
Người ngoài nghe được thì thấy đây là phu thê mới cưới ngọt ngào, nhưng chỉ có Lý Tri Ý đối mặt với Đường Văn Tự mới biết, ánh mắt nam nhân không đứng đắn như thế nào.
"Hầu gia và phu nhân đúng là uyên ương quyến lữ, khiến người ngoài ghen tị không thôi."
Nghe được tiếng người bên ngoài, Lý Tri Ý vứt mộng tưởng vừa rồi qua sau lưng. Dịu dàng của nam nhân này chỉ là vỏ bọc, quả nhiên là để cho người ngoài nhìn thấy.
Hắn vui vẻ diễn, Lý Tri Ý không thể không phối hợp, nàng từ từ đáp lại: "Thiếp cảm ơn Hầu gia quan tâm."
Nàng đặt đầu ngón tay lên tay hắn, ưu nhã xuống xe ngựa.
Con đường cung điện dài không thể nhìn thấy trong nháy mắt, hai người một trước một sau đi vào Hàm Quang điện.
Vẻ ngoài Đường Văn Tự xuất chúng, hơn nữa nhóm cung nhân cũng không biết bộ mặt thật của hắn, bọn họ đi xa một chút vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Vị quý nhân nào đó? Rất tuấn tú, sao chưa từng gặp nhỉ."
"Đó là Tuyên Võ Hầu, quanh năm ở quân doanh rất ít khi hồi kinh."
"Người đế đô đều khen Tuyên Võ Hầu văn võ song toàn, không ngờ tướng mạo cũng xếp vào hàng cao cấp nhất." Giọng nói của cung nữ nọ hơi tiếc hận. Sau đó, Lý Tri Ý cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình.
Bây giờ nàng nghe mấy cái lời này, ngay cả trong lòng cũng lười buồn cười, nàng đi sau Đường Văn Tự nửa bước, vừa bước lặng lẽ vừa nghĩ lại các việc trước đây.
Nàng từng gặp Cảnh Xương Đế hai lần rồi, lần đầu tiên là lúc nàng sáu tuổi. Nàng theo sau phụ thân, quỳ lạy rất không thành thục. Lúc đó Cảnh Xương Đế đang ở tuổi tráng niên, ông mỉm cười bảo nàng đứng lên, còn hỏi bình thường nàng thích chơi cái gì.
Lần thứ hai là lúc nàng mười một, mười hai tuổi, tại yến trung thu. Nhưng chỉ trong vài năm, Cảnh Xương Đế như già đi hơn mười tuổi, toàn thân lộ ra vẻ già nua và mệt mỏi.
Về sau nàng mới hiểu được, sau thánh chỉ tứ hôn thì vài năm tiếp Lâu gia không ngừng hành động. Cảnh Xương Đế mệt mỏi đấu tranh, lực bất tòng tâm nên tự nhiên già đi trông thấy. Mà khoảng thời gian đó cũng là thời điểm phụ thân nàng bận rộn nhất, thậm chí có khi mấy ngày đêm không về nhà.
Để lật đổ Lâu gia, giúp Lục hoàng tử lên ngôi, bàn cờ này của Cảnh Xương Đế thực sự quá lớn, cũng quá kéo dài rồi.
Mà Lý gia cùng Tuyên Võ Hầu phủ đều ở vị trí then chốt trong bàn cờ, sai một ly đi một dặm, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nàng sống ở Lý gia, lại gả vào Tuyên Võ Hầu phủ, nên phụ thân và trượng phu đều hãm sâu trong đó. Đến khi đấy, nàng phải tự đối phó như thế nào?
"Phu nhân sợ sao?"
Lý Tri Ý còn đang chìm đắm trong giả thiết nên cũng nghe rõ hắn nói cái gì, thuận miệng đáp: "Hả?"
"Sao lại cau mày, người không biết còn tưởng bản hầu bắt nạt nàng."
Lý Tri Ý ngẩng đầu, chạm mắt với hắn, sau đó thu ánh mắt lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Chuyện gì người cũng không để ý, đến lúc xảy ra thật rồi thì có thể cho nàng dựa vào sao?
Lý Tri Ý đã chôn câu trả lời trong lòng, nàng nhướng mày, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Hầu gia quá lo lắng rồi, thiếp đang suy nghĩ chuyện khác."
Đây là trả lời hắn cho có lệ mà, Đường Văn Tự chậm bước lại, cố ý hỏi nàng: "Chuyện gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tri Ý không thể không đáp lại: "Sự tình hậu viện, Hầu gia cũng muốn nghe sao?"
Đường Văn Tự nói: "Đương nhiên rồi, hậu viện cũng là hậu viện bản hầu."
Lúc này, cả hai đang đi trên quảng trường rộng rãi, trừ hai người bọn họ ra thì không có ai đi qua, cũng có thể là có người đi, nhưng từ xa thấy hai người họ đứng ở chỗ này nên thức thời đi đường vòng.
Lý Tri Ý vốn dĩ chỉ tùy tiện nói, mà hắn thì hỏi đến cùng, nàng đành nghĩ rồi nói một hai câu: "Nếu Hầu gia muốn nghe thì sao thiếp dám không nghe lời. Lười biếng, giở thủ đoạn và tâm thuật bất chính ở trong viện Hầu gia không hề ít, Hầu gia biết không?"
Đường Văn Tự mỉm cười: "Vậy sau này làm phiền phu nhân thay bản hầu xử lý hậu viện."
Lý Tri Ý vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nuốt xuống.
Cái người này! Quả nhiên luôn chơi bài ngoài lẽ thường!
Đến Hàm Quang điện rồi, Lý Tri Ý đành kìm nén cơn tức lại, nàng chỉnh xiêm y cùng nét mặt của mình. Sau đó Lưu Phúc Bân bước từng bước nhỏ tới.
Lý Tri Ý đang khó hiểu, Lưu Phúc Bân đã cúi đầu trước hai người họ và nói: "Hầu gia và phu nhân thứ lỗi, mấy ngày nay bệnh đau đầu của bệ hạ tái phát, không thể nghe thanh âm thông truyền của thái giám."
Đường Văn Tự hào phóng xua tay và đáp: "Không sao, long thể bệ hạ quan trọng hơn."
"Mời hai vị."
Cửa sổ trong Hàm Quang điện đóng chặt, ánh sáng rất mờ, mà bên ngoài là ánh nắng mùa thu chiếu rọi. Khi Lý Tri Ý bước vào, đôi mắt gần như nhòe đi, phải mất vài hơi mới có thể thích ứng. Cảnh Xương Đế ngồi chủ vị, bên cạnh là Lâu hoàng hậu, một người tuổi già sức yếu, một người vẫn còn thướt tha. Cả hai đều tràn đầy ôn nhu.
"Vi thần/thần bái kiến bệ hạ và hoàng hậu nương nương."
Cảnh Xương Đế híp mắt: "Văn Tự đến rồi... Thưởng ghế."
Đường Văn Tự chắp tay: "Bệ hạ, thần dẫn phu nhân tiến cung tạ ân."
Cảnh Xương Đế cười: "Trẫm nhớ, cửa hôn sự này là trẫm tự chọn cho người, gọi Lý Tri Ý."
Hoàng hậu đến giờ mới mở miệng: "Thiên kim Lý thượng thư, quả nhiên đoan trang thanh cao lịch sự."
Lý Tri Ý đáp: "Đa tạ hoàng hậu nương nương đã khen, hoàng hậu nương nương là quốc mẫu thiên hạ, thần vẫn cần học tập."
Hoàng hậu cười nói với Cảnh Xương Đế: "Hài tử này, thật biết nói chuyện."
Cảnh Xương Đế cũng mỉm cười: "Hai người các người, nếu đã thành hôn thì mau chóng khai chi tán diệp cho Tuyên Võ Hầu phủ. Như vậy đi Văn Tự, trẫm cho người thêm nửa tháng nghỉ phép, ở nhà dành thời gian cho người nhà thật tốt, thế nào?"
Đường Văn Tự nghiêm mặt đáp: "Đa tạ bệ hạ chăm sóc, nhưng Nhạn Tây còn nhiều việc, vi thần là tân thống quân, không dám lưu luyến gia đình."
Cảnh Xương Đế gật đầu: "Người nói có lý."
Sau đó, Cảnh Xương Đế bảo Đường Văn Tự lưu lại đàm luận công sự, để hoàng hậu đưa Lý Tri Ý đến hậu cung.
"Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, đối xử với mọi người luôn gần gũi dịu dàng, phu nhân đi theo chắc chắn được rất nhiều lợi ích." Trước khi rời đi, Đường Văn Tự đặc biệt cố ý nói với Lý Tri Ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc Lý Tri Ý xoay chuyển, ý thức được hắn đang nói lời này cho hoàng hậu nghe, vì vậy cũng mỉm cười liếc hoàng hậu một cái: "Hầu gia nói phải."
Hoàng hậu điềm đạm dắt tay Lý Tri Ý: "Đi thôi, các nam nhân có đại sư cần bàn, bổn cung dẫn người đi Phượng Tê cung hàn huyên."
"Bổn cung nhớ lần trước gặp người, người mới chỉ cao như vậy." Hoàng hậu vươn bàn tay đeo hộ giáp, khẽ đo ở vị trí ngực, nói tiếp: "Khi đó trông người có vẻ không giống người thường, ở giữa một đám nữ nhân thế gia líu ríu, người là người trầm ổn nhất, khi đó bổn cung đã chú ý tới."
Lý Tri Ý ngượng ngùng cụp mắt cười cười, chờ lời tiếp theo của bà ta.
Quả nhiên, hoàng hậu chuyển chủ đề: "Lúc đó bổn cung còn nghĩ, nếu như người có thể làm nhi tức của bổn cung thì tốt biết mấy, nhưng mà người đã bị hoàng thượng gả đi rồi."
"Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, so với thần thì còn rất nhiều nữ nhi thế gia ưu tú khác, chắc chắn thích hợp hơn."
Hoàng hậu vỗ nhẹ vào tay nàng: "Haizz, phù hợp thì có, nhưng mà hợp với tâm ý của thái tử thì cũng không nhiều đâu..."
Trong lòng Lý Tri Ý kinh hãi, hoàng hậu đang ám chỉ với nàng, là thái tử có ý với nàng sao?
Trong lòng Lý Tri Ý thầm cười nhạo, nàng không biết hoàng hậu có biết hay không, trước đây trong yến hội kia thì thái tử từng nhục nhã nàng một phen. Bây giờ lại nói bóng gió là thái tử có ý với nàng, để cho nàng cảm thấy vừa buồn cười vừa chán ghét.
Đến Phượng Tê cung rồi, bốn phi sáu tần, cộng thêm một hoàng quý phi đều đã tới. Hoàng hậu giới thiệu từng người cho nàng biết. Lý Tri Ý chỉ ấn tượng với một người, phi tần có vẻ ngoài bình thường nhất - Thu tần. Dung mạo của nàng ấy mềm mại, không có da có thịt, nói giọng nhỏ nhẹ và có cảm giác tồn tại rất yếu ớt. Nhưng thời điểm nàng ấy nhìn Lý Tri Ý, dường như không có tiêu cự, chỉ vội vàng liếc một cái rồi rũ mắt xuống.
Thục phi mở miệng đầu tiên: "Nghe nói bổn gia Lý gia là Lý thị Lạc châu, Thu tần cũng tới từ Lạc châu. Thu tần muội muội, trước đây người ở khuê phòng có từng gặp Đường phu nhân chưa?"
Thu tần cụp mắt xuống, dùng giọng phương nam mềm mại đáp: "Gia tộc tần thiếp chỉ là tiểu thế gia Lạc châu, làm sao quen biết Đường phu nhân được."
Hiền phi lấy khăn che miệng cười: "Tôn thị Lạc châu mà cũng coi là nhỏ ư, muội muội thật là khiêm tốn quá."
Lý Tri Ý lạnh lùng nhìn bọn họ cố ý kéo nàng Thu tần đến gần nhau. Trong lòng có chút nghi hoặc, không hé răng, chỉ theo dõi xảy ra chuyện gì.
Thu tần cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt, sợ hãi nói một câu: "Mấy vị tỷ tỷ đừng lấy tần thiếp làm trò cười nữa."
Mọi người càng cười to hơn.
"Phải nói tướng mạo Đường phu nhân là người có phúc, năm tuổi được bệ hạ tứ hôn, là lần đầu tiên từ khi khai triều đến nay."
Hiền phi vừa dứt lời, bầu không khí tại hiện trường lập tức đông cứng lại. Ai cũng biết gia tộc hoàng hậu có mâu thuẫn với Tuyên Võ Hầu phủ cùng Lý phủ. Hoàng hậu từ lâu đã không hài lòng với cuộc liên hôn giữa Tuyên Võ Hầu phủ và Lý gia. Hiền phi vừa nói vậy, chính là đắc tội với cả Lý Tri Ý và hoàng hậu rồi.
Song Lý Tri Ý nhìn, không biết lời nói của Đường Văn Tự có tác dụng hay không. Hoàng hậu không làm gì cả, dùng nắp hớt bọt trà, như thể bà không quan tâm đến việc này.
Đức phi hơi nhíu mày, nói: "Hiền phi muội muội còn biết xem tướng? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Hiền phi cười mị mị, đáp: "Là một người bà con cô bá xa trong nhà thành thạo với việc này, tần thiếp cũng chỉ là học da lông thôi."
"Thì ra từng học sơ sơ, thấy muội muội nói chắc chắn như thế, tần thiếp còn tưởng muội muội là cao thủ."
Khóe miệng tươi cười của Hiền phi cứng đờ, nhìn Đức phi thật sâu: "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, muội muội không tài hoa bằng tỷ tỷ, tỷ là đệ nhị mỹ nữ ở kinh thành, làm sao muội dám xưng cao thủ."
Hoàng hậu đặt chén trà xuống: "Được rồi được rồi, hôm nay bản cung gọi các muội tới đây không phải để cho các muội đấu võ mồm."
Thục phi đáp: "Hoàng hậu nương nương nói phải, tân phụ đều bị các tỷ muội vắng vẻ đứng ở một bên rồi này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro