Lờ mờ
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi ra
khỏi chỗ thủ vệ, trời hoàng hôn mờ tối, từng tầng mây đè lên nhau, hình
như lại sắp có tuyết rơi rồi. Lý Hoa Chương sai người vận chuyển thi thể của Phong lão thái gia và vật chứng quan trọng về phủ Thứ sử rồi phái
quan binh trông giữ hiện trường án mạng, nhưng đã làm xong hết tất cả
những việc này rồi mà Phong Ngữ vẫn chưa đưa danh sách người trong Phong gia đến.
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường chỉ đành tự đi đến nội viện một chuyến, ngay từ trạm đầu tiên của ngày hôm nay, bọn họ đã đi tìm Phong Ngữ rồi, ấy thế mà đã qua hơn nửa ngày trời, danh sách của hắn ta mới khoan thai tới muộn.
Phong gia nhiều lần giữ lại, Lý Hoa Chương ngoài mặt thì hoà nhã ấm áp, nhưng lại từ chối vô cùng kiên quyết. Mãi cho đến khi đã leo lên xe ngựa hồi phủ, Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ sự mệt mỏi chồng chất tưởng như long trời lở đất mới kéo đến.
Hôm nay Lý Hoa Chương không cưỡi ngựa, mà hắn lên xe cùng với nàng. Hắn thấy Minh Hoa Thường vừa lên xe là đã không nói chuyện nữa, biết nàng đã mệt muốn chết rồi, nên hắn ôm nàng, để nàng dựa vào chân mình, sau đó thì chậm rãi xoa huyệt thái dương cho nàng, vừa xoa vừa nói: “Mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, bao giờ đến phủ ta sẽ gọi nàng.”
Đêm qua bọn họ chỉ ngủ được hai canh giờ thôi, hôm nay lại không ngừng tìm người tra hỏi, bây giờ Minh Hoa Thường cảm thấy huyệt thái dương cứ đau châm chích. Nhưng nàng vẫn miễn cưỡng xốc tinh thần lên mà nói với Lý Hoa Chương rằng: “Chàng cũng nghỉ ngơi một lúc đi, không cần chăm sóc ta đâu.”
Lý Hoa Chương đáp bằng một tiếng “Ừm” trầm trầm, nhưng vẫn không dừng động tác trên tay mình lại. Đầu ngón tay ấm áp của hắn nhấn vào huyệt thái dương, đã phần nào xoa dịu cơn đau như mũi khoan chui vào đầu. Minh Hoa Thường nhắm mắt lại, bất giác nhắm mắt lại từ khi nào chẳng hay.
Khi Minh Hoa Thường khôi phục lại ý thức, nàng đã được ai đó ôm lấy mà đi trên hành lang, trên người bọc một chiếc áo choàng rộng lớn ấm áp, toàn thân chỉ còn mỗi khuôn mặt là lộ ra ngoài. Xung quanh là kiến trúc mà nàng đã quen thuộc trong nửa năm qua, những bông hoa cây cỏ trong vườn còn là do nàng trồng nên nữa.
Minh Hoa Thường duỗi hai tay ra khỏi áo choàng một cách đầy khó nhọc, rồi nàng ôm lấy cổ của người trước mặt và hỏi rằng: “Chẳng phải đã bảo chàng gọi ta dậy rồi à?”
“Chỉ có một đoạn đường thôi, không sao.” Lý Hoa Chương cụp mắt, hỏi: “Có phải gió thổi làm nàng tỉnh giấc không?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, cái áo choàng này… hẳn là Lý Hoa Chương đã bảo người ta về phủ nha lấy. Vải áo bồng bềnh khô ráo, nhiễm mùi tuyết tùng trong trẻo xa xăm, giống như mùi hương trên người hắn vậy. Minh Hoa Thường vùi đầu vào hương thơm quen thuộc này, rồi nàng chợt nói: “Có phải ta đã nặng hơn rồi không?”
Lý Hoa Chương ngẩn người ra, tưởng là mình nghe không rõ: “Hả?”
Minh Hoa Thường nghĩ đến việc, từ sau khi cưới, nàng càng ngày càng không tiết chế gì trong chuyện ăn uống, thì lại bắt đầu lo nghĩ không ngừng: “Vào đông rồi, khoảng thời gian này ta ăn hơi nhiều, có phải ta đã béo lên rồi không?”
Lý Hoa Chương bật cười, hai tay ôm chặt nàng, bước qua bậc cửa một cách dễ dàng: “Không.”
Lý Hoa Chương ôm Minh Hoa Thường vào trong phòng, đám nha hoàn đã nhận được thông tin từ trước nên cũng chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ rồi. Họ đổ nước nóng, bưng bánh ngọt, lấy y phục ra,… thực hiện mọi việc đâu ra đấy. Minh Hoa Thường thay áo cũ ra, từ trong ra ngoài đều đã đổi sang y phục bình thường vừa được xông hương, sau đó thì nàng ngồi trên giường uống chén trà gừng nóng, bấy giờ nàng mới cảm thấy mình đã sống lại lần nữa.
Lý Hoa Chương cũng thay sang áo bào cổ tròn màu xanh hoa, vì ở nhà nên hắn không đeo đai lưng, vải vóc mềm mại trượt xuống theo đường nét thân hình hắn, cơ thể cao ráo gầy gò được phác họa như ẩn như hiện theo cách thức ấy; mỗi một hành động hay cử chỉ đều tựa như gió thổi qua dương liễu, tuyết rọi cây tùng xanh, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nói không nên lời. Lý Hoa Chương ngồi xuống, đưa tay sờ gò má Minh Hoa Thường, bấy giờ mới thấy yên tâm mà nói: “Bây giờ đỡ hơn chút rồi. Ban nãy người nàng lạnh lắm, ta cũng sợ nàng bị bệnh.”
Minh Hoa Thường uống chén trà nóng, lại ăn thêm mấy miếng bánh ngọt mà Tiến Bảo làm, bấy giờ năng lượng đã được phục hồi lại hoàn toàn: “Ta không sao, cơ thể ta khỏe như trâu ấy, sao ta có thể bị bệnh cho được!”
Nào có ai lại tự nói chính mình như thế giống như nàng đâu, Lý Hoa Chương bất lực trước nàng, rồi hắn thấy nàng liên tục nhét bánh vào miệng thì nói: “Ăn ít thôi, lát nữa còn phải ăn cơm đó.”
“Không sao.” Minh Hoa Thường tùy tiện xua tay: “Lẽ nào ta lại là kiểu người “chỉ mới ăn có hai miếng bánh ngọt thôi mà đã không ăn cơm nổi rồi” à? Yên tâm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả đâu.”
Lý Hoa Chương nhìn nàng với ánh mắt bất đắc dĩ, dặn dò đám nha hoàn bày cơm. Không thể nói là yến tiệc mà Phong gia chuẩn bị cho bọn họ không tinh xảo, nhưng chung quy lại thì vẫn không thoải mái bằng ăn cơm nhà mình. Sau khi dùng xong bữa ăn nóng hổi, Minh Hoa Thường như đã khôi phục hoàn toàn năng lượng, đầu óc cũng có thể hoạt động tiếp được rồi.
Minh Hoa Thường lấy túi thơm từ trong y phục cũ ra rồi nói: “Đây là túi thuốc trước đó Phong lão thái gia đã dùng, chàng có mang theo thuốc đã lấy từ Phong gia không?”
“Có.”
“Được rồi .” Minh Hoa Thường nói: “Cái túi thơm này, thuốc Bảo Châu mới lấy, còn có đơn thuốc kia nữa, mang đi cho lang trung kiểm tra hết đi, xem thử xem ba cái có giống nhau không, bên trong có độc hay không.”
Chắc là thuốc mà Bảo Châu lấy cho bọn họ sẽ không có vấn đề, điểm mấu chốt nằm ở túi thuốc mà Phong lão thái gia tiếp xúc kia kìa. Túi thơm mà Phong lão thái gia đeo khi chết được mang về như vật chứng, Lý Hoa Chương vừa quay về là đã sai người đi kiểm tra ngay, hắn nhận lấy túi thơm cũ ấy rồi nói với người hầu rằng: “Đi đưa cho Ngỗ tác, bảo hắn ta tập trung kiểm tra túi thơm này và túi thơm trên người Phong Vinh.”
Người hầu nhận lệnh lui ra ngoài, đám nha hoàn cũng tự giác đi ra ngoài theo, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, bấy giờ phu thê bọn họ cũng có thể nói chuyện với nhau thoải mái hơn. Minh Hoa Thường hỏi: “Có phát hiện gì mới trên thi thể không?”
“Tạm thời không có. Ngỗ tác chưa tìm ra được vết thương, giống phán đoán của chúng ta hôm qua, có lẽ là trúng độc. Nhưng cụ thể là độc gì thì khó mà nói được.”
Minh Hoa Thường vừa suy tư vừa nói: “Trên người Phong lão thái gia không có vết thương bên ngoài, trước khi chết thì vẫn luôn ở trong tầm mắt của mọi người. Thế nên, hoặc là trước đó đã có người hạ độc cho ông ấy, hoặc là gần đến lúc pháo hoa được bắn vào giờ Tý, nhân lúc phần lớn thủ vệ đều đã rời đi, đã có kẻ vào trong giết Phong lão thái gia. Nếu như là vế trước, thì những người từng tiếp xúc với đồ ăn thức uống của Phong lão thái gia đều có thể là hung thủ, nhất là Phong Côn, cũng chính là người đưa trà cho Phong lão thái gia; vì trước khi Phong lão thái gia chết, hắn ta đã ở cùng với Phong lão thái gia, rồi sau khi xảy ra chuyện, hắn ta còn “bất cẩn” làm vỡ ấm trà, hắn ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Còn nếu như là vế sau, vậy thì thị vệ trấn giữ lầu Trích Tinh vô cùng khả nghi, mà những vấn đề liên quan đến thủ vệ vẫn luôn thuộc quản lý của Phong Ngữ, hôm nay hắn ta còn kéo dài thời gian đưa danh sách nữa, chỉ e là hắn ta cũng không thể thoát khỏi sự liên quan đến cái chết của Phong lão thái gia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương nhắc nhở: “Giờ Tý chúng ta phát hiện ra lão thái gia tử vong, chưa chắc là có thể khẳng định rằng ông ấy độc phát vào giờ Tý. Giờ Hợi ba khắc ông ấy đã đứng lên uống trà, đó là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy ông ấy hoạt động, sau đó thì mãi đến giờ Tý, ông ấy vẫn luôn nằm bất động trên ghế, có khả năng rất cao là trong khoảng thời gian này, độc đã phát tác rồi.”
“Cũng có khả năng.” Minh Hoa Thường nhịn rồi lại nhịn, nhưng rồi, nàng vẫn không nhịn được mà phải nói ra nghi vấn của mình: “Lúc độc phát tác, ông ấy có thể bình thản được như thế à? Có thể dựa vào ghế rồi nằm yên không nhúc nhích gì, giống như ngủ vậy, cũng có khả năng này thật ư?”
Lý Hoa Chương thở dài một hơi rồi nói: “Cho nên, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tìm ra nguyên nhân ông ấy chết. Rốt cuộc ông ấy chết vì độc gì, đây là điều rất quan trọng.”
Minh Hoa Thường không am hiểu về việc khám nghiệm tử thi, đặc biệt là còn không am hiểu về độc lý. Nàng chỉ đành làm chuyện mà nàng giỏi nhất, nhớ lại bố cục của tầng ba của lầu Trích Tinh, suy luận ngược lại chân dung hung thủ từ hiện trường vụ án: “Hung thủ lần này không giống với những lần trước, hiện trường quá bình thường, gần như là không nhìn ra được dấu vết giết người.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Có phải là vì hung thủ kín đáo cẩn thận nên mới không nhìn ra được dấu vết gì không?”
“Không.” Minh Hoa Thường lắc đầu: “Vụ của Ngọc Quỳnh Thiên Hương các cũng đủ cẩn thận mà, còn có cả Liêu Ngọc Sơn đã giết người mà còn dám báo trước ngay dưới mí mắt quan phủ nữa, không thể nói là ông ta không kín đáo được, có đúng không? Nhưng mà, trong hiện trường gây án của bọn họ, các đặc điểm nhận dạng đã được dọn sạch, nhưng vẫn để lại manh mối về thời điểm gây án, và cũng để lại một lượng lớn dấu vết giết người. So sánh thế này đi, khi ta bước vào Thiên Hương các và hiện trường vụ nổ, chỉ mới đến gần thôi là ta đã có thể cảm nhận được rằng ở đây có người chết, nhưng còn vụ án của Phong lão thái gia thì lại không như thế. Tầng ba của lầu Trích Tinh trông quá đỗi bình thường, sau khi đi vào, ta sẽ chỉ cảm thấy là có người từng ở trong này, rất khó có thể nhìn ra được rằng đây là hiện trường xảy ra một vụ án giết người. Hoặc là do hung thủ là người hết sức cẩn thận, hoặc là do hắn ta hiểu Phong lão thái gia rất rõ.”
‘Nói vậy thì chắc chắn là trộm trong nhà rồi.” Lý Hoa Chương nói: “Giống như cảm giác của ta, căn bản là không hề có Diệu Thủ Không Không, hoặc là nói, Diệu Thủ Không Không chính là người trong Phong gia. Cái gọi là “đạo thánh đưa thiếp mời nói ba ngày sau cướp bảo vật” chỉ đơn giản là do bọn họ tự giở trò quỷ mà ra.”
Minh Hoa Thường cũng nghĩ như vậy, bắt đầu từ ba ngày trước, khi mà thông tin đạo thánh muốn tới Phong gia trộm đồ nhanh chóng truyền ra ngoài, nàng cũng đã thấy hơi hoài nghi rồi. Người kể chuyện ở quán trà kể như là thật vậy, kể là đạo thánh thần thông quảng đại thế nào, làm cách nào để vượt qua được tầng tầng lớp lớp thủ vệ mà bước vào rồi để lại thư trước giường của Phong lão thái gia, nhưng người biết được nội dung chi tiết của bức thư đó chỉ có quan phủ, người Phong gia và Diệu Thủ Không Không mà thôi. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường không hề tiết lộ cho bất kỳ một ai, vì Diệu Thủ Không Không còn chưa lấy được ngọc Tùy Hầu, cũng không cần phải tự đứng ra phơi bày chi tiết làm gì, vậy thì chỉ có thể là do người Phong gia tiết lộ ra ngoài.
“Vì sao?” Minh Hoa Thường không thể nào hiểu được: “Bọn họ đã có ngọc Tùy Hầu rồi, lẽ nào cứ lặng lẽ giấu nó ở trong nhà mình, im hơi lặng tiếng mà phát tài chẳng tốt hơn sao? Tại sao lại phải tạo ra một đạo thánh rồi tuyên truyền cho mọi người đều biết?”
“Không có gì khác ngoài lý do “vì tiền” cả.” Lý Hoa Chương nói: “Phong gia có tiền, lại có quyền, bọn họ muốn nâng danh vọng của nhà mình lên nhờ vào ngọc Tùy Hầu để, sau đó lại bị đạo thánh trộm mất ngọc Tùy Hầu dưới “hàng trăm con mắt đổ dồn vào”, vậy là đã có thể có được cả danh và lợi, vừa có thể diện mà lại vừa bảo vệ được ngọc. Không ngờ là, bọn họ tính toán thì hay ho đấy, nhưng khi thực hiện thì lại mất kiểm soát, có người xuất hiện dã tâm, muốn cướp bảo vật thật, người đó còn “tương kế tựu kế” mà giết chết Phong lão thái gia, lấy ngọc Tùy Hầu, đổ oan cho đạo thánh căn bản là không hề tồn tại.”
Minh Hoa Thường nhướng mày: “Chàng nghi ngờ Phong Côn à?”
“Không, là Phong Ngữ.” Lý Hoa Chương nói: “Phong Côn muốn cướp gia sản, quả thật là hắn ta có động cơ này, nhưng hắn ta là trưởng tử, chỉ cần Phong lão thái gia chết đi, tài sản của Phong gia tự khắc sẽ là của hắn ta thôi. Tuy hắn ta có động cơ, nhưng cũng không cấp bách như vậy. Nếu hung thủ là hắn ta thật, hắn ta mà tự tay bỏ độc vào trà, thì có phần ngu xuẩn quá. Ngược lại là Phong Ngữ ấy, lúc Phong lão thái gia còn sống, hắn ta có thể cầm quyền, nhưng Phong lão thái gia mà chết đi thì hắn ta chính là “làm mướn không công”, nhân lúc đang quản lý gia đình, hắn ta cố gắng vơ vét nhiều hơn, cho nên hắn ta cũng có động cơ trộm ngọc Tùy Hầu.”
Có lý, nhưng vẫn chưa đủ để thuyết phục Minh Hoa Thường: “Đúng thật là nếu Phong Ngữ làm như vậy thì rất có lợi cho bản thân hắn ta, nhưng hại thì lại lớn hơn. Phong lão thái gia thiên vị hắn ta như vậy, hắn ta hoàn toàn có thể vừa quản lý gia đình vừa lén lút vơ vét gia sản, giết lão thái gia có lợi ích gì cho hắn ta đâu?”
“Vậy thì phải hỏi chính bản thân hắn ta rồi.” Lý Hoa Chương nói: “Hắn ta phụ trách trông coi lầu Trích Tinh, có người vào trong hay không thì hắn ta là người biết rõ nhất, nhưng hắn ta vẫn một mực khẳng định chắc chắn là do Diệu Thủ Không Không trộm đồ giết người, nếu không phải là vì trong lòng hắn ta có quỷ, thì tại sao hắn ta lại phải nói dối kia chứ? Ta bảo hắn ta sắp xếp lại người ở ngoại viện, ban nãy ta đã xem qua danh sách rồi, số người trong danh sách ít hơn trên thực tế nhiều. Hắn ta đã sắp xếp cả một ngày rồi mà chỉ để làm ra được bản danh sách như thế này thôi à?”
“Vậy sao?” Minh Hoa Thường nhận lấy danh sách rồi lật từng tờ ra xem: “Sao chàng biết là ít hơn thế?”
“Đêm qua, lúc tuần tra, ta đã dự đoán.” Lý Hoa Chương nói: “Trong Thương Châu chợt có một lượng lớn người trong giang hồ tràn vào, nam tử trẻ trung cười tráng, trong tay họ đều có cầm vũ khí, nên tất nhiên là ta phải kiểm tra cẩn thận rồi. Phong gia lấy danh nghĩa bảo vệ bảo vật mà tuyển người, vốn dĩ ban đầu ta đã nghi ngờ rằng bọn họ có mưu đồ khác rồi, vậy mà hôm nay Phong Ngữ còn giấu giếm nhân số, coi như là đã chứng minh được rằng bọn họ có ý đồ bất chính.”
Quả thật, dù Phong lão thái gia đã chết thế nào đi chăng nữa, thì việc Phong Ngữ nhiều lần nói dối này, tuyệt đối không phải là phản ứng bình thường. Minh Hoa Thường bèn lên tiếng: “Chàng đã nghi ngờ hắn ta rồi, vậy mà chàng còn để hắn ta ở lại Phong gia sao?”
“Trong Phong gia có nhiều người không rõ lai lịch như vậy, không nên đánh rắn động cỏ.” Lý Hoa Chương nói: “Huống chi, bây giờ tất cả chỉ là nghi ngờ của ta thôi, không hề có bằng chứng gì chứng minh được rằng Phong Ngữ đã làm gì đó. Chi bằng cứ để hắn ta ở lại đó trước, sau khi đã thấy rõ là hắn ta muốn làm gì rồi thì hành động cũng không muộn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Được.” Minh Hoa Thường gật đầu: “Ngày mai chúng ta lại đến Phong gia xem sao. Ngược lại là ta cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc là Phong Ngữ đang muốn chơi trò gì.”
Buổi sáng ngày mùng Năm tháng Mười hai, cuối cùng thì cổng thành cũng đã được mở trở lại, nhưng những người muốn ra vào cổng thành đều bị kiểm tra thân phận, vô cùng nghiêm ngặt. Lúc xếp hàng ở cổng thành, dân chúng đều bàn luận về án mạng của Phong gia.
Bây giờ Phong gia là chủ đề nóng hổi bậc nhất ở Thương Châu. Lúc trước đạo thánh gửi thư cho Phong gia, “chỉ mặt gọi tên” nói là muốn ăn cắp ngọc Tùy Hầu vào giờ Tý ngày Bốn tháng Mười hai, đã khiến Phong gia nổi danh khắp nơi. Trong khoảng thời gian này, Phong gia còn “chiêu binh mãi mã”, “thần hồn nát thần tính”, điều này đã đẩy sự phấn khích của mọi người lên đến mức độ cao nhất. Nhưng còn kết quả thì sao, ngươi đoán xem. Ngọc Tùy Hầu được cất ở trên lầu cao, bao vây kín kẽ như nêm cối, ấy thế mà cuối cùng cũng vẫn bị đạo thánh trộm đi; Phong lão thái gia canh giữ ngay bên cạnh bảo vật thì chết đi một cách vô cùng kỳ lạ ngay trước mắt bao người, nguyên nhân tử vong thì đến nay vẫn chưa rõ.
Toàn cảnh sự kiện tập hợp đầy đủ hết mọi thứ: nào là bảo vật, nào là đạo thánh, nào là tử vong… vừa quỷ dị mà cũng vừa ảo diệu, trong nháy mắt, sự kiện này đã thổi bùng lên ngọn lửa hóng hớt đầy nhiệt tình trong bách tính. Khắp các quán trà, quán rượu, người người đều đang bàn luận về chuyện này. Có người nói là vị đạo thánh thần thông quảng đại đó đã trộm ngọc Tùy Hầu đi rồi giết người cướp bảo vật ngay dưới sự chú ý của vạn người; cũng có người nói là hai nhi tử Phong gia tranh giành gia sản, tranh đến mức chết đi sống lại; cũng có người nói là do ma quỷ gây án, ngọc Tùy Hầu đã từng qua tay cung đình các ngước, hồn phách của một vị Công chúa vong quốc nào đó đã ám vào ngọc Tùy Hầu, sẽ hút tinh khí của con người hòng phát tiết mối hận diệt quốc của mình.
Sau đó thì những suy đoán này ngày một thái quá, dần dần chuyển sang hướng ma quỷ. Khi mà trên phố đang “thêu dệt” nên câu chuyện tình yêu của các vị Vương phi Công chúa từng có được ngọc Tùy Hầu, thì Thứ sử đại nhân của Thương Châu dẫn theo phu nhân của mình, cùng ngồi lên xe mà đi đến Phong gia tra án.
Người gác cổng Phong gia nhìn thấy Ung Vương, Ung Vương phi lại tới thì tiến lên nghênh đón. Lý Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường vào trong, vừa đi vừa nói với người hầu của Phong gia rằng: “Nhị lang phủ các ngươi có ở nhà không? Ta có một số việc muốn hỏi hắn ta.”
“Có, có. Ung Vương điện hạ, xin ngài chờ một lát, tiểu nhân đi gọi nhị lang đến ngay.”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đã đợi tận một chén trà ở trong chính đường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phong Ngữ đâu. Người hầu Phong gia hơi xấu hổ, vội nói: “Có thể là do nhị lang bận, sẽ tới ngay thôi ạ. Điện hạ thứ tội, tiểu nhân đi tìm người thúc giục.”
“Không cần phiền phức như thế đâu.” Lý Hoa Chương đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn ta bận thì bọn ta đi tìm hắn ta.”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường biết đường đi đến nội viện, họ bước vào nhị môn, đi thẳng đến nơi Phong Ngữ ở. Nhưng sau khi đến nơi, Phong nhị thái thái lại là người đi ra nghênh đón, vẻ mặt của nàng ta vô cùng bối rối, nàng ta nói: “Sao hai vị điện hạ lại đích thân đến đây? Thiếp thân đã phái người đi tìm nhị lang rồi, nhưng đêm qua tâm tình nhị lang không tốt, không ngủ ở trong phòng mà đi đến nhà thủy tạ giải sầu. Nha đầu Tử Ngọc này cũng thật là, đoạn đường đi từ nhà thủy tạ đến nội viện ngắn như vậy mà cũng lề mề như thế cho được, không thấy là Ung Vương, Ung Vương phi đã phải đến đây rồi à?”
Khi Minh Hoa Thường nghe nói là Phong Ngữ không có ở đây, theo bản năng, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đêm qua Phong Ngữ ở bên ngoài, không về à?”
“Đúng vậy, sau khi Vương gia Vương phi đi, nhị lang nói tâm tình chàng không tốt, bèn đi đến nhà thủy tạ ở một mình một lúc. Sau khi trời tối, thiếp thân đã phái người gọi chàng về, nhưng chàng lại nói là buồn bực trong lòng, muốn yên tĩnh uống rượu một mình, đêm nay không về.” Phong nhị thái thái nói xong thì cũng tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là đêm qua chàng đã uống bao nhiêu rồi không biết, đã lâu thế này rồi mà vẫn còn chưa tỉnh rượu nữa ư? Xin hai vị điện hạ thứ lỗi, có thể là do nhị lang uống nhiều quá, thiếp thân đi đến nhà thủy tạ tìm chàng ngay, xin Vương gia, Vương phi chờ một lát.”
Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương nhìn nhau, Minh Hoa Thường nói: “Nhị thái thái khách sáo rồi, bọn ta đi cùng với ngươi.”
Phong nhị thái thái cực kỳ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ say rượu đầy xấu xí của Phong Ngữ, nhưng Ung Vương và Ung Vương phi cứ khăng khăng như thế, nàng ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Phong nhị thái thái ngoài mặt thân thiện đáp “Vâng”, nhưng sau lưng lại nháy mắt ra hiệu với nha hoàn tâm phúc, bảo nàng ta đi đến nhà thủy tạ nhắc nhở Phong Ngữ.
Minh Hoa Thường cũng nhìn thấy, nhưng nàng xem như không phát hiện ra. Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào vườn hoa, băng qua con đường đá trên mặt nước quanh co, đi đến gần nhà thủy tạ. Trong nhà thủy tạ đã có rất nhiều người, đám nha hoàn gọi nhị lang ở khắp mọi nơi, Phong nhị thái thái nhìn thấy thì mí mắt chợt giật lên một cái, không nhịn được mà hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy nhị lang à?”
“Chưa ạ.” Nha hoàn lắc đầu, cụp mắt không dám nhìn Phong nhị thái thái: “Tử Ngọc tỷ tỷ nói là nhị lang không có ở trong nhà thủy tạ, bảo bọn nô tỳ giúp đỡ tìm kiếm.”
“Không có ở trong nhà thủy tạ ư?” Phong nhị thái thái nhíu chặt mày: “Không thể nào, rõ ràng là hôm qua nhị lang nói rằng chàng uống rượu ở trong nhà thủy tạ mà, sao lại không ở đây cho được?”
Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương bình tĩnh nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự nghi hoặc giống nhau trong mắt đối phương. Lẽ nào Phong Ngữ đã chạy rồi? Lý Hoa Chương đang định gọi người lục soát thành đến, đột nhiên, phía sau nhà thủy tạ truyền đến tiếng hét cao vút, cao đến nỗi như thể là có khả năng đâm thủng màng nhĩ của con người ta.
“A!”
Lý Hoa Chương có phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến chỗ âm thanh vang lên, Minh Hoa Thường xách váy, chạy theo sát phía sau hắn. Hai người họ chạy nhanh qua nhà thủy tạ, nhìn thấy trên bục câu cá ở sau nhà thủy tạ có một nha hoàn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run lên.
Lý Hoa Chương ra hiệu cho Minh Hoa Thường cẩn thận, còn bản thân hắn thì chậm rãi đi vòng qua nha hoàn, nhìn xuống dưới nước.
Đêm qua, nhiệt độ giảm, nước hồ đóng băng đến mức trong xanh có đen, sen khô héo nằm ngổn ngang trên mặt nước, sương đọng trên lá, giống như là, trong khoảnh khắc gần như suy yếu, băng lạnh đã buộc nó phải khép mình lại. Dưới mặt nước tĩnh mịch, qua cuống lá sen xanh thẫm, người ta có thể nhìn thấy một khuôn mặt đã bị ngâm nước đến mức trắng bệch, trương và phù lên.
Chính là Phong Ngữ, Phong nhị lang mà họn họ đang tìm kiếm.
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường chỉ đành tự đi đến nội viện một chuyến, ngay từ trạm đầu tiên của ngày hôm nay, bọn họ đã đi tìm Phong Ngữ rồi, ấy thế mà đã qua hơn nửa ngày trời, danh sách của hắn ta mới khoan thai tới muộn.
Phong gia nhiều lần giữ lại, Lý Hoa Chương ngoài mặt thì hoà nhã ấm áp, nhưng lại từ chối vô cùng kiên quyết. Mãi cho đến khi đã leo lên xe ngựa hồi phủ, Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ sự mệt mỏi chồng chất tưởng như long trời lở đất mới kéo đến.
Hôm nay Lý Hoa Chương không cưỡi ngựa, mà hắn lên xe cùng với nàng. Hắn thấy Minh Hoa Thường vừa lên xe là đã không nói chuyện nữa, biết nàng đã mệt muốn chết rồi, nên hắn ôm nàng, để nàng dựa vào chân mình, sau đó thì chậm rãi xoa huyệt thái dương cho nàng, vừa xoa vừa nói: “Mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, bao giờ đến phủ ta sẽ gọi nàng.”
Đêm qua bọn họ chỉ ngủ được hai canh giờ thôi, hôm nay lại không ngừng tìm người tra hỏi, bây giờ Minh Hoa Thường cảm thấy huyệt thái dương cứ đau châm chích. Nhưng nàng vẫn miễn cưỡng xốc tinh thần lên mà nói với Lý Hoa Chương rằng: “Chàng cũng nghỉ ngơi một lúc đi, không cần chăm sóc ta đâu.”
Lý Hoa Chương đáp bằng một tiếng “Ừm” trầm trầm, nhưng vẫn không dừng động tác trên tay mình lại. Đầu ngón tay ấm áp của hắn nhấn vào huyệt thái dương, đã phần nào xoa dịu cơn đau như mũi khoan chui vào đầu. Minh Hoa Thường nhắm mắt lại, bất giác nhắm mắt lại từ khi nào chẳng hay.
Khi Minh Hoa Thường khôi phục lại ý thức, nàng đã được ai đó ôm lấy mà đi trên hành lang, trên người bọc một chiếc áo choàng rộng lớn ấm áp, toàn thân chỉ còn mỗi khuôn mặt là lộ ra ngoài. Xung quanh là kiến trúc mà nàng đã quen thuộc trong nửa năm qua, những bông hoa cây cỏ trong vườn còn là do nàng trồng nên nữa.
Minh Hoa Thường duỗi hai tay ra khỏi áo choàng một cách đầy khó nhọc, rồi nàng ôm lấy cổ của người trước mặt và hỏi rằng: “Chẳng phải đã bảo chàng gọi ta dậy rồi à?”
“Chỉ có một đoạn đường thôi, không sao.” Lý Hoa Chương cụp mắt, hỏi: “Có phải gió thổi làm nàng tỉnh giấc không?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, cái áo choàng này… hẳn là Lý Hoa Chương đã bảo người ta về phủ nha lấy. Vải áo bồng bềnh khô ráo, nhiễm mùi tuyết tùng trong trẻo xa xăm, giống như mùi hương trên người hắn vậy. Minh Hoa Thường vùi đầu vào hương thơm quen thuộc này, rồi nàng chợt nói: “Có phải ta đã nặng hơn rồi không?”
Lý Hoa Chương ngẩn người ra, tưởng là mình nghe không rõ: “Hả?”
Minh Hoa Thường nghĩ đến việc, từ sau khi cưới, nàng càng ngày càng không tiết chế gì trong chuyện ăn uống, thì lại bắt đầu lo nghĩ không ngừng: “Vào đông rồi, khoảng thời gian này ta ăn hơi nhiều, có phải ta đã béo lên rồi không?”
Lý Hoa Chương bật cười, hai tay ôm chặt nàng, bước qua bậc cửa một cách dễ dàng: “Không.”
Lý Hoa Chương ôm Minh Hoa Thường vào trong phòng, đám nha hoàn đã nhận được thông tin từ trước nên cũng chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ rồi. Họ đổ nước nóng, bưng bánh ngọt, lấy y phục ra,… thực hiện mọi việc đâu ra đấy. Minh Hoa Thường thay áo cũ ra, từ trong ra ngoài đều đã đổi sang y phục bình thường vừa được xông hương, sau đó thì nàng ngồi trên giường uống chén trà gừng nóng, bấy giờ nàng mới cảm thấy mình đã sống lại lần nữa.
Lý Hoa Chương cũng thay sang áo bào cổ tròn màu xanh hoa, vì ở nhà nên hắn không đeo đai lưng, vải vóc mềm mại trượt xuống theo đường nét thân hình hắn, cơ thể cao ráo gầy gò được phác họa như ẩn như hiện theo cách thức ấy; mỗi một hành động hay cử chỉ đều tựa như gió thổi qua dương liễu, tuyết rọi cây tùng xanh, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nói không nên lời. Lý Hoa Chương ngồi xuống, đưa tay sờ gò má Minh Hoa Thường, bấy giờ mới thấy yên tâm mà nói: “Bây giờ đỡ hơn chút rồi. Ban nãy người nàng lạnh lắm, ta cũng sợ nàng bị bệnh.”
Minh Hoa Thường uống chén trà nóng, lại ăn thêm mấy miếng bánh ngọt mà Tiến Bảo làm, bấy giờ năng lượng đã được phục hồi lại hoàn toàn: “Ta không sao, cơ thể ta khỏe như trâu ấy, sao ta có thể bị bệnh cho được!”
Nào có ai lại tự nói chính mình như thế giống như nàng đâu, Lý Hoa Chương bất lực trước nàng, rồi hắn thấy nàng liên tục nhét bánh vào miệng thì nói: “Ăn ít thôi, lát nữa còn phải ăn cơm đó.”
“Không sao.” Minh Hoa Thường tùy tiện xua tay: “Lẽ nào ta lại là kiểu người “chỉ mới ăn có hai miếng bánh ngọt thôi mà đã không ăn cơm nổi rồi” à? Yên tâm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả đâu.”
Lý Hoa Chương nhìn nàng với ánh mắt bất đắc dĩ, dặn dò đám nha hoàn bày cơm. Không thể nói là yến tiệc mà Phong gia chuẩn bị cho bọn họ không tinh xảo, nhưng chung quy lại thì vẫn không thoải mái bằng ăn cơm nhà mình. Sau khi dùng xong bữa ăn nóng hổi, Minh Hoa Thường như đã khôi phục hoàn toàn năng lượng, đầu óc cũng có thể hoạt động tiếp được rồi.
Minh Hoa Thường lấy túi thơm từ trong y phục cũ ra rồi nói: “Đây là túi thuốc trước đó Phong lão thái gia đã dùng, chàng có mang theo thuốc đã lấy từ Phong gia không?”
“Có.”
“Được rồi .” Minh Hoa Thường nói: “Cái túi thơm này, thuốc Bảo Châu mới lấy, còn có đơn thuốc kia nữa, mang đi cho lang trung kiểm tra hết đi, xem thử xem ba cái có giống nhau không, bên trong có độc hay không.”
Chắc là thuốc mà Bảo Châu lấy cho bọn họ sẽ không có vấn đề, điểm mấu chốt nằm ở túi thuốc mà Phong lão thái gia tiếp xúc kia kìa. Túi thơm mà Phong lão thái gia đeo khi chết được mang về như vật chứng, Lý Hoa Chương vừa quay về là đã sai người đi kiểm tra ngay, hắn nhận lấy túi thơm cũ ấy rồi nói với người hầu rằng: “Đi đưa cho Ngỗ tác, bảo hắn ta tập trung kiểm tra túi thơm này và túi thơm trên người Phong Vinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người hầu nhận lệnh lui ra ngoài, đám nha hoàn cũng tự giác đi ra ngoài theo, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, bấy giờ phu thê bọn họ cũng có thể nói chuyện với nhau thoải mái hơn. Minh Hoa Thường hỏi: “Có phát hiện gì mới trên thi thể không?”
“Tạm thời không có. Ngỗ tác chưa tìm ra được vết thương, giống phán đoán của chúng ta hôm qua, có lẽ là trúng độc. Nhưng cụ thể là độc gì thì khó mà nói được.”
Minh Hoa Thường vừa suy tư vừa nói: “Trên người Phong lão thái gia không có vết thương bên ngoài, trước khi chết thì vẫn luôn ở trong tầm mắt của mọi người. Thế nên, hoặc là trước đó đã có người hạ độc cho ông ấy, hoặc là gần đến lúc pháo hoa được bắn vào giờ Tý, nhân lúc phần lớn thủ vệ đều đã rời đi, đã có kẻ vào trong giết Phong lão thái gia. Nếu như là vế trước, thì những người từng tiếp xúc với đồ ăn thức uống của Phong lão thái gia đều có thể là hung thủ, nhất là Phong Côn, cũng chính là người đưa trà cho Phong lão thái gia; vì trước khi Phong lão thái gia chết, hắn ta đã ở cùng với Phong lão thái gia, rồi sau khi xảy ra chuyện, hắn ta còn “bất cẩn” làm vỡ ấm trà, hắn ta là người có hiềm nghi lớn nhất. Còn nếu như là vế sau, vậy thì thị vệ trấn giữ lầu Trích Tinh vô cùng khả nghi, mà những vấn đề liên quan đến thủ vệ vẫn luôn thuộc quản lý của Phong Ngữ, hôm nay hắn ta còn kéo dài thời gian đưa danh sách nữa, chỉ e là hắn ta cũng không thể thoát khỏi sự liên quan đến cái chết của Phong lão thái gia.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương nhắc nhở: “Giờ Tý chúng ta phát hiện ra lão thái gia tử vong, chưa chắc là có thể khẳng định rằng ông ấy độc phát vào giờ Tý. Giờ Hợi ba khắc ông ấy đã đứng lên uống trà, đó là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy ông ấy hoạt động, sau đó thì mãi đến giờ Tý, ông ấy vẫn luôn nằm bất động trên ghế, có khả năng rất cao là trong khoảng thời gian này, độc đã phát tác rồi.”
“Cũng có khả năng.” Minh Hoa Thường nhịn rồi lại nhịn, nhưng rồi, nàng vẫn không nhịn được mà phải nói ra nghi vấn của mình: “Lúc độc phát tác, ông ấy có thể bình thản được như thế à? Có thể dựa vào ghế rồi nằm yên không nhúc nhích gì, giống như ngủ vậy, cũng có khả năng này thật ư?”
Lý Hoa Chương thở dài một hơi rồi nói: “Cho nên, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tìm ra nguyên nhân ông ấy chết. Rốt cuộc ông ấy chết vì độc gì, đây là điều rất quan trọng.”
Minh Hoa Thường không am hiểu về việc khám nghiệm tử thi, đặc biệt là còn không am hiểu về độc lý. Nàng chỉ đành làm chuyện mà nàng giỏi nhất, nhớ lại bố cục của tầng ba của lầu Trích Tinh, suy luận ngược lại chân dung hung thủ từ hiện trường vụ án: “Hung thủ lần này không giống với những lần trước, hiện trường quá bình thường, gần như là không nhìn ra được dấu vết giết người.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Có phải là vì hung thủ kín đáo cẩn thận nên mới không nhìn ra được dấu vết gì không?”
“Không.” Minh Hoa Thường lắc đầu: “Vụ của Ngọc Quỳnh Thiên Hương các cũng đủ cẩn thận mà, còn có cả Liêu Ngọc Sơn đã giết người mà còn dám báo trước ngay dưới mí mắt quan phủ nữa, không thể nói là ông ta không kín đáo được, có đúng không? Nhưng mà, trong hiện trường gây án của bọn họ, các đặc điểm nhận dạng đã được dọn sạch, nhưng vẫn để lại manh mối về thời điểm gây án, và cũng để lại một lượng lớn dấu vết giết người. So sánh thế này đi, khi ta bước vào Thiên Hương các và hiện trường vụ nổ, chỉ mới đến gần thôi là ta đã có thể cảm nhận được rằng ở đây có người chết, nhưng còn vụ án của Phong lão thái gia thì lại không như thế. Tầng ba của lầu Trích Tinh trông quá đỗi bình thường, sau khi đi vào, ta sẽ chỉ cảm thấy là có người từng ở trong này, rất khó có thể nhìn ra được rằng đây là hiện trường xảy ra một vụ án giết người. Hoặc là do hung thủ là người hết sức cẩn thận, hoặc là do hắn ta hiểu Phong lão thái gia rất rõ.”
‘Nói vậy thì chắc chắn là trộm trong nhà rồi.” Lý Hoa Chương nói: “Giống như cảm giác của ta, căn bản là không hề có Diệu Thủ Không Không, hoặc là nói, Diệu Thủ Không Không chính là người trong Phong gia. Cái gọi là “đạo thánh đưa thiếp mời nói ba ngày sau cướp bảo vật” chỉ đơn giản là do bọn họ tự giở trò quỷ mà ra.”
Minh Hoa Thường cũng nghĩ như vậy, bắt đầu từ ba ngày trước, khi mà thông tin đạo thánh muốn tới Phong gia trộm đồ nhanh chóng truyền ra ngoài, nàng cũng đã thấy hơi hoài nghi rồi. Người kể chuyện ở quán trà kể như là thật vậy, kể là đạo thánh thần thông quảng đại thế nào, làm cách nào để vượt qua được tầng tầng lớp lớp thủ vệ mà bước vào rồi để lại thư trước giường của Phong lão thái gia, nhưng người biết được nội dung chi tiết của bức thư đó chỉ có quan phủ, người Phong gia và Diệu Thủ Không Không mà thôi. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường không hề tiết lộ cho bất kỳ một ai, vì Diệu Thủ Không Không còn chưa lấy được ngọc Tùy Hầu, cũng không cần phải tự đứng ra phơi bày chi tiết làm gì, vậy thì chỉ có thể là do người Phong gia tiết lộ ra ngoài.
“Vì sao?” Minh Hoa Thường không thể nào hiểu được: “Bọn họ đã có ngọc Tùy Hầu rồi, lẽ nào cứ lặng lẽ giấu nó ở trong nhà mình, im hơi lặng tiếng mà phát tài chẳng tốt hơn sao? Tại sao lại phải tạo ra một đạo thánh rồi tuyên truyền cho mọi người đều biết?”
“Không có gì khác ngoài lý do “vì tiền” cả.” Lý Hoa Chương nói: “Phong gia có tiền, lại có quyền, bọn họ muốn nâng danh vọng của nhà mình lên nhờ vào ngọc Tùy Hầu để, sau đó lại bị đạo thánh trộm mất ngọc Tùy Hầu dưới “hàng trăm con mắt đổ dồn vào”, vậy là đã có thể có được cả danh và lợi, vừa có thể diện mà lại vừa bảo vệ được ngọc. Không ngờ là, bọn họ tính toán thì hay ho đấy, nhưng khi thực hiện thì lại mất kiểm soát, có người xuất hiện dã tâm, muốn cướp bảo vật thật, người đó còn “tương kế tựu kế” mà giết chết Phong lão thái gia, lấy ngọc Tùy Hầu, đổ oan cho đạo thánh căn bản là không hề tồn tại.”
Minh Hoa Thường nhướng mày: “Chàng nghi ngờ Phong Côn à?”
“Không, là Phong Ngữ.” Lý Hoa Chương nói: “Phong Côn muốn cướp gia sản, quả thật là hắn ta có động cơ này, nhưng hắn ta là trưởng tử, chỉ cần Phong lão thái gia chết đi, tài sản của Phong gia tự khắc sẽ là của hắn ta thôi. Tuy hắn ta có động cơ, nhưng cũng không cấp bách như vậy. Nếu hung thủ là hắn ta thật, hắn ta mà tự tay bỏ độc vào trà, thì có phần ngu xuẩn quá. Ngược lại là Phong Ngữ ấy, lúc Phong lão thái gia còn sống, hắn ta có thể cầm quyền, nhưng Phong lão thái gia mà chết đi thì hắn ta chính là “làm mướn không công”, nhân lúc đang quản lý gia đình, hắn ta cố gắng vơ vét nhiều hơn, cho nên hắn ta cũng có động cơ trộm ngọc Tùy Hầu.”
Có lý, nhưng vẫn chưa đủ để thuyết phục Minh Hoa Thường: “Đúng thật là nếu Phong Ngữ làm như vậy thì rất có lợi cho bản thân hắn ta, nhưng hại thì lại lớn hơn. Phong lão thái gia thiên vị hắn ta như vậy, hắn ta hoàn toàn có thể vừa quản lý gia đình vừa lén lút vơ vét gia sản, giết lão thái gia có lợi ích gì cho hắn ta đâu?”
“Vậy thì phải hỏi chính bản thân hắn ta rồi.” Lý Hoa Chương nói: “Hắn ta phụ trách trông coi lầu Trích Tinh, có người vào trong hay không thì hắn ta là người biết rõ nhất, nhưng hắn ta vẫn một mực khẳng định chắc chắn là do Diệu Thủ Không Không trộm đồ giết người, nếu không phải là vì trong lòng hắn ta có quỷ, thì tại sao hắn ta lại phải nói dối kia chứ? Ta bảo hắn ta sắp xếp lại người ở ngoại viện, ban nãy ta đã xem qua danh sách rồi, số người trong danh sách ít hơn trên thực tế nhiều. Hắn ta đã sắp xếp cả một ngày rồi mà chỉ để làm ra được bản danh sách như thế này thôi à?”
“Vậy sao?” Minh Hoa Thường nhận lấy danh sách rồi lật từng tờ ra xem: “Sao chàng biết là ít hơn thế?”
“Đêm qua, lúc tuần tra, ta đã dự đoán.” Lý Hoa Chương nói: “Trong Thương Châu chợt có một lượng lớn người trong giang hồ tràn vào, nam tử trẻ trung cười tráng, trong tay họ đều có cầm vũ khí, nên tất nhiên là ta phải kiểm tra cẩn thận rồi. Phong gia lấy danh nghĩa bảo vệ bảo vật mà tuyển người, vốn dĩ ban đầu ta đã nghi ngờ rằng bọn họ có mưu đồ khác rồi, vậy mà hôm nay Phong Ngữ còn giấu giếm nhân số, coi như là đã chứng minh được rằng bọn họ có ý đồ bất chính.”
Quả thật, dù Phong lão thái gia đã chết thế nào đi chăng nữa, thì việc Phong Ngữ nhiều lần nói dối này, tuyệt đối không phải là phản ứng bình thường. Minh Hoa Thường bèn lên tiếng: “Chàng đã nghi ngờ hắn ta rồi, vậy mà chàng còn để hắn ta ở lại Phong gia sao?”
“Trong Phong gia có nhiều người không rõ lai lịch như vậy, không nên đánh rắn động cỏ.” Lý Hoa Chương nói: “Huống chi, bây giờ tất cả chỉ là nghi ngờ của ta thôi, không hề có bằng chứng gì chứng minh được rằng Phong Ngữ đã làm gì đó. Chi bằng cứ để hắn ta ở lại đó trước, sau khi đã thấy rõ là hắn ta muốn làm gì rồi thì hành động cũng không muộn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Minh Hoa Thường gật đầu: “Ngày mai chúng ta lại đến Phong gia xem sao. Ngược lại là ta cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc là Phong Ngữ đang muốn chơi trò gì.”
Buổi sáng ngày mùng Năm tháng Mười hai, cuối cùng thì cổng thành cũng đã được mở trở lại, nhưng những người muốn ra vào cổng thành đều bị kiểm tra thân phận, vô cùng nghiêm ngặt. Lúc xếp hàng ở cổng thành, dân chúng đều bàn luận về án mạng của Phong gia.
Bây giờ Phong gia là chủ đề nóng hổi bậc nhất ở Thương Châu. Lúc trước đạo thánh gửi thư cho Phong gia, “chỉ mặt gọi tên” nói là muốn ăn cắp ngọc Tùy Hầu vào giờ Tý ngày Bốn tháng Mười hai, đã khiến Phong gia nổi danh khắp nơi. Trong khoảng thời gian này, Phong gia còn “chiêu binh mãi mã”, “thần hồn nát thần tính”, điều này đã đẩy sự phấn khích của mọi người lên đến mức độ cao nhất. Nhưng còn kết quả thì sao, ngươi đoán xem. Ngọc Tùy Hầu được cất ở trên lầu cao, bao vây kín kẽ như nêm cối, ấy thế mà cuối cùng cũng vẫn bị đạo thánh trộm đi; Phong lão thái gia canh giữ ngay bên cạnh bảo vật thì chết đi một cách vô cùng kỳ lạ ngay trước mắt bao người, nguyên nhân tử vong thì đến nay vẫn chưa rõ.
Toàn cảnh sự kiện tập hợp đầy đủ hết mọi thứ: nào là bảo vật, nào là đạo thánh, nào là tử vong… vừa quỷ dị mà cũng vừa ảo diệu, trong nháy mắt, sự kiện này đã thổi bùng lên ngọn lửa hóng hớt đầy nhiệt tình trong bách tính. Khắp các quán trà, quán rượu, người người đều đang bàn luận về chuyện này. Có người nói là vị đạo thánh thần thông quảng đại đó đã trộm ngọc Tùy Hầu đi rồi giết người cướp bảo vật ngay dưới sự chú ý của vạn người; cũng có người nói là hai nhi tử Phong gia tranh giành gia sản, tranh đến mức chết đi sống lại; cũng có người nói là do ma quỷ gây án, ngọc Tùy Hầu đã từng qua tay cung đình các ngước, hồn phách của một vị Công chúa vong quốc nào đó đã ám vào ngọc Tùy Hầu, sẽ hút tinh khí của con người hòng phát tiết mối hận diệt quốc của mình.
Sau đó thì những suy đoán này ngày một thái quá, dần dần chuyển sang hướng ma quỷ. Khi mà trên phố đang “thêu dệt” nên câu chuyện tình yêu của các vị Vương phi Công chúa từng có được ngọc Tùy Hầu, thì Thứ sử đại nhân của Thương Châu dẫn theo phu nhân của mình, cùng ngồi lên xe mà đi đến Phong gia tra án.
Người gác cổng Phong gia nhìn thấy Ung Vương, Ung Vương phi lại tới thì tiến lên nghênh đón. Lý Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường vào trong, vừa đi vừa nói với người hầu của Phong gia rằng: “Nhị lang phủ các ngươi có ở nhà không? Ta có một số việc muốn hỏi hắn ta.”
“Có, có. Ung Vương điện hạ, xin ngài chờ một lát, tiểu nhân đi gọi nhị lang đến ngay.”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đã đợi tận một chén trà ở trong chính đường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phong Ngữ đâu. Người hầu Phong gia hơi xấu hổ, vội nói: “Có thể là do nhị lang bận, sẽ tới ngay thôi ạ. Điện hạ thứ tội, tiểu nhân đi tìm người thúc giục.”
“Không cần phiền phức như thế đâu.” Lý Hoa Chương đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn ta bận thì bọn ta đi tìm hắn ta.”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường biết đường đi đến nội viện, họ bước vào nhị môn, đi thẳng đến nơi Phong Ngữ ở. Nhưng sau khi đến nơi, Phong nhị thái thái lại là người đi ra nghênh đón, vẻ mặt của nàng ta vô cùng bối rối, nàng ta nói: “Sao hai vị điện hạ lại đích thân đến đây? Thiếp thân đã phái người đi tìm nhị lang rồi, nhưng đêm qua tâm tình nhị lang không tốt, không ngủ ở trong phòng mà đi đến nhà thủy tạ giải sầu. Nha đầu Tử Ngọc này cũng thật là, đoạn đường đi từ nhà thủy tạ đến nội viện ngắn như vậy mà cũng lề mề như thế cho được, không thấy là Ung Vương, Ung Vương phi đã phải đến đây rồi à?”
Khi Minh Hoa Thường nghe nói là Phong Ngữ không có ở đây, theo bản năng, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đêm qua Phong Ngữ ở bên ngoài, không về à?”
“Đúng vậy, sau khi Vương gia Vương phi đi, nhị lang nói tâm tình chàng không tốt, bèn đi đến nhà thủy tạ ở một mình một lúc. Sau khi trời tối, thiếp thân đã phái người gọi chàng về, nhưng chàng lại nói là buồn bực trong lòng, muốn yên tĩnh uống rượu một mình, đêm nay không về.” Phong nhị thái thái nói xong thì cũng tự lẩm bẩm: “Rốt cuộc là đêm qua chàng đã uống bao nhiêu rồi không biết, đã lâu thế này rồi mà vẫn còn chưa tỉnh rượu nữa ư? Xin hai vị điện hạ thứ lỗi, có thể là do nhị lang uống nhiều quá, thiếp thân đi đến nhà thủy tạ tìm chàng ngay, xin Vương gia, Vương phi chờ một lát.”
Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương nhìn nhau, Minh Hoa Thường nói: “Nhị thái thái khách sáo rồi, bọn ta đi cùng với ngươi.”
Phong nhị thái thái cực kỳ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ say rượu đầy xấu xí của Phong Ngữ, nhưng Ung Vương và Ung Vương phi cứ khăng khăng như thế, nàng ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Phong nhị thái thái ngoài mặt thân thiện đáp “Vâng”, nhưng sau lưng lại nháy mắt ra hiệu với nha hoàn tâm phúc, bảo nàng ta đi đến nhà thủy tạ nhắc nhở Phong Ngữ.
Minh Hoa Thường cũng nhìn thấy, nhưng nàng xem như không phát hiện ra. Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào vườn hoa, băng qua con đường đá trên mặt nước quanh co, đi đến gần nhà thủy tạ. Trong nhà thủy tạ đã có rất nhiều người, đám nha hoàn gọi nhị lang ở khắp mọi nơi, Phong nhị thái thái nhìn thấy thì mí mắt chợt giật lên một cái, không nhịn được mà hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy nhị lang à?”
“Chưa ạ.” Nha hoàn lắc đầu, cụp mắt không dám nhìn Phong nhị thái thái: “Tử Ngọc tỷ tỷ nói là nhị lang không có ở trong nhà thủy tạ, bảo bọn nô tỳ giúp đỡ tìm kiếm.”
“Không có ở trong nhà thủy tạ ư?” Phong nhị thái thái nhíu chặt mày: “Không thể nào, rõ ràng là hôm qua nhị lang nói rằng chàng uống rượu ở trong nhà thủy tạ mà, sao lại không ở đây cho được?”
Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương bình tĩnh nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự nghi hoặc giống nhau trong mắt đối phương. Lẽ nào Phong Ngữ đã chạy rồi? Lý Hoa Chương đang định gọi người lục soát thành đến, đột nhiên, phía sau nhà thủy tạ truyền đến tiếng hét cao vút, cao đến nỗi như thể là có khả năng đâm thủng màng nhĩ của con người ta.
“A!”
Lý Hoa Chương có phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến chỗ âm thanh vang lên, Minh Hoa Thường xách váy, chạy theo sát phía sau hắn. Hai người họ chạy nhanh qua nhà thủy tạ, nhìn thấy trên bục câu cá ở sau nhà thủy tạ có một nha hoàn ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run lên.
Lý Hoa Chương ra hiệu cho Minh Hoa Thường cẩn thận, còn bản thân hắn thì chậm rãi đi vòng qua nha hoàn, nhìn xuống dưới nước.
Đêm qua, nhiệt độ giảm, nước hồ đóng băng đến mức trong xanh có đen, sen khô héo nằm ngổn ngang trên mặt nước, sương đọng trên lá, giống như là, trong khoảnh khắc gần như suy yếu, băng lạnh đã buộc nó phải khép mình lại. Dưới mặt nước tĩnh mịch, qua cuống lá sen xanh thẫm, người ta có thể nhìn thấy một khuôn mặt đã bị ngâm nước đến mức trắng bệch, trương và phù lên.
Chính là Phong Ngữ, Phong nhị lang mà họn họ đang tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro