Không Yên
Tần Tam Lưỡng
2024-11-08 22:49:46
Hoàng hậu xua tay đuổi hết các phi tần đi.
Cả nhóm oanh oanh yến yến kết thành đoàn đi ra khỏi Phượng Tê cung, khi ra khỏi cung thì như chim muông bay tán loạn, tốp năm tốp ba trở về cung của mình. Trong đó có một nhóm quẹo đường khác, đi tới ngự hoa viên.
Bây giờ giữa thu nên các loại hoa trong vườn ngự uyển đều héo úa, chỉ còn hoa cúc âm thầm nở, không người thưởng thức vẫn đẹp mỹ lệ.
Phía sau bụi hoa dâm bụt cao bằng đầu người truyền đến một giọng nói giận dữ: "Còn không mau tìm người về, để cho bệ hạ mà biết được, thì cẩn thận chân nàng ta cắt đứt luôn."
"Vâng nương nương."
Sau một hồi thanh âm tuôn rơi, cung nhân truyền lời vội vã cúi chào rồi đi tìm người.
"Muội muội thật có nhã hứng."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hiền phi lập tức thu hồi cơn giận dữ còn sót lại trên mặt, xoay người sang chỗ khác: "Vẫn là Đức phi tỷ tỷ tao nhã hơn, ban ngày ban mặt nghe lén."
Đức phi cười cười, tùy ý ngắt một chiếc lá vàng, dùng đầu ngón tay xoay một vòng, hỏi: "Vân Tương chạy ra khỏi cung?"
Hiền phi giận tái mặt: "Người có ý gì?"
Đức phi ném lá cây trong tay đi, nhìn Hiền phi: "Muội nghĩ ta muốn công khai chuyện này sao?"
Hiền phi đáp lại một cách mỉa mai: "Lẽ nào người còn có thể giúp ta à?" Người trong cung đều biết, nàng ta và Đức phi đấu đá nhau vài chục năm, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
"Ta không giúp muội, chẳng lẽ hoàng hậu sẽ giúp muội?"
"Ta làm hay không làm, không cần người lo." Nói rồi Hiền phi vòng qua chỗ nàng ta đi.
"Ta đoán hoàng hậu căn bản không hứa hẹn gì với muội cả, là do muội vội vàng không suy nghĩ sâu xa, trở thành con tốt thí cho nàng ta. À... Còn hoàng hậu ở ngoài xem kịch, kết quả người đắc tội với Tuyên Võ Hầu là muội, muội đã nghĩ kỹ chưa?"
Hiền phi dừng bước, quay người lại cho Đức phi một cái liếc cay nghiệt, rồi tức giận bỏ đi.
Đức phi nhìn nàng ta đi xa, mới ra khỏi hoa viên, còn gọi cung tỳ của mình tới.
"Người phái vài cung nhân thành thật an phận thủ thường đi lãnh cung tìm Thập nhất công chúa, nếu không tìm được thì đi ra cạnh hồ bên Thanh Lương điện xem."
"Nương nương... Ngài làm vậy Hiền phi nương nương cũng sẽ không cảm kích, cần gì phải phiền lòng..."
Đức phi phất tay áo: "Bổn cung chỉ là thương cảm Thập nhất công chúa thôi, cần gì nói lời vô dụng như vậy, đi nhanh."
Cung nhân lĩnh mệnh rời đi, Đức phi thở phào nhẹ nhõm, nàng không có tâm tư đi dạo vườn, chỉ là định đi thì xa xa chứng kiến hoàng hậu dẫn Lý Tri Ý tới ẩn viên. Hai người vừa nói vừa cười, nhìn từ xa không khí rất hài hòa.
Rõ ràng trong lòng muốn giết chết người ta lắm! Mà vẫn có thể cười dịu dàng đằm thắm như vậy, quá đáng sợ.
Đức phi cười lạnh, cũng không có ý định tiến lên chào hỏi mà chọn một con đường mòn rời đi.
"Bổn cung thấy người hơi im lìm, vừa hay hoa cúc trong ẩn viên đang nở, cho nên dẫn người đi dạo một chút."
Lý Tri Ý đáp: "Đa tạ nương nương chăm sóc, thần chỉ là hơi khẩn trương thôi."
Hoàng hậu trả lời: "Người không cần lo lắng, mặc dù những phi tần này thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Người nhìn bổn cung, chẳng phải vẫn bình yên ngồi ở vị trí kia sao. Làm chủ mẫu thì phải hiểu rõ vị trí của mình, nam nhân thê thiếp thành đàn cũng là chuyện bình thường, đó là vì lớn mạnh cho gia tộc. Là thê tử người ta, nếu như người không khoan dung độ lượng thì chính là lấy việc tình cảm cá nhân chống lại lợi ích gia tộc, quá ích kỷ và không đáng giá. Nếu như người nghĩ thoáng ra, thiếp chỉ là thiếp, mai sau có thể leo lên đầu chủ mẫu sao? Người thấy ta nói đúng không."
Lý Tri Ý không đáp theo lời bà, chỉ nói một cách chung chung: "Thường là việc trên đời, phải có tôn ti trật tự, hoàng hậu nương nương nói phải."
Hoàng hậu gật đầu: "Người hiểu chuyện đấy. Bổn cung nghe nói, trong Tuyên Võ Hầu phủ chỉ có một thông phòng?"
Sau một đống lý lẽ, cuối cùng cũng tới trọng điểm. Lý Tri Ý đã chuẩn bị sớm, mỗi lần trưởng bối khuyên nương nạp thiếp cho cha thì đều lắm lí do thoái thác gần giống nhau. Mới đầu Lý Tri Ý nghe không hiểu lắm, giờ mới biết ý của hoàng hậu.
Lần đầu tiên mẫu thân hòa nhã từ chối vị trưởng bối kia, sau khi đuổi người ta đi, lập tức đóng cửa nhốt cha ở ngoài còn bà thì giận dỗi ở trong phòng. Cũng không biết cha dỗ dành nương thế nào, ngày hôm sau nương đã vô cùng vui vẻ đi yến tiệc nhà phu nhân khác. Từ đó về sau mỗi lần có trưởng bối khuyên bà nạp thiếp cho cha, thì bà lập tức kêu người đi tìm cha về ứng phó. Được hai ba lần, về sau không có ai không thức thời nữa rồi.
Lý Tri Ý không thể học nương nàng, mà nàng càng không có trượng phu độc sủng mình như thế. Nhưng không độc sủng cũng có chuyện tốt của không độc sủng, nàng không cần suy nghĩ lý do phải từ chối như thế nào, đoán chừng Đường Văn Tự đều nhận hết. Nhưng người hoàng hậu bỏ vào thì chắc chắn không thể thu, sợ họ không có ý tốt. Lý Tri Ý ngẫm nghĩ, hoàng hậu là người thông minh như vậy, chẳng lẽ lại nói rõ như thế. Hoặc cũng có thể, đây chỉ là đang thăm dò mà thôi...
Lý Tri Ý nghĩ không quá mấy giây, đáp ngay: "Quả thực Hầu gia chỉ có một thông phòng, thần đang định vài ngày nữa thay Hầu gia xem xét vài người, bổ sung vào hậu viện, hoặc là chỗ nương nương có người thích hợp sao?"
Hoàng hậu che miệng cười cười, hiển nhiên không ngờ tới Lý Tri Ý hỏi thẳng như vậy, một lúc sau mới nói: "Người còn muốn xin sẵn người từ chỗ bổn cung à. Người làm thế là làm khó cho bổn cung rồi, có sẵn thì bổn cung không có, chỉ là sau này sẽ lưu ý thay người chút."
Lý Tri Ý phúc: "Thần đa tạ nương nương."
"Hài tử tốt, Tuyên Võ Hầu phủ có hiền thê như người quản lý, bổn cung và hoàng thượng cũng có thể yên tâm rồi."
"Thuở nhỏ Tuyên Võ Hầu không hạnh phúc, mặc dù có hoàng thượng chiếu cố nhưng mấy năm qua không dễ dàng gì, cũng đã kém hơn so với người khác, càng đau lòng hơn là phụ mẫu đi xa chỉ lẻ loi một mình. Cho nên người muốn gia tăng vị trí thì mau sinh đích tử, nữ nhi cũng được. Nam nhân đấy mà, chỉ có thê thiếp còn chưa đủ để hắn an tâm, chỉ có hài tử mới là ràng buộc huyết thống."
Nếu không phải Lý Tri Ý không biết những tranh đấu kia, thì đúng là hoàng hậu nói những lời này làm nàng cảm động vô cùng.
Chính bởi vì nàng biết, cho nên lúc này nhìn hoàng hậu biểu diễn chân tình, trong lòng chỉ thấy hoang đường.
Cả nhóm oanh oanh yến yến kết thành đoàn đi ra khỏi Phượng Tê cung, khi ra khỏi cung thì như chim muông bay tán loạn, tốp năm tốp ba trở về cung của mình. Trong đó có một nhóm quẹo đường khác, đi tới ngự hoa viên.
Bây giờ giữa thu nên các loại hoa trong vườn ngự uyển đều héo úa, chỉ còn hoa cúc âm thầm nở, không người thưởng thức vẫn đẹp mỹ lệ.
Phía sau bụi hoa dâm bụt cao bằng đầu người truyền đến một giọng nói giận dữ: "Còn không mau tìm người về, để cho bệ hạ mà biết được, thì cẩn thận chân nàng ta cắt đứt luôn."
"Vâng nương nương."
Sau một hồi thanh âm tuôn rơi, cung nhân truyền lời vội vã cúi chào rồi đi tìm người.
"Muội muội thật có nhã hứng."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hiền phi lập tức thu hồi cơn giận dữ còn sót lại trên mặt, xoay người sang chỗ khác: "Vẫn là Đức phi tỷ tỷ tao nhã hơn, ban ngày ban mặt nghe lén."
Đức phi cười cười, tùy ý ngắt một chiếc lá vàng, dùng đầu ngón tay xoay một vòng, hỏi: "Vân Tương chạy ra khỏi cung?"
Hiền phi giận tái mặt: "Người có ý gì?"
Đức phi ném lá cây trong tay đi, nhìn Hiền phi: "Muội nghĩ ta muốn công khai chuyện này sao?"
Hiền phi đáp lại một cách mỉa mai: "Lẽ nào người còn có thể giúp ta à?" Người trong cung đều biết, nàng ta và Đức phi đấu đá nhau vài chục năm, ai nhìn ai cũng không vừa mắt.
"Ta không giúp muội, chẳng lẽ hoàng hậu sẽ giúp muội?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta làm hay không làm, không cần người lo." Nói rồi Hiền phi vòng qua chỗ nàng ta đi.
"Ta đoán hoàng hậu căn bản không hứa hẹn gì với muội cả, là do muội vội vàng không suy nghĩ sâu xa, trở thành con tốt thí cho nàng ta. À... Còn hoàng hậu ở ngoài xem kịch, kết quả người đắc tội với Tuyên Võ Hầu là muội, muội đã nghĩ kỹ chưa?"
Hiền phi dừng bước, quay người lại cho Đức phi một cái liếc cay nghiệt, rồi tức giận bỏ đi.
Đức phi nhìn nàng ta đi xa, mới ra khỏi hoa viên, còn gọi cung tỳ của mình tới.
"Người phái vài cung nhân thành thật an phận thủ thường đi lãnh cung tìm Thập nhất công chúa, nếu không tìm được thì đi ra cạnh hồ bên Thanh Lương điện xem."
"Nương nương... Ngài làm vậy Hiền phi nương nương cũng sẽ không cảm kích, cần gì phải phiền lòng..."
Đức phi phất tay áo: "Bổn cung chỉ là thương cảm Thập nhất công chúa thôi, cần gì nói lời vô dụng như vậy, đi nhanh."
Cung nhân lĩnh mệnh rời đi, Đức phi thở phào nhẹ nhõm, nàng không có tâm tư đi dạo vườn, chỉ là định đi thì xa xa chứng kiến hoàng hậu dẫn Lý Tri Ý tới ẩn viên. Hai người vừa nói vừa cười, nhìn từ xa không khí rất hài hòa.
Rõ ràng trong lòng muốn giết chết người ta lắm! Mà vẫn có thể cười dịu dàng đằm thắm như vậy, quá đáng sợ.
Đức phi cười lạnh, cũng không có ý định tiến lên chào hỏi mà chọn một con đường mòn rời đi.
"Bổn cung thấy người hơi im lìm, vừa hay hoa cúc trong ẩn viên đang nở, cho nên dẫn người đi dạo một chút."
Lý Tri Ý đáp: "Đa tạ nương nương chăm sóc, thần chỉ là hơi khẩn trương thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng hậu trả lời: "Người không cần lo lắng, mặc dù những phi tần này thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Người nhìn bổn cung, chẳng phải vẫn bình yên ngồi ở vị trí kia sao. Làm chủ mẫu thì phải hiểu rõ vị trí của mình, nam nhân thê thiếp thành đàn cũng là chuyện bình thường, đó là vì lớn mạnh cho gia tộc. Là thê tử người ta, nếu như người không khoan dung độ lượng thì chính là lấy việc tình cảm cá nhân chống lại lợi ích gia tộc, quá ích kỷ và không đáng giá. Nếu như người nghĩ thoáng ra, thiếp chỉ là thiếp, mai sau có thể leo lên đầu chủ mẫu sao? Người thấy ta nói đúng không."
Lý Tri Ý không đáp theo lời bà, chỉ nói một cách chung chung: "Thường là việc trên đời, phải có tôn ti trật tự, hoàng hậu nương nương nói phải."
Hoàng hậu gật đầu: "Người hiểu chuyện đấy. Bổn cung nghe nói, trong Tuyên Võ Hầu phủ chỉ có một thông phòng?"
Sau một đống lý lẽ, cuối cùng cũng tới trọng điểm. Lý Tri Ý đã chuẩn bị sớm, mỗi lần trưởng bối khuyên nương nạp thiếp cho cha thì đều lắm lí do thoái thác gần giống nhau. Mới đầu Lý Tri Ý nghe không hiểu lắm, giờ mới biết ý của hoàng hậu.
Lần đầu tiên mẫu thân hòa nhã từ chối vị trưởng bối kia, sau khi đuổi người ta đi, lập tức đóng cửa nhốt cha ở ngoài còn bà thì giận dỗi ở trong phòng. Cũng không biết cha dỗ dành nương thế nào, ngày hôm sau nương đã vô cùng vui vẻ đi yến tiệc nhà phu nhân khác. Từ đó về sau mỗi lần có trưởng bối khuyên bà nạp thiếp cho cha, thì bà lập tức kêu người đi tìm cha về ứng phó. Được hai ba lần, về sau không có ai không thức thời nữa rồi.
Lý Tri Ý không thể học nương nàng, mà nàng càng không có trượng phu độc sủng mình như thế. Nhưng không độc sủng cũng có chuyện tốt của không độc sủng, nàng không cần suy nghĩ lý do phải từ chối như thế nào, đoán chừng Đường Văn Tự đều nhận hết. Nhưng người hoàng hậu bỏ vào thì chắc chắn không thể thu, sợ họ không có ý tốt. Lý Tri Ý ngẫm nghĩ, hoàng hậu là người thông minh như vậy, chẳng lẽ lại nói rõ như thế. Hoặc cũng có thể, đây chỉ là đang thăm dò mà thôi...
Lý Tri Ý nghĩ không quá mấy giây, đáp ngay: "Quả thực Hầu gia chỉ có một thông phòng, thần đang định vài ngày nữa thay Hầu gia xem xét vài người, bổ sung vào hậu viện, hoặc là chỗ nương nương có người thích hợp sao?"
Hoàng hậu che miệng cười cười, hiển nhiên không ngờ tới Lý Tri Ý hỏi thẳng như vậy, một lúc sau mới nói: "Người còn muốn xin sẵn người từ chỗ bổn cung à. Người làm thế là làm khó cho bổn cung rồi, có sẵn thì bổn cung không có, chỉ là sau này sẽ lưu ý thay người chút."
Lý Tri Ý phúc: "Thần đa tạ nương nương."
"Hài tử tốt, Tuyên Võ Hầu phủ có hiền thê như người quản lý, bổn cung và hoàng thượng cũng có thể yên tâm rồi."
"Thuở nhỏ Tuyên Võ Hầu không hạnh phúc, mặc dù có hoàng thượng chiếu cố nhưng mấy năm qua không dễ dàng gì, cũng đã kém hơn so với người khác, càng đau lòng hơn là phụ mẫu đi xa chỉ lẻ loi một mình. Cho nên người muốn gia tăng vị trí thì mau sinh đích tử, nữ nhi cũng được. Nam nhân đấy mà, chỉ có thê thiếp còn chưa đủ để hắn an tâm, chỉ có hài tử mới là ràng buộc huyết thống."
Nếu không phải Lý Tri Ý không biết những tranh đấu kia, thì đúng là hoàng hậu nói những lời này làm nàng cảm động vô cùng.
Chính bởi vì nàng biết, cho nên lúc này nhìn hoàng hậu biểu diễn chân tình, trong lòng chỉ thấy hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro