Sổ Tay Sắc Đẹp Của Thiếu Niên Hồng Hoang
Ba Nữ Nhân Về Với Một Mối (Hoàn)
Thiên Địa 23
2024-06-09 00:42:41
Con đường vừa mở vừa đóng của Phương Ngọc Tuệ giống như một bàn tay nhỏ không ngừng cọ xát vật khổng lồ của anh, khiến Hạo Thiên hứng thú, nằm ngửa ra sau, chuyển sang tư thế nam dưới nữ trên, sau đó ấn vào bộ ngực căng tròn của cô, xoay một vòng, sử dụng chiêu đấu chuyển tinh di chưa thành thục của mình. Vật khổng lồ to lớn ép chặt vào nhụy hoa, xoay một vòng, đầu rồng to lớn cũng theo đó cọ xát thành ruột, khoái cảm gấp đôi khiến Phương Ngọc Tuệ lập tức mất tự chủ, hét lên.
Hạo Thiên không ngừng nghỉ, tiếp tục cố gắng, tiếp tục xoay tròn, để Phương Ngọc Tuệ xoay quanh vật khổng lồ của anh mấy vòng, từng đợt khoái cảm không ngừng ập đến, khiến cô không nói nên lời, chỉ còn lại một tiếng hét dài, Hạo Thiên không đợi cô dừng lại, lại đẩy lên trên, do được Phương Ngọc Tuệ ngâm ướt nên vật khổng lồ trở nên to lớn hơn, xuyên sâu vào, lập tức khiến miệng cô mở rộng hơn, Phương Ngọc Tuệ hét lên một tiếng, con đường bắt đầu co lại, là dấu hiệu của một lần nữa, Hạo Thiên không đợi cô, đột ngột đẩy về phía sau, ngay cả đầu rồng cũng không còn, Phương Ngọc Tuệ đã hoàn toàn mất trong niềm vui, cơ thể không tự chủ được mà áp sát vào, sự trống rỗng trước đó khiến cô vô cùng khó chịu.
Phương Ngọc Tuệ thở hổn hển, rên rỉ, rên rỉ liên tục, bây giờ nhắm chặt mắt, con đường vô định cọ xát trên đùi anh, tìm kiếm thứ có thể khiến cô tận hưởng cực lạc, Hạo Thiên lặng lẽ nhắm vào con đường của Phương Ngọc Tuệ, dùng sức đâm vào, thẳng đến cùng, sau đó không ngừng đẩy lên.
Phương Ngọc Tuệ dưới cú đâm của anh, cảm giác trống rỗng lập tức biến mất, thay vào đó là sự sung sướng vô hạn, lập tức đạt đến nhưng khi cô chưa kịp ra ngoài, một trận cuồng phong của Hạo Thiên đã ập đến, dòng nước vốn phải phun ra lập tức bị chặn lại, giống như một dòng sông lớn bị chặn lại, dòng nước lớn cuồn cuộn bị vật khổng lồ của anh đẩy ngược trở lại, hòa vào nhau rồi chảy ngược trở lại, sau đó tản ra khắp bên trong. Trong nháy mắt, vô số khoái cảm từ khắp mọi hướng ập đến, nhấn chìm cô trong đó.
Hạo Thiên thở dài thoải mái, vừa rồi thực sự quá tuyệt vời, ngay cả anh cũng không ngờ lại có hiệu quả như vậy, đầu rồng cực khoái cũng vì đi ngược lên mà suýt nữa phun ra hạt giống sự sống, còn tiếp tục không ngừng sau đó khiến cảm giác này càng tích tụ càng nhiều, cũng khiến vật khổng lồ căng phồng to hơn, đạt đến thời khắc trước khi bùng nổ. Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, từ từ xoa dịu vật khổng lồ đang đập liên hồi, sau đó điên cuồng đẩy, lần nào cũng xuyên qua miệng nhỏ nhắn của Phương Ngọc Tuệ, thẳng đến nơi sâu nhất, rồi lại dùng hai tay chống xuống đất, dùng sức mạnh của vật khổng lồ nâng cô lên.
"Phu quân... chàng thực sự... quá... lợi hại... lợi hại... quá nhiều... thiếp sau này... muốn chàng ngày... ngày... như vậy... làm người ta..."
Phương Ngọc Tuệ đợt khoái cảm trước còn chưa tan, đợt này lại khiến cô tận hưởng cực lạc chưa từng có, còn cú đẩy cuối cùng đó, khiến toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều dồn lên vật khổng lồ, khiến vật khổng lồ đạt đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, gần như xuyên thủng toàn bộ cơ thể cô.
Phương Ngọc Tuệ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều dựa vào vật khổng lồ to lớn của Hạo Thiên, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại vật khổng lồ này khiến cô đạt cực lạc, nếu không có nó, cô sẽ không bao giờ có thể vui vẻ được nữa.
"Hắc hắc, phu nhân biết ta lợi hại thế nào rồi chứ."
Hạo Thiên ôm Phương Ngọc Tuệ đi vòng quanh phòng, mỗi bước đi, vật khổng lồ lại đẩy một cái vào trong cơ thể cô, đôi chân mảnh khảnh của cô bị anh ôm chặt đến mức gần như gãy, thân trên ngửa ra sau vô hạn, còn thì vẫn không rời khỏi vật khổng lồ của anh.
Phương Ngọc Tuệ gần như không cảm nhận được bất cứ điều gì ngoài khoái cảm, trong lòng chỉ còn lại vật khổng lồ của Hạo Thiên đang đâm sâu vào cơ thể cô, nhảy trái nhảy phải trong cơ thể cô, mang đến cho cô niềm vui vô tận. Anh càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như chạy, còn vật khổng lồ trong cơ thể Phương Ngọc Tuệ cũng theo đó mà run rẩy dữ dội, cuối cùng sự cọ xát như vậy cũng không thể đủ cho anh ngày càng mạnh mẽ, anh "Bịch." một tiếng, đẩy cô vào tường, dùng cơ thể đè chặt lấy cô, từng nhịp từng nhịp chuyển động, dùng gờ của đầu rồng cọ xát mạnh vào con đường của cô, khiến từng đợt khoái cảm không ngừng truyền đến, đợt này chưa tan, đợt khác đã nối tiếp.
Vật khổng lồ liên tục đâm thẳng vào, liên tục đẩy vào thành ruột cực khoái của Phương Ngọc Tuệ, trong nháy mắt đã là hàng trăm lần, mỗi cú đánh đều có thể xuyên thủng cô, lại liên tục ra ngoài, liên tục dùng góc của đầu rồng cạo mạnh vào con đường, mỗi lần dường như đều khiến trái tim cô bị kéo ra ngoài.
Phương Ngọc Tuệ cứ thế điên cuồng đâm xuống, liên tục leo lên từng đỉnh cao, từng đợt sóng liên tiếp ập đến, khiến cô ngất đi nhưng ngay sau đó lại bị đợt sóng tiếp theo đánh thức, cứ thế liên tục ngất đi rồi lại tỉnh lại, cuối cùng hồn lìa khỏi xác, không thể làm bất kỳ động tác nào nữa, Hạo Thiên cũng gầm lên một tiếng, đưa hoa vào sâu nhất cơ thể cô, từng đợt xung kích đưa Phương Ngọc Tuệ lên một đỉnh cao khác mà chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi, mãi đến khi anh rút ra cô vẫn chưa hoàn hồn, càng không nói đến việc có suy nghĩ gì.
Sau đó anh bế Phương Ngọc Tuệ đã thoải mái ngất đi trở lại giường, đắp chăn cẩn thận, nhìn sang bên cạnh, lúc này hai người đã bị cảnh tượng tình ái của họ vừa rồi kích thích, dùng tay không ngừng an ủi bản thân. Hạo Thiên nhìn động tác của họ, cười cười, vội vàng đè Bạch Linh Phượng xuống, hai tay từ từ bò lên đôi gò bồng đảo cao ngất của mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, dưới sự vuốt ve của bàn tay to của Hạo Thiên, viên mã não trên đỉnh núi của mỹ nhân nhanh chóng dựng đứng lên.
"Ừm..." Trong lòng Bạch Linh Phượng bị Hạo Thiên trêu chọc thành thạo, khiến cô bây giờ mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ long lanh, lúc này cô tràn đầy vẻ quyến rũ, mê hoặc. Đến lúc này, Hạo Thiên không thể chịu đựng được ngọn lửa trong người nữa, con rồng khổng lồ của anh theo ngọn lửa bùng cháy dựng thẳng lên, áp sát vào dưới thân mỹ nhân.
Hạo Thiên không ngừng nghỉ, tiếp tục cố gắng, tiếp tục xoay tròn, để Phương Ngọc Tuệ xoay quanh vật khổng lồ của anh mấy vòng, từng đợt khoái cảm không ngừng ập đến, khiến cô không nói nên lời, chỉ còn lại một tiếng hét dài, Hạo Thiên không đợi cô dừng lại, lại đẩy lên trên, do được Phương Ngọc Tuệ ngâm ướt nên vật khổng lồ trở nên to lớn hơn, xuyên sâu vào, lập tức khiến miệng cô mở rộng hơn, Phương Ngọc Tuệ hét lên một tiếng, con đường bắt đầu co lại, là dấu hiệu của một lần nữa, Hạo Thiên không đợi cô, đột ngột đẩy về phía sau, ngay cả đầu rồng cũng không còn, Phương Ngọc Tuệ đã hoàn toàn mất trong niềm vui, cơ thể không tự chủ được mà áp sát vào, sự trống rỗng trước đó khiến cô vô cùng khó chịu.
Phương Ngọc Tuệ thở hổn hển, rên rỉ, rên rỉ liên tục, bây giờ nhắm chặt mắt, con đường vô định cọ xát trên đùi anh, tìm kiếm thứ có thể khiến cô tận hưởng cực lạc, Hạo Thiên lặng lẽ nhắm vào con đường của Phương Ngọc Tuệ, dùng sức đâm vào, thẳng đến cùng, sau đó không ngừng đẩy lên.
Phương Ngọc Tuệ dưới cú đâm của anh, cảm giác trống rỗng lập tức biến mất, thay vào đó là sự sung sướng vô hạn, lập tức đạt đến nhưng khi cô chưa kịp ra ngoài, một trận cuồng phong của Hạo Thiên đã ập đến, dòng nước vốn phải phun ra lập tức bị chặn lại, giống như một dòng sông lớn bị chặn lại, dòng nước lớn cuồn cuộn bị vật khổng lồ của anh đẩy ngược trở lại, hòa vào nhau rồi chảy ngược trở lại, sau đó tản ra khắp bên trong. Trong nháy mắt, vô số khoái cảm từ khắp mọi hướng ập đến, nhấn chìm cô trong đó.
Hạo Thiên thở dài thoải mái, vừa rồi thực sự quá tuyệt vời, ngay cả anh cũng không ngờ lại có hiệu quả như vậy, đầu rồng cực khoái cũng vì đi ngược lên mà suýt nữa phun ra hạt giống sự sống, còn tiếp tục không ngừng sau đó khiến cảm giác này càng tích tụ càng nhiều, cũng khiến vật khổng lồ căng phồng to hơn, đạt đến thời khắc trước khi bùng nổ. Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, từ từ xoa dịu vật khổng lồ đang đập liên hồi, sau đó điên cuồng đẩy, lần nào cũng xuyên qua miệng nhỏ nhắn của Phương Ngọc Tuệ, thẳng đến nơi sâu nhất, rồi lại dùng hai tay chống xuống đất, dùng sức mạnh của vật khổng lồ nâng cô lên.
"Phu quân... chàng thực sự... quá... lợi hại... lợi hại... quá nhiều... thiếp sau này... muốn chàng ngày... ngày... như vậy... làm người ta..."
Phương Ngọc Tuệ đợt khoái cảm trước còn chưa tan, đợt này lại khiến cô tận hưởng cực lạc chưa từng có, còn cú đẩy cuối cùng đó, khiến toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều dồn lên vật khổng lồ, khiến vật khổng lồ đạt đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, gần như xuyên thủng toàn bộ cơ thể cô.
Phương Ngọc Tuệ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều dựa vào vật khổng lồ to lớn của Hạo Thiên, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại vật khổng lồ này khiến cô đạt cực lạc, nếu không có nó, cô sẽ không bao giờ có thể vui vẻ được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắc hắc, phu nhân biết ta lợi hại thế nào rồi chứ."
Hạo Thiên ôm Phương Ngọc Tuệ đi vòng quanh phòng, mỗi bước đi, vật khổng lồ lại đẩy một cái vào trong cơ thể cô, đôi chân mảnh khảnh của cô bị anh ôm chặt đến mức gần như gãy, thân trên ngửa ra sau vô hạn, còn thì vẫn không rời khỏi vật khổng lồ của anh.
Phương Ngọc Tuệ gần như không cảm nhận được bất cứ điều gì ngoài khoái cảm, trong lòng chỉ còn lại vật khổng lồ của Hạo Thiên đang đâm sâu vào cơ thể cô, nhảy trái nhảy phải trong cơ thể cô, mang đến cho cô niềm vui vô tận. Anh càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như chạy, còn vật khổng lồ trong cơ thể Phương Ngọc Tuệ cũng theo đó mà run rẩy dữ dội, cuối cùng sự cọ xát như vậy cũng không thể đủ cho anh ngày càng mạnh mẽ, anh "Bịch." một tiếng, đẩy cô vào tường, dùng cơ thể đè chặt lấy cô, từng nhịp từng nhịp chuyển động, dùng gờ của đầu rồng cọ xát mạnh vào con đường của cô, khiến từng đợt khoái cảm không ngừng truyền đến, đợt này chưa tan, đợt khác đã nối tiếp.
Vật khổng lồ liên tục đâm thẳng vào, liên tục đẩy vào thành ruột cực khoái của Phương Ngọc Tuệ, trong nháy mắt đã là hàng trăm lần, mỗi cú đánh đều có thể xuyên thủng cô, lại liên tục ra ngoài, liên tục dùng góc của đầu rồng cạo mạnh vào con đường, mỗi lần dường như đều khiến trái tim cô bị kéo ra ngoài.
Phương Ngọc Tuệ cứ thế điên cuồng đâm xuống, liên tục leo lên từng đỉnh cao, từng đợt sóng liên tiếp ập đến, khiến cô ngất đi nhưng ngay sau đó lại bị đợt sóng tiếp theo đánh thức, cứ thế liên tục ngất đi rồi lại tỉnh lại, cuối cùng hồn lìa khỏi xác, không thể làm bất kỳ động tác nào nữa, Hạo Thiên cũng gầm lên một tiếng, đưa hoa vào sâu nhất cơ thể cô, từng đợt xung kích đưa Phương Ngọc Tuệ lên một đỉnh cao khác mà chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi, mãi đến khi anh rút ra cô vẫn chưa hoàn hồn, càng không nói đến việc có suy nghĩ gì.
Sau đó anh bế Phương Ngọc Tuệ đã thoải mái ngất đi trở lại giường, đắp chăn cẩn thận, nhìn sang bên cạnh, lúc này hai người đã bị cảnh tượng tình ái của họ vừa rồi kích thích, dùng tay không ngừng an ủi bản thân. Hạo Thiên nhìn động tác của họ, cười cười, vội vàng đè Bạch Linh Phượng xuống, hai tay từ từ bò lên đôi gò bồng đảo cao ngất của mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, dưới sự vuốt ve của bàn tay to của Hạo Thiên, viên mã não trên đỉnh núi của mỹ nhân nhanh chóng dựng đứng lên.
"Ừm..." Trong lòng Bạch Linh Phượng bị Hạo Thiên trêu chọc thành thạo, khiến cô bây giờ mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ long lanh, lúc này cô tràn đầy vẻ quyến rũ, mê hoặc. Đến lúc này, Hạo Thiên không thể chịu đựng được ngọn lửa trong người nữa, con rồng khổng lồ của anh theo ngọn lửa bùng cháy dựng thẳng lên, áp sát vào dưới thân mỹ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro