Song Bích

Chương 56

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Minh Hoa Chương đi rồi, hơi nóng trên mặt Minh Hoa Thường cũng giảm bớt nên nàng lại tiếp tục luyện bắn cung. Nàng có cảm giác, lần này Minh Hoa Chương bị gọi đi không phải vì chuyện gì tốt lành, nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng cứ làm vài chuyện thực tế đi thôi.

Minh Hoa Chương chỉ dạy vô cùng cẩn thận, không ngại phiền hà mà lặp lại rất nhiều lần, cho dù Minh Hoa Thường sớm nắng chiều mưa thì cũng có thể nhớ kỹ từng động tác. Nàng kéo cung bắn tên, độ chuẩn xác vững chắc tăng lên, cho dù vẫn không trúng hồng tâm nhưng ít ra mỗi mũi tên có thể trúng bia rồi.

Sọt mũi tên trống không, Minh Hoa Thường chầm chậm thở hắt ra rồi lấy khăn lau mồ hôi. Nhưng nàng luyện tập quá sức, cánh tay ban nãy kéo cung bây giờ đang rất nhức mỏi, ngón tay nàng cầm không chắc, cái khăn bị một cơn gió thổi bay.

Minh Hoa Thường lắp bắp kinh hãi, vội vã chạy theo cái khăn. Vừa khéo chiếc khăn ấy bị mắc lên một cành cây, Minh Hoa Thường kiễng chân lên nhưng có làm thế nào thì cũng không thể với tới được. Minh Hoa Thường đang định tìm Giang Lăng nhờ hỗ trợ, Tô Hành Chỉ bắn tên bên cạnh nhìn thấy bèn tới giúp nàng lấy khăn xuống.

Minh Hoa Thường bất ngờ vì nhìn thấy Tô Hành Chỉ, sợ run lên, ngọt ngào cười nói: “Đa tạ Thiên Sơn huynh.”

Mắt Minh Hoa Thường sáng như sao, nụ cười như ánh mặt trời rọi qua mây xé tan sương mù, chiếu thẳng vào lòng người. Tô Hành Chỉ nhìn thấy nụ cười này thì nét mặt bất giác thả lỏng, y trả khăn cho Minh Hoa Thường, xuất phát từ lễ nghĩa mà chào hỏi: “Song Bích cô nương tiến bộ rất nhanh, thật sự là đất thiêng sinh hiền tài, thông minh bẩm sinh.”

Lời này dùng để nói về Tô Vũ Tễ nghe còn được, Minh Hoa Thường thì lại không thể nhận nổi. Nàng cười nói: “Thiên Sơn huynh quá đề cao ta rồi. Là sư phụ dạy giỏi, đáng tiếc thay, ta quá ngốc nghếch, đến tận bây giờ cũng chưa học được.”

Tất nhiên là Tô Hành Chỉ phải khách sáo vài câu, nói vài câu thừa thãi như là Minh Hoa Thường đã làm rất tốt rồi, ông trời sẽ bù đắp cho người chăm chỉ. Minh Hoa Thường có ý tạo mối quan hệ tốt với Tô Hành Chỉ nên cũng nói thêm vài câu. Nàng cảm thấy ổn thoả rồi, đang tính quay trở về thì không hiểu sao nàng chợt thấy bầu không khí có phần hơi khác thường.

Minh Hoa Thường nương theo trực giác mà quay đầu lại, trông thấy một bóng dáng cao to đứng thẳng người dưới bóng cây đối diện, mấy họa tiết trên trang phục luyện công màu trắng làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn, gió thổi rừng cây lay động, bóng xanh lốm đốm chiếu trên người hắn, làm tôn lên làn da rất trắng của hắn.

Dù không thấy khuôn mặt, nhưng chỉ cần dựa vào vóc dáng, khí chất thôi là cũng đã đủ để đoán ra được đó là ai. Minh Hoa Thường mừng rõ, chẳng quan tâm tới việc mình đàn nói chuyện với Tô Hành Chỉ, vội vàng chạy tới phía đối diện: “A huynh, huynh đã về rồi!”

Minh Hoa Chương vừa tới đã trông thấy Minh Hoa Thường và Tô Hành Chỉ đứng chung, trò chuyện thân thiết, có vẻ như là vui vẻ lắm. Bước chân của Minh Hoa Chương dừng hẳn lại, cơn bực tức trong lòng chợt dâng lên, cơ thể hắn hơi khựng lại, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì lại thấy Minh Hoa Thường quay đầu sang, vừa thấy hắn là nàng đã tươi cười chạy tới đây ngay.

Cơn giận khó hiểu trong lòng Minh Hoa Chương giảm bớt, hắn đi ra khỏi bóng cây, giơ tay đón lấy Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường không để ý thấy sắc mặt của Minh Hoa Chương đã thay đổi, nàng rất hoạt bát, vừa thấy hắn là hỏi dồn dập: “A huynh, ban nãy huynh đã đi đâu vậy? Có ai gây khó dễ gì cho huynh không?”

Minh Hoa Thường một lòng hỏi han, nàng không hề nhận ra rằng, Minh Hoa Chương đang ngày càng dùng nhiều sức hơn để nắm tay nàng ngày càng chặt hơn, Minh Hoa Chương ngước mắt nhìn về phía sau, im lặng kéo nàng về phía mình: “Không sao. Chẳng phải đã bảo muội luyện bắn cung à, sao lại chạy lung tung thế này?”

“Muội không chạy lung tung.” Minh Hoa Thường như đứa trẻ gặp uất ức, lớn tiếng tố cáo: “Muội bắn xong rồi nhưng vẫn chưa chuẩn.”

“Về độ chính xác thì cứ luyện từ từ là được.” Con ngươi Minh Hoa Chương đen như mực, thản nhiên nói: “Vì sao bắn chưa chuẩn là đi tìm người khác?”

“Đâu có, muội nhặt khăn đó.” Minh Hoa Thường rút khăn tay trong ống tay áo ra, nói: “Lúc muội lau mồ hôi thì khăn tay bị thổi bay mất, là Thiên Sơn huynh lấy xuống giúp muội.”

Minh Hoa Chương thấy chữ “huynh” này nghe vô cùng chối tai, dù sao thì Minh Hoa Thường cứ suốt ngày ở bên cạnh gọi hắn là huynh, nghe mãi Minh Hoa Chương cũng quen. Hôm nay, khi nghe thấy nàng thốt ra chữ này, nhưng nàng lại dùng nó để gọi một nam tử khác, Minh Hoa Chương mới giật mình nhận ra, hóa ra, cái chức vị huynh trưởng này không chỉ thuộc về mỗi mình hắn.

Tuổi nàng còn nhỏ, lời nói lại còn ngọt, Tạ Tế Xuyên, Tô Hành Chỉ, có rất nhiều người có thể là huynh trưởng tốt của nàng.

Minh Hoa Chương càng kiềm chế thì sắc mặt lại càng lãnh đạm, hắn nói: “Thì ra là thế, vậy đúng thật là nên cảm tạ hắn. Ta và muội đi nói lời cảm tạ.”

Minh Hoa Thường sợ run lên: “Hả?”

Chỉ là việc nhỏ thôi mà, cần gióng trống khua chiêng như thế thật sao?

Minh Hoa Chương lại kiên trì đến mức khó hiểu trong chuyện này, nói: “Không thể thất lễ được, đi thôi.”

Minh Hoa Thường mơ hồ cảm thấy thái độ của Minh Hoa Chương rất lạ, nhưng nàng vẫn nhớ hắn là người có khí khái quân tử nhất, hình như là việc đặc biệt đi nói lời cảm tạ cũng là một chuyện hết sức bình thường. Minh Hoa Thường bị “thao túng tâm lý” đến mức hồ đồ rồi nên ngoan ngoãn đi gặp Tô Hành Chỉ theo Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương vẫn nắm cổ tay của nàng mà dắt nàng đi, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, quấn quanh cổ tay Minh Hoa Thường, đầu ngón tay như ngọc này mát lạnh mà lại có khí thế bá đạo, không cho phép người ta cự tuyệt.

Tô Hành Chỉ thấy Minh Hoa Chương đi tới, dù chưa nói câu nào hết nhưng y vẫn cảm nhận rõ được sự thù hằn trong hắn. Minh Hoa Chương dắt Minh Hoa Thường đến nơi cách Tô Hành Chỉ tầm ba bước chân, gật đầu nhẹ một cái với Tô Hành Chỉ: “Chuyện ban nãy, đa tạ Thiên Sơn huynh đã giúp đỡ nàng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái độ Minh Hoa Chương tự phụ mà xa cách, tuy ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sắc lạnh. Tô Hành Chỉ thấy rất lạ, bản thân y đâu có đắc tội gì với Minh Hoa Chương đâu, nếu như h nhớ không lầm, hình như là y và vị ám sát truyền kỳ trẻ tuổi tài cao này chưa từng va chạm mà nhỉ?

Tô Hành Chỉ nói: “Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới. Song Bích cô nương thông minh nỗ lực, bất kể là ai trông thấy cũng sẽ không đành lòng đứng nhìn.”

Minh Hoa Chương cười một cái thật nhẹ, quả đúng là quân tử cao thượng, ngọc thụ lâm phong [*], Minh Hoa Thường lại cảm thấy sức lực trên tay mình lại trở nên mạnh hơn. Minh Hoa Chương nói: “Là do ta thất trách, không bảo vệ nàng tốt, làm phiền Thiên Sơn huynh rồi. Đúng rồi, tướng quân có việc nói với huynh, lệnh ta gọi huynh tới.”

[*] Ngọc thụ lâm phong: Khí chất quân tử mạnh mẽ như tùng bách.

Tô Hành Chỉ kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra vẻ thù địch đầy khó hiểu mà Minh Hoa Chương dành cho y đến từ đâu. Y cũng có chút suy đoán về cảnh kịch hôm qua, Hàn Hiệt gọi Minh Hoa Chương rồi lại gọi y, nói vậy thì nhiệm vụ lần này sẽ chia cho cả hai nhóm làm à?

Tô Hành Chỉ chưa trải qua tình huống này bao giờ, dù ngoài miệng Hàn Hiệt nói dễ nghe đến thế nào chăng nữa, thì việc phái hai nhóm phụ trách cùng một lúc cho thấy, nếu không phải là không tin tưởng vào năng lực của tổ được giao nhiệm vụ, thì cũng là không tin tưởng vào sự trung thành của đối phương.

Khó trách Minh Hoa Chương lại nhắm vào y, Tô Hành Chỉ tự tìm ra được ngọn nguồn của sự việc, không hề so đo thái độ này của Minh Hoa Chương mà chỉ chắp tay rời đi.

Sau khi Tô Hành Chỉ đi xa, Minh Hoa Thường tiến tới bên cạnh bả vai Minh Hoa Chương, hỏi: “Nhị huynh, ban nãy Hàn tướng quân gọi huynh à?”

Minh Hoa Chương thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn đôi mắt trong sáng long lanh như nước của nàng, có sự tức giận đầy khó hiểu bùng lên trong lòng: “Ừ.”

Chuyện Minh Hoa Thường lo lắng đã trở thành sự thật, nàng vội ghé sát lại, hỏi: “Ngài ấy nói gì vậy ạ?”

Đôi mắt của nàng trắng đen rõ ràng, bên trong có phản chiếu hình ảnh hắn, như thể là trong thế giới của nàng chỉ có một mình hắn thôi vậy. Sự kích động đầy khó hiểu trong Minh Hoa Chương dần tan biến, không nhịn được mà giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, nói: “Một vài việc nhỏ, trong lòng ta tự biết rõ. Đi thu dọn hành lý đi, hôm nay chúng ta tới thành Trường An.”

Minh Hoa Thường mở to mắt, hiển nhiên là vô cùng bất ngờ, rồi rất nhanh sau đó là lại cảm thấy vui mừng: “Được. Muội cần chuẩn bị cái gì ạ?”

“Không cần chuẩn bị gì cả, mọi thứ đều đã có Huyền Kiêu Vệ sắp xếp, tới Trường An thì sẽ may riêng y phục, muội chỉ cần mang những thứ nhỏ muội cần dùng hằng ngày theo là được rồi.” Minh Hoa Chương nói qua rồi nhìn bên kia, cất giọng nói: “Nguy Nguyệt, Kim Ngưu, Thất Sát, các ngươi đi theo ta.”

Giang Lăng đang bắn cung, bỗng được biết rằng mình phải đi chấp hành nhiệm vụ, không cần lên lớp buổi chiều. Hắn ta giật mình, căm giận vỗ tay: “Nếu biết trước hôm nay không cần đi học thì ta đã chẳng làm bài tập hôm qua rồi. Haiz, tính sai rồi.”

Nhậm Dao lạnh lùng lườm Giang Lăng, “xùy” một tiếng rồi nói: “Tiền đồ.”

Tạ Tế Xuyên không để ý đến hai người đang đấu võ mồm kia, bắt đầu hỏi dồn dập: “Là nhiệm vụ gì? Phải đi vài ngày à? Phải làm cái gì thế?”

“Các ngươi về trước thay y phục bình thường, thu xếp hành lý, cụ thể thì sẽ nói trên đường đi.” Minh Hoa Chương nhìn lên trời rồi lại nói tiếp: “Một khắc [*] sau gặp ở chuồng ngựa.”

[*] 1 khắc tương đương 14-15 phút.

Trong căn cứ có ngựa đã được huấn luyện, nuôi một số lượng lớn ngựa tốt, khi bọn họ cần xuống núi làm nhiệm vụ là có ngay năm con ngựa như ý để mang đi. Y phục, lộ phí thì không cần phải chuẩn bị, hành lý thì thật sự là không có gì để thu dọn cả, chỉ mới qua một chén trà [*] thôi mà mọi người đã lục tục tới chỗ tập trung rồi.

[*] Một chén trà (hay “một tuần trà”) là thời gian để uống hết một chén trà, 1 chén trà rơi vào khoảng 10-15 phút.

Minh Hoa Chương thay một chiếc áo bào màu chàm cổ tròn vào, đeo thắt lưng da, tay cầm hoành đao, nhìn từ xa trông như bóng trăng chiếu trên mặt nước. Để thuận tiện cho việc hoạt động, Minh Hoa Thường thay y phục du mục, Giang Lăng, Tạ Tế Xuyên và Nhậm Dao cũng mặc trang phục tương tự.

Năm người gặp mặt, Minh Hoa Chương kiểm kê, chắc chắn không bỏ sót gì thì dẫn bọn họ xuống núi. Minh Hoa Chương lấy lệnh bài ra, thủ vệ thị vệ nhìn thấy hình chạm khắc trên lệnh bài thì chẳng hỏi câu nào, nói luôn: “Thả cầu treo, cho qua.”

Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nhảy lên yên ngựa, dẫn đầu đi qua cầu treo, vó ngựa chạy vào núi rừng rậm rạp.

Lúc lên núi Minh Hoa Thường thấy vô cùng đau khổ, nhưng hôm nay lại như dạo chơi ngoại thành, hoàn toàn không hề thấy căng thẳng khi phải làm nhiệm vụ. Nàng bình tĩnh lại mới phát hiện ra rằng, quả nhiên núi Chung Nam rất xinh đẹp, khó trách tại sao lại có rất nhiều ẩn sĩ, đạo trưởng tu hành ở đây, quả đúng là danh bất hư truyền.

Minh Hoa Thường, Nhậm Dao, Giang Lăng cãi nhau ầm ĩ ở phía trước, Tạ Tế Xuyên cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Minh Hoa Chương, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện bữa tiệc hôm qua là thật.” Minh Hoa Chương nói: “Ta không chắc người kia có phải là tên Trương Tam hay không, nhưng hắn ta đã chết, bức tranh cũng đã thất lạc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tính toán thời gian mới thấy, có lẽ vụ giết người trong bữa tiệc xảy ra cách đây không lâu, Hàn Hiệt không chắc hung thủ là ai nên mới mang lên lớp học tiếp thu ý kiến chung. Kết quả thì đúng thật là ông ta đã tìm đúng rồi, hôm qua, sau khi tan học, Hàn Hiệt lập tức sai người đi truy lùng tung tích Trương Tam, nhưng lại chậm một bước, Trương Tam đã chết, bức tranh trong quải trượng đã mất tích.

Tạ Tế Xuyên hỏi: “Trong bức tranh vẽ cái gì vậy?”

“Bản vẽ cung Đại Minh.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày, nhìn Minh Hoa Chương, cười như không cười: “Thật à?”

“Đã là lúc nào rồi, làm gì còn ai có tâm tư nói đùa nữa.” Minh Hoa Chương ngồi thẳng người trên lưng ngựa như cây ngọc, dùng vỏ đao gạt cành cây cản đường ra, thản nhiên nói: “Xem ra là vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định, muốn ngăn cản việc dời đô.”

Tạ Tế Xuyên cười nhẹ, giọng nói lạnh nhạt, gần như là tuyệt tình: “Nhà bình thường còn đánh nhau thừa sống thiếu chết, cá chết lưới rách vì gia sản, huống hồ chi đây còn là thiên thu vạn tái, vương quyền phú quý [*]. Nếu như Trương Tam thật sự là người của bọn họ thì bức vẽ này không dễ tìm đâu.”

[*] Thiên thu vạn tái, vương quyền phú quý: Phú quyền vương quyền nghìn đời.

Sợ là có mạng tìm, mất mạng cầm.

Minh Hoa Chương nhìn qua Minh Hoa Thường đang đuổi bắt đùa giỡn ở phía trước, giọng nói lạnh nhạt: “Ta biết rõ. Nhưng mà những chuyện này cũng phải có người đi làm.”

“Vậy cũng không nên là ngươi.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nếu bọn họ đã ra tay thành công, chắc hẳn là tiếp sau đó sẽ có rất nhiều sát thủ tới Trường An tìm kiếm bức vẽ này, có thể nói rằng, người nào tìm thấy bức vẽ này thì người đó chính là kẻ xui xẻo. Mùa thu năm nay ngươi phải tham gia khoa cử rồi, cần gì phải bất chấp mạo hiểm lần này?”

“Nếu như không thấy bản vẽ, khoa cử còn có ích gì nữa? Nữ hoàng hạ lệnh dời đô về Trường An, cuối cùng lại không làm được, điều này như giáng một đòn cực mạnh vào danh vọng của Thái tử. Đến lúc đó, cho dù Nữ hoàng không đổi ý thì Tiết Độ Sứ các nơi, các nước chư hầu sẽ nhìn Thái tử bằng ánh mắt thế nào đây? Sao bọn họ còn dám tin rằng Nữ hoàng muốn truyền ngôi vị lại cho Lý gia?”

Giọng điệu của Minh Hoa Chương nghe rất bình tĩnh, hai con ngươi giống như ngọc đen ngâm trong nước đá, có gợn sóng âm u lướt qua: “Không ai biết chắc được lòng người, nước có hai chủ mới là họa của Đại Đường, họa của muôn dân trăm họ. Nếu như có thể lập lại trật tự, cho tất cả trở về quỹ đạo, thì một mình ta bỏ mạng có là gì?”

Tạ Tế Xuyên thở dài, nói: “Ta thật sự nghi ngờ là do ngươi đọc sách thánh hiền từ nhỏ tới lớn, đến nỗi ngu xuẩn luôn rồi, còn sống thì đều có thể thực hiện được mọi thứ mà. Ngươi đã nghĩ thông suốt thật rồi ư?”

“Vì nước nhà, dù có chết vẫn vẻ vang.”

“Được rồi.” Tạ Tế Xuyên vỗ vào bả vai Minh Hoa Chương, nói: “Xem như ta xui xẻo, quen biết ngươi từ sớm. Ta đây cũng chỉ đành liều mạng cùng quân tử.”

Đi ra khỏi núi Chung Nam, đi thêm sáu mươi dặm về phía Bắc là đến Trường An. Rất nhanh sau đó, Minh Hoa Thường cưỡi ngựa dừng trước cổng thành, ngẩng đầu kinh sợ nhìn thủ phủ bỗng mọc lên từ mặt đất: “Nơi này là Trường An?”

Minh Hoa Thường biết cưỡi ngựa một chút nhưng không biết nhiều lắm, Minh Hoa Chương đi chậm rãi cùng nàng, chờ tới lúc tới Minh Đức Môn thì đã đến lúc chiều tà.

Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng, Nhậm Dao đã vào thành từ lâu, Minh Hoa Chương bị nàng kéo tụt lại phía sau, nhưng trông hắn vẫn chẳng hề mất kiên nhẫn. Một tay hắn ghì chặt dây cương, dịu dàng nói: “Đúng vậy, nơi này là Trường An. Đi thôi, trước tiên vào thành ăn gì đó đã.”

Minh Hoa Thường đã đi lại cả ngày trời, thân thể đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng đôi mắt vẫn trong veo. Nàng hưng phấn gật đầu, đang lâm vào thế khó vì chưa biết xuống ngựa thế nào, Minh Hoa Chương đã vươn tay tới.

Bàn tay hắn hẹp mà gầy, ngón tay cân xứng thon dài, vết chai trên lòng bàn tay chẳng hề làm mất đi vẻ đẹp của đôi tay này, vẫn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Lòng bàn tay Minh Hoa Thường bị dây cương ma sát đến nỗi đỏ bừng, nàng cẩn thận đặt tay mình vào bàn tay hắn, thật ra bàn tay trông gầy gò này lại chứa đựng một sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của nó, Minh Hoa Chương nửa đỡ nửa ôm mà đưa nàng xuống ngựa.

Trước khi đi, Minh Hoa Chương cầm năm phần hộ thiếp [*], cam đoan giống như thật. Sau khi thủ vệ cổng thành kiểm tra, không thấy vấn đề gì thì vẫy tay cho đi.

[*] Hộ thiếp: giống như sổ hộ khẩu.

Minh Hoa Thường dắt ngựa, đi qua cổng thành cao lớn mà vào Trường An nổi danh thiên hạ. Nàng thấy con phố Chu Tước rộng lớn có mặt đường thẳng băng, mười cỗ xe ngựa chạy song song cũng có thể chứa được, khu phố mua bán trông rất rộng rãi và ngay ngắn, các gian hàng chi chít nhau như sao trời, khác hoàn toàn so với bầu không khí ở Lạc Dương, chỉ thấy nhìn mãi cũng không hết: “Nhị huynh, Trường An thật lớn.”

Minh Hoa Chương nhìn cố đô chính thức của đế quốc, nơi mình xa cách đã lâu, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đúng vậy.”

Trường An, cuối cùng thì hắn cũng đã quay trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0