Chương 33
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
"Thôi lang quân, ngài đi bên này." Ngỗi Nghiêm Thanh tự mình dẫn đường,
nói: "Đây cũng là kho, những con rối tốt nhất của Ngỗi gia đều ở bên
trong. Lang quân nhìn xem, ngài muốn kiểu nào?"
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chậm rãi bị đẩy ra, dường như có những hạt bụi li ti bay lên khỏi mặt đất. Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đứng ở cửa, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng tối tăm.
Nhà kho ẩm ướt lạnh lẽo, quanh năm không thấy ánh mặt trời, đứng ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh âm u. Nhưng trái lại, trong kho vô cùng chật chội.
Con rối treo đầy trên tường, vì muốn thể hiện sự linh hoạt của con rối nhà mình, Ngỗi gia bẻ khớp nối của chúng thành đủ loại tư thế, mỉm cười nghênh đón khách tới.
Con rối làm cho người chết, cho nên nước sơn đều dùng màu sắc đậm và dày, ngay cả nét mặt của chúng nhìn cũng vô cùng khoa trương.
Trên mặt chúng nở nụ cười, giữ nguyên một động tác yêu cầu độ khó cao, không nhúc nhích, giống như đang cố gắng tỏ vẻ thân thiện, lại mang tới cảm giác âm u quá mức do quá cố tình.
Bị nhiều con rối cười ngọt ngào nhìn chằm chằm, sống lưng Tạ Tế Xuyên không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng Minh Hoa Chương chỉ dừng lại ở cửa một lúc rồi nhanh chân đi vào kho.
Đi lại giữa những con rối tinh xảo đẹp đẽ, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó càng thêm mãnh liệt. Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn quen những vật này, không cảm thấy khác thường, giới thiệu cho Minh Hoa Thường từng con một.
Ngỗi Nghiêm Thanh giới thiệu một lượt về những con rối bán đắt hàng nhất của Ngỗi gia, Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng không hài lòng lắm.
Ngỗi Nghiêm Thanh chần chừ hỏi: "Thôi lang quân, ngài muốn con rối thế nào?"
Minh Hoa Chương nói: "Ngỗi chưởng quỹ, những con rối này đều sản xuất hàng loạt à?"
Sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng lại, ngẩn ra một lúc rồi mới cười nói: "Những con rối của Ngỗi gia chúng ta đều được điêu khắc thủ công, từng bộ phận đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Điểm này xin Thôi lang quân yên tâm."
"Ta biết." Minh Hoa Chương nói: "Nhưng mặc dù Thôi thị bất tài, cũng còn chưa đến mức khiến người coi thường. Tổ mẫu vì bọn ta mà lo nghĩ cả đời, nếu như xuống đất rồi chỉ có thể dùng những nô bộc tầm thường, nơi nơi kém người một bậc, chẳng phải là con cháu bất hiếu?"
Ngỗi Nghiêm Thanh làm mua bán với tầng lớp trên, cho dù là con rối bình thường nhất cũng vẽ cực kỳ xa hoa. Nhưng quyền quý không bao giờ thiếu tiền, kiêng kỵ nhất là giống với người khác.
Cho nên không thiếu quyền quý đến Ngỗi gia đặt làm riêng, quý hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải có một không hai. Bằng không ngày sau xuống địa phủ, dùng nô bộc có đầy rẫy ngoài đường, bọn họ biết giấu mặt vào đâu?
Cho nên yêu cầu của Minh Hoa Chương cũng không tính là quá đáng, thế gia ấy mà, cao ngạo một chút rất bình thường. Mặc dù loại đơn hàng này phiền phức, nhưng hẳn là đơn lớn, Ngỗi Nghiêm Thanh nên vui vẻ mới đúng. Mà Ngỗi Nghiêm Thanh nghe vậy lại chần chờ một lát mới nói: "Thôi lang quân coi trọng Ngỗi gia, tới Ngỗi gia đặt làm con rối, là phúc của tiểu dân. Nhưng làm theo đơn hàng riêng cần thời gian, có lẽ lang quân phải đợi mấy này."
Minh Hoa Chương nói: "Vừa lúc ta muốn đến thăm bạn cũ ở Lạc Dương, đợi ngươi thêm chút thời gian cũng không sao. Những thứ này đều quá bình thường, các ngươi đặt con rối được làm riêng theo yêu cầu ở đâu?"
Làm con rối riêng cho nhà quyền quý, chắc chắn không thể bày ra, Ngỗi Nghiêm Thanh vô thức nhíu mày: "Những con rối kia còn chưa làm xong, đặt ở công xưởng. Công xưởng lộn xộn, sợ rằng sẽ mạo phạm lang quân. Xin lang quân đến phòng chờ một lát, để ta đi lấy con rối."
"Không cần." Minh Hoa Chương nói, đã bước ra ngoài: "Chuyển đến dọn đi lãng phí thời gian. Ta nhớ ngươi vừa nói công xưởng ở hướng này, tự ta đi xem là được."
Bước chân Minh Hoa Chương vừa ổn vừa nhanh, Ngỗi Nghiêm Thanh chỉ thoáng thất thần một lát mà hắn đã đi xa. Ngỗi Nghiêm Thanh vội vàng đuổi theo ra ngoài: "Thôi lang quân, xin dừng bước."
"Ngỗi chưởng quỹ." Tạ Tế Xuyên gọi giật ông ta từ phía sau, cười chỉ vào nhà kho: "Ông mặc kệ những thứ này à?"
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn cửa khó đang mở rộng lại nhìn sang Minh Hoa Chương, cuối cùng vẫn không yên tâm đưa chìa khóa cho người khác, chỉ có thể ra hiệu quản gia nhanh đuổi theo Minh Hoa Chương, mình thì quay về khóa cửa. Tạ Tế Xuyên nhìn động tác của Ngỗi Nghiêm Thanh, nói: "Nhìn ổ khóa này trông rất rắn chắc, Ngỗi chưởng quỹ, nhà kho có mấy chìa khóa?"
"Chỉ có một cái trên người ta." Ngỗi Nghiêm Thanh thành thạo khóa lại: "Chuyện này liên quan tới tay nghề kiếm cơm của tiểu dân, không dám qua loa."
Tạ Tế Xuyên chậm rãi "à" một tiếng, nghiêm túc nói: "Đang khóa, chìa khóa để ở chỗ Ngỗi chưởng quỹ, vậy thì con rối chạy ra như thế nào? Hay là thật sự có ma quỷ quấy phá?"
Tay Ngỗi Nghiêm Thanh khẽ run rẩy, lỡ tay làm rơi chìa khóa. Tạ Tế Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cười đưa cho Ngỗi Nghiêm Thanh: "Chưởng quỹ cẩn thận, cầm chắc vào."
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn Tạ Tế Xuyên đang cười ôn hòa trước mặt, không biết sao lại cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn những con rối kia.
Ngỗi Nghiêm Thanh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại sinh ra suy nghĩ không hợp lẽ thường này. Có lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến ông ta mệt mỏi.
Ngỗi Nghiêm Thanh nhận lấy chìa khóa, cười nói cảm ơn. Trải qua phần gián đoạn này, Minh Hoa Chương đã sớm biến mất không còn bóng dáng. Ngỗi Nghiêm Thanh bước nhanh đuổi tới công xưởng, quả nhiên quản gia căn bản không ngăn được Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Chương đứng trước cửa phòng đóng chặt, chậm chạp đi qua đi lại rồi ngoái lại hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, không phải ông nói đã xử lý xong rồi à? Sao còn dán phù ở đây?"
Trên cửa thình lình dán một tờ phù làm bằng giấy vàng chu sa, không riêng cửa chính, cửa sổ xung quanh cũng treo đầy kiếm gỗ đào, tấm gương, lá bùa, nhìn tiêu điều lại không may mắn.
Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài. Ông ta chỉ thuận miệng nhắc tới công xưởng ở hướng nào trong lúc dẫn đường thôi, nói xong là quên, sao Minh Hoa Chương lại nhớ rõ chứ?
Nhưng người cũng đã tìm tới, Ngỗi Nghiêm Thanh không thể che giấu nữa, nói chi tiết: "Lang quân có điều không biết, người chết chung quy cũng không may mắn, tự sát càng là không may trong không may. Nghe nói người tự sát không được luân hồi, hồn phách sẽ mãi mãi bị nhốt ở tại chỗ. Ta sợ nhị đồ đệ không thể đầu thai, bèn mời đạo sĩ tới siêu độ cho nó."
"Thât sao?" Minh Hoa Chương nói: "Đã làm xong pháp sự siêu độ, bên trong hẳn đã không sao. Mở cửa đi, chọn con rối cho tổ mẫu xong, ta còn phải làm chuyện khác nữa."
Danh tiếng của năm họ bảy tộc quá lớn, Ngỗi Nghiêm Thanh cực kỳ muốn làm thành cuộc mua bán này, dù đối phương ép buộc thì ông ta cũng phải nghe theo: "Được. Lang quân lùi về sau một chút, nơi này đã khóa kín vài ngày, có thể mùi không thoải mái lắm."
Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh ra hiệu cho quản gia: "Bóc bùa ra."
Cơ thể quản gia run lên, ánh mắt lộ ra hoảng sợ: "Chưởng quỹ..."
Ánh mắt Ngỗi Nghiêm Thanh bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại toát ra vẻ hung ác kiên quyết: "Bóc."
Quản gia run rẩy xé lá bùa đỏ như máu, nét chữ rồng bay phượng múa kia xuống, lập tức trốn sang một bên, không dám nhìn vào trong. Ngỗi Nghiêm Thanh thì bình tĩnh hơn nhiều, ông ta đẩy cửa ra, nói: "Lang quân ngài xem, đây chính là xưởng làm con rối. Bên trong vừa bẩn vừa lộn xộn, không có gì đặc biệt, không bằng..."
Giọng Ngỗi Nghiêm Thanh vừa cất lên, Minh Hoa Chương đã cất bước đi vào công xưởng, Tạ Tế Xuyên cũng tiến vào theo. Cảnh tượng lọt vào trong mắt là một khoảng đất trống được vội vàng dọn ra, bên trên còn để lại dấu vết chế tạo, rất nhiều con rối đã thành hình, chưa thành hình bị qua loa chất đống ở một bên, trên mặt dán những lá bùa tác dụng không rõ.
Nói thật, nhìn càng đáng sợ.
Con rối của Ngỗi gia nổi tiếng vì một chữ "thật" này. Những con rối này, có con còn chưa nhìn ra hình dạng, có con đã bắt đầu được tô màu, có đã gắn tay, chân tùy ý rơi rụng, giống như thi thể đã bị tách rời, chất thành một đống giống như núi xác. Đặt mình trong hoàn cảnh này, giống như bị vô số đôi mắt quỷ trống rỗng nhìn chằm chằm, lại nghĩ tới chuyện trước đây không lâu từng có người chết ở nơi này, cảm giác u ám tự nhiên sinh ra.
Minh Hoa Chương như không cảm nhận được hơi lạnh đang dần leo lên trên mặt đất, thần thái vẫn hờ hững lạnh nhạt như cũ. Hắn ngửa đầu, nhìn xà nhà vô cùng trống trải, hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, ngươi nói nhị đồ đệ tự sát ở chỗ này. Nàng ta tự sát như thế nào?"
Xà nhà trong công xưởng cố ý xây cao, rất khó treo cổ tự tử. Nữ tử kia, còn có thể tự sát bằng cách nào?
Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài, chỉ vào những dụng cụ rơi lả tả trên mặt đất, nói: "Dùng dao."
Minh Hoa Chương nhướn mày, hơi bất ngờ: "Dùng dao tự sát?"
"Đúng vậy." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Mặc dù nó đứng thứ hai, thật ra lại là đồ đệ học được tay nghề tinh túy nhất của ta. Nó rất có thiên phú trong việc làm con rối, những năm qua ta bận rộn việc mua bán, dần dần giao cho nó làm con rối. Mà ở phương diện này đại đồ đệ lại không có gì nổi bật, ta vẫn luôn trông chờ huynh muội bọn nó kết làm phu thê, cùng nhau truyền thừa nhãn hiệu của Ngỗi gia, ai ngờ... Haizz."
Minh Hoa Chương nhặt một chiếc dao khắc từ dưới mặt đất lên, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, các ngươi phát hiện nàng ta tử vong trong tình huống nào? Xác định là tự sát à?"
"Xác định." Ngỗi Nghiêm Thanh cúi đầu nhìn mặt đất, nói: "Lúc ấy là đại đồ đệ tông cửa, vừa vào đã nhìn thấy nó nằm trên mặt đất, trên cổ họng cắm một con dao, máu vẫn đang ùng ục chảy ra ngoài. Mặc Duyên hoảng sợ, vội sai người..."
Ngỗi Nghiêm Thanh tạm dừng một chút, nói tiếp: "Xưa nay lão nhị rất nghe lời, là đứa bớt lo nhất trong sư huynh muội bọn chúng. Cũng trách ta, sau khi nó chống đối, ta tức giận nên đã nói vài lời nặng, bảo nó tới công xưởng kiểm điểm. Ai ngờ vậy mà nó lại nghĩ quẩn, làm ra loại chuyện này."
Minh Hoa Chương hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ nói gì với nàng ta?"
"Chỉ là chuyện hôn sự." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Thật là gia môn bất hạnh, nó thích lão đại, nhưng lão đại lại thích tam đồ nhi của ta. Bởi vì việc này, ta khó cả đôi đàng, không biết đằng sau lưng chúng còn oán trách ta thế nào đây."
Minh Hoa Chương xoay con dao khắc trong tay. Một con dao nhỏ như vậy, trừ khi là cứa một dao trúng động mạch mới có thể mất mạng. Một người tự sát, sẽ chính xác như vậy sao?
"Nàng ta vẫn luôn ở đây một mình à?" Minh Hoa Chương hỏi: "Có khi nào trong lúc nàng ta bị nhốt, còn có người tới thăm nàng ta không?"
"Ta cũng không biết." Trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương trở nên cảnh giác: "Không phải Thôi công tử tới mua con rối à? Sao lại cảm thấy hứng thú với nhị đồ đệ số khổ của ta thế?"
Minh Hoa Chương lập tức biết không thể hỏi nữa, hắn bình tĩnh thả dao khắc xuống, đốt ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nghe nói con rối quý báu nhất của các ngươi giống như người thật, gần như có thể đánh tráo?"
Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng lại, vẻ mặt hơi thay đổi: "Thôi lang quân, đó chỉ là do mọi người khuếch đại thôi. Huống hồ, mỗi một kiểu con rối nhà chúng ta đều giống như đúc, ngài nhìn cái này..."
Minh Hoa Chương ngắt lời Ngỗi Nghiêm Thanh, nói: "Thôi gia dùng hiếu trị gia, đồ tổ mẫu dùng, nếu không phải tốt nhất thì không cần. Bá phụ cực kỳ hiếu thảo, sợ tổ mẫu ở dưới âm phủ không quen, cho nên, tốt nhất là hạ nhân phục vụ giống với trần gian, miễn cho tổ mẫu dùng không quen."
Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh chậm rãi thu lại, biết hôm nay không thể dùng con rối bình thường đuổi hai người này đi. Ông ta im lặng một lát, nói: "Không dối gạt Thôi lang quân, tiểu dân đã sớm muốn làm con rối giống hệt con người, nhưng cho tới bây giờ mới chỉ thành công một con. Cái này... Trong thời gian ngắn, tiểu dân không dám hứa chắc có thể lại làm được."
"Giá tiền không quan trọng." Minh Hoa Chương chậm rãi nói: "Mọi việc quý ở chất không ở lượng. Yên tâm, Thôi thị ở Bác Lăng nhà to nghiệp lớn, sẽ không để ngươi bị thiệt."
Ngỗi Nghiêm Thanh do dự mãi, cuối cùng vẫn khuất phục dưới vòng sáng của năm họ bảy tộc. Đây chính là thế gia cao quý nhất Đại Đường, thể diện hơn cả hoàng gia, nếu như có thể làm thành cuộc mua bán với Thôi thị Bác Lăng, có khi có thể trải đường để đánh vào thế gia thượng lưu chân chính.
Người sống trên đời chẳng qua chỉ mấy chục năm, mà an nghỉ dưới mặt đất lại muốn nghìn đời vạn kiếp. Đến lúc đó, khi những lão gia phu nhân tôn quý của thế gia nằm vào quan tài, bên người đều có con rối của Ngỗi gia bọn họ, đây sẽ là vinh quang bậc nào? Nói không chừng chờ đến lúc ông ta xuống âm tào địa phủ, Ngỗi gia ông ta cũng thành danh môn vọng tộc không thua kém gì năm họ bảy tộc.
Ngỗi Nghiêm Thanh khẽ cắn môi, nói: "Được lang quân coi trọng, Ngỗi mỗ sẵn lòng nỗ lực thử một lần. Không biết lang quân muốn con rối như thế nào?"
Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên âm thầm liếc nhau, cắn câu rồi! Minh Hoa Chương giả vờ giả vịt ngẫm nghĩ, nói: "Tổ mẫu thích nha hoàn tài giỏi điềm tĩnh, không cần xinh đẹp, nhưng nhất định phải làm việc nhanh nhẹn. Bà ấy ghét nhất những tên công tử bột chỉ có túi da nhưng tay chân lười nhác. Cho nên, con rối của các ngươi nhất định phải tay chân linh hoạt, sức lực cũng phải lớn. Tổ mẫu không thích ồn ào, một mình nó phải làm việc của mấy người."
Mỗi lần Minh Hoa Chương nói một yêu cầu sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh lại kém hơn một chút. Không muốn xinh đẹp, chỉ cần tài giỏi điềm tĩnh, đối với người sống chỉ là yêu cầu bình thường, đặt trên người con rối chính là gò ép. Ngỗi Nghiêm Thanh không ngừng nắm chặt tay, nói: "Lang quân, yêu cầu của ngài quá cao, ta chỉ có thể thử một chút."
Minh Hoa Chương tự phụ gật đầu, cuối cùng còn hơi không vui nhắc nhở: "Đừng chậm trễ quá lâu. Ta không thể ở lại Lạc Dương quá lâu, cũng không thể để ta ra về tay không."
Tạ Tế Xuyên im lặng nhìn Minh Hoa Chương, chờ Ngỗi Nghiêm Thanh xoay người đi cầm văn khế, hắn lại gần hỏi: "Thôi gia từng đắc tội ngươi à?"
"Không." Minh Hoa Chương kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Tạ Tế Xuyên chậc một tiếng: "Xem như ta đã hiểu tại sao phu nhân Trấn Quốc Công là người của Vương thị ở Thái Nguyên, ngươi lại không chịu dùng tên tuổi Vương gia, mà lại muốn giả mạo Thôi thị. Ngươi bắt chước vẻ mặt chanh chua đáng ghét của đám người mắt cao hơn đầu thế gia kia rất sống động."
Minh Hoa Chương nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nói: "Thật ra thanh danh của Tạ thị ở dân gian càng vang dội, dùng tên tuổi Tạ thị cũng được."
"Thế thì không cần." Tạ Tế Xuyên cười nói: "Chuyện xấu xa của Tạ thị đã đủ nhiều, không cần ngươi giúp thêm một chuyện."
Ngỗi Nghiêm Thanh nhanh chóng cầm văn khế tới, nói: "Lang quân, đây là văn khế có sẵn, mời lang quân đến sảnh đường, chúng ta lại bàn bạc tỉ mỉ."
"Không cần." Minh Hoa Chương tùy tiện nhìn lướt qua, rồi thoải mái ký tên ấn dấu tay... Dù sao cũng không phải ký tên của hắn.
Ngỗi Nghiêm Thanh không ngờ vừa rồi Minh Hoa Chương nhiều chuyện như vạy, lúc này ký văn khế lại sảng khoái đến thế. Ông ta đứng ở một bên, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Có lẽ, thế gia phong lưu hào phóng không chịu gò bó, chính là hành động như vậy?
Tạ Tế Xuyên tùy ý đi lại trong công xưởng, ánh mắt của hắn liếc thấy con rối bán thành phẩm trên mặt bàn, hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, ta nhìn một đường, phát hiện tất cả ngũ quan của con rối đều cực kỳ thật. Tại sao lại phải bôi mắt thành đen xì?"
Ngay cả lông mi mà con rối của Ngỗi gia cũng có thể làm rõ từng đường nét, vẽ một đôi mắt mô phỏng người thật hẳn là không khó chứ nhỉ?
Ngỗi Nghiêm Thanh cất kỹ văn khế, rõ ràng vừa ký được một đơn hàng nhưng trong lòng ông ta lại trống rỗng, không hề thấy vui. Ngỗi Nghiêm Thanh nghe thấy lời Tạ Tế Xuyên nói, lên tiếng giải thích: "Lang quân có điều không biết, nghề này của chúng ta có cách nói, lúc vẽ mắt cho con rối tuyệt đối không thể vẽ thành mắt người, bằng không những thứ này sẽ sinh ra linh hồn, gieo hại cho chủ nhân. Mặc dù thân thể tứ chi nó giống như người, chỉ cần con mắt không giống, chung quy vẫn là một vật chết."
Tạ Tế Xuyên chậm rãi gật đầu: "Nghe có vẻ giống với đạo lý vẽ rồng không vẽ mắt."
"Đúng vậy." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Đôi mắt là thứ có linh khí nhất trên người con người, tuyệt đối không thể tùy tiện vẽ cho súc sinh..."
Ông ta còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng hét thê lương. Sắc mặt Minh Hoa Chương thay đổi, là giọng nữ tử, hay là nhóm Minh Hoa Thường gặp nguy hiểm?
Minh Hoa Chương không nói hai lời xoay người chạy ra ngoài. Sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cũng thay đổi, vội vàng đuổi theo: "Thôi lang quân, chậm đã!"
Nhưng sao ông ta có thể đuổi kịp Minh Hoa Chương, mới nháy mắt trôi qua mà chủ nhân và nô bộc của Ngỗi gia đã bị Minh Hoa Chương bỏ xa. Ngỗi Nghiêm Thanh thầm hận giậm chân trên mặt dất, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong phòng của Ngỗi Chu Nghiễn, Minh Hoa Thường trơ mắt nhìn một cái đầu lăn đến cạnh chân mình, hai mắt chảy nước mắt máu. Nàng còn chưa kịp nói gì, Giang Lăng đứng bên cạnh đã "oái" một tiếng, đạp một phát lên đầu con rối.
Trong lúc hoảng sợ hắn không khống chế sức lực, con rối đụng vào trên tường giống như một quả bóng, lại mạnh mẽ bắn ngược lại. Minh Hoa Thường trợn mắt nhìn một thứ lòe loẹt có đôi mắt đẫm máu bay về phía mặt mình.
Vừa rồi Minh Hoa Thường không sợ, hiện tại lại thật sự luống cuống. Nàng vội vàng cúi người, tránh thoát cái đầu giống như viên đạn kia.
Bị thứ này đập một cái thì chỉ sợ mũi của nàng không giữ nổi mất. Xem như nàng đã phát hiện, người chết không đáng sợ, ma quỷ quấy phá cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ thực sự là đồng đội sau lưng nàng!
Nhậm Dao đứng ở một bên khác của Minh Hoa Thường. Lúc đầu nàng không nhìn thấy tình huống khác thường trên đầu con rối, hiện tại Giang Lăng đạp bay cái đầu, Nhậm Dao rõ ràng nhìn thấy một cái đầu đầu bù tóc rối, hai mắt chảy máu, khóe môi treo nụ cười kỳ dị, thậm chí nó còn xẹt qua trước mặt Nhậm Dao, sợi tóc đen nhánh dính nhớp quét qua chóp mũi Nhậm Dao.
Nhịp tim của Nhậm Dao cũng dừng lại một lát.
Minh Hoa Chương lần theo âm thanh chạy vào một cái sân, hắn còn chưa kịp tìm kiếm Minh Hoa Thường, đột nhiên thấy một thứ đen sì nhanh chóng bay về phía hắn.
Minh Hoa Chương theo bản năng tránh ra, Tạ Tế Xuyên ở phía sau mới vừa vào cửa. Hắn vô thức giơ tay chặn lại, quả cầu không rõ kia đập lên tay Tạ Tế Xuyên, rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, tóc quấn thành một cục, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tạ Tế Xuyên cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo không dính bụi trần của mình bị dính một vệt bẩn màu đỏ không rõ, chậm rãi hít một hơi.
Minh Hoa Thường chưa hoàn hồn đứng dậy, nàng nhìn Minh Hoa Chương mặt lạnh như tiền đứng ngoài sân và Tạ Tế Xuyên đang im lặng không nói, giống như cảm nhận được một cơn giận dữ sắp hóa thành vật thật.
Tạ Tế Xuyên nhìn trông bất cần đời, nhưng dù sao hắn cũng là con cháu Tạ thị, hiện tại cái gọi là năm họ bảy tộc đứng trước mặt Tạ thị ở Trần Quận cũng chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự hun đúc của thế gia, rất nhiều điều chú trọng đã lặng lẽ khắc vào trong xương cốt của hắn.
Hắn thật sự là một người rất để ý dáng vẻ.
Hiện tại, ống tay áo của hắn bị một thứ không biết là gì làm bẩn, Minh Hoa Thường đều cảm giác được hắn đã tức giận đến sắp giết người rồi.
Giang Lăng chớp mắt, không biết nên nói hay không. Tạ Tế Xuyên còn chưa ra tay, Nhậm Dao đã vén tay áo lên, vung nắm đấm đánh vào đầu Giang Lăng: "Mẹ nó có phải ngươi muốn chết không hả?!"
Giang Lăng bị đánh đến chạy trối chết, Nhậm Dao hùng hổ đuổi theo phía sau, tay không tấc sắt mà lại đánh ra khí thế của đại đao mười trượng.
Người Ngỗi gia sửng sốt nhìn bọn họ. Ngỗi Chu Nghiễn quên sợ hãi, Ngỗi Mặc Duyên quên an ủi sư muội, ngay cả Ngỗi Nghiêm Thanh đuổi theo vào cũng trợn tròn mắt.
Điệu bộ của thế gia, thật sự hào phóng không chịu gò bó như vậy ư?
Minh Hoa Thường tìm kiếm xung quanh, nhặt được một cây gậy cào ngứa trong phòng, móc lấy tóc con rối, lộp bộp kéo nó vào phòng.
Người Ngỗi gia nhìn đầu con rối bộp bộp đập vào bậc thang, khi vào cửa lại bộp một tiếng va vào khung cửa, chẳng biết sao lại thấy sau gáy hơi đau.
Minh Hoa Thường kéo đầu đến cạnh người con rối, lại trả gậy cào ngứa cho Ngỗi Chu Nghiễn. Ngỗi Chu Nghiễn ngơ ngác nhận lấy nhánh trúc, hoàn toàn không thể phản ứng. Minh Hoa Thường cười nhìn nàng ta, nói: "Chất lượng con rối nhà các ngươi đúng là không tệ, nhìn cái đầu này, thật là đàn hồi. Tóc cũng tốt, ta kéo một đường cũng không rụng."
Ngỗi Chu Nghiễn cười gượng: "Cảm ơn."
Minh Hoa Thường cười tủm tỉm nói: "Không cần cảm ơn."
Ngỗi Nghiêm Thanh chạy suốt một đường, thở hổn hển. Ông ta ôm bụng dưới, chống tay lên cây cột trên hành lang, nhìn thấy một thiếu niên kêu thảm chạy qua trước mặt ông ta, một thiếu nữ vung nắm đấm đuổi theo phía sau. Ngỗi Nghiêm Thanh thầm nghĩ, có thể là cảnh giới của ông ta quá thấp, không hiểu được sự siêu phàm thoát tục của thế gia?
Ngỗi Nghiêm Thanh cảm thán từ đáy lòng, Thôi thị Bác Lăng, quả nhiên không tầm thường. Con cháu trong nhà ai ai cũng... không đi theo lẽ thường.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lăng: Năng khiếu... lấy sức một người kéo cao huyết áp của tất cả đồng đội trong một giây.
#Gặp con rối kinh dị đừng sợ#
#Cho đồng đội của ta một đòn mạnh#
#Chỉ cần bọn họ bắt đầu tức giận thì sẽ không sợ hãi nữa#
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa chậm rãi bị đẩy ra, dường như có những hạt bụi li ti bay lên khỏi mặt đất. Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đứng ở cửa, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng tối tăm.
Nhà kho ẩm ướt lạnh lẽo, quanh năm không thấy ánh mặt trời, đứng ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh âm u. Nhưng trái lại, trong kho vô cùng chật chội.
Con rối treo đầy trên tường, vì muốn thể hiện sự linh hoạt của con rối nhà mình, Ngỗi gia bẻ khớp nối của chúng thành đủ loại tư thế, mỉm cười nghênh đón khách tới.
Con rối làm cho người chết, cho nên nước sơn đều dùng màu sắc đậm và dày, ngay cả nét mặt của chúng nhìn cũng vô cùng khoa trương.
Trên mặt chúng nở nụ cười, giữ nguyên một động tác yêu cầu độ khó cao, không nhúc nhích, giống như đang cố gắng tỏ vẻ thân thiện, lại mang tới cảm giác âm u quá mức do quá cố tình.
Bị nhiều con rối cười ngọt ngào nhìn chằm chằm, sống lưng Tạ Tế Xuyên không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng Minh Hoa Chương chỉ dừng lại ở cửa một lúc rồi nhanh chân đi vào kho.
Đi lại giữa những con rối tinh xảo đẹp đẽ, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó càng thêm mãnh liệt. Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn quen những vật này, không cảm thấy khác thường, giới thiệu cho Minh Hoa Thường từng con một.
Ngỗi Nghiêm Thanh giới thiệu một lượt về những con rối bán đắt hàng nhất của Ngỗi gia, Minh Hoa Chương chậm rãi gật đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng không hài lòng lắm.
Ngỗi Nghiêm Thanh chần chừ hỏi: "Thôi lang quân, ngài muốn con rối thế nào?"
Minh Hoa Chương nói: "Ngỗi chưởng quỹ, những con rối này đều sản xuất hàng loạt à?"
Sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng lại, ngẩn ra một lúc rồi mới cười nói: "Những con rối của Ngỗi gia chúng ta đều được điêu khắc thủ công, từng bộ phận đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ. Điểm này xin Thôi lang quân yên tâm."
"Ta biết." Minh Hoa Chương nói: "Nhưng mặc dù Thôi thị bất tài, cũng còn chưa đến mức khiến người coi thường. Tổ mẫu vì bọn ta mà lo nghĩ cả đời, nếu như xuống đất rồi chỉ có thể dùng những nô bộc tầm thường, nơi nơi kém người một bậc, chẳng phải là con cháu bất hiếu?"
Ngỗi Nghiêm Thanh làm mua bán với tầng lớp trên, cho dù là con rối bình thường nhất cũng vẽ cực kỳ xa hoa. Nhưng quyền quý không bao giờ thiếu tiền, kiêng kỵ nhất là giống với người khác.
Cho nên không thiếu quyền quý đến Ngỗi gia đặt làm riêng, quý hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải có một không hai. Bằng không ngày sau xuống địa phủ, dùng nô bộc có đầy rẫy ngoài đường, bọn họ biết giấu mặt vào đâu?
Cho nên yêu cầu của Minh Hoa Chương cũng không tính là quá đáng, thế gia ấy mà, cao ngạo một chút rất bình thường. Mặc dù loại đơn hàng này phiền phức, nhưng hẳn là đơn lớn, Ngỗi Nghiêm Thanh nên vui vẻ mới đúng. Mà Ngỗi Nghiêm Thanh nghe vậy lại chần chờ một lát mới nói: "Thôi lang quân coi trọng Ngỗi gia, tới Ngỗi gia đặt làm con rối, là phúc của tiểu dân. Nhưng làm theo đơn hàng riêng cần thời gian, có lẽ lang quân phải đợi mấy này."
Minh Hoa Chương nói: "Vừa lúc ta muốn đến thăm bạn cũ ở Lạc Dương, đợi ngươi thêm chút thời gian cũng không sao. Những thứ này đều quá bình thường, các ngươi đặt con rối được làm riêng theo yêu cầu ở đâu?"
Làm con rối riêng cho nhà quyền quý, chắc chắn không thể bày ra, Ngỗi Nghiêm Thanh vô thức nhíu mày: "Những con rối kia còn chưa làm xong, đặt ở công xưởng. Công xưởng lộn xộn, sợ rằng sẽ mạo phạm lang quân. Xin lang quân đến phòng chờ một lát, để ta đi lấy con rối."
"Không cần." Minh Hoa Chương nói, đã bước ra ngoài: "Chuyển đến dọn đi lãng phí thời gian. Ta nhớ ngươi vừa nói công xưởng ở hướng này, tự ta đi xem là được."
Bước chân Minh Hoa Chương vừa ổn vừa nhanh, Ngỗi Nghiêm Thanh chỉ thoáng thất thần một lát mà hắn đã đi xa. Ngỗi Nghiêm Thanh vội vàng đuổi theo ra ngoài: "Thôi lang quân, xin dừng bước."
"Ngỗi chưởng quỹ." Tạ Tế Xuyên gọi giật ông ta từ phía sau, cười chỉ vào nhà kho: "Ông mặc kệ những thứ này à?"
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn cửa khó đang mở rộng lại nhìn sang Minh Hoa Chương, cuối cùng vẫn không yên tâm đưa chìa khóa cho người khác, chỉ có thể ra hiệu quản gia nhanh đuổi theo Minh Hoa Chương, mình thì quay về khóa cửa. Tạ Tế Xuyên nhìn động tác của Ngỗi Nghiêm Thanh, nói: "Nhìn ổ khóa này trông rất rắn chắc, Ngỗi chưởng quỹ, nhà kho có mấy chìa khóa?"
"Chỉ có một cái trên người ta." Ngỗi Nghiêm Thanh thành thạo khóa lại: "Chuyện này liên quan tới tay nghề kiếm cơm của tiểu dân, không dám qua loa."
Tạ Tế Xuyên chậm rãi "à" một tiếng, nghiêm túc nói: "Đang khóa, chìa khóa để ở chỗ Ngỗi chưởng quỹ, vậy thì con rối chạy ra như thế nào? Hay là thật sự có ma quỷ quấy phá?"
Tay Ngỗi Nghiêm Thanh khẽ run rẩy, lỡ tay làm rơi chìa khóa. Tạ Tế Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cười đưa cho Ngỗi Nghiêm Thanh: "Chưởng quỹ cẩn thận, cầm chắc vào."
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn Tạ Tế Xuyên đang cười ôn hòa trước mặt, không biết sao lại cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn những con rối kia.
Ngỗi Nghiêm Thanh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại sinh ra suy nghĩ không hợp lẽ thường này. Có lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến ông ta mệt mỏi.
Ngỗi Nghiêm Thanh nhận lấy chìa khóa, cười nói cảm ơn. Trải qua phần gián đoạn này, Minh Hoa Chương đã sớm biến mất không còn bóng dáng. Ngỗi Nghiêm Thanh bước nhanh đuổi tới công xưởng, quả nhiên quản gia căn bản không ngăn được Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Chương đứng trước cửa phòng đóng chặt, chậm chạp đi qua đi lại rồi ngoái lại hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, không phải ông nói đã xử lý xong rồi à? Sao còn dán phù ở đây?"
Trên cửa thình lình dán một tờ phù làm bằng giấy vàng chu sa, không riêng cửa chính, cửa sổ xung quanh cũng treo đầy kiếm gỗ đào, tấm gương, lá bùa, nhìn tiêu điều lại không may mắn.
Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài. Ông ta chỉ thuận miệng nhắc tới công xưởng ở hướng nào trong lúc dẫn đường thôi, nói xong là quên, sao Minh Hoa Chương lại nhớ rõ chứ?
Nhưng người cũng đã tìm tới, Ngỗi Nghiêm Thanh không thể che giấu nữa, nói chi tiết: "Lang quân có điều không biết, người chết chung quy cũng không may mắn, tự sát càng là không may trong không may. Nghe nói người tự sát không được luân hồi, hồn phách sẽ mãi mãi bị nhốt ở tại chỗ. Ta sợ nhị đồ đệ không thể đầu thai, bèn mời đạo sĩ tới siêu độ cho nó."
"Thât sao?" Minh Hoa Chương nói: "Đã làm xong pháp sự siêu độ, bên trong hẳn đã không sao. Mở cửa đi, chọn con rối cho tổ mẫu xong, ta còn phải làm chuyện khác nữa."
Danh tiếng của năm họ bảy tộc quá lớn, Ngỗi Nghiêm Thanh cực kỳ muốn làm thành cuộc mua bán này, dù đối phương ép buộc thì ông ta cũng phải nghe theo: "Được. Lang quân lùi về sau một chút, nơi này đã khóa kín vài ngày, có thể mùi không thoải mái lắm."
Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh ra hiệu cho quản gia: "Bóc bùa ra."
Cơ thể quản gia run lên, ánh mắt lộ ra hoảng sợ: "Chưởng quỹ..."
Ánh mắt Ngỗi Nghiêm Thanh bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại toát ra vẻ hung ác kiên quyết: "Bóc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia run rẩy xé lá bùa đỏ như máu, nét chữ rồng bay phượng múa kia xuống, lập tức trốn sang một bên, không dám nhìn vào trong. Ngỗi Nghiêm Thanh thì bình tĩnh hơn nhiều, ông ta đẩy cửa ra, nói: "Lang quân ngài xem, đây chính là xưởng làm con rối. Bên trong vừa bẩn vừa lộn xộn, không có gì đặc biệt, không bằng..."
Giọng Ngỗi Nghiêm Thanh vừa cất lên, Minh Hoa Chương đã cất bước đi vào công xưởng, Tạ Tế Xuyên cũng tiến vào theo. Cảnh tượng lọt vào trong mắt là một khoảng đất trống được vội vàng dọn ra, bên trên còn để lại dấu vết chế tạo, rất nhiều con rối đã thành hình, chưa thành hình bị qua loa chất đống ở một bên, trên mặt dán những lá bùa tác dụng không rõ.
Nói thật, nhìn càng đáng sợ.
Con rối của Ngỗi gia nổi tiếng vì một chữ "thật" này. Những con rối này, có con còn chưa nhìn ra hình dạng, có con đã bắt đầu được tô màu, có đã gắn tay, chân tùy ý rơi rụng, giống như thi thể đã bị tách rời, chất thành một đống giống như núi xác. Đặt mình trong hoàn cảnh này, giống như bị vô số đôi mắt quỷ trống rỗng nhìn chằm chằm, lại nghĩ tới chuyện trước đây không lâu từng có người chết ở nơi này, cảm giác u ám tự nhiên sinh ra.
Minh Hoa Chương như không cảm nhận được hơi lạnh đang dần leo lên trên mặt đất, thần thái vẫn hờ hững lạnh nhạt như cũ. Hắn ngửa đầu, nhìn xà nhà vô cùng trống trải, hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, ngươi nói nhị đồ đệ tự sát ở chỗ này. Nàng ta tự sát như thế nào?"
Xà nhà trong công xưởng cố ý xây cao, rất khó treo cổ tự tử. Nữ tử kia, còn có thể tự sát bằng cách nào?
Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài, chỉ vào những dụng cụ rơi lả tả trên mặt đất, nói: "Dùng dao."
Minh Hoa Chương nhướn mày, hơi bất ngờ: "Dùng dao tự sát?"
"Đúng vậy." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Mặc dù nó đứng thứ hai, thật ra lại là đồ đệ học được tay nghề tinh túy nhất của ta. Nó rất có thiên phú trong việc làm con rối, những năm qua ta bận rộn việc mua bán, dần dần giao cho nó làm con rối. Mà ở phương diện này đại đồ đệ lại không có gì nổi bật, ta vẫn luôn trông chờ huynh muội bọn nó kết làm phu thê, cùng nhau truyền thừa nhãn hiệu của Ngỗi gia, ai ngờ... Haizz."
Minh Hoa Chương nhặt một chiếc dao khắc từ dưới mặt đất lên, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, các ngươi phát hiện nàng ta tử vong trong tình huống nào? Xác định là tự sát à?"
"Xác định." Ngỗi Nghiêm Thanh cúi đầu nhìn mặt đất, nói: "Lúc ấy là đại đồ đệ tông cửa, vừa vào đã nhìn thấy nó nằm trên mặt đất, trên cổ họng cắm một con dao, máu vẫn đang ùng ục chảy ra ngoài. Mặc Duyên hoảng sợ, vội sai người..."
Ngỗi Nghiêm Thanh tạm dừng một chút, nói tiếp: "Xưa nay lão nhị rất nghe lời, là đứa bớt lo nhất trong sư huynh muội bọn chúng. Cũng trách ta, sau khi nó chống đối, ta tức giận nên đã nói vài lời nặng, bảo nó tới công xưởng kiểm điểm. Ai ngờ vậy mà nó lại nghĩ quẩn, làm ra loại chuyện này."
Minh Hoa Chương hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ nói gì với nàng ta?"
"Chỉ là chuyện hôn sự." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Thật là gia môn bất hạnh, nó thích lão đại, nhưng lão đại lại thích tam đồ nhi của ta. Bởi vì việc này, ta khó cả đôi đàng, không biết đằng sau lưng chúng còn oán trách ta thế nào đây."
Minh Hoa Chương xoay con dao khắc trong tay. Một con dao nhỏ như vậy, trừ khi là cứa một dao trúng động mạch mới có thể mất mạng. Một người tự sát, sẽ chính xác như vậy sao?
"Nàng ta vẫn luôn ở đây một mình à?" Minh Hoa Chương hỏi: "Có khi nào trong lúc nàng ta bị nhốt, còn có người tới thăm nàng ta không?"
"Ta cũng không biết." Trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương trở nên cảnh giác: "Không phải Thôi công tử tới mua con rối à? Sao lại cảm thấy hứng thú với nhị đồ đệ số khổ của ta thế?"
Minh Hoa Chương lập tức biết không thể hỏi nữa, hắn bình tĩnh thả dao khắc xuống, đốt ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nghe nói con rối quý báu nhất của các ngươi giống như người thật, gần như có thể đánh tráo?"
Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng lại, vẻ mặt hơi thay đổi: "Thôi lang quân, đó chỉ là do mọi người khuếch đại thôi. Huống hồ, mỗi một kiểu con rối nhà chúng ta đều giống như đúc, ngài nhìn cái này..."
Minh Hoa Chương ngắt lời Ngỗi Nghiêm Thanh, nói: "Thôi gia dùng hiếu trị gia, đồ tổ mẫu dùng, nếu không phải tốt nhất thì không cần. Bá phụ cực kỳ hiếu thảo, sợ tổ mẫu ở dưới âm phủ không quen, cho nên, tốt nhất là hạ nhân phục vụ giống với trần gian, miễn cho tổ mẫu dùng không quen."
Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh chậm rãi thu lại, biết hôm nay không thể dùng con rối bình thường đuổi hai người này đi. Ông ta im lặng một lát, nói: "Không dối gạt Thôi lang quân, tiểu dân đã sớm muốn làm con rối giống hệt con người, nhưng cho tới bây giờ mới chỉ thành công một con. Cái này... Trong thời gian ngắn, tiểu dân không dám hứa chắc có thể lại làm được."
"Giá tiền không quan trọng." Minh Hoa Chương chậm rãi nói: "Mọi việc quý ở chất không ở lượng. Yên tâm, Thôi thị ở Bác Lăng nhà to nghiệp lớn, sẽ không để ngươi bị thiệt."
Ngỗi Nghiêm Thanh do dự mãi, cuối cùng vẫn khuất phục dưới vòng sáng của năm họ bảy tộc. Đây chính là thế gia cao quý nhất Đại Đường, thể diện hơn cả hoàng gia, nếu như có thể làm thành cuộc mua bán với Thôi thị Bác Lăng, có khi có thể trải đường để đánh vào thế gia thượng lưu chân chính.
Người sống trên đời chẳng qua chỉ mấy chục năm, mà an nghỉ dưới mặt đất lại muốn nghìn đời vạn kiếp. Đến lúc đó, khi những lão gia phu nhân tôn quý của thế gia nằm vào quan tài, bên người đều có con rối của Ngỗi gia bọn họ, đây sẽ là vinh quang bậc nào? Nói không chừng chờ đến lúc ông ta xuống âm tào địa phủ, Ngỗi gia ông ta cũng thành danh môn vọng tộc không thua kém gì năm họ bảy tộc.
Ngỗi Nghiêm Thanh khẽ cắn môi, nói: "Được lang quân coi trọng, Ngỗi mỗ sẵn lòng nỗ lực thử một lần. Không biết lang quân muốn con rối như thế nào?"
Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên âm thầm liếc nhau, cắn câu rồi! Minh Hoa Chương giả vờ giả vịt ngẫm nghĩ, nói: "Tổ mẫu thích nha hoàn tài giỏi điềm tĩnh, không cần xinh đẹp, nhưng nhất định phải làm việc nhanh nhẹn. Bà ấy ghét nhất những tên công tử bột chỉ có túi da nhưng tay chân lười nhác. Cho nên, con rối của các ngươi nhất định phải tay chân linh hoạt, sức lực cũng phải lớn. Tổ mẫu không thích ồn ào, một mình nó phải làm việc của mấy người."
Mỗi lần Minh Hoa Chương nói một yêu cầu sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh lại kém hơn một chút. Không muốn xinh đẹp, chỉ cần tài giỏi điềm tĩnh, đối với người sống chỉ là yêu cầu bình thường, đặt trên người con rối chính là gò ép. Ngỗi Nghiêm Thanh không ngừng nắm chặt tay, nói: "Lang quân, yêu cầu của ngài quá cao, ta chỉ có thể thử một chút."
Minh Hoa Chương tự phụ gật đầu, cuối cùng còn hơi không vui nhắc nhở: "Đừng chậm trễ quá lâu. Ta không thể ở lại Lạc Dương quá lâu, cũng không thể để ta ra về tay không."
Tạ Tế Xuyên im lặng nhìn Minh Hoa Chương, chờ Ngỗi Nghiêm Thanh xoay người đi cầm văn khế, hắn lại gần hỏi: "Thôi gia từng đắc tội ngươi à?"
"Không." Minh Hoa Chương kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Tạ Tế Xuyên chậc một tiếng: "Xem như ta đã hiểu tại sao phu nhân Trấn Quốc Công là người của Vương thị ở Thái Nguyên, ngươi lại không chịu dùng tên tuổi Vương gia, mà lại muốn giả mạo Thôi thị. Ngươi bắt chước vẻ mặt chanh chua đáng ghét của đám người mắt cao hơn đầu thế gia kia rất sống động."
Minh Hoa Chương nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nói: "Thật ra thanh danh của Tạ thị ở dân gian càng vang dội, dùng tên tuổi Tạ thị cũng được."
"Thế thì không cần." Tạ Tế Xuyên cười nói: "Chuyện xấu xa của Tạ thị đã đủ nhiều, không cần ngươi giúp thêm một chuyện."
Ngỗi Nghiêm Thanh nhanh chóng cầm văn khế tới, nói: "Lang quân, đây là văn khế có sẵn, mời lang quân đến sảnh đường, chúng ta lại bàn bạc tỉ mỉ."
"Không cần." Minh Hoa Chương tùy tiện nhìn lướt qua, rồi thoải mái ký tên ấn dấu tay... Dù sao cũng không phải ký tên của hắn.
Ngỗi Nghiêm Thanh không ngờ vừa rồi Minh Hoa Chương nhiều chuyện như vạy, lúc này ký văn khế lại sảng khoái đến thế. Ông ta đứng ở một bên, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Có lẽ, thế gia phong lưu hào phóng không chịu gò bó, chính là hành động như vậy?
Tạ Tế Xuyên tùy ý đi lại trong công xưởng, ánh mắt của hắn liếc thấy con rối bán thành phẩm trên mặt bàn, hỏi: "Ngỗi chưởng quỹ, ta nhìn một đường, phát hiện tất cả ngũ quan của con rối đều cực kỳ thật. Tại sao lại phải bôi mắt thành đen xì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả lông mi mà con rối của Ngỗi gia cũng có thể làm rõ từng đường nét, vẽ một đôi mắt mô phỏng người thật hẳn là không khó chứ nhỉ?
Ngỗi Nghiêm Thanh cất kỹ văn khế, rõ ràng vừa ký được một đơn hàng nhưng trong lòng ông ta lại trống rỗng, không hề thấy vui. Ngỗi Nghiêm Thanh nghe thấy lời Tạ Tế Xuyên nói, lên tiếng giải thích: "Lang quân có điều không biết, nghề này của chúng ta có cách nói, lúc vẽ mắt cho con rối tuyệt đối không thể vẽ thành mắt người, bằng không những thứ này sẽ sinh ra linh hồn, gieo hại cho chủ nhân. Mặc dù thân thể tứ chi nó giống như người, chỉ cần con mắt không giống, chung quy vẫn là một vật chết."
Tạ Tế Xuyên chậm rãi gật đầu: "Nghe có vẻ giống với đạo lý vẽ rồng không vẽ mắt."
"Đúng vậy." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Đôi mắt là thứ có linh khí nhất trên người con người, tuyệt đối không thể tùy tiện vẽ cho súc sinh..."
Ông ta còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng hét thê lương. Sắc mặt Minh Hoa Chương thay đổi, là giọng nữ tử, hay là nhóm Minh Hoa Thường gặp nguy hiểm?
Minh Hoa Chương không nói hai lời xoay người chạy ra ngoài. Sắc mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cũng thay đổi, vội vàng đuổi theo: "Thôi lang quân, chậm đã!"
Nhưng sao ông ta có thể đuổi kịp Minh Hoa Chương, mới nháy mắt trôi qua mà chủ nhân và nô bộc của Ngỗi gia đã bị Minh Hoa Chương bỏ xa. Ngỗi Nghiêm Thanh thầm hận giậm chân trên mặt dất, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong phòng của Ngỗi Chu Nghiễn, Minh Hoa Thường trơ mắt nhìn một cái đầu lăn đến cạnh chân mình, hai mắt chảy nước mắt máu. Nàng còn chưa kịp nói gì, Giang Lăng đứng bên cạnh đã "oái" một tiếng, đạp một phát lên đầu con rối.
Trong lúc hoảng sợ hắn không khống chế sức lực, con rối đụng vào trên tường giống như một quả bóng, lại mạnh mẽ bắn ngược lại. Minh Hoa Thường trợn mắt nhìn một thứ lòe loẹt có đôi mắt đẫm máu bay về phía mặt mình.
Vừa rồi Minh Hoa Thường không sợ, hiện tại lại thật sự luống cuống. Nàng vội vàng cúi người, tránh thoát cái đầu giống như viên đạn kia.
Bị thứ này đập một cái thì chỉ sợ mũi của nàng không giữ nổi mất. Xem như nàng đã phát hiện, người chết không đáng sợ, ma quỷ quấy phá cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ thực sự là đồng đội sau lưng nàng!
Nhậm Dao đứng ở một bên khác của Minh Hoa Thường. Lúc đầu nàng không nhìn thấy tình huống khác thường trên đầu con rối, hiện tại Giang Lăng đạp bay cái đầu, Nhậm Dao rõ ràng nhìn thấy một cái đầu đầu bù tóc rối, hai mắt chảy máu, khóe môi treo nụ cười kỳ dị, thậm chí nó còn xẹt qua trước mặt Nhậm Dao, sợi tóc đen nhánh dính nhớp quét qua chóp mũi Nhậm Dao.
Nhịp tim của Nhậm Dao cũng dừng lại một lát.
Minh Hoa Chương lần theo âm thanh chạy vào một cái sân, hắn còn chưa kịp tìm kiếm Minh Hoa Thường, đột nhiên thấy một thứ đen sì nhanh chóng bay về phía hắn.
Minh Hoa Chương theo bản năng tránh ra, Tạ Tế Xuyên ở phía sau mới vừa vào cửa. Hắn vô thức giơ tay chặn lại, quả cầu không rõ kia đập lên tay Tạ Tế Xuyên, rơi xuống mặt đất lăn vài vòng, tóc quấn thành một cục, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tạ Tế Xuyên cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo không dính bụi trần của mình bị dính một vệt bẩn màu đỏ không rõ, chậm rãi hít một hơi.
Minh Hoa Thường chưa hoàn hồn đứng dậy, nàng nhìn Minh Hoa Chương mặt lạnh như tiền đứng ngoài sân và Tạ Tế Xuyên đang im lặng không nói, giống như cảm nhận được một cơn giận dữ sắp hóa thành vật thật.
Tạ Tế Xuyên nhìn trông bất cần đời, nhưng dù sao hắn cũng là con cháu Tạ thị, hiện tại cái gọi là năm họ bảy tộc đứng trước mặt Tạ thị ở Trần Quận cũng chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự hun đúc của thế gia, rất nhiều điều chú trọng đã lặng lẽ khắc vào trong xương cốt của hắn.
Hắn thật sự là một người rất để ý dáng vẻ.
Hiện tại, ống tay áo của hắn bị một thứ không biết là gì làm bẩn, Minh Hoa Thường đều cảm giác được hắn đã tức giận đến sắp giết người rồi.
Giang Lăng chớp mắt, không biết nên nói hay không. Tạ Tế Xuyên còn chưa ra tay, Nhậm Dao đã vén tay áo lên, vung nắm đấm đánh vào đầu Giang Lăng: "Mẹ nó có phải ngươi muốn chết không hả?!"
Giang Lăng bị đánh đến chạy trối chết, Nhậm Dao hùng hổ đuổi theo phía sau, tay không tấc sắt mà lại đánh ra khí thế của đại đao mười trượng.
Người Ngỗi gia sửng sốt nhìn bọn họ. Ngỗi Chu Nghiễn quên sợ hãi, Ngỗi Mặc Duyên quên an ủi sư muội, ngay cả Ngỗi Nghiêm Thanh đuổi theo vào cũng trợn tròn mắt.
Điệu bộ của thế gia, thật sự hào phóng không chịu gò bó như vậy ư?
Minh Hoa Thường tìm kiếm xung quanh, nhặt được một cây gậy cào ngứa trong phòng, móc lấy tóc con rối, lộp bộp kéo nó vào phòng.
Người Ngỗi gia nhìn đầu con rối bộp bộp đập vào bậc thang, khi vào cửa lại bộp một tiếng va vào khung cửa, chẳng biết sao lại thấy sau gáy hơi đau.
Minh Hoa Thường kéo đầu đến cạnh người con rối, lại trả gậy cào ngứa cho Ngỗi Chu Nghiễn. Ngỗi Chu Nghiễn ngơ ngác nhận lấy nhánh trúc, hoàn toàn không thể phản ứng. Minh Hoa Thường cười nhìn nàng ta, nói: "Chất lượng con rối nhà các ngươi đúng là không tệ, nhìn cái đầu này, thật là đàn hồi. Tóc cũng tốt, ta kéo một đường cũng không rụng."
Ngỗi Chu Nghiễn cười gượng: "Cảm ơn."
Minh Hoa Thường cười tủm tỉm nói: "Không cần cảm ơn."
Ngỗi Nghiêm Thanh chạy suốt một đường, thở hổn hển. Ông ta ôm bụng dưới, chống tay lên cây cột trên hành lang, nhìn thấy một thiếu niên kêu thảm chạy qua trước mặt ông ta, một thiếu nữ vung nắm đấm đuổi theo phía sau. Ngỗi Nghiêm Thanh thầm nghĩ, có thể là cảnh giới của ông ta quá thấp, không hiểu được sự siêu phàm thoát tục của thế gia?
Ngỗi Nghiêm Thanh cảm thán từ đáy lòng, Thôi thị Bác Lăng, quả nhiên không tầm thường. Con cháu trong nhà ai ai cũng... không đi theo lẽ thường.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lăng: Năng khiếu... lấy sức một người kéo cao huyết áp của tất cả đồng đội trong một giây.
#Gặp con rối kinh dị đừng sợ#
#Cho đồng đội của ta một đòn mạnh#
#Chỉ cần bọn họ bắt đầu tức giận thì sẽ không sợ hãi nữa#
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro