Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Bị Trêu Chọc Đế...
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
2024-08-01 23:44:54
Một chiếc xe việt dã quân dụng chạy như bay trên đường quốc lộ, kim loại có màu trầm hòa hợp với đống cỏ dại và đá vụn xung quanh một cách hoàn hảo.
Cho dù là chim hay thú bị biến dị do nhiễm virus tang thi, từ trên cao nhìn xuống mặt đất, nếu không cẩn thận tìm kiếm cũng rất khó phát hiện ra xe việt dã.
Hai anh em họ Trì hiển nhiên là phối hợp với nhau rất ăn ý.
Trì Trạch phụ trách lái xe, Trì Húc phụ trách dùng tinh thần lần điều tra tình hình xung quanh trong bán kính một cây số - còn giám sát cả Nguyễn Khanh Khanh ở băng ghế sau.
Nhưng tình trạng của cô gái lúc này rõ ràng là không hề bình thường.
Hai gò má ửng hồng, vài sợi tóc thấm ướt mồ hôi dán trên vầng trán trắng nõn, đôi môi mềm mại hơi hé ra, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt như mèo kêu.
Nguyễn Khanh Khanh mặc quần áo đầy đủ, đang nghiêng người nằm trên băng ghế phía sau.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện bên dưới chiếc váy màu trắng của cô có thứ gì đó đang khẽ rung động.
Trì Trạch đang lái xe liếc mắt nhìn cô gái yếu ớt trong kính chiếu hậu, khẽ nhíu mày.
"Trì Húc, đừng quậy nữa, cô ấy làm ảnh hưởng anh lái xe."
Trì Húc trợn trắng mắt.
Trước kia cậu ta chưa từng thấy anh mình quan tâm đến ai như vậy, lúc bình thường đều là thái độ lạnh nhạt như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Từ khi cô gái này xuất hiện, anh trai lại nhúng tay vào chuyện của cậu ta hết lần này đến lần khác.
Một khi đã như vậy… trong lòng Trì Húc bắt đầu nảy sinh một ý tưởng xấu xa hơn.
Cậu trai có thân hình cao lớn vòng qua lưng ghế, chui xuống chỗ ngồi phía sau, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô gái, sau đó lấy điều khiển từ trong túi ra, chỉnh đến mức mạnh nhất.
"Á a a a a a!"
Trứng rung dán trên âm đế và huyệt nhỏ bất chợt rung động dữ dội giống như gắn động cơ.
Một dòng nước trong suốt phun ra từ bên dưới của cô gái, chỗ ngồi đằng sau của xe việt dã ướt nhẹp một mảng lớn.
"Đúng là rất nhạy cảm, không uổng công tôi đặc biệt tìm thứ này cho chị."
Cô gái qua nhiều lần cao trào liên tục, ý thức đã không còn rõ ràng.
Cô mở đôi mắt ướt át như nai con, nhìn Trì Húc trước mặt với ánh mắt cầu xin.
"Đừng mà… thật sự không được."
"OK."
Trì Húc vô cùng dễ tính, tắt đi trứng rung đang rung động, rồi sau đó mở khóa kéo quần một cách lưu loát nhanh nhẹn.
"Đổi sang thứ thoải mái hơn vậy."
Nguyễn Khanh Khanh hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: "Đừng…"
Trì Húc đang định nói chuyện, Trì Trạch ngồi ở ghế trước đột nhiên nhỏ giọng nói: "Trì Húc, đằng trước có sự cố."
Cách đó không xa trên con đường quốc lộ ngoằn ngoèo xuất hiện một vài rào chắn và đá tảng, xếp thành một hàng chặn đứng con đường vốn rộng rãi.
Một đám người cao thấp mập ốm không đồng đều đứng trước chiếc xe tải chở hàng đậu cạnh rào chắn, mấy người đàn ông dẫn đầu đều cầm vũ khí trong tay, rõ ràng là người đến không có ý tốt.
Trì Trạch dừng xe lại khi đến gần rào chắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn họ.
"Có chuyện gì?"
Một người đàn ông ngăm đen khoảng hơn ba mươi tuổi mỉm cười: "Người anh em, ngại quá, xe của chúng tôi hết xăng, có thể cho mượn chút xăng không?"
Đôi mắt nhỏ nằm giữa đống mỡ của người đàn ông kia nhìn láo liên, âm thầm đánh giá ba người Trì Trạch ngồi trên xe.
Gã vốn định ngăn lại vài người đi ngang qua rồi trực tiếp cướp giật, nhưng khí thế quanh người và vẻ ngoài gọn gàng của bọn Trì Trạch khiến gã lập tức thay đổi lời thoại.
Cho dù là chim hay thú bị biến dị do nhiễm virus tang thi, từ trên cao nhìn xuống mặt đất, nếu không cẩn thận tìm kiếm cũng rất khó phát hiện ra xe việt dã.
Hai anh em họ Trì hiển nhiên là phối hợp với nhau rất ăn ý.
Trì Trạch phụ trách lái xe, Trì Húc phụ trách dùng tinh thần lần điều tra tình hình xung quanh trong bán kính một cây số - còn giám sát cả Nguyễn Khanh Khanh ở băng ghế sau.
Nhưng tình trạng của cô gái lúc này rõ ràng là không hề bình thường.
Hai gò má ửng hồng, vài sợi tóc thấm ướt mồ hôi dán trên vầng trán trắng nõn, đôi môi mềm mại hơi hé ra, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt như mèo kêu.
Nguyễn Khanh Khanh mặc quần áo đầy đủ, đang nghiêng người nằm trên băng ghế phía sau.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện bên dưới chiếc váy màu trắng của cô có thứ gì đó đang khẽ rung động.
Trì Trạch đang lái xe liếc mắt nhìn cô gái yếu ớt trong kính chiếu hậu, khẽ nhíu mày.
"Trì Húc, đừng quậy nữa, cô ấy làm ảnh hưởng anh lái xe."
Trì Húc trợn trắng mắt.
Trước kia cậu ta chưa từng thấy anh mình quan tâm đến ai như vậy, lúc bình thường đều là thái độ lạnh nhạt như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Từ khi cô gái này xuất hiện, anh trai lại nhúng tay vào chuyện của cậu ta hết lần này đến lần khác.
Một khi đã như vậy… trong lòng Trì Húc bắt đầu nảy sinh một ý tưởng xấu xa hơn.
Cậu trai có thân hình cao lớn vòng qua lưng ghế, chui xuống chỗ ngồi phía sau, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô gái, sau đó lấy điều khiển từ trong túi ra, chỉnh đến mức mạnh nhất.
"Á a a a a a!"
Trứng rung dán trên âm đế và huyệt nhỏ bất chợt rung động dữ dội giống như gắn động cơ.
Một dòng nước trong suốt phun ra từ bên dưới của cô gái, chỗ ngồi đằng sau của xe việt dã ướt nhẹp một mảng lớn.
"Đúng là rất nhạy cảm, không uổng công tôi đặc biệt tìm thứ này cho chị."
Cô gái qua nhiều lần cao trào liên tục, ý thức đã không còn rõ ràng.
Cô mở đôi mắt ướt át như nai con, nhìn Trì Húc trước mặt với ánh mắt cầu xin.
"Đừng mà… thật sự không được."
"OK."
Trì Húc vô cùng dễ tính, tắt đi trứng rung đang rung động, rồi sau đó mở khóa kéo quần một cách lưu loát nhanh nhẹn.
"Đổi sang thứ thoải mái hơn vậy."
Nguyễn Khanh Khanh hốt hoảng, vội vàng lắc đầu: "Đừng…"
Trì Húc đang định nói chuyện, Trì Trạch ngồi ở ghế trước đột nhiên nhỏ giọng nói: "Trì Húc, đằng trước có sự cố."
Cách đó không xa trên con đường quốc lộ ngoằn ngoèo xuất hiện một vài rào chắn và đá tảng, xếp thành một hàng chặn đứng con đường vốn rộng rãi.
Một đám người cao thấp mập ốm không đồng đều đứng trước chiếc xe tải chở hàng đậu cạnh rào chắn, mấy người đàn ông dẫn đầu đều cầm vũ khí trong tay, rõ ràng là người đến không có ý tốt.
Trì Trạch dừng xe lại khi đến gần rào chắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn họ.
"Có chuyện gì?"
Một người đàn ông ngăm đen khoảng hơn ba mươi tuổi mỉm cười: "Người anh em, ngại quá, xe của chúng tôi hết xăng, có thể cho mượn chút xăng không?"
Đôi mắt nhỏ nằm giữa đống mỡ của người đàn ông kia nhìn láo liên, âm thầm đánh giá ba người Trì Trạch ngồi trên xe.
Gã vốn định ngăn lại vài người đi ngang qua rồi trực tiếp cướp giật, nhưng khí thế quanh người và vẻ ngoài gọn gàng của bọn Trì Trạch khiến gã lập tức thay đổi lời thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro