Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Cơ Thể Của Cô N...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Cuối cùng cuộc họp dài lê thê cũng đến hồi kết, Nguyễn Khanh Khanh đã sắp ngủ gật. Cô vốn định chịu đựng đến khi cuộc họp kết thúc sẽ đến thẳng căn biệt thự được chia cho bọn họ để nghỉ ngơi, kết quả lại được thông báo rằng buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc, để đón gió tẩy trần cho mấy người Trì Trạch.
"Cô Nguyễn, mời cô sang bên này."
Nguyễn Khanh Khanh nghe tiếng nhìn sang, đó là một giọng nữ nhỏ nhẹ của một cô gái gầy yếu, cô ấy dẫn cô đến phòng để quần áo ở lầu ba.
Bước vào phòng, Nguyễn Khanh Khanh chú ý thấy trên cánh tay cô gái lộ ra khi chỉnh sửa lại mái tóc cho cô có bảy tám vết thương có mới có cũ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Cô là…"
Cô gái kia nhỏ giọng nói: "Cô gọi tôi Tiểu Đào là được rồi. Tôi được điều đến để chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô, sau này cô cần gì đều có thể tìm tôi."
Nguyễn Khanh Khanh gật đầu, điều cô thực sự muốn hỏi không phải là chuyện này, nhưng… dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cô không đành lòng chọc vào vết thương lòng của Tiểu Đào.
Sau khi trang điểm sơ qua, Nguyễn Khanh Khanh thay một chiếc váy tua rua thắt eo màu lục nhạt, thiết kế phần eo có những nếp gấp hoàn toàn che khuất độ cong ở nơi thon thả nhất.
Cô không muốn ăn mặc quá phô trương, cố ý chọn một chiếc váy dài có kiểu dáng đơn giản nhất. Nhưng cho dù là như vậy, chất vải mỏng nhẹ vẫn không thể che được vòng một căng tròn, nửa kín nửa hở trông lại càng thêm quyến rũ, đôi chân dài miên man như bạch ngọc ở bên dưới vẫn rất hút mắt.
Trong sảnh tiệc lấp lánh ánh sáng, vàng son lộng lẫy, những bóng dáng rực rỡ thơm ngát di chuyển qua lại giữa đám đông, khăn trải bàn có hoa văn tinh xảo, nến và đĩa ăn được sắp xếp cực kỳ đúng điệu, là một khung cảnh xa hoa.
Nguyễn Khanh Khanh tiến vào từ cửa hông của sảnh tiệc dưới sự dẫn dắt của Tiểu Đào. Dưới ngọn đèn lóa mắt, cô vừa nhìn đã thấy ngay hai người đàn ông đứng trong đám người như hạc trong bầy gà. Một người chẳng thấy ai vừa mắt, khó mà tiếp cận được; một người lại kiêu ngạo phóng khoáng như một đám mây.
Hai người đều mặc trang phục lịch sự, vóc dáng cao ngất, thoải mái trò chuyện với những người xung quanh.
Nguyễn Khanh Khanh tránh khỏi đám người, chọn một góc ngồi thưởng thức đồ ngọt. Sau khi mạt thế ập xuống, những món bánh ngọt nhỏ được trang trí khéo léo như vậy khiến người ta bất chợt cảm thấy hốt hoảng. Trong nháy mắt, Nguyễn Khanh Khanh cứ ngỡ mình đã quay về khoảng thời gian an toàn tự do kia, không cần phải lo lắng hãi hùng suốt ngày, cũng không phải ăn nhờ ở đậu, dựa vào người khác mà sống qua ngày.
"Sao cô Nguyễn lại ngồi ở đây một mình vậy?"
Một giọng nói khôn khéo lõi đời đột nhiên kéo suy nghĩ của Nguyễn Khanh Khanh quay lại. Cô ngẩng đầu nhìn sang, người nọ có khuôn mặt chữ điền và vết sẹo cực kỳ đặc biệt – là Triệu Cương.
Ông ta tìm cô làm gì?
"Cô Nguyễn, mời cô sang bên này."
Nguyễn Khanh Khanh nghe tiếng nhìn sang, đó là một giọng nữ nhỏ nhẹ của một cô gái gầy yếu, cô ấy dẫn cô đến phòng để quần áo ở lầu ba.
Bước vào phòng, Nguyễn Khanh Khanh chú ý thấy trên cánh tay cô gái lộ ra khi chỉnh sửa lại mái tóc cho cô có bảy tám vết thương có mới có cũ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Cô là…"
Cô gái kia nhỏ giọng nói: "Cô gọi tôi Tiểu Đào là được rồi. Tôi được điều đến để chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô, sau này cô cần gì đều có thể tìm tôi."
Nguyễn Khanh Khanh gật đầu, điều cô thực sự muốn hỏi không phải là chuyện này, nhưng… dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, cô không đành lòng chọc vào vết thương lòng của Tiểu Đào.
Sau khi trang điểm sơ qua, Nguyễn Khanh Khanh thay một chiếc váy tua rua thắt eo màu lục nhạt, thiết kế phần eo có những nếp gấp hoàn toàn che khuất độ cong ở nơi thon thả nhất.
Cô không muốn ăn mặc quá phô trương, cố ý chọn một chiếc váy dài có kiểu dáng đơn giản nhất. Nhưng cho dù là như vậy, chất vải mỏng nhẹ vẫn không thể che được vòng một căng tròn, nửa kín nửa hở trông lại càng thêm quyến rũ, đôi chân dài miên man như bạch ngọc ở bên dưới vẫn rất hút mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sảnh tiệc lấp lánh ánh sáng, vàng son lộng lẫy, những bóng dáng rực rỡ thơm ngát di chuyển qua lại giữa đám đông, khăn trải bàn có hoa văn tinh xảo, nến và đĩa ăn được sắp xếp cực kỳ đúng điệu, là một khung cảnh xa hoa.
Nguyễn Khanh Khanh tiến vào từ cửa hông của sảnh tiệc dưới sự dẫn dắt của Tiểu Đào. Dưới ngọn đèn lóa mắt, cô vừa nhìn đã thấy ngay hai người đàn ông đứng trong đám người như hạc trong bầy gà. Một người chẳng thấy ai vừa mắt, khó mà tiếp cận được; một người lại kiêu ngạo phóng khoáng như một đám mây.
Hai người đều mặc trang phục lịch sự, vóc dáng cao ngất, thoải mái trò chuyện với những người xung quanh.
Nguyễn Khanh Khanh tránh khỏi đám người, chọn một góc ngồi thưởng thức đồ ngọt. Sau khi mạt thế ập xuống, những món bánh ngọt nhỏ được trang trí khéo léo như vậy khiến người ta bất chợt cảm thấy hốt hoảng. Trong nháy mắt, Nguyễn Khanh Khanh cứ ngỡ mình đã quay về khoảng thời gian an toàn tự do kia, không cần phải lo lắng hãi hùng suốt ngày, cũng không phải ăn nhờ ở đậu, dựa vào người khác mà sống qua ngày.
"Sao cô Nguyễn lại ngồi ở đây một mình vậy?"
Một giọng nói khôn khéo lõi đời đột nhiên kéo suy nghĩ của Nguyễn Khanh Khanh quay lại. Cô ngẩng đầu nhìn sang, người nọ có khuôn mặt chữ điền và vết sẹo cực kỳ đặc biệt – là Triệu Cương.
Ông ta tìm cô làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro