Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Vừa Thoát Khỏi...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Một tiếng vang nhỏ quen thuộc truyền đến từ trên cổ tay cô. Nguyễn Khanh Khanh cúi đầu nhìn xuống, đồng tử chợt co rút lại… không ngờ lại là một cái vòng tay khống chế.
"Cô Nguyễn rất thông minh, nhưng lại quá ngây thơ."
"Ngày hôm qua tôi để cô mang vòng tay khống chế đi không phải là vì dung túng cô, mà là tôi muốn xem thử rốt cuộc cô muốn làm chuyện gì."
"Tôi chỉ có thể nói rằng, kết quả bây giờ… tôi rất hài lòng." Người đàn ông bỗng nhiên tới gần, nhỏ giọng nói bên tai cô, giống như lời thì thầm giữa người yêu với nhau. Nhưng khi hơi thở nóng rực kia phả lên vành tai cô, Nguyễn Khanh Khanh chỉ cảm thấy chán ghét và muốn né tránh.
Tất nhiên Úc Văn Chu cũng nhận ra sự chống cự của cô. Anh ta hiểu ý mỉm cười, rời khỏi vành tai nhạy cảm kia, không trêu chọc cô nữa, dù gì về sau…
Anh ta vẫn còn rất nhiều thời gian để dằn vặt cô.
Nguyễn Khanh Khanh rũ mắt xuống, trên mặt cố gắng tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng cuộn biển trào.
Thì ra anh ta đã biết từ trước rồi! Có lẽ trong mắt anh ta, hành động giấu diếm vòng tay mà cô tự cho là hoàn hảo cũng buồn cười như một thằng hề đang nhảy nhót.
Còn viên tii kia nữa, chỉ trách cô ngốc, còn tưởng rằng trời cao thương xót mình, trong cái rủi có cái may, thì ra chỉ là do anh ta thuận tay làm ra, chỉ vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho tình huống một mình anh ta được lợi như bây giờ.
Bây giờ dị năng biến hình cũng bị anh ta phát hiện ra… Bỗng nhiên Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy hít thở thôi cũng khó khăn. Người đàn ông này quá mưu mô, cô còn có thể tìm được cơ hội để chạy trốn lần nữa sao?
Không! Cô không thể từ bỏ được, đã là người thì sẽ có lúc sơ hở, cô vẫn sẽ có cơ hội.
Úc Văn Chu lái xe đi về hướng nam, đưa cô đến một căn nhà to lớn cách căn cứ khoảng vài cây số. Phong cảnh nơi này rất đẹp đẽ, so với khu biệt thự giữa hồ thì chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng Nguyễn Khanh Khanh không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh này, cô đưa mắt đánh giá căn nhà ba tầng trông như nhà hoang ở trước mặt, cười châm chọc: "Nơi này là vườn hoa của tang thi à?"
Người đàn ông cười nhạt: "Trong bán kính một cây số quanh nơi này đều có thực vật biến dị ẩn nấp, tang thi có thể đến đây thử xem."
Nét mặt Nguyễn Khanh Khanh chợt nghiêm túc hơn: "Vậy Trì Húc thì sao? Dị năng tinh thần của cậu ta sẽ tìm được tôi thôi."
Ánh mắt người đàn ông tối dần đi: "Cô cho là thứ trên cổ tay của cô có tác dụng gì? Vòng tay khống chế không những có thể phong bế dị năng ở bên trong, mà còn có thể phong tỏa dao động tinh thần lực ở bên ngoài. Hơn nữa, khả năng dò xét bằng tinh thần của cậu ta cũng có hạn chế về khoảng cách."
"Có điều, cô hỏi như vậy khiến tôi cảm thấy rất mất hứng."
Người đàn ông híp mắt lại: "Cô muốn để cậu ta trói cô hơn ư?"
"Cô Nguyễn rất thông minh, nhưng lại quá ngây thơ."
"Ngày hôm qua tôi để cô mang vòng tay khống chế đi không phải là vì dung túng cô, mà là tôi muốn xem thử rốt cuộc cô muốn làm chuyện gì."
"Tôi chỉ có thể nói rằng, kết quả bây giờ… tôi rất hài lòng." Người đàn ông bỗng nhiên tới gần, nhỏ giọng nói bên tai cô, giống như lời thì thầm giữa người yêu với nhau. Nhưng khi hơi thở nóng rực kia phả lên vành tai cô, Nguyễn Khanh Khanh chỉ cảm thấy chán ghét và muốn né tránh.
Tất nhiên Úc Văn Chu cũng nhận ra sự chống cự của cô. Anh ta hiểu ý mỉm cười, rời khỏi vành tai nhạy cảm kia, không trêu chọc cô nữa, dù gì về sau…
Anh ta vẫn còn rất nhiều thời gian để dằn vặt cô.
Nguyễn Khanh Khanh rũ mắt xuống, trên mặt cố gắng tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng cuộn biển trào.
Thì ra anh ta đã biết từ trước rồi! Có lẽ trong mắt anh ta, hành động giấu diếm vòng tay mà cô tự cho là hoàn hảo cũng buồn cười như một thằng hề đang nhảy nhót.
Còn viên tii kia nữa, chỉ trách cô ngốc, còn tưởng rằng trời cao thương xót mình, trong cái rủi có cái may, thì ra chỉ là do anh ta thuận tay làm ra, chỉ vì muốn tạo điều kiện thuận lợi cho tình huống một mình anh ta được lợi như bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ dị năng biến hình cũng bị anh ta phát hiện ra… Bỗng nhiên Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy hít thở thôi cũng khó khăn. Người đàn ông này quá mưu mô, cô còn có thể tìm được cơ hội để chạy trốn lần nữa sao?
Không! Cô không thể từ bỏ được, đã là người thì sẽ có lúc sơ hở, cô vẫn sẽ có cơ hội.
Úc Văn Chu lái xe đi về hướng nam, đưa cô đến một căn nhà to lớn cách căn cứ khoảng vài cây số. Phong cảnh nơi này rất đẹp đẽ, so với khu biệt thự giữa hồ thì chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng Nguyễn Khanh Khanh không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh này, cô đưa mắt đánh giá căn nhà ba tầng trông như nhà hoang ở trước mặt, cười châm chọc: "Nơi này là vườn hoa của tang thi à?"
Người đàn ông cười nhạt: "Trong bán kính một cây số quanh nơi này đều có thực vật biến dị ẩn nấp, tang thi có thể đến đây thử xem."
Nét mặt Nguyễn Khanh Khanh chợt nghiêm túc hơn: "Vậy Trì Húc thì sao? Dị năng tinh thần của cậu ta sẽ tìm được tôi thôi."
Ánh mắt người đàn ông tối dần đi: "Cô cho là thứ trên cổ tay của cô có tác dụng gì? Vòng tay khống chế không những có thể phong bế dị năng ở bên trong, mà còn có thể phong tỏa dao động tinh thần lực ở bên ngoài. Hơn nữa, khả năng dò xét bằng tinh thần của cậu ta cũng có hạn chế về khoảng cách."
"Có điều, cô hỏi như vậy khiến tôi cảm thấy rất mất hứng."
Người đàn ông híp mắt lại: "Cô muốn để cậu ta trói cô hơn ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro