Nhưng bây giờ hắn phát hiện Minh Hoa Thường không chỉ là một khuê tú...
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Mười tám tháng Giêng, vừa sáng sớm đường núi đã náo nhiệt hẳn lên. Thái Bình Công chúa bỏ ra số tiền lớn tổ chức yến hội, muốn so kè với tết Thượng nguyên ở Thần Đô, đáng tiếc lại xảy ra án mạng, liên tiếp chết bốn người, lòng người trong sơn trang bàng hoàng, căn bản không ai có lòng tham gia yến tiệc.
Mọi người nóng nòng đợi trên núi tuyết vài ngày, cuối cùng thì đường núi cũng thông. Bất kể chủ hay khách đều thả lỏng một hơi, liên tục không ngừng chuẩn bị xe xuống núi, sợ đi chậm một bước lại bị vận rủi quấn lấy.
Cửa sơn trang, xe ngựa xếp dài như rồng, nô bộc các nhà hét qua hét lại, tranh nhau cướp đường. Người hầu Minh gia không ngừng khuân đồ lên xe ngựa, Minh Hoa Thường choàng áo khoác, nói tạm biệt với mọi người.
Minh Hoa Chương nói với Giang Lăng: "Những ngày này đã quấy rầy Giang thế tử, đa tạ!"
Giang Lăng ngồi trong xe ngựa, phóng khoáng xua tay: "Có gì to tát đâu. Tiếc là rượu ngon mà ta mang tới còn chưa mở ra, hôm nào các ngươi rảnh, không bằng chúng ta..."
Minh Hoa Thường nghe xong, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mau nhìn kìa, đằng trước có chỗ trống! Giang thế tử, đi nhanh lên, nếu ngươi không đi đường lại bị chặn bây giờ!"
Giang Lăng vội vàng thò đầu ra nhìn: "Mau mau, chen vào chỗ kia, không được để cho người khác vượt qua! Vậy ta đi trước nhé, chờ sau khi về Thần Đô, các ngươi nhất định phải nhớ tới phủ Giang An Hầu uống rượu đấy!"
Minh Hoa Thường "ừ" một tiếng coi như đồng ý, hoàn toàn không quan tâm hắn đang nói gì. Bảo Bảo nhô đầu ra từ bên cạnh Giang Lăng, tò mò nhìn về phía sau. Vẻ không nỡ trên mặt Minh Hoa Thường chân thành hơn rất nhiều, dùng sức phất tay, chờ sau khi không nhìn thấy xe ngựa của Giang gia nữa, vẻ mặt nàng vẫn rất lưu luyến.
Minh Hoa Chương hỏi: "Muội định đến phủ Giang An Hầu thật à?"
Minh Hoa Thường kinh ngạc nhìn sang Minh Hoa Chương: "Đâu có. Nhị huynh, sao huynh lại có thể hỏi câu này được chứ?"
Minh Hoa Chương thở dài: "Quân tử nói là làm, nếu muội không muốn đi thì đồng ý với hắn làm gì?"
Minh Hoa Thường túm chặt vạt áo choàng, đôi mắt đen nhìn rất vô tội: "Nếu không nói vậy thì hắn có đi không?"
Trong khoảng thời gian ngắn Minh Hoa Chương không biết nên trả lời thế nào. Tiếng vó ngựa "cộc cộc" đến gần, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương quay đầu, nhìn thấy Ngậm Dao đã dắt ngựa đi tới.
Nhậm Dao mặc một bộ Hồ phục gọn gàng, cánh tay và bắp chân đều dùng đồ bảo hộ bao lấy, tư thế hiên ngang, khó phân nam nữ. Hành vi của nàng rất có khí khái nam tử, cầm dây cương ôm quyền với huynh muội bọn họ một cái, nói: "Bữa tiệc ngàn ngày cuối cùng cũng phải có ngày từ biệt. Ta đi đây, hẹn gặp lại!"
Minh Hoa Chương cũng ôm quyền đáp lễ, Minh Hoa Thường cười nói: "Nhậm tỷ tỷ, phải nhớ bánh bột Thang Thực Ký đó nha!"
Nhậm Dao nhấc chân phi lên lưng ngựa, đưa lưng về phía Minh Hoa Thường phất phất tay, thản nhiên nói: "Nhớ kỹ rồi."
Nàng ấy nói xong thì quát to một tiếng, con tuấn mã dưới thân lao đi như mũi tên rời dây cung, không thèm để ý con đường phía trước đọng đầy tuyết trắng, xe ngựa tắc đường, vô cùng nguy hiểm.
Không biết có phải nàng ấy cố ý hay không, Ngậm Dao áp sát xe ngựa của Giang Lăng lướt qua, vừa lúc quăng một cục tuyết vào trong cửa sổ xe.
Giang Lăng vén rèm xe lên, nổi giận mắng: "Là ai đấy? Bắn hết tuyết vào cổ ta rồi!"
Minh Hoa Thường nhìn Nhậm Dao giục ngựa lao nhanh, tuỳ ý phóng khoáng, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Nàng quay đầu, nháy mắt mấy cái, thử hỏi: "Nhị huynh, muội có thể..."
"Không thể." Minh Hoa Chương vô tình chặt đứt mơ ước viển vông của Minh Hoa Thường: "Chỉ bằng khả năng cưỡi ngựa gà mờ của muội, cưỡi ngựa trên đất bằng còn chẳng nhanh nhẹn, còn dám cưỡi trên núi tuyết? Lên xe ngồi."
"Ồ."
Minh Hoa Thường uể oải trả lời, lúc này sau lưng bỗng truyền tới một tiếng cười khẽ, nói: "Trên đường nhiều xe như vậy, ngoại trừ hổ nữ tướng môn(*) như Nhậm nương tử, những con ngựa khác muốn nhanh cũng không nhanh nổi. Nhị muội muội muốn cưỡi ngựa thì có đáng gì, ngựa của ta cực kỳ ngoan ngoãn, có thể tự mình đi đường núi, người cưỡi chỉ cần nắm chặt dây cương là được. Nếu nhị muội muội muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa của ta đi, ta ngồi xe thay muội."
(*) Hổ nữ là cách khen một cô gái có khí phách, giỏi giang, biến tấu từ câu "hổ phụ sinh hổ tử". Hổ nữ tướng môn là con gái nhà tướng, có khí phách giống cha ông.
Nụ cười trên mặt Minh Hoa Thường cứng lại, lời hắn nói lập tức làm nàng không biết làm sao.
Thật ra... cũng không cần.
Minh Hoa Chương lườm Tạ Tế Xuyên một cái đầy ghét bỏ, nói: "Cút sang một bên. Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy."
Tạ Tế Xuyên vẫn cười hì hì, hỏi: "Quen biết muội muội nhiều năm, còn chưa rõ tên huý của muội muội. Không biết gọi muội muội là gì, có chữ nhỏ không?"
Lần này ngay cả trợn mắt Minh Hoa Chương cũng lười, hắn cúi đầu nói với Minh Hoa Thường: "Nhị nương, muội đi lên xe trước đi. Chúng ta sẽ xuất phát ngay thôi."
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đáp một tiếng, cười với Tạ Tế Xuyên rồi nâng làn váy trèo lên xe ngựa. Sau khi cửa xe khép lại, âm thanh bên ngoài hơi thay đổi, giống như ánh nắng hôm nay, những tia sáng lơ lửng trên không trung.
Giọng điệu Minh Hoa Chương không tốt lắm, cũng phải khuê danh của nữ tử không thể truyền ra ngoài, Tạ Tế Xuyên trực tiếp hỏi tên của một nữ tử chưa xuất các, nếu so đo thì có hơi đường đột.
Nhưng nếu không so đo thì thật ra cũng nhìn nhiều thành quen. Dù sao trên đời này đa số là người bình thường, không có nhiều người mỗi ngày dùng lễ pháp để nói chuyện đến vậy. Rất nhiều gia tộc kết thành thông gia, nương tử lang quân trao đổi tên với nhau, gọi nhau bằng huynh muội. Tạ Tế Xuyên là bạn của Minh Hoa Chương, tự mình hỏi tên muội muội của bạn tốt, cũng không tính khác người.
Minh Hoa Thường dựa vào toa xe, nghe những tiếng hò hét và tiếng bánh xe liên tiếp truyền tới từ nơi xa, hơi ngẩn người.
Bọn họ ở vườn Phi Hồng vài ngày, lúc sắp rời đi Tạ Tế Xuyên mới hỏi tên của nàng, đại khái nàng cũng đoán được nguyên nhân trong đó.
Đơn giản là lúc trước Tạ Tế Xuyên không để nàng trong mắt, đối xử với nàng quan tâm dịu dàng chỉ là vì nàng là muội muội của Minh Hoa Chương. Nhưng bây giờ hắn phát hiện Minh Hoa Thường không chỉ là một khuê tú yếu ớt nũng nịu, ngược lại còn có chỗ đáng khen. Tạ Tế Xuyên chính thức để nàng vào trong mắt, lúc này mới đáng để nhớ tên.
Minh Hoa Thường ngẩn người, chờ nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện xe ngựa bắt đầu chuyển động, Tạ Tế Xuyên đứng ở ven đường, nói với bọn họ bằng giọng nói đầy ý cười: "Cảnh Chiêm, nhị muội muội, trên đường cẩn thận. Hẹn gặp lại ở Thần Đô."
Minh Hoa Chương có thể phớt lờ Tạ Tế Xuyên, nhưng Minh Hoa Thường lại không thể thất lễ. Nàng vén rèm xe lên, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Tạ a huynh, hẹn gặp lại."
Tạ Tế Xuyên mỉm cười với nàng, thiếu niên đứng trong tuyết trắng tùng xanh, dõi mắt nhìn bọn họ đi xa.
Xe ngựa của Minh gia càng ngày càng xa, nụ cười bên môi Tạ Tế Xuyên cũng càng lúc càng mờ nhạt. Hắn nhìn bóng lưng màu đen bên cạnh xe ngựa rất lâu, bỗng dưng lại nhớ tới đêm đó.
Minh Hoa Chương muốn để cho Thái Bình Công chúa ra tay, nhưng đường đường một Công chúa sẽ không để ý tới tính mệnh của đám dân quèn, sao bà ấy lại vì mấy tỳ nữ mà làm mất mặt Phò mã của mình chứ?
Minh Hoa Chương muốn giải oan cho ba nữ tử kia, bắt hung thủ ra trước công lý, nhất định phải lộ ra Lư Lăng Vương. Chỉ có Thái Bình Công chúa biết được những chuyện này là nhằm về phía Lư Lăng Vương, bà ấy mới có thể tra rõ đến cùng.
Mà một khi cuốn vào trong cuộc đấu tranh giữa Võ gia và Lư Lăng Vương, Minh Hoa Chương sẽ không có thể chỉ lo cho bản thân nữa.
Đạo lý đơn giản như vậy, cả hai bọn họ đều hiểu. Tạ Tế Xuyên im lặng rất lâu, hỏi: "Cảnh Chiêm, một khi đã tham gia vào những chuyện này thì không thể bứt ra được. Ngươi thật sự muốn lẫn vào vũng nước đục này sao?"
Minh Hoa Chương cũng bình tĩnh nói: "Ta vốn cũng đã không có lựa chọn."
Sơn trang càng lúc càng xa, đã không nhìn thấy bóng dáng Tạ Tế Xuyên đâu nữa. Minh Hoa Thường hạ rèm xe xuống, tựa lên vách toa xe, cảm thấy hơi nhàm chán.
Chiêu Tài thấy thế thì nói đầy thấu hiểu: "Nương tử, có phải ngài đói bụng rồi không?"
Hai mắt Minh Hoa Thường "vụt" một cái trợn to: "Sao ngươi biết?"
"Đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi." Chiêu Tài quen tay lấy một hộp bánh ngọt ra từ dưới đáy toa xe, nói: "Đây là hộp Bát Trân, có đủ loại khẩu vị đấy. Nương tử nếm thử xem?"
Minh Hoa Thường vô cùng vui vẻ lên tiếng đáp lời. Chiêu Tài mở hộp ra, nâng đến trước mặt Minh Hoa Thường, trong đó có một viên màu trắng làm thành hình tròn, ở giữa còn có một điểm đen, nhìn thoáng qua thì rất giống con ngươi.
Sau khi trải qua đêm kinh hồn ở sơn trang, Chiêu Tài và Như Ý nhìn thấy vật này thì trong lòng bỗng hẫng một nhịp. Như Ý lập tức muốn pha trò ném miếng bánh ngọt này đi, không ngờ Minh Hoa Thường lại không phát hiện, lấy ra miếng đó đầu tiên.
Chiêu Tài đang định lên tiếng nhắc nhở, Minh Hoa Thường đã cắn một miếng đi mất nửa "con ngươi", Chiêu Tài nghẹn họng, lặng lẽ khép miệng lại.
Cô nương nhà các nàng ăn uống tốt ghê... Thôi, yêu quái lợi hại hơn nữa thì cũng là chim bay thú chạy tu luyện mà thành, ăn hết là được.
Minh Hoa Thường ăn rất vui vẻ, thật ra cũng không phải là nàng không phát hiện miếng bánh ngọt này kỳ lạ. Chẳng qua là nàng cảm thấy không thể mang xui xẻo về trong nhà, dứt khoát ăn hết trên đường.
Chỉ có điều Minh Hoa Thường không hiểu, Nguỵ Vương và Định Vương muốn chế tạo chuyện lạ, gặp phải ma quỷ có nhiều loại hình thức biểu hiện như vậy, tại sao lại cứ phải là móc mắt?
Móc mắt, hoặc là nói con mắt, đại biểu cho điều gì?
Minh Hoa Thường không nghĩ ra, đành phải lại cắn một cái bánh ngọt hình con ngươi.
Ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa thanh thúy, một giọng nói mát lạnh vang lên ngoài rèm xe: "Nhị nương."
Minh Hoa Thường lên tiếng, vội vàng lau vụn bánh ngọt bên miệng đi, vén rèm lên: "Muội đây. Nhị huynh sao thế?"
Minh Hoa Chương một tay ghìm cương ngựa, đi theo cạnh xe ngựa. Đằng sau là sườn núi trơ trọi đầy sỏi đá, núi tuyết trắng ngần, hắn mặc một cái áo cổ tròn màu mực tím, phác hoạ ra dáng người thon dài thẳng tắp, giống như là nét mực do trời xanh tỉ mỉ viết ra lúc tạo vật. Hắn liếc nhìn khoé miệng Minh Hoa Thường, nói: "Nhị nương, sau khi rời khỏi đây không thể nói chuyện xảy ra trong sơn trang cho người khác, ngay cả phụ thân cũng không được."
Minh Hoa Thường gật đầu: "Muội hiểu rồi."
"Còn cả chuyện muội cảm nhận tâm lý của hung thủ nữa." Minh Hoa Chương nói: "Ta không biết tại sao muội lại có năng lực như vậy, nhưng đó không phải là chuyện tốt, kẻ giết người đều tàn nhẫn độc ác, muội chìm vào suy nghĩ của bọn họ để cảm nhận, tuyệt đối không phải đường ngay. Sau này cũng không cho phép muội dùng cách này nữa."
Minh Hoa Thường lẩm bẩm hai tiếng, cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng nàng nghĩ đến việc lại dùng cách này, nghĩa là bên cạnh nàng lại xuất hiện án mạng. So ra thì, không cần dùng đến là chuyện tốt.
Minh Hoa Thường khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Sau khi nàng đồng ý, Minh Hoa Chương cũng không thả lỏng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Dù là không có án mạng thì cũng không được thể hiện ra trước mặt người khác. Cẩn thận từ lời nói tới việc làm, không được ra mặt, coi chừng bị người khác để mắt tới."
Minh Hoa Thường nghĩ thầm Minh Hoa Chương quá coi trọng nàng, sẽ có ai để mắt tới người bình thường như nàng chứ? Nàng cười giỡn nói: "Nhị huynh, chuyện này huynh cứ yên tâm, muội văn không thành võ chẳng xong, muốn thể hiện cũng không tìm được chỗ."
Minh Hoa Chương nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, biết nàng cũng không coi những lời hắn nói là thật. Đối với một tiểu nương tử như nàng, sao có thể tưởng tượng ra ngoài điện thờ Vạn Tượng và phố phường phồn hoa, thành Lạc Dương còn có một nửa chìm trong bóng tối chứ?
Minh Hoa Thường khẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Thôi, những chuyện này vốn cũng không đến lượt muội ấy quan tâm. Muội ấy ăn uống chơi bời, hô bằng gọi hữu cả đời là đủ rồi.
-
Lạc Dương, thành Tử Vi, đại nội.
Nữ hoàng xem hết những tấu chương trên cùng, giơ tay, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiến lên, đỡ Nữ hoàng đứng dậy.
Nữ hoàng tuổi tác đã cao, rốt cuộc không còn khoẻ mạnh dẻo dai, không biết mệt mỏi như thời còn trẻ. Mới đọc tấu chương nửa canh giờ, bà ấy đã cảm thấy bức bối mỏi mệt.
Thượng Quan Uyển Nhi đã hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng nhiều năm, am hiểu nhất là nhìn sắc mặt nói chuyện. Nàng nhìn ra Nữ hoàng đang mệt mỏi, hiểu ý nói: "Bệ hạ, hoa mai ở Lệ Xuân Đài mới nở, không bằng ngài đến Lệ Xuân Đài giải sầu một lát?"
Nữ hoàng nhạt giọng "ừ" một tiếng. Thượng Quan Uyển Nhi hầu hạ Nữ hoàng, đông đảo cung nhân, nữ quan đi theo sau, cùng Nữ hoàng đi về phía ngự hoa viên.
Trước đó vài ngày thành Lạc Dương vừa xảy ra một trận tuyết lớn, đám hoạn quan quét dọn ra một đường đi dành cho quý nhân, nhưng trên nóc nhà, góc tường và ngọn cây vẫn còn tuyết đọng. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy thành Tử Vi cung điện liên miên, tựa như cõi trời.
Nữ hoàng đi trên hành lang cẩm thạch, hai bên mái cong đấu củng(*), trụ đỏ chồng chéo, vô số người hầu im lặng đi theo sau lưng bà ấy.
(*) Phần mái hình tam giác có một đoạn chìa ra và cong lên trên.
Bà ấy đã bảy mươi tuổi, người bình thường vào độ tuổi này hẳn đã già cả hồ đồ rồi, nhưng Nữ hoàng vẫn bước chân vững vàng, ánh mắt sắc bén, nắm quyền lực cao nhất đế quốc trong tay, không có bất kỳ kẻ nào dám coi bà ấy là một cụ già.
Nữ hoàng vừa ngắm tuyết, vừa thuận miệng nhắc tới: "Nghe nói quãng thời gian trước, trong hành quán(*) của Lư Lăng Vương đã chết một cung nữ?"
(*) Hành quán là chỗ ở tạm thời của quan viên khi đi ra ngoài.
Tim Thượng Quan Uyển Nhi khẽ run lên, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của Nữ hoàng, thế nhưng Nữ hoàng vô cùng bình tĩnh, ngay cả nếp nhăn bên khoé môi cũng sâu không lường được.
Thượng Quan Uyển Nhi thu tầm mắt lại, nhanh chóng tính toán trong lòng, nhưng lại không dám dừng lại quá lâu, cuối cùng nơm nớp lo sợ trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, đúng là có chuyện này. Trời lạnh, năm nay tuyết lại nhiều, các cung nhân không chịu nổi cái lạnh, bệnh chết một hai người cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ."
Nữ hoàng gật gật đầu, lại hỏi: "Thái Bình thì sao, về chưa?"
Hai câu hỏi này chẳng liên quan gì tới nhau, nhìn thì không có liên hệ, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy không phải là ngẫu nhiên.
Vị Nữ hoàng này của các nàng tuyệt đối sẽ không nói lời thừa thãi, Nữ hoàng hỏi xong Lư Lăng Vương lại bỗng nhiên nhắc tới Thái Bình Công chúa, có phải là trong bức thư hai ngày trước Thái Bình Công chúa gửi về đã viết gì đó không?
Thượng Quan Uyển Nhi không nắm chắc được Thái Bình Công chúa muốn nói gì, chỉ có thể châm chước trả lời: "Hôm qua Cấm Vệ quân tới báo, nói núi tuyết đã dọn xong, có lẽ chậm nhất là chiều hôm nay Công chúa sẽ về đến Thần Đô."
Nữ hoàng "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, Nữ hoàng hỏi những chuyện này làm gì? Hay là... Nữ hoàng phát hiện nàng đã từng truyền lời cho Thái Bình Công chúa?
Không nên nha, rõ ràng nàng làm vô cùng bí mật. Chẳng lẽ là hai huynh đệ họ Trương cài mật thám bên cạnh nàng, tố giác nàng?
Nửa đoạn đường còn lại, Thượng Quan Uyển Nhi đi như có gai sau lưng, vẫn còn phải bày ra gương mặt tươi cười, dựa vào hứng thú của người cầm quyền mà nói lời dí dỏm. Nữ hoàng tuổi tác cao, đi trong gió không bao lâu đã cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng các nàng không tới Lệ Xuân Đài, gần như chỉ ở điện Quan Văn nhìn một lúc rồi quay về.
Sau khi về điện Tuyên Chính, Thượng Quan Uyển Nhi không kịp nghỉ ngơi, lập tức bưng trà ấm người tới cho Nữ hoàng. Nữ hoàng nhận lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Truyền Lư Lăng Vương đến đây đi."
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, theo bản năng cảm thấy vui vẻ, lại vội vàng kiềm nén, nghiêm túc hành lễ: "Vâng."
Thiên hạ đều biết, bây giờ Nữ hoàng chỉ còn hai nhi tử còn sống, ấu tử là Hoàng trữ đã bị nhốt trong thâm cung, tam tử Lư Lăng Vương bị biếm truất tới Lư Lăng, sống cuộc sống bị giam giữ, ăn bữa hôm lo bữa mai. Nhưng bọn họ không biết là, năm ngoái Nữ hoàng đã bí mật triệu Lư Lăng Vương về kinh.
Chuyện này không có nhiều người biết, Thượng Quan Uyển Nhi coi như là một người. Sau khi nàng biết tin này thì lập tức sai cung nữ truyền tin đi gặp Thái Bình Công chúa. Điều nguy hiểm là, chẳng qua bao lâu cung nữ này đã chết.
Vì thế mà Thượng Quan Uyển Nhi hãi hùng khiếp vía rất lâu, nàng không tin cung nữ chết do ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ ra được tại sao cung nữ lại chết. Nàng vẫn luôn cảnh giác, chờ người đứng phía sau ra chiêu thứ hai, nhưng chờ đến tận hôm nay cũng không biết bước tiếp theo của đối phương.
Thượng Quan Uyển Nhi không nhìn thấu, nhưng nàng càng không hiểu tâm tư của Nữ hoàng.
Lòng Nữ hoàng còn sâu hơn kim dưới đáy biển, nàng một tay kéo tiểu nhi tử xuống khỏi ngai vàng, cầm tù hắn trong cung, không cho phép gặp người ngoài, nhưng lại lập hắn làm Hoàng trữ. Bây giờ kịch bản giống vậy xuất hiện trên người Lư Lăng Vương, Nữ hoàng bí mật triệu Lư Lăng Vương vào kinh thành, nhưng lại chậm chạp không gặp mặt ông ấy.
Chiêu này thật thật giả giả, hư hư thực thực, ngay cả người hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng hơn mười năm như Thượng Quan Uyển Nhi cũng hồ đồ rồi. May mà, trước khi Thượng Quan Uyển Nhi bị chính suy đoán của mình hù chết, cuối cùng Nữ hoàng cũng chịu gặp Lư Lăng Vương.
Mọi người nóng nòng đợi trên núi tuyết vài ngày, cuối cùng thì đường núi cũng thông. Bất kể chủ hay khách đều thả lỏng một hơi, liên tục không ngừng chuẩn bị xe xuống núi, sợ đi chậm một bước lại bị vận rủi quấn lấy.
Cửa sơn trang, xe ngựa xếp dài như rồng, nô bộc các nhà hét qua hét lại, tranh nhau cướp đường. Người hầu Minh gia không ngừng khuân đồ lên xe ngựa, Minh Hoa Thường choàng áo khoác, nói tạm biệt với mọi người.
Minh Hoa Chương nói với Giang Lăng: "Những ngày này đã quấy rầy Giang thế tử, đa tạ!"
Giang Lăng ngồi trong xe ngựa, phóng khoáng xua tay: "Có gì to tát đâu. Tiếc là rượu ngon mà ta mang tới còn chưa mở ra, hôm nào các ngươi rảnh, không bằng chúng ta..."
Minh Hoa Thường nghe xong, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mau nhìn kìa, đằng trước có chỗ trống! Giang thế tử, đi nhanh lên, nếu ngươi không đi đường lại bị chặn bây giờ!"
Giang Lăng vội vàng thò đầu ra nhìn: "Mau mau, chen vào chỗ kia, không được để cho người khác vượt qua! Vậy ta đi trước nhé, chờ sau khi về Thần Đô, các ngươi nhất định phải nhớ tới phủ Giang An Hầu uống rượu đấy!"
Minh Hoa Thường "ừ" một tiếng coi như đồng ý, hoàn toàn không quan tâm hắn đang nói gì. Bảo Bảo nhô đầu ra từ bên cạnh Giang Lăng, tò mò nhìn về phía sau. Vẻ không nỡ trên mặt Minh Hoa Thường chân thành hơn rất nhiều, dùng sức phất tay, chờ sau khi không nhìn thấy xe ngựa của Giang gia nữa, vẻ mặt nàng vẫn rất lưu luyến.
Minh Hoa Chương hỏi: "Muội định đến phủ Giang An Hầu thật à?"
Minh Hoa Thường kinh ngạc nhìn sang Minh Hoa Chương: "Đâu có. Nhị huynh, sao huynh lại có thể hỏi câu này được chứ?"
Minh Hoa Chương thở dài: "Quân tử nói là làm, nếu muội không muốn đi thì đồng ý với hắn làm gì?"
Minh Hoa Thường túm chặt vạt áo choàng, đôi mắt đen nhìn rất vô tội: "Nếu không nói vậy thì hắn có đi không?"
Trong khoảng thời gian ngắn Minh Hoa Chương không biết nên trả lời thế nào. Tiếng vó ngựa "cộc cộc" đến gần, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương quay đầu, nhìn thấy Ngậm Dao đã dắt ngựa đi tới.
Nhậm Dao mặc một bộ Hồ phục gọn gàng, cánh tay và bắp chân đều dùng đồ bảo hộ bao lấy, tư thế hiên ngang, khó phân nam nữ. Hành vi của nàng rất có khí khái nam tử, cầm dây cương ôm quyền với huynh muội bọn họ một cái, nói: "Bữa tiệc ngàn ngày cuối cùng cũng phải có ngày từ biệt. Ta đi đây, hẹn gặp lại!"
Minh Hoa Chương cũng ôm quyền đáp lễ, Minh Hoa Thường cười nói: "Nhậm tỷ tỷ, phải nhớ bánh bột Thang Thực Ký đó nha!"
Nhậm Dao nhấc chân phi lên lưng ngựa, đưa lưng về phía Minh Hoa Thường phất phất tay, thản nhiên nói: "Nhớ kỹ rồi."
Nàng ấy nói xong thì quát to một tiếng, con tuấn mã dưới thân lao đi như mũi tên rời dây cung, không thèm để ý con đường phía trước đọng đầy tuyết trắng, xe ngựa tắc đường, vô cùng nguy hiểm.
Không biết có phải nàng ấy cố ý hay không, Ngậm Dao áp sát xe ngựa của Giang Lăng lướt qua, vừa lúc quăng một cục tuyết vào trong cửa sổ xe.
Giang Lăng vén rèm xe lên, nổi giận mắng: "Là ai đấy? Bắn hết tuyết vào cổ ta rồi!"
Minh Hoa Thường nhìn Nhậm Dao giục ngựa lao nhanh, tuỳ ý phóng khoáng, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ.
Nàng quay đầu, nháy mắt mấy cái, thử hỏi: "Nhị huynh, muội có thể..."
"Không thể." Minh Hoa Chương vô tình chặt đứt mơ ước viển vông của Minh Hoa Thường: "Chỉ bằng khả năng cưỡi ngựa gà mờ của muội, cưỡi ngựa trên đất bằng còn chẳng nhanh nhẹn, còn dám cưỡi trên núi tuyết? Lên xe ngồi."
"Ồ."
Minh Hoa Thường uể oải trả lời, lúc này sau lưng bỗng truyền tới một tiếng cười khẽ, nói: "Trên đường nhiều xe như vậy, ngoại trừ hổ nữ tướng môn(*) như Nhậm nương tử, những con ngựa khác muốn nhanh cũng không nhanh nổi. Nhị muội muội muốn cưỡi ngựa thì có đáng gì, ngựa của ta cực kỳ ngoan ngoãn, có thể tự mình đi đường núi, người cưỡi chỉ cần nắm chặt dây cương là được. Nếu nhị muội muội muốn cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa của ta đi, ta ngồi xe thay muội."
(*) Hổ nữ là cách khen một cô gái có khí phách, giỏi giang, biến tấu từ câu "hổ phụ sinh hổ tử". Hổ nữ tướng môn là con gái nhà tướng, có khí phách giống cha ông.
Nụ cười trên mặt Minh Hoa Thường cứng lại, lời hắn nói lập tức làm nàng không biết làm sao.
Thật ra... cũng không cần.
Minh Hoa Chương lườm Tạ Tế Xuyên một cái đầy ghét bỏ, nói: "Cút sang một bên. Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy."
Tạ Tế Xuyên vẫn cười hì hì, hỏi: "Quen biết muội muội nhiều năm, còn chưa rõ tên huý của muội muội. Không biết gọi muội muội là gì, có chữ nhỏ không?"
Lần này ngay cả trợn mắt Minh Hoa Chương cũng lười, hắn cúi đầu nói với Minh Hoa Thường: "Nhị nương, muội đi lên xe trước đi. Chúng ta sẽ xuất phát ngay thôi."
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đáp một tiếng, cười với Tạ Tế Xuyên rồi nâng làn váy trèo lên xe ngựa. Sau khi cửa xe khép lại, âm thanh bên ngoài hơi thay đổi, giống như ánh nắng hôm nay, những tia sáng lơ lửng trên không trung.
Giọng điệu Minh Hoa Chương không tốt lắm, cũng phải khuê danh của nữ tử không thể truyền ra ngoài, Tạ Tế Xuyên trực tiếp hỏi tên của một nữ tử chưa xuất các, nếu so đo thì có hơi đường đột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu không so đo thì thật ra cũng nhìn nhiều thành quen. Dù sao trên đời này đa số là người bình thường, không có nhiều người mỗi ngày dùng lễ pháp để nói chuyện đến vậy. Rất nhiều gia tộc kết thành thông gia, nương tử lang quân trao đổi tên với nhau, gọi nhau bằng huynh muội. Tạ Tế Xuyên là bạn của Minh Hoa Chương, tự mình hỏi tên muội muội của bạn tốt, cũng không tính khác người.
Minh Hoa Thường dựa vào toa xe, nghe những tiếng hò hét và tiếng bánh xe liên tiếp truyền tới từ nơi xa, hơi ngẩn người.
Bọn họ ở vườn Phi Hồng vài ngày, lúc sắp rời đi Tạ Tế Xuyên mới hỏi tên của nàng, đại khái nàng cũng đoán được nguyên nhân trong đó.
Đơn giản là lúc trước Tạ Tế Xuyên không để nàng trong mắt, đối xử với nàng quan tâm dịu dàng chỉ là vì nàng là muội muội của Minh Hoa Chương. Nhưng bây giờ hắn phát hiện Minh Hoa Thường không chỉ là một khuê tú yếu ớt nũng nịu, ngược lại còn có chỗ đáng khen. Tạ Tế Xuyên chính thức để nàng vào trong mắt, lúc này mới đáng để nhớ tên.
Minh Hoa Thường ngẩn người, chờ nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện xe ngựa bắt đầu chuyển động, Tạ Tế Xuyên đứng ở ven đường, nói với bọn họ bằng giọng nói đầy ý cười: "Cảnh Chiêm, nhị muội muội, trên đường cẩn thận. Hẹn gặp lại ở Thần Đô."
Minh Hoa Chương có thể phớt lờ Tạ Tế Xuyên, nhưng Minh Hoa Thường lại không thể thất lễ. Nàng vén rèm xe lên, chắp tay trước ngực hành lễ với Tạ Tế Xuyên: "Tạ a huynh, hẹn gặp lại."
Tạ Tế Xuyên mỉm cười với nàng, thiếu niên đứng trong tuyết trắng tùng xanh, dõi mắt nhìn bọn họ đi xa.
Xe ngựa của Minh gia càng ngày càng xa, nụ cười bên môi Tạ Tế Xuyên cũng càng lúc càng mờ nhạt. Hắn nhìn bóng lưng màu đen bên cạnh xe ngựa rất lâu, bỗng dưng lại nhớ tới đêm đó.
Minh Hoa Chương muốn để cho Thái Bình Công chúa ra tay, nhưng đường đường một Công chúa sẽ không để ý tới tính mệnh của đám dân quèn, sao bà ấy lại vì mấy tỳ nữ mà làm mất mặt Phò mã của mình chứ?
Minh Hoa Chương muốn giải oan cho ba nữ tử kia, bắt hung thủ ra trước công lý, nhất định phải lộ ra Lư Lăng Vương. Chỉ có Thái Bình Công chúa biết được những chuyện này là nhằm về phía Lư Lăng Vương, bà ấy mới có thể tra rõ đến cùng.
Mà một khi cuốn vào trong cuộc đấu tranh giữa Võ gia và Lư Lăng Vương, Minh Hoa Chương sẽ không có thể chỉ lo cho bản thân nữa.
Đạo lý đơn giản như vậy, cả hai bọn họ đều hiểu. Tạ Tế Xuyên im lặng rất lâu, hỏi: "Cảnh Chiêm, một khi đã tham gia vào những chuyện này thì không thể bứt ra được. Ngươi thật sự muốn lẫn vào vũng nước đục này sao?"
Minh Hoa Chương cũng bình tĩnh nói: "Ta vốn cũng đã không có lựa chọn."
Sơn trang càng lúc càng xa, đã không nhìn thấy bóng dáng Tạ Tế Xuyên đâu nữa. Minh Hoa Thường hạ rèm xe xuống, tựa lên vách toa xe, cảm thấy hơi nhàm chán.
Chiêu Tài thấy thế thì nói đầy thấu hiểu: "Nương tử, có phải ngài đói bụng rồi không?"
Hai mắt Minh Hoa Thường "vụt" một cái trợn to: "Sao ngươi biết?"
"Đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi." Chiêu Tài quen tay lấy một hộp bánh ngọt ra từ dưới đáy toa xe, nói: "Đây là hộp Bát Trân, có đủ loại khẩu vị đấy. Nương tử nếm thử xem?"
Minh Hoa Thường vô cùng vui vẻ lên tiếng đáp lời. Chiêu Tài mở hộp ra, nâng đến trước mặt Minh Hoa Thường, trong đó có một viên màu trắng làm thành hình tròn, ở giữa còn có một điểm đen, nhìn thoáng qua thì rất giống con ngươi.
Sau khi trải qua đêm kinh hồn ở sơn trang, Chiêu Tài và Như Ý nhìn thấy vật này thì trong lòng bỗng hẫng một nhịp. Như Ý lập tức muốn pha trò ném miếng bánh ngọt này đi, không ngờ Minh Hoa Thường lại không phát hiện, lấy ra miếng đó đầu tiên.
Chiêu Tài đang định lên tiếng nhắc nhở, Minh Hoa Thường đã cắn một miếng đi mất nửa "con ngươi", Chiêu Tài nghẹn họng, lặng lẽ khép miệng lại.
Cô nương nhà các nàng ăn uống tốt ghê... Thôi, yêu quái lợi hại hơn nữa thì cũng là chim bay thú chạy tu luyện mà thành, ăn hết là được.
Minh Hoa Thường ăn rất vui vẻ, thật ra cũng không phải là nàng không phát hiện miếng bánh ngọt này kỳ lạ. Chẳng qua là nàng cảm thấy không thể mang xui xẻo về trong nhà, dứt khoát ăn hết trên đường.
Chỉ có điều Minh Hoa Thường không hiểu, Nguỵ Vương và Định Vương muốn chế tạo chuyện lạ, gặp phải ma quỷ có nhiều loại hình thức biểu hiện như vậy, tại sao lại cứ phải là móc mắt?
Móc mắt, hoặc là nói con mắt, đại biểu cho điều gì?
Minh Hoa Thường không nghĩ ra, đành phải lại cắn một cái bánh ngọt hình con ngươi.
Ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa thanh thúy, một giọng nói mát lạnh vang lên ngoài rèm xe: "Nhị nương."
Minh Hoa Thường lên tiếng, vội vàng lau vụn bánh ngọt bên miệng đi, vén rèm lên: "Muội đây. Nhị huynh sao thế?"
Minh Hoa Chương một tay ghìm cương ngựa, đi theo cạnh xe ngựa. Đằng sau là sườn núi trơ trọi đầy sỏi đá, núi tuyết trắng ngần, hắn mặc một cái áo cổ tròn màu mực tím, phác hoạ ra dáng người thon dài thẳng tắp, giống như là nét mực do trời xanh tỉ mỉ viết ra lúc tạo vật. Hắn liếc nhìn khoé miệng Minh Hoa Thường, nói: "Nhị nương, sau khi rời khỏi đây không thể nói chuyện xảy ra trong sơn trang cho người khác, ngay cả phụ thân cũng không được."
Minh Hoa Thường gật đầu: "Muội hiểu rồi."
"Còn cả chuyện muội cảm nhận tâm lý của hung thủ nữa." Minh Hoa Chương nói: "Ta không biết tại sao muội lại có năng lực như vậy, nhưng đó không phải là chuyện tốt, kẻ giết người đều tàn nhẫn độc ác, muội chìm vào suy nghĩ của bọn họ để cảm nhận, tuyệt đối không phải đường ngay. Sau này cũng không cho phép muội dùng cách này nữa."
Minh Hoa Thường lẩm bẩm hai tiếng, cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng nàng nghĩ đến việc lại dùng cách này, nghĩa là bên cạnh nàng lại xuất hiện án mạng. So ra thì, không cần dùng đến là chuyện tốt.
Minh Hoa Thường khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Sau khi nàng đồng ý, Minh Hoa Chương cũng không thả lỏng, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: "Dù là không có án mạng thì cũng không được thể hiện ra trước mặt người khác. Cẩn thận từ lời nói tới việc làm, không được ra mặt, coi chừng bị người khác để mắt tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hoa Thường nghĩ thầm Minh Hoa Chương quá coi trọng nàng, sẽ có ai để mắt tới người bình thường như nàng chứ? Nàng cười giỡn nói: "Nhị huynh, chuyện này huynh cứ yên tâm, muội văn không thành võ chẳng xong, muốn thể hiện cũng không tìm được chỗ."
Minh Hoa Chương nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, biết nàng cũng không coi những lời hắn nói là thật. Đối với một tiểu nương tử như nàng, sao có thể tưởng tượng ra ngoài điện thờ Vạn Tượng và phố phường phồn hoa, thành Lạc Dương còn có một nửa chìm trong bóng tối chứ?
Minh Hoa Thường khẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Thôi, những chuyện này vốn cũng không đến lượt muội ấy quan tâm. Muội ấy ăn uống chơi bời, hô bằng gọi hữu cả đời là đủ rồi.
-
Lạc Dương, thành Tử Vi, đại nội.
Nữ hoàng xem hết những tấu chương trên cùng, giơ tay, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiến lên, đỡ Nữ hoàng đứng dậy.
Nữ hoàng tuổi tác đã cao, rốt cuộc không còn khoẻ mạnh dẻo dai, không biết mệt mỏi như thời còn trẻ. Mới đọc tấu chương nửa canh giờ, bà ấy đã cảm thấy bức bối mỏi mệt.
Thượng Quan Uyển Nhi đã hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng nhiều năm, am hiểu nhất là nhìn sắc mặt nói chuyện. Nàng nhìn ra Nữ hoàng đang mệt mỏi, hiểu ý nói: "Bệ hạ, hoa mai ở Lệ Xuân Đài mới nở, không bằng ngài đến Lệ Xuân Đài giải sầu một lát?"
Nữ hoàng nhạt giọng "ừ" một tiếng. Thượng Quan Uyển Nhi hầu hạ Nữ hoàng, đông đảo cung nhân, nữ quan đi theo sau, cùng Nữ hoàng đi về phía ngự hoa viên.
Trước đó vài ngày thành Lạc Dương vừa xảy ra một trận tuyết lớn, đám hoạn quan quét dọn ra một đường đi dành cho quý nhân, nhưng trên nóc nhà, góc tường và ngọn cây vẫn còn tuyết đọng. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy thành Tử Vi cung điện liên miên, tựa như cõi trời.
Nữ hoàng đi trên hành lang cẩm thạch, hai bên mái cong đấu củng(*), trụ đỏ chồng chéo, vô số người hầu im lặng đi theo sau lưng bà ấy.
(*) Phần mái hình tam giác có một đoạn chìa ra và cong lên trên.
Bà ấy đã bảy mươi tuổi, người bình thường vào độ tuổi này hẳn đã già cả hồ đồ rồi, nhưng Nữ hoàng vẫn bước chân vững vàng, ánh mắt sắc bén, nắm quyền lực cao nhất đế quốc trong tay, không có bất kỳ kẻ nào dám coi bà ấy là một cụ già.
Nữ hoàng vừa ngắm tuyết, vừa thuận miệng nhắc tới: "Nghe nói quãng thời gian trước, trong hành quán(*) của Lư Lăng Vương đã chết một cung nữ?"
(*) Hành quán là chỗ ở tạm thời của quan viên khi đi ra ngoài.
Tim Thượng Quan Uyển Nhi khẽ run lên, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của Nữ hoàng, thế nhưng Nữ hoàng vô cùng bình tĩnh, ngay cả nếp nhăn bên khoé môi cũng sâu không lường được.
Thượng Quan Uyển Nhi thu tầm mắt lại, nhanh chóng tính toán trong lòng, nhưng lại không dám dừng lại quá lâu, cuối cùng nơm nớp lo sợ trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, đúng là có chuyện này. Trời lạnh, năm nay tuyết lại nhiều, các cung nhân không chịu nổi cái lạnh, bệnh chết một hai người cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ."
Nữ hoàng gật gật đầu, lại hỏi: "Thái Bình thì sao, về chưa?"
Hai câu hỏi này chẳng liên quan gì tới nhau, nhìn thì không có liên hệ, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy không phải là ngẫu nhiên.
Vị Nữ hoàng này của các nàng tuyệt đối sẽ không nói lời thừa thãi, Nữ hoàng hỏi xong Lư Lăng Vương lại bỗng nhiên nhắc tới Thái Bình Công chúa, có phải là trong bức thư hai ngày trước Thái Bình Công chúa gửi về đã viết gì đó không?
Thượng Quan Uyển Nhi không nắm chắc được Thái Bình Công chúa muốn nói gì, chỉ có thể châm chước trả lời: "Hôm qua Cấm Vệ quân tới báo, nói núi tuyết đã dọn xong, có lẽ chậm nhất là chiều hôm nay Công chúa sẽ về đến Thần Đô."
Nữ hoàng "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Thượng Quan Uyển Nhi lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, Nữ hoàng hỏi những chuyện này làm gì? Hay là... Nữ hoàng phát hiện nàng đã từng truyền lời cho Thái Bình Công chúa?
Không nên nha, rõ ràng nàng làm vô cùng bí mật. Chẳng lẽ là hai huynh đệ họ Trương cài mật thám bên cạnh nàng, tố giác nàng?
Nửa đoạn đường còn lại, Thượng Quan Uyển Nhi đi như có gai sau lưng, vẫn còn phải bày ra gương mặt tươi cười, dựa vào hứng thú của người cầm quyền mà nói lời dí dỏm. Nữ hoàng tuổi tác cao, đi trong gió không bao lâu đã cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng các nàng không tới Lệ Xuân Đài, gần như chỉ ở điện Quan Văn nhìn một lúc rồi quay về.
Sau khi về điện Tuyên Chính, Thượng Quan Uyển Nhi không kịp nghỉ ngơi, lập tức bưng trà ấm người tới cho Nữ hoàng. Nữ hoàng nhận lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Truyền Lư Lăng Vương đến đây đi."
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, theo bản năng cảm thấy vui vẻ, lại vội vàng kiềm nén, nghiêm túc hành lễ: "Vâng."
Thiên hạ đều biết, bây giờ Nữ hoàng chỉ còn hai nhi tử còn sống, ấu tử là Hoàng trữ đã bị nhốt trong thâm cung, tam tử Lư Lăng Vương bị biếm truất tới Lư Lăng, sống cuộc sống bị giam giữ, ăn bữa hôm lo bữa mai. Nhưng bọn họ không biết là, năm ngoái Nữ hoàng đã bí mật triệu Lư Lăng Vương về kinh.
Chuyện này không có nhiều người biết, Thượng Quan Uyển Nhi coi như là một người. Sau khi nàng biết tin này thì lập tức sai cung nữ truyền tin đi gặp Thái Bình Công chúa. Điều nguy hiểm là, chẳng qua bao lâu cung nữ này đã chết.
Vì thế mà Thượng Quan Uyển Nhi hãi hùng khiếp vía rất lâu, nàng không tin cung nữ chết do ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ ra được tại sao cung nữ lại chết. Nàng vẫn luôn cảnh giác, chờ người đứng phía sau ra chiêu thứ hai, nhưng chờ đến tận hôm nay cũng không biết bước tiếp theo của đối phương.
Thượng Quan Uyển Nhi không nhìn thấu, nhưng nàng càng không hiểu tâm tư của Nữ hoàng.
Lòng Nữ hoàng còn sâu hơn kim dưới đáy biển, nàng một tay kéo tiểu nhi tử xuống khỏi ngai vàng, cầm tù hắn trong cung, không cho phép gặp người ngoài, nhưng lại lập hắn làm Hoàng trữ. Bây giờ kịch bản giống vậy xuất hiện trên người Lư Lăng Vương, Nữ hoàng bí mật triệu Lư Lăng Vương vào kinh thành, nhưng lại chậm chạp không gặp mặt ông ấy.
Chiêu này thật thật giả giả, hư hư thực thực, ngay cả người hầu hạ bên cạnh Nữ hoàng hơn mười năm như Thượng Quan Uyển Nhi cũng hồ đồ rồi. May mà, trước khi Thượng Quan Uyển Nhi bị chính suy đoán của mình hù chết, cuối cùng Nữ hoàng cũng chịu gặp Lư Lăng Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro