Song Bích

Chân dung

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Minh Hoa Chương cảm thấy lời này rất quái lạ, hỏi: "Nói thế nào?"

Minh Hoa Thường trả lời: "Thường xuyên có người nói hận gặp nhau muộn, có một số người rõ ràng là gặp nhau lần đầu nhưng lại hợp ý như thể đã quen biết nửa đời, có rất nhiều suy nghĩ không bàn mà lại giống nhau. Hơn nữa người ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm thấy trên người bọn họ có một loại phẩm chất riêng cực kỳ giống nhau, hay còn gọi là cùng một loại người. Nói ví dụ như muội và nhị huynh, mặc dù là huynh muội nhưng nếu để hai chúng ta giết người thì hiện trường và thủ đoạn giết người chắc chắn sẽ khác nhau. Cho nên muội mới nghĩ có thể lần ngược lại, suy đoán suy nghĩ của hung thủ từ dấu vết ở hiện trường hay không, sau đó lại ở trong đầu miêu tả xem ở trong hiện thực hắn là người như thế nào."

Minh Hoa Thường nói xong, hơi hồi hộp nhìn về phía Minh Hoa Chương, sợ hắn cảm thấy nàng hoang đường buồn cười. Minh Hoa Chương cười khẽ một tiếng, kéo kín cổ áo nàng rồi nói: "Mặc dù ta không hiểu, nhưng ta biết ý của muội rồi. Cách lấy ví dụ của muội luôn luôn khác người như thế."

Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, rúc trong đám lông tơ, nói: "Tổng cộng hung thủ giết ba người, hiện tại muội đã có hình dáng mơ hồ rồi, nhưng vẫn phải xem hết hiện trường cả ba vụ án rồi mới kết luận được. Nhị huynh, muội muốn đi xem Tâm Liên."

Ban đầu Minh Hoa Chương đi ra ngoài cũng là vì muốn nhìn Tâm Liên, chậm trễ lâu như vậy, cuối cùng cũng phải quay về chủ đề chính. Minh Hoa Thường cảm ngộ hai hiện trường trước đã bỏ ra rất nhiều thời gian, hiện tại đã vào đêm, gió tuyết vô cùng rét lạnh. Minh Hoa Chương cởi dây buộc áo choàng trước cổ nàng rồi lần nữa buộc chặt lại, mãi đến khi bọc nàng thành một quả cầu mới nói: "Được rồi, đi thôi."

Minh Hoa Thường đi theo sau Minh Hoa Chương như một cục lông di động, nàng hỏi: "Nhị huynh, huynh không chê muội chậm trễ thời gian hay là suy nghĩ lung tung à?"

Minh Hoa Thường là nữ tử, còn là loại tương đối vô dụng. Ở trong mắt thế tục thì nàng nên ở trong nhà xuân đau thu buồn, giúp chồng dạy con, lẽ ra nhìn thấy việc ác như kiểu giết người này thì nên tránh né, đúng sai tự có những nhân vật lớn bên trên phán quyết.

Thế nhưng Minh Hoa Thường lại có ý kiến với án mạng, thậm chí chỉ dựa vào "cảm giác" của mình mà muốn lật đổ quá trình phá án đã được tích lũy bằng kinh nghiệm bao năm qua, tự tìm lối tắt.

Loại chuyện này nếu nói ra thì chắc chắn sẽ bị rất nhiều nho sinh khiển trách là càn quấy, trách cứ nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, không nên quấy nhiễu tư pháp.

Minh Hoa Thường không quản được người khác, nhưng nàng rất muốn biết là Minh Hoa Chương thật sự nghe lọt được những lời nàng nói, hay là xuất phát từ "yêu thương" muội muội mới miễn cưỡng nghe hết, thật ra căn bản không để trong lòng.

Minh Hoa Chương đi đằng trước nàng, bả vai thiếu niên thẳng tắp, dáng người như tùng, bóng người chiếu xuống dường như có thể bao phủ cả Minh Hoa Thường.

Hắn không quay đầu, nói giọng lạnh nhạt, nhưng lại lặng lẽ ngăn cản phần lớn gió tuyết thay nàng: "Điều mà họ gọi là quy định của triều đình, khuôn vàng thước ngọc cũng không phải là trời sinh, đều là sau khi thí nghiệm qua, tiến hành hữu hiệu mới được cố định lại. Suy nghĩ của muội không giống bọn họ, không thể nói là muội sai được, chỉ có thể nói là trước kia chưa có người như muội. Muội muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ việc buông tay đi làm, không cần phải lo người khác nói thế nào. Muội là nương tử duy nhất của Minh gia, lẽ ra sẽ cả đời trôi chảy, an khang vui sướng, dù trời có sập xuống ta cũng sẽ chắn trước muội."

Minh Hoa Thường sinh lòng cảm động, lúc trước nàng cảm thấy nhị huynh nổi danh bên ngoài, lạnh lùng bạc tình quả nghĩa, cho nên vẫn luôn không dám tới gần. Nhưng sau khi nàng thử bước ra bước đầu tiên mới phát hiện hắn thật sự lạnh lùng, nhưng không hề bạc tình bạc nghĩa.

Giống như là tuyết vừa rơi xuống, trong suốt tinh khiết, thế nhưng nếu dùng chân tình đi sưởi ấm thì cũng sẽ chậm rãi tan thành nước.

Trái tim đang treo cao của Minh Hoa Thường chậm rãi quay về chỗ cũ, dù chịu rét lạnh nửa buổi, nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Nàng thấy Minh Hoa Chương chỉ mặc một áo bào mỏng manh, bàn tay lộ ra trong gió tuyết, trắng đến mức gần như không chân thực. Nàng không biết tại sao Minh Hoa Chương chống lại sự ấm áp, nhưng nếu nàng đã thì thấy thì chắc chắn là không thể chỉ sưởi ấm bản thân mà mặc kệ nhị huynh được.

Minh Hoa Thường lanh lẹ chạy đến bên cạnh Minh Hoa Chương, hai tay trùm lên tay Minh Hoa Chương, giơ lên gần miệng thổi một hơi. Minh Hoa Chương không đề phòng sau lưng, bị nàng giơ tay bắt được, sau khi hắn kịp phản ứng thì lập tức muốn rút tay về, nhưng lại bị Minh Hoa Thường níu lại không thả: "Nhị huynh, huynh nhìn xem, đầu ngón tay huynh sắp đông thành đá rồi. Muội mặc dày, muội ủ ấm giúp huynh."

"Không cần." Minh Hoa Chương bất đắc dĩ nói: "Ta không lạnh."

"Nói bậy, huynh cũng là người có máu có thịt, sao lại không lạnh?"

Trong khi hai người bọn họ tranh luận thì cũng đã đến sân rồi. Đây là khách viện mà Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đã từng ở, nhưng bây giờ lại đen nhánh, tĩnh mịch im lặng. Cửa chính mở to, giống một con quái thú đang âm thầm mai phục trong bóng tối, không có ý tốt há to miệng, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Minh Hoa Chương nhắm mắt làm ngơ, bình tĩnh bước vào trong bóng tối. Hắn thổi hoả triết tử(*) cháy lên, phút chốc đẩy lùi hắc ám, cũng chiếu sáng xác chết nữ cách đó không xa.

(*) Hoả triết tử là dụng cụ tạo lửa nhỏ gọn trong thời cổ đại có hình dạng dài và nhỏ, mở nắp thổi vào trong hoặc lắc nhanh sẽ sinh ra lửa.

Tiếng gió rít gào, ánh lửa chập chờn. Bầu không khí này thực sự hơi kinh khủng, nhưng Minh Hoa Chương lại như không cảm thấy. Một tay hắn cầm mồi lửa, tay còn lại kiểm tra thi thể của Tâm Liên, hoàn toàn không kiêng kỵ mà áp mặt gần vào khuôn mặt trắng xám quỷ dị với hai lỗ máu kia.

Minh Hoa Thường cảm thấy nàng đã xem như là người rất to gan, rất trơ rồi, mà thấy cảnh này cũng hơi run rẩy. Nàng yên lặng kéo chặt áo choàng, hỏi: "Nhị huynh, huynh không sợ tý nào à?"

"Sợ cái gì." Giọng Minh Hoa Chương rất thong dong, quạnh quẽ gần như lạnh lùng: "Nàng ta bị người ta giết chết, phải sợ cũng nên sợ những người sống nho nhã thể diện kia, sao phải sợ một xác chết?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường không cãi lại được, im lặng kiềm chế nỗi sợ hãi đối với người chết, cẩn thận tìm kiếm dấu vết còn sót lại trong phòng.

Nơi này hẳn không phải là địa điểm đầu tiên hung thủ giết Tâm Liên, nhưng đối với Minh Hoa Thường thì việc hung thủ sắp đặt thi thể như thế nào, bố trí nghi thức trong lòng gã ra sao quan trọng hơn hiện trường án mạng nhiều. Nàng chầm chậm dạo bước trong phòng, trong đầu nàng có một bóng người đang bước qua cánh cửa, trên vai gã là thân thể một nữ tử vẫn còn hơi ấm.

Gã đi lại thoải mái trong phòng ngủ của tiểu thư Công Hầu, những đồ đạc rõ ràng là thuộc về nữ tử quý tộc xung quanh khiến gã vừa hưng phấn lại căm hận. Hung thủ nhìn quanh bốn phía, gầm giường, tủ quần áo, ghế ngồi, có rất nhiều nơi có thể bày thi thể, thế nhưng như vậy còn chưa đủ. Gã tìm lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ khiến mình hài lòng.

Giường ngủ.

Đệm chăn gấp gọn, dường như bên trên vẫn còn vương mùi thơm của nữ tử. Hung thủ kích động đặt "nữ nhân của mình" lên giường, kéo đệm chăn ra, phủ tấm chăn gấm mềm trước đây không lâu còn đang đắp trên người tiểu thư quý tộc lên mặt Tâm Liên.

Không biết từ khi nào Minh Hoa Thường đã ngồi xổm trước giường, nhìn chằm chằm vào hốc mắt trống rỗng của Tâm Liên. Minh Hoa Chương dùng hoả triết tử lắc qua lắc lại trước mặt nàng một vòng, gọi: "Nhị nương?"

Minh Hoa Thường chợt hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn thấy Minh Hoa Chương đang nhíu mày nhìn mình, trong mắt dường như vẫn còn vẻ lo lắng. Đốm lửa lúc sáng lúc tối, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, một nửa sáng một nửa tối, có một loại cảm giác trang trọng như thần tiên trên bích hoạ.

Minh Hoa Thường sửng sốt nửa ngày, thoát ra khỏi trạng thái "cộng cảm" cực hạn kia. Minh Hoa Chương thấy nàng vẫn không nói lời nào thì giơ tay muốn sờ lên trán nàng, lại bất ngờ bị Minh Hoa Thường tóm lấy.

"Nhị huynh, muội đoán ra điểm quan trọng nhất rồi!"

Chính Minh Hoa Chương nói không ngại ở gần thi thể, nhưng thấy nàng ngồi xổm trước mặt người chết thì vẫn lặng lẽ nắm chặt cánh tay nàng, kéo nàng đến chỗ sạch sẽ: "Hử?"

Minh Hoa Thường hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn, không hề chú ý tới động tác của Minh Hoa Chương: "Trước đó muội vẫn luôn không nắm chắc được thái độ của hung thủ với nữ nhân, hiện tại cuối cùng muội cũng hiểu rồi! Hiển nhiên gã rất căm thù chúng ta, cố gắng muốn làm chúng ta sợ hãi. Nhưng nếu như chỉ muốn doạ người thì chỉ cần treo thi thể trước cổng, chúng ta vừa mở cửa là có thể nhìn thấy ngay, không phải là càng có hiệu quả hay sao? Tại sao hết lần này tới lần khác muốn giấu Tâm Liên trong đệm chăn của chúng ta?"

Minh Hoa Chương vẫn luôn tra xem Tâm Liên chết như thế nào, hung thủ dùng công cụ gì, vào lúc nào, thật đúng là chưa từng nghĩ tới nguyên nhân phía sau.

Đúng vậy! Phàm là có hành động thì đằng sau hành vi đó tất nhiên là có nhu cầu, lúc hung thủ làm những chuyện này thì trong lòng đang nghĩ gì? Tại sao lại cứ phải làm như vậy, mà không phải làm khác đi?

Minh Hoa Chương khiêm tốn thỉnh giáo: "Tại sao?"

Minh Hoa Thường chỉ về phía giường, ánh mắt sáng ngời: "Bởi vì giường. Giường không giống những gia cụ khác..."

Lúc đầu Minh Hoa Thường muốn nói giường là nơi tiến hành sinh hoạt vợ chồng, ý nghĩa vượt xa những món đồ phổ thông như bàn ghế, nhưng lời đến khoé miệng mới chợt nhớ ra người trước mặt là huynh trưởng của mình. Đôi mắt của Minh Hoa Chương xinh đẹp mà trong trẻo, nhìn chăm chú vào nàng. Phải nói thế nào đây?

Minh Hoa Thường đỏ mặt, lần đầu tiên thấy nàng mắc kẹt. Minh Hoa Chương thấy biểu cảm của nàng thì trong lòng cũng hiểu ra. Hắn hơi xấu hổ, nhưng hắn là huynh trưởng, sao có thể nghĩ chuyện này trước mặt muội muội chứ? Hắn cố gắng bày ra vẻ mặt hờ hững, chững chạc, nói: "Sau đó thì sao?"

Minh Hoa Thường cũng không biết Minh Hoa Chương đã hiểu ra chưa, tiếp tục lắp ba lắp bắp nói: "Đây là suy nghĩ ẩn giấu trong lòng gã, chỉ sợ chính gã cũng không ý thức được. Gã bị khiêu khích nên lúc tuyên cáo sức mạnh của mình thì trong tiềm thức sẽ chọn giường, vừa lúc phản ánh những gì gã từng trải qua trong cuộc sống.”

Lần này lực chú ý của Minh Hoa Chương thực sự bị kéo tới, không tiếp tục dây dưa với những vấn đề xấu hổ kia nữa: "Những gì từng trải qua?"

Một hiện trường án mạng, lại có thể nhìn ra những điều hung thủ từng trải qua?

"Vâng." Minh Hoa Thường gật đầu, sắp xếp suy nghĩ của mình lại từ đầu: "Người đó chắc là một nam nhân, tuổi tác khoảng từ hai mươi tới ba mươi. Sẽ không quá nhỏ, trẻ tuổi thì không có kinh nghiệm, sẽ không có tình cảm phiến diện với giường mạnh như vậy, cũng sẽ không quá già, dù sao việc thì liên tục giết ba người trong hai ngày là thử thách không nhỏ về mặt thể lực. Xét thấy gã có khát vọng và căm hận với thị nữ xinh đẹp mạnh như vậy, muội suy đoán gã từng có một thê tử, dung mạo mỹ lệ, giỏi giao tiếp, hàng xóm đều rất thích nàng ấy. Có lẽ thê tử của gã làm thị nữ trong một hộ gia đình lớn, nhưng sau này bởi vì nguyên nhân nào đó mà đã phản bội gã, rất có thể là làm thị thiếp cho thiếu gia của đối phương..."

Minh Hoa Thường nói đến đây thì tạm dừng, nàng nghĩ tới tình huống của phủ Thái Bình Công chúa, nói: "Không đúng, không phải thiếu gia, mà là thị thiếp của chủ quân."

Sau khi nghĩ thông điểm này, mạch suy nghĩ của Minh Hoa Thường càng liền mạch: "Dựa theo trình độ tàn nhẫn của gã với thi thể thì có thể thấy được gã là một người cường tráng khoẻ mạnh, thể lực rất tốt, dục vọng chiếm hữu mạnh, có thể dễ dàng siết chết một nữ tử. Lúc loại người này phát hiện thê tử vượt rào thì rất có thể sẽ nổi giận, lập tức hành hung thậm chí là giết chết thê tử. Sự tức giận của gã không đến mức phải kiềm chế mấy năm, sau đó phát tiết lên người một đám thị nữ có thân phận tương tự nhưng không có quan hệ với thê tử gã. Cho nên lời giải thích có khả năng nhất chính là gã có việc rời nhà, không biết tình hình gần đây của thê tử. Chờ sau khi gã trở về, thê tử đã chạy theo quý tộc. Cho nên, gã có lẽ từng tòng quân, là một quân nhân thực lực mạnh mẽ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đầu Minh Hoa Chương gần như lập tức có hình tượng, nhưng hắn không gật bừa mà hỏi: "Xa nhà nhiều năm cũng có thể là thương nhân, tại sao muội lại cảm thấy gã là người trong quân ngũ, mà không phải là thương nhân xa nhà?"

Minh Hoa Thường nói: "Mặc dù luôn nói mệnh của người do trời định, nhưng muội cảm thấy giữa tính cách và cách chọn nghề nghiệp có liên quan tới nhau. Một người làm buôn bán sẽ không hiếu chiến, giống vậy, ngay từ khi bắt đầu một người thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề sẽ không chọn con đường kinh doanh. Gã bày tính cách thù dai và báo thù ra ngoài như vậy, không giống như lối tư duy của một thương nhân mà càng giống một binh sĩ. Hơn nữa, bởi vì gã hiếu chiến, tàn bạo lại không biết che giấu tính cách nên sống trong quân đội cũng không tốt, chắc là sẽ bị bài xích. Thế nhưng gã lại xuất hiện trong sơn trang của Thái Bình Công Chúa, có thể thấy là sau khi gã rời khỏi quân đội thì đã đi cậy nhờ quyền quý, thành gia nô của nhân vật lớn nào đó."

Một nam tử tuổi khoảng từ hai mươi đến ba mươi, từng nhập ngũ nhưng lại trở thành gia nô, hung ác hiếu chiến, từng có một thê tử... Trong đầu Minh Hoa Chương lập tức hiện ra một người.

Minh Hoa Thường thấy vẻ mặt Minh Hoa Chương thì hỏi: "Nhị huynh, huynh có người được chọn rồi?"

Minh Hoa Chương hít một hơi, nói: "Có lẽ vậy."

Nếu như phỏng đoán của hắn và chân dung của Minh Hoa Thường không sai.

Minh Hoa Thường vô cùng phấn khởi lại gần, hỏi: "Là ai?"

Minh Hoa Chương nghĩ đến thế lực sau lưng người đó, vô thức muốn từ chối nàng: "Những chuyện này không có liên quan gì tới muội cả, muội đừng nghe."

"Sao lại không liên quan tới muội!" Minh Hoa Thường đang thích thú xem trò vui, sao lại chịu từ bỏ dễ dàng chứ: "Suýt chút nữa là muội bị gã hại chết rồi. Nếu muội không biết gã là ai, không đề phòng cẩn thận, có khi người chết tiếp theo chính là muội!"

Minh Hoa Chương lập tức xụ mặt, nghiêm nghị trừng nàng một cái: "Không được nói bậy."

Hắn nghiêm túc trách cứ Minh Hoa Thường, nhưng thái độ cũng đã dao động. Hắn cảm thấy kẻ chủ mưu tất cả những chuyện này sẽ không phát rồ tới mức đó, nhưng lỡ chẳng may thì sao? Đường núi không biết sẽ bị chặn bao lâu, nếu nàng xảy ra việc ngoài ý muốn nào, hắn biết bàn giao với Trấn Quốc Công thế nào? So với việc mất mạng thì sự nguy hiểm khi để nàng nhìn thấy kẻ chủ mưu sau màn hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.

Minh Hoa Thường nhìn ra Minh Hoa Chương đã dao động, lập tức rầm rì nũng nịu. Minh Hoa Chương quả nhiên bó tay với cách này, một lát sau hắn bất đắc dĩ nói: "Muội còn nhớ tên gia nô mặc áo lam đi bên cạnh Định Vương hôm nay không?"

Minh Hoa Thường sửng sốt một lát, nàng mơ hồ nhớ rõ lúc chạng vạng tối đi gặp Thái Bình Công Chúa, có vài người đứng sau lưng Định Vương, nhưng nàng đã không nhớ nổi nữa. Minh Hoa Thường hỏi: "Là hắn ta à?"

"Ta suy đoán là vậy." Minh Hoa Chương nói: "Nhưng suy luận của ta không bằng tài năng thần kỳ của muội, cũng có vẻ cứng nhắc vụng về."

"Bất kể là bằng cách gì, có thể bắt được hung thủ chính là phương pháp tốt nhất!" Minh Hoa Thường khen ngợi huynh trưởng nhà mình không chút bủn xỉn, sau đó hứng thú bừng bừng hỏi: "Nhị huynh, sao huynh lại suy luận ra?"

Minh Hoa Chương không nhanh không chậm nói: "Ban đầu ta nảy sinh nghi ngờ là sau khi nhìn thấy thi thể của Ngụy Tử. Cành gai trên người nàng ta còn có gai ngược, đây không phải là điều người bình thường có thể khống chế được, cách trói giống với trong quân đội. Khi đó ta đã nghi ngờ hung thủ từng là người trong quân ngũ, mãi đến khi nhìn thấy Tâm Liên ta mới xác định điều này. Chuyện đau đớn như treo cổ chết chắc chắn sẽ không có ai có thể cười được, nhưng khóe miệng của Tâm Liên lại cong lên. Ta nghĩ đến một loại lá cây... Tiễn Độc Mộc, còn được gọi là Huyết Phong Hầu, thường được dùng để bôi lên mũi tên, cho nên gọi là Tiễn Độc Mộc. Nhưng ở trong quân đội thứ này cũng được dùng để gây tê, dùng trên người người bị thương, người đó sẽ thả lỏng cơ thể, cơ bắp, để mặc cho quân y chữa trị. Nụ cười trên mặt Tâm Liên hẳn là do bị bôi chất lỏng Tiễn Độc Mộc lên."

Minh Hoa Thường chưa từng nghe về điều này, nhưng cũng không ảnh hướng tới việc nàng cảm thấy rất lợi hại: "Nhị huynh, huynh biết nhiều thật đấy."

Đây là sức mạnh uyên bác nhờ đọc nhiều sách vở sao?

Trên mặt Minh Hoa Chương bình tĩnh không gợn sóng, tiếp tục nói: "Bởi vì có nghi ngờ, cho nên lúc đuổi theo Dương Nhị, ta đã đặc biệt lưu ý một lượt. Mặc dù hắn ta chạy trốn rất linh hoạt, nhưng bước chân phù phiếm, không có kết cấu, nhìn ra được là chưa từng trải qua thao luyện, cho nên hai bên vừa chạm nhau ta đã biết hung thủ không phải hắn ta. Ta muốn nhìn xem người đứng sau màn sắp xếp việc này muốn làm gì, bèn tương kế tựu kế, thuận thế mà làm, áp giải Dương Nhị đi gặp Thái Bình Công Chúa, lấy cớ bắt được hung thủ để Thái Bình Công Chúa gọi mọi người tụ lại. Lúc ở sảnh đường ta căn bản không trông cậy vào việc có thể tra ra được gì nhờ thẩm vấn Dương Nhị, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm những kẻ tòng quân bên cạnh Định Vương và Ngụy Vương. Nhưng người có thể làm thị vệ, dù có là giả thì cũng sẽ giả vờ thành dáng vẻ hung hãn, ta lại không thể tra hỏi, không thể xác định rốt cuộc là ai, chỉ có thể vạch ra một phạm vi đại khái. Tối nay ta vốn định tới đây tìm kiếm chứng cứ xác thực, khoanh vùng kẻ đó là ai. Nhưng sau khi nghe miêu tả của muội thì hình như ta đã tìm được gã."

Minh Hoa Thường thầm nghĩ đây chính là "trong lòng nổi sóng mà mặt như hồ nước lặng" ư? Hắn đã nghi ngờ từ sớm như vậy, lại tỏ ra bình tĩnh không dao động, ra vẻ không có đầu mối, tìm kiếm bốn phía một cách may rủi. Minh Hoa Thường nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ sót gì đó: "Sao huynh biết hung thủ là người bên cạnh Định Vương hoặc Ngụy Vương?"

"Vẫn là do cây gai đen dùng để trói Ngụy Tử." Minh Hoa Chương nói: "Muội còn nhớ rõ lời đồn quỷ rắn hại người bỗng nổi lên chỉ sau một đêm không?"

Minh Hoa Thường gật đầu, đương nhiên là nàng nhớ rõ chuyện ly kỳ như vậy rồi. Minh Hoa Chương ngước mắt, nhìn gió tuyết mênh mông bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Vào lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ta đã nghi ngờ. Gai đen trải rộng đường Tây Giang Nam, nhưng lời đồn lại vẫn luôn chắc chắn ma quỷ này đến từ Cát Châu. Đường Tây Giang Nam rộng lớn như vậy, tại sao lại chỉ tập trung vào Cát Châu? Nghĩ tới nghĩ lui, điểm khác biệt duy nhất của Cát Châu với những nơi khác, chính là ở Lư Lăng."

Minh Hoa Thường mở to hai mắt, nàng nghe thấy chuyện ma quỷ thì không sợ, nhìn thấy người chết cũng không sợ, giờ phút này lại bỗng toát mồ hôi lạnh thấm ướt cả người: "Huynh nói là, mục đích của kẻ giật dây là hướng về phía Lư Lăng Vương?"

Lư Lăng Vương, thần dân của triều Đại Đường, à không, triều Đại Chu đều không lạ lẫm với cái tên này. Đó là nhi tử lớn nhất còn sống của Nữ hoàng, là huynh trưởng của Hoàng trữ và Thái Bình Công Chúa, là dòng chính của tiền triều đã từng leo lên ngai vàng, nhưng lại bị Nữ hoàng phế bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0