Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Đã Phạm Sai Lầm...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Bóng đêm dần dày lên, sao và trăng cũng ảm đạm.
Trong bóng đêm, một hòn đá không chút bắt mắt nhẹ nhàng lăn đến góc tường, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng. Trong nháy mắt khi hai tốp lính canh tuần tra giao ca với nhau, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, hòn đá biến thành một cô gái, ngay sau đó lại biến thành một con kiến nhỏ như hạt vừng, con kiến nọ chui vào trong qua khe cửa.
Nguyễn Khanh Khanh ngừng thở, động tác nhẹ nhàng tìm kiếm trong phòng làm việc. Trên bàn làm việc không có, ngăn kéo không có, bàn trà cũng không có.
Ánh mắt của cô tập trung vào kệ sách cao từ sàn đến trần nhà ở bên cạnh, chỉ có thể ở trong này.
Nguyễn Khanh Khanh rón ra rón rén đi đến bên cạnh kệ sách, nhẹ nhàng mở cánh cửa bằng gỗ của kệ sách ra.
Đột nhiên, một hạt giống màu xanh nhỏ như hạt đậu nành rơi xuống mặt đất, bám rễ rồi nhanh chóng nảy mầm và lớn lên.
Con người cô gái co lại, không ngờ nơi này lại có bẫy, cô phải mau chóng tìm được vòng tay rồi rời đi!
Đập vào trong tầm mắt là một loạt ô trang trí âm tường, trong mấy ô vuông đó bày những vật phẩm với đủ loại kiểu dáng được sắp xếp ngay ngắn. Trong lòng bàn tay Nguyễn Khanh Khanh rớm mồ hôi, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm…
Ở kia! Một vật phẩm có hình dạng vòng tay được đặt ở trên cao, chất ngọc bình thường lấp loáng ánh sáng mờ nhạt, bề ngoài trông như một chiếc vòng tay tầm thường không hề bắt mắt. Nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã tin tưởng một cách khó hiểu, rằng đây chính là thứ mà cô đang muốn tìm!
Nguyễn Khanh Khanh lấy vòng tay xuống rồi nhanh chóng chạy đến cửa, nhưng cô vẫn chậm một bước.
Khi sắp đến gần khe cửa, chân phải của cô đã bị một sợi dây mây dẻo dai bò lên. Dây mây gặp dị vật thì lập tức chia thành những nhánh nhỏ hơn. Dây leo như tự có ý thức, bò lên chiếc vòng tay khống chế trong tay cô một cách chuẩn xác rồi dùng sức kéo ra ngoài.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Nguyễn Khanh Khanh bất đắc dĩ phải quấn vòng tay lên mu bàn tay bên phải để đề phòng bị dây leo kéo đi, đồng thời thân dưới cũng ra sức giãy dụa, thoát khỏi sự kìm kẹp của dây leo.
Một người một dây ra sức tranh giành chiếc vòng tay như đang chơi kéo co, cô gái dốc hết sức lực bú sữa mẹ để vật lộn với dây leo. Không ngờ vừa dùng sức, vòng tay đã trượt vào bên trong, lập tức quấn lên cổ tay mảnh khảnh của cô, rồi sau đó như có trí thông minh mà lập tức thít lại thành một kích cỡ phù hợp, mặc cho dây leo có túm có kéo như thế nào cũng không thể tháo xuống.
Trong bóng đêm, một hòn đá không chút bắt mắt nhẹ nhàng lăn đến góc tường, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng. Trong nháy mắt khi hai tốp lính canh tuần tra giao ca với nhau, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, hòn đá biến thành một cô gái, ngay sau đó lại biến thành một con kiến nhỏ như hạt vừng, con kiến nọ chui vào trong qua khe cửa.
Nguyễn Khanh Khanh ngừng thở, động tác nhẹ nhàng tìm kiếm trong phòng làm việc. Trên bàn làm việc không có, ngăn kéo không có, bàn trà cũng không có.
Ánh mắt của cô tập trung vào kệ sách cao từ sàn đến trần nhà ở bên cạnh, chỉ có thể ở trong này.
Nguyễn Khanh Khanh rón ra rón rén đi đến bên cạnh kệ sách, nhẹ nhàng mở cánh cửa bằng gỗ của kệ sách ra.
Đột nhiên, một hạt giống màu xanh nhỏ như hạt đậu nành rơi xuống mặt đất, bám rễ rồi nhanh chóng nảy mầm và lớn lên.
Con người cô gái co lại, không ngờ nơi này lại có bẫy, cô phải mau chóng tìm được vòng tay rồi rời đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đập vào trong tầm mắt là một loạt ô trang trí âm tường, trong mấy ô vuông đó bày những vật phẩm với đủ loại kiểu dáng được sắp xếp ngay ngắn. Trong lòng bàn tay Nguyễn Khanh Khanh rớm mồ hôi, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm…
Ở kia! Một vật phẩm có hình dạng vòng tay được đặt ở trên cao, chất ngọc bình thường lấp loáng ánh sáng mờ nhạt, bề ngoài trông như một chiếc vòng tay tầm thường không hề bắt mắt. Nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã tin tưởng một cách khó hiểu, rằng đây chính là thứ mà cô đang muốn tìm!
Nguyễn Khanh Khanh lấy vòng tay xuống rồi nhanh chóng chạy đến cửa, nhưng cô vẫn chậm một bước.
Khi sắp đến gần khe cửa, chân phải của cô đã bị một sợi dây mây dẻo dai bò lên. Dây mây gặp dị vật thì lập tức chia thành những nhánh nhỏ hơn. Dây leo như tự có ý thức, bò lên chiếc vòng tay khống chế trong tay cô một cách chuẩn xác rồi dùng sức kéo ra ngoài.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Nguyễn Khanh Khanh bất đắc dĩ phải quấn vòng tay lên mu bàn tay bên phải để đề phòng bị dây leo kéo đi, đồng thời thân dưới cũng ra sức giãy dụa, thoát khỏi sự kìm kẹp của dây leo.
Một người một dây ra sức tranh giành chiếc vòng tay như đang chơi kéo co, cô gái dốc hết sức lực bú sữa mẹ để vật lộn với dây leo. Không ngờ vừa dùng sức, vòng tay đã trượt vào bên trong, lập tức quấn lên cổ tay mảnh khảnh của cô, rồi sau đó như có trí thông minh mà lập tức thít lại thành một kích cỡ phù hợp, mặc cho dây leo có túm có kéo như thế nào cũng không thể tháo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro