Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Cơ Thể Của Cô N...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Nguyễn Khanh Khanh không muốn dính líu đến những người có quyền cao chức trọng như vậy, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, thái độ rất lạnh nhạt, ẩn chứa ý xa cách rất rõ ràng.
Nhưng Triệu Cương lại giống như không nhận ra, giọng nói sến rện vẫn bám riết không buông: "Cô Nguyễn cô đơn chiếc bóng, thoạt nhìn là biết tâm trạng không tốt. Đúng lúc Triệu tôi cũng lẻ loi một mình, không bằng chúng ta kết bạn với nhau, cũng có thể chút vui vẻ."
Nguyễn Khanh Khanh khẽ cau mày: "Không cần, cảm ơn ông."
Cô nói xong thì đi lướt qua ông ta, định rời đi, không ngờ Triệu Cương lại sải một bước dài, cơ thể to béo lập tức chặn đứng đường đi của cô.
Dưới ngọn đèn trần lóa mắt, rượu đỏ trong tay Triệu Cương khẽ đong đưa: "Cô Nguyễn, cô có biết vì sao bữa tiệc tối nay lại cho phép phụ nữ bước vào, và vì sao lại được tổ chức ở đại sảnh của khách sạn không?"
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh hốt hoảng, cô hoàn toàn không biết bữa tiệc tối nào lại không cho phép phụ nữ tham gia. Nhưng giọng điệu của Triệu Cương bất thiện, rõ ràng là không có ý tốt, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách để chạy thoát.
"Xin lỗi sếp Triệu, cơ thể tôi có chút khó chịu, chắc chắn lần sau sẽ không phụ ý tốt của ông. Lần này…" Nguyễn Khanh Khanh vừa nói vừa xoay người muốn rời đi, không ngờ Triệu Cương lại đột ngột tới gần, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
"Á!"
Nguyễn Khanh Khanh sợ hãi, đưa tay đẩy Triệu Cương ra, lại nghe thấy ông ta vừa cười vừa tấm tắc, đôi môi dày mập mấp máy:
"Xem ra cơ thể của cô Nguyễn cũng mềm mại như cái họ của cô vậy…"
Lông mày Nguyễn Khanh Khanh nhíu chặt: "Sếp Triệu, mong ông hãy tôn trọng tôi…"
"Tôn trọng?" Triệu Cương giống như vừa nghe được điều gì đó nực cười lắm, thịt mỡ trên khuôn mặt bị dồn nén lại, run lên vì cười: "Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, tôi thích phụ nữ chủ động hơn nhiều."
Lồng ngực Nguyễn Khanh Khanh nghẹn lại. Cô chợt nhớ đến những cô gái bị làm nhục ở khắp nơi trong căn cứ, lại nghĩ đến thân phận người đứng đầu của Triệu Cương, nhất thời chỉ biết im lặng.
Triệu Cương thấy cô không nói gì, nét mặt cũng hơi thả lỏng, đưa tay sờ xuống bờ mông vểnh như mật đào mà ông ta thèm nhỏ dãi đã lâu, không ngờ đầu ngón tay lại đột nhiên đau xót như bị lửa đốt. Không biết từ khi nào, cô gái đã cầm một ngọn nến đang cháy che chắn trước người, trừng mắt nhìn ông ta với ánh mắt lạnh như băng.
"Con điếm này! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Triệu Cương tức giận nâng cánh tay lên, bàn tay to vung về phía cô như một cơn gió. Nguyễn Khanh Khanh không tránh né kịp, một giây trước khi cô bị bàn tay kia tát trúng , một khối tinh thể băng lập tức xuất hiện, máu thịt trong lòng bàn tay của Triệu Cương bị xuyên thủng, còn bị đóng đinh trên vách tường.
"Á!" Triệu Cương gào lên thành tiếng, giật bàn tay đầm đìa máu tươi xuống, quan sát xung quanh với vẻ căm tức. Ông ta chỉ thấy hai người Trì Trạch và Trì Húc lững thững đi đến, nét mặt lạnh như băng.
"Các cậu có ý gì?" Triệu Cương hỏi với nét mặt bất ngờ.
Trì Húc cười nhẹ một tiếng: "Chính là ý mà ông nhìn thấy."
Trì Trạch ở bên cạnh chậm rãi nâng tay phải lên, giọng nói rét lạnh đến cùng cực: "Vốn định giữ cho ông một mạng, nhưng ông tuyệt đối không nên có ý đồ xấu xa với cô ấy."
Nhưng Triệu Cương lại giống như không nhận ra, giọng nói sến rện vẫn bám riết không buông: "Cô Nguyễn cô đơn chiếc bóng, thoạt nhìn là biết tâm trạng không tốt. Đúng lúc Triệu tôi cũng lẻ loi một mình, không bằng chúng ta kết bạn với nhau, cũng có thể chút vui vẻ."
Nguyễn Khanh Khanh khẽ cau mày: "Không cần, cảm ơn ông."
Cô nói xong thì đi lướt qua ông ta, định rời đi, không ngờ Triệu Cương lại sải một bước dài, cơ thể to béo lập tức chặn đứng đường đi của cô.
Dưới ngọn đèn trần lóa mắt, rượu đỏ trong tay Triệu Cương khẽ đong đưa: "Cô Nguyễn, cô có biết vì sao bữa tiệc tối nay lại cho phép phụ nữ bước vào, và vì sao lại được tổ chức ở đại sảnh của khách sạn không?"
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh hốt hoảng, cô hoàn toàn không biết bữa tiệc tối nào lại không cho phép phụ nữ tham gia. Nhưng giọng điệu của Triệu Cương bất thiện, rõ ràng là không có ý tốt, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách để chạy thoát.
"Xin lỗi sếp Triệu, cơ thể tôi có chút khó chịu, chắc chắn lần sau sẽ không phụ ý tốt của ông. Lần này…" Nguyễn Khanh Khanh vừa nói vừa xoay người muốn rời đi, không ngờ Triệu Cương lại đột ngột tới gần, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
"Á!"
Nguyễn Khanh Khanh sợ hãi, đưa tay đẩy Triệu Cương ra, lại nghe thấy ông ta vừa cười vừa tấm tắc, đôi môi dày mập mấp máy:
"Xem ra cơ thể của cô Nguyễn cũng mềm mại như cái họ của cô vậy…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mày Nguyễn Khanh Khanh nhíu chặt: "Sếp Triệu, mong ông hãy tôn trọng tôi…"
"Tôn trọng?" Triệu Cương giống như vừa nghe được điều gì đó nực cười lắm, thịt mỡ trên khuôn mặt bị dồn nén lại, run lên vì cười: "Đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi, tôi thích phụ nữ chủ động hơn nhiều."
Lồng ngực Nguyễn Khanh Khanh nghẹn lại. Cô chợt nhớ đến những cô gái bị làm nhục ở khắp nơi trong căn cứ, lại nghĩ đến thân phận người đứng đầu của Triệu Cương, nhất thời chỉ biết im lặng.
Triệu Cương thấy cô không nói gì, nét mặt cũng hơi thả lỏng, đưa tay sờ xuống bờ mông vểnh như mật đào mà ông ta thèm nhỏ dãi đã lâu, không ngờ đầu ngón tay lại đột nhiên đau xót như bị lửa đốt. Không biết từ khi nào, cô gái đã cầm một ngọn nến đang cháy che chắn trước người, trừng mắt nhìn ông ta với ánh mắt lạnh như băng.
"Con điếm này! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Triệu Cương tức giận nâng cánh tay lên, bàn tay to vung về phía cô như một cơn gió. Nguyễn Khanh Khanh không tránh né kịp, một giây trước khi cô bị bàn tay kia tát trúng , một khối tinh thể băng lập tức xuất hiện, máu thịt trong lòng bàn tay của Triệu Cương bị xuyên thủng, còn bị đóng đinh trên vách tường.
"Á!" Triệu Cương gào lên thành tiếng, giật bàn tay đầm đìa máu tươi xuống, quan sát xung quanh với vẻ căm tức. Ông ta chỉ thấy hai người Trì Trạch và Trì Húc lững thững đi đến, nét mặt lạnh như băng.
"Các cậu có ý gì?" Triệu Cương hỏi với nét mặt bất ngờ.
Trì Húc cười nhẹ một tiếng: "Chính là ý mà ông nhìn thấy."
Trì Trạch ở bên cạnh chậm rãi nâng tay phải lên, giọng nói rét lạnh đến cùng cực: "Vốn định giữ cho ông một mạng, nhưng ông tuyệt đối không nên có ý đồ xấu xa với cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro