Đại tuyết [*]
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
[*] Một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12.
Thánh Lịch năm đầu tiên, lo liệu việc cuối năm xong, ngày đại tuyết, Phật tháp cao thấp đan xen đứng sừng sững trong màn sương tuyết trắng, Lạc Dương trở thành tiên cảnh sau một đêm. Minh Hoa Thường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng thần kỳ như phượng hoàng màu vàng trong mây trên cung điện, cửu long nấp trong sương mù, tuyết lớn cũng không che nổi thần thái phượng hoàng vỗ cánh sắp bay.
Minh Hoa Thường không nhìn nữa, bị lạnh tới hắt hơi một cái.
Chiêu Tài lải nhải nhắc nàng giống ngày xưa: "Nương tử, ngày thường ngài thích ngủ đã đành, hôm nay là ngày thỉnh an lão phu nhân, sao ngài còn dám ngủ?"
Minh Hoa Thường choàng áo choàng bằng lông thỏ đỏ thẫm từ đầu đến chân, cổ áo lông mềm mại nhẵn mịn che hơn nửa mặt nàng, ngay cả tiếng nói cũng không rõ ràng.
Chiêu Tài như nghe thấy cô nương nói gì đó, nhưng nàng ấy quay đầu lại thì thấy gương mặt năm này xinh đẹp hơn năm nọ vùi trong lớp lông trắng, thoạt nhìn không giống đang nói. Nàng ấy tưởng gió bên ngoài quá lớn nên nghe nhầm, nhắc nhở Minh Hoa Thường như thường lệ: "Nương tử, ngài không thể lười biếng quá. Ngài là đích nữ chi trưởng công phủ, thiên kim Trấn Quốc Công đàng hoàng. Ngày thường ngài không để tâm không ai dám nói ngài, nhưng sang năm mới là ngài mười sáu, sắp bàn hôn sự rồi. Phu nhân mất sớm, hôn sự của ngài chẳng phải do lão phu nhân sắp xếp sao? Nếu ngài không làm thân thiệt một tí thì sao lão phu nhân có thể nhớ tới ngài?"
Chiêu Tài nói từ thỉnh an đến hôn sự, thao thao bất tuyệt như mở máy hát. Đầu tiên nàng ấy nhắc tới những công tử có triển vọng tới bây giờ còn chưa làm mai trong Lạc Dương, lại đặc biệt nhấn mạnh gia thế xuất sắc của Minh Hoa Thường, cuối cùng tổng kết: "Nương tử, tuy rằng ngài không khéo léo, trước giờ lười tranh giành cái danh cầm kỳ thi họa nhưng có phủ Quốc Công và nhị lang quân ở đây, bảo đảm ngài có hôn sự tốt."
Chiêu Tài thật sự không hổ là nha hoàn của nàng, có thể tân trang kể bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa là nàng quá dễ nghe. Thế gia tụ tập ở thần đô [*], công hầu khắp nơi, cũng có rất nhiều danh môn khuê tú. Minh Hoa Thường không đi tranh giành cái danh cầm kỳ thư họa, là nàng không muốn ư?
[*] Cách gọi khác của thành Lạc Dương.
Ngay cả nha hoàn thân thiết thiên vị mình liệt kê hết ra cũng biết ưu thế duy nhất của Minh Hoa Thường là ở gia thế, có thể thấy bản thân Minh Hoa Thường là con cá muối chính tông cỡ nào.
Minh Hoa Thường lại thở dài, ngay cả Chiêu Tài cũng có chí tiến thủ hơn nàng, chuyện này làm cho Minh Hoa Thường sinh ra một chút xấu hổ. Đương nhiên, nàng không hổ thẹn với bản thân mình không nỗ lực, mà là áy náy vì có lẽ nàng làm Chiêu Tài thất vọng rồi.
Bởi vì, ngay cả ưu thế gia thế nàng cũng không có.
Hôm nay Minh Hoa Thường dậy muộn, không hoàn toàn bởi vì tham ngủ, mà là vì đêm qua gặp ác mộng. Trong mộng, một nữ tử mảnh mai xinh đẹp, khí chất như lan đi vào Minh gia, nói mình mới là thiên kim Minh gia và cũng lấy ra vật chứng.
Sau một trận rối ren, phụ thân của nàng - Trấn Quốc Công từ hậu viện đi ra, nhìn có vẻ đã điều tra rõ ràng, vô cảm nói ra một đoạn chuyện xưa.
Năm đó Trấn Quốc Công phu nhân - Vương Du Lan sinh hạ một cặp thai long phượng hiếm có, huynh trưởng đặt tên Minh Hoa Chương, muội muội đặt tên Minh Hoa Thường. Đáng tiếc Vương Du Lan sinh xong bị băng huyết, chưa kịp nhìn con đã hôn mê, bởi vậy mới cho ác nô cơ hội làm loạn. Khi Trấn Quốc Công đặt tên cho con cũng không biết muội muội trong thai long phượng đã bị đổi.
Ác nô này là bà vú Tô thị của Vương Du Lan, nội trạch cũng phải gọi bà ta một tiếng Tô ma ma. Tô ma ma giúp việc ở trong nhà quyền quý, thật ra cũng có đất ở nông thôn, ở trong vùng cũng xem như có ít sản nghiệp.
Nhưng mà chút gia sản này chẳng đáng nhắc tới trước mặt phủ Quốc Công, vừa hay con dâu Tô ma ma sinh ra một đứa con gái, Tô ma ma bị quỷ ám lặng lẽ tráo hai đứa trẻ làm cho Minh Hoa Thường vốn dĩ là con gái nhà nông hưởng phú quý mười bảy năm ở Lạc Dương, còn thiên kim chân chính lại lưu lạc dân gian, sống nơi thôn quê, trở thành cháu gái một nô bộc - Tô Vũ Tễ.
Mười bảy năm sau, thiếu nữ Tô Vũ Tễ sinh ra và lớn lên ở nhà nông vẫn xuất sắc biết hết tất cả, tự mình bước vào cửa Minh gia, vậy phủ Trấn Quốc Công mới biết đích tiểu thư sớm chiều ở chung mười bảy năm trời là giả.
Sau khi chân tướng bị vạch trần toàn bộ Minh gia xôn xao, thậm chí lúc này Trấn Quốc Công muốn sai gia đinh lấy xe ngựa đưa Minh Hoa Thường về nông hộ Tô gia. Cuối cùng là thế tử Minh Hoa Chương không nhìn nổi nên ra mặt ngăn cản, Trấn Quốc Công mới miễn cưỡng coi như thôi.
Nhưng dù vậy, Minh Hoa Thường vẫn bị đuổi tới thiên viện, tự sinh tự diệt, thiên kim thật sự Tô Vũ Tễ sửa lại họ Minh nhận tổ quy tông. Trong mộng Minh Hoa Thường vẫn là cá mặn, mỗi ngày ăn rồi ngủ, chẳng có gì luẩn quẩn trong lòng.
Minh Hoa Thường này, bất luận sướng hay khổ thì mãi mãi không tiến thủ, vì vậy vào một đêm trăng sáng, sau khi nàng ngủ thì lặng lẽ chết.
Thậm chí nàng không biết mình chết như thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Minh Hoa Thường kinh hãi trong bóng tối rất lâu, cảm giác cổ và ruột gan đau đớn như đứt từng khúc như còn sót lại trong cơ thể, mãi chưa tan biến. Nàng nhìn chằm chắm màn gấm giữa đêm khuya, cho tới khi trời sáng mới chợp mắt.
Không bao lâu, nàng bị Chiêu Tài và Tiến Bảo đánh thức, đi thỉnh an lão phu nhân.
Ngày hôm qua suy nghĩ nửa đêm, sáng nay Minh Hoa Thường ra khỏi cửa đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, là ai muốn giết nàng? Vì sao muốn giết nàng?
Trước khi Minh Hoa Thường chưa bị vạch trần thân phận, nàng chỉ là một thiếu nữ nhà quan bình thường trong thành Lạc Dương. Phụ thân của nàng Trấn Quốc Công - Minh Hoài Uyên là cựu thần của Cao Tông triều, bây giờ Nữ hoàng cầm quyền, Minh gia không được trọng dụng nhưng có tổ tông che chở cũng không tính là sa sút. Gia tộc như vậy ở Lạc Dương rất nhiều, thật sự không có gì đặc biệt.
Mẫu thân của nàng Vương Du Lan là con gái Vương thị ở Thái Nguyên [*], xuất thân năm họ bảy tộc [*], danh tiếng vô cùng trong sạch cao quý, nhưng thế gia ở triều Cao Tông đã bị Nữ hoàng chèn ép thành cái thùng rỗng từ lâu, nay chỉ còn cái danh, chẳng còn chút ảnh hưởng chính trị nào nữa.
[*] Một tỉnh lẻ của tỉnh Sơn Tây ở Trung Quốc.
[*] Năm họ bảy tộc là các gia tộc lớn nhất thời Tùy Đường gồm: Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị.
Vương Du Lan và Minh Hoài Uyên sinh tổng cộng ba đứa con, con lớn mệnh yểu, hai tuổi đã mất, còn lại hai đứa con là cặp long phượng bọn họ.
Đáng tiếc sau khi Vương Du Lan sinh hạ cặp sinh đôi xong cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương vừa sinh ra đã mất mẹ, Trấn Quốc Công vừa mất con vừa mất vợ nên cực kỳ thương hai huynh muội bọn họ, có thể nói là cưng chiều. Vì bọn họ, thậm chí Trấn Quốc Công không cưới thêm ai, những năm qua toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng, ngay cả con riêng cũng không có.
Phụ thân đã kế thừa tước vị nhưng vì Minh tổ mẫu Trịnh thị vẫn còn nên chưa ở riêng, ở chung với nhị thúc Minh Hoài Viễn, đích tam thúc Minh Hoài Hàm. Hai vị thúc thúc đều đã cưới vợ thành gia, có con có cái.
Đây là tình hình tất cả nhân khẩu Minh gia, không quá phức tạp. Minh Hoa Thường nghĩ, là nhị phòng, tam phòng muốn giết nàng ư?
Có thể, Tô ma ma dám có gan tráo huyết mạch công phủ, trong cơ thể Minh Hoa Thường chảy dòng máu thấp hèn, đâu xứng tiếp tục ở lại Minh gia?
Hoặc là vị thiên kim thật Tô Vũ Tễ?
Cũng có thể. Dù sao Minh Hoa Thường mạo danh thân phận của nàng ta, người thân, ở thành Lạc Dương hưởng phú quý, hôm nay còn mặt dày nương tựa Minh gia, nàng ta tức giận ra tay cũng hợp tình hợp lý.
Lại hoặc là phụ thân Trấn Quốc Công, huynh trưởng Minh Hoa Chương?
Dường như ai cũng có động cơ, nhưng ai cũng không chắc chắn. Nhị phòng, tam phòng sớm muộn gì cũng ra phủ riêng, Tô ma ma tráo huyết mạch của Trấn Quốc Công chứ không phải của bọn họ, bọn họ cần gì nhúng tay vào? Nói khó nghe thì cho dù vì gia sản tước vị, nhị phòng tam phòng cũng nên hạ độc Minh Hoa Chương, ra tay với Minh Hoa Thường có tác dụng gì?
Thiên kim thật Tô Vũ Tễ khí thế trở về, lật đổ thiên kim giả Minh Hoa Thường dễ như trở bàn tay. Minh Hoa Thường đã bị quét xuống chốn bụi bặm, núp ở thiên viện, nàng yên phận không sinh sự, không tính toán, Tô Vũ Tễ cần gì phải đuổi cùng giết tận nàng?
Về phần Minh Hoa Chương thì càng không cần. Nếu hắn thật sự muốn Minh Hoa Thường chết, lúc trước không ngăn cản Trấn Quốc Công là đủ rồi, cho nàng về thẳng Tô gia, ở trên đường về Tô gia cho xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bảo đảm biến mất thần không biết quỷ không hay. Minh Hoa Chương cần gì làm điều thừa thãi, để nàng tiếp tục ở lại Minh gia, sau đó làm bẩn tay mình?
Là Trấn Quốc Công sao? Minh Hoa Thường thử suy nghĩ, không thể tưởng tượng phụ thân từng cho nàng tất cả, để nàng muốn gì được đó nhẫn tâm như vậy.
Nhiều năm tình cảm cha con, chỉ bởi vì nàng bị trưởng bối tráo, lừa Minh gia nên Trấn Quốc Công hận không thể giết chết nàng ư? Chẳng lẽ mấy năm nay phụ thân ở bên và nuông chiều đều là giả ư?
Minh Hoa Thường nghĩ tới nỗi đau đầu, nàng không hề thích cảm giác này, nghi ngờ mỗi người bên cạnh có phải muốn giết nàng không?
Không phải nàng không nghi ngờ giấc mộng này là thật hay giả, nhưng mà, tất cả quá chi tiết, trong mộng lời nói hay hành động nhỏ của Trấn Quốc Công, hành vi cử chỉ của người bên cạnh nàng đều giống hệt ở thế giới thật! Thậm chí cho tới bây giờ, Minh Hoa Thường vẫn nhớ rõ dung mạo của thiên kim thật Tô Vũ Tễ.
Trong mộng có thể xuất hiện một gương mặt nàng không quen biết sao? Minh Hoa Thường không biết. Khóe mắt nàng nhìn tới lối rẽ bên cạnh, hơi ngừng lại, bước chân bỗng nhiên chuyển hướng.
Chiêu Tài còn đang ở phía trước tính các nhà có lang quân đã đến lúc lập gia đình, hoàn hồn thì phát hiện sau lưng trống không. Nàng ấy giật mình, quay đầu lại thấy Minh Hoa Thường thở hổn hển chạy về hướng khác, vội vã đuổi theo: "Nương tử, Diên Thọ Đường ở bên này, ngài muốn đi đâu vậy?"
Minh Hoa Thường không thể quên nỗi đau đớn khi chết trong mộng, cũng không muốn nghi ngờ người thân sớm chiều ở chung, nàng muốn đi kiểm tra xem rốt cuộc giấc mộng đêm qua là thật hay giả.
Nàng nhớ rõ, trong mộng sau khi thân phận nàng bị vạch trần thì dọn đến thiên viện ở. Trong viện có một gốc cây quế cao lớn tỏa hương cả vườn, trước lúc nàng đi ngủ còn cố ý gom cánh hoa quế rụng, muốn ngày hôm sau làm bánh ngọt hoa quế.
Sau đó, nàng không còn tỉnh lại nữa. Khi nàng chết, chóp mũi vẫn thoang thoảng mùi hương thanh thoát nhàn nhạt của hoa quế.
Minh Hoa Thường không chịu nổi sự nghi ngờ này nữa, nàng muốn đi vào trong thiên viện trong mộng xem rốt cuộc có cây hoa quế không.
Nơi này hẻo lánh vắng vẻ, ít có người tới, trên đường tuyết đọng cũng không ai dọn dẹp. Minh Hoa Thường giẫm chân lên, tuyết ngập tới gần bắp chân nàng vẫn không dừng lại, bước nhanh tới sân nhỏ trong trí nhớ.
Chiêu Tài đuổi theo sau, cố hết sức đuổi kịp bước chân nàng: “Nương tử, ngài muốn làm gì vậy?"
Minh Hoa Thường không nói lời nào, phía trước là thiên viện mà nàng bị đuổi đến trong mộng, nàng không cho mình cơ hội do dự, đẩy mạnh cửa viện.
Bên trong có tuyết đọng, mở cửa cũng không dễ dàng, Minh Hoa Thường dùng hết sức mạnh mới đẩy ra được một khe hở nhỏ. Chiêu Tài ở phía sau thấy mà lo lắng, vội tiến lên giúp nàng đẩy cửa: “Nương tử, sao ngài muốn tới chỗ này? Nếu ngài thích thì nô tỳ kêu gã sai vặt tới đây quét tuyết, nhưng ngài cẩn thận không ngã đấy."
Minh Hoa Thường không rảnh để ý tới những lời lải nhải của Chiêu Tài, nàng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, mất đi năng lực ngôn ngữ.
Tháng giêng mùa đông lạnh lẽo, trong viện không có bất kỳ cây cối tươi tốt nào, chỉ có một thân cây trơ trụi đứng trước cửa sổ. Tuy rằng khác hoàn toàn với cảnh trong mộng, nhưng Minh Hoa Thường đã nhận ra dấu vết quen thuộc trên thân cây.
Không sai, là nơi này, nàng nhớ rõ cây hoa quế trong mộng, trên thân cây có một vết mẻ trầy bằng bát cơm, kích cỡ vết trầy trùng khớp với vị trí trong mộng. Còn có cả trang trí trong viện và hình dáng nhà cửa...
Bả vai Minh Hoa Thường sụp xuống. Nàng biết rõ may mắn không còn nữa, mấy năm qua nàng được Trấn Quốc Công nâng niu trong tay, chưa bao giờ đặt chân tới tẩm viện hẻo lánh như thế này. Nếu trong mộng là nàng tưởng tượng linh tinh ra, vậy sao nàng có thể biết trước vết trầy trên cây hoa quế trong viện, mơ thấy toàn bộ hướng phòng ốc?
Giấc mộng kia không phải suy nghĩ linh tinh, mà là thật sự, hoặc nói, đó là một giấc mộng dự báo.
Chiêu Tài phía sau còn lải nhải muốn gọi người tới quét tuyết, Minh Hoa Thường thở ra một hơi khói, nhẹ nhàng nói: "Không cần."
Chiêu Tài không nghe rõ, ghé sát vào hỏi: “Cái gì?”
“Không cần gọi người tới rồi nhiều người lại chú ý.” Minh Hoa Thường xoay người, nhấc áo choàng, lảo đảo đi về hướng Diên Thọ đường: "Sắp muộn rồi, mau tới chỗ tổ mẫu thỉnh an thôi."
Chiêu Tài vội đến bên cạnh đỡ Minh Hoa Thường, kéo chặt lại cổ áo lông của nàng: "Nương tử, không cần phải gấp, ngài là con gái duy nhất của Quốc Công gia, hòn ngọc quý của Minh gia, thỉnh an muộn chút có sao đâu ạ? Ngài đi chậm thôi, đừng để nhiễm phong hàn. Nếu ngài thích cây hoa quế kia, nô tỳ cho người nhổ cây mang tới trong viện chúng ta trồng."
“Đừng." Minh Hoa Thường vội ngắt lời Chiêu Tài, buồn bã nói: “Chiêu Tài, về sau ngươi khiêm nhường một chút, đừng suốt ngày nói mấy câu cậy quyền cậy thế."
Chiêu Tài bị nói tới nỗi sửng sốt: “Cậy quyền cậy thế? Chỉ là chút chuyện bình thường, đâu tính cậy quyền cậy thế ạ?"
Minh Hoa Thường khẽ lắc đầu, cũng không nói nhiều. Hiện tại nàng là muội muội trong cặp thai long phượng quý giá của phủ Trấn Quốc Công, thỉnh an muộn chút, nói chuyện ngang bướng chút không ai để ý. Một khi nàng bị vạch trần là giả, vậy thì chuyện tầm thường kia sẽ biến thành lá bùa đoạt mạng.
Cho đến bây giờ Minh Hoa Thường vẫn không biết mình chết như thế nào, lúc nào, ở đâu, thông qua thứ gì, kẻ chủ mưu là ai, tất cả không có đầu mối. Rốt cuộc nàng đắc tội người nào khiến cho đối phương muốn giết nàng xả giận?
À đúng rồi, nàng nhớ rõ trong mộng Tô Vũ Tễ trở về lúc mười bảy tuổi, nàng và Tô Vũ Tễ bằng tuổi, năm nay mười sáu, nói cách khác nhiều nhất còn có một năm nữa là nàng đi đời nhà ma rồi.
Minh Hoa Thường đau lòng xoa xoa mặt mình, nàng chỉ là một phế vật ăn no chờ chết, tầm thường chẳng có tài cán gì. Mười sáu năm qua có thể nằm thì nằm, chẳng tranh chấp với ai, chỉ từng đắc tội có lẽ là sư phụ dạy nàng cầm kỳ thư họa và may vá. Có thù hận gì bàn bạc chút không được ư, tại sao phải giết nàng?
Minh Hoa Thường mang loại đau lòng này, vẻ mặt bất mãn đi vào Diên Thọ đường. Nha hoàn trong phòng chính nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, vội ra đón, thân thiện vén rèm giúp nàng: "Nhị nương tử, cuối cùng ngài đã đến rồi, lão phu nhân nhắc tới ngài mấy lần rồi đó ạ. Ôi, sao tay nương tử lạnh tới nỗi đỏ lên vậy, mau vào trong đi ạ."
Trong phòng, Minh Dư ngồi quỳ bên giường đấm chân cho lão phu nhân, Minh Chước rúc vào ngực tam phu nhân làm nũng, nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi không tình nguyện đứng lên.
Minh Hoa Thường cởi áo choàng dính tuyết xuống, sau khi dừng lại thì hành lễ với từng người trong phòng: "Con tới trễ, thỉnh an tổ mẫu, nhị thẩm, tam thẩm. Đại tỷ, tam muội buổi sáng tốt lành."
Lão phu nhân Trấn Quốc Công lạnh nhạt nhìn lướt qua Minh Hoa Thường rồi nhìn sang chỗ khác, bình thản nói: “Ngồi đi. Hạ nhân hầu hạ thế nào mà tay nhị nương lạnh tới nỗi đỏ lên như thế?"
Tuy Minh Hoa Thường là con gái duy nhất của Trấn Quốc Công nhưng bởi vì hiện giờ Minh gia còn chưa ở riêng, xếp thứ tự nàng và tỷ muội nhị phòng tam phòng thì nàng xếp thứ hai.
Chiêu Tài lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Minh Hoa Thường nói: “Dạ thưa tổ mẫu, không trách các nàng, là con nhìn thấy tuyết trên đường, ham chơi ở lại một lúc. Đều do cháu gái không tốt, không liên quan tới các nàng ạ."
Đây là con gái duy nhất dưới gối trưởng tử, còn mất mẫu thân từ khi mới sinh ra, Minh lão phu nhân cũng không tiện quản lý nên nói: "Con đã xin tha thì bỏ đi. Bão Cầm lấy lò sưởi tay cho nhị nương tử sưởi tay."
Bão Cầm hành lễ, thong thả lui ra rồi rất nhanh cầm một cái lò sưởi tay có hoa văn chim và cây nho mạ vàng trở lại, dịu dàng quỳ gối bên cạnh Minh Hoa Thường: "Nhị nương tử, xin giơ tay ra."
Minh Hoa Thường nhìn nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh tổ mẫu, nghĩ lại tên bốn nha hoàn bên cạnh mình, Chiêu Tài - Tiến Bảo - Cát Tường - Như Ý, thở một hơi dài vì bản thân không có văn hóa.
Minh Hoa Thường giơ ngón tay ra, Bão Cầm nâng lò sưởi tay lên, nhẹ nhàng mát xa ngón tay hơi cứng đờ lại vì lạnh của Minh Hoa Thường. Thật ra Minh Hoa Thường rất muốn nói không cần phiền phức, cứ lấy cho nàng một chén trà nóng là được rồi, nhưng ở trước mặt tổ mẫu, nàng không dám quá lỗ mãng nên yên lặng chịu đựng nha hoàn nhẹ nhàng cẩn thận hầu hạ.
Trước khi Minh Hoa Thường vào phòng thì mọi người đang nói chuyện, hiện tại tất cả ngồi xuống rồi, phu nhân nhị phòng Triệu thị vội vã nhắc tới đề tài lúc trước: "Mẹ, con nghe nói hai ngày nữa Thái Bình Công chúa sẽ mở tiệc ở vườn Phi Hồng, vương tôn công tử đều phải có mặt. Ba đứa con gái nhà chúng ta cũng chưa gả. Mẹ, ngài xem tiệc Phi Hồng này..."
Nhị phu nhân Triệu thị nói xong, không chỉ đích nữ nhị phòng Minh Dư khựng lại, hai mẹ con tam phòng cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Minh lão phu nhân, tất cả im lặng chờ mong.
Thái Bình Công chúa là Công chúa đắc ý nhất. Bà ấy là con gái duy nhất của Nữ hoàng, lại là con dâu Võ gia, ra vào hoàng cung, vẻ vang vô cùng, ngay cả Hoàng trữ, Hoàng trữ phi cũng không sánh bằng. Bà ấy mở tiệc, người của hoàng tộc Lý Đường không dám không nịnh nọt. Chư Vương và Quận vương bên Võ gia cũng sẽ tham dự, có thể nói là nơi chọn rể lý tưởng nhất cho đám con gái ở Lạc Dương.
Đích nữ nhị phòng - Minh Dư - năm nay mười bảy, tam phòng Minh Chước nhỏ hơn chút cũng mười ba rồi, đều tới thời gian vàng bàn hôn sự. Nếu như có thể tới tiệc Phi Hồng của Thái Bình Công chúa, lọt vào mắt một vị vương tôn công tử, một bước bay vào nhà đế vương là yên ổn nửa đời sau.
Bốn cặp mắt sáng rực, nôn nóng chờ Minh lão phu nhân lên tiếng, ngay cả đám nha hoàn cũng dựng tai lên nghe lén, e là chỉ có mỗi Minh Hoa Thường không có hứng thú với tiệc kết thân, à không phải, là tiệc Phi Hồng.
Sang năm nàng sẽ chết, nói chuyện hôn nhân đại sự làm gì? Gả vào hoàng thất có thể giữ mạng cho nàng ư?
Không biết nữa, có khi còn chết nhanh hơn. Bây giờ Nữ hoàng cao tuổi, trong triều, Thái tử họ Võ hay họ Lý vẫn đang tranh luận không ngừng nghỉ, Nữ hoàng chưa bao giờ tỏ rõ thái độ với chuyện này. Nếu bất cẩn gả sai người thì đừng nói tới vinh hoa phú quý, chỉ sợ tính mạng gia tộc cũng chôn theo.
Hiển nhiên Minh lão phu nhân cũng nghĩ đến việc này, bà đã vượt qua thời kỳ Thùy Củng [*] gió tanh mưa máu, lòng còn sợ hãi với chuỗi ngày một lời không đúng là chém đầu lưu vong. Hiện tại Nữ hoàng cao tuổi, triều Đại Chu lại tới một điểm mấu chốt, ai biết tiếp sau đây vận mệnh nghiêng về bên nào?
[*] Niên hiệu của vua Đường Duệ Tông.
Trước khi thế cục rõ ràng, Minh lão phu nhân không muốn đặt cược quá sớm, nhưng mà Thái Bình Công chúa gửi thiệp mời tới đây là cất nhắc, kẻ nào dám không đi?
Minh lão phu nhân khó xử, bà liếc nhìn Minh Hoa Thường đang chăm chú nhìn móng tay, hoàn toàn không có chí tiến thủ, lập tức có quyết định: "Được Thái Bình điện hạ để mắt gửi thiệp mời cho Minh gia. Nhưng vườn Phi Hồng đường núi nhỏ hẹp, xe ngựa khó đi, các lang quân cưỡi ngựa thì không nói nhưng nữ quyến thật sự bất tiện."
Nhị phòng, tam phòng nghe đến đó thì lộ vẻ mặt tiếc nuối, biết các nàng không đi được tiệc Phi Hồng. Không ngờ ngay sau đó Minh lão phu nhân chuyển đề tài, nói: “Nhị lang vốn nổi danh thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, vừa hay tới tiệc làm quen mấy người bạn. Nhị nương, con đi cùng huynh trưởng con đi."
Minh Hoa Thường giật mình, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Con ạ?”
Đúng là khéo, Minh lão phu nhân vừa mới nhắc tới nhị lang thì ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn vui sướng bẩm báo: “Lão phu nhân, nhị lang quân tới.”
Rèm cửa vén lên, gió lạnh cuốn tuyết bay vào ào ào, thổi tan hơi ấm ngột ngạt trong phòng. Minh Hoa Thường quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực cao ngất lướt qua sau cánh cửa sổ khắc hoa, một đôi tay thon dài vén mành ngọc lưu ly lên, ngón tay còn óng ánh hơn những vết nứt vì giá lạnh của ngọc lưu ly.
Ngọc lưu ly nhiều màu sắc va chạm leng keng vang lên không ngừng, bức rèm diễm lệ tôn lên gương mặt càng ngày càng lạnh lùng, như một viên ngọc trắng có viền mạ vàng, con ngươi màu đen lạnh nhạt lướt qua là cả căn phòng bừng sáng, màu sắc vô biên.
Thiếu niên không quan tâm ánh mắt trong phòng như ngưng tụ lại, hắn buông rèm che xuống, hơi chắp tay với Minh lão phu nhân: "Tôn nhi Hoa Chương thỉnh an tổ mẫu."
Thánh Lịch năm đầu tiên, lo liệu việc cuối năm xong, ngày đại tuyết, Phật tháp cao thấp đan xen đứng sừng sững trong màn sương tuyết trắng, Lạc Dương trở thành tiên cảnh sau một đêm. Minh Hoa Thường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng thần kỳ như phượng hoàng màu vàng trong mây trên cung điện, cửu long nấp trong sương mù, tuyết lớn cũng không che nổi thần thái phượng hoàng vỗ cánh sắp bay.
Minh Hoa Thường không nhìn nữa, bị lạnh tới hắt hơi một cái.
Chiêu Tài lải nhải nhắc nàng giống ngày xưa: "Nương tử, ngày thường ngài thích ngủ đã đành, hôm nay là ngày thỉnh an lão phu nhân, sao ngài còn dám ngủ?"
Minh Hoa Thường choàng áo choàng bằng lông thỏ đỏ thẫm từ đầu đến chân, cổ áo lông mềm mại nhẵn mịn che hơn nửa mặt nàng, ngay cả tiếng nói cũng không rõ ràng.
Chiêu Tài như nghe thấy cô nương nói gì đó, nhưng nàng ấy quay đầu lại thì thấy gương mặt năm này xinh đẹp hơn năm nọ vùi trong lớp lông trắng, thoạt nhìn không giống đang nói. Nàng ấy tưởng gió bên ngoài quá lớn nên nghe nhầm, nhắc nhở Minh Hoa Thường như thường lệ: "Nương tử, ngài không thể lười biếng quá. Ngài là đích nữ chi trưởng công phủ, thiên kim Trấn Quốc Công đàng hoàng. Ngày thường ngài không để tâm không ai dám nói ngài, nhưng sang năm mới là ngài mười sáu, sắp bàn hôn sự rồi. Phu nhân mất sớm, hôn sự của ngài chẳng phải do lão phu nhân sắp xếp sao? Nếu ngài không làm thân thiệt một tí thì sao lão phu nhân có thể nhớ tới ngài?"
Chiêu Tài nói từ thỉnh an đến hôn sự, thao thao bất tuyệt như mở máy hát. Đầu tiên nàng ấy nhắc tới những công tử có triển vọng tới bây giờ còn chưa làm mai trong Lạc Dương, lại đặc biệt nhấn mạnh gia thế xuất sắc của Minh Hoa Thường, cuối cùng tổng kết: "Nương tử, tuy rằng ngài không khéo léo, trước giờ lười tranh giành cái danh cầm kỳ thi họa nhưng có phủ Quốc Công và nhị lang quân ở đây, bảo đảm ngài có hôn sự tốt."
Chiêu Tài thật sự không hổ là nha hoàn của nàng, có thể tân trang kể bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa là nàng quá dễ nghe. Thế gia tụ tập ở thần đô [*], công hầu khắp nơi, cũng có rất nhiều danh môn khuê tú. Minh Hoa Thường không đi tranh giành cái danh cầm kỳ thư họa, là nàng không muốn ư?
[*] Cách gọi khác của thành Lạc Dương.
Ngay cả nha hoàn thân thiết thiên vị mình liệt kê hết ra cũng biết ưu thế duy nhất của Minh Hoa Thường là ở gia thế, có thể thấy bản thân Minh Hoa Thường là con cá muối chính tông cỡ nào.
Minh Hoa Thường lại thở dài, ngay cả Chiêu Tài cũng có chí tiến thủ hơn nàng, chuyện này làm cho Minh Hoa Thường sinh ra một chút xấu hổ. Đương nhiên, nàng không hổ thẹn với bản thân mình không nỗ lực, mà là áy náy vì có lẽ nàng làm Chiêu Tài thất vọng rồi.
Bởi vì, ngay cả ưu thế gia thế nàng cũng không có.
Hôm nay Minh Hoa Thường dậy muộn, không hoàn toàn bởi vì tham ngủ, mà là vì đêm qua gặp ác mộng. Trong mộng, một nữ tử mảnh mai xinh đẹp, khí chất như lan đi vào Minh gia, nói mình mới là thiên kim Minh gia và cũng lấy ra vật chứng.
Sau một trận rối ren, phụ thân của nàng - Trấn Quốc Công từ hậu viện đi ra, nhìn có vẻ đã điều tra rõ ràng, vô cảm nói ra một đoạn chuyện xưa.
Năm đó Trấn Quốc Công phu nhân - Vương Du Lan sinh hạ một cặp thai long phượng hiếm có, huynh trưởng đặt tên Minh Hoa Chương, muội muội đặt tên Minh Hoa Thường. Đáng tiếc Vương Du Lan sinh xong bị băng huyết, chưa kịp nhìn con đã hôn mê, bởi vậy mới cho ác nô cơ hội làm loạn. Khi Trấn Quốc Công đặt tên cho con cũng không biết muội muội trong thai long phượng đã bị đổi.
Ác nô này là bà vú Tô thị của Vương Du Lan, nội trạch cũng phải gọi bà ta một tiếng Tô ma ma. Tô ma ma giúp việc ở trong nhà quyền quý, thật ra cũng có đất ở nông thôn, ở trong vùng cũng xem như có ít sản nghiệp.
Nhưng mà chút gia sản này chẳng đáng nhắc tới trước mặt phủ Quốc Công, vừa hay con dâu Tô ma ma sinh ra một đứa con gái, Tô ma ma bị quỷ ám lặng lẽ tráo hai đứa trẻ làm cho Minh Hoa Thường vốn dĩ là con gái nhà nông hưởng phú quý mười bảy năm ở Lạc Dương, còn thiên kim chân chính lại lưu lạc dân gian, sống nơi thôn quê, trở thành cháu gái một nô bộc - Tô Vũ Tễ.
Mười bảy năm sau, thiếu nữ Tô Vũ Tễ sinh ra và lớn lên ở nhà nông vẫn xuất sắc biết hết tất cả, tự mình bước vào cửa Minh gia, vậy phủ Trấn Quốc Công mới biết đích tiểu thư sớm chiều ở chung mười bảy năm trời là giả.
Sau khi chân tướng bị vạch trần toàn bộ Minh gia xôn xao, thậm chí lúc này Trấn Quốc Công muốn sai gia đinh lấy xe ngựa đưa Minh Hoa Thường về nông hộ Tô gia. Cuối cùng là thế tử Minh Hoa Chương không nhìn nổi nên ra mặt ngăn cản, Trấn Quốc Công mới miễn cưỡng coi như thôi.
Nhưng dù vậy, Minh Hoa Thường vẫn bị đuổi tới thiên viện, tự sinh tự diệt, thiên kim thật sự Tô Vũ Tễ sửa lại họ Minh nhận tổ quy tông. Trong mộng Minh Hoa Thường vẫn là cá mặn, mỗi ngày ăn rồi ngủ, chẳng có gì luẩn quẩn trong lòng.
Minh Hoa Thường này, bất luận sướng hay khổ thì mãi mãi không tiến thủ, vì vậy vào một đêm trăng sáng, sau khi nàng ngủ thì lặng lẽ chết.
Thậm chí nàng không biết mình chết như thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Minh Hoa Thường kinh hãi trong bóng tối rất lâu, cảm giác cổ và ruột gan đau đớn như đứt từng khúc như còn sót lại trong cơ thể, mãi chưa tan biến. Nàng nhìn chằm chắm màn gấm giữa đêm khuya, cho tới khi trời sáng mới chợp mắt.
Không bao lâu, nàng bị Chiêu Tài và Tiến Bảo đánh thức, đi thỉnh an lão phu nhân.
Ngày hôm qua suy nghĩ nửa đêm, sáng nay Minh Hoa Thường ra khỏi cửa đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, là ai muốn giết nàng? Vì sao muốn giết nàng?
Trước khi Minh Hoa Thường chưa bị vạch trần thân phận, nàng chỉ là một thiếu nữ nhà quan bình thường trong thành Lạc Dương. Phụ thân của nàng Trấn Quốc Công - Minh Hoài Uyên là cựu thần của Cao Tông triều, bây giờ Nữ hoàng cầm quyền, Minh gia không được trọng dụng nhưng có tổ tông che chở cũng không tính là sa sút. Gia tộc như vậy ở Lạc Dương rất nhiều, thật sự không có gì đặc biệt.
Mẫu thân của nàng Vương Du Lan là con gái Vương thị ở Thái Nguyên [*], xuất thân năm họ bảy tộc [*], danh tiếng vô cùng trong sạch cao quý, nhưng thế gia ở triều Cao Tông đã bị Nữ hoàng chèn ép thành cái thùng rỗng từ lâu, nay chỉ còn cái danh, chẳng còn chút ảnh hưởng chính trị nào nữa.
[*] Một tỉnh lẻ của tỉnh Sơn Tây ở Trung Quốc.
[*] Năm họ bảy tộc là các gia tộc lớn nhất thời Tùy Đường gồm: Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị.
Vương Du Lan và Minh Hoài Uyên sinh tổng cộng ba đứa con, con lớn mệnh yểu, hai tuổi đã mất, còn lại hai đứa con là cặp long phượng bọn họ.
Đáng tiếc sau khi Vương Du Lan sinh hạ cặp sinh đôi xong cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương vừa sinh ra đã mất mẹ, Trấn Quốc Công vừa mất con vừa mất vợ nên cực kỳ thương hai huynh muội bọn họ, có thể nói là cưng chiều. Vì bọn họ, thậm chí Trấn Quốc Công không cưới thêm ai, những năm qua toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng, ngay cả con riêng cũng không có.
Phụ thân đã kế thừa tước vị nhưng vì Minh tổ mẫu Trịnh thị vẫn còn nên chưa ở riêng, ở chung với nhị thúc Minh Hoài Viễn, đích tam thúc Minh Hoài Hàm. Hai vị thúc thúc đều đã cưới vợ thành gia, có con có cái.
Đây là tình hình tất cả nhân khẩu Minh gia, không quá phức tạp. Minh Hoa Thường nghĩ, là nhị phòng, tam phòng muốn giết nàng ư?
Có thể, Tô ma ma dám có gan tráo huyết mạch công phủ, trong cơ thể Minh Hoa Thường chảy dòng máu thấp hèn, đâu xứng tiếp tục ở lại Minh gia?
Hoặc là vị thiên kim thật Tô Vũ Tễ?
Cũng có thể. Dù sao Minh Hoa Thường mạo danh thân phận của nàng ta, người thân, ở thành Lạc Dương hưởng phú quý, hôm nay còn mặt dày nương tựa Minh gia, nàng ta tức giận ra tay cũng hợp tình hợp lý.
Lại hoặc là phụ thân Trấn Quốc Công, huynh trưởng Minh Hoa Chương?
Dường như ai cũng có động cơ, nhưng ai cũng không chắc chắn. Nhị phòng, tam phòng sớm muộn gì cũng ra phủ riêng, Tô ma ma tráo huyết mạch của Trấn Quốc Công chứ không phải của bọn họ, bọn họ cần gì nhúng tay vào? Nói khó nghe thì cho dù vì gia sản tước vị, nhị phòng tam phòng cũng nên hạ độc Minh Hoa Chương, ra tay với Minh Hoa Thường có tác dụng gì?
Thiên kim thật Tô Vũ Tễ khí thế trở về, lật đổ thiên kim giả Minh Hoa Thường dễ như trở bàn tay. Minh Hoa Thường đã bị quét xuống chốn bụi bặm, núp ở thiên viện, nàng yên phận không sinh sự, không tính toán, Tô Vũ Tễ cần gì phải đuổi cùng giết tận nàng?
Về phần Minh Hoa Chương thì càng không cần. Nếu hắn thật sự muốn Minh Hoa Thường chết, lúc trước không ngăn cản Trấn Quốc Công là đủ rồi, cho nàng về thẳng Tô gia, ở trên đường về Tô gia cho xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bảo đảm biến mất thần không biết quỷ không hay. Minh Hoa Chương cần gì làm điều thừa thãi, để nàng tiếp tục ở lại Minh gia, sau đó làm bẩn tay mình?
Là Trấn Quốc Công sao? Minh Hoa Thường thử suy nghĩ, không thể tưởng tượng phụ thân từng cho nàng tất cả, để nàng muốn gì được đó nhẫn tâm như vậy.
Nhiều năm tình cảm cha con, chỉ bởi vì nàng bị trưởng bối tráo, lừa Minh gia nên Trấn Quốc Công hận không thể giết chết nàng ư? Chẳng lẽ mấy năm nay phụ thân ở bên và nuông chiều đều là giả ư?
Minh Hoa Thường nghĩ tới nỗi đau đầu, nàng không hề thích cảm giác này, nghi ngờ mỗi người bên cạnh có phải muốn giết nàng không?
Không phải nàng không nghi ngờ giấc mộng này là thật hay giả, nhưng mà, tất cả quá chi tiết, trong mộng lời nói hay hành động nhỏ của Trấn Quốc Công, hành vi cử chỉ của người bên cạnh nàng đều giống hệt ở thế giới thật! Thậm chí cho tới bây giờ, Minh Hoa Thường vẫn nhớ rõ dung mạo của thiên kim thật Tô Vũ Tễ.
Trong mộng có thể xuất hiện một gương mặt nàng không quen biết sao? Minh Hoa Thường không biết. Khóe mắt nàng nhìn tới lối rẽ bên cạnh, hơi ngừng lại, bước chân bỗng nhiên chuyển hướng.
Chiêu Tài còn đang ở phía trước tính các nhà có lang quân đã đến lúc lập gia đình, hoàn hồn thì phát hiện sau lưng trống không. Nàng ấy giật mình, quay đầu lại thấy Minh Hoa Thường thở hổn hển chạy về hướng khác, vội vã đuổi theo: "Nương tử, Diên Thọ Đường ở bên này, ngài muốn đi đâu vậy?"
Minh Hoa Thường không thể quên nỗi đau đớn khi chết trong mộng, cũng không muốn nghi ngờ người thân sớm chiều ở chung, nàng muốn đi kiểm tra xem rốt cuộc giấc mộng đêm qua là thật hay giả.
Nàng nhớ rõ, trong mộng sau khi thân phận nàng bị vạch trần thì dọn đến thiên viện ở. Trong viện có một gốc cây quế cao lớn tỏa hương cả vườn, trước lúc nàng đi ngủ còn cố ý gom cánh hoa quế rụng, muốn ngày hôm sau làm bánh ngọt hoa quế.
Sau đó, nàng không còn tỉnh lại nữa. Khi nàng chết, chóp mũi vẫn thoang thoảng mùi hương thanh thoát nhàn nhạt của hoa quế.
Minh Hoa Thường không chịu nổi sự nghi ngờ này nữa, nàng muốn đi vào trong thiên viện trong mộng xem rốt cuộc có cây hoa quế không.
Nơi này hẻo lánh vắng vẻ, ít có người tới, trên đường tuyết đọng cũng không ai dọn dẹp. Minh Hoa Thường giẫm chân lên, tuyết ngập tới gần bắp chân nàng vẫn không dừng lại, bước nhanh tới sân nhỏ trong trí nhớ.
Chiêu Tài đuổi theo sau, cố hết sức đuổi kịp bước chân nàng: “Nương tử, ngài muốn làm gì vậy?"
Minh Hoa Thường không nói lời nào, phía trước là thiên viện mà nàng bị đuổi đến trong mộng, nàng không cho mình cơ hội do dự, đẩy mạnh cửa viện.
Bên trong có tuyết đọng, mở cửa cũng không dễ dàng, Minh Hoa Thường dùng hết sức mạnh mới đẩy ra được một khe hở nhỏ. Chiêu Tài ở phía sau thấy mà lo lắng, vội tiến lên giúp nàng đẩy cửa: “Nương tử, sao ngài muốn tới chỗ này? Nếu ngài thích thì nô tỳ kêu gã sai vặt tới đây quét tuyết, nhưng ngài cẩn thận không ngã đấy."
Minh Hoa Thường không rảnh để ý tới những lời lải nhải của Chiêu Tài, nàng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, mất đi năng lực ngôn ngữ.
Tháng giêng mùa đông lạnh lẽo, trong viện không có bất kỳ cây cối tươi tốt nào, chỉ có một thân cây trơ trụi đứng trước cửa sổ. Tuy rằng khác hoàn toàn với cảnh trong mộng, nhưng Minh Hoa Thường đã nhận ra dấu vết quen thuộc trên thân cây.
Không sai, là nơi này, nàng nhớ rõ cây hoa quế trong mộng, trên thân cây có một vết mẻ trầy bằng bát cơm, kích cỡ vết trầy trùng khớp với vị trí trong mộng. Còn có cả trang trí trong viện và hình dáng nhà cửa...
Bả vai Minh Hoa Thường sụp xuống. Nàng biết rõ may mắn không còn nữa, mấy năm qua nàng được Trấn Quốc Công nâng niu trong tay, chưa bao giờ đặt chân tới tẩm viện hẻo lánh như thế này. Nếu trong mộng là nàng tưởng tượng linh tinh ra, vậy sao nàng có thể biết trước vết trầy trên cây hoa quế trong viện, mơ thấy toàn bộ hướng phòng ốc?
Giấc mộng kia không phải suy nghĩ linh tinh, mà là thật sự, hoặc nói, đó là một giấc mộng dự báo.
Chiêu Tài phía sau còn lải nhải muốn gọi người tới quét tuyết, Minh Hoa Thường thở ra một hơi khói, nhẹ nhàng nói: "Không cần."
Chiêu Tài không nghe rõ, ghé sát vào hỏi: “Cái gì?”
“Không cần gọi người tới rồi nhiều người lại chú ý.” Minh Hoa Thường xoay người, nhấc áo choàng, lảo đảo đi về hướng Diên Thọ đường: "Sắp muộn rồi, mau tới chỗ tổ mẫu thỉnh an thôi."
Chiêu Tài vội đến bên cạnh đỡ Minh Hoa Thường, kéo chặt lại cổ áo lông của nàng: "Nương tử, không cần phải gấp, ngài là con gái duy nhất của Quốc Công gia, hòn ngọc quý của Minh gia, thỉnh an muộn chút có sao đâu ạ? Ngài đi chậm thôi, đừng để nhiễm phong hàn. Nếu ngài thích cây hoa quế kia, nô tỳ cho người nhổ cây mang tới trong viện chúng ta trồng."
“Đừng." Minh Hoa Thường vội ngắt lời Chiêu Tài, buồn bã nói: “Chiêu Tài, về sau ngươi khiêm nhường một chút, đừng suốt ngày nói mấy câu cậy quyền cậy thế."
Chiêu Tài bị nói tới nỗi sửng sốt: “Cậy quyền cậy thế? Chỉ là chút chuyện bình thường, đâu tính cậy quyền cậy thế ạ?"
Minh Hoa Thường khẽ lắc đầu, cũng không nói nhiều. Hiện tại nàng là muội muội trong cặp thai long phượng quý giá của phủ Trấn Quốc Công, thỉnh an muộn chút, nói chuyện ngang bướng chút không ai để ý. Một khi nàng bị vạch trần là giả, vậy thì chuyện tầm thường kia sẽ biến thành lá bùa đoạt mạng.
Cho đến bây giờ Minh Hoa Thường vẫn không biết mình chết như thế nào, lúc nào, ở đâu, thông qua thứ gì, kẻ chủ mưu là ai, tất cả không có đầu mối. Rốt cuộc nàng đắc tội người nào khiến cho đối phương muốn giết nàng xả giận?
À đúng rồi, nàng nhớ rõ trong mộng Tô Vũ Tễ trở về lúc mười bảy tuổi, nàng và Tô Vũ Tễ bằng tuổi, năm nay mười sáu, nói cách khác nhiều nhất còn có một năm nữa là nàng đi đời nhà ma rồi.
Minh Hoa Thường đau lòng xoa xoa mặt mình, nàng chỉ là một phế vật ăn no chờ chết, tầm thường chẳng có tài cán gì. Mười sáu năm qua có thể nằm thì nằm, chẳng tranh chấp với ai, chỉ từng đắc tội có lẽ là sư phụ dạy nàng cầm kỳ thư họa và may vá. Có thù hận gì bàn bạc chút không được ư, tại sao phải giết nàng?
Minh Hoa Thường mang loại đau lòng này, vẻ mặt bất mãn đi vào Diên Thọ đường. Nha hoàn trong phòng chính nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, vội ra đón, thân thiện vén rèm giúp nàng: "Nhị nương tử, cuối cùng ngài đã đến rồi, lão phu nhân nhắc tới ngài mấy lần rồi đó ạ. Ôi, sao tay nương tử lạnh tới nỗi đỏ lên vậy, mau vào trong đi ạ."
Trong phòng, Minh Dư ngồi quỳ bên giường đấm chân cho lão phu nhân, Minh Chước rúc vào ngực tam phu nhân làm nũng, nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi không tình nguyện đứng lên.
Minh Hoa Thường cởi áo choàng dính tuyết xuống, sau khi dừng lại thì hành lễ với từng người trong phòng: "Con tới trễ, thỉnh an tổ mẫu, nhị thẩm, tam thẩm. Đại tỷ, tam muội buổi sáng tốt lành."
Lão phu nhân Trấn Quốc Công lạnh nhạt nhìn lướt qua Minh Hoa Thường rồi nhìn sang chỗ khác, bình thản nói: “Ngồi đi. Hạ nhân hầu hạ thế nào mà tay nhị nương lạnh tới nỗi đỏ lên như thế?"
Tuy Minh Hoa Thường là con gái duy nhất của Trấn Quốc Công nhưng bởi vì hiện giờ Minh gia còn chưa ở riêng, xếp thứ tự nàng và tỷ muội nhị phòng tam phòng thì nàng xếp thứ hai.
Chiêu Tài lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Minh Hoa Thường nói: “Dạ thưa tổ mẫu, không trách các nàng, là con nhìn thấy tuyết trên đường, ham chơi ở lại một lúc. Đều do cháu gái không tốt, không liên quan tới các nàng ạ."
Đây là con gái duy nhất dưới gối trưởng tử, còn mất mẫu thân từ khi mới sinh ra, Minh lão phu nhân cũng không tiện quản lý nên nói: "Con đã xin tha thì bỏ đi. Bão Cầm lấy lò sưởi tay cho nhị nương tử sưởi tay."
Bão Cầm hành lễ, thong thả lui ra rồi rất nhanh cầm một cái lò sưởi tay có hoa văn chim và cây nho mạ vàng trở lại, dịu dàng quỳ gối bên cạnh Minh Hoa Thường: "Nhị nương tử, xin giơ tay ra."
Minh Hoa Thường nhìn nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh tổ mẫu, nghĩ lại tên bốn nha hoàn bên cạnh mình, Chiêu Tài - Tiến Bảo - Cát Tường - Như Ý, thở một hơi dài vì bản thân không có văn hóa.
Minh Hoa Thường giơ ngón tay ra, Bão Cầm nâng lò sưởi tay lên, nhẹ nhàng mát xa ngón tay hơi cứng đờ lại vì lạnh của Minh Hoa Thường. Thật ra Minh Hoa Thường rất muốn nói không cần phiền phức, cứ lấy cho nàng một chén trà nóng là được rồi, nhưng ở trước mặt tổ mẫu, nàng không dám quá lỗ mãng nên yên lặng chịu đựng nha hoàn nhẹ nhàng cẩn thận hầu hạ.
Trước khi Minh Hoa Thường vào phòng thì mọi người đang nói chuyện, hiện tại tất cả ngồi xuống rồi, phu nhân nhị phòng Triệu thị vội vã nhắc tới đề tài lúc trước: "Mẹ, con nghe nói hai ngày nữa Thái Bình Công chúa sẽ mở tiệc ở vườn Phi Hồng, vương tôn công tử đều phải có mặt. Ba đứa con gái nhà chúng ta cũng chưa gả. Mẹ, ngài xem tiệc Phi Hồng này..."
Nhị phu nhân Triệu thị nói xong, không chỉ đích nữ nhị phòng Minh Dư khựng lại, hai mẹ con tam phòng cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Minh lão phu nhân, tất cả im lặng chờ mong.
Thái Bình Công chúa là Công chúa đắc ý nhất. Bà ấy là con gái duy nhất của Nữ hoàng, lại là con dâu Võ gia, ra vào hoàng cung, vẻ vang vô cùng, ngay cả Hoàng trữ, Hoàng trữ phi cũng không sánh bằng. Bà ấy mở tiệc, người của hoàng tộc Lý Đường không dám không nịnh nọt. Chư Vương và Quận vương bên Võ gia cũng sẽ tham dự, có thể nói là nơi chọn rể lý tưởng nhất cho đám con gái ở Lạc Dương.
Đích nữ nhị phòng - Minh Dư - năm nay mười bảy, tam phòng Minh Chước nhỏ hơn chút cũng mười ba rồi, đều tới thời gian vàng bàn hôn sự. Nếu như có thể tới tiệc Phi Hồng của Thái Bình Công chúa, lọt vào mắt một vị vương tôn công tử, một bước bay vào nhà đế vương là yên ổn nửa đời sau.
Bốn cặp mắt sáng rực, nôn nóng chờ Minh lão phu nhân lên tiếng, ngay cả đám nha hoàn cũng dựng tai lên nghe lén, e là chỉ có mỗi Minh Hoa Thường không có hứng thú với tiệc kết thân, à không phải, là tiệc Phi Hồng.
Sang năm nàng sẽ chết, nói chuyện hôn nhân đại sự làm gì? Gả vào hoàng thất có thể giữ mạng cho nàng ư?
Không biết nữa, có khi còn chết nhanh hơn. Bây giờ Nữ hoàng cao tuổi, trong triều, Thái tử họ Võ hay họ Lý vẫn đang tranh luận không ngừng nghỉ, Nữ hoàng chưa bao giờ tỏ rõ thái độ với chuyện này. Nếu bất cẩn gả sai người thì đừng nói tới vinh hoa phú quý, chỉ sợ tính mạng gia tộc cũng chôn theo.
Hiển nhiên Minh lão phu nhân cũng nghĩ đến việc này, bà đã vượt qua thời kỳ Thùy Củng [*] gió tanh mưa máu, lòng còn sợ hãi với chuỗi ngày một lời không đúng là chém đầu lưu vong. Hiện tại Nữ hoàng cao tuổi, triều Đại Chu lại tới một điểm mấu chốt, ai biết tiếp sau đây vận mệnh nghiêng về bên nào?
[*] Niên hiệu của vua Đường Duệ Tông.
Trước khi thế cục rõ ràng, Minh lão phu nhân không muốn đặt cược quá sớm, nhưng mà Thái Bình Công chúa gửi thiệp mời tới đây là cất nhắc, kẻ nào dám không đi?
Minh lão phu nhân khó xử, bà liếc nhìn Minh Hoa Thường đang chăm chú nhìn móng tay, hoàn toàn không có chí tiến thủ, lập tức có quyết định: "Được Thái Bình điện hạ để mắt gửi thiệp mời cho Minh gia. Nhưng vườn Phi Hồng đường núi nhỏ hẹp, xe ngựa khó đi, các lang quân cưỡi ngựa thì không nói nhưng nữ quyến thật sự bất tiện."
Nhị phòng, tam phòng nghe đến đó thì lộ vẻ mặt tiếc nuối, biết các nàng không đi được tiệc Phi Hồng. Không ngờ ngay sau đó Minh lão phu nhân chuyển đề tài, nói: “Nhị lang vốn nổi danh thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, vừa hay tới tiệc làm quen mấy người bạn. Nhị nương, con đi cùng huynh trưởng con đi."
Minh Hoa Thường giật mình, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Con ạ?”
Đúng là khéo, Minh lão phu nhân vừa mới nhắc tới nhị lang thì ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn vui sướng bẩm báo: “Lão phu nhân, nhị lang quân tới.”
Rèm cửa vén lên, gió lạnh cuốn tuyết bay vào ào ào, thổi tan hơi ấm ngột ngạt trong phòng. Minh Hoa Thường quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực cao ngất lướt qua sau cánh cửa sổ khắc hoa, một đôi tay thon dài vén mành ngọc lưu ly lên, ngón tay còn óng ánh hơn những vết nứt vì giá lạnh của ngọc lưu ly.
Ngọc lưu ly nhiều màu sắc va chạm leng keng vang lên không ngừng, bức rèm diễm lệ tôn lên gương mặt càng ngày càng lạnh lùng, như một viên ngọc trắng có viền mạ vàng, con ngươi màu đen lạnh nhạt lướt qua là cả căn phòng bừng sáng, màu sắc vô biên.
Thiếu niên không quan tâm ánh mắt trong phòng như ngưng tụ lại, hắn buông rèm che xuống, hơi chắp tay với Minh lão phu nhân: "Tôn nhi Hoa Chương thỉnh an tổ mẫu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro