Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Một Ngày Nào Đó...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Bàn tay to lớn ôm chầm lấy cô gái bé nhỏ trước mặt, cởi quần áo ra rồi vuốt ve xoa nắn, da thịt trắng như trái vải tươi ngon lập tức ứa nước ra, tiếng rên yêu kiều thỉnh thoảng bật ra từ trong khuôn miệng anh đào.
Trì Trạch rất quen thuộc với cơ thể của cô, cây gậy chống trời ở bên dưới tìm đúng chỗ rồi trực tiếp đâm sâu đến tận cùng. Tầng tầng lớp lớp thịt non bám dính vào như bóp nghẹt, cảm giác siết chặt gần như không thở nổi khiến cho anh ta không nhịn được mà than thở một tiếng: "Khanh Khanh, một ngày nào đó tôi sẽ chết trên người cô mất."
Nguyễn Khanh Khanh không kìm được mà khóc nấc lên, đồng thời đưa tay ra sau lần mò, cuối cùng cũng chạm đến một món đồ cứng rắn.
"Tôi không biết đến khi nào anh mới chết trên người tôi, nhưng hôm nay anh có thể cảm nhận trước một chút đấy."
"Ầm!" Sau một tiếng động lớn, cơ thể nặng nề của người đàn ông ngã xuống chiếc giường lớn.
Nguyễn Khanh Khanh buông chiếc đèn bàn xuống, xoa nắn những ngón tay đang run rẩy, vuốt phẳng mấy nếp gấp trên váy, bước ra khỏi phòng mà không có chút lưu luyến nào.
Cô gái chạy chậm trên cầu thang, đầu óc điên cuồng xoay chuyển. Trì Trạch nói Trì Húc có việc bận, là có việc gì nhỉ?
Lúc trước cô có nghe bọn họ nói Trì Húc chủ yếu phụ trách việc quản lý căn cứ hằng ngày và vận chuyển vũ khí. Bất kể là chuyện gì, cô cứ đến biệt thự của cậu ta thử vận may trước đã!
Phía bên kia, Trì Húc sải bước quay về nơi ở. Ngọn đèn đường mờ nhạt chiếu lên mái tóc cậu ta lộn xộn những vòng sáng lấp lánh.
Vốn dĩ hôm nay đến lượt cậu ta, song Trì Trạch lại bảo cậu ta xử lý vụ bạo loạn ở ngoại thành, lý do còn rất đường hoàng. Nhưng loại chuyện này có thể tùy tiện điều một người cấp cao qua đó là được, cần gì phải quấy rầy cậu ta? À, chẳng qua là lấy việc công làm việc tư mà thôi.
Bỗng nhiên tinh thần dò xét được gần đây có một luồng dao động rất quen thuộc, Trì Húc vô thức bước nhanh hơn. Đôi mắt cậu ta vốn âm trầm, sau khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng trước cửa nhà thì thoáng chốc rực rỡ hẳn lên.
Đôi chân dài sải từng bước lớn đi đến gần, vài giây sau đã có một chiếc áo bành tô ủ đầy hơi thở cực ấm áp của người đàn ông khoác lên vai cô gái.
"Sao đứng bên ngoài mà lại ăn mặc ít như vậy?"
"Cho dù đang là mùa hè, nhưng sau mạt thế, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm càng ngày càng tăng lên, mặc như vậy lỡ đâu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Người đàn ông ôm cô gái đi vào bên trong. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cậu ta chú ý thấy hôm nay cô gái trang điểm và ăn mặc không giống như bình thường, bên tai lại vang lên một giọng nói mềm mại quyến rũ như Medusa:
"Trì Húc, sau này tôi chỉ ở bên cậu thôi, có được không?"
"Hả?"
Trì Húc cho là mình đã nghe nhầm, vài ánh sao lập lòe trong màn đêm ở bên ngoài cửa sổ lóe lên trong đôi mắt đen mực của cậu ta.
"Tôi nói, sau này tôi chỉ ở bên cậu thôi có được không? Chỉ ở chung với cậu, chỉ hôn môi với cậu, chỉ làm tình với cậu thôi…"
Trái tim Trì Húc run lên, niềm vui sướng to lớn nằm mà cậu ta chưa bao giờ ngờ đến đang nhảy nhót trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô gái trước mặt đang nở một nụ cười đầy mê hoặc như yêu nữ, nhưng Trì Húc lại chưa từng chú ý rằng trong ánh mắt của cô không hề có nụ cười.
"Cạch" một tiếng, một thứ đồ lạnh lẽo đột ngột vòng lên cổ tay cậu ta, sau gáy bỗng nhiên chịu một cú đánh đau điếng, ngay giây tiếp theo đã bất tỉnh nhân sự.
Trì Trạch rất quen thuộc với cơ thể của cô, cây gậy chống trời ở bên dưới tìm đúng chỗ rồi trực tiếp đâm sâu đến tận cùng. Tầng tầng lớp lớp thịt non bám dính vào như bóp nghẹt, cảm giác siết chặt gần như không thở nổi khiến cho anh ta không nhịn được mà than thở một tiếng: "Khanh Khanh, một ngày nào đó tôi sẽ chết trên người cô mất."
Nguyễn Khanh Khanh không kìm được mà khóc nấc lên, đồng thời đưa tay ra sau lần mò, cuối cùng cũng chạm đến một món đồ cứng rắn.
"Tôi không biết đến khi nào anh mới chết trên người tôi, nhưng hôm nay anh có thể cảm nhận trước một chút đấy."
"Ầm!" Sau một tiếng động lớn, cơ thể nặng nề của người đàn ông ngã xuống chiếc giường lớn.
Nguyễn Khanh Khanh buông chiếc đèn bàn xuống, xoa nắn những ngón tay đang run rẩy, vuốt phẳng mấy nếp gấp trên váy, bước ra khỏi phòng mà không có chút lưu luyến nào.
Cô gái chạy chậm trên cầu thang, đầu óc điên cuồng xoay chuyển. Trì Trạch nói Trì Húc có việc bận, là có việc gì nhỉ?
Lúc trước cô có nghe bọn họ nói Trì Húc chủ yếu phụ trách việc quản lý căn cứ hằng ngày và vận chuyển vũ khí. Bất kể là chuyện gì, cô cứ đến biệt thự của cậu ta thử vận may trước đã!
Phía bên kia, Trì Húc sải bước quay về nơi ở. Ngọn đèn đường mờ nhạt chiếu lên mái tóc cậu ta lộn xộn những vòng sáng lấp lánh.
Vốn dĩ hôm nay đến lượt cậu ta, song Trì Trạch lại bảo cậu ta xử lý vụ bạo loạn ở ngoại thành, lý do còn rất đường hoàng. Nhưng loại chuyện này có thể tùy tiện điều một người cấp cao qua đó là được, cần gì phải quấy rầy cậu ta? À, chẳng qua là lấy việc công làm việc tư mà thôi.
Bỗng nhiên tinh thần dò xét được gần đây có một luồng dao động rất quen thuộc, Trì Húc vô thức bước nhanh hơn. Đôi mắt cậu ta vốn âm trầm, sau khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng trước cửa nhà thì thoáng chốc rực rỡ hẳn lên.
Đôi chân dài sải từng bước lớn đi đến gần, vài giây sau đã có một chiếc áo bành tô ủ đầy hơi thở cực ấm áp của người đàn ông khoác lên vai cô gái.
"Sao đứng bên ngoài mà lại ăn mặc ít như vậy?"
"Cho dù đang là mùa hè, nhưng sau mạt thế, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm càng ngày càng tăng lên, mặc như vậy lỡ đâu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Người đàn ông ôm cô gái đi vào bên trong. Dưới ánh đèn sáng tỏ, cậu ta chú ý thấy hôm nay cô gái trang điểm và ăn mặc không giống như bình thường, bên tai lại vang lên một giọng nói mềm mại quyến rũ như Medusa:
"Trì Húc, sau này tôi chỉ ở bên cậu thôi, có được không?"
"Hả?"
Trì Húc cho là mình đã nghe nhầm, vài ánh sao lập lòe trong màn đêm ở bên ngoài cửa sổ lóe lên trong đôi mắt đen mực của cậu ta.
"Tôi nói, sau này tôi chỉ ở bên cậu thôi có được không? Chỉ ở chung với cậu, chỉ hôn môi với cậu, chỉ làm tình với cậu thôi…"
Trái tim Trì Húc run lên, niềm vui sướng to lớn nằm mà cậu ta chưa bao giờ ngờ đến đang nhảy nhót trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô gái trước mặt đang nở một nụ cười đầy mê hoặc như yêu nữ, nhưng Trì Húc lại chưa từng chú ý rằng trong ánh mắt của cô không hề có nụ cười.
"Cạch" một tiếng, một thứ đồ lạnh lẽo đột ngột vòng lên cổ tay cậu ta, sau gáy bỗng nhiên chịu một cú đánh đau điếng, ngay giây tiếp theo đã bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro