Chương 168
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Mấy năm qua, mỗi lúc trời tối người yên, Liêu Ngọc Sơn đều quỳ gối trước bài vị của nữ nhi, tự hỏi vấn đề này từng lần, từng lần một. Cuối cùng, ông ta đã nghĩ thông suốt được mọi sự, là bởi vì Nữ hoàng.
Nữ nhi của ông ta chết là tại Nghiêm Tinh Thành. Nhưng, nếu không có Nữ hoàng dung túng, dù cho không có Nghiêm Tinh Thành đi chăng nữa, thì cũng vẫn sẽ có gian thương khác. Nghiêm Tinh Thành là “hung khí” giết người, chứ không phải là “đao phủ”.
Tống Nham Bách, ông chủ Phùng… Nhiều án oan như thế, đều là vì như vậy mà ra.
Mười năm nuốt đá lạnh, cuối cùng, nhiệt huyết trong ông ta cũng đã nguội lạnh đi.
Thánh Lịch năm thứ nhất, cuối cùng thì Nữ hoàng cũng đã nhớ đến Trường An, nhớ đến tòa thành mà bà ấy đã lãng quên mười năm. Bà ấy dời về cố đô với một cách vô cùng long trọng. Khi ấy, Liêu Ngọc Sơn đã nhiễm bệnh ho lao khi sống trong cảnh đói rét nhiều năm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nhưng, ông ta không cam lòng.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà người nghèo trời sinh bị giẫm đạp; dựa vào đâu mà kẻ quyền quý hút máu dân vẫn được người đời ca tụng; dựa vào đâu mà người thành thật cứ phải lùi bước liên tục, còn kẻ làm ác lại không cần phải trả bất kỳ một cái giá nào? Dựa vào đâu kia chứ?
Dựa vào đâu, dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ hả?
Bởi vậy, Liêu Ngọc Sơn đã dày công lên kế hoạch trả thù, vở kịch then chốt là Nữ hoàng. Cho dù là sau khi về kinh thành, Nữ hoàng đã lần lượt đề bạt các thành viên Huyền Kiêu Vệ cũ lên những vị trí quan trọng, cho bọn họ thực quyền, địa vị và bù đắp lại cho họ, nhưng mà, sự công nhận này lại tới quá muộn.
Có điều, mặc dù ông ta đã trở thành Kinh Triệu Doãn, nhưng trong lòng Nữ hoàng, ông ta vẫn chỉ là “một người có tiếng chứ không có miếng”, ông ta không có bất cứ cơ hội nào có thể tiếp cận được Nữ hoàng, chứ đừng nói chi là ám sát. Cho nên, ông ta tìm chỗ dựa nơi Ngụy Vương, muốn mượn tay Ngụy Vương để đến gần Nữ hoàng. Vì để lấy được lòng tin của Ngụy Vương, ông ta đã cẩn thận đọc qua hồ sơ, chọn vụ án treo giết người lấy xương, rồi sau đó, tự tay dâng lên cho Ngụy Vương để Ngụy Vương tạo nên “chiếc bẫy” dụ bắt Song Bích.
Ông ta không biết người có danh xưng này là ai, thật ra, ông ta cũng không có ân oán gì với hậu bối này cả, nhưng ông ta vẫn cứ không cam lòng. Ông ta cần sự tiến cử của Ngụy Vương, mà người này đã từng đắc tội với Ngụy Vương, chỉ thế thôi.
Lúc điều tra vụ án khoét xương, Liêu Ngọc Sơn cũng biết, căn bản là Sầm Hổ không phải hung thủ, nhưng án oan không phá được, quan phủ sẽ không giải oan cho khổ chủ không quyền không thế. Cho nên, hung thủ là thật hay là giả, cũng không khác biệt gì mấy. Vì, dù sao thì Sầm Hổ cũng chẳng phải là người tốt, giết cũng không oan.
Liêu Ngọc Sơn không thèm để ý xem hung thủ thật sự là ai, cũng không thèm để ý đến việc sẽ mất hết danh dự sau khi sự việc bại lộ. Ông ta chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Nhưng mà, kế hoạch của ông ta lại bị một thiếu niên mới làm quan phá hủy. Minh Hoa Chương giống như ông ta của năm đó vậy, tinh lực dồi dào, không biết mệt mỏi, vì phá án mà lật xem hồ sơ trắng đêm, không chịu bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, một lòng hướng tới cái gọi là “chính nghĩa”.
Nếu như Liêu Ngọc Sơn gặp được Minh Hoa Chương sớm hơn mười năm, bọn họ sẽ trở thành bằng hữu tốt, sẽ trở thành tri kỷ; nếu như gặp sớm hơn năm năm, ông ta sẽ yêu thích người trẻ tuổi này; nhưng mà, ông ta của bây giờ, sẽ chỉ chán ghét mà thôi.
Lấy lòng Ngụy Vương thất bại, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Ông ta thành công đạt được sự tín nhiệm của Ngụy Vương, nhờ có ám hiệu của ông ta, Ngụy Vương càng ngày càng trưng cầu ý kiến của ông ta nhiều hơn, cuối cùng, hoàn toàn giao lầu ngắm đèn cho Liêu Ngọc Sơn.
Liêu Ngọc Sơn có kiến thức uyên bác, tinh thông thuốc nổ, hoa đăng mà ông ta thiết kế đã chinh phục được Ngụy Vương một cách vô cùng dễ dàng, Ngụy Vương hết sức phấn khởi, cứ thế mà lấy đèn của ông ta dâng tặng lên cho Nữ hoàng. Cho đến tận bây giờ, điều kiện bên ngoài cần có cho việc ám sát Nữ hoàng, cơ bản là đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tiếp theo đó, chỉ cần phải suy nghĩ xem làm thế nào để dẫn dụ Nữ hoàng xuất cung. Việc này, đã không còn là vấn đề nữa, bởi vì ông ta đã ra ám hiệu với Ngụy Vương từ trước, để Ngụy Vương ra mặt, thuyết phục Nữ hoàng xuất cung dạo chơi vào ngày Hoa triêu thay cho mình. Căn bản là sóng gió trong dân gian sẽ không ảnh hưởng đến hứng thú dạo chơi của những quý tộc này, cho nên, Liêu Ngọc Sơn yên tâm thúc đẩy kế hoạch của mình, ngoại trừ việc giết Nữ hoàng ra, ông ta sẽ tiện tay kéo theo mấy con cá lọt lưới.
Cho dù là Sở Ký thấy chết không cứu, hay là Nghiêm Tinh Thành lên giá thuốc ào ào, thì đều nên chết từ lâu rồi. Trong kế hoạch của ông ta, ông ta chỉ thuận tay xử lý mấy tên rác rưởi đó mà thôi, ông ta tự gây án rồi lại tự phá án, chỉ cần tìm bừa mấy kẻ ác thích hợp làm “hung thủ” là sẽ kết thúc được ngay, căn bản là sẽ không gây nên sóng gió gì quá lớn. Chưa quá ba ngày, cái chết của những người này rồi sẽ trở lại như bình thường, trở thành một vụ án đã bị phủ bụi trong vô số vụ án trong phòng hồ sơ.
Giết Tiền Ích và Sở Ký đều giống như trong dự định của ông ta, không có gì đáng kinh ngạc hay nguy hiểm, vô cùng thuận lợi. Nhưng, sau khi Sở Ký chết, biến số đã xuất hiện.
Minh Hoa Thường nhiều lần bác bỏ hung thủ mà ông ta tìm ra, ông ta không thể vu oan tội danh này cho Liễu thị, mà trái lại, còn bị tra ra bản án cũ của Tống Nham Bách và Sở Ký. Minh Hoa Chương vừa phát thông báo ra khắp toàn thành, vừa mời Vũ Lâm quân đến để tham gia vào vụ án này, tình thế dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Liêu Ngọc Sơn.
Mấy thiếu niên đó chẳng khác gì đại vương phá hoại, cứ thi nhau “đục lỗ” trong kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết của ông ta, Liêu Ngọc Sơn chỉ có thể “vá lại” một cách đầy bị động. Rồi đám người Minh Hoa Chương lại tìm được Hắc Hổ, lúc Liêu Ngọc Sơn đến đại lao tìm Minh Hoa Chương, ông ta đã vô ý để cho Hắc Hổ nhìn thấy khuôn mặt mình.
Năm đó, khi Nghiêm Tinh Thành đến nhà Liêu Ngọc Sơn tạo áp lực, lão còn dẫn theo Hắc Hổ bên cạnh. Liêu Ngọc Sơn sợ rằng mình sẽ bị Hắc Hổ nhận ra, rồi gã sẽ tiết lộ cho Minh Hoa Chương biết, vậy thì kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn ông ta đây sẽ gặp nguy. Liêu Ngọc Sơn chỉ có thể ra hiệu cho nha dịch dùng hình với Hắc Hổ, sau đó thì động tay vào đồ ăn của Hắc Hổ. Sau đó nữa, ông ta âm thầm dẫn dắt mọi chuyện, và quả nhiên, mọi người đều nghĩ rằng, là dùng hình tra tấn quá nặng nên Hắc Hổ không chịu được mà chết.
Mặc dù làm vậy sẽ để lại nhược điểm chí mạng, nhưng, dù sao thì cũng vẫn tốt hơn là bị người ta phát hiện ra.
Người thứ ba chết là Nghiêm Tinh Thành. Rõ ràng là Nghiêm Tinh Thành vẫn còn nhớ đến khúc mắc năm đó. Thế nên, vừa nhận được tờ giấy của Liêu Ngọc Sơn là Nghiêm Tinh Thành đã vội vàng đến nơi hẹn ngay, không dám tiết lộ cho bất kỳ một ai cả.
Trước kia Nghiêm Tinh Thành dám khinh thường Liêu Ngọc Sơn như vậy, đơn giản là vì Nghiêm Tinh Thành cảm thấy, đời này, Liêu Ngọc Sơn cũng chỉ có thể quanh quẩn ở mấy chức quan nhỏ thôi, hoàn toàn không thể tạo nên được sức ép gì với mình. Không ngờ rằng, mười năm sau, Liêu Ngọc Sơn đột ngột trở nên may mắn, “bay lên” thành Kinh Triệu Doãn.
Nghiêm Tinh Thành vội vàng lấy lòng, cố gắng “chắp vá” lại quan hệ ở trong đình. Liêu Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt trước ngạo mạn sau cung kính của lão, chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi, ông ta tặng cho Nghiêm Tinh Thành một tấm kim bài khắc chữ “Không”, Nghiêm Tinh Thành tưởng là ám hiệu gì đó, vô cùng vui vẻ mà đeo lên eo. Liêu Ngọc Sơn âm thầm cười lạnh, rồi ông ta dẫn đốt kíp nổ, tìm cớ rời đi trước.
Sau khi Liêu Ngọc Sơn rời đi không lâu, đình Nhật Nguyệt sau lưng ông ta phát nổ. Liêu Ngọc Sơn thầm cười lạnh, tích góp được gia sản bạc triệu thì thế nào cơ chứ? Thứ rác rưởi như Nghiêm Tinh Thành, chỉ xứng trở thành từng miếng thịt vụn, chết không có chỗ chôn thây mà thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc giết một người thì sẽ để lại manh mối về người tiếp theo, đó là kế hoạch mà ông ta đã vạch ra. Ông ta chỉ muốn nói trước cho những tội nhân này biết rằng, ông ta sẽ tới giết bọn họ, còn bọn họ thì sẽ chẳng làm được gì cả.
Nhưng, bất ngờ là, Minh Hoa Thường lại khám phá ra được câu đố của ông ta, đồng thời, nàng còn phát hiện ra chữ “Nhật”, “Nguyệt” trong đình. Liêu Ngọc Sơn sợ bọn họ chú ý tới kim bài, chú ý tới manh mối “nhật nguyệt trên không”; mà thi thể của Nghiêm Tinh Thành còn có mang theo chữ “Không” ở bên dưới, rất dễ dàng để liên tưởng đến Nữ hoàng. Liêu Ngọc Sơn chỉ đành mượn danh nghĩa công vụ mà “chui vào” nghĩa trang, lấy tấm kim bài trên người Nghiêm Tinh Thành đi.
Chắc chắn là việc này đã phá hủy tính hoàn mỹ trong kế hoạch báo thù của ông ta, Liêu Ngọc Sơn như bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, thấy vô cùng khó chịu. Nhưng, điều khiến cho Liêu Ngọc Sơn thấy không thoải mái nhất đó chính là, chân dung của Minh Hoa Thường.
Lúc nghe Minh Hoa Thường miêu tả về hung thủ, quả thật là ông ta đã “kinh hồn táng đảm”. Mỗi một điều mà nàng nói ra, đều đúng cả. Thậm chí là, ở ngay trước mặt mọi người, nàng còn nói là bên cạnh hung thủ không có con cái. Điều này khiến Liêu Ngọc Sơn cảm thấy bị mạo phạm hết sức sâu sắc, cùng với đó là sự phẫn nộ.
Nàng là cái thá gì? Dựa vào đâu mà nàng lại tự cảm thấy rằng nàng có thể hiểu rõ ông ta? Liêu Ngọc Sơn nghe thấy Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên nói chuyện với nhau, nàng thương cảm mà nói rằng, thật ra hung thủ không phải là người xấu, chỉ là do đi nhầm đường mà thôi.
Đi nhầm đường, ha, “đi nhầm đường” là cái gì kia chứ? Căn bản là ông ta không có con đường thứ hai để mà đi.
Liêu Ngọc Sơn uất ức mà phẫn nộ, mà lúc bấy giờ, kế hoạch báo thù cũng đang gặp phải một sự uy hiếp cực lớn. Nếu vụ án cứ kéo dài mãi, sự việc sẽ chỉ ngày một ầm ĩ hơn mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Nữ hoàng sẽ không xuất cung vào ngày Hoa triêu nữa, vậy thì, tất cả những gì ông ta làm, đều sẽ uổng phí.
Không biết là phải đợi cơ hội tiếp theo đến khi nào. Mà, có thể là ông ta không thể sống được đến lúc đó nữa không chừng.
Liêu Ngọc Sơn nôn nóng đến nỗi bất an vô cùng. Đến khi ông ta thấy nha hoàn của Minh Hoa Thường ở gần nhà ông ta, nghe thấy đối phương đang thăm dò chuyện của nữ nhi ông ta, lý trí của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Nàng cảm thấy nàng nhìn rõ lòng người, hiểu rõ hung thủ lắm à? Được, vậy ông ta sẽ khiến nàng phải nhìn ra được rằng, nếu cứ tuỳ tiện nhìn lén chuyện xảy ra trong bóng tối, nàng sẽ phải trả cái giá gì.
Ông ta đã giết nha hoàn đó. Giống như Nghiêm Tinh Thành nhiều năm trước vậy, thông qua việc làm hại người thân cận của đối phương để dạy dỗ kẻ địch. Ông ta muốn khiến Minh Hoa Thường hiểu rõ một điều rằng, con người chỉ nên lo việc của chính mình thôi là được, đừng cảm thấy bản thân rất lợi hại, có thể đứng ở vị trí cao cao tại thượng mà cứu vớt người khác.
Liêu Ngọc Sơn mặc đồ của Kinh Triệu Doãn, gọi Chiêu Tài vào con hẻm xéo yên tĩnh vắng lặng dễ như trở bàn tay. Chiêu Tài không hề đề phòng ông ta, biết gì nói nấy, cho nên, Liêu Ngọc Sơn đã đâm vào chỗ hiểm của nàng ấy bằng một cách rất nhẹ nhàng, giết nàng ấy chỉ bằng một nhát như thế.
Hình như là nữ tử đó đã rất đau, nàng ấy che phần bụng, cuộn tròn mình lại, cổ họng bị sặc máu, chỉ đau đớn thôi chứ không kêu ra thành tiếng được. Điều này đã nằm trong dự tính của Liêu Ngọc Sơn từ trước, tất nhiên là do ông ta cố ý đâm vào chỗ đó rồi. Sau đó, Liêu Ngọc Sơn bình tĩnh kiểm tra hiện trường, xử lý y phục dính máu, cũng đã chuẩn bị “con dê thế tội”.
Nhưng, thật sự là ông ta không cam lòng để vết nhơ vấy bẩn kế hoạch báo thù hoàn mỹ của mình, nếu như không có dự báo trước, vậy thì việc báo thù này không bất kỳ một ý nghĩa nào cả. Ông ta không nhịn được mà giấu tấm kim bài đó vào trong y phục của Chiêu Tài, nữ tử có nhiều trang sức, không có ai hoài nghi tấm kim bài này đâu. Cứ như vậy, kế hoạch của ông ta vẫn vô cùng hoàn mỹ.
Ông ta đã chờ đợi ở trong phủ Kinh Triệu tận mười một năm, hiểu quá rõ quan phủ phá án như thế nào. Cộng thêm mười năm ở dưới đáy xã hội, từng tiếp xúc với những thứ “đầu thừa đuôi thẹo”, ông ta biết rất nhiều người lập dị. Những người này sống tách biệt, không được chào đón, nếu như vạch trần bọn họ, cho thấy bọn họ là tội phạm giết người, thì sẽ không có ai dị nghị cả, mọi người sẽ chỉ cảm thán “thì ra là thế” mà thôi.
“Dương bán điên” chính là một trong số đó. Ông ta dẫn dụ manh mối để hiềm nghi hướng về phía “Dương bán điên”, rồi lại ném hung khí vào nhà “Dương bán điên”. Sau đó, ông ta che mặt, lấy thân phận thần linh để nói chuyện với “Dương bán điên”, dẫn dắt “Dương bán điên” để hắn ta thừa nhận vụ án cháy nổ và giết người đều là do mình làm. Đối với một tên điên tinh thần không bình thường mà nói, chuyện này được thực hiện một cách rất dễ dàng.
Như ông ta mong muốn, Minh Hoa Thường ngã bệnh, ngày hôm sau, nàng không còn xuất hiện nữa. Không còn sự quấy nhiễu của Minh Hoa Thường, ông ta đã thành công dẫn dắt mọi người tìm ra được “hung phạm”, nhanh chóng kết thúc vụ án.
Sau đó, ông ta vào cung bẩm báo, hình như là sự xui xẻo của ông ta đã kết thúc rồi, sự việc còn thuận lợi hơn cả dự tính của ông ta nữa. Nữ hoàng không nghi ngờ tính chân thực của hung thủ, bà ấy tiếp nhận kết quả này bằng một cách rất dễ dàng, đồng thời, bà ấy còn vui vẻ và hứng khởi tới nỗi muốn xuất cung dạo chơi.
Cuối cùng thì mọi sự cũng đã quay trở về quỹ đạo vốn có, đã đúng theo như kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn, nhưng Liêu Ngọc Sơn lại không hề cảm thấy vui vẻ. Ngươi nhìn xem, kẻ nắm quyền chính là như vậy đấy, cho dù thế giới bên ngoài có long trời lở đất, lũ lụt cuồn cuộn, thì vẫn sẽ không ảnh hưởng gì đến hứng thú dạo chơi của bọn họ.
Bà ta đáng chết. Liêu Ngọc Sơn lại khẳng định tín niệm của mình thêm một lần nữa.
Lịch trình trong ngày Hoa triệu được tiến hành thuận lợi đến bất ngờ, mọi tình huống mà ông ta đề phòng, đều không xảy ra. Liêu Ngọc Sơn nhìn đèn Hoa thần được đưa tới, ông ta chợt cảm nhận được một sự tĩnh lặng mà đã lâu rồi ông ta không cảm nhận được.
Ông ta nghĩ tới ngày nữ nhi chết, đó cũng là một ngày mùa xuân. Đã nhiều năm như thế rồi, cuối cùng thì người làm cha là ông ta đây, cũng đã làm được một việc cho nữ nhi.
Liêu Ngọc Sơn bình tĩnh chờ đợi nữ thần tử vong đến, nhưng, ngay trong thời khắc cuối cùng ấy, hai huynh muội kia lại xuất hiện, không nói lời nào mà quấy rối kế hoạch của ông ta. Liêu Ngọc Sơn nghĩ đến tình cảnh khi đó, tức giận đến mức mắt đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Rõ ràng là chỉ thiếu chút nữa thôi! Tại vì sao, tại sao các ngươi lại cứ phải đối đầu với ta!”
Minh Hoa Chương nghe thấy Liêu Ngọc Sơn nói thế thì chỉ im lặng mà nhìn ông ta, trong mắt chỉ toàn là sự thương hại. Liêu Ngọc Sơn bị chọc giận bởi ánh mắt như vậy, phẫn hận nói: “Các ngươi đầu thai tốt, thuận buồm xuôi gió, không buồn không lo, tất nhiên là có thể ở trên cao, xem như không thấy nỗi khổ của người khác. Nhưng, ta nói cho các ngươi biết, thứ các ngươi làm hoàn toàn không phải là vì chính nghĩa, mà là vì để giữ gìn địa vị của mình, ấy thế mà lại mang cái danh chính nghĩa. Các ngươi cũng chỉ là linh cẩu cho đám quyền quý đó mà thôi.”
Lời lẽ của Liêu Ngọc Sơn vô cùng gay gắt, xem ra, ông ta không hề biết hối lỗi, lòng Minh Hoa Chương chỉ toàn là thất vọng. Một người như vậy, cần gì phải tranh luận với ông ta? Ông ta nghĩ là thế nào, thì chính là như thế ấy thôi.
Minh Hoa Chương đang định rời đi, nhưng rồi, hắn lại nghe thấy Minh Hoa Thường ở bên cạnh chợt mở miệng: “Cái khác tạm thời ta không nói đến, ông nói hai bọn ta vì sinh ra ở Công phủ nên mới “thuận buồm xuôi gió”, không biết khổ cực, ta không dám gật bừa. Ông chỉ thấy được những đau khổ của ông thôi, nhưng, nếu vậy thì sao ông có thể biết được, nỗi khổ cực mà những người bị ông giết chết kia, là ít hơn ông kia chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liêu Ngọc Sơn sửng sốt, đang muốn giễu cợt thì lại bị Minh Hoa Thường lạnh mặt cắt ngang: “Cảm phiền ông chờ ta nói hết đã. Ông vì nghèo khó mà chán nản, vợ con ly tán nên cảm thấy nhân gian bất công, chi bằng cứ kéo mọi người lại, hủy diệt hết thảy cùng mình. Nhưng, trên đời này, có rất nhiều người sống khổ hơn ông, nhưng họ vẫn cố gắng sống, sống một cách lạc quan. Nữ tử mà ông giết chết, tên nàng ấy là Chiêu Tài, khi còn bé, nàng ấy cơm ăn không đủ no, mới bảy tuổi đã bị cha mẹ bán đi, làm nô tỳ trong nhà giàu có. So với những gì nàng ấy đã phải trải qua, ông ở trong quan phủ âu sầu thất bại thì có đáng là gì? Thậm chí là, đến cả cánh cửa của quan phủ mà nàng ấy cũng không xứng được bước vào nữa là.”
“Nhưng mà, nàng ấy vẫn là một cô nương vui vẻ lương thiện, bình thường chẳng hề phàn nàn một câu nào, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người bên cạnh. Nàng ấy không có tài sản riêng, không có người nhà, đến cả việc yêu đương, lập gia đình, sinh con dưỡng cái, mà nàng ấy cũng chưa từng được trải nghiệm qua, ấy thế mà nàng ấy đã bị ông giết chết rồi. Liêu đại nhân, ta hỏi ông, ông giết nàng ấy là vì điều gì? Nàng ấy có thâm thù đại hận với ông ư?”
Liêu Ngọc Sơn im lặng, ông ta không thể nói thành lời, Minh Hoa Chương lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường nén nước mắt, tiếp tục nói: “Không. Liêu đại nhân, trong mắt ta, ông chỉ là một kẻ hèn nhát, mình sống không tốt thì lại đi làm hại người yếu thế hơn, nhưng lại không có gan dám đi thay đổi thế giới này. Trên đời này, quả đúng là có người sống tốt hơn ông, nhưng người sống không bằng ông, cũng có rất nhiều. Những người đó gánh vác gian khổ trên lưng nhưng vẫn muốn sống tiếp, sống cho thật tốt, những người đó ăn bữa nay lo bữa mai nhưng vẫn yêu quý sinh mạng. Vậy thì ông, ông có tư cách gì mà cướp đi tương lai của bọn họ?”
Liêu Ngọc Sơn nhếch khóe môi, cười châm chọc, giọng nói khàn khàn trầm thấp của ông ta vang lên: “Thay đổi thế giới ư?”
Rõ ràng là ông ta không hề tin tưởng. Minh Hoa Thường cũng biết là mình thật sự rất ngây thơ khi nói ra những điều này, sẽ chỉ như là đang “lấy trứng chọi đá”, khiến cho người ta có cớ để chế nhạo mình. Nhưng Minh Hoa Thường vẫn nói: “Thế giới không tốt thì đi thay đổi thế giới đi, phá hoại thì cũng chẳng giải quyết được bất kỳ một chuyện gì cả. Ông không thay đổi được thì giao cho thế hệ sau của ông, đời này truyền đến đời khác, Ngu Công, chung quy vẫn có thể dời núi kia mà.”
Minh Hoa Thường nói xong, cuối cùng, nàng chỉ nhìn Liêu Ngọc Sơn một cái rồi xoay người rời đi luôn. Nàng bị bệnh nặng, dưới bọng mắt vẫn còn quầng thâm màu xanh xám, trông nàng vừa tiều tụy lại vừa yếu ớt. Nhưng, khi nàng đi giữa nhà tù đen nghịt, lại chợt khiến người ta cảm thấy thật đáng khâm phục, như thể là, chuyện gì trên thế gian này cũng đều sẽ không thể đánh bại được nàng.
Minh Hoa Chương lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng, rồi hắn lại quay đầu về, liếc nhìn về phía Liêu Ngọc Sơn, Liêu Ngọc Sơn đã ngây người ra hoàn toàn rồi. Thật ra, Minh Hoa Chương có rất nhiều bằng chứng để phản bác lại lời Liêu Ngọc Sơn đã nói, ví dụ như là nỗi hận nước thù nhà của hắn, ví dụ như cảnh ngộ của Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ. Lời cũng đã đến khóe miệng rồi, nhưng hắn lại cảm thấy, có nói ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cuộc đời là của mình, người sẵn lòng vật lộn với vận mệnh thì mới có thể đi đến cuối cùng. Mà, quá trình và kết quả của cuộc vật lộn ấy, lại chẳng liên quan đến bất cứ ai cả.
Cuối cùng, Minh Hoa Chương chẳng nói gì với Liêu Ngọc Sơn cả, mà hắn bước nhanh đi, đuổi kịp Minh Hoa Thường. Mặc dù chỉ có thể tự bước đi trên con đường này. Nhưng, nếu có ai khác nắm tay cùng tiến bước, lúc hắn do dự, nàng kịp thời thức tỉnh hắn, lúc nàng đau khổ, hắn ở bên cạnh nàng, thì dường như, con quái thú mang tên vận mệnh này, cũng chẳng còn đáng sợ như thế nữa.
Minh Hoa Chương nhanh chóng đuổi theo Minh Hoa Thường, hai người cùng đi ra khỏi ngục tối, bước vào ánh nắng tràn ngập của thế giới bên ngoài. Minh Hoa Thường bỗng đi từ trong bóng tối ra ánh sáng, đôi mắt nàng bị chói đến nỗi đau nhức, nàng vô thức đưa tay ra cản ánh mặt trời lại, nhưng không chịu nhắm mắt.
Thật ra, phản ứng bản năng của con người rất thú vị. Gặp bóng tối thì phản ứng đầu tiên là cách xa ra, còn gặp được ánh sáng thì lại điều chỉnh, thích ứng để nhanh chóng dung nhập.
Minh Hoa Thường nghĩ, sống là một chuyện thần thánh tới mức độ nào kia chứ? Sống, đáng để hạt giống mặc kệ vách núi cheo leo, tìm thấy cơ hội thì nảy mầm; đáng để chim trời cá nước vì đồ ăn mà liều chết, mà đấu tranh.
Mạng sống xán lạn như hoa, hướng đến cái chết mà sống.
Cho nên, nàng cũng muốn sống một cách sôi nổi, một cách nghiêm túc. Dù cho cái ác trên đời này mãi mãi cũng sẽ không kết thúc, dù cho tới gần vực sâu thì sẽ bị bóng tối trả thù, dù cho những gì nàng nhận được và mất đi đã hoàn toàn mất đi sự cân bằng.
Vậy thì có làm sao?
Nàng sẽ mãi mãi đối đầu với bóng tối, cho dù nàng có ngã xuống đi chăng nữa, thì phía sau nàng, còn có hàng ngàn, hàng vạn người tiếp nối. Ngu Công dời núi, dù chúng ta có bỏ mình, thì chính nghĩa và ánh sáng sẽ mãi mãi không bao giờ tắt.
Minh Hoa Chương dừng lại bên cạnh nàng, hắn đưa tay ra hòng ngăn cản ánh nắng cho nàng, lẳng lặng chờ đợi nàng. Khóe mắt Minh Hoa Thường đẫm nước mắt, nàng như nhìn thấy Minh Hoa Chương ở điểm cuối của vầng sáng mông lung này.
Hắn mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Minh Hoa Thường chớp mắt, cuối cùng nàng cũng có thể thích ứng được với ánh sáng. Nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu lên mà cười nói: “Được, chúng ta về nhà.”
…
Thánh Lịch năm thứ hai, không biết là mùng mấy tháng Ba nữa, tiểu gia chưa bao giờ nhớ ngày.
Mới từ phủ Bình Nam Hầu về, cái miệng nàng ấy ồn ào dữ dằn như thế kia, nhưng lúc Đan Thư Thiết Quyền được đưa đến, nàng ấy lại oà khóc! Ha ha ha, nàng ấy khóc đó!
Nàng ấy đã khó chịu nhiều năm như thế, cuối cùng, giờ đây cũng đã được như ý nguyện rồi. Không như tiểu gia đây, trời sinh tốt số, muốn cái gì là có cái đó ngay.
Hai ngày nữa phải đến phủ Ung Vương ăn tiệc của Minh Hoa Chương, không đúng, bây giờ phải gọi hắn là Lý Hoa Chương chứ.
Không ngờ rằng hắn lại không phải là nhi tử ruột của Trấn Quốc Công, mà là đứa con còn sót lại của Thái tử Chương Hoài. Kỳ lạ là thánh nhan lại không truy cứu nguồn cơn sự việc, mà chỉ bảo Minh Hoa Chương dọn ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, ban cho hắn phủ Ung Dương. Cha ta hay tin thì đã lặng người ra rất lâu, sau đó thì nói năng khó hiểu lắm, cái gì mà phong hào này tốt, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng thì nay Thái tử và Thái bình điện hạ cũng “khổ tận cam lai” rồi.
Ta cũng không biết cái phong hào “Ung” này tốt chỗ nào nữa, lắm nét như thế kia cơ mà, chỉ viết thôi mà đã phải mất rất nhiều thời gian để viết rồi. Nhưng cha ta cứ muốn ta lôi kéo quan hệ, làm thân làm quen với Minh Hoa Chương. Hừ, chuyện lớn như thế kia mà hắn lại không nói cho ta biết, chắc chắn là hắn không xem ta là huynh đệ rồi! Ta không làm huynh đệ với hắn nữa đâu nhé, trừ phi hắn mời ta một bữa cơm no nê.
Hình như là còn có vài việc gì đó nữa, nhưng mà ta quên rồi. Thôi, cứ như vậy đi.
Đệ nhất soái ca vô địch thiên hạ, Giang Lăng, viết ở nhà ta, tại Trường An.
— Vụ án thứ năm – “Đế quốc chiều tà”, xong.
Nữ nhi của ông ta chết là tại Nghiêm Tinh Thành. Nhưng, nếu không có Nữ hoàng dung túng, dù cho không có Nghiêm Tinh Thành đi chăng nữa, thì cũng vẫn sẽ có gian thương khác. Nghiêm Tinh Thành là “hung khí” giết người, chứ không phải là “đao phủ”.
Tống Nham Bách, ông chủ Phùng… Nhiều án oan như thế, đều là vì như vậy mà ra.
Mười năm nuốt đá lạnh, cuối cùng, nhiệt huyết trong ông ta cũng đã nguội lạnh đi.
Thánh Lịch năm thứ nhất, cuối cùng thì Nữ hoàng cũng đã nhớ đến Trường An, nhớ đến tòa thành mà bà ấy đã lãng quên mười năm. Bà ấy dời về cố đô với một cách vô cùng long trọng. Khi ấy, Liêu Ngọc Sơn đã nhiễm bệnh ho lao khi sống trong cảnh đói rét nhiều năm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nhưng, ông ta không cam lòng.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà người nghèo trời sinh bị giẫm đạp; dựa vào đâu mà kẻ quyền quý hút máu dân vẫn được người đời ca tụng; dựa vào đâu mà người thành thật cứ phải lùi bước liên tục, còn kẻ làm ác lại không cần phải trả bất kỳ một cái giá nào? Dựa vào đâu kia chứ?
Dựa vào đâu, dựa vào đâu, dựa vào đâu chứ hả?
Bởi vậy, Liêu Ngọc Sơn đã dày công lên kế hoạch trả thù, vở kịch then chốt là Nữ hoàng. Cho dù là sau khi về kinh thành, Nữ hoàng đã lần lượt đề bạt các thành viên Huyền Kiêu Vệ cũ lên những vị trí quan trọng, cho bọn họ thực quyền, địa vị và bù đắp lại cho họ, nhưng mà, sự công nhận này lại tới quá muộn.
Có điều, mặc dù ông ta đã trở thành Kinh Triệu Doãn, nhưng trong lòng Nữ hoàng, ông ta vẫn chỉ là “một người có tiếng chứ không có miếng”, ông ta không có bất cứ cơ hội nào có thể tiếp cận được Nữ hoàng, chứ đừng nói chi là ám sát. Cho nên, ông ta tìm chỗ dựa nơi Ngụy Vương, muốn mượn tay Ngụy Vương để đến gần Nữ hoàng. Vì để lấy được lòng tin của Ngụy Vương, ông ta đã cẩn thận đọc qua hồ sơ, chọn vụ án treo giết người lấy xương, rồi sau đó, tự tay dâng lên cho Ngụy Vương để Ngụy Vương tạo nên “chiếc bẫy” dụ bắt Song Bích.
Ông ta không biết người có danh xưng này là ai, thật ra, ông ta cũng không có ân oán gì với hậu bối này cả, nhưng ông ta vẫn cứ không cam lòng. Ông ta cần sự tiến cử của Ngụy Vương, mà người này đã từng đắc tội với Ngụy Vương, chỉ thế thôi.
Lúc điều tra vụ án khoét xương, Liêu Ngọc Sơn cũng biết, căn bản là Sầm Hổ không phải hung thủ, nhưng án oan không phá được, quan phủ sẽ không giải oan cho khổ chủ không quyền không thế. Cho nên, hung thủ là thật hay là giả, cũng không khác biệt gì mấy. Vì, dù sao thì Sầm Hổ cũng chẳng phải là người tốt, giết cũng không oan.
Liêu Ngọc Sơn không thèm để ý xem hung thủ thật sự là ai, cũng không thèm để ý đến việc sẽ mất hết danh dự sau khi sự việc bại lộ. Ông ta chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Nhưng mà, kế hoạch của ông ta lại bị một thiếu niên mới làm quan phá hủy. Minh Hoa Chương giống như ông ta của năm đó vậy, tinh lực dồi dào, không biết mệt mỏi, vì phá án mà lật xem hồ sơ trắng đêm, không chịu bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, một lòng hướng tới cái gọi là “chính nghĩa”.
Nếu như Liêu Ngọc Sơn gặp được Minh Hoa Chương sớm hơn mười năm, bọn họ sẽ trở thành bằng hữu tốt, sẽ trở thành tri kỷ; nếu như gặp sớm hơn năm năm, ông ta sẽ yêu thích người trẻ tuổi này; nhưng mà, ông ta của bây giờ, sẽ chỉ chán ghét mà thôi.
Lấy lòng Ngụy Vương thất bại, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Ông ta thành công đạt được sự tín nhiệm của Ngụy Vương, nhờ có ám hiệu của ông ta, Ngụy Vương càng ngày càng trưng cầu ý kiến của ông ta nhiều hơn, cuối cùng, hoàn toàn giao lầu ngắm đèn cho Liêu Ngọc Sơn.
Liêu Ngọc Sơn có kiến thức uyên bác, tinh thông thuốc nổ, hoa đăng mà ông ta thiết kế đã chinh phục được Ngụy Vương một cách vô cùng dễ dàng, Ngụy Vương hết sức phấn khởi, cứ thế mà lấy đèn của ông ta dâng tặng lên cho Nữ hoàng. Cho đến tận bây giờ, điều kiện bên ngoài cần có cho việc ám sát Nữ hoàng, cơ bản là đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tiếp theo đó, chỉ cần phải suy nghĩ xem làm thế nào để dẫn dụ Nữ hoàng xuất cung. Việc này, đã không còn là vấn đề nữa, bởi vì ông ta đã ra ám hiệu với Ngụy Vương từ trước, để Ngụy Vương ra mặt, thuyết phục Nữ hoàng xuất cung dạo chơi vào ngày Hoa triêu thay cho mình. Căn bản là sóng gió trong dân gian sẽ không ảnh hưởng đến hứng thú dạo chơi của những quý tộc này, cho nên, Liêu Ngọc Sơn yên tâm thúc đẩy kế hoạch của mình, ngoại trừ việc giết Nữ hoàng ra, ông ta sẽ tiện tay kéo theo mấy con cá lọt lưới.
Cho dù là Sở Ký thấy chết không cứu, hay là Nghiêm Tinh Thành lên giá thuốc ào ào, thì đều nên chết từ lâu rồi. Trong kế hoạch của ông ta, ông ta chỉ thuận tay xử lý mấy tên rác rưởi đó mà thôi, ông ta tự gây án rồi lại tự phá án, chỉ cần tìm bừa mấy kẻ ác thích hợp làm “hung thủ” là sẽ kết thúc được ngay, căn bản là sẽ không gây nên sóng gió gì quá lớn. Chưa quá ba ngày, cái chết của những người này rồi sẽ trở lại như bình thường, trở thành một vụ án đã bị phủ bụi trong vô số vụ án trong phòng hồ sơ.
Giết Tiền Ích và Sở Ký đều giống như trong dự định của ông ta, không có gì đáng kinh ngạc hay nguy hiểm, vô cùng thuận lợi. Nhưng, sau khi Sở Ký chết, biến số đã xuất hiện.
Minh Hoa Thường nhiều lần bác bỏ hung thủ mà ông ta tìm ra, ông ta không thể vu oan tội danh này cho Liễu thị, mà trái lại, còn bị tra ra bản án cũ của Tống Nham Bách và Sở Ký. Minh Hoa Chương vừa phát thông báo ra khắp toàn thành, vừa mời Vũ Lâm quân đến để tham gia vào vụ án này, tình thế dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Liêu Ngọc Sơn.
Mấy thiếu niên đó chẳng khác gì đại vương phá hoại, cứ thi nhau “đục lỗ” trong kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết của ông ta, Liêu Ngọc Sơn chỉ có thể “vá lại” một cách đầy bị động. Rồi đám người Minh Hoa Chương lại tìm được Hắc Hổ, lúc Liêu Ngọc Sơn đến đại lao tìm Minh Hoa Chương, ông ta đã vô ý để cho Hắc Hổ nhìn thấy khuôn mặt mình.
Năm đó, khi Nghiêm Tinh Thành đến nhà Liêu Ngọc Sơn tạo áp lực, lão còn dẫn theo Hắc Hổ bên cạnh. Liêu Ngọc Sơn sợ rằng mình sẽ bị Hắc Hổ nhận ra, rồi gã sẽ tiết lộ cho Minh Hoa Chương biết, vậy thì kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn ông ta đây sẽ gặp nguy. Liêu Ngọc Sơn chỉ có thể ra hiệu cho nha dịch dùng hình với Hắc Hổ, sau đó thì động tay vào đồ ăn của Hắc Hổ. Sau đó nữa, ông ta âm thầm dẫn dắt mọi chuyện, và quả nhiên, mọi người đều nghĩ rằng, là dùng hình tra tấn quá nặng nên Hắc Hổ không chịu được mà chết.
Mặc dù làm vậy sẽ để lại nhược điểm chí mạng, nhưng, dù sao thì cũng vẫn tốt hơn là bị người ta phát hiện ra.
Người thứ ba chết là Nghiêm Tinh Thành. Rõ ràng là Nghiêm Tinh Thành vẫn còn nhớ đến khúc mắc năm đó. Thế nên, vừa nhận được tờ giấy của Liêu Ngọc Sơn là Nghiêm Tinh Thành đã vội vàng đến nơi hẹn ngay, không dám tiết lộ cho bất kỳ một ai cả.
Trước kia Nghiêm Tinh Thành dám khinh thường Liêu Ngọc Sơn như vậy, đơn giản là vì Nghiêm Tinh Thành cảm thấy, đời này, Liêu Ngọc Sơn cũng chỉ có thể quanh quẩn ở mấy chức quan nhỏ thôi, hoàn toàn không thể tạo nên được sức ép gì với mình. Không ngờ rằng, mười năm sau, Liêu Ngọc Sơn đột ngột trở nên may mắn, “bay lên” thành Kinh Triệu Doãn.
Nghiêm Tinh Thành vội vàng lấy lòng, cố gắng “chắp vá” lại quan hệ ở trong đình. Liêu Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt trước ngạo mạn sau cung kính của lão, chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi, ông ta tặng cho Nghiêm Tinh Thành một tấm kim bài khắc chữ “Không”, Nghiêm Tinh Thành tưởng là ám hiệu gì đó, vô cùng vui vẻ mà đeo lên eo. Liêu Ngọc Sơn âm thầm cười lạnh, rồi ông ta dẫn đốt kíp nổ, tìm cớ rời đi trước.
Sau khi Liêu Ngọc Sơn rời đi không lâu, đình Nhật Nguyệt sau lưng ông ta phát nổ. Liêu Ngọc Sơn thầm cười lạnh, tích góp được gia sản bạc triệu thì thế nào cơ chứ? Thứ rác rưởi như Nghiêm Tinh Thành, chỉ xứng trở thành từng miếng thịt vụn, chết không có chỗ chôn thây mà thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc giết một người thì sẽ để lại manh mối về người tiếp theo, đó là kế hoạch mà ông ta đã vạch ra. Ông ta chỉ muốn nói trước cho những tội nhân này biết rằng, ông ta sẽ tới giết bọn họ, còn bọn họ thì sẽ chẳng làm được gì cả.
Nhưng, bất ngờ là, Minh Hoa Thường lại khám phá ra được câu đố của ông ta, đồng thời, nàng còn phát hiện ra chữ “Nhật”, “Nguyệt” trong đình. Liêu Ngọc Sơn sợ bọn họ chú ý tới kim bài, chú ý tới manh mối “nhật nguyệt trên không”; mà thi thể của Nghiêm Tinh Thành còn có mang theo chữ “Không” ở bên dưới, rất dễ dàng để liên tưởng đến Nữ hoàng. Liêu Ngọc Sơn chỉ đành mượn danh nghĩa công vụ mà “chui vào” nghĩa trang, lấy tấm kim bài trên người Nghiêm Tinh Thành đi.
Chắc chắn là việc này đã phá hủy tính hoàn mỹ trong kế hoạch báo thù của ông ta, Liêu Ngọc Sơn như bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, thấy vô cùng khó chịu. Nhưng, điều khiến cho Liêu Ngọc Sơn thấy không thoải mái nhất đó chính là, chân dung của Minh Hoa Thường.
Lúc nghe Minh Hoa Thường miêu tả về hung thủ, quả thật là ông ta đã “kinh hồn táng đảm”. Mỗi một điều mà nàng nói ra, đều đúng cả. Thậm chí là, ở ngay trước mặt mọi người, nàng còn nói là bên cạnh hung thủ không có con cái. Điều này khiến Liêu Ngọc Sơn cảm thấy bị mạo phạm hết sức sâu sắc, cùng với đó là sự phẫn nộ.
Nàng là cái thá gì? Dựa vào đâu mà nàng lại tự cảm thấy rằng nàng có thể hiểu rõ ông ta? Liêu Ngọc Sơn nghe thấy Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên nói chuyện với nhau, nàng thương cảm mà nói rằng, thật ra hung thủ không phải là người xấu, chỉ là do đi nhầm đường mà thôi.
Đi nhầm đường, ha, “đi nhầm đường” là cái gì kia chứ? Căn bản là ông ta không có con đường thứ hai để mà đi.
Liêu Ngọc Sơn uất ức mà phẫn nộ, mà lúc bấy giờ, kế hoạch báo thù cũng đang gặp phải một sự uy hiếp cực lớn. Nếu vụ án cứ kéo dài mãi, sự việc sẽ chỉ ngày một ầm ĩ hơn mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Nữ hoàng sẽ không xuất cung vào ngày Hoa triêu nữa, vậy thì, tất cả những gì ông ta làm, đều sẽ uổng phí.
Không biết là phải đợi cơ hội tiếp theo đến khi nào. Mà, có thể là ông ta không thể sống được đến lúc đó nữa không chừng.
Liêu Ngọc Sơn nôn nóng đến nỗi bất an vô cùng. Đến khi ông ta thấy nha hoàn của Minh Hoa Thường ở gần nhà ông ta, nghe thấy đối phương đang thăm dò chuyện của nữ nhi ông ta, lý trí của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Nàng cảm thấy nàng nhìn rõ lòng người, hiểu rõ hung thủ lắm à? Được, vậy ông ta sẽ khiến nàng phải nhìn ra được rằng, nếu cứ tuỳ tiện nhìn lén chuyện xảy ra trong bóng tối, nàng sẽ phải trả cái giá gì.
Ông ta đã giết nha hoàn đó. Giống như Nghiêm Tinh Thành nhiều năm trước vậy, thông qua việc làm hại người thân cận của đối phương để dạy dỗ kẻ địch. Ông ta muốn khiến Minh Hoa Thường hiểu rõ một điều rằng, con người chỉ nên lo việc của chính mình thôi là được, đừng cảm thấy bản thân rất lợi hại, có thể đứng ở vị trí cao cao tại thượng mà cứu vớt người khác.
Liêu Ngọc Sơn mặc đồ của Kinh Triệu Doãn, gọi Chiêu Tài vào con hẻm xéo yên tĩnh vắng lặng dễ như trở bàn tay. Chiêu Tài không hề đề phòng ông ta, biết gì nói nấy, cho nên, Liêu Ngọc Sơn đã đâm vào chỗ hiểm của nàng ấy bằng một cách rất nhẹ nhàng, giết nàng ấy chỉ bằng một nhát như thế.
Hình như là nữ tử đó đã rất đau, nàng ấy che phần bụng, cuộn tròn mình lại, cổ họng bị sặc máu, chỉ đau đớn thôi chứ không kêu ra thành tiếng được. Điều này đã nằm trong dự tính của Liêu Ngọc Sơn từ trước, tất nhiên là do ông ta cố ý đâm vào chỗ đó rồi. Sau đó, Liêu Ngọc Sơn bình tĩnh kiểm tra hiện trường, xử lý y phục dính máu, cũng đã chuẩn bị “con dê thế tội”.
Nhưng, thật sự là ông ta không cam lòng để vết nhơ vấy bẩn kế hoạch báo thù hoàn mỹ của mình, nếu như không có dự báo trước, vậy thì việc báo thù này không bất kỳ một ý nghĩa nào cả. Ông ta không nhịn được mà giấu tấm kim bài đó vào trong y phục của Chiêu Tài, nữ tử có nhiều trang sức, không có ai hoài nghi tấm kim bài này đâu. Cứ như vậy, kế hoạch của ông ta vẫn vô cùng hoàn mỹ.
Ông ta đã chờ đợi ở trong phủ Kinh Triệu tận mười một năm, hiểu quá rõ quan phủ phá án như thế nào. Cộng thêm mười năm ở dưới đáy xã hội, từng tiếp xúc với những thứ “đầu thừa đuôi thẹo”, ông ta biết rất nhiều người lập dị. Những người này sống tách biệt, không được chào đón, nếu như vạch trần bọn họ, cho thấy bọn họ là tội phạm giết người, thì sẽ không có ai dị nghị cả, mọi người sẽ chỉ cảm thán “thì ra là thế” mà thôi.
“Dương bán điên” chính là một trong số đó. Ông ta dẫn dụ manh mối để hiềm nghi hướng về phía “Dương bán điên”, rồi lại ném hung khí vào nhà “Dương bán điên”. Sau đó, ông ta che mặt, lấy thân phận thần linh để nói chuyện với “Dương bán điên”, dẫn dắt “Dương bán điên” để hắn ta thừa nhận vụ án cháy nổ và giết người đều là do mình làm. Đối với một tên điên tinh thần không bình thường mà nói, chuyện này được thực hiện một cách rất dễ dàng.
Như ông ta mong muốn, Minh Hoa Thường ngã bệnh, ngày hôm sau, nàng không còn xuất hiện nữa. Không còn sự quấy nhiễu của Minh Hoa Thường, ông ta đã thành công dẫn dắt mọi người tìm ra được “hung phạm”, nhanh chóng kết thúc vụ án.
Sau đó, ông ta vào cung bẩm báo, hình như là sự xui xẻo của ông ta đã kết thúc rồi, sự việc còn thuận lợi hơn cả dự tính của ông ta nữa. Nữ hoàng không nghi ngờ tính chân thực của hung thủ, bà ấy tiếp nhận kết quả này bằng một cách rất dễ dàng, đồng thời, bà ấy còn vui vẻ và hứng khởi tới nỗi muốn xuất cung dạo chơi.
Cuối cùng thì mọi sự cũng đã quay trở về quỹ đạo vốn có, đã đúng theo như kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn, nhưng Liêu Ngọc Sơn lại không hề cảm thấy vui vẻ. Ngươi nhìn xem, kẻ nắm quyền chính là như vậy đấy, cho dù thế giới bên ngoài có long trời lở đất, lũ lụt cuồn cuộn, thì vẫn sẽ không ảnh hưởng gì đến hứng thú dạo chơi của bọn họ.
Bà ta đáng chết. Liêu Ngọc Sơn lại khẳng định tín niệm của mình thêm một lần nữa.
Lịch trình trong ngày Hoa triệu được tiến hành thuận lợi đến bất ngờ, mọi tình huống mà ông ta đề phòng, đều không xảy ra. Liêu Ngọc Sơn nhìn đèn Hoa thần được đưa tới, ông ta chợt cảm nhận được một sự tĩnh lặng mà đã lâu rồi ông ta không cảm nhận được.
Ông ta nghĩ tới ngày nữ nhi chết, đó cũng là một ngày mùa xuân. Đã nhiều năm như thế rồi, cuối cùng thì người làm cha là ông ta đây, cũng đã làm được một việc cho nữ nhi.
Liêu Ngọc Sơn bình tĩnh chờ đợi nữ thần tử vong đến, nhưng, ngay trong thời khắc cuối cùng ấy, hai huynh muội kia lại xuất hiện, không nói lời nào mà quấy rối kế hoạch của ông ta. Liêu Ngọc Sơn nghĩ đến tình cảnh khi đó, tức giận đến mức mắt đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Rõ ràng là chỉ thiếu chút nữa thôi! Tại vì sao, tại sao các ngươi lại cứ phải đối đầu với ta!”
Minh Hoa Chương nghe thấy Liêu Ngọc Sơn nói thế thì chỉ im lặng mà nhìn ông ta, trong mắt chỉ toàn là sự thương hại. Liêu Ngọc Sơn bị chọc giận bởi ánh mắt như vậy, phẫn hận nói: “Các ngươi đầu thai tốt, thuận buồm xuôi gió, không buồn không lo, tất nhiên là có thể ở trên cao, xem như không thấy nỗi khổ của người khác. Nhưng, ta nói cho các ngươi biết, thứ các ngươi làm hoàn toàn không phải là vì chính nghĩa, mà là vì để giữ gìn địa vị của mình, ấy thế mà lại mang cái danh chính nghĩa. Các ngươi cũng chỉ là linh cẩu cho đám quyền quý đó mà thôi.”
Lời lẽ của Liêu Ngọc Sơn vô cùng gay gắt, xem ra, ông ta không hề biết hối lỗi, lòng Minh Hoa Chương chỉ toàn là thất vọng. Một người như vậy, cần gì phải tranh luận với ông ta? Ông ta nghĩ là thế nào, thì chính là như thế ấy thôi.
Minh Hoa Chương đang định rời đi, nhưng rồi, hắn lại nghe thấy Minh Hoa Thường ở bên cạnh chợt mở miệng: “Cái khác tạm thời ta không nói đến, ông nói hai bọn ta vì sinh ra ở Công phủ nên mới “thuận buồm xuôi gió”, không biết khổ cực, ta không dám gật bừa. Ông chỉ thấy được những đau khổ của ông thôi, nhưng, nếu vậy thì sao ông có thể biết được, nỗi khổ cực mà những người bị ông giết chết kia, là ít hơn ông kia chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liêu Ngọc Sơn sửng sốt, đang muốn giễu cợt thì lại bị Minh Hoa Thường lạnh mặt cắt ngang: “Cảm phiền ông chờ ta nói hết đã. Ông vì nghèo khó mà chán nản, vợ con ly tán nên cảm thấy nhân gian bất công, chi bằng cứ kéo mọi người lại, hủy diệt hết thảy cùng mình. Nhưng, trên đời này, có rất nhiều người sống khổ hơn ông, nhưng họ vẫn cố gắng sống, sống một cách lạc quan. Nữ tử mà ông giết chết, tên nàng ấy là Chiêu Tài, khi còn bé, nàng ấy cơm ăn không đủ no, mới bảy tuổi đã bị cha mẹ bán đi, làm nô tỳ trong nhà giàu có. So với những gì nàng ấy đã phải trải qua, ông ở trong quan phủ âu sầu thất bại thì có đáng là gì? Thậm chí là, đến cả cánh cửa của quan phủ mà nàng ấy cũng không xứng được bước vào nữa là.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng mà, nàng ấy vẫn là một cô nương vui vẻ lương thiện, bình thường chẳng hề phàn nàn một câu nào, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người bên cạnh. Nàng ấy không có tài sản riêng, không có người nhà, đến cả việc yêu đương, lập gia đình, sinh con dưỡng cái, mà nàng ấy cũng chưa từng được trải nghiệm qua, ấy thế mà nàng ấy đã bị ông giết chết rồi. Liêu đại nhân, ta hỏi ông, ông giết nàng ấy là vì điều gì? Nàng ấy có thâm thù đại hận với ông ư?”
Liêu Ngọc Sơn im lặng, ông ta không thể nói thành lời, Minh Hoa Chương lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường nén nước mắt, tiếp tục nói: “Không. Liêu đại nhân, trong mắt ta, ông chỉ là một kẻ hèn nhát, mình sống không tốt thì lại đi làm hại người yếu thế hơn, nhưng lại không có gan dám đi thay đổi thế giới này. Trên đời này, quả đúng là có người sống tốt hơn ông, nhưng người sống không bằng ông, cũng có rất nhiều. Những người đó gánh vác gian khổ trên lưng nhưng vẫn muốn sống tiếp, sống cho thật tốt, những người đó ăn bữa nay lo bữa mai nhưng vẫn yêu quý sinh mạng. Vậy thì ông, ông có tư cách gì mà cướp đi tương lai của bọn họ?”
Liêu Ngọc Sơn nhếch khóe môi, cười châm chọc, giọng nói khàn khàn trầm thấp của ông ta vang lên: “Thay đổi thế giới ư?”
Rõ ràng là ông ta không hề tin tưởng. Minh Hoa Thường cũng biết là mình thật sự rất ngây thơ khi nói ra những điều này, sẽ chỉ như là đang “lấy trứng chọi đá”, khiến cho người ta có cớ để chế nhạo mình. Nhưng Minh Hoa Thường vẫn nói: “Thế giới không tốt thì đi thay đổi thế giới đi, phá hoại thì cũng chẳng giải quyết được bất kỳ một chuyện gì cả. Ông không thay đổi được thì giao cho thế hệ sau của ông, đời này truyền đến đời khác, Ngu Công, chung quy vẫn có thể dời núi kia mà.”
Minh Hoa Thường nói xong, cuối cùng, nàng chỉ nhìn Liêu Ngọc Sơn một cái rồi xoay người rời đi luôn. Nàng bị bệnh nặng, dưới bọng mắt vẫn còn quầng thâm màu xanh xám, trông nàng vừa tiều tụy lại vừa yếu ớt. Nhưng, khi nàng đi giữa nhà tù đen nghịt, lại chợt khiến người ta cảm thấy thật đáng khâm phục, như thể là, chuyện gì trên thế gian này cũng đều sẽ không thể đánh bại được nàng.
Minh Hoa Chương lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng, rồi hắn lại quay đầu về, liếc nhìn về phía Liêu Ngọc Sơn, Liêu Ngọc Sơn đã ngây người ra hoàn toàn rồi. Thật ra, Minh Hoa Chương có rất nhiều bằng chứng để phản bác lại lời Liêu Ngọc Sơn đã nói, ví dụ như là nỗi hận nước thù nhà của hắn, ví dụ như cảnh ngộ của Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ. Lời cũng đã đến khóe miệng rồi, nhưng hắn lại cảm thấy, có nói ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cuộc đời là của mình, người sẵn lòng vật lộn với vận mệnh thì mới có thể đi đến cuối cùng. Mà, quá trình và kết quả của cuộc vật lộn ấy, lại chẳng liên quan đến bất cứ ai cả.
Cuối cùng, Minh Hoa Chương chẳng nói gì với Liêu Ngọc Sơn cả, mà hắn bước nhanh đi, đuổi kịp Minh Hoa Thường. Mặc dù chỉ có thể tự bước đi trên con đường này. Nhưng, nếu có ai khác nắm tay cùng tiến bước, lúc hắn do dự, nàng kịp thời thức tỉnh hắn, lúc nàng đau khổ, hắn ở bên cạnh nàng, thì dường như, con quái thú mang tên vận mệnh này, cũng chẳng còn đáng sợ như thế nữa.
Minh Hoa Chương nhanh chóng đuổi theo Minh Hoa Thường, hai người cùng đi ra khỏi ngục tối, bước vào ánh nắng tràn ngập của thế giới bên ngoài. Minh Hoa Thường bỗng đi từ trong bóng tối ra ánh sáng, đôi mắt nàng bị chói đến nỗi đau nhức, nàng vô thức đưa tay ra cản ánh mặt trời lại, nhưng không chịu nhắm mắt.
Thật ra, phản ứng bản năng của con người rất thú vị. Gặp bóng tối thì phản ứng đầu tiên là cách xa ra, còn gặp được ánh sáng thì lại điều chỉnh, thích ứng để nhanh chóng dung nhập.
Minh Hoa Thường nghĩ, sống là một chuyện thần thánh tới mức độ nào kia chứ? Sống, đáng để hạt giống mặc kệ vách núi cheo leo, tìm thấy cơ hội thì nảy mầm; đáng để chim trời cá nước vì đồ ăn mà liều chết, mà đấu tranh.
Mạng sống xán lạn như hoa, hướng đến cái chết mà sống.
Cho nên, nàng cũng muốn sống một cách sôi nổi, một cách nghiêm túc. Dù cho cái ác trên đời này mãi mãi cũng sẽ không kết thúc, dù cho tới gần vực sâu thì sẽ bị bóng tối trả thù, dù cho những gì nàng nhận được và mất đi đã hoàn toàn mất đi sự cân bằng.
Vậy thì có làm sao?
Nàng sẽ mãi mãi đối đầu với bóng tối, cho dù nàng có ngã xuống đi chăng nữa, thì phía sau nàng, còn có hàng ngàn, hàng vạn người tiếp nối. Ngu Công dời núi, dù chúng ta có bỏ mình, thì chính nghĩa và ánh sáng sẽ mãi mãi không bao giờ tắt.
Minh Hoa Chương dừng lại bên cạnh nàng, hắn đưa tay ra hòng ngăn cản ánh nắng cho nàng, lẳng lặng chờ đợi nàng. Khóe mắt Minh Hoa Thường đẫm nước mắt, nàng như nhìn thấy Minh Hoa Chương ở điểm cuối của vầng sáng mông lung này.
Hắn mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Minh Hoa Thường chớp mắt, cuối cùng nàng cũng có thể thích ứng được với ánh sáng. Nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ngẩng đầu lên mà cười nói: “Được, chúng ta về nhà.”
…
Thánh Lịch năm thứ hai, không biết là mùng mấy tháng Ba nữa, tiểu gia chưa bao giờ nhớ ngày.
Mới từ phủ Bình Nam Hầu về, cái miệng nàng ấy ồn ào dữ dằn như thế kia, nhưng lúc Đan Thư Thiết Quyền được đưa đến, nàng ấy lại oà khóc! Ha ha ha, nàng ấy khóc đó!
Nàng ấy đã khó chịu nhiều năm như thế, cuối cùng, giờ đây cũng đã được như ý nguyện rồi. Không như tiểu gia đây, trời sinh tốt số, muốn cái gì là có cái đó ngay.
Hai ngày nữa phải đến phủ Ung Vương ăn tiệc của Minh Hoa Chương, không đúng, bây giờ phải gọi hắn là Lý Hoa Chương chứ.
Không ngờ rằng hắn lại không phải là nhi tử ruột của Trấn Quốc Công, mà là đứa con còn sót lại của Thái tử Chương Hoài. Kỳ lạ là thánh nhan lại không truy cứu nguồn cơn sự việc, mà chỉ bảo Minh Hoa Chương dọn ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, ban cho hắn phủ Ung Dương. Cha ta hay tin thì đã lặng người ra rất lâu, sau đó thì nói năng khó hiểu lắm, cái gì mà phong hào này tốt, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng thì nay Thái tử và Thái bình điện hạ cũng “khổ tận cam lai” rồi.
Ta cũng không biết cái phong hào “Ung” này tốt chỗ nào nữa, lắm nét như thế kia cơ mà, chỉ viết thôi mà đã phải mất rất nhiều thời gian để viết rồi. Nhưng cha ta cứ muốn ta lôi kéo quan hệ, làm thân làm quen với Minh Hoa Chương. Hừ, chuyện lớn như thế kia mà hắn lại không nói cho ta biết, chắc chắn là hắn không xem ta là huynh đệ rồi! Ta không làm huynh đệ với hắn nữa đâu nhé, trừ phi hắn mời ta một bữa cơm no nê.
Hình như là còn có vài việc gì đó nữa, nhưng mà ta quên rồi. Thôi, cứ như vậy đi.
Đệ nhất soái ca vô địch thiên hạ, Giang Lăng, viết ở nhà ta, tại Trường An.
— Vụ án thứ năm – “Đế quốc chiều tà”, xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro