Song Bích

Chương 162

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Minh Hoa Thường nhìn thấy là Tô Vũ Tễ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cảm nhận được sự xấu hổ, nói: “Hóa ra là tỷ à, tỷ mau ngồi đi.”

Tô Vũ Tễ mặc trang phục gọn nhẹ đứng trước cửa sổ, vẻ mặt nàng ấy lạnh như băng, chỉ nói: “Không cần, ta chỉ cần nói mấy câu thôi là xong. Nguyên nhân cụ thể ngươi không cần biết, nhưng trước khi nha hoàn của ngươi chết, ta đã thấy nàng ta. Lúc đó có vài chi tiết không bình thường, ta nghĩ ta nên nói cho ngươi biết.”

Khi Minh Hoa Thường lại được nghe thấy tên của Chiêu Tài, nụ cười của nàng hơi cứng lại. Nàng rũ mắt xuống, cười một tiếng rồi nói: “Vậy thì càng phải ngồi xuống rồi từ từ nói. Hai ngày nay ta mê man, trong phòng không có trà ngon, chỉ có nước trắng, xin thứ lỗi.”

Minh Hoa Thường lấy chén trà ra, rót hai chén theo thứ tự rồi đặt ở vị trí đối diện. Tô Vũ Tễ nhìn một lúc rồi chậm rãi đến gần, ngồi ở phía đối diện ấy.

Minh Hoa Thường hỏi: “Đa tạ tỷ đã đến nhắc nhở ta. Tỷ đã nhìn thấy gì vậy?”

Tô Vũ Tễ không chạm vào nước trên bàn, chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm đó, sau khi ngươi và Tô Hành Chỉ đi, Chiêu Tài ở lại thay ngươi. Giang Lăng và Nhậm Dao lục soát ở nơi xa hơn, chủ yếu là ta đi theo đám người bọn họ nên không chú ý đến Chiêu Tài. Nhưng lúc đi, dường như ta đã thấy nàng ta đứng trong con hẻm, đang nói chuyện với ai đó. Đối phương đứng trong bóng tối, ta không thấy rõ, chỉ chú ý thấy hắn ta mặc một bộ trang phục màu đỏ.”

Minh Hoa Thường hỏi: “Chỗ đó là con hẻm khi nàng ấy chết à?”

Tô Vũ Tễ gật đầu: “Phải.”

“Là áo đỏ thế nào?”

Tô Vũ Tễ nói: “Không thấy rõ lắm. Nhưng ta vô cùng chắc chắn rằng, không phải là đồ mà hôm nay bọn họ tìm thấy ở mương thoát nước.”

Hôm qua Tô Vũ Tễ phụng mệnh chấp hành nhiệm vụ giám sát. Nhiệm vụ của nàng ấy là bí mật quan sát nhóm của Song Bích, không hề giới hạn ở bản thân Song Bích. Lúc Tô Hành Chỉ đến tìm Minh Hoa Thường, Tô Vũ Tễ cũng nhìn thấy, nhưng nàng ấy vừa cãi nhau với Tô Hành Chỉ nên chỉ nhìn thấy y thôi là lại phiền lòng, không hề muốn đi theo bọn họ. Thế nên, nàng ấy ở lại phường Trường Thọ, tiếp tục giám sát những người còn lại.

Nàng ấy cũng không nghĩ là một nha hoàn có thể hỏi ra được gì, nên đối tượng theo dõi chính của nàng ấy vẫn là Giang Lăng và Nhậm Dao. Cũng chính vì vậy mà nàng ấy đã bỏ lỡ cái chết của Chiêu Tài.

Sau khi Tô Vũ Tễ biết được tin Chiêu Tài chết, lòng nàng ấy băn khoăn rất nhiều. Rõ ràng là nàng ấy đã nhìn thấy Chiêu Tài, thậm chí là đã có thể nhìn thấy hung thủ, nếu nàng ấy đi chậm thêm một bước nữa, hoặc là chú ý đến Chiêu Tài một chút, thì có phải là sẽ có thể cứu được Chiêu Tài hay không?

Lòng Tô Vũ Tễ áy náy, khó có thể bình tâm được, thế nên, hôm nay cũng không nhịn được mà chú ý đến những chuyện xảy ra sau đó có liên quan đến Chiêu Tài. Lúc nàng ấy nhìn thấy Tạ Tế Xuyên tìm được một chiếc trường sam màu xanh trong mương nước, sau đó thì họ tìm ra được “Dương bán điên”, đồng thời, còn tìm được hung khí giết người trong nhà “Dương bán điên”, Tô Vũ Tễ đã biết là đã nhầm rồi.

Chắc chắn kẻ sát hại Chiêu Tài không phải là “Dương bán điên”, có người đã sắp xếp những manh mối này, cố ý dẫn hiềm nghi hướng về phía “Dương bán điên”. Nhưng bằng chứng bên phía phủ Kinh Triệu lại như núi, nhân chứng lẫn vật chứng đều ở đó, Tô Vũ Tễ nghi ngờ nhưng lại không biết phải nói với ai, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy là chỉ có thể nói với Minh Hoa Thường thôi.

Minh Hoa Thường nghe xong thì im lặng rất lâu rồi hỏi: “Manh mối quan trọng như thế này, vì sao tỷ lại nói cho ta biết? Nói cho phủ Kinh Triệu, Tạ Tế Xuyên, hoặc là… Nhị huynh của ta, chẳng phải là sẽ càng có ích hơn à?”

Hôm nay, lúc Tạ Tế Xuyên đến, Minh Hoa Chương đã dẫn người ra bên ngoài nói chuyện. Bọn họ tưởng là Minh Hoa Thường đang ngủ nên không cố ý hạ giọng xuống cho thật khẽ, nhưng thật ra là Minh Hoa Thường không hề ngủ, nàng đã nghe thấy hết mọi thứ.

Nàng vô thức phân tích manh mối, nhưng lại nghĩ tới việc mình đã hại chết Chiêu Tài, rồi lại cảm thấy mình hoàn toàn không có đủ năng lực để quan tâm, để ý đến những chuyện này. Đây là chuyện mà phủ Kinh Triệu nên làm, nếu nàng cứ làm càn, cứ quyết phải dính líu vào, thì sẽ chỉ khiến cho tình hình càng tồi tệ hơn mà thôi.

Nàng không ngờ rằng, Tô Vũ Tễ lại mang đến thông tin hoàn toàn khác. Hung thủ mà phủ Kinh Triệu tra ra được đã sai hoàn toàn, khả năng rất cao là kẻ sát hại Chiêu Tài vẫn còn tự do tự tại ở bên ngoài.

Chuyện quan trọng như vậy, vì sao lại nói cho nàng biết? Nếu như nàng lại làm hỏng hết mọi thứ, thì phải làm sao bây giờ?

Tô Vũ Tễ nhướng mày, rồi nàng ấy đứng lên và nói: “Cũng đúng, bọn họ có chức quan, có quyền lực, có thể làm được nhiều việc hơn. Có thể là do ta hành động điên rồ, cảm thấy nàng ta là nha hoàn của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể truy cứu rõ ngọn nguồn, truy tìm hung thủ vì nàng ta. Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì cứ coi như là ta chưa từng nói gì đi.”

Tô Vũ Tễ nói xong thì cũng muốn đi luôn, Minh Hoa Thường đột ngột gọi nàng ấy lại: “Chờ đã.”

Tô Vũ Tễ dừng lại, nhưng nàng ấy lại không hề quay đầu lại. Trong phòng không đốt đèn, bóng đêm lẳng lặng rơi trên hai người. Minh Hoa Thường im lặng một lúc rồi hỏi: “Vì sao tỷ lại tin rằng ta có thể tìm ra được hung thủ? Đến chính bản thân ta cũng không tin tưởng ta nữa.”

Tô Vũ Tễ thở hắt ra một hơi, nàng ấy khoanh tay ôm lấy đoản đao, lạnh lùng nói: “Ta cũng không tin. Chỉ là, so với những người khác, ta nghĩ ngươi sẽ càng muốn “đấu tranh cho chính nghĩa” vì nàng ta, càng sẵn sàng “cắn chết” hòng tiếp tục điều tra, chỉ thế thôi.”

Minh Hoa Thường nghe thấy mấy câu này thì ngẩn người ra. Mọi người đều cẩn thận bảo vệ cảm xúc của nàng, sợ nàng lại bị kích thích, nhưng Tô Vũ Tễ lại không hề để ý đến nàng một chút nào, nàng ấy cứ thẳng thắn bày cái chết của Chiêu Tài ra ngay trước mặt nàng, thẳng thắn bày cái điều mà Minh Hoa Chương cẩn thận giấu giếm ra, có thể nói là nàng ấy nói chuyện mà không hề biết nể nang mặt mũi ai cả.

Đúng vậy, nàng có thể “già mồm”, có thể khóc sướt mướt, cũng có thể đau buồn, nhưng, Chiêu Tài sẽ không bao giờ có thể quay về nữa. Mọi người trong phủ Kinh Triệu tra án là vì muốn có được chiến tích, Minh Hoa Chương tra án là vì nàng, còn đám người Tạ Tế Xuyên, Nhậm Dao tìm kiếm hung thủ cũng chỉ là vì họ cảm thấy áy náy. Không có một ai nỗ lực vì Chiêu Tài cả.

Chiêu Tài bị người thân bán đi từ sớm, mấy năm qua vẫn luôn ở trong phủ Trấn Quốc Công, đã cắt đứt liên lạc với người nhà từ lâu. Nếu Minh Hoa Thường cũng không ra mặt thay cho Chiêu Tài, vậy thì còn có ai ra mặt cho nàng ấy nữa đây?

Minh Hoa Thường vô thức bấm móng tay vào lòng bàn tay, gần như đã sắp bấm ra máu. Nàng không thể gục ngã được, nàng phải tiếp tục chiến đấu với kẻ đứng sau mọi chuyện vì Chiêu Tài.

Minh Hoa Thường cắn răng, nàng đứng dậy rồi nói: “Chờ một chút, ta đi thay đồ. Thi thể của Chiêu Tài đang ở ngay trong Công phủ, ta sẽ đi khám nghiệm tử thi ngay. Chắc chắn là trên cơ thể nàng ấy có dấu vết mà hung thủ để lại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bây giờ Minh Hoa Thường chỉ mặc trung y, khí lạnh không ngừng chui vào ống tay áo và ống quần rồi xâm nhập vào cơ thể, nàng không nhịn được mà khẽ run lên. Minh Hoa Thường không có thời gian đâu để mà từ từ mặc y phục, nên nàng chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng ở bên ngoài. Xong xuôi hết thảy, nàng vỗ mạnh vào mặt mình, trán của nàng vẫn nóng nhưng đầu nàng lại cực kỳ tỉnh táo.

Phấn chấn lên một chút nào, Minh Hoa Thường. Hung thủ còn chưa chết, sao ngươi có thể gục ngã cho được? Vì những người mà ngươi muốn bảo vệ, cho dù bây giờ họ vẫn còn ở bên cạnh ngươi hay là đã chết đi, dù cho có ngã gãy xương hay máu thịt be bét, thì ngươi cũng phải đứng lên lần nữa, ngươi phải tiếp tục chiến đấu, đến chết mới thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường không tạo nên tiếng động gì quá lớn vì không muốn nha hoàn chú ý, nàng lẳng lặng đẩy cửa ra, lảo đà lảo đảo nhưng lại không hề chùn bước mà đi vào bóng tối. Tô Vũ Tễ đi ở phía sau, cách nàng khoảng mấy bước, Minh Hoa Thường hít lấy cơn gió lạnh thấu xương đầu xuân, nói với người sau lưng mình rằng: “Có một việc ta muốn xin lỗi tỷ. Ta tưởng làm như thế là tốt cho tỷ cho nên ta đã bảo Tô Hành Chỉ đừng nói cho tỷ biết, nhưng, tỷ mới là người nên được biết nhất. Là do ta tự ý làm mà không nghĩ đến cảm nhận của tỷ, ta xin lỗi.”

Tô Vũ Tễ nhướng mày, ánh mắt trở nên cảnh giác. Minh Hoa Thường lấy tinh thần, tiếp tục nói: “Có lẽ là tỷ đã biết, tỷ hoàn toàn không phải là người mang họ Tô, mà là nữ nhi của Trấn Quốc Công, chỉ vì một số chuyện mà bị đưa đến Tô gia, Tô gia biết rõ những việc này, mà thật ra, phủ Trấn Quốc Công cũng biết.”

Biểu cảm trên mặt Tô Vũ Tễ càng ngày càng lạnh, khắp người lại dựng đầy gai nhọn, nàng ấy chất vấn: “Ngươi muốn gì khi nói những lời này ra?”

“Tỷ đừng hiểu lầm, ta không có ý khoe khoang hay mạo phạm tỷ, ta chỉ muốn nói rằng, vốn dĩ chúng ta nên là một đôi tỷ muội sinh đôi, từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ, lớn lên cùng nhau. Chỉ là, phụ thân có người quan trọng hơn mà ông ấy cần phải bảo vệ, cho nên phụ thân chỉ đành đưa một người trong số hai chúng ta đi. Ta xin lỗi, người đó là tỷ chứ không phải là ta.”

Tô Vũ Tễ chậm rãi nhíu mày, có phần khó hiểu: “Ngươi nói gì cơ?”

“Hai đứa trẻ được sinh ra trong Minh gia không phải là một đôi long phượng thai, mà là một đôi nữ nhi sinh đôi.” Vì phát sốt, mạch suy nghĩ của Minh Hoa Thường không thể chặt chẽ được, bởi vậy mà nàng cứ không quay đầu lại nhìn nàng ấy như thế, chỉ muốn nhân lúc mình đang sốt mà nói ra hết những lời này thật nhanh: “Người thật sự được ôm tới là Minh Hoa Chương, huynh ấy không phải là người Minh gia, mà là nhi tử của Thái tử Chương Hoài. Mười bảy năm trước, vì vụ án Đông Cung mưu phản mà huynh ấy được đưa đến Minh gia lánh nạn. Phụ thân muốn bảo vệ huyết mạch của Thái tử Chương Hoài nên đã đưa nữ nhi của mình đi, chỉ giữ lại một người hòng giả mạo thành thai long phượng với nhi tử của Thái tử Chương Hoài, giấu giếm từ khi đó cho đến tận ngày nay.”

Tô Vũ Tễ đã hoàn toàn ngây dại, nàng ấy ngạc nhiên cả một hồi lâu, sau đó lẩm bẩm rằng: “Nhưng…”

“Nhưng những người kia không nói như vậy, đúng không?” Minh Hoa Thường tiếp lời nàng ấy, nàng bình tĩnh nói: “Tất nhiên là, lời ta nói với tỷ cũng chỉ là lời đến từ một phía mà thôi, tỷ có thể nghi ngờ ta. Nhưng mà, chuyện này có dính dáng đến việc đấu tranh hoàng quyền, dù thế nào đi chăng nữa, thì bên thắng cũng sẽ không phải là chúng ta. Ta hy vọng là, trước khi đưa ra quyết định, tỷ có thể suy nghĩ lại thật kỹ, có thể chờ thêm một chút.”

Bấy giờ, đến lượt Tô Vũ Tễ im lặng. Minh Hoa Thường không thúc giục nàng ấy, hai người cứ một trước một sau mà đi trong màn đêm như thế, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau. Một lúc sau, lúc mà Minh Hoa Thường đang hoài nghi, đang không biết là Tô Vũ Tễ có nghe thấy hay không, thì nàng ấy lại lên tiếng, hỏi nàng rằng: “Người nói như vậy là vì hắn ư?”

Vốn dĩ Minh Hoa Thường muốn giải thích một chút, nhưng nghĩ lại thì thấy, nàng ấy nói như thế này cũng không sai. Vì, cho dù bây giờ có tìm bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì động cơ của nàng khi thuyết phục Tô Hành Chỉ giấu giếm Tô Vũ Tễ, cũng chỉ là vì Minh Hoa Chương mà thôi. Minh Hoa Thường không hề che giấu mà chỉ gật đầu và đáp rằng: “Có thể xem là như vậy.”

Dường như Tô Vũ Tễ đã nhẹ nhàng cười ra một tiếng, rồi nàng ấy nói: “Đúng là các ngươi trung thành với hắn thật đấy.”

Vì Minh Hoa Chương mà Tô Vũ Tễ có nhà nhưng không thể về, cho dù Minh Hoa Chương có nguyện ý hay không, thì việc này cũng là thương tổn đã thật sự xảy ra. Minh Hoa Thường không nói tốt thay cho Minh Hoa Chương, đây là việc giữa hắn và Tô Vũ Tễ, nên để cho Minh Hoa Chương tự giải quyết, nàng không nên nhúng tay vào.

Chẳng mấy chốc, trước mặt họ đã là viện nhỏ nơi cất giữ thi thể của Chiêu Tài. Minh Hoa Thường đi thẳng về phía cửa viện, thị vệ trông coi nhìn thấy nàng thì kinh ngạc lắm, hắn ta hỏi nàng rằng: “Nhị nương tử, sao ngài lại tới đây?”

Minh Hoa Thường thản nhiên gật đầu với hắn ta và nói: “Ta đến thăm Chiêu Tài.”

Thị vệ do dự, nhị lang quân đã nói là, trừ phi có hắn đi cùng, nếu không thì không cho phép bất kỳ ai bước vào, nhưng thị vệ không chắc nhị nương tử có được tính mà “bất kỳ ai” hay không. Hắn ta hơi do dự rồi sau đó lại nói với nàng là: “Nương tử chờ một lát, thuộc hạ đi bẩm báo nhị lang quân.”

Hắn ta còn chưa nói dứt câu thì chợt nghe thấy tiếng xé gió. Hắn ta không hề đề phòng Minh Hoa Thường, cho nên lưng hắn ta hoàn toàn giáp với bóng đêm, đâu có ngờ là mình sẽ bị đánh lén. Bấy giờ hắn ta cũng đã nhận ra là có gì đó không đúng, đang muốn né tránh, thì bỗng có một cơn đau nhức truyền từ gáy đến, rồi hắn ta trợn mắt lên, không thể khống chế được mà ngất đi.

Minh Hoa Thường thở dài rồi nói: “Thật ra, để hắn ta đi bẩm báo cũng không sao mà, không cần phải đánh hắn ta ngất xỉu đâu.”

Tô Vũ Tễ nhanh nhẹn đánh ngã thị vệ, xong xuôi thì nàng ấy phủi tay, thản nhiên nói: “Ngươi vừa mới nói, cho dù đám long tử hoàng tôn đó đấu đá thế nào, thì bên thắng cũng sẽ không phải là chúng ta, thế thì sao ngươi biết là hắn sẽ không qua cầu rút ván? Ta không tin hắn, chỉ tin chính ta.”

Tất nhiên là Minh Hoa Thường sẽ tin tưởng vào Minh Hoa Chương, tin rằng hắn sẽ đẩy phủ Trấn Quốc Công vào thế bất lợi. Nhưng mà, một thời gian trước Tô Vũ Tễ vô duyên vô cớ bị người ta để mắt tới, bây giờ lại biết được sự thật về thân phận thật sự của mình từ Minh Hoa Thường – mà thân phận này còn hoàn toàn trái ngược với những gì mà nàng ấy nghĩ; thế nên, lòng nàng ấy cảnh giác, ôm lấy địch ý với tất cả mọi người, nhất là người trong hoàng thất, cũng không có gì là đáng trách cả. Bấy giờ Minh Hoa Thường cũng không khuyên nhủ gì Tô Vũ Tễ cả, mà nàng chỉ lặng lẽ kéo thị vệ đã ngất xỉu tới chỗ tránh gió.

Minh Hoa Thường đứng trước cửa phòng, tay đã đặt lên cửa cả một hồi lâu, nhưng vẫn không có dũng khí đẩy cửa ra.

Một cánh cửa mỏng manh lại như thể là nặng hơn cả vạn cân. Chiêu Tài đang ở trong đó, rõ ràng là nàng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng như vậy rồi mà, nhưng khi thật sự đứng đây thì nàng mới phát hiện ra là, khám nghiệm tử thi cho bằng hữu của mình sẽ cần phải có dũng khí lớn đến nhường nào.

Minh Hoa Thường hít sâu một hơi, nàng tự nói với bản thân mình rằng, đếm tới ba thì sẽ mở cửa. Một, hai, ba, Minh Hoa Thường cắn răng dùng sức, đẩy mạnh cửa ra.

Bên trong lạnh lẽo tối tăm, khí lạnh như con rắn nhào lên người Minh Hoa Thường, rồi lại như điên như cuồng mà xé rách thân thể nàng. Nàng không có phép mình được lùi bước, ép chính mình phải nhấc chân lên, đờ đẫn đi về phía bóng đen đang ẩn náu ở bên trong.

Chiêu Tài nằm trên bàn, nàng ấy vẫn còn đang giữ tư thế giống như khi chết. Cơ thể nàng ấy cuộn lại, hai tay cứng ngắc bảo vệ bụng, làn da mang một màu xám tro không hề bình thường. Minh Hoa Thường chợt nhíu mày, trái tim nàng như bị một mũi dao đâm thật mạnh vào, nàng quay phắt lại, ra sức mở miệng thở dốc.

Tô Vũ Tễ đứng ngoài cửa, thấy nàng miễn cưỡng như thế thì nói: “Hay là để ta xem, sau đó miêu tả vết thương cho ngươi biết?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, nàng lấy cây châm lửa ra, thổi sáng lên, ép chính mình xoay người lại, nhìn qua từng tấc da thịt một trên thi thể Chiêu Tài, nàng không dám để mình bỏ qua một chi tiết nào, bên cạnh đó, nàng nói với Tô Vũ Tễ rằng: “Để ta. Kẻ đó hại nàng ấy thế nào ra sao, ta muốn biết rõ ràng từng chi tiết một.”

Minh Hoa Thường cúi người xuống nhìn thi thể, bóng tối mênh mông cuồn cuộn, yên tĩnh im ắng, ánh lửa trong tay nàng như con thuyền cô độc trong gió lốc, lúc nào cũng có thể bị bóng tối nuốt hết. Tô Vũ Tễ đứng ngoài cửa, cũng chứng kiến cảnh tượng này, nàng ấy thấy hơi khó thích ứng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không nói gì hết thì hình như là vô tình quá, nhưng mà, hình như là quan hệ giữa hai người cũng chưa thân thiết đến nỗi mà nàng ấy phải lên tiếng an ủi Minh Hoa Thường.

Trong lúc Tô Vũ Tễ xoắn xuýt, trong phòng chợt truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ: “Nàng ấy nhát gan như vậy, một mình ở nơi thế này, liệu có thấy sợ hãi không nhỉ?”

Đá lạnh lặng lẽ tỏa hơi lạnh, ánh lửa khẽ lay động, thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt màu xanh xám của thi thể. Minh Hoa Thường đứng trước giường đá, nàng cầm tay người chết mà lẩm bẩm, như thể là đang nói chuyện với ai đó.

Tô Vũ Tễ chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nàng ấy không nhịn được mà nhìn xung quanh, cuối cùng, nàng ấy hỏi nàng rằng: “Ngươi đang… nói chuyện với ma à?”

“Nàng ấy là Chiêu Tài, không phải là ma.” Minh Hoa Thường rũ mắt xuống, nói: “Huống chi, ma thì có gì đâu mà phải sợ. Ngày nào chúng ta cũng sống trong đám người, đến cả người mà chúng ta còn chẳng sợ, thì cần gì phải sợ ma?”

Tô Vũ Tễ nhướng mày, chậm rãi dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao: “Có đôi khi, thật sự là ngươi khiến người ta thấy rất khó hiểu. Ngươi cả ngày đều bày ra dáng vẻ hoạt bát vui tươi, như thể tương lai chỉ toàn là chuyện tốt đẹp, nhưng có đôi khi, ngươi lại hết sức thất vọng về con người.”

Minh Hoa Thường đáp lại, giọng nàng vô cùng nhỏ: “Vì vốn dĩ nhân tính đã làm cho người ta thấy vô cùng tuyệt vọng rồi. Ta quyết định quãng đời còn lại sẽ vùi đầu vào việc truy đuổi hung thủ và giải oan. Lúc trừng phạt cái ác, đấu tranh cho cái thiện, cũng chính là đang chuẩn bị kỹ càng cho bản thân ta. Dù sao thì, đến cả cái chết ta còn không sợ, thì còn gì có thể khiến ta e ngại nữa đâu? Ta không quan tâm người khác nhìn ta như thế nào, không quan tâm có thể sẽ gặp nguy hiểm, dù cho có bị hung thủ trả thù, thì cũng là do ta tự chọn lấy. Nhưng, tại sao lại phải liên lụy tới người bên cạnh ta kia chứ? Chiêu Tài còn chẳng hề bước ra khỏi phủ Trấn Quốc Công lấy một bước nào, nàng ấy đơn thuần và nhiệt tình, nhanh mồm nhanh miệng, nguyện vọng lớn nhất khi còn sống chỉ là được ăn và uống, là kẻ nào, kẻ nào nỡ ra tay với một nữ tử như vậy đây? Sao lòng người có thể hiểm độc đến mức độ này kia chứ?”

Một lúc sau, từ cửa truyền đến giọng nói của Tô Vũ Tễ: “Ngươi đang tâm sự với ta à?”

Vốn dĩ Tô Vũ Tễ cho rằng Minh Hoa Thường sẽ phủ nhận, không ngờ là nàng lại thoải mái gật đầu: “Phải.”

Nàng thẳng thắn như thế, ngược lại, nàng lại khiến Tô Vũ Tễ không thể nào nói tiếp được gì. Tô Vũ Tễ nhìn đá lạnh và thi thể lạnh lẽo trước mặt, rồi nàng ấy khẽ cười một tiếng, người ta chẳng thể hiểu nghĩa của nụ cười này là gì, rồi nàng ấy nói: “Đây là lời tâm sự quái dị nhất mà ta từng nghe thấy.”

Tô Vũ Tễ nhìn lên bầu trời sao sáng ngời trên đỉnh đầu, cảm thấy thật đáng cười biết bao. Buồn cười biết bao, trong một đêm rét lạnh như thế này, bầu trời sao lại đẹp như thế kia, cũng giống như là những vị thần tiên trên trời kia vậy, họ chưa bao giờ quan tâm đến bao thăng trầm của chốn nhân gian, mà chỉ bố trí sao trời mà bọn họ yêu thích xuống nơi đây mà thôi.

Như thể là, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì ngày hôm sau, mặt trời vẫn sẽ mọc như thường lệ.

Tô Vũ Tễ chợt hỏi: “Ngươi biết vì sao “Dương bán điên” lại điên không?”

Minh Hoa Thường lắc đầu: “Không biết.”

“Người đời nhìn thấy một người điên, phản ứng chung đầu tiên là chán ghét, như thể những người đó bẩm sinh đã là như thế rồi. Ta không nghĩ ra được lý do vì sao “Dương bán điên” lại tự đại đến mức cảm thấy,tất cả mọi người trên đời này đều muốn hãm hại hắn ta, thế là ta đã đi đến Huyền Kiêu Vệ kiểm tra cuộc đời hắn ta, không ngờ là ta lại tìm ra được một phần ghi chép tra tấn.”

“Dương bán điên chính là người bị thẩm vấn.”

Minh Hoa Thường dừng mọi hành động lại, lẳng lặng nghe Tô Vũ Tễ nói chuyện. Tô Vũ Tễ cũng không quan tâm đến phản ứng của ai khác, chỉ tự nói tiếp: “Không có gì làm trong hai năm, ác quan được thánh nhan trọng dụng, chỉnh đốn triều đình. Lúc đó “Dương bán điên” vẫn còn được người ta gọi là Dương Hoài Sa, hắn ta vừa đậu tiến sĩ, hăng hái hăm hở, tài danh lan xa. Lúc hắn ta tụ họp với bằng hữu, hắn ta đã phê bình tình hình chính trị đương thời với thái độ căm phẫn tột độ. Nhưng, không ngờ là hắn ta lại bị bằng hữu tốt tố cáo, rồi hắn ta bị ác quan bắt đi nghiêm hình tra tấn. Sau khi hắn ta được ra ngoài, mọi niềm tin và lý tưởng trong hắn cũng sụp đổ, từ đó, hắn ta không có cách nào có thể tin tưởng vào người khác nữa. Hắn ta luôn cảm thấy, triều đình không đáng tin, ai trên cõi đời này cũng đều có ý muốn sát hại hắn ta, hắn ta cứ như điên như dại cho đến tận ngày hôm nay. Nhưng mà, dù là như vậy, nhưng hắn ta vẫn nỗ lực sống, liều mạng nói rằng ta không muốn chết.”

Dương Hoài Sa, Hoài Sa, chính là những từ tuyệt mệnh của Khuất Nguyên trước khi nhảy sông [*].

[*] Khuất Nguyên là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Chiến Quốc thuộc nước Sở trong lịch sử Trung Quốc. Ông học rộng, nhớ kỹ giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Sở vương nghe lời gièm pha nên ghét ông. Đến cuối đời ông bị Sở Tương Vương đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú Hoài Sa rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử. (Trích Wikipedia)

Minh Hoa Thường và bóng đêm cùng im lặng, Tô Vũ Tễ vẫn ngước nhìn lên bầu trời sao, giọng điệu vẫn hờ hững: “Không chỉ “Dương bán điên”, ta ở dân gian đã từng gặp rất nhiều người như vậy. Thiên tai, nhân họa, bệnh tật, lao dịch, chỉ cần bọn họ còn sống thì bọn họ vẫn sẽ dốc hết toàn lực, vẫn sẽ giãy giụa trong vũng lầy mà hò hét, mà nỗ lực để có thể sống tiếp. Mục đích duy nhất của sống chính là “vì còn sống”.”

“Ngươi không cần bôn ba đó đây chỉ để kiếm sống, ngươi có năng lực, cũng có người ủng hộ ngươi làm chuyện mà ngươi muốn hướng tới, bấy nhiêu thôi đã là may mắn hơn đại đa số mọi người trên đời này rồi. Trời cao ban cho ngươi thiên phú, xử lý như thế nào là chuyện của ngươi, dù cho ngươi có bỏ đó không cần nữa, thì cũng là tự do của ngươi. Nhưng nói thật, nếu vì chuyện này mà bỏ cuộc thì cũng đáng tiếc quá.” Tô Vũ Tễ dùng chuôi đao bám vào khung cửa để đứng thẳng dậy, rồi nàng ấy phủi phủi bụi trên y phục, đưa tay chỉ về phía Đông và nói tiếp: “Ngươi nhìn xem, trời đã sắp sáng rồi.”

Minh Hoa Thường nhìn theo hướng mà ngón tay của Tô Vũ Tễ chỉ, ở phía Đông, ánh sáng le lói, thì ra, trong khi họ chẳng hay chẳng biết, bóng đêm đã qua rồi.

Không ai trong số hai người bọn họ nói gì nữa, họ đều lặng nhìn ánh sáng dần đâm thủng sương khói, ánh mặt trời lại sáng ngời lên, Khuyết Lầu đúng giờ vang lên tiếng trống, tiếng trống mãnh liệt cùng với tiếng chuông sáng của chùa chiền, cùng tấu vang trên bầu trời Trường An.

Sinh mệnh cay đắng tựa như bài hát vậy. Dù có là thế thì vẫn phải hát vang khi mặt trời mọc.

Minh Hoa Thường cúi đầu thở hắt ra một hơi rồi nói nói: “Thì ra “nhân vật lớn muốn giết ta” có ý nghĩa như thế này.”

Minh Hoa Thường nói xong thì chợt ngẩn người ra, nàng lẩm bẩm: “Nhân vật lớn…”

Rất nhiều chi tiết hiện lên trong đầu Minh Hoa Thường, đôi mắt nàng vô thức nhìn chằm chằm vào ánh nắng, vô số sợi dây trong đầu nàng như bị kéo căng ra, căng đến đứt rồi lại được bện chặt lại, cuối cùng, tất thảy hội tụ tại một điểm.

Minh Hoa Thường đột ngột xoay người, chạy nhanh về phía Chiêu Tài: “Không đúng!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0