Song Bích

Chương 96

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Lá rụng xào xạc, mặt trời ngả về phía Tây, trong rừng cây vang tiếng vù vù, trước lúc bầu trời hoàn toàn tối đi, cuối cùng Minh Hoa Chương cũng đạp lên ánh chiều tà mà đến đây.

Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi thỉnh an phu nhân Thành Quốc Công và Thành Quốc Công cùng mình, cảm tạ họ một cách vô cùng trịnh trong xong rồi mới cáo từ. Hai người đi ra ngoài, Minh Hoa Thường ngạc nhiên hỏi hắn rằng: “Nhị huynh, sao huynh đi lâu vậy?”

Ban đầu nàng đã nghĩ rằng, trễ nhất là tới chiều Minh Hoa Chương sẽ đến đón nàng, nhưng nàng cứ đợi mãi, đợi đến khi trời sắp tối hẳn thì hắn mới xuất hiện.

Minh Hoa Chương bước đi trong gió thu lạnh lẽo, giọng điệu của hắn nghe vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, nói: “Đến giờ Thân là ta đã hỏi xong bên phía Quốc Tử Giám rồi, ta định đến đón muội nhưng trong cung triệu tập gấp nên ta mới đến trễ.”

Minh Hoa Thường nghe Minh Hoa Chương nói rằng hắn vừa rời cung để đến đây thì lấy làm kinh hãi: “Huynh vừa xuất cung à?”

Minh Hoa Chương gật đầu, bọn họ đã ra khỏi phủ Thành Quốc Công rồi. Trên đường người đi kẻ lại, Minh Hoa Chương không muốn nói quá nhiều lời về những chuyện trong cung, thế nên hắn chỉ nói: “Muội lên xe trước đi, những chuyện còn lại thì về rồi hẵng nói.”

Minh Hoa Thường cũng biết đạo lý “tai vách mạch rừng”, nàng dằn sự lo lắng ấy xuống, vịn vào tay mà Minh Hoa Chương lên xe. Minh Hoa Chương đợi nàng ngồi vững rồi mới đi sang bên kia, chân dài khẽ lướt qua, dùng dáng vẻ vừa nhanh gọn dứt khoát vừa thong dong điềm nhiên mà ngồi lên lưng ngựa.

Minh Hoa Thường kiềm chế suốt cả đoạn đường, khó khăn lắm xe ngựa mới chạy vào phủ Trấn Quốc Công, đến cả viện của mình mà Minh Hoa Thường còn chẳng kịp về, thế mà nàng đã vội chạy theo Minh Hoa Chương, gọi với lại: “Nhị huynh, huynh chờ muội với!”

Chiêu Tài ở phía sau nhảy khỏi xe, vội nói: “Nương tử, ngài đi đâu vậy ạ? Ngài vẫn chưa dùng bữa đâu!”

Đáng tiếc thay, bóng lưng trước mắt nàng ấy lại chẳng lưu luyến nàng ấy chút nào, còn chẳng thèm quay đầu lại nữa cơ, chỉ nói: “Đến viện Thanh Huy.”

“Lại là viện Thanh Huy.” Chiêu Tài không nhịn được mà nói: “Ban ngày viện Thanh Huy, buổi tối viện Thanh Huy, còn bây giờ, đến cả ăn cơm mà cũng muốn đến viện Thanh Huy aen. Nô tỳ thấy viện Thanh Huy mới giống chỗ nương tử ở đó!”

Minh Hoa Thường không biết tỳ nữ đang oán thầm nàng như thế nào, vì giờ đây, toàn bộ tinh thần và sức lực của nàng đều đã tập trung hết vào Minh Hoa Chương rồi, nàng vội hỏi: “Nhị huynh, trong cung đã nói gì vậy?”

Minh Hoa Chương buông tiếng thở dài, tiếng thở dài ấy nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy được, hiếm hoi lắm mới thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên gương mặt hắn: “Vụ án giết người liên hoàn đã bị truyền vào trong cung, Nữ hoàng nghe nói nạn nhân bị sát hại là cháu gái của Thành Quốc Công thì vô cùng coi trọng vụ án này, ngài ấy đã ra lệnh cho Vũ Lâm quân tuần tra trong thành, hỗ trợ phủ Kinh Triệu bảo đảm an toàn bá tánh Trường An, bảo đảm an ninh từ trong ra đến ngoài thành, hòng xoa dịu lòng dân. Đồng thời, ngài ấy còn ra lệnh cho Thái tử giám sát vụ án này, giao trọng trách phá án trước khi năm mới đến cho phủ Kinh Triệu.”

Minh Hoa Thường nhỏ giọng “A” một tiếng, phản ứng đầu tiên của nàng lại là: “Nhậm tỷ tỷ và Giang Lăng đều ở trong Vũ Lâm quân đúng không? Sau này, lúc truy nã hung thủ, chúng ta có thể nhờ hai người họ giúp đỡ không?”

Minh Hoa Chương hờ hững liếc nàng một cái: “Còn chưa có đầu mối về hung thủ nữa mà đã nghĩ cách bắt người ta rồi à?”

Minh Hoa Thường cười một tiếng, nhảy lên quấn lấy cánh tay của Minh Hoa Chương: “Chắc chắn là có thể bắt được mà. Muội tin tưởng Nhị huynh, tin chắc là huynh có thể phá án đúng thời hạn, có thể bắt được hung thủ.”

Minh Hoa Chương thở dài: “Ngược lại thì ta cũng hy vọng rằng ta có thể lạc quan được như muội.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào trong viện rồi, mấy ngày gần đây Minh Hoa Thường phải xem hồ sơ, thế nên, cả ngày nàng đều ở trong phòng của Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương cũng không đề phòng Minh Hoa Thường, thậm chí là hắn còn đưa cả chìa khóa cho nàng, nàng muốn xem gì thì cứ tự vào mà lấy. Sau khi vào phòng, Minh Hoa Thường vội cởi áo choàng ra rồi bước nhanh đến bàn sách.

Minh Hoa Chương vào trong phòng ngay sau nàng. Khi trông thấy động tác ném đồ lung tung của nàng, hắn chỉ đành lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Sau đó hắn cúi người giúp nàng nhặt áo choàng lên, cẩn thận xếp lại, xong xuôi hết thảy những việc ấy, hắn thay áo ngoài, thay giày rồi mới từ tốn đi tới chỗ nàng.

Minh Hoa Thường nằm nhoài người ra trên bàn, dưới ngòi bút của nàng, bức chân dung đã hoàn thành được nửa phần. Minh Hoa Chương đứng bên cạnh, hắn nhìn một lúc rồi mới hỏi: “Muội vẽ Trình Tư Nguyệt à?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường chấm mực, tiếp tục múa bút trên giấy Tuyên: “Không giống ạ?”

Minh Hoa Chương im lặng, hắn nhìn bản vẽ, chỉ hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời, đáp lời nàng một cách vô cùng uyển chuyển: “Rất giống.”

Minh Hoa Thường đặt bút xuống, nàng cầm giấy Tuyên lên nhìn, bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng: “Muội cũng thấy muội vẽ rất đẹp. Muội đã ở phủ Thành Quốc Công cả ngày nay rồi, cũng nghe ngóng được rất nhiều chuyện về Trình Tư Nguyệt, bảo đảm là sẽ vẽ ra được thần thái của nàng ấy.”

Quả thật là thế, mặc dù khuôn mặt của Trình Tư Nguyệt trên giấy có phần xiêu vẹo, khó mà nói ra được bằng lời, nhưng khuôn mặt ấy lại chứa một thứ khí chất vô cùng đặc biệt. Minh Hoa Thường lấy chân dung của Sở Quân ra, nàng đặt song song với tranh chân dung của Trình Tư Nguyệt rồi hỏi: “Sở Quân và mấy vụ án trước đó đều thiếu xương cẳng chân, nhưng Trình Tư Nguyệt lại thiếu ngón tay, sai dịch nói không phải là cùng một người làm, Nhị huynh, huynh thấy thế nào?”

“Vô cùng hoang đường.” Minh Hoa Chương ngồi vào chỗ bên cạnh nàng rồi nói: “Có cùng một hung thủ hay không thì phải xem đặc thù thủ đoạn, nào có đơn giản đến nỗi chỉ cần dựa vào bộ phận cơ thể? Có rất nhiều án giết người có kẻ sát nhân ra tay vô cùng hung ác, nhưng để nói về lấy xương thì chỉ có một loạt các vụ án này mà thôi, các đại nhân ở Đại lý tự và Hình bộ đều tán thành suy đoán do cùng một người làm.”

Cách nhìn nhận này giống với Minh Hoa Thường, nhưng nàng vẫn có một nghi vấn nho nhỏ: “Sở Quân cũng vậy à?”

Minh Hoa Chương nhướng mày, hỏi lại: “Muội thấy thế nào?”

Thật ra Minh Hoa Chương cũng mơ hồ có cảm giác này, theo như cách mà Minh Hoa Thường miêu tả thi thể của Trình Tư Nguyệt, có thể thấy được rằng, hung thủ có thể chặt đứt gân ngón tay, có thể lấy xương ngón tay ra một cách vô cùng hoàn mỹ; thế thì tại sao lúc giết Sở Quân, hắn ta lại chém nát đầu gối của một cách thô bạo cơ chứ? Một người đã quen dùng dao không thay đổi nhiều đến thế được.

Minh Hoa Thường không dám khẳng định một cách chắc chắn, nàng chỉ nói: “Phải xem được thi thể của Hoàng Thái Vi thì mới có thể chắc chắn được. Tế tửu Quốc Tử Giám đã đồng ý cho chúng ta đi hỏi chuyện chưa?”

Minh Hoa Chương khẽ thở dài: “Chưa.”

“Hả?” Minh Hoa Thường bất ngờ: “Lại xảy ra án mạng nữa rồi, hơn nữa, có khả năng hung thủ ở trong Quốc Tử Giám của bọn họ, vậy mà ông ấy vẫn không đồng ý à?”

Về vấn đề này, Minh Hoa Chương cũng bất lực lắm: “Sau khi ta kiểm tra hết tất cả những nơi có thể trông thấy được thì đã đi thăm hỏi Tế tửu ngay, nhưng Tế tửu lại vô cùng phẫn nộ, ông ấy đã nói rằng, chắc chắn là hung thủ sẽ không liên quan gì đến Quốc Tử Giám cả. Về phần Hoàng nương tử, ông ấy càng không muốn nói gì nhiều.”

Minh Hoa Thường “chậc” một tiếng, không tài nào hiểu nổi kiểu phụ thân “vì thể diện của mình mà đến cả nguyên nhân cái chết của nữ nhi cũng không thèm để ý đến”. Minh Hoa Thường nói: “Thôi, không nói về ông ấy nữa. Nhị huynh, hôm nay huynh có thu hoạch được gì ở Quốc Tử Giám không?”

Minh Hoa Chương đáp đâu ra đấy: “Hôm qua, vào giờ Tỵ, Quốc Tử học tan học, Trình đại lang đã gặp Trình Tư Nguyệt lúc hắn ta đi ra ngoài, có rất nhiều người có thể làm chứng. Khi đó chỉ có một mình Trình Tư Nguyệt thôi, nàng ấy không dẫn theo bất kỳ một nha hoàn nào, nô bộc thấy nàng ấy là nương tử Công phủ nên không dám ngăn cản, để cho nàng ấy vào. Trình đại lang nói rằng, khi hắn ta nhìn thấy Trình Tư Nguyệt, hắn ta đã vô cùng bất ngờ. Tam muội muội được gia đình nuông chiều vô cùng, hắn ta cũng không ngờ là Trình Tư Nguyệt lại cả gan làm loạn đến mức ấy, vì nàng ấy đã dám đến Quốc Tử Giám một mình, mà nơi đây chỉ toàn là nam nhân. Hắn ta đã quát Trình Tư Nguyệt một trận, nhưng vì đang trong giờ học nên Quốc Tử Giám không có phép học trò được tự ý rời khỏi trường, hắn ta lại thấy, vì chút chuyện nhỏ này mà đi xin Giám thừa cho nghỉ cũng không đáng. Thế nên, Trình đại lang đã sai người đi thuê xe ngựa và cho người đưa Trình Tư Nguyệt về phủ Thành Quốc Công. Hắn ta tận mắt nhìn Trình Tư Nguyệt lên xe, sau đó mới yên tâm vào lại trường. Ta đã thử hỏi các học trò ở cùng với hắn ta rồi, từ thời gian cho đến những nơi mà hắn ta đã đi qua đều chính xác như thế.”

Minh Hoa Thường vội hỏi: “Còn người đánh xe đón nàng ấy thì sao? Huynh đã hỏi chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hỏi rồi.” Minh Hoa Chương nói: “Nhà hắn ta tự nuôi ngựa, hắn ta lái xe xung quanh thành Trường An, dù là đoạn đường dài hay ngắn thì đều nhận cả, hắn ta chuyên đưa đón những nữ quyến mà trong nhà các nàng không có xe ngựa nhưng lại cần phải đi ra ngoài. Hắn ta nói, hôm đó, khi đang tìm mối ở gần Quốc Tử Giám, thì hắn ta bỗng được nô bộc của Quốc Tử Giám gọi lại, bảo hắn ta đưa một vị nương tử về nhà. Lúc hắn ta đi đến gần khu chợ phía Đông thì vị nương tử kia nói là muốn đến chợ Đông mua vải, bảo hắn ta dừng lại chỗ phường người thân. Người đánh xe không coi đây là chuyện to tát gì, bèn thả người xuống rồi đi luôn.”

Trình Tư Nguyệt xuống xe giữa đường ư? Minh Hoa Thường lại hỏi: “Sau đó còn có ai từng thấy nàng ấy không?”

“Đến bây giờ thì không có.” Minh Hoa Chương nói: “Ta đã phái người nghe ngóng dọc trên đường, xem thử xem có thể tìm được người nào khác đã tận mắt trông thấy nàng ấy hay không. Mặt khác, ta cũng không thể hoàn toàn tin vào lời của người đánh xe được, hôm nay ta đã cho người đến đường xe ngựa ở chợ Đông nghe ngóng thử rồi, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường nghe vậy thì thấy bội phục vô cùng, cứ nhìn vào hiệu suất làm việc của Minh Hoa Chương mà xem, tuy hắn không nói gì cả nhưng đã hoàn thành được rất nhiều việc. Mà, điều thật sự khó lòng mà có được chính là, tuy hắn làm quan chủ thẩm nhưng lại có một trái tim công chính, khiêm tốn.

Cho dù đó có là người làm chứng thì hắn cũng sẽ nghi ngờ, cho dù đó có là người xấu thì hắn cũng sẽ nghĩ cho đối phương, xem thử xem đối phương có bị trách oan hay không. Một người vừa thông minh vừa chăm chỉ, lại không kiêu căng, không vội vã như thế, thì lời nói và việc làm của họ mới thật sự đáng để người khác tin cậy.

Minh Hoa Thường thốt ra một câu đến từ tận đáy lòng: “Nhị huynh, có huynh thật là tốt biết bao.”

Minh Hoa Chương lại không đồng ý với lời nói ấy: “Triều đình giao vụ án quan trọng như vậy cho ta, ta thân làm quan phụ mẫu của thành Trường An, đã qua một thời gian dài như thế rồi mà vẫn chưa bắt được hung thủ, vậy thì tốt ở chỗ nào cơ chứ?”

Minh Hoa Thường không nói gì thêm nữa. Lúc còn nhỏ, nàng từng nghĩ rằng, sau này nàng nhất định phải tìm một người đáng yêu, tuấn tú, hài hước, hoặc là tìm một người có thể ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi, có thể cưng chiều nàng thật nhiều để ở bên người đó cả đời. Nhưng rồi, sau này, khi nàng dần lớn lên, nàng đã gặp được đủ loại lang quân, từng thấy đủ kiểu hôn nhân, nàng chợt cảm thấy, đáng tin cậy mới là lời khen ngợi to lớn nhất dành cho một nam nhân.

Hắn không phải là thần linh, không có cách nào “hô mưa gọi gió”, cũng không thể chu toàn mọi sự, và cũng không thể để cho thê tử không phải chịu bất cứ gió táp mưa sa nào. Nhưng hắn lại đáng để tin tưởng và gửi gắm ở chỗ, chỉ cần ở bên hắn, thì ngươi sẽ luôn tin rằng, sau này, dù có gặp phải sóng gió gì, thì ngươi và hắn đều có thể nắm tay nhau mà vượt qua hết tất thảy.

Một người như vậy, dù là làm huynh trưởng, làm trượng phu hay là làm trưởng quan, làm thuộc hạ, thì đều sẽ khiến lòng người ta yên tâm. Nếu đã dám giao chuyện quan trọng cho hắn, và cũng dám tin tưởng vào hắn dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, thì hắn sẽ không bao giờ bội ước với ngươi.

Nếu như Hoàng Thái Vi, Trình Tư Nguyệt có nam tử như vậy ở bên cạnh, thì nào có chuyện oan hồn của bọn họ không thể thấy được ánh mặt trời lâu thật lâu như thế kia cơ chứ?

Minh Hoa Thường cúi đầu nhìn chân dung của Trình Tư Nguyệt, nàng nói: “Đây là lần thứ hai có liên quan đến Quốc Tử Giám nhỉ. Hoàng Thái Vi cũng chính là nữ nhi của Tế tửu Quốc Tử Giám, liệu có phải là Quốc Tử Giám đã xuất hiện trong vụ án này thường xuyên quá rồi không?”

“Ta cũng cảm thấy, không thể tránh khỏi việc hung thủ có liên quan đến Quốc Tử Giám.” Minh Hoa Chương nói: “Học trò không thể tùy ý rời khỏi Quốc Tử Giám, nhưng chủ bộ, tiến sĩ, trợ giáo thì lại có thể, và cả nô bộc hầu hạ trong Quốc Tử Giám nữa, họ cũng có khả năng gây án. Ngoài ra, cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hết mọi hiềm nghi của các học trò được. Tuy nói rằng Quốc Tử Giám quản lý nghiêm ngặt, nhưng không phải là không có cách để đi ra ngoài. Phải điều tra những người này thật cẩn thận mới được.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì nhíu mày: “Nếu vậy thì phải gây hấn với nhiều người quá.”

Quốc Tử Giám không giống với những ngôi trường tư thục bình thường, mà đây là học phủ cao nhất của triều đình. Thế nên, những người học trong đó đều là con cháu Công Hầu, là hậu duệ của quan lớn, còn có cả học trò ngoại quốc đến từ các nước như Nhật Bản, Tân La. Trong quá trình điều tra những người này, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ tự rước lấy họa vào thân.

Minh Hoa Chương rũ mắt mài mực, dưới ánh nến, trông hắn tựa như ngọc, lạnh lùng và trong trẻo tựa như sứ: “Gây thù hằn thì có là gì đâu. Nếu hung thủ đang lẩn trong Quốc Tử Giám, thì đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Điều mà ta thật sự lo lắng đó chính là, hung thủ là người qua đường, sau khi phát hiện Trình Tư Nguyệt bị lạc thì mới nổi lên sát tâm.”

Loại trước thì chỉ cần từ từ điều tra, còn có thể khoanh vùng nghi phạm, nhưng nếu như là loại sau thì có khác gì đang “mò kim đáy bể” đâu. Mà, “tối hậu thư” Nữ hoàng hạ xuống cho phủ Kinh Triệu là trước năm mới, còn Kinh Triệu Doãn lại chẳng hề biết xấu hổ, hắn ta đã đẩy hết mọi thứ lên đầu Minh Hoa Chương. Nếu thành công thì là công lao của cả phủ Kinh Triệu, không thành công thì đã có Minh Hoa Chương gánh tội thay.

Minh Hoa Thường mím môi, nàng không thể chấp nhận được việc, những nữ tử kia đã chết một cách thê thảm nhưng hung thủ sát hại bọn họ vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, vẫn còn dương dương đắc ý; nàng cũng không thể chấp nhận được việc, Minh Hoa Chương là một người tốt đẹp đến như thế, rõ ràng là hắn có thể trở thành một vị quan tốt có công với đất nước, có lợi cho muôn dân, nhưng lại vì thói hư tật xấu trong chốn quan trường mà phải thất bại thảm hại từ sớm, phải trở thành “vật hy sinh”.

Nếu có thể thu nhỏ phạm vi tình nghi lại thì tốt rồi, dù sao thì việc quan sát đúng trọng tâm cũng tốt hơn là phải đi tra hỏi từng người, không chỉ có thế, còn vô duyên vô cớ chuốc thêm thù hằn cho Minh Hoa Chương. Minh Hoa Thường ý thức được chân dung hung thủ là một thứ vô cùng khẩn cấp, nhưng bây giờ chỉ mới có hai mẫu vật mà thôi, vẫn còn quá ít.

Nàng cần có thông tin của Hoàng Thái Vi.

Ngày hôm sau, Minh Hoa Chương xuất phủ khi trời vừa hửng sáng như thường lệ. Minh Hoa Thường không lấy cớ đi theo hắn nữa, chỉ đành ở trong phủ. Nhưng nàng không hề nhàn rỗi, nàng rút kinh nghiệm từ Giang Lăng, cho tiền những tên ăn mày trong thành Trường An, để bọn họ giúp nàng theo dõi nhà Hoàng Tế tửu, đặc biệt là phải chú ý đến Hoàng phu nhân.

Tế tửu “khó chơi” đến mức độ ấy, đến cả Minh Hoa Chương mà cũng không thuyết phục được ông ấy, thế nên Minh Hoa Thường càng không thể thuyết phục nổi. Tập trung vào Tế tửu nữa cũng không có ý nghĩa gì cả, chi bằng tìm ra một lối đi khác.

Phụ thân có thể vì thanh danh mà không muốn cho người ta điều tra nguyên nhân cái chết của nữ nhi, nhưng nàng không tin, không tin rằng mẫu thân cũng sẽ có ý chí sắt đá như thế.

Minh Hoa Thường vô cùng may mắn, chỉ mới ngày thứ ba thôi mà nàng đã nhận được thông tin, nói rằng Hoàng phu nhân đã ra ngoài. Minh Hoa Thường vội vàng cho người chuẩn bị xe, đi đến chợ Đông để “tình cờ gặp được” Hoàng phu nhân.

Mấy ngày qua, vì chuyện sát thủ liên hoàn mà người người nhà nhà trong thành Trường An đều thấy bất an, có rất nhiều nữ quyến không dám đi ra ngoài. Nhưng, dù sao thì cuộc sống cũng phải tiếp diễn mà. Thế nên, sau khi trốn tránh được hai ngày, thì người phải đi ra ngoài làm việc vẫn phải đi ra ngoài thôi, và Hoàng phu nhân cũng dẫn theo rất nhiều nha hoàn, thị vệ để đi đến chợ Đông mua vải.

Trời càng ngày càng lạnh, cũng đã đến lúc đổi sang y phục mùa đông rồi. Từ trên xuống dưới Hoàng phủ còn có nhiều người như thế nữa, từ tiểu thư, thiếp thất cho đến nô bộc, ma ma, chuyện y phục theo mùa đều phải đến tay bà ấy lo liệu. Khi Hoàng phu nhân đang ở trong cửa hàng tơ lụa để xem chất liệu, thì sau lưng bà ấy chợt truyền đến tiếng chiêu đãi đầy ân cần của tiểu nhị. Hoàng phu nhân quay đầu lại mà liếc mắt nhìn, khi thấy một nương tử trẻ tuổi, bà ấy chẳng xem đây là chuyện to tát gì.

Chợ Đông ở gần cung thành, quan lớn quyền quý đều tụ tập ở nơi này. Thế nên, việc có một nương tử ăn mặc trang trọng dắt theo nha hoàn dạo phố là một chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa. Không ngờ rằng, vị tiểu nương tử kia đứng trong cửa hàng nhìn quanh một chút rồi chậm rãi đi về phía bà ấy.

Hoàng phu nhân không hề ngẩng đầu lên, chỉ dịch sang bên cạnh một bước. Nhưng vị tiểu nương tử kia lại không hề tuân thủ khoảng cách xã giao, sự ngầm hiểu ý nhau trong thành Trường An, nàng dừng bước lại ngay trước mặt Hoàng phu nhân, trông nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi thốt lên một câu thế này: “Phu nhân đây có phải là phu nhân của Hoàng Nhạc đại nhân, Tế tửu Quốc Tử Giám không?”

Hoàng phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên, bà ấy nhìn Minh Hoa Thường một cái rồi gật đầu một cách qua loa: “Là ta.”

Bà ấy không muốn xã giao nhiều, nhưng đối phương trông như thể là không biết cách nhìn sắc mặt người khác vậy, cứ lôi kéo bà ấy nói chuyện không ngừng. Nếu đó là một phụ thân đến bấu víu để kết giao, thì chắc chắn là Hoàng phu nhân sẽ lạnh mặt với người đó ngay; nhưng đối phương lại là một nương tử trẻ tuổi yêu kiều, ăn nói dí dỏm, tiếng cười nói mềm mại êm tai; thế thì Hoàng phu nhân biết phải làm sao đây?

Hoàng phu nhân bị quấn lấy đến nỗi không còn cách nào khác để ứng phó, bất đắc dĩ hỏi: “Nương tử phải rẽ sang đường khác à? Bây giờ Trường An đang không yên ổn, người thân của ngươi ở đâu? Ta sai người đưa ngươi về.”

Hoàng phu nhân tự thấy mình đã tỏ ý muốn đuổi người đi rõ ràng lắm rồi, nhưng bà ấy lại không hề biết rằng, Minh Hoa Thường chỉ đợi mỗi câu nói này của bà ấy mà thôi. Nàng nghe thế thì nói ngay: “Đa tạ lòng tốt của phu nhân. Hai ngày qua, cả thành huyên náo ầm ĩ, mọi người đều nói rằng, tên hung thủ ác độc đó chỉ chuyên nhắm vào nữ tử con nhà quyền quý mà giết thôi. Thậm chí là, còn có người nói rằng, kẻ ác nhân đó có yêu thuật. Vì, không cần biết vị tiểu thư khuê các ấy hiểu chuyện, biết giữ lễ đến mức độ nào, chỉ cần bị hắn ta để mắt tới thôi, thì các nàng sẽ tự giác đi ra ngoài, giống như là bị ma ám vậy. Rồi sau đó hắn ta sẽ giết chết các nàng rồi lấy xương. Ta nghe bọn nha hoàn nói xong thì thấy sợ hãi vô cùng. Thế nên ta mới muốn đi đến nơi đông người để hưởng chút dương khí ấy mà.”

Lớp mặt nạ tươi cười của Hoàng phu nhân hơi cứng lại, vẻ kiêng dè đầy khó tả chợt xuất hiện trên gương mặt bà ấy. Minh Hoa Thường cũng thấy, nhưng nàng vẫn vờ như chẳng hay chẳng biết gì, lại phàn nàn tiếp: “Không biết khi nào thì phủ Kinh Triệu mới có thể bắt được hung thủ nhỉ? Trong vụ án trước đó, vì trưởng quan của phủ Kinh Triệu bị liên lụy nên quan viên thay đổi “như đèn kéo quân”, cuối cùng là ảnh hưởng đến tiến độ điều tra, đã qua bốn năm rồi mà vẫn chưa thể tra ra được. Nếu lần này vẫn như thế, vậy thì hung thủ sẽ còn được tiêu dao thêm bao lâu nữa đây?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng thì Hoàng phu nhân cũng nhận ra điểm bất thường, bà ấy thu ý cười lại, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hoa Thường: “Tiểu nương tử đây thật khéo ăn khéo nói. Xin hỏi, các hạ là ai?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường cũng không giả vờ ngốc nghếch nữa, nàng ngước mắt lên, vẫn đứng bất động như núi ở đó mà cười nói với bà ấy: “Ta là muội muội của Kinh Triệu Thiếu doãn đương nhiệm, Minh Hoa Thường. Vụ án của Trình tam nương tử, Sở Quân cô nương cùng với lệnh viện đều do huynh trưởng của ta phụ trách.”

Hoàng phu nhân đã hiểu ý đồ của Minh Hoa Thường, sắc mặt bà ấy chợt thay đổi, không thèm quan tâm đến vải vóc nữa mà đã xoay người rời đi. Minh Hoa Thường ở phía sau gọi Hoàng phu nhân đang nổi giận đùng đùng lại, rồi nàng nói: “Phu nhân, đã bốn năm rồi, nữ nhi của ngài chịu chết đi trong sự hành hạ, tới tận bây giờ vẫn phải mang tiếng xấu, chết trong sự nhục nhã. Mà, kẻ đứng sau điều ấy thì vẫn ung dung nhảy nhót ngoài vòng pháp luật. Ngài có biết thi thể của Trình nương tử được phát hiện trong tình trạng như thế nào không? Là bị ném trong một con hẻm nhỏ trước cổng thành, kẻ sát nhân đã công khai khiêu khích quan phủ như thế đấy. Phu nhân, ngài cam lòng thật ư?”

Bả vai Hoàng phu nhân như bị kéo căng ra, chỉ nhìn từ phía sau lưng thôi mà cũng có thể thấy được rằng, tâm trạng của bà ấy đang rất tồi tệ, nhưng bà ấy không đi ra ngoài tiếp nữa.

Lúc vào cửa hàng, Minh Hoa Thường đã để đám Chiêu Tài, Như Ý chặn người khác lại rồi, bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở đây thôi, Minh Hoa Thường không sợ bị người ta nghe được tình tiết vụ án. Thật ra Minh Hoa Thường không hề biết trạng thái của Hoàng Thái Vi lúc chết, nhưng nàng đã từng tận mắt trông thấy Trình Tư Nguyệt. Thế nên, dựa theo những suy đoán mơ hồ của mình về hung thủ, Minh Hoa Thường đã mạnh dạn đưa ra phỏng đoán, mạnh tay đánh cược bằng bất cứ giá nào. Khi trông thấy biểu hiện ấy của Hoàng phu nhân, nàng biết rằng mình đã thành công rồi.

Minh Hoa Thường chậm rãi đi tới và nói: “Huynh trưởng của ta muốn tâm sự với Hoàng Tế tửu mấy lần rồi, nhưng đều bị Tế tửu từ chối. Thật sự là chúng ta không còn cách nào khác nữa, chỉ đành đưa ra hạ sách này mà thôi. Hoàng phu nhân, ta muốn giúp huynh trưởng của ta, nhưng ta cũng thật lòng muốn giúp Trình nương tử, Hoàng nương tử giải oan. Ngài và ta đều có mong muốn, có thể hợp tác với nhau. Phu nhân, ngài có thể đưa ta về Hoàng gia, để ta tìm hiểu về hành tung của Hoàng Thái Vi năm đó hay không?”



Hoàng gia.

Việc Hoàng phu nhân dẫn theo một tiểu nương tử vào phủ, tất nhiên là không có ai dám xen vào rồi. Hoàng phu nhân đưa Minh Hoa Thường đến khuê phòng của Hoàng Thái Vi, bà ấy mở khóa ra và nói: “Đây là chỗ ở của nó. Phụ thân nó là Tế tửu Quốc Tử Giám, học trò của ông ấy có ở khắp nơi trong thiên hạ, nhưng nay lại có một nữ nhi chết không rõ ràng như nó. Phụ thân nó luôn xem nó là vết nhơ, bình thường không cho phép bọn ta nhắc đến nó, vừa nhắc đến chuyện bốn năm trước là ông ấy sẽ giận đến tím mặt ngay. Cũng coi như là trong họa có phúc đi, khuê phòng của nó vẫn được giữ lại một cách hoàn chỉnh, không có ai động vào đồ đạc bên trong cả.”

Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, nàng bước qua cánh cửa mà chẳng ngại bụi bẩn và rét lạnh. Kể từ sau khi Hoàng Thái Vi chết đi, viện này đã hoàn toàn chìm vào quên lãng, bị khoá lại cả bốn mùa trong năm. Bình thường thì, đến cả ma ma quét dọn cũng không dám đến gần nơi đây.

Thời gian đã cuốn đi mọi màu sắc ở nơi này, màn che mềm mại và sáng ngời lúc ban đầu trở nên u ám và cũ nát, không còn ai nghe thấy tiếng cười đùa đầy vui tươi của thiếu nữ nơi khuê phòng này nữa, chuông gió cũng bị che phủ bởi một lớp bụi rất dày.

Minh Hoa Thường cầm lấy một sợi dây chuyền được làm từ vỏ sò, hỏi: “Cái này là Hoàng nương tử tự làm sao?”

Đã qua nhiều năm rồi, giờ đây, khi Hoàng phu nhân lại được trông thấy di vật của nữ nhi, mắt bà ấy chợt cay cay. Bà ấy quay đầu đi, dùng sức lau đi nước mắt, nói: “Là nó làm. Trước kia nó thích mày mò làm mấy món đồ chơi nhỏ này nhất, nó thích treo đầy cả phòng, khắp phòng luôn vang lên mấy tiếng leng keng. Không biết tại sao sau này nó lại thấy hứng thú với lễ Phật, suốt ngày cứ chạy ra ngoài. Nếu như lúc đó ta nghiêm khắc hơn một chút, không cho phép nó đi đến chùa Thanh Sơn, thì bây giờ nó đã xuất giá thành hôn rồi, không chừng nó cũng có con luôn rồi.”

Minh Hoa Thường và Hoàng phu nhân ngồi trong khuê phòng của Hoàng Thái Vi mà nói rất nhiều. Hoàng phu nhân nói về tính tình, trải nghiệm, những nơi mà Hoàng Thái Vi thường hay lui tới. Mấy năm qua luôn cố gắng né tránh, thế nên bà ấy cứ ngỡ rằng mình đã quên đi mất rồi. Nhưng giờ đây, khi mở miệng ra nói thì bà ấy mới phát hiện ra rằng, những hình ảnh đó cứ như là con dấu vậy, cứ khắc mãi trong đầu bà ấy, chưa từng xa rời bà ấy lấy một khắc nào.

Dựa vào sự miêu tả của Hoàng phu nhân, Minh Hoa Thường phác họa ra hình ảnh của Hoàng Thái Vi. Sau khi đặt bút xuống, Minh Hoa Thường hơi lúng túng mà xoa xoa tay, lần đầu tiên nàng thấy hổ thẹn bởi kỹ năng vẽ vời của mình.

Nàng xin thề, sau khi hồi phủ, nàng sẽ cố gắng luyện tập vẽ tranh viết chữ, không để mình bẽ mặt trước phu nhân Tế tửu như thế này nữa. Minh Hoa Thường tựa như “nàng dâu xấu xí đi gặp mẹ chồng” vậy, nàng cẩn thận đưa qua và hỏi: “Phu nhân, là thế này à?”

Hoàng phu nhân thân làm phu nhân Tế tửu, mấy năm qua đã từng gặp không biết bao nhiêu là tài tử giai nhân, ai nấy đều vẽ đẹp chữ tốt, nhưng bây giờ, khi thấy tranh của Minh Hoa Thường, bà ấy đã khựng lại rất lâu rồi mới nói: “Rất có thần thái của Thái Vi, không giống nhưng lại rất giống.”

Minh Hoa Thường nghe vậy thì chỉ biết im lặng. Nàng nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp không ai bì nổi, thần thái cao ngạo trong tranh, nàng không biết rằng mình nên vui hay nên buồn nữa.

Vui là vì, phu nhân Tế tửu kiêm mẫu thân của người chết đã công nhận nàng vẽ ra được thần thái của nàng ấy. Còn buồn là vì, so với Trình Tư Nguyệt và Sở Quân, thì tướng mạo của Hoàng Thái Vi khác một trời một vực, phong cách của cả ba người cũng khác nhau hoàn toàn.

Điều này đã giáng một đòn nặng nề vào chân dung hung thủ vốn dĩ đã sắp thành hình của Minh Hoa Thường. Nếu hung thủ giết người chỉ vì muốn thỏa mãn ảo tưởng, vậy thì tại sao hắn ta lại thích ba kiểu tướng mạo khác nhau hoàn toàn cơ chứ? Nhìn vào thủ đoạn lúc hắn ta gây án, có thể thấy, lẽ ra hắn ta phải là người có đầu óc tỉnh táo, tâm tư kín kẽ, tinh thần rất ổn định mới đúng chứ. Tại sao đối tượng ảo tưởng của loại người này lại thay đổi nhiều đến vậy?

Minh Hoa Thường vô cùng thất vọng, không dễ gì nàng mới vào được Hoàng gia một chuyến, thế nên, sẽ không có chuyện nàng cam tâm rời đi như thế. Hoàng phu nhân đã nói rất nhiều nên cũng đã hơi mệt rồi, Minh Hoa Thường tiễn Hoàng phu nhân đi, sau đó thì nàng ở trong phòng một mình, nàng vẫn còn muốn tìm thêm chút manh mối nữa.

Trước khi Hoàng phu nhân đi, bà ấy đã để nha hoàn ở lại. Thấy Minh Hoa Thường lục lọi khắp phòng như thế, nha hoàn chỉ đành bó tay mà đứng bên cạnh, vừa thấy sợ hãi mà lại vừa chẳng thể hiểu nổi, thật sự là nàng ấy cũng không biết Minh Hoa Thường đang muốn làm gì.

Nha hoàn cả gan hỏi: “Nương tử, ngài muốn tìm gì? Hay là để nô tỳ tìm thay cho ngài nhé?”

Thật ra là, đến cả Minh Hoa Thường cũng không biết mình đang muốn tìm gì nữa, nàng đứng trong khuê phòng phủ đầy tro bụi, hỏi: “Ngươi và Hoàng nương tử có thân không?”

Nha hoàn bày ra vẻ mặt khó xử: “Tiểu thư cành vàng lá ngọc, nô tỳ chỉ là cỏ rác, không dám trèo cao.”

Minh Hoa Thường đổi cách hỏi khác: “Vậy ngươi biết được bao nhiêu thứ về những việc và những người bên cạnh nàng ấy?”

Nếu thế này thì đã dễ nói hơn nhiều rồi, nha hoàn nói: “Lúc tiểu thư còn sống, ngài ấy được yêu thương, chiều chuộng nhiều vô cùng, Tế tửu cũng coi trọng ngài ấy nhất, dù là thứ gì thì cũng sẽ dành phần cho tiểu thư trước. Cho nên, từ nhỏ là tiểu thư đã hoạt bát, mạnh dạn rồi. Dù cho Tế tửu có đang tiếp khách, thì ngài ấy cũng dám xông vào. Phu nhân sợ ngài ấy gặp rắc rối nên đã cố ý đổi tỳ nữ bên cạnh nàng ấy, đổi sang người điềm đạm, ngoan ngoãn…”

Minh Hoa Thường nghe đến đây thì chợt giật mình, không ngờ là nàng lại không để ý đến một điều quan trọng như vậy! Minh Hoa Thường vội hỏi: “Ngươi đang nói đến Vũ Yến à?”

Nha hoàn gật đầu: “Vâng. Vũ Yến xinh xắn, tính cách cũng dịu dàng, ngoan ngoãn, tiểu thư đi đâu cũng thích đưa nàng ấy đi theo.”

Minh Hoa Thường vội vàng tìm bút: “Dáng vẻ Vũ Yến thế nào? Ngươi còn nhớ hay không?”

Minh Hoa Thường đang định vẽ tranh, nhưng bấy giờ, bỗng có một thị nữ chạy từ bên ngoài vào, trông nàng ấy có vẻ hoảng hốt lắm, nàng ấy vội nói: “Minh nương tử, ngài chạy ngay đi, đại nhân về rồi! Ngài ấy nghe nói phu nhân mở khuê phòng của tiểu thư thì vô cùng tức giận, chỉ e là phu nhân không cản được bao lâu nữa đâu.”

Minh Hoa Thường kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, mà giờ đây, tiếng tranh chấp bên ngoài cũng nhanh chóng tiến lại gần đây. Đâu phải là Hoàng phu nhân không cản được bao lâu nữa, phải là bà ấy không hề ngăn cản chứ!

Tỳ nữ nôn nóng, vội vã đi tới kéo Minh Hoa Thường đi, nhưng Minh Hoa Thường vẫn chưa hoàn thành bức chân dung của mình, nàng đâu thể cam lòng rời đi như vậy được? Trong lúc họ kéo kéo đẩy đẩy nhau như thế, cửa phòng đã bị người ta đẩy mạnh ra, Tế tửu đi vào.

Được rồi, không còn ai đi được nữa rồi. Minh Hoa Thường nghiêm túc, chẳng sợ hãi gì. Lúc nàng nhìn thấy Tế tửu với sắc mặt không tốt thì nàng vẫn không hề sợ hãi gì, nhưng, khi nàng nhìn thấy vị lang quân thế gia đứng bên cạnh Hoàng Nhạc, thì quả thật là nàng đã phải lấy làm kinh hãi.

“Tạ a huynh?”

Tạ Tế Xuyên chắp tay đứng đó, hiếm có khi nào đôi mắt hoa đào “ngoài nóng trong lạnh” kia lại ẩn giấu chút ý cười chân thực, tuy hắn ta trông có vẻ hờ hững nhưng lại nhiệt tình chào hỏi Minh Hoa Thường: “Nhị muội muội, lâu lắm không gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0