Đồng lòng
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Sau khi kế hoạch được định ra, thi thể
của Đổng Hải nhanh chóng được cải tạo thành thi thể của “trinh sát tiên
phong gặp nạn”. Minh Hoa Thường còn cố ý hỏi Vệ Châu để chắc chắn là
Đổng Hải chỉ liên lạc với Phong lão thái gia, còn Tiêu Vương thì không
hề quen biết đám thổ phỉ này. Minh Hoa Thường thấy yên tâm, bắt đầu kiểm tra nhiều lần cùng Lý Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên. Sau khi bảo đảm giấy gói dầu sẽ không rỉ nước thì lặng lẽ chạy tới Hán Thủy, nhân lúc trời đang
tối mà đẩy thi thể của Đổng Hải vào đường thủy thượng nguồn Quân Châu.
Trong sóng nước lăn tăn, có một binh sĩ tên là Trương Nghiêu mang theo thư nhà đã được ngụy tạo tỉ mỉ, ung dung xuôi theo dòng nước sông mà đến Quân Châu.
Cùng lúc đó, một bức thư chúc Tết ký tên Tô Hành Chỉ cũng được đưa đến bàn của Nhậm Dao. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì sẽ thấy đây chỉ là một bức thư hàn huyên quan trường rất bình thường, nhưng mặt sau của giấy viết thư lại được viết bằng nước thuốc đặc biệt. Trên đó viết kế hoạch của Lý Hoa Chương, nhắc nhở Nhậm Dao chọn tuyến đường đi qua Thương Châu, Quân Thủy, hợp tác với Lý Hoa Chương, cùng đánh lén Quân Châu.
Ngày thứ hai sau khi Minh Hoa Thường phát lệnh triệu tập, thì nàng đã lệnh cho Huyền Kiêu Vệ chia ra thành nhóm nhỏ, dùng thân phận dân chúng mà lần lượt len lỏi vào thành Quân Châu. Ngày thả thi thể, Huyền Kiêu Vệ cải trang làm ngư dân trông coi ở bên đường sông, sau khi bảo đảm thi thể của Đổng Hải đã được người ta phát hiện ra, đồng thời, cũng đã kinh động đến Tiêu Vương, thì mới lặng lẽ rời đi.
Theo như kế hoạch ban đầu của Lý Hoa Chương, sau khi Kiếm Nam Tiết độ sứ rút quân khỏi Sở Châu, Huyền Kiêu Vệ nằm vùng trong thành Quân Châu sẽ giết thủ vệ, mở cổng thành; còn Lý Hoa Chương dẫn người xông vào Quân Châu, đi thẳng đến phủ Tiêu Vương; Nhậm Dao thì ở bên ngoài tiếp ứng. Nhưng điều kiện tiên quyết của kế hoạch này là Tiêu Vương tin vào tình báo giả, đồng thời, thuyết phục được Kiếm Nam Tiết độ sứ điều binh. Bọn họ đã làm hết những gì có thể làm được, phần còn lại chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Minh Hoa Thường chờ đợi trong nơm nớp lo sợ, ngày thứ năm sau khi thả thi thể Đổng Hải, Sở Châu vẫn không có dấu hiệu lui binh, ngược lại thì Tiêu Vương đã gửi một tấm thiệp đến Thương Châu, nhiệt tình mới Lý Hoa Chương đến Quân Châu đón năm mới.
Tạ Tế Xuyên cực lực phản đối, hắn ta nói: “Đương nhiên đây chính là Hồng Môn yến [*] của Tiêu Vương rồi! Xem ra kế hoạch dùng thi thể truyền tình báo giả đã thất bại rồi, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, nên nhanh chóng chuẩn bị đường lui đi thôi.”
[*] Hồng Môn yến (鸿门宴): nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Nhưng Lý Hoa Chương lại nói: “Cách nhìn của ta và ngươi trái ngược nhau, ngược lại thì ta cảm thấy Tiêu Vương đã tin vào tình báo giả của chúng ta. Nhưng điều quân lại không phải là chuyện nhỏ, hắn ta không dám tin hoàn toàn nên mới gửi thiệp thăm dò ta.”
Minh Vũ Tễ khó hiểu hỏi: “Sao lại nói thế?”
Lý Hoa Chương nói: “Các ngươi còn nhớ chứ? Khoa cử năm đó, trong bữa tiệc Trạng Nguyên, ta và Nhậm Dao đã lập đội đánh bóng ngựa, khi ấy Tiêu Vương cũng có mặt ở đó. Chắc chắn là hắn ta đã biết rằng ta và Nhậm Dao có qua lại với nhau, dự đoán ban đầu của hắn ta là Nhậm Dao sẽ đến Thương Châu, sau khi hợp binh với ta thì sẽ tấn công Quân Châu; nhưng tin tình báo lại nói Nhậm Dao sẽ hành quân từ phía Tây, đi xuôi theo Hán Thủy. Hắn ta không thể quyết định chắc chắn được nên mới cố ý mời ta, nếu như ta đồng ý lời mời, chứng tỏ ta không nhận được tin tức Nhậm Dao sẽ tới Thương Châu, vậy thì tin tình báo này là thật, Nhậm Dao muốn hợp binh ở Hán Âm thật; ngược lại, nếu ta không chịu đi, vậy thì chứng tỏ tin tình báo là giả, và Nhậm Dao vẫn sẽ đến Thương Châu.”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, ánh mắt hắn ta nhìn Lý Hoa Chương như thể là đang nhìn sinh vật khác loài vậy: “Lẽ nào ngươi định đi Quân Châu thật đấy à?”
Lý Hoa Chương thản nhiên gật đầu, ánh mắt kiên định sáng trong: “Đúng vậy. Thật ra trước đó ta đã từng lo lắng rằng, Huyền Kiêu Vệ nằm vùng ở Quân Châu vừa không có thân phận vừa không có ưu thế về địa lý, để bọn họ mở cổng thành thì mạo hiểm quá, nếu đổi thành ta làm nội ứng thì hiệu quả sẽ rất tốt. Có lẽ ông trời đang nhắc nhở chúng ta rằng, người nên đi đến Quân Châu là ta.”
Minh Hoa Thường lật qua lật lại xem thiệp mời của Tiêu Vương, bỗng nhiên nàng nói: “Nhị huynh nói rất có lý. Nhưng Tiêu Vương mời phu thê chúng ta, nếu như chàng đi thì ta đi cùng chàng.”
Minh Vũ Tễ vừa nghe Minh Hoa Thường muốn nổi điên theo Lý Hoa Chương thì nói ngay: “Không được, quá nguy hiểm. Lỡ như ngày đó xuất hiện sơ suất gì, hai người ở lại phủ Tiêu Vương sẽ trở thành bia ngắm bắn sẵn có đấy!”
“Nếu bọn muội không đi mạo hiểm thì phải dùng mạng của rất nhiều Huyền Kiêu Vệ để mở đường.” Vẻ mặt của Minh Hoa Thường vẫn bình tĩnh, giọng nói của nàng trong veo, nhưng lời mà nàng nói ra lại vô cùng cố chấp: “Mạng của ai cũng là mạng, không có đạo lý mạng của chúng ta quý giá hơn Huyền Kiêu Vệ bình thường. Bọn họ đi đến Quận Châu được, vậy thì muội cũng đi được.”
Mấy ngày qua Tô Hành Chỉ ở Thương Châu an tâm dưỡng bệnh, vết thương đã hồi phục lại kha khá rồi, bây giờ y đi đứng hay muốn làm gì cũng không còn khó khăn nữa. Y yên lặng nghe mọi người tranh luận. Về lý mà nói, thật ra phỏng đoán của Lý Hoa Chương rất có lý, nếu đích thân Lý Hoa Chương đến dự tiệc thì sẽ góp phần gia tăng sức thuyết phục cho tin tình báo giả. Nhưng về mặt tình cảm, đây là muội muội, muội phu của Minh Vũ Tễ, có ai dám đảm bảo là sẽ không có chuyện bất trắc nào xảy ra kia chứ?
Tô Hành Chỉ suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Ta cũng đi. Dù sao thì Ung Vương cũng phải dẫn theo người, chi bằng ngài cứ dẫn theo ta đi đi. Ít nhất thì, nếu có xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ta cũng có thể bảo vệ Ung Vương và Ung Vương phi.”
Minh Hoa Thường nghe xong thì vội lên tiếng: “Làm vậy thì sao mà được?”
Lý Hoa Chương cũng nói: “Không được, vốn dĩ ngươi đã bị thương trong quá trình hộ tống đại nương đến Thương Châu rồi, bọn ta đã nợ ân tình của ngươi rất nhiều, nào dám để ngươi đi Quân Châu mạo hiểm nữa? Tô lang quân cứ an tâm ở Thương Châu dưỡng thương là được.”
Tô Hành Chỉ thản nhiên nói: “Hộ tống muội ấy là mong muốn của ta, không liên quan đến bất cứ ai cả, Ung Vương cũng không cần phải cảm thấy nợ ta. Vết thương của ta đã gần khỏi hẳn rồi, cũng đã đến lúc phải đi ra ngoài hoạt động một chút rồi.”
Minh Hoa Thường sẵn lòng vào sinh ra tử cùng Lý Hoa Chương, nhưng nàng lại không dám để người trong lòng của tỷ tỷ xảy ra chuyện bất trắc. Nàng còn đang muốn từ chối thì Minh Vũ Tễ đột nhiên lên tiếng: “Huynh ấy nói có lý. Ta cũng là Huyền Kiêu Vệ, xếp hạng cao hơn huynh ấy, bây giờ ta xin lệnh đến Quân Châu làm nhiệm vụ, mong Ung Vương sắp xếp theo lẽ công bằng.”
Dường như Tạ Tế Xuyên đã cười khẽ một tiếng, hắn ta hờ hững vỗ vỗ ống tay áo, đứng lên và nói: “Ngại quá, nếu nói về xếp hạng thì chỉ e là ta còn cao hơn ngươi một chút nữa đấy. Theo quy tắc của Huyền Kiêu Vệ, nhiệm vụ phải do người xếp hạng cao chọn trước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương nhìn bọn họ, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, hắn chỉ biết thở dài mà nói: “Tình hình Quân Châu không rõ, thế cục biến đổi khôn lường, các ngươi không cần phải đi theo ta mạo hiểm.”
“Ai vì ngươi kia chứ?” Tạ Tế Xuyên cười giễu cợt một tiếng rồi nói tiếp: “Phản loạn sắp đến rồi, muôn dân gặp nạn, ta vì dân chúng Đại Đường mà thôi.”
Tô Hành Chỉ cũng nghiêm mặt nói: “Thân làm Ngự sử triều đình, phơi bày chuyện bất bình trong thiên hạ, bảo vệ và giúp cuộc sống của dân chúng ổn định, chính là chính nghĩa mà ta nên dốc sức.”
Ánh mắt Minh Vũ Tễ đảo quanh giữa Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, rồi nàng ấy cũng lạnh nhạt nói: “Ai bảo muội muội ta gả cho ngươi, ngươi gặp chuyện, ta cũng không thể mặc kệ được.”
Lý Hoa Chương nhìn người trước mặt, lòng hắn kích động không thôi. Trong số những người bọn họ, có con cháu thế gia gánh vác sự phục hưng của gia tộc, có Trạng Nguyên nhà nghèo cương trực công chính, tiền đồ như gấm, có thiên kim Công phủ thất lạc nhiều năm, vừa quay về bên người thân… Thân phận, lai lịch của mỗi người đều khác nhau, họ đều có cuộc sống và mong muốn của riêng mình. Nhưng bây giờ, bây giờ lại phải đi đến một nơi mà ai cũng biết rằng đó là đầm rồng hang hổ cùng hắn, Lý Hoa Chương hắn có tài đức gì mà lại có thể quen biết một nhóm bằng hữu sinh tử thế này?
Đương nhiên là, trong số đó còn có cả thê tử của hắn nữa. Lý Hoa Chương cụp mắt mà nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường cũng đang nhìn hắn. Nàng cười ngọt ngào với hắn, ôm lấy cánh tay hắn và nói: “Chúng ta đã ước hẹn với nhau từ trước rồi mà. Đời này., dù nghèo khó hay giàu sang, dù thành công hay thất bại, dù bệnh tật hay sống chết, chúng ta đều sẽ không rời xa nhau nữa.”
Lý Hoa Chương lặng lẽ đặt tay mình lên tay Minh Hoa Thường, tiếng “Được” như vừa vang lên trong thinh lặng. Sau đó hắn trịnh trọng chắp tay, nói với ba người trước mặt mình rằng: “Đa tạ các vị đã đi xa ngàn dặm trợ giúp. Đại chiến sắp đến, ta không muốn dùng những lời xã giao đó để bôi nhọ tâm ý của các vị, chỉ nguyện chúng ta đồng tâm hiệp lực, thắng ngay trong trận đầu, cùng đi cùng về. Đợi đến mai sau, khi chiến tranh dừng lại, phu thê bọn ta sẽ chuẩn bị một bình rượu ngon tạ ơn các vị, chúng ta không say không thôi!”
Tạ Tế Xuyên, Minh Vũ Tễ, Tô Hành Chỉ bất tri bất giác cũng đều thu lại ý cười, trịnh trọng chắp tay trước ngực đáp lễ: “Thắng ngay trong trận đầu.”
…
Ngày Mười sáu tháng Mười hai, năm mới ngày càng đến gần, trên đường phố treo đầy đèn lồng đỏ, từ phố lớn vào đến ngõ nhỏ đều tràn đầy cảm giác năm mới. Quân Châu tối nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì xa giá của phu thê Ung Vương vừa đến cổng thành vào chạng vạng tối, Tiêu Vương và các quan viên Quân Châu vô cùng coi trọng sự kiện này, tối nay đã tổ chức bữa tiệc đón gió tẩy trần cho phu thê Ung Vương.
Trong phủ Tiêu Vương, Lý Trọng Phúc vừa thấy Lý Hoa Chương thì nước mắt đã dâng trào, vội lôi kéo Lý Hoa Chương lại mà tha thiết ôn chuyện. Lý Hoa Chương cũng dùng lễ mà đáp lại đường huynh, dường như hai người đều đã quên đi cái chết của Lý Trọng Nhuận. Lý Trọng Phúc nói: “Lần gần đây nhất mà ta gặp đệ, là ở bữa tiệc đệ chuyển đến Vương phủ, chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà đã ba năm trôi qua rồi.”
Khi đó là lúc Lý Hoa Chương vừa lấy lại thân phận, được Tắc Thiên Hoàng đế phong vương, quả thật là chuyện này đã xảy ra từ rất lâu trước đó rồi. Lý Hoa Chương cũng hùa theo Lý Trọng Phúc mà ôn lại những hồi ức xưa cũ kia. Lý Trọng Phúc than thở một hồi, lôi kéo Lý Hoa Chương lại mà hỏi: “Ta đã rời khỏi Trường An lâu lắm rồi, có rất nhiều thân thích đều đã trở nên xa lạ, không biết mấy năm qua Tương Vương thúc, Thái Bình cô mẫu có khỏe không?”
Lý Hoa Chương nói: “Thật ra ta cũng không thường gặp Tương Vương và Thái Bình Công chúa, đầu năm ta phụng mệnh đến Thương Châu làm quan, đã gần một năm không nghe được tin tức gì của bọn họ rồi. Có điều, Tương Vương và Thái Bình Công chúa phúc phận sâu dày, có lẽ hai người đều an khang không có gì đáng ngại.”
Lý Trọng Phúc thở dài: “Ta là người phúc mỏng, không được Trường An chiêu đãi thì thôi, đệ là huyết mạch duy nhất của Thái tử Chương Hoài, cớ sao cũng bị đày đến Thương Châu vậy? Ban đầu, khi nghe nói là đệ tới, ta còn tưởng là người bên dưới ăn nói bậy bạ cơ, sau này ta mới biết là thật. Đáng tiếc thay, thân phận ta không tiện, nếu đi đến Thương Châu tìm đệ, chỉ e rằng sẽ khiến đệ chuốc họa vào thân, nên chỉ có thể nhịn lại. Mắt thấy sắp qua năm mới, ta cô đơn quen rồi, nhưng phu thê các đệ là hồng nhân trước mặt Tắc Thiên Hoàng đế, ấy thế mà lại lưu lạc tới bước đường phải đến nơi khác đón năm mới, cũng thê lương quá. Thế cho nên khi ấy ta mới không nhịn được mà mời các đệ đến đây. Ta nhớ thương người thân quá nên mới không báo trước gì mà đã đưa thiệp mời tới như thế này, ta không gây thêm phiền phức cho các đệ chứ?”
Minh Hoa Thường chỉ cười cười chứ không nói lời nào. Lý Trọng Phúc nói chuyện hoang đường liên tục, nghe lời hắn ta nói thì dường như, việc hắn ta bị lưu đày đến Quân Châu đã trở thành lỗi của Trường An, đến cả việc mời bọn họ đến Quân Châu cũng đã trở thành “nhớ thương người thân”.
Lý Hoa Chương biết rõ sự thăm dò ấy của Lý Trọng Phúc, nhưng ngoài mặt, hắn không để lộ một chút tâm tư nào, vẫn ôn hòa lịch sự, hết mực tuân giữ lễ nghĩa, hắn trả lời Lý Trọng Phúc rằng: “Tiêu Vương khách sáo rồi, huynh đệ cùng họ, sao lại nói là thêm phiền phức kia chứ? Phải là do bọn ta thất lễ mới đúng. Vốn dĩ bọn ta nên đến đây thăm hỏi Tiêu Vương và Tiêu Vương tẩu khi ta vừa đến Thương Châu, nhưng ta có công vụ, nếu tuỳ tiện rời đi thì chỉ sợ là sẽ dẫn đến những sự nghi kỵ không cần thiết, thế nên ta mới chưa từng đến đây. May mà huynh và Vương tẩu không để bụng.”
Lý Trọng Phúc vỗ đầu gối, chợt thở dài: “Đệ nói đúng, huynh đệ cùng họ, sao lại nói là phiền phức kia chứ? Lý gia chúng ta đã chịu quá nhiều cực khổ, đệ ở nhà thần tử ăn nhờ ở đậu nhiều năm, ta cũng bị giam ở Phòng Lăng, bên cạnh không có lấy một tri kỷ nào. Ta vừa gặp đệ là đã cảm thấy “đồng bệnh tương liên”, đáng tiếc thay, chúng ta lại chẳng có lấy một cơ hội kết giao nào. Ta vốn cho rằng hết khổ rồi cũng sẽ đến sướng, không ngờ, vừa tiễn một người khác họ đi thì lại có một người khác nữa đến. Bà ấy nhắm vào ta thì cũng đành thôi, nhưng đệ thì lại là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, công thần trong Thần Long chính biến, sao bà ấy lại dám đày đệ đến nơi này, dám đẩy đệ vào tình thế thê lương như thế này cơ chứ?”
Lý Trọng Phúc nghe được Lý Hoa Chương cũng đang tị húy Vi Hoàng hậu, cuối cùng thì hắn ta cũng đã thấy yên tâm, dần dần lộ ra bộ mặt thật. Hắn ta nói gần nói xa, gợi ý cho Lý Hoa Chương nên liên thủ với mình, nên cùng nhau lật đổ người khác họ đang có mưu đồ chiếm đoạt thiên hạ của Lý gia. Nhưng lòng Lý Hoa Chương vẫn như gương sáng, hắn vẫn mang dáng vẻ xa cách lịch sự, nói: “Lôi đình mưa móc [*] đều là quân ân, đây là bổn phận của người làm thần tử. Ngày tốt chớ nói chuyện quốc sư, mời Tiêu Vương.”
[*] Lôi đình mưa móc (雷霆雨露): Ví sự trừng phạt và ơn huệ do nhà vua ban.
Tiêu Vương cười ha hả, dừng câu chuyện lại, không nói sâu vào vấn đề này nữa. Tiêu Vương và Lý Hoa Chương nâng ly cạn chén, rồi hắn ta vờ như vô tingh hỏi: “Ở đây không thể sánh bằng Trường An được, rất là nhàm chán. Các đệ ở Thương Châu được nửa năm rồi, có gì không quen không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường cúi đầu ăn, làm một cái “thùng cơm” đủ tiêu chuẩn, Lý Hoa Chương bình tĩnh nói: “Vẫn ổn, ta lại không cảm thấy nhàm chán. Lúc ở Trường An, ta bận rộn mấy chuyện vụn vặt, lúc nào cũng không có thời gian để ở bên nàng ấy. Bây lại được thanh nhàn hơn hẳn, nếu không có công vụ, ta sẽ đưa nàng ấy đi dạo chơi xung quanh, nếu lười đi ra ngoài, bọn ta sẽ pha trà nấu cơm ở trong phủ, tự do hơn ở Trường An nhiều.”
Tiêu Vương cười nói: “Từ lâu đã nghe nói Ung Vương và Ung Vương phi làm phu thê tình thâm, quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều, đệ muội xinh đẹp như vậy, chẳng trách tại sao Ung Vương lại cưng chiều.”
Minh Hoa Thường cười lịch sự nhưng không giấu được vẻ xấu hổ, Tiêu Vương phi cũng xen vào hỏi chút chuyện nhà, than thở từ tận đáy lòng: “Ung Vương phi có phúc quá. Trong nhà thì có phụ thân cưng chiều, xuất giá rồi thì có phu quân yêu thương. Huynh trưởng nhà mình lại chính là phu quân của mình, từ tóc trái đào đến khi già cả, cả đời luôn ở bên nhau, thật là tốt biết bao.”
Tiêu Vương làm như thuận miệng nhắc tới: “Ta nghe nói Phong gia ở Thương Châu mới xây một tòa lâm viên, nghe nói là đã mời chuyên gia Giang Nam xem qua, không biết là các đệ đã đi dạo chơi ở nơi đó chưa?”
Động tác ăn uống của Minh Hoa Thường vẫn không dừng lại, trong lòng “xuỳ” một tiếng. Đến cả việc Phong gia có một tòa lâm viên Giang Nam mà Tiêu Vương cũng biết rồi, chuyện “nghe nói” này có vẻ hơi kỹ càng quá mức rồi đó. Lý Hoa Chương bình tĩnh ung dung, chân thành trả lời: “Chưa từng. Phong gia đã nhiều lần mời bọn ta, nhưng ta thân làm phiên vương, nên tránh hiềm nghi, không tiện kết giao với thân hào nông thôn địa phương, cho nên ta đều từ chối.”
Tiêu Vương “Ồ” một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. Minh Hoa Thường mượn hành động bưng trà để nghiêng đầu nhìn Lý Hoa Chương. Khi nói dối, dáng vẻ của hắn vẫn nghiêm túc chính trực như vậy. Mà, đối diện với khuôn mặt chính nhân quân tử thế này, ai mà lại nghi ngờ rằng, hắn vừa bước vào cửa là đã bắt đầu nói dối lòng kia chứ?
Lý Hoa Chương cầm tay Minh Hoa Thường ở dưới bàn, nhéo nhéo không nhẹ không mạnh, dùng vẻ mặt dịu dàng đón lấy chén trà, sau đó thì lau khóe miệng cho nàng: “Uống chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng.”
Hai người nhìn nhau, Minh Hoa Thường mang dáng vẻ xem kịch vui, Lý Hoa Chương bất đắc dĩ ra hiệu cho nàng đừng nghịch nữa. Tiêu Vương thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, vốn dĩ ban đầu hắn ta còn nghi ngờ Lý Hoa Chương đang diễn trò, nhưng bây giờ hắn ta mới hơi hơi tin tưởng. Quả thật là Lý Hoa Chương đã hao mòn hết ý chí, một lòng vây quanh thê tử bên bếp lò.
Lớn lên ở nhà thần tử, chung quy lại thì cũng vẫn thiếu đi khí khái vương giả, bất kể năng lực có mạnh mẽ thế nào thì tầm nhìn cũng chỉ được đến vậy mà thôi, Tiêu Vương mời hắn cùng đón năm mới, hắn chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ đến thật. Tiêu Vương hơi thổn thức, nhưng lại hoàn toàn buông bỏ hoài nghi. Nhìn dáng vẻ của Lý Hoa Chương hiện giờ, có vẻ như là hắn vẫn không biết động tĩnh mới nhất của Trường An, nếu không thì chắc chắn là hắn sẽ không có lòng dạ đâu mà thảnh thơi sa nào nhi nữ tình trường thế này.
Lý Hoa Chương nói là đã từ chối Phong gia nhiều lần, xem ra là, cuối cùng thì Phong Vinh cũng vẫn không thể hoàn thành được chuyện ấy. Chẳng trách tại sao gần đây Phong gia không hồi âm nữa, hóa ra là ngại gặp hắn ta. Tiêu Vương đã nghĩ ra được lý do Phong gia mất liên lạc, bấy giờ cũng không để ý đến việc Lý Hoa Chương còn sống nữa, chỉ tập trung khuyên Lý Hoa Chương uống rượu.
Tiêu Vương đang thấy tiếc cho Lý Hoa Chương anh hùng nhụt chí sẽ không thể biết rằng, Phong lão thái gia đã xuống địa ngục trước hắn ta một bước. Không chỉ có thế, mà dưới sự xác nhận của Vệ Châu, thân tín mà hắn ta sắp xếp vào Thương Châu để liên lạc với Phong gia cũng đã bị người ta ném vào tù rồi. Còn kẻ đầu sỏ chính là Minh Hoa Thường, người mà hắn ta xem là “hồng nhan họa thủy”.
Dưới sự sắp xếp của Minh Hoa Thường, đã có rất nhiều Huyền Kiêu Vệ chui vào Quân Châu, cải trang thành người buôn bán nhỏ, nô bộc người hầu rải rác xung quanh Tiêu Vương, ghi chép lại từng hành động cử chỉ của hắn ta, thậm chí là còn biết rõ hôm qua hắn ta đã đi gặp ai, viết thư cho ai nữa là. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường hoàn toàn biết rõ mọi động tĩnh của Tiêu Vương, còn Tiêu Vương thì lại chẳng biết ở Thương Châu đã xảy ra chuyện gì.
Đây chính là lực sát thương của trận chiến tình báo. Không chỉ có thế, Minh Hoa Thường còn sai người đánh vào “nội bộ dân chúng”, tìm hiểu xem có những ai ra vào xung quanh Tiêu Vương, những người này ở chỗ nào, tính tình ra sao, mỗi ngày sẽ ra ngoài vào lúc nào. Dưới cảnh ca múa thái bình, có một “tấm lưới ngầm” đã được dệt nên một cách âm thầm lặng lẽ. Mà, “con mồi” bị nhắm trúng vẫn đang hưởng thụ mà không hề hay biết gì, thậm chí là còn đang nằm mơ giấc mơ mình sắp thành công thần của tân hoàng.
Lý Hoa Chương ghét thói xấu trên bàn rượu, lúc riêng tư cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng tửu lượng lại không quá tệ. Qua ba lần rượu, ánh mắt Lý Hoa Chương vẫn trong trẻo, vẻ mặt tỉnh táo, những Tiêu Vương lại hơi mê man. Tiêu Vương tựa vào tay vịn, không biết là say thật hay giả say, mà hắn ta nhìn trời rồi lớn tiếng nói: “Ta nghe tin phụ thân bệnh nặng, muốn quay về hầu bệnh tận hiếu, Hoàng hậu lại không cho phép. Ông trời đã để ta sinh ra ở Lý gia, sao lại còn phải để ta làm con thứ? Trời không dung ta, trời không dung ta thật mà!”
Lý Hoa Chương trông như không nghe thấy, vẫn ấm áp mà cẩn trọng, nói với Tiêu Vương phi rằng: “Vương tẩu, hình như Tiêu Vương đã say rồi. Đêm nay dừng ở đây đi thôi, phiền Vương tẩu đưa Tiêu Vương huynh quay về nghỉ ngơi.”
Cả một buổi tối, Tiêu Vương phi có ấn tượng rất tốt với Lý Hoa Chương. Nàng ta vội vàng sai người đỡ Tiêu Vương dậy, ngượng ngùng nói: “Các đệ mới đến, vốn dĩ đích thân ta nên đưa các đệ đến chỗ ở, nhưng mà Tiêu Vương…”
“Không sao cả.” Lý Hoa Chương nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hòa nói: “Vương tẩu đi chăm sóc Tiêu Vương huynh trước đi, bọn ta tự đi là được rồi.”
Tiêu Vương phi vô cùng cảm kích, liên tục nói thứ lỗi rồi rời đi. Nếu nàng ta biết hai người này đã làm gì, thì nhất định là sẽ không để bọn họ tự do đi lại đâu.
Bữa tiệc linh đình, đen hoa sáng chói, rõ ràng là Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đang đứng trong tầm mắt, nhưng cứ như thể là không có ai nhìn thấy bọn họ vậy. Trông Minh Hoa Thường cứ như thể là người có tửu lượng không được tốt cho lắm, bấy giờ nàng chỉ dựa vào người Lý Hoa Chương, môi mấp máy, âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe ra được: “Tạ huynh, tỷ tỷ, Tô huynh, mọi người đều vào cả rồi, tiếp theo nên làm thế nào đây?”
“Tiêu Vương chưa say, chắc chắn đêm nay hắn ta sẽ viết thư cho Kiếm Nam Tiết độ sứ.” Lý Hoa Chương dịu dàng đỡ Minh Hoa Thường, dùng dáng vẻ bình tĩnh mà nói ra những lời hết sức “khốc liệt”: “Đợi Sở Châu rút quân, chúng ta sẽ hành động”
Trong sóng nước lăn tăn, có một binh sĩ tên là Trương Nghiêu mang theo thư nhà đã được ngụy tạo tỉ mỉ, ung dung xuôi theo dòng nước sông mà đến Quân Châu.
Cùng lúc đó, một bức thư chúc Tết ký tên Tô Hành Chỉ cũng được đưa đến bàn của Nhậm Dao. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì sẽ thấy đây chỉ là một bức thư hàn huyên quan trường rất bình thường, nhưng mặt sau của giấy viết thư lại được viết bằng nước thuốc đặc biệt. Trên đó viết kế hoạch của Lý Hoa Chương, nhắc nhở Nhậm Dao chọn tuyến đường đi qua Thương Châu, Quân Thủy, hợp tác với Lý Hoa Chương, cùng đánh lén Quân Châu.
Ngày thứ hai sau khi Minh Hoa Thường phát lệnh triệu tập, thì nàng đã lệnh cho Huyền Kiêu Vệ chia ra thành nhóm nhỏ, dùng thân phận dân chúng mà lần lượt len lỏi vào thành Quân Châu. Ngày thả thi thể, Huyền Kiêu Vệ cải trang làm ngư dân trông coi ở bên đường sông, sau khi bảo đảm thi thể của Đổng Hải đã được người ta phát hiện ra, đồng thời, cũng đã kinh động đến Tiêu Vương, thì mới lặng lẽ rời đi.
Theo như kế hoạch ban đầu của Lý Hoa Chương, sau khi Kiếm Nam Tiết độ sứ rút quân khỏi Sở Châu, Huyền Kiêu Vệ nằm vùng trong thành Quân Châu sẽ giết thủ vệ, mở cổng thành; còn Lý Hoa Chương dẫn người xông vào Quân Châu, đi thẳng đến phủ Tiêu Vương; Nhậm Dao thì ở bên ngoài tiếp ứng. Nhưng điều kiện tiên quyết của kế hoạch này là Tiêu Vương tin vào tình báo giả, đồng thời, thuyết phục được Kiếm Nam Tiết độ sứ điều binh. Bọn họ đã làm hết những gì có thể làm được, phần còn lại chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Minh Hoa Thường chờ đợi trong nơm nớp lo sợ, ngày thứ năm sau khi thả thi thể Đổng Hải, Sở Châu vẫn không có dấu hiệu lui binh, ngược lại thì Tiêu Vương đã gửi một tấm thiệp đến Thương Châu, nhiệt tình mới Lý Hoa Chương đến Quân Châu đón năm mới.
Tạ Tế Xuyên cực lực phản đối, hắn ta nói: “Đương nhiên đây chính là Hồng Môn yến [*] của Tiêu Vương rồi! Xem ra kế hoạch dùng thi thể truyền tình báo giả đã thất bại rồi, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, nên nhanh chóng chuẩn bị đường lui đi thôi.”
[*] Hồng Môn yến (鸿门宴): nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Nhưng Lý Hoa Chương lại nói: “Cách nhìn của ta và ngươi trái ngược nhau, ngược lại thì ta cảm thấy Tiêu Vương đã tin vào tình báo giả của chúng ta. Nhưng điều quân lại không phải là chuyện nhỏ, hắn ta không dám tin hoàn toàn nên mới gửi thiệp thăm dò ta.”
Minh Vũ Tễ khó hiểu hỏi: “Sao lại nói thế?”
Lý Hoa Chương nói: “Các ngươi còn nhớ chứ? Khoa cử năm đó, trong bữa tiệc Trạng Nguyên, ta và Nhậm Dao đã lập đội đánh bóng ngựa, khi ấy Tiêu Vương cũng có mặt ở đó. Chắc chắn là hắn ta đã biết rằng ta và Nhậm Dao có qua lại với nhau, dự đoán ban đầu của hắn ta là Nhậm Dao sẽ đến Thương Châu, sau khi hợp binh với ta thì sẽ tấn công Quân Châu; nhưng tin tình báo lại nói Nhậm Dao sẽ hành quân từ phía Tây, đi xuôi theo Hán Thủy. Hắn ta không thể quyết định chắc chắn được nên mới cố ý mời ta, nếu như ta đồng ý lời mời, chứng tỏ ta không nhận được tin tức Nhậm Dao sẽ tới Thương Châu, vậy thì tin tình báo này là thật, Nhậm Dao muốn hợp binh ở Hán Âm thật; ngược lại, nếu ta không chịu đi, vậy thì chứng tỏ tin tình báo là giả, và Nhậm Dao vẫn sẽ đến Thương Châu.”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, ánh mắt hắn ta nhìn Lý Hoa Chương như thể là đang nhìn sinh vật khác loài vậy: “Lẽ nào ngươi định đi Quân Châu thật đấy à?”
Lý Hoa Chương thản nhiên gật đầu, ánh mắt kiên định sáng trong: “Đúng vậy. Thật ra trước đó ta đã từng lo lắng rằng, Huyền Kiêu Vệ nằm vùng ở Quân Châu vừa không có thân phận vừa không có ưu thế về địa lý, để bọn họ mở cổng thành thì mạo hiểm quá, nếu đổi thành ta làm nội ứng thì hiệu quả sẽ rất tốt. Có lẽ ông trời đang nhắc nhở chúng ta rằng, người nên đi đến Quân Châu là ta.”
Minh Hoa Thường lật qua lật lại xem thiệp mời của Tiêu Vương, bỗng nhiên nàng nói: “Nhị huynh nói rất có lý. Nhưng Tiêu Vương mời phu thê chúng ta, nếu như chàng đi thì ta đi cùng chàng.”
Minh Vũ Tễ vừa nghe Minh Hoa Thường muốn nổi điên theo Lý Hoa Chương thì nói ngay: “Không được, quá nguy hiểm. Lỡ như ngày đó xuất hiện sơ suất gì, hai người ở lại phủ Tiêu Vương sẽ trở thành bia ngắm bắn sẵn có đấy!”
“Nếu bọn muội không đi mạo hiểm thì phải dùng mạng của rất nhiều Huyền Kiêu Vệ để mở đường.” Vẻ mặt của Minh Hoa Thường vẫn bình tĩnh, giọng nói của nàng trong veo, nhưng lời mà nàng nói ra lại vô cùng cố chấp: “Mạng của ai cũng là mạng, không có đạo lý mạng của chúng ta quý giá hơn Huyền Kiêu Vệ bình thường. Bọn họ đi đến Quận Châu được, vậy thì muội cũng đi được.”
Mấy ngày qua Tô Hành Chỉ ở Thương Châu an tâm dưỡng bệnh, vết thương đã hồi phục lại kha khá rồi, bây giờ y đi đứng hay muốn làm gì cũng không còn khó khăn nữa. Y yên lặng nghe mọi người tranh luận. Về lý mà nói, thật ra phỏng đoán của Lý Hoa Chương rất có lý, nếu đích thân Lý Hoa Chương đến dự tiệc thì sẽ góp phần gia tăng sức thuyết phục cho tin tình báo giả. Nhưng về mặt tình cảm, đây là muội muội, muội phu của Minh Vũ Tễ, có ai dám đảm bảo là sẽ không có chuyện bất trắc nào xảy ra kia chứ?
Tô Hành Chỉ suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Ta cũng đi. Dù sao thì Ung Vương cũng phải dẫn theo người, chi bằng ngài cứ dẫn theo ta đi đi. Ít nhất thì, nếu có xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ta cũng có thể bảo vệ Ung Vương và Ung Vương phi.”
Minh Hoa Thường nghe xong thì vội lên tiếng: “Làm vậy thì sao mà được?”
Lý Hoa Chương cũng nói: “Không được, vốn dĩ ngươi đã bị thương trong quá trình hộ tống đại nương đến Thương Châu rồi, bọn ta đã nợ ân tình của ngươi rất nhiều, nào dám để ngươi đi Quân Châu mạo hiểm nữa? Tô lang quân cứ an tâm ở Thương Châu dưỡng thương là được.”
Tô Hành Chỉ thản nhiên nói: “Hộ tống muội ấy là mong muốn của ta, không liên quan đến bất cứ ai cả, Ung Vương cũng không cần phải cảm thấy nợ ta. Vết thương của ta đã gần khỏi hẳn rồi, cũng đã đến lúc phải đi ra ngoài hoạt động một chút rồi.”
Minh Hoa Thường sẵn lòng vào sinh ra tử cùng Lý Hoa Chương, nhưng nàng lại không dám để người trong lòng của tỷ tỷ xảy ra chuyện bất trắc. Nàng còn đang muốn từ chối thì Minh Vũ Tễ đột nhiên lên tiếng: “Huynh ấy nói có lý. Ta cũng là Huyền Kiêu Vệ, xếp hạng cao hơn huynh ấy, bây giờ ta xin lệnh đến Quân Châu làm nhiệm vụ, mong Ung Vương sắp xếp theo lẽ công bằng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như Tạ Tế Xuyên đã cười khẽ một tiếng, hắn ta hờ hững vỗ vỗ ống tay áo, đứng lên và nói: “Ngại quá, nếu nói về xếp hạng thì chỉ e là ta còn cao hơn ngươi một chút nữa đấy. Theo quy tắc của Huyền Kiêu Vệ, nhiệm vụ phải do người xếp hạng cao chọn trước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương nhìn bọn họ, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, hắn chỉ biết thở dài mà nói: “Tình hình Quân Châu không rõ, thế cục biến đổi khôn lường, các ngươi không cần phải đi theo ta mạo hiểm.”
“Ai vì ngươi kia chứ?” Tạ Tế Xuyên cười giễu cợt một tiếng rồi nói tiếp: “Phản loạn sắp đến rồi, muôn dân gặp nạn, ta vì dân chúng Đại Đường mà thôi.”
Tô Hành Chỉ cũng nghiêm mặt nói: “Thân làm Ngự sử triều đình, phơi bày chuyện bất bình trong thiên hạ, bảo vệ và giúp cuộc sống của dân chúng ổn định, chính là chính nghĩa mà ta nên dốc sức.”
Ánh mắt Minh Vũ Tễ đảo quanh giữa Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, rồi nàng ấy cũng lạnh nhạt nói: “Ai bảo muội muội ta gả cho ngươi, ngươi gặp chuyện, ta cũng không thể mặc kệ được.”
Lý Hoa Chương nhìn người trước mặt, lòng hắn kích động không thôi. Trong số những người bọn họ, có con cháu thế gia gánh vác sự phục hưng của gia tộc, có Trạng Nguyên nhà nghèo cương trực công chính, tiền đồ như gấm, có thiên kim Công phủ thất lạc nhiều năm, vừa quay về bên người thân… Thân phận, lai lịch của mỗi người đều khác nhau, họ đều có cuộc sống và mong muốn của riêng mình. Nhưng bây giờ, bây giờ lại phải đi đến một nơi mà ai cũng biết rằng đó là đầm rồng hang hổ cùng hắn, Lý Hoa Chương hắn có tài đức gì mà lại có thể quen biết một nhóm bằng hữu sinh tử thế này?
Đương nhiên là, trong số đó còn có cả thê tử của hắn nữa. Lý Hoa Chương cụp mắt mà nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường cũng đang nhìn hắn. Nàng cười ngọt ngào với hắn, ôm lấy cánh tay hắn và nói: “Chúng ta đã ước hẹn với nhau từ trước rồi mà. Đời này., dù nghèo khó hay giàu sang, dù thành công hay thất bại, dù bệnh tật hay sống chết, chúng ta đều sẽ không rời xa nhau nữa.”
Lý Hoa Chương lặng lẽ đặt tay mình lên tay Minh Hoa Thường, tiếng “Được” như vừa vang lên trong thinh lặng. Sau đó hắn trịnh trọng chắp tay, nói với ba người trước mặt mình rằng: “Đa tạ các vị đã đi xa ngàn dặm trợ giúp. Đại chiến sắp đến, ta không muốn dùng những lời xã giao đó để bôi nhọ tâm ý của các vị, chỉ nguyện chúng ta đồng tâm hiệp lực, thắng ngay trong trận đầu, cùng đi cùng về. Đợi đến mai sau, khi chiến tranh dừng lại, phu thê bọn ta sẽ chuẩn bị một bình rượu ngon tạ ơn các vị, chúng ta không say không thôi!”
Tạ Tế Xuyên, Minh Vũ Tễ, Tô Hành Chỉ bất tri bất giác cũng đều thu lại ý cười, trịnh trọng chắp tay trước ngực đáp lễ: “Thắng ngay trong trận đầu.”
…
Ngày Mười sáu tháng Mười hai, năm mới ngày càng đến gần, trên đường phố treo đầy đèn lồng đỏ, từ phố lớn vào đến ngõ nhỏ đều tràn đầy cảm giác năm mới. Quân Châu tối nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì xa giá của phu thê Ung Vương vừa đến cổng thành vào chạng vạng tối, Tiêu Vương và các quan viên Quân Châu vô cùng coi trọng sự kiện này, tối nay đã tổ chức bữa tiệc đón gió tẩy trần cho phu thê Ung Vương.
Trong phủ Tiêu Vương, Lý Trọng Phúc vừa thấy Lý Hoa Chương thì nước mắt đã dâng trào, vội lôi kéo Lý Hoa Chương lại mà tha thiết ôn chuyện. Lý Hoa Chương cũng dùng lễ mà đáp lại đường huynh, dường như hai người đều đã quên đi cái chết của Lý Trọng Nhuận. Lý Trọng Phúc nói: “Lần gần đây nhất mà ta gặp đệ, là ở bữa tiệc đệ chuyển đến Vương phủ, chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà đã ba năm trôi qua rồi.”
Khi đó là lúc Lý Hoa Chương vừa lấy lại thân phận, được Tắc Thiên Hoàng đế phong vương, quả thật là chuyện này đã xảy ra từ rất lâu trước đó rồi. Lý Hoa Chương cũng hùa theo Lý Trọng Phúc mà ôn lại những hồi ức xưa cũ kia. Lý Trọng Phúc than thở một hồi, lôi kéo Lý Hoa Chương lại mà hỏi: “Ta đã rời khỏi Trường An lâu lắm rồi, có rất nhiều thân thích đều đã trở nên xa lạ, không biết mấy năm qua Tương Vương thúc, Thái Bình cô mẫu có khỏe không?”
Lý Hoa Chương nói: “Thật ra ta cũng không thường gặp Tương Vương và Thái Bình Công chúa, đầu năm ta phụng mệnh đến Thương Châu làm quan, đã gần một năm không nghe được tin tức gì của bọn họ rồi. Có điều, Tương Vương và Thái Bình Công chúa phúc phận sâu dày, có lẽ hai người đều an khang không có gì đáng ngại.”
Lý Trọng Phúc thở dài: “Ta là người phúc mỏng, không được Trường An chiêu đãi thì thôi, đệ là huyết mạch duy nhất của Thái tử Chương Hoài, cớ sao cũng bị đày đến Thương Châu vậy? Ban đầu, khi nghe nói là đệ tới, ta còn tưởng là người bên dưới ăn nói bậy bạ cơ, sau này ta mới biết là thật. Đáng tiếc thay, thân phận ta không tiện, nếu đi đến Thương Châu tìm đệ, chỉ e rằng sẽ khiến đệ chuốc họa vào thân, nên chỉ có thể nhịn lại. Mắt thấy sắp qua năm mới, ta cô đơn quen rồi, nhưng phu thê các đệ là hồng nhân trước mặt Tắc Thiên Hoàng đế, ấy thế mà lại lưu lạc tới bước đường phải đến nơi khác đón năm mới, cũng thê lương quá. Thế cho nên khi ấy ta mới không nhịn được mà mời các đệ đến đây. Ta nhớ thương người thân quá nên mới không báo trước gì mà đã đưa thiệp mời tới như thế này, ta không gây thêm phiền phức cho các đệ chứ?”
Minh Hoa Thường chỉ cười cười chứ không nói lời nào. Lý Trọng Phúc nói chuyện hoang đường liên tục, nghe lời hắn ta nói thì dường như, việc hắn ta bị lưu đày đến Quân Châu đã trở thành lỗi của Trường An, đến cả việc mời bọn họ đến Quân Châu cũng đã trở thành “nhớ thương người thân”.
Lý Hoa Chương biết rõ sự thăm dò ấy của Lý Trọng Phúc, nhưng ngoài mặt, hắn không để lộ một chút tâm tư nào, vẫn ôn hòa lịch sự, hết mực tuân giữ lễ nghĩa, hắn trả lời Lý Trọng Phúc rằng: “Tiêu Vương khách sáo rồi, huynh đệ cùng họ, sao lại nói là thêm phiền phức kia chứ? Phải là do bọn ta thất lễ mới đúng. Vốn dĩ bọn ta nên đến đây thăm hỏi Tiêu Vương và Tiêu Vương tẩu khi ta vừa đến Thương Châu, nhưng ta có công vụ, nếu tuỳ tiện rời đi thì chỉ sợ là sẽ dẫn đến những sự nghi kỵ không cần thiết, thế nên ta mới chưa từng đến đây. May mà huynh và Vương tẩu không để bụng.”
Lý Trọng Phúc vỗ đầu gối, chợt thở dài: “Đệ nói đúng, huynh đệ cùng họ, sao lại nói là phiền phức kia chứ? Lý gia chúng ta đã chịu quá nhiều cực khổ, đệ ở nhà thần tử ăn nhờ ở đậu nhiều năm, ta cũng bị giam ở Phòng Lăng, bên cạnh không có lấy một tri kỷ nào. Ta vừa gặp đệ là đã cảm thấy “đồng bệnh tương liên”, đáng tiếc thay, chúng ta lại chẳng có lấy một cơ hội kết giao nào. Ta vốn cho rằng hết khổ rồi cũng sẽ đến sướng, không ngờ, vừa tiễn một người khác họ đi thì lại có một người khác nữa đến. Bà ấy nhắm vào ta thì cũng đành thôi, nhưng đệ thì lại là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, công thần trong Thần Long chính biến, sao bà ấy lại dám đày đệ đến nơi này, dám đẩy đệ vào tình thế thê lương như thế này cơ chứ?”
Lý Trọng Phúc nghe được Lý Hoa Chương cũng đang tị húy Vi Hoàng hậu, cuối cùng thì hắn ta cũng đã thấy yên tâm, dần dần lộ ra bộ mặt thật. Hắn ta nói gần nói xa, gợi ý cho Lý Hoa Chương nên liên thủ với mình, nên cùng nhau lật đổ người khác họ đang có mưu đồ chiếm đoạt thiên hạ của Lý gia. Nhưng lòng Lý Hoa Chương vẫn như gương sáng, hắn vẫn mang dáng vẻ xa cách lịch sự, nói: “Lôi đình mưa móc [*] đều là quân ân, đây là bổn phận của người làm thần tử. Ngày tốt chớ nói chuyện quốc sư, mời Tiêu Vương.”
[*] Lôi đình mưa móc (雷霆雨露): Ví sự trừng phạt và ơn huệ do nhà vua ban.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vương cười ha hả, dừng câu chuyện lại, không nói sâu vào vấn đề này nữa. Tiêu Vương và Lý Hoa Chương nâng ly cạn chén, rồi hắn ta vờ như vô tingh hỏi: “Ở đây không thể sánh bằng Trường An được, rất là nhàm chán. Các đệ ở Thương Châu được nửa năm rồi, có gì không quen không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường cúi đầu ăn, làm một cái “thùng cơm” đủ tiêu chuẩn, Lý Hoa Chương bình tĩnh nói: “Vẫn ổn, ta lại không cảm thấy nhàm chán. Lúc ở Trường An, ta bận rộn mấy chuyện vụn vặt, lúc nào cũng không có thời gian để ở bên nàng ấy. Bây lại được thanh nhàn hơn hẳn, nếu không có công vụ, ta sẽ đưa nàng ấy đi dạo chơi xung quanh, nếu lười đi ra ngoài, bọn ta sẽ pha trà nấu cơm ở trong phủ, tự do hơn ở Trường An nhiều.”
Tiêu Vương cười nói: “Từ lâu đã nghe nói Ung Vương và Ung Vương phi làm phu thê tình thâm, quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều, đệ muội xinh đẹp như vậy, chẳng trách tại sao Ung Vương lại cưng chiều.”
Minh Hoa Thường cười lịch sự nhưng không giấu được vẻ xấu hổ, Tiêu Vương phi cũng xen vào hỏi chút chuyện nhà, than thở từ tận đáy lòng: “Ung Vương phi có phúc quá. Trong nhà thì có phụ thân cưng chiều, xuất giá rồi thì có phu quân yêu thương. Huynh trưởng nhà mình lại chính là phu quân của mình, từ tóc trái đào đến khi già cả, cả đời luôn ở bên nhau, thật là tốt biết bao.”
Tiêu Vương làm như thuận miệng nhắc tới: “Ta nghe nói Phong gia ở Thương Châu mới xây một tòa lâm viên, nghe nói là đã mời chuyên gia Giang Nam xem qua, không biết là các đệ đã đi dạo chơi ở nơi đó chưa?”
Động tác ăn uống của Minh Hoa Thường vẫn không dừng lại, trong lòng “xuỳ” một tiếng. Đến cả việc Phong gia có một tòa lâm viên Giang Nam mà Tiêu Vương cũng biết rồi, chuyện “nghe nói” này có vẻ hơi kỹ càng quá mức rồi đó. Lý Hoa Chương bình tĩnh ung dung, chân thành trả lời: “Chưa từng. Phong gia đã nhiều lần mời bọn ta, nhưng ta thân làm phiên vương, nên tránh hiềm nghi, không tiện kết giao với thân hào nông thôn địa phương, cho nên ta đều từ chối.”
Tiêu Vương “Ồ” một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. Minh Hoa Thường mượn hành động bưng trà để nghiêng đầu nhìn Lý Hoa Chương. Khi nói dối, dáng vẻ của hắn vẫn nghiêm túc chính trực như vậy. Mà, đối diện với khuôn mặt chính nhân quân tử thế này, ai mà lại nghi ngờ rằng, hắn vừa bước vào cửa là đã bắt đầu nói dối lòng kia chứ?
Lý Hoa Chương cầm tay Minh Hoa Thường ở dưới bàn, nhéo nhéo không nhẹ không mạnh, dùng vẻ mặt dịu dàng đón lấy chén trà, sau đó thì lau khóe miệng cho nàng: “Uống chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng.”
Hai người nhìn nhau, Minh Hoa Thường mang dáng vẻ xem kịch vui, Lý Hoa Chương bất đắc dĩ ra hiệu cho nàng đừng nghịch nữa. Tiêu Vương thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, vốn dĩ ban đầu hắn ta còn nghi ngờ Lý Hoa Chương đang diễn trò, nhưng bây giờ hắn ta mới hơi hơi tin tưởng. Quả thật là Lý Hoa Chương đã hao mòn hết ý chí, một lòng vây quanh thê tử bên bếp lò.
Lớn lên ở nhà thần tử, chung quy lại thì cũng vẫn thiếu đi khí khái vương giả, bất kể năng lực có mạnh mẽ thế nào thì tầm nhìn cũng chỉ được đến vậy mà thôi, Tiêu Vương mời hắn cùng đón năm mới, hắn chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ đến thật. Tiêu Vương hơi thổn thức, nhưng lại hoàn toàn buông bỏ hoài nghi. Nhìn dáng vẻ của Lý Hoa Chương hiện giờ, có vẻ như là hắn vẫn không biết động tĩnh mới nhất của Trường An, nếu không thì chắc chắn là hắn sẽ không có lòng dạ đâu mà thảnh thơi sa nào nhi nữ tình trường thế này.
Lý Hoa Chương nói là đã từ chối Phong gia nhiều lần, xem ra là, cuối cùng thì Phong Vinh cũng vẫn không thể hoàn thành được chuyện ấy. Chẳng trách tại sao gần đây Phong gia không hồi âm nữa, hóa ra là ngại gặp hắn ta. Tiêu Vương đã nghĩ ra được lý do Phong gia mất liên lạc, bấy giờ cũng không để ý đến việc Lý Hoa Chương còn sống nữa, chỉ tập trung khuyên Lý Hoa Chương uống rượu.
Tiêu Vương đang thấy tiếc cho Lý Hoa Chương anh hùng nhụt chí sẽ không thể biết rằng, Phong lão thái gia đã xuống địa ngục trước hắn ta một bước. Không chỉ có thế, mà dưới sự xác nhận của Vệ Châu, thân tín mà hắn ta sắp xếp vào Thương Châu để liên lạc với Phong gia cũng đã bị người ta ném vào tù rồi. Còn kẻ đầu sỏ chính là Minh Hoa Thường, người mà hắn ta xem là “hồng nhan họa thủy”.
Dưới sự sắp xếp của Minh Hoa Thường, đã có rất nhiều Huyền Kiêu Vệ chui vào Quân Châu, cải trang thành người buôn bán nhỏ, nô bộc người hầu rải rác xung quanh Tiêu Vương, ghi chép lại từng hành động cử chỉ của hắn ta, thậm chí là còn biết rõ hôm qua hắn ta đã đi gặp ai, viết thư cho ai nữa là. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường hoàn toàn biết rõ mọi động tĩnh của Tiêu Vương, còn Tiêu Vương thì lại chẳng biết ở Thương Châu đã xảy ra chuyện gì.
Đây chính là lực sát thương của trận chiến tình báo. Không chỉ có thế, Minh Hoa Thường còn sai người đánh vào “nội bộ dân chúng”, tìm hiểu xem có những ai ra vào xung quanh Tiêu Vương, những người này ở chỗ nào, tính tình ra sao, mỗi ngày sẽ ra ngoài vào lúc nào. Dưới cảnh ca múa thái bình, có một “tấm lưới ngầm” đã được dệt nên một cách âm thầm lặng lẽ. Mà, “con mồi” bị nhắm trúng vẫn đang hưởng thụ mà không hề hay biết gì, thậm chí là còn đang nằm mơ giấc mơ mình sắp thành công thần của tân hoàng.
Lý Hoa Chương ghét thói xấu trên bàn rượu, lúc riêng tư cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng tửu lượng lại không quá tệ. Qua ba lần rượu, ánh mắt Lý Hoa Chương vẫn trong trẻo, vẻ mặt tỉnh táo, những Tiêu Vương lại hơi mê man. Tiêu Vương tựa vào tay vịn, không biết là say thật hay giả say, mà hắn ta nhìn trời rồi lớn tiếng nói: “Ta nghe tin phụ thân bệnh nặng, muốn quay về hầu bệnh tận hiếu, Hoàng hậu lại không cho phép. Ông trời đã để ta sinh ra ở Lý gia, sao lại còn phải để ta làm con thứ? Trời không dung ta, trời không dung ta thật mà!”
Lý Hoa Chương trông như không nghe thấy, vẫn ấm áp mà cẩn trọng, nói với Tiêu Vương phi rằng: “Vương tẩu, hình như Tiêu Vương đã say rồi. Đêm nay dừng ở đây đi thôi, phiền Vương tẩu đưa Tiêu Vương huynh quay về nghỉ ngơi.”
Cả một buổi tối, Tiêu Vương phi có ấn tượng rất tốt với Lý Hoa Chương. Nàng ta vội vàng sai người đỡ Tiêu Vương dậy, ngượng ngùng nói: “Các đệ mới đến, vốn dĩ đích thân ta nên đưa các đệ đến chỗ ở, nhưng mà Tiêu Vương…”
“Không sao cả.” Lý Hoa Chương nhàn nhạt cười một tiếng, ôn hòa nói: “Vương tẩu đi chăm sóc Tiêu Vương huynh trước đi, bọn ta tự đi là được rồi.”
Tiêu Vương phi vô cùng cảm kích, liên tục nói thứ lỗi rồi rời đi. Nếu nàng ta biết hai người này đã làm gì, thì nhất định là sẽ không để bọn họ tự do đi lại đâu.
Bữa tiệc linh đình, đen hoa sáng chói, rõ ràng là Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đang đứng trong tầm mắt, nhưng cứ như thể là không có ai nhìn thấy bọn họ vậy. Trông Minh Hoa Thường cứ như thể là người có tửu lượng không được tốt cho lắm, bấy giờ nàng chỉ dựa vào người Lý Hoa Chương, môi mấp máy, âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe ra được: “Tạ huynh, tỷ tỷ, Tô huynh, mọi người đều vào cả rồi, tiếp theo nên làm thế nào đây?”
“Tiêu Vương chưa say, chắc chắn đêm nay hắn ta sẽ viết thư cho Kiếm Nam Tiết độ sứ.” Lý Hoa Chương dịu dàng đỡ Minh Hoa Thường, dùng dáng vẻ bình tĩnh mà nói ra những lời hết sức “khốc liệt”: “Đợi Sở Châu rút quân, chúng ta sẽ hành động”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro