Song Bích

Ngân hà

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Trời xanh bốn phía, ngân hà mênh mông như một dải lụa bạc lặng lẽ chảy trôi trên bầu trời. Lá nho xào xạc như tiếng tình nhân khẽ thủ thỉ.

Sau khi Minh Hoa Chương trải qua sóng to gió lớn thuở đầu, tâm trạng hắn khôi phục lại rất nhanh. Thật ra, từ rất lâu về trước, lòng hắn đã tồn tại vô số dự cảm.

Đêm xuân ở Lạc Dương, hắn đẩy cửa ra và nhìn thấy nàng dầm mưa, lòng như bị bóp nghẹt; Lên núi Chung Nam, hắn ôm nàng sức cùng lực kiệt, trong lòng vừa xót thương vừa tự trách; buổi tối ở trong bao sương của Thiên Hương các, khi vị khách không mời mà tới chỉ cách họ có mấy bước bên ngoài, khoảnh khắc hắn cúi đầu và chạm mắt Minh Hoa Thường, thậm chí là hắn còn quên cả việc tránh né.

Những lúc ấy, cảm xúc rung động trong lòng hắn cứ vờn quanh như có như không. Nhưng lần nào hắn cũng lấy sự lo lắng, lấy sự căng thẳng, và lấy cảm giác của một người huynh trưởng dành cho muội muội ra để giải thích cho những xao động ấy. Mãi cho tới hôm nay, khi thấy Minh Hoa Thường thất thần nhìn theo bóng lưng của nam tử khác, thậm chí là nàng còn nói rằng nàng muốn chuyển ra khỏi Minh gia, muốn vạch rõ giới hạn với hắn; thì cuối cùng Minh Hoa Chương cũng không thể khống chế nổi tình cảm trong lòng mình nữa, cuối cùng tình cảm ấy cũng đã trồi lên khỏi mặt đất rồi.

Là một huynh trưởng, hắn không nên có ham muốn chiếm hữu muội muội như thế. Lúc Minh Hoa Chương nhận ra ý nghĩ của mình, hắn cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, thật hèn hạ và bỉ ổi biết bao.

Trước lúc ba tuổi, Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường được nuôi dưỡng cùng nhau, ăn chung ngủ chung, đến cả ngủ trưa mà cũng được ngủ chung chăn. Hắn rất khó nhớ lại được những chuyện đã xảy ra trước năm ba tuổi, chỉ nhớ rõ cảm giác vô cùng ấm áp của khi ấy, dù có làm gì thì cũng có người ở cùng, vô cùng yên tâm.

Sau ba tuổi, Minh Hoa Chương bị Trấn Quốc Công bế ra ngoài dạy dỗ, ít gặp mặt Minh Hoa Thường, tuổi thơ của hắn cũng kết thúc từ đó.

Những năm sau đó, bọn họ không xuất hiện cùng nhau nữa, nhưng Minh Hoa Chương vẫn luôn chú ý đến tin tức của Minh Hoa Thường. Nàng mất mẹ từ nhỏ, lớn lên lẻ loi, bên cạnh nàng, ngoại trừ nha hoàn ra thì là bà tử, đến cả người nói chuyện cùng mà nàng cũng không có lấy một ai. Minh Hoa Chương lo lắng nàng ở nội trạch không ai bảo vệ sẽ chịu ấm ức, lại lo lắng nàng bị ác nô xúi giục mà lầm đường lạc lối. Nhưng, may mà nàng thiện lương dũng cảm hơn cả những gì hắn nghĩ. Dù không có ai che chở, nàng cũng trở thành một mặt trời nhỏ chiếu sáng ấm áp.

Minh Hoa Chương vừa vui mừng vừa hổ thẹn, vì thế, hắn càng cố gắng làm một huynh trưởng tốt, càng dốc hết sức lực để đối xử tốt với nàng. Nhưng nội trạch và ngoại viện lại không qua lại nhiều, nàng thông minh và hiểu chuyện, thật sự là nàng không cần hắn phải làm gì nhiều cho nàng, việc duy nhất mà Minh Hoa Chương có thể làm là gia nhập Huyền Kiêu Vệ, gắng sức chứng tỏ lòng trung thành của Minh gia, sớm ngày khôi phục lại quyền thế, địa vị của phủ Trấn Quốc Công.

Đầu năm, bỗng nhiên nàng chạy theo, chủ động nói chuyện với hắn, quả thật điều ấy đã khiến cho Minh Hoa Chương vừa mừng vừa lo. Hắn ở trong Huyền Kiêu Vệ nghe thấy chuyện Lư Lăng Vương bí mật về kinh, biết rõ đằng sau tiệc Phi Hồng có che đậy ý đồ xấu xa, tất nhiên là hắn phải đi, nhưng hắn không thể để cho Minh Hoa Thường mạo hiểm.

Minh Hoa Thường lại như ăn quả cân [*], cứ nhất quyết phải đi theo hắn. Minh Hoa Chương không biết phải làm sao, cuối cùng thì hắn chỉ đành nhượng bộ, dẫn nàng cùng xuất phát với mình.

[*] Ẩn dụ việc quyết tâm cố chấp.

Rất nhiều chuyện đã thay đổi từ bữa tiệc rượu ấy. Bọn họ quen Nhậm Dao, Giang Lăng; bọn hon gặp được rất nhiều Quận Vương của hai nhà Lý – Võ; bọn họ còn vô tình bị cuốn vào âm mưu của Ngụy Vương. Những chuyện này đều nằm trong dự liệu của Minh Hoa Chương, trước khi hắn lên núi, hắn đã không màng sinh tử, nhưng hắn lại không ngờ rằng, biến số lớn nhất trong công cuộc ấy lại chính là nàng.

Nàng như có thần trợ giúp, nàng miêu tả ra được chân dung của hung thủ, giúp tiến độ phá án được đẩy nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng, hữu kinh vô hiểm, họ vượt qua bao âm mưu của Lư Lăng Vương, nhưng nàng lại bị những kẻ có ý đồ xấu theo dõi.

Đến tận bây giờ Minh Hoa Chương vẫn chưa thể nghĩ ra được Hàn Hiệt đã dùng điều kiện gì thuyết phục Minh Hoa Thường gia nhập Huyền Kiêu Vệ, hắn từng thử ngăn cản, nhưng Minh Hoa Thường lại rất quyết tâm, kiên định cực kỳ. Nhiều lần Minh Hoa Chương khuyên can không có kết quả gì, còn suýt chút nữa khiến nhiệm vụ thất bại vì thành kiến của mình.

Sau đó Minh Hoa Chương rút ra kinh nghiệm xương máu, hắn cảm thấy, ngăn cản không bằng kiểm soát, thay vì đánh cược lương tâm với Hàn Hiệt, thì chẳng thà đặt người dưới mí mắt mình, ít nhất là hắn vẫn có thể bảo đảm rằng nàng không bị phân công đi làm nhiệm vụ nào quá nguy hiểm.

Minh Hoa Chương nỗ lực muốn làm một người huynh trưởng tốt, muốn buộc nàng trước mặt mình để lúc nào cũng được nhìn thấy nàng. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn đã dùng quá sức.

Nhiều lần bọn họ qua lại vượt quá chuẩn mực bình thường, chỉ là, có lớp vỏ huynh muội bọc ở bên ngoài nên hai người bọn họ và những người xung quanh không để tâm tới. Nhưng mà, Minh Hoa Thường lại không hề biết rằng, Minh Hoa Chương lại không thể làm như không biết.

Suy nghĩ rất nhiều, mà hiện thực lại ở ngay trước mắt. Minh Hoa Chương trầm mặc mà đứng dưới giàn nho, sự giáo dục từ thuở nhỏ không cho phép hắn dây dưa, nay may mắn phát hiện ra được vấn đề này, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm.

Minh Hoa Chương lẳng lặng suy tư, hắn suy tư không biết nên giải quyết ý nghĩ xằng bậy không nên có này như thế nào.

Chắc chắn là phải xem như là không biết gì cả, tiếp tục giữ lễ nghĩa huynh muội, âm thầm tạo ra khoảng cách, để thời gian xóa nhòa tất cả là cách thức tốt nhất. Nhưng, dù Minh Hoa Chương có chín chắn hơn thế này nữa thì hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, hắn không kìm nén được nỗi xúc động trong nội tâm mình, và hắn đã hỏi nàng rằng: “Thường Thường, muội muốn gả cho người như thế nào?”

Minh Hoa Thường giật mình. Bọn nha hoàn thường trêu ghẹo nàng chuyện hôn phu, Minh Hoa Thường nghe mãi cũng thành quen, nhưng đây lại là câu nói do vị huynh trưởng trẻ tuổi tuấn tú của nàng nói ra, sức “công phá” hoàn toàn khác biệt.

Minh Hoa Thường bỗng cảm thấy buồn, nàng cũng biết rằng mình không có tư cách gì để buồn, huynh trưởng quan tâm chuyện lớn cả đời của muội muội, nhiệt tình giới thiệu thanh niên tài tuấn cho nàng thì có gì sai đâu?

Thậm chí là, Minh Hoa Thường còn cảm thấy, nếu như nàng trái tính trái nết ép hắn lấy nàng, vì không để nàng chịu khổ, chắc chắn là Minh Hoa Chương cũng sẽ đồng ý.

Nhưng mà Minh Hoa Thường lại không thể làm như vậy được.

Về công, hắn là con trai độc nhất của phủ Trấn Quốc Công, về sau còn phải kế thừa phủ Trấn Quốc Công, còn Minh Hoa Thường nàng chỉ là một thiên kim giả mà thôi. Một đứa trẻ bị bế nhầm đã đủ để khiến cho người đời chỉ trích rồi, nếu như “huynh muội” bọn họ mà còn thành thân với nhau nữa thì họ sẽ trở thành câu chuyện đầu đường cuối ngõ, khiến người đời bàn tán mất thôi.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chăm chỉ nỗ lực, văn võ song toàn, hôm nay đã là ngọc lang nổi danh khắp Trường An, con đường phú quý đang ở ngay phía trước. Sao Minh Hoa Thường có thể làm hỏng thanh danh, làm lỡ dở tiền đồ của hắn chỉ vì ham muốn của riêng nàng?

Về tư, sang năm thiên kim thật sẽ trở về, cho dù đã bị tráo đổi suốt mười sáu năm trời, nhưng có ai đủ bình tĩnh để đối đãi hoà nhã với kẻ đầu têu đâu. Nếu Minh Hoa Thường vẫn tiếp tục ở lại phủ Trấn Quốc Công, nàng sẽ chỉ làm cho Tô Vũ Tễ, Trấn Quốc Công, và cả Minh Hoa Chương khó xử.

Hắn là một huynh trưởng rất tốt, Minh Hoa Thường rất quý trọng phần tình nghĩa này, nàng thật sự không muốn thay đổi rồi chuyển sang oán trách lẫn nhau.

Chẳng thà cứ giữ lại phần tình cảm huynh muội này, rồi sau đó nàng chỉ cần lặng lẽ rời đi. Ít nhất thì, ngày sau, khi nhớ lại, hắn sẽ chỉ nhớ rằng nàng là một vị muội muội lanh lợi không kém phần đáng yêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường né tránh cái nhìn chăm chú của Minh Hoa Chương, nàng nói nhỏ: “Chuyện thành thân quá xa, muội chưa nghĩ tới ạ.”

Như mọi ngày, Minh Hoa Thường sẽ “mặt dày mày dạn” bám theo sau Minh Hoa Chương, còn Minh Hoa Chương thì sẽ lãnh đạm không dao động, nhìn qua thì người ta thấy rằng, là do Minh Hoa Thường chủ động, còn Minh Hoa Chương thì ở thế bị động. Nhưng, lúc này đây, vị trí của hai người đã hoàn toàn thay đổi. Minh Hoa Thường cúi đầu, co rúm người lại, còn Minh Hoa Chương thì tiến lên áp sát, ánh mắt hắn sáng rực, sức tấn công mạnh mẽ vô cùng.

Minh Hoa Chương không cho phép Minh Hoa Thường suy đoán lung tung, hắn ôm thái độ “không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua” mà nói: “Chưa nghĩ tới thì bây giờ nghĩ đi. Muội còn trẻ, thuận buồm xuôi gió, dù sao thì cũng chưa tới nỗi “từ nhỏ đã một lòng hướng Phật, chỉ muốn quy y”, phải không? Không cần suy xét đến những điều kiện thực tế, muội chỉ cần nói xem muội thích người như thế nào, muốn gả cho trượng phu thế nào chẳng hạn?”

Bình thường, nếu như tổ mẫu hay thẩm mẫu hỏi vấn đề này, Minh Hoa Thường chỉ cần cười cười vài cái thôi là qua rồi. Nhưng lần này, người hỏi lại là hắn. Hắn ép hỏi nàng thích lang quân thế nào, sau đó thì sao? Mai mối cho nàng à?

Minh Hoa Thường cũng bị chọc tức, tức giận nói: “Nhị huynh không cần hao tâm tổn trí tìm cho muội đâu m, người muội thích không ở trong nơi giàu sang, nhà cao cửa rộng. Muội không cần người ấy có gia thế hiển hách, không cần người ấy có tài hoa ngút trời. Muội không quan tâm trong nhà người ấy có bao nhiêu ruộng vườn, nô bộc, tài sản, vì tất cả những điều ấy đều không quan trọng. Muội chỉ cần người ấy ôn hòa hiền lành, cả đời này chỉ chung thủy với một mình muội, chỉ cần người ấy chấp nhận sống cuộc sống bình an vui vẻ với muội là đủ rồi. Công danh phú quý, quyền cao lộc hậu, muội không quan tâm gì cả.”

Minh Hoa Chương bỗng im bặt. Quả thật là hắn đang cảm thấy Minh Hoa Thường giận hắn nên mới cố ý nói trái lòng như thế. Vì những điều này, gần như là đều ngược lại với hắn.

Trước mắt Minh Hoa Chương bỗng hiện ra một người… Tô Hành Chỉ.

Minh Hoa Chương cố gắng đánh giá Tô Hành Chỉ một cách công bằng, y xuất thân bần hàn nhưng có tài hoa, có lòng cầu tiến, vẫn có thể xem là một chàng rể tốt, nhất là với nữ nhi nhà quyền quý như Minh Hoa Thường.

Nếu như trong tương lai, nàng gả cho Tô Hành Chỉ, Tô Hành Chỉ tứ cố vô thân, phụ mẫu đều đã mất, xem chừng là sẽ phải ở rể trong phủ Trấn Quốc Công. Minh Hoa Thường không cần rời xa người nhà, không cần hầu hạ mẹ chồng, không cần nịnh nọt tiểu cô, mà đã có Trấn Quốc Công ở đây rồi, Tô Hành Chỉ cũng không dám nạp thiếp. Đối với Minh Hoa Thường mà nói, tuy đây không phải là mối hôn sự tốt nhất, nhưng lại thích hợp với nàng nhất.

Mà, với tính tình của Minh Hoa Thường, nàng cũng sẽ không hung hăng kiêu ngạo đến độ khiến phu thê lục đục, cũng chẳng mềm yếu vô năng đến nỗi để cho kẻ ở rể giành lấy hết gia nghiệp. Gả cho Tô Hành Chỉ, nàng hoàn toàn có thể sống cuộc sống như trong mộng tưởng – yên bình, vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Còn Minh Hoa Chương thì sao? Đến cả việc ngày mai bản thân mình có ra sao mà hắn cũng chẳng dám cam đoan.

Minh Hoa Chương im lặng thật lâu, ánh mắt sắc bén doạ người dần trở nên u ám, lý trí lại chiếm thế thượng phong. Minh Hoa Chương cười khổ, lại quay trở về ranh giới huynh muội. Đây vốn là cách giải quyết tốt nhất, nhưng hắn cứ như là đã bị ma quỷ ám ảnh rồi vậy, cứ muốn thăm dò ý của nàng.

Bây giờ có gì là không tốt đâu? Chỉ là do hắn cứ thích tự làm khổ mình.

Gió bên ngoài thổi vào mang theo chút khí lạnh. Dù sao thì cũng đã vào thu rồi, đêm tối đầu thu nào có giống với đêm hè nữa, Minh Hoa Chương phủi nhẹ hoa rơi trên búi tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ đi, ngày mai phụ thân trở về rồi.”

Tất cả lại trở về quỹ đạo.

Minh Hoa Thường cúi thấp đầu, đáp lại rất khẽ. Hôm nay Minh Hoa Chương rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn không chờ nàng vào phòng mà đã xoay người rời đi.

Minh Hoa Thường đứng ở trong sân vắng vẻ, bên ngoài chỉ có sao trời và gió mát. Nàng ngẩng đầu, nhìn sao trời mênh mông cuồn cuộn xuyên qua từng tán lá của giàn nho.

Ở căn cứ, phu tử đã dạy bọn họ nhận biết phạm vi dựa vào tinh tượng, Minh Hoa Thường đã tìm rất lâu rồi mà vẫn không thấy sao Ngưu Lang và Chức Nữ ở đâu. Nàng bỗng kiệt sức, mệt mỏi ôm đầu gối mà ngồi xổm xuống.

Đến khi phụ thân quay về, nàng sẽ quay lại với những tháng ngày không bước chân ra khỏi cửa lớn, lại trải qua cuộc sống của một vị tiểu thư Công phủ trong nửa năm cuối cùng. Từ nay về sau, quả thật là khó lòng mà được gặp lại.

Bốn tháng ở núi Chung Nam, sớm chiều được ở chung không giấu giếm gì nhau với hắn, chỉ còn là một giấc mộng thôi sao?



Công phủ cũ ở Trường An vừa được tu sửa xong, ngoại trừ một vài nô bộc đã được sắp xếp làm ở những vị trí cần thiết để duy trì hoạt động ra, thì những nơi còn lại đều trống. May mà Minh Hoa Thường ở trên núi bốn tháng đã quen với việc tự lực gánh sinh, ngày hôm sau, đúng giờ Mẹo nàng đã tự tỉnh lại, nhanh nhẹn mặc y phục rồi rửa mặt. Nhìn thấy ánh nắng đang chiếu trên giàn nho, nàng nghĩ thầm, mặt trời vẫn mọc như bao ngày, cũng chẳng có gì khiến cho con người ta không vượt qua được.

Hôm nay Nữ hoàng sắp vào thành, Minh Hoa Thường ngồi xe đi ra ngoài từ sáng sớm, cũng giống như rất nhiều nữ tử khác ở Trường An, nàng tới phố Chu Tước xếp hàng chờ thánh nhan.

Phố Chu Tước đã chật kín người từ lâu, tất cả xe ngựa nhà quan lại công hầu và dân chúng hóng hớt đều chen chúc nhau, không khí vô cùng nhộn nhịp. Chẳng bao lâu sau, xe ngựa của Minh Hoa Thường cũng không đi nổi nữa.

Minh Hoa Chương cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh buồng xe ngựa, hắn nhíu mày nhìn ra xa, muốn tìm một con đường mới, Minh Hoa Thường vén rèm xe lên và nói: “Nhị huynh, nơi này nhiều người quá, hay là muội xuống nhé?”

Trong tầm mắt chỉ toàn người là người, vốn chẳng thể tìm ra được lối đi. Minh Hoa Chương thở dài, đầu tiên là xuống ngựa chặn lại dòng người, rồi sau đó hắn mới nói: “Chỉ có thể như thế thôi.”

Minh Hoa Thường xách váy đi ra, lúc đang muốn nhảy xuống xe ngựa thì có một bàn tay thon dài trắng như ngọc vươn tới từ bên cạnh. Minh Hoa Thường liếc nhìn hắn, rồi nàng lặng lẽ cầm tay của hắn và nhảy xuống xe ngựa.

Hai bên dòng người tấp nập như thủy triều, không ngừng có người đổ dồn về phía Minh Hoa Thường. Những lúc như thế này, vóc dáng cao lớn của Minh Hoa Chương bộc lộ được ưu thế vượt trội, hắn đứng ngay trước mặt nàng, dễ dàng chặn đám người ấy lại.

Hắn nắm tay của nàng, quả thật là họ đang “tìm đường ra khỏi biển người”. Căn bản là Minh Hoa Thường không thể thấy rõ phương hướng, chỉ biết theo sát ngay sau hắn.

Người qua kẻ lại như con thoi, nàng ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bả vai tuy gầy nhưng sừng sững tựa núi của hắn, như một thanh kiếm sắc bén rẽ thủy triều. Hai bên dòng người ồn ã như chẳng liên quan gì đến Minh Hoa Thường.

Ngón tay Minh Hoa Thường cuộn lại, chạm vào lòng bàn tay của hắn, khó khăn lắm mới bình ổn lại được tâm trạng tối qua mà nay đã dần sụp đổ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ hoàng dời đô, nhiều năm rồi mới quay trở lại Trường An, quả thật có thể nói là muôn người đều thi nhau ra đường, rầm rộ trước nay chưa từng có. Càng tiến lên phía trước thì càng khó khăn, ngay lúc này, mảnh đất trống ở khu vực đắc địa trông rất khoa trương. Minh Hoa Thường nhận ra người dưới tàng cây, kinh ngạc gọi người nọ: “Giang Lăng?”

Dường như Giang Lăng cũng cảm nhận được cái nhìn chăm chú từ nàng, hắn ta quay đầu lại, khi nhìn thấy bọn họ thì kinh ngạc và vui mừng vô cùng, hắn ta ra sức vẫy tay với họ: “Mau tới nơi này đi!”

Hôm nay, thật sự là phố Chu Tước quá đông, hơn nữa, nơi đây cũng không an toàn. Thế là Minh Hoa Chương không hề khách sáo, hắn dẫn Minh Hoa Thường đi vào trong lều của phủ Giang An Hầu. Minh Hoa Thường đứng trong bóng râm mà lau mồ hôi trên đầu, lại nhìn sang Giang Lăng quần là áo lượt đang cười hề hề, nàng thầm cảm thán, quyền thế quả là một thứ tốt.

Minh Hoa Thường hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Đến chờ ta cha.” Giang Lăng nói: “Hôm nay Hoàng thượng, Quận vương, Công chúa cũng phải đi ngang qua đây, cha ta cố ý dặn dò ta, bảo ta tìm nơi dễ làm cho người khác chú ý mà đứng. Ta thấy, nhìn kiểu gì thì nơi này cũng dễ làm cho người ta chú ý đến cả.”

Minh Hoa Thường gật đầu, không còn lời nào để nói: “Ngươi nói rất đúng.”

Sáng sớm bọn họ đã ra ngoài chờ, mà chờ mãi tới lúc xế chiều thì mới nghe thấy tiếng chiêng kêu. Minh Hoa Thường kiễng chân lên, nàng thấy đội cận vệ oai phong lẫy lừng đi ngang qua, phía sau là một cỗ xe kéo chạm khắc rồng phượng.

Không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nhìn cách trang trí ở trần xe thôi thì cũng đủ để biết người bên trong là ai. Minh Hoa Chương nhắc nhở nàng hành lễ, Minh Hoa Thường vội cúi đầu, bên tai hô vang tiếng vạn tuế, khí thế như dời núi lấp biển.

Tiếng bánh xe đi qua trước mắt, Minh Hoa Thường không nhịn được mà ngước mắt lên để nhìn trộm. Tấm rèm gấm được vén ra hai bên, nàng thấy một nữ nhân mặc long bào đang ngồi bên trong. Mái tóc của bà ấy đen nhánh và được tạo kiểu gọn gàng, đôi mắt sắc sảo, cử chỉ không giận mà uy.

Thật ra, có thể nhận ra là bà ấy đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng điều ấy cũng chẳng thể che lấp được vẻ uy nghiêm, quả quyết của bà ấy. Minh Hoa Thường nhìn thoáng qua rồi vội vã thu tầm mắt lại, trái tim trong lồng ngực nàng chợt đập mạnh, tiếng thình thịch như được khuếch đại lên.

Hóa ra người này là Nữ hoàng nổi danh thiên hạ, không hổ danh là nữ nhân có thể phế đi ba người con trai, quả nhiên là không hề giống với người bình thường.

Sau xe kéo của Nữ hoàng là xe của các Vương gia, Công chúa. Bình thường thì hai xe của Lương vương và Ngụy vương sẽ đi ngang hàng nhau, ngay sau xe Nữ hoàng. Nhưng lần này, chiếc xe đầu tiên phía sau xe Nữ hoàng đã được đổi thành xe của phu thê Thái tử.

Thái tử cùng Vi phi ngồi cạnh nhau trên xe. Thái tử bị giam lỏng nhiều năm, nay bỗng thấy nhiều người như vậy, tay ông ấy khẽ run lên. Đặc biệt là, ông ấy còn nghĩ, sao lại có nhiều ánh mắt hướng về họ như vậy, nếu như ông ấy để lộ ra chút bất nhã nào, vậy thì có khác nào đang khiến cho Lý gia mất mặt đâu.

Nghĩ tới đây, Thái Tử càng căng thẳng hơn. Vi phi nghe thấy tiếng hô “Thái tử thiên tuế, Thái tử phi kim an” từ hai bên thì chỉ cảm thấy xúc động khôn nguôi, còn Nữ hoàng ngồi ở vị trí đầu tiên như thế, liệu sự vẻ vang của ngài sẽ lớn đến nhường nào?

Đúng ngay lúc này, Vi phi cảm nhận được người bên cạnh bà ta đang run run, bà ta lườm Thái tử, có phần “hận sắt không thành thép”. Nhờ có ống tay áo, bà ta giữ chặt tay Thái tử, mấp máy môi nói: “Điện hạ, có rất nhiều người đang nhìn, không thể sơ suất được.”

Đây là “trận chiến” đầu tiên sau khi bọn họ quay trở lại Trường An, cũng là “trận chiến” chứng minh địa vị của Thái tử, thế nên lần này đóng vai trò rất quan trọng, quyết không thể thất bại được. Thái tử cũng cảm nhận được sự quyết tâm của thê tử, cuối cùng, ông ấy cũng đã tìm thấy “trụ cột tinh thần”, từ từ bình tĩnh lại.

Sau xe phu thê của Thái tử mới là xe của Lương Vương và Ngụy Vương, rồi sau đó là Tương Vương, Thái Bình Công chúa, Định Vương.

Lúc xe của Tương Vương đi ngang qua, mấy huynh đệ Lâm Truy Vương thì bảo vệ bên cạnh xe của phụ thân họ. Dân chúng hai bên nhìn thấy Lâm Truy Vương tuấn tú lụa là, trẻ tuổi oai phong, thì tiếng reo hò chợt thay đổi, có rất nhiều nữ tử – cho dù thành thân hay chưa – đều nhiệt tình ném túi thơm và khăn tay tới.

Nữ tử Đại Đường nhiệt tình hào phóng như thế đấy.

Giang Lăng khoanh tay đứng lại, tặc lưỡi nói: “Trong túi thơm của họ chứa đá à, sao ném xa được thế nhỉ? Ngươi xem, cái túi tiền kia kìa, rơi trên mặt đất “bịch” một tiếng luôn đấy! Bị thứ đồ nặng nề như vậy ném vào mặt, mạng mà không cứng là không đi hết con đường này nổi đâu. Chậc, mấy chuyện như là diễu hành này ấy à, có mời ta đi thì ta cũng không thèm.”

Minh Hoa Thường lườm Giang Lăng: “Không ăn được nho nên chê nho còn xanh. Ngoại trừ Hoàng tộc ra thì chỉ có Tướng quân chiến thắng trở về và tiến sĩ thi đậu mới được đi diễu hành thôi nhé. Ngươi cứ việc yên tâm đi, ngươi không bao giờ được nếm trải loại sầu não này đâu.”

“Này!” Giang Lăng nhíu mày, không vui: “Ngươi xem thường ai đó hả?”

“Vậy ngươi thử nói xem, ngươi có thể làm loại nào hả? Làm Công chúa, đỗ tiến sĩ, hay thắng trận hả?”

Với đầu óc này của Giang Lăng, con đường học vấn thì tất nhiên là hắn ta không có cửa rồi, tính tới tính lui thì chỉ có thể dựa vào gương mặt đó mà đi làm một phò mã thôi. Có vẻ như Giang Lăng đã bị chọc giận thật rồi, hắn ta hỏi ngược lại: “Ai nói vậy? Sao ta lại không thể dẫn binh đánh trận được hả?”

Minh Hoa Thường cười ha ha, không nói gì nữa, có nghĩa là không cần nói cũng biết. Giang Lăng tức giận, hắn ta xắn tay áo lên, đang định tính sổ với Minh Hoa Thường, thì bấy giờ, tiếng nói lạnh nhạt của Minh Hoa Chương truyền tới: “Giang An Hầu tới rồi kìa.”

Giang Lăng nghe thấy tên phụ thân mình thì giật mình theo bản năng, hắn ta ngẩng đầu lên, quả nhiên đã nhìn thấy xe của Thái Bình Công chúa đi ngang qua, Giang An Hầu và phò mã Định Vương cưỡi ngựa ở hai bên xe ngựa.

Giang An Hầu nhìn thấy Giang Lăng thì lặng lẽ trừng mắt với Giang Lăng một cái, Giang Lăng bỗng nhụt chí, hắn ta mất hứng mà quay đầu đi.

Hoàng thân quốc thích đi qua, theo sau là công hầu bá phủ bình thường. Chẳng mấy chốc, Minh Hoa Thường đã nhìn thấy Trấn Quốc Công, nàng kích động đến nỗi nhảy cẫng lên mà vẫy vẫy tay: “Cha.”

Giờ đây, xe ngựa của Nữ hoàng đã về cung từ lâu, chủ yếu là dân chúng chỉ muốn nhìn Quận vương, Công chúa thôi, còn mấy người có tước vị nhỏ nhặt này thì có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Đám người ven đường đã tản đi rất nhiều, bọn họ cũng không cần vào cung phục mệnh, có thể tự đi về nhà mình được rồi.

Từ xa Trấn Quốc Công đã nhìn thấy một vị lang quân khôi ngô tuấn tú đứng ở trong bóng mát, bên cạnh là tiểu nữ tử hoạt bát yêu kiều. Trấn Quốc Công nhìn thấy hai đứa con của mình thì chua xót không thôi, ông vội xuống ngựa, đi về hướng Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, vừa đi vừa nói: “Nhị lang, Thường Thường, bốn tháng rồi, sao các con không gửi thư về, làm cha nhớ các con lắm đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0