Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Đã Phạm Sai Lầm...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Nguyễn Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ dây leo phát hiện ra không lấy lại được mục tiêu, nhưng vẫn lan ra cả người cô.
Toàn thân Nguyễn Khanh Khanh bị dây leo bao bọc, quấn chặt lấy vào kéo đến vị trí ban đầu như nhộng tằm. Dây mây không ngừng sinh trưởng và chồng chéo lên nhau, cuối cùng còn cố định Nguyễn Khanh Khanh lên vách tường trước kệ sách giống như mạng nhện giữ chặt con mồi.
"Bộp bộp bộp." Một tràng tiếng vỗ tay và tiếng giày da khi đi lại đột nhiên truyền đến từ một góc.
Toàn thân Nguyễn Khanh Khanh chấn động. Cô chỉ thấy cơ thể cao lớn của Úc Văn Chu đi ra từ trong bóng tối, ngón tay thanh mảnh cứng cáp đẩy nhẹ gọng kính kim loại vàng, đôi mắt hẹp dài khuất trong bóng tối, vẻ mặt rất khó đoán.
"Cô Nguyễn thật sự là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt."
"Tôi… mau thả tôi ra!" Nguyễn Khanh Khanh bị dây leo trói rất khó chịu. Dây leo này so với thực vật biến dị kia chỉ có hơn chứ không kém, dây leo hẹp dài, kề sát và chậm rãi trượt trên làn da của cô như một con rắn lục khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Đây là hạt giống đạo tặc." Người đàn ông sải đôi chân dài, ung dung đi đến gần để xem xét, ngón tay móc lấy một nhánh dây leo, ngắm nghía rồi nói: "Chỉ khi thực hiện hành vi trộm cắp mới có thể kích hoạt nó."
"Để tôi đoán xem thứ cô Nguyễn lấy được là cái gì nhé?"
"Bản đồ?" Úc Văn Chu đưa một tay lên kệ sách, chậm rãi chọn lựa.
"Con dấu quân đội?" Ngón tay với khớp xương rõ ràng lại di chuyển đến chỗ một món đồ có màu nâu trầm trên kệ sách.
"Huyết thanh?"
"Hay là tinh thạch?"
Nhịp thở của cô gái cũng theo đó mà run rẩy, bàn tay phải giấu ở phía sau siết thật chặt. Cô hít thở sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh:
"Nếu tôi không lấy thứ gì, anh có thể thả tôi đi được không?"
Người đàn ông nở nụ cười ấm áp, lấy viên tinh thạch màu trắng ngà được đặt trong ô tủ âm tường xuống, cầm trong tay áng chừng.
"Đã phạm sai lầm thì phải bị trường phạt. Đương nhiên, nếu thái độ nhận lỗi tốt, cũng không phải là không có phần thưởng."
"Anh có ý gì?" Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh vang lên hồi chuông cảnh báo.
Ánh mắt Úc Văn Chu trầm hẳn đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt khiến anh ta bất chợt nhớ lại buổi chiều ngày hôm đó, anh ta đến căn biệt thự của lãnh đạo tìm Trì Trạch để bàn bạc về việc gia cố bức tường bên ngoài căn cứ.
Toàn thân Nguyễn Khanh Khanh bị dây leo bao bọc, quấn chặt lấy vào kéo đến vị trí ban đầu như nhộng tằm. Dây mây không ngừng sinh trưởng và chồng chéo lên nhau, cuối cùng còn cố định Nguyễn Khanh Khanh lên vách tường trước kệ sách giống như mạng nhện giữ chặt con mồi.
"Bộp bộp bộp." Một tràng tiếng vỗ tay và tiếng giày da khi đi lại đột nhiên truyền đến từ một góc.
Toàn thân Nguyễn Khanh Khanh chấn động. Cô chỉ thấy cơ thể cao lớn của Úc Văn Chu đi ra từ trong bóng tối, ngón tay thanh mảnh cứng cáp đẩy nhẹ gọng kính kim loại vàng, đôi mắt hẹp dài khuất trong bóng tối, vẻ mặt rất khó đoán.
"Cô Nguyễn thật sự là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt."
"Tôi… mau thả tôi ra!" Nguyễn Khanh Khanh bị dây leo trói rất khó chịu. Dây leo này so với thực vật biến dị kia chỉ có hơn chứ không kém, dây leo hẹp dài, kề sát và chậm rãi trượt trên làn da của cô như một con rắn lục khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Đây là hạt giống đạo tặc." Người đàn ông sải đôi chân dài, ung dung đi đến gần để xem xét, ngón tay móc lấy một nhánh dây leo, ngắm nghía rồi nói: "Chỉ khi thực hiện hành vi trộm cắp mới có thể kích hoạt nó."
"Để tôi đoán xem thứ cô Nguyễn lấy được là cái gì nhé?"
"Bản đồ?" Úc Văn Chu đưa một tay lên kệ sách, chậm rãi chọn lựa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con dấu quân đội?" Ngón tay với khớp xương rõ ràng lại di chuyển đến chỗ một món đồ có màu nâu trầm trên kệ sách.
"Huyết thanh?"
"Hay là tinh thạch?"
Nhịp thở của cô gái cũng theo đó mà run rẩy, bàn tay phải giấu ở phía sau siết thật chặt. Cô hít thở sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh:
"Nếu tôi không lấy thứ gì, anh có thể thả tôi đi được không?"
Người đàn ông nở nụ cười ấm áp, lấy viên tinh thạch màu trắng ngà được đặt trong ô tủ âm tường xuống, cầm trong tay áng chừng.
"Đã phạm sai lầm thì phải bị trường phạt. Đương nhiên, nếu thái độ nhận lỗi tốt, cũng không phải là không có phần thưởng."
"Anh có ý gì?" Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh vang lên hồi chuông cảnh báo.
Ánh mắt Úc Văn Chu trầm hẳn đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt khiến anh ta bất chợt nhớ lại buổi chiều ngày hôm đó, anh ta đến căn biệt thự của lãnh đạo tìm Trì Trạch để bàn bạc về việc gia cố bức tường bên ngoài căn cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro