Song Bích

Chương 68

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Không ai ngờ rằng bỗng nhiên lại có người vào trong đấy, còn tới thẳng chỗ bọn họ đang ẩn náu nữa. Minh Hoa Chương không kịp suy nghĩ gì nữa, hắn ôm Minh Hoa Thường trốn vào góc vách tường và giá gỗ ngay lập tức, một tay hắn chống lên tường, tay kia đặt lên con dao găm.

Một hình tam giác được tạo thành ngay phía sau giá gỗ, vừa hay chặn ánh sáng và tầm nhìn từ bên ngoài. Hai nữ tử không hay biết rằng bên trong có người nên vẫn nói chuyện với nhau.

Một nữ tử trong đó tiến vào trong gian phòng ngăn nhỏ để tìm đồ, trong đây ánh sáng lờ mờ nên cũng không thấy rõ đường, nàng ta đi lại rất khó khăn, phàn nàn: “Sao bên trong lại chất nhiều đồ đạc như vậy? Chẳng thấy gì cả, ngươi mau đi lấy nến tới đây đi.”

Minh Hoa Chương căng thẳng, nếu như cầm nến thì chắc chắn là bọn họ sẽ bị bại lộ. May mắn that, cô nương khác chẳng muốn làm gì, nói: “Lấy xúc xắc thôi mà, ngươi kiểm tra thử trên kệ xem, tìm thấy rồi lấy ra là được. Giang thế tử còn đang chờ ở dưới lầu đấy.”

Nữ tử mắng hai câu “tiện nhân lười biếng”, nhưng mà cũng hết cách, chỉ đành tìm kiếm bằng tay. Nàng ta tìm thấy kệ gỗ rồi lục lọi trên đó.

Thanh âm gần trong gang tấc, Minh Hoa Thường có thể nghe thấy tiếng nói thầm, tiếng làu bàu của nữ tử. Nữ tử dần tìm tới chỗ bọn họ, Minh Hoa Thường sợ Minh Hoa Chương bị nhìn thấy nên túm chặt cánh tay hắn rồi kéo hắn vào sâu bên trong.

Nhưng mà nàng đã tựa sát vào vách tường rồi, dù có thu nhỏ bản thân mình hơn nữa thì không gian này cũng có hạn. Bị nàng kéo một cái, gần như là Minh Hoa Chương đã dán sát vào người nàng rồi, Minh Hoa Chương cũng không ngờ được, hắn cứ thế cúi đầu nhìn Minh Hoa Thường.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau. Minh Hoa Thường ngẩng đầu nhìn vào mắt Minh Hoa Chương, rõ ràng là họ đang ở trong tình thế căng thẳng thế này cơ mà, nhưng, chỉ trong nháy mắt ấy, tất cả mọi âm thanh như đã tan biến hết đi, thế giới như đã cách nàng rất xa. Tiếng nữ tử tìm kiếm, tiếng ồn ào bên ngoài như bị một bức bình phong vô hình nào đó ngăn cách lại, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Minh Hoa Chương.

Hắn hóa trang, chỉ có đôi mắt là không thay đổi. Đôi mắt của hắn hơi xếch lên, khí thế có phần khiến người khác cảm thấy áp lực, nhưng con ngươi vừa đen vừa tròn và sáng rực tựa như ngôi sao, dù có nằm trên gương mặt bình thường thì vẫn không thể làm tổn hại khí chất thanh cao như trúc, lẫm liệt như tùng nơi hắn.

Trên sách tả con mắt sáng như đuốc, chiếu sáng xung quanh, Minh Hoa Thường từng cảm thấy phóng đại, nhưng ngay trong thời khắc này, nàng bỗng phát hiện ra rằng, hóa ra, trên đời này có người có đôi có thể soi sáng thật.

Mấy hạt bụi li ti chầm chậm bay trong cột sáng phía sau bọn họ, dưới thứ ánh sáng yếu ớt này, bóng tối như đã trôi đi, Minh Hoa Thường có thể nghe thấy rõ nhịp tim của chính mình, thịch thịch thịch, nhịp sau lại càng dồn dập hơn nhịp trước.

Dường như, không chỉ có mỗi tim nàng đập nhanh như thế.

Minh Hoa Thường không biết là đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một khắc, cũng có thể chỉ là một cái nháy mắt thôi. Nàng ngơ ngác, quên luôn cả việc phải phản ứng, nàng cho rằng Minh Hoa Chương sẽ rời mắt đi trước, nhưng chẳng ai trong họ nhúc nhích.

Một tiếng nảy rất nhẹ chợt vang lên, Minh Hoa Thường tỉnh khỏi dòng suy nghĩ không chân thật ấy, nhận ra tình hình đã trở nên phiền toái hơn cả khi trước. Nữ tử tìm thấy cốc xúc xắc nhưng lại bất cẩn làm rơi xúc xắc bên trong ra. Xúc xắc lăn lạch cạch vài vòng, vừa hay rơi bên cạnh họ.

Nữ tử rủa thầm một tiếng, nương theo giá gỗ mà tìm đến đây: “Còn một viên nữa, rơi đâu mất rồi?”

Minh Hoa Thường tuyệt vọng tựa sát vào tường, sắc mặt Minh Hoa Chương lạnh như tuyết, như đang kìm nén gì đó, chuyển tầm mắt sang nơi khác, ngón tay đặt lên chuôi dao.

Suýt chút nữa Minh Hoa Chương đã ra tay, bỗng nhiên, tiếng chạy dồn dập vọng vào từ bên ngoài, có một nữ tử chạy nhanh tới, thấy cảnh tượng bên trong thì lạnh lùng nói: “Khoan đã!”

Hai nữ tử thanh lâu trong phòng đều giật mình, họ cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người vừa tới đây. Nhậm Dao lấy lại bình tĩnh, giả vờ ra vẻ tùy ý mà nói: “Bảo các ngươi lấy xúc xắc mà, sao lề mề thế? Thế tử cũng mất hết kiên nhẫn rồi.”

Hai nữ tử nghe xong thì căng thẳng, vội nịnh nọt nàng ấy. Nhậm Dao vênh mặt “hừ” một tiếng, xua tay rồi nói: “Thế tử muốn xem múa, còn thiếu hai ngươi đó, các ngươi xuống cả đi. Xúc xắc ở chỗ nào, ta lấy cho.”

Hai người nghe xong thì đâu còn có tâm tư tìm xúc xắc, vội đưa cốc xúc xắc cho Nhậm Dao, hành lễ xong thì vội chạy xuống tầng. Nhậm Dao đứng ở cửa, nhìn theo các nàng, sau khi họ đã xuống tầng thì nàng ấy mới chầm chậm đi vào gian phòng ngăn nhỏ.

Luyện tập nhìn trong bóng tối là kiến thức tập võ cơ bản, nàng ấy nhìn thấy góc chết sau giá gỗ rất thích hợp để ẩn náu. Nàng ấy chậm rãi đi tới, tìm kiếm xúc xắc rơi trên mặt đất, lúc đi tới bên cạnh giá gỗ, bỗng có một bàn tay thò ra từ phía sau rồi đặt một viên xúc xắc lên giá gỗ.

Thấy cảnh này, có thể nói là đã gặp quỷ rồi, Nhậm Dao lặng yên cầm lấy xúc xắc rồi quay người đi ra, như thể là không trông thấy gì cả. Trước khi đi, nàng ấy còn cố ý giúp bọn họ đóng cửa lại.

Minh Hoa Thường: “…”

Bả vai Minh Hoa Chương từ từ thả lỏng ra, hắn cất dao vào vỏ rồi nhìn Minh Hoa Thường, hạ giọng xuống thật nhỏ rồi nói: “Đi thôi.”

Bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhận ra là hai người họ vẫn còn đang áp sát vào nhau, nàng cuống quýt buông tay ra rồi không dám nhìn hắn nữa, gật đầu lung tung.

Có vài việc, một khi đã trải qua tình cảnh đặc biệt thì không khí cũng sẽ thay đổi theo. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, bọn họ không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ đành chờ đợi ở trong gian phòng này.

Có một sự im lặng lan tràn khắp trong bóng tối, rõ ràng là tình cảnh bây giờ giống hệt như lúc ban nãy, nhưng lần này, chẳng ai có tâm tình bàn bạc về tình tiết vụ án. Hai người im lặng, cuối cùng, khi Minh Hoa Chương chắc chắn rằng bên ngoài không có ai, hắn tránh đường và bình tĩnh ngoảnh mặt đi: “Không có ai nữa, muội đi trước đi.”

“Vâng.” Minh Hoa Thường cũng xoay người đi, trước khi đi, nàng nói: “Huynh cẩn thận.”

Sau khi rời khỏi đây, Minh Hoa Thường mới nhận ra rằng, nàng quên gọi hắn là huynh trưởng mất rồi.

Giang Lăng nhìn thấy Minh Hoa Thường đi ra thì nước mắt sắp rơi xuống luôn rồi. Hắn ta nhìn Minh Hoa Thường chằm chắm, ánh mắt đầy mong chờ, nhưng lòng dạ Minh Hoa Thường lại “sắt đá” lắm, nàng ghé vào tai hắn ta mà nhỏ giọng nói: “Tiếp tục mua vui, chơi bời náo nhiệt vào. Ta còn có việc phải đi thăm dò, nhờ ngươi níu giữ sự chú ý của mọi người.”

Giang Lăng nghe vậy thì trước mắt hắn ta chỉ còn là một màu đen.

Hắn ta đã đoán trước được rồi, sau nhiệm vụ lần này, chẳng mấy chốc, hắn ta sẽ “được” nổi danh khắp Trường An. Hy vọng cha hắn ta đủ khỏe, không tức chết bởi hắn ta.

Vẻ mặt Giang Lăng buồn rười rượi, hắn ta lại tiếp tục “hưởng lạc”, tiếng đổ xúc xắc và tiếng đàn sáo trộn lẫn vào nhau. Dù có là ai đi chăng nữa, thì khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sẽ cảm thán một câu “Quả đúng là ăn chơi đàng điếm, dâm loạn phóng túng”. Minh Hoa Thường xem đánh bạc bên cạnh Giang Lăng một chút rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Nàng tìm người nói chuyện phiếm trên hành lang cốt chỉ để kiếm tìm manh mối.

Dựa vào sự sắp xếp của Minh Hoa Chương, đối tượng tiếp theo mà bọn họ phải tập trung điều tra là Ngọc Quỳnh và tú bà, nhất là phải chú ý thời gian và lộ trình của hai người bọn họ.

Giang Lăng đổ xúc xắc tới nỗi khàn cả họng, mắt nổi đom đóm, tới giờ cơm tối, hắn ta ngông cuồng bảo người mang đồ ăn vào trong phòng hắn ta, đến khi cửa đã đóng lại, Giang Lăng ngã thẳng xuống đất.

Giang Lăng nhìn căn phòng sạch sẽ, yên tĩnh trước mặt, bây giờ hắn ta không cần phải ngửi mùi son phấn nồng nặc, không cần lo lắng sẽ bị nữ nhân mặc y phục không chỉnh tề sàm sỡ nữa, nhưng hắn ta chỉ dám lặng lẽ nghẹn ngào thôi.

Thiên Cung cũng chỉ đến vậy thôi. Sau lần làm nhiệm vụ này, Giang Lăng đã mang một nỗi niềm oán hận sâu sắc với thanh lâu, hắn ta thật sự không thể nào hiểu nổi, vì sao lại có người lưu luyến đến nỗi quên lối về ở thanh lâu, thậm chí là còn ở lại hai, ba tháng nữa chứ. Hắn ta thật sự không hiểu nổi.

Đến bây giờ thì chỉ mới trôi qua một ngày thôi, nhưng mà hắn ta nhớ núi Chung Nam lắm rồi. Hắn ta tình nguyện quay trở về để chạy bộ, chứ hắn ta không muốn phải chịu tội ở cái nơi quỷ quái này đâu.

Nhậm Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy uống liền tù tì hai cốc nước lớn rồi mới có sức hỏi Minh Hoa Thường: “Các ngươi không bị phát hiện ra chứ? Ta cứ nghĩ các ngươi đã ra ngoài rồi, không để ý thấy họ lên lầu hai, lúc thấy, suýt chút nữa ta đã bị dọa chết rồi.”

Minh Hoa Thường hơi ngẩn người ra, hoàn hồn lại rồi mới nói: “Hữu kinh vô hiểm [*], không có việc gì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[*] Hữu kinh vô hiểm: Có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Dao thở phào một hơi, hơi buồn bực: “Cuối cùng là các ngươi đã phát hiện ra cái gì vậy? Tạ Tế Xuyên đã ra lâu rồi, ta cứ nghĩ các ngươi cũng rời đi rồi, ai ngờ các ngươi vẫn còn ở trong đó. Trong căn phòng tối om ấy, rốt cuộc là có gì đáng để nhìn mà các ngươi nán lại lâu vậy?”

Minh Hoa Thường nhớ lại chuyện xảy ra buổi chiều thì tai chỉ muốn bốc cháy thôi. Nàng cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Không có gì, chúng ta bàn bạc về tình tiết vụ án thôi, không để ý nên nói hơi nhiều.”

Cửa sổ vang lên một tiếng rất nhẹ, một người cao gầy đẩy cửa sổ ra, nhân lúc có gió đêm, có người nhảy xuống. Nhậm Dao nhìn thấy Minh Hoa Chương thì nói: “Vừa hay ngươi cũng tới rồi. Mau nói với chúng ta đi, buổi chiều ngươi và Minh Hoa Thường đã nói chuyện gì vậy? Đến cả thời gian cũng quên mất luôn, suýt chút nữa còn bị người ta bắt được nữa chứ.”

Minh Hoa Thường không ngờ quả báo lại tới nhanh đến vậy, nàng rất lúng túng, vội kéo tay áo Nhậm Dao: “Nhậm tỷ tỷ, không có gì đâu.”

Nhậm Dao hết nhìn Minh Hoa Chương rồi lại nhìn Minh Hoa Thường, theo bản năng, nàng ấy phát hiện ra có điều gì đó bất thường: “Hai người các ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy? Chẳng lẽ, những lời riêng tư đó chỉ có huynh muội các ngươi nghe được thôi, còn chúng ta thì không thể nghe à?”

Tạ Tế Xuyên cũng nhảy vào từ phía sau, nghe vậy thì hỏi: “Lời riêng tư gì?”

Tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn, Minh Hoa Chương bình tĩnh lên tiếng, thanh âm như ngọc, nghe vô cùng quyền lực: “Nhị nương nói với ta là có điểm đáng ngờ ở Ngọc Quỳnh, trách ta sơ sẩy, không để ý động tĩnh bên ngoài. Hôm nay đa tạ các ngươi đã giúp ta giải vây, là đội trưởng ta sơ suất.”

Tất nhiên là Nhậm Dao không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này rồi, nàng ấy xua xua tay, nói: “Tiện tay mà thôi. Ngươi cũng đừng căng thẳng quá, chuyện gì cũng ôm vào mình, chúng ta là một đội mà, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm.”

Giang Lăng khẽ làu bàu: “Ngươi không nói vậy với ta.”

Nhậm Dao đằng đằng sát khí, nàng ấy lườm hắn ta: “Câm miệng.”

Có Giang Lăng và Nhậm Dao nói chêm vào để chọc cười, chủ đề ấy như đã bị bỏ qua. Minh Hoa Thường ngồi bên bàn, nàng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng còn chưa thả lỏng hoàn toàn, thì bỗng cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh nàng, một mùi hương tùng mát lạnh bao trùm lấy nàng.

Lưng Minh Hoa Thường cứng đờ, cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn. Giọng nói của Minh Hoa Chương nghe rất tỉnh táo, không có chút tình cảm dư thừa nào, thản nhiên nói: “Nói chuyện chính đi. Trong buổi chiều hôm nay, các ngươi đã phát hiện ra được cái gì?”

Giang Lăng không phục, hắn ta hừ hừ: “Ta bị mấy nữ nhân sặc mùi son phấn bao vây cả buổi trưa, chẳng phát hiện được gì hết.”

Nhậm Dao cũng lắc đầu, nàng ấy chỉ đối phó với mấy người tú bà thôi mà cũng đã cạn kiệt sức lực rồi, thật sự là không còn thừa tinh lực để đi tìm kiếm manh mối. Minh Hoa Chương biết rõ chuyện này, Nhậm Dao và Giang Lăng chịu trách nhiệm yểm hộ, chủ yếu là hắn muốn nghe được chứng cứ của Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường.

Chốc lát, cả căn phòng yên tĩnh, Minh Hoa Chương nói: “Nhị nương, muội nói trước đi.”

Tạ Tế Xuyên nhìn sang, giống như cười mà không phải cười, hỏi hắn: “Tại sao lại gọi là Nhị nương rồi? Không gọi Thường Thường nữa à?”

Minh Hoa Thường cực kỳ xấu hổ, không biết nên đùa giỡn hay là nên giải thích. Minh Hoa Chương lạnh lùng dành cái lườm như muốn “róc xương lóc thịt” cho Tạ Tế Xuyên, nói: “Ngươi quá lời rồi đấy. Nếu ngươi không ngồi yên được, vậy thì ngươi nói đi.”

Tạ Tế Xuyên nhún vai, chậm rãi nói: “Ta điều tra hành tung của tú bà đêm hôm trước. Ngày đó Sơn Trà muốn hiến vũ, chuyện này đã được quyết định từ lâu rồi, tú bà đã đi hò hét giới thiệu ở phường Bình Khang từ trước, cũng hẹn rất nhiều khách quen tới cổ vũ. Khoảng giờ Tuất, đám khách quen lần lượt có mặt, Thiên Hương các phải đón khách, sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị đồ ăn, người nào cũng bận rộn, chẳng có sức lực đâu để mà quan tâm đến người khác. Trong đó, tú bà vẫn luôn chiêu đãi khách, trông có vẻ là người bận rộn nhất, nhưng ta đã cẩn thận điều tra thời gian của từng người, lại hỏi thăm xem hôm đó bọn họ đã gặp tú bà lần nào hay chưa. Ta có vẽ lại một cái sơ đồ, tính toán sơ qua những nơi mà tú bà đã đi qua, trong đó, có khoảng một khắc mà không có ai thấy tú bà.”

Minh Hoa Chương hỏi: “Là lúc nào?”

“Giờ Tuất hai khắc đến giữa canh ba.” Tạ Tế Xuyên nói: “Lúc này Sơn Trà đã đáp đất, ban đầu lụa đỏ rơi trên vũ đài, tú bà đã bảo nha hoàn cất dải lụa đi vì để tránh cho người khác vấp vào.”

Không hổ danh là thiên tài đã thành danh từ nhỏ, các mốc thời gian mà Tạ Tế Xuyên nêu ra hết sức rõ ràng, đâu ra đấy, đến cả người chẳng có kiên nhẫn nghe mấy con số như Giang Lăng cũng hiểu được. Tạ Tế Xuyên nói xong thì bình tĩnh nói ra kết luận của mình: “Khuya hôm trước, tú bà bỏ thêm Điệp mộng tán vào rượu rồi đưa cho Trương Tử Vân, có động cơ giết người; bà ta cố ý cất dải lụa đi, cũng biết dải lụa được cất ở chỗ nào, có cơ hội giở trò với dải lụa; bà ta lấy danh nghĩa tiếp khách khứa để đi lại xung quanh, có thời gian tới phía Đông của lầu hai; gian phòng ngăn nhỏ thì cũng là do bà ta chủ động tu sửa lại, chắc chắn bà ta biết rõ sự tồn tại của lối đi bí mật, có điều kiện để tạo ra toàn bộ kế hoạch giết người. Tú bà thỏa mãn tất cả điều kiện trên, hung thủ chính là bà ta.”

Minh Hoa Chương thản nhiên gật đầu, nhìn Minh Hoa Thường: “Muội thấy thế nào?”

Minh Hoa Thường thở ra một hơi, trầm giọng nói: “So với Tạ huynh, muội không có nhiều chứng cứ như vậy, nhưng mà muội vẫn cảm thấy là Ngọc Quỳnh.”

Sau khi Tạ Tế Xuyên nói xong thì nhìn chằm chằm Minh Hoa Thường với ánh mắt sáng rực. Những lời mà nàng nói ở Phong Tình Tư Uyển đã khiến Tạ Tế Xuyên nếm trải cảm giác “nghẹn họng không nói nên lời” lần đầu tiên trong đời. Người càng thông minh thì lại càng không chấp nhận được rằng bản thân mình đã phạm sai lầm, Minh Hoa Thường nói hắn ta tiên nhập vi chủ [*], tìm bằng chứng dựa vào quan điểm, vậy thì hắn ta sẽ mang ra thật nhiều bằng chứng ra để chứng minh rằng hắn ta đúng.

[*] Tiên nhập vi chú: Ý nói bảo thủ với suy nghĩ của mình.

Hắn ta chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, chờ Minh Hoa Thường phản bác, kết quả là lại nghe thấy lời trình bày sơ sài như thế này. Tất nhiên là Tạ Tế Xuyên không đồng tình rồi, hắn ta nói: “Muội và Cảnh Chiêm lề mề trong căn phòng tối om đó lâu như thế, vậy mà chỉ được thế này thôi à?”

“Đúng vậy.” Nhậm Dao cũng nói: “Thật ra, mới đầu ta cũng thấy Ngọc Quỳnh bất thường, nhưng rõ ràng là Ngọc Quỳnh đã bị gọi vào bao sương nằm ở phía Tây rồi, chúng ta cũng từng thử, dù nàng ta có mọc cánh thì cũng chẳng thể đến bao sương phía Đông từ cái bao sương phía Tây đâu. Căn cứ vào những chứng cứ đã có được, khả năng là tú bà cao hơn.”

Sao Minh Hoa Thường lại không biết cơ chứ? Nàng như đang sửa lại một vòng tròn phức tạp, phía trước đã thông suốt rồi, phía sau cũng đã thông, chỉ vướng một nút thắt ở giữa, mặc cho nàng có dùng cách đi chăng nữa, nàng vẫn không thể gỡ bỏ nó ra được.

Minh Hoa Thường trầm mặc, Tạ Tế Xuyên thất vọng, hỏi Minh Hoa Chương: “Ngươi đo đạc thế nào rồi?”

“Nếu chỉ nói về kích thước đo đạc được thì eo tú bà nhỏ hơn cửa sổ thông gió một chút.” Minh Hoa Chương nói: “Nhưng người không phải là đồ vật, cụ thể có thể bò qua được hay không thì vẫn cần phải thí nghiệm thực tế.”

Tạ Tế Xuyên nói: “Vậy thì không thành vấn đề. Trời đã tối rồi, ngày hôm sau sẽ tới ngay ấy mà. Chẳng có thời gian chậm trễ nữa đâu, thẩm vấn tú bà đi, có phải hay không thì chỉ cần hỏi một lần thôi là biết ngay.”

Bất thình lình, Minh Hoa Thường hỏi rằng: “Nếu như sai thì sao ạ?”

Một khi bắt tú bà đi thẩm vấn, thân phận của bọn họ sẽ bại lộ. Đúng thì tất nhiên là mọi người đều vui, vấn đề là, nếu sai thì sao?

Mũi tên đã bắn đi thì không thể thu về được, dù phạm nhân cứ kiên quyết không chịu thừa nhận nhưng lại chẳng thể thả người đó ra được, thế nên chỉ có thể giết chết mà thôi.

“Nếu như sai…” Giọng của Tạ Tế Xuyên rõ ràng và kiên định, hắn ta nói một cách chậm rãi, sự bình tĩnh trong ấy khiến người ta phải sợ hãi: “Dù có sai thì bà ta cũng đã hại nhiều nữ tử như thế rồi, chẳng oan đâu. Ta đã xem sổ sách của Thiên Hương các bọn họ rồi, trong đó có rất nhiều nguồn tiền không rõ. Muội không biết hòm thuốc trong phòng câm nô được dùng để đối phó với nữ tử thanh lâu phải không?”

Minh Hoa Thường yên lặng cả một hồi lâu, nàng đã tận mắt thấy hòm thuốc nặng trịch dưới giường câm nô, chính tai nghe nha hoàn kể bạn nàng ta chết như thế nào, nàng biết Tạ Tế Xuyên nói đúng, loại người như tú bà, có chết thì cũng chẳng có gì đáng để tiếc cả. Nhưng mà, có thể kết án người ta chỉ bằng một câu “Chẳng sao cả” thật ư?

Minh Hoa Thường bất giác bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay, ngay lúc nàng đang tự hỏi, không biết có phải là mình đã quá cứng nhắc rồi hay không, thì cổ tay bỗng trở nên man mát. Minh Hoa Chương cầm tay của nàng, mở ngón tay của nàng ra, từ từ xoa lòng bàn tay nàng, hắn nói: “Suy nghĩ từ từ thôi, đừng làm khó bản thân.”

Lời hắn nói như có ma lực, nhanh chóng làm lòng Minh Hoa Thường bình tĩnh lại. Nàng ngước mắt lên, nhưng vẫn nói: “Muội phản đối. Hiện trường vắng lặng, kín kẽ đã nói cho muội biết rằng, kẻ đó không phải là tú bà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Tế Xuyên không thuận theo lời nàng nói, không chịu buông tha: “Chứng cứ đâu?”

“Không có chứng cứ, chỉ dựa vào trực giác.” Minh Hoa Thường không tránh không né, nàng nhìn lại hắn ta, nói: “Phi Hồng sơn trang, đại trạch Ngỗi gia, lúc suy đoán hung thủ là ai, muội đều dựa vào trực giác này.”

Nhậm Dao và Giang Lăng nhìn nhau, một Tạ Tế Xuyên kỳ tài ngút trời, từng thấy là sẽ không bao giờ quên; một Minh Hoa Thường chưa bao giờ thất bại trong việc phá án. Trong đội có hai người họ, quả thật là như hổ thêm cánh, nhưng mà, nếu hai người này bất đồng ý kiến thì sao?

Hai người đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường nhau, nên nghe ai đây?

Giang Lăng chớp mắt ra hiệu, Nhậm Dao nhún vai, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Minh Hoa Chương.

Thật ra, Nhậm Dao cũng phân vân lắm, lúc nàng ấy nghe Tạ Tế Xuyên suy luận thì cảm thấy rất có lý, nghe Minh Hoa Thường chất vấn thì cũng hiểu được nên đã phải suy nghĩ lại.

Nàng ấy quen biết Minh Hoa Thường lâu rồi, hiểu rất rõ Minh Hoa Thường có con mắt nhìn người tài tình thế nào. Nếu Minh Hoa Thường đã nói không đúng, vậy không chừng là họ đã suy luận sai ở chỗ nào thật rồi.

Nhậm Dao không thể đưa ra phán đoán, nàng ấy lựa chọn nghe theo Minh Hoa Chương.

Có thể đây chính là nguyên nhân mà Hàn Hiệt cử Minh Hoa Chương cùng đi.

Với Nhậm Dao mà nói, thừa nhận một nam lang mạnh mẽ hơn nàng ấy còn khó hơn cả việc giết nàng ấy, nhưng Minh Hoa Chương là người đầu tiên.

Nhậm Dao cũng không biết phải nói thế nào nữa, có thể là vì mỗi lần gặp nguy hiểm, Minh Hoa Chương đều có thể bình tĩnh đối phó kịp lúc; có thể là vì Minh Hoa Chương nổi danh ngọc lang Thần Đô, được nhiều nữ tử theo đuổi, nhưng lần nào xảy ra chuyện ngoài ý thì hắn cũng sẽ thành khẩn nhận lỗi lầm, dù rằng lỗi ấy không phải là do hắn.

Những chi tiết này cứ tích lũy từng chút, từng chút một rồi hoá thành lòng tin lúc nào không hay. Cảm giác của Nhậm Dao dành cho Minh Hoa Chương là vậy, nếu Tạ Tế Xuyên nói thì nàng ấy sẽ phân vân, nhưng nếu người nói là Minh Hoa Chương, Nhậm Dao sẽ không phản đối gì cả, sẽ một mực nghe theo.

Giang Lăng nhìn hai bên một chút, nghiêm túc đề xuất: “Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”

Trời xanh chứng giám, hắn ta ăn không ngon ngủ không yên một ngày một đêm rồi. Đáng tiếc thay, chỉ có mỗi mình hắn ta quan tâm đến những nhu cầu này, những người còn lại vẫn không nhúc nhích, cuối cùng, vẫn là nhờ có Minh Hoa Chương lên tiếng: “Đúng vậy, ăn cơm trước đi. Vừa hay ta cũng cần suy nghĩ thêm một chút.”

Bữa cơm này cực kỳ im lặng, Minh Hoa Thường buông bát xuống đầu tiên, nói: “Mọi người ăn đi, muội tới hiện trường xem thử một chút. Có việc thì liên lạc bằng ám hiệu.”

Nhậm Dao muốn cản nàng lại: “Muội mới ăn bấy nhiêu đó thôi mà đã muốn đi rồi ư?”

Giang Lăng giữ chặt Nhậm Dao lại, hắn ta nói: “Để nàng ấy đi đi, nàng ấy không tìm thấy chứng cứ, nội tâm sẽ thấy khó chịu lắm. Vả lại, tuy nàng ấy ăn rất nhanh, nhưng cũng ăn không ít đâu.”

Nhậm Dao thoáng nhìn qua đáy bát của Minh Hoa Thường, bấy giờ nàng ấy không phản bác được gì. Giang Lăng vẫn còn tặc lưỡi: “Nàng ta đúng thật là nữ tử vô tư nhất mà ta từng gặp, dù trong lòng có chuyện cần lo nghĩ thì cũng không quên ăn hết cơm, về sau lập gia đình thì không cần phải lo chuyện bị gia đình nhà chồng ức hiếp.”

Giang Lăng bị Minh Hoa Chương liếc, hắn ta sờ sờ mặt, cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy, chẳng lẽ muội muội của ngươi không lấy chồng à?”

Minh Hoa Chương lạnh nhạt bổ sung thông tin cho hắn ta: “Bây giờ muội ấy vẫn còn đang tu tập ở đạo quán của An Định Tư Công chúa.”

Giang Lăng trợn tròn mắt, qua một lúc lâu mới hiểu được ý của Minh Hoa Chương.

Có thể là muội muội của hắn không lấy chồng thật.

Giang Lăng nghẹn họng, thoáng cái, hắn ta không biết phải trả lời thế nào. Nhậm Dao cầm trái cây lên, nhét vào trong miệng Giang Lăng và nói: “Câm miệng đi, ai bảo ngươi nói nhiều.”

Giang Lăng vội vã nhổ phì phì ra, cả giận: “Quả này rửa sạch chưa mà ngươi nhét vào trong miệng ta? Ngộ nhỡ trên đó có son phấn của những nữ nhân kia thì sao?”

“Thế chẳng phải là ngươi chiếm được của hời rồi à!”

“Thối lắm.” Giang Lăng ở chung với Nhậm Dao lâu rồi, cũng bắt đầu nói ra mấy lời thô tục. Hắn ta cầm khăn tay lên, ra sức lau trái cây, phàn nàn: “Ta nói cho các ngươi biết, sự hy sinh của ta trong lần này lớn lắm đó. Nếu cha ta biết, chắc chắn cha sẽ đánh chết ta.”

Nhậm Dao nở nụ cười và nói: “Yên tâm đi, nếu ngươi bị đánh chết thật thì ta sẽ đi khiêng quan tài cho ngươi.”

“Thế thì không được đâu.” Giang Lăng nói: “Có khiêng quan tài thì cũng phải là người Giang gia của bọn ta khiêng, ngươi đã có lòng thế này thì chẳng thà cứ dập đầu với ta đi, ta cố gắng nhận ngươi làm con.”

“Ngươi muốn chết thật rồi.” Nhậm Dao nổi giận, vung nắm đấm muốn đấm hắn ta. Giang Lăng bị đánh nhiều nên cũng quen tay quen chân mà né sang bên cạnh. Kết quả là, hắn ta thì không sao hết, nhưng còn đĩa gốm sứ trên bàn thì lại bị rơi xuống đất, “rắc” một tiếng, nó vỡ tan.

Bầu không khí như ngưng đọng lại, Tạ Tế Xuyên thở dài, nghiêm túc suy nghĩ xem mình đã làm ra chuyện gì mà Hàn Hiệt lại sắp xếp cho hắn ta ở cùng với những người này.

Minh Hoa Chương cũng không biết phải làm sao với họ, hắn nói: “Được rồi, yên ổn chút đi. Các ngươi tiếp tục bàn bạc đi, ta đi xem muội ấy thế nào rồi.”

Minh Hoa Chương biết rõ Minh Hoa Thường rời đi vì lý do gì. Nàng không đồng tình với ý kiến của Tạ Tế Xuyên, nhưng nàng lại không lấy ra được chứng cứ gì, chắc chắn lòng nàng đang rất khó chịu. Thế nên Minh Hoa Chương không hề ngăn cản nàng, mà hắn còn cho nàng không gian phát huy bản lĩnh, nàng nỗ lực rồi thì nàng sẽ thấy yên tâm thôi.

Nhưng bên ngoài có rất nhiều người, không thể để cho nàng chạy lung tung được, Minh Hoa Chương muốn đi theo nàng, lúc hắn đứng dậy, Giang Lăng vẫn còn không chịu ngoan ngoãn lại, hắn ta thầm nói: “Ghép lại cái đĩa này rồi thì sẽ không nhìn ra được vết nứt đâu.”

“Ngươi mù à? Vết nứt rõ vậy mà cũng không nhìn ra.”

“Vốn dĩ hoa văn của nó là hình vết nứt mà, thêm một vết thì cũng có sao đâu. Suỵt, đừng để lộ ra, ta để nó ra xa, chắc chắn người của Thiên Hương các sẽ không nhìn ra được đâu.”

Nhậm Dao tỏ vẻ khinh bỉ như đang nhìn kẻ ngu, Giang Lăng lại thấy mình có lý lắm. Hắn ta đứng dậy, đang định giấu cái đĩa đi, thì không ngờ Minh Hoa Chương bỗng quay người lại, không nhúc nhích gì cả mà cứ nhìn hắn ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén ấy làm cho người phải ta sợ hãi.

Giang Lăng lại càng hoảng sợ hơn, suýt chút nữa đã ném đĩa gốm xuống đất thêm lần nữa rồi. Hắn ta gãi gãi cái cằm, nói: “Ta chỉ làm rơi cái đĩa thôi, có phải là ta không đền đâu, ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt ấy.”

Minh Hoa Chương vẫn bất động, Tạ Tế Xuyên cảm giác có gì đó không đúng, hắn ta hỏi: “Cảnh Chiêm, sao vậy?”

Sắc mặt Minh Hoa Chương trầm xuống, hắn chìa tay ra với Giang Lăng: “Đưa cái đĩa cho ta.”

Giang Lăng nhìn mảnh sứ trong tay mình, khó hiểu đưa cho hắn. Minh Hoa Chương loay hoay một lúc, rồi hắn ngước mắt, đôi mắt hắn sáng đến kinh người khi hắn nói: “Ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0