Sổ Tay Rèn Luyện Quý Nữ

Thổi Gió Bên Gố...

Tần Tam Lưỡng

2024-11-08 22:49:46

Trước khi rời đi, hoàng hậu ban cho Lý Tri Ý một ít đồ, trong đó có thuốc nghe nói uống vào dễ thụ thai. Lý Tri Ý cũng không dám uống, nên nói qua loa vài lời hay ý đẹp. Khi ra khỏi cung thì nàng để hạ nhân thu đồ vào. Dù sao đồ của hoàng hậu, nàng một thứ cũng không dám đụng.

"Những thứ đó, hoàng hậu thưởng?"

"Ừ."

"Vì sao có cả thuốc?"

Vốn dĩ Lý Tri Ý đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mở mắt ra nói thật.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Đường Văn Tự trở nên hơi ngưng trọng.

Lý Tri Ý cho là hắn lo lắng thuốc đó có gì kỳ lạ, vì vậy nói: "Thuốc kia, thiếp về sẽ ném đi."

Chỉ chốc lát, Đường Văn Tự ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu: "Ừ."

Lý Tri Ý nhìn dáng vẻ không hứng thú của hắn, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, nên cũng vui vẻ yên lặng, tự nhắm mắt chuẩn bị ngủ chút. Nhưng bây giờ khi nàng vừa nhắm mắt, bỗng chữ giục sinh vọt từ bốn phương tám hướng tới. Ngay cả hoàng hậu giả tạo cũng khuyên nàng vài câu.

Từ xưa đến nay, mẫu bằng tử quý, vẫn luôn như vậy.

Lý Tri Ý vẫn nhớ tới khi nương sinh Cần ca nhi thì cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong những năm tháng không thể sinh con vì sức khỏe yếu, dưới gối mẫu thân chỉ có một nữ nhi là nàng, trượng phu lại là đích trưởng. Có thể hình dung được những áp lực mà bà phải chịu đựng.

Bây giờ nhìn lại, nàng còn phải nhận áp lực hơn cả mẫu thân, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bụng nàng, có người mong nàng không sinh được, cũng có người mong nàng một phát sinh được nhi tử ngay.

Cơ thể nàng và Đường Văn Tự đều khỏe mạnh, muốn mang thai hẳn không phải là việc khó, chỉ là sinh nam hay sinh nữ là chuyện không thể cưỡng cầu được.

Lý Tri Ý nghĩ đến đó, dường như tất cả mọi người đều quan tâm lúc nào nàng sinh con, nhưng Đường Văn Tự chưa bao giờ nói bất cứ điều gì, từ nhỏ hắn mất phụ mẫu, nói vậy chắc cũng muốn hài tử lắm. Có vẻ hợp lý, dù gì phương diện kia của hắn đói khát không thể nói hết được...

Xì...

Lý Tri Ý vội vàng tự phỉ nhổ mình, tự nhủ bản thân đừng nghĩ về điều đó nữa. Người này rõ là hạ lưu... Trong đầu suốt ngày chỉ có chuyện kia. Lý Tri Ý càng nghĩ càng thấy xấu hổ, mặt cũng nóng bừng đến nỗi nàng không dám sờ. Chỉ sợ Đường Văn Tự nhìn qua, may mà bây giờ sắc trời tối sầm, ở trong xe ngựa không nhìn rõ.

Lý Tri Ý nào biết rằng, người tập võ tai thính mắt tinh, mặc dù Đường Văn Tự đang suy nghĩ chuyện khác nhưng mỗi một cử động của nàng, hắn đều thấy rõ rành rành, chắc chắn hắn không bỏ qua vết đỏ ửng trên mặt nàng rồi. Thế mà nàng vẫn tự cảm thấy không ai biết, nên cố gắng ra vẻ bình tĩnh.

Một nụ cười thoáng qua trên môi Đường Văn Tự.

Xe ngựa chạy được một lát, bên ngoài dần dần vang lên những âm thanh náo nhiệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Tri Ý ghé sát vào rèm cửa sổ, lắng nghe tiếng động bên tai nhưng trong lòng lại yên tĩnh lạ thường.

Lần trước khi đi dạo phố, nàng và bạn thân Nhan Khởi Hương đều chưa cưới gả, mà bây giờ mỗi người một ngả rồi. Bốn tháng trước, Nhan Khởi Hương đúng như ý nguyện gả cho người trong lòng của nàng ấy là Lục gia nhị lang. Chỉ là khi Nhan Khởi Hương vào Lục gia, các nàng chưa từng gặp nhau.

Bây giờ nàng mới vào cửa, còn chưa phải là lúc, chờ mấy ngày nữa nàng sẽ gửi thiếp mời, dù gì nàng cũng hơi nhớ người bạn thân này rồi.

Mặc dù Dung cô giỏi đoán ý người, nhưng dù sao bà ấy cũng gánh vác sự ủy thác của tổ mẫu; còn A Lan tuy hướng về nàng, nhưng lại không giỏi đoán ý người khác; mẫu thân vừa hiểu vừa thương nàng, song bây giờ mình lập gia đình rồi nên không thể như trước được.

Chỉ còn Nhan Khởi Hương mới có thể khiến nàng thực sự thoải mái nói ra những lời trong lòng mình, cho dù chỉ nghe nàng ấy lải nhải về chuyện của mình, cũng rất thoải mái.

Nếu lần sau gặp lại, nhất định nàng ấy sẽ có rất nhiều chuyện để nói, mỗi lần lâu không gặp nhau, các nàng luôn có thật nhiều chuyện.

Lý Tri Ý nghĩ đến đây, bất giác nở nụ cười.

"Tri Ý."

Lý Tri Ý lắc đầu, vừa nghĩ đến Nhan Khởi Hương, thì nghe được giọng nói của nàng ấy rồi...

"Tri Ý!"

Lý Tri Ý vén rèm xe lên, chỉ thấy Nhan Khởi Hương ở đối diện cũng đang vén rèm lên, tươi cười nhìn nàng.

"Khởi Hương, sao tỷ lại ở đây."

Gương mặt Nhan Khởi Hương đỏ bừng, trong lời nói tràn đầy kích động: "Tỷ cùng phu quân đi dạo hồ, còn muội?"

"Muội cùng Hầu gia mới từ trong cung về."

Nói đến Đường Văn Tự, Lý Tri Ý lập tức phản ứng bây giờ không thích hợp lắm, vì vậy vội vã nói: "Muội về viết thiếp mời, đến lúc đó chúng ta lại nói."

Nói xong, Lý Tri Ý buông rèm xuống, Nhan Khởi Hương ở cách rèm lầu bầu: "Làm gì mà vội vội vàng vàng như vậy, còn chưa nói được mấy câu đâu..."

Một giọng nam truyền tới: "Phu phụ Tuyên Võ Hầu tân hôn, đương nhiên bận rộn. Tóm lại cách nhau không xa lắm, về sau muốn gặp thì gửi thiếp mời là được."

Đến ngã ba, hai chiếc xe ngựa mỗi nhà một ngả, tiếng xì xào bàn tán của hai người cũng dần xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sao không nói chuyện." Đường Văn Tự hỏi nàng.

Lý Tri Ý đáp: "Đấy chẳng qua là chuyện vặt vãnh giữa phụ nhân với nhau, mong Hầu gia đừng chê cười."

"Người vừa nói chuyện với nàng là Lục phu nhân?"

"Làm sao Hầu gia biết?"

"Nghe được giọng nói của Lục nhị lang."

Hắn quanh năm không ở đế đô, cũng chưa từng nghe nói hắn có quan hệ tốt với người nào, làm sao có thể lập tức nhận ra giọng nói Lục nhị lang đây? Nếu không phải hai người lén lút quen nhau, vậy chỉ có thể nói hắn có trí nhớ tuyệt đỉnh, có bản lĩnh nghe một lần không quên.

Coi như không muốn xen vào chuyện của hắn, nhưng hôm nay nàng là Hầu phu nhân, về sau nàng phải suy nghĩ xem mình kết giao với ai, dù bạn khuê phòng cũng không ngoại lệ.

Vì vậy nàng nói thẳng: "Hầu gia quen Lục nhị lang sao, thiếp chưa nghe bao giờ."

Đường Văn Tự liếc nàng, đáp: "Chuyện giữa nam nhân, phụ nhân các nàng muốn gặp thì gặp, không cần phải kiêng dè."

Lý Tri Ý cũng không phải muốn quản, nhưng Đường Văn Tự bảo không quan tâm, nàng cũng không thể dây dưa, cho nên nghiêm túc nói: "Lời ấy của Hầu gia sai rồi, mặc dù nói nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhưng giao tiếp giữa các phụ nhân với nhau cũng đại biểu cho phu quân nhà mình, thậm chí là gia tộc. Vì thế thiếp sẽ không qua lại với phu nhân thân tín của Lâu gia, mà là sẽ qua lại với người thân thiết cùng Hầu gia hoặc phu nhân các thế gia có lợi cho Hầu gia, chính là đạo lý này." Lấy Lý thị làm gương, Lý Tri Ý từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chuyện quan trọng này nàng đã sớm nhớ kỹ rồi.

Sau khi Đường Văn Tự nghe xong, còn nói đùa: "Nếu có người muốn cầu cạnh bản hầu, chẳng phải sẽ để cho phu nhân nhà họ nhờ phu nhân thổi gió bên gối, là thành công à?"

Lý Tri Ý ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: "Hầu gia nói quá rồi, nếu như người ngoài nghĩ thiếp thổi gió bên gối là hoàn thành chuyện, đây chẳng phải biến tướng đang mắng Hầu gia ù tai hoa mắt sao."

Đường Văn Tự: "Phu nhân, sao nàng không thử?"

Trong bóng tối, Lý Tri Ý hơi nheo mắt nhìn, đáp: "Thiếp không dám, ngộ nhỡ để Hầu gia cõng trên lưng danh háo sắc làm lu mờ suy nghĩ, thì đó là lỗi của thiếp."

Đường Văn Tự than thở: "Phu nhân lúc nào cũng suy nghĩ thay bản hầu."

"Đúng vậy."

"Hầu gia, phu nhân, đến rồi ạ." Giọng nói gã sai vặt từ bên ngoài truyền đến.

Đường Văn Tự đưa tay ra và nắm chuẩn tay Lý Tri Ý: "Phu nhân, xuống xe nào!" Lý Tri Ý chống lại cặp mắt sáng như sao kia, dường như còn thấy ý nghịch ngợm trong đó.

Gã sai vặt bên ngoài chứng kiến Hầu gia nắm tay phu nhân xuống xe ngựa, định cảm thán tình cảm hai vị chủ tử quá tốt, chỉ là sau khi thấy sắc mặt phu nhân không tốt lắm, hoàn toàn trái ngược với nụ cười vui vẻ thích thú trên mặt của Hầu gia, lập tức nuốt lời đến mép trở vào. Chắc chắn Hầu gia và phu nhân đang cãi nhau rồi, hắn ta cũng không muốn mình gặp xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Rèn Luyện Quý Nữ

Số ký tự: 0