Nhưng Tạ Tế Xuyên vẫn còn chưa biết là phải dừng lại đúng lúc, nhíu...
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Vì vừa chuyển tới một nơi xa lạ, ban đêm Minh Hoa Thường ngủ không yên giấc. Hôm sau, trời còn chưa hửng sáng mà nàng đã tỉnh giấc mất rồi. Nàng biết rằng, sau này, chuyện gì cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình, vậy nên nàng không dám trễ nải, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt. Nàng vừa chuẩn bị xong thì vừa hay bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa – chậm rãi mà cũng vô cùng mạnh mẽ.
Minh Hoa Thường lặng lẽ chạy tới bên cửa, bất ngờ mở cửa ra rồi nở một nụ cười thật tươi: “Nhị huynh, chào buổi sáng!”
Minh Hoa Chương sợ Minh Hoa Thường ở không quen nên hôm nay cố ý tới sớm hơn một chút, không ngờ là hắn chỉ mới gõ cửa thôi mà người bên trong đã mở cửa ra rồi.
Khuôn mặt tươi cười ở gần ngay trước mặt khiến hắn bất ngờ đến nỗi hoa cả mắt, chợt thấy như trời hửng sáng, mây tan mưa tạnh, đến cả cơn gió mát đầu hạ cũng trở nên dịu dàng đa tình.
Minh Hoa Chương hoàn hồn lại, kinh ngạc vì không ngờ rằng mình lại thất thần, hắn cười nói: “Nghịch ngợm quá. Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Minh Hoa Chương dẫn nàng đi ăn sáng trước, sau đó thì mới đến thao trường. Trụ sở này không cho phép dẫn theo nô bộc vào, quản lý bằng phương thức khép kín, một ngày ba bữa thì đã có nhà ăn cung ứng. Còn trong những thời điểm khác, nếu muốn ăn gì thì phải tự tìm cách.
Bọn họ ra ngoài sớm, trên đường không có nhiều người. Minh Hoa Chương khẽ giới thiệu cho nàng nghe về từng nơi một, Minh Hoa Thường nghe cẩn thận, nhớ kỹ đường đi trong đầu.
Sau khi đến thao trường thì cũng dần có nhiều người lên. Minh Hoa Thường dõi mắt nhìn, đây là một mảnh đất trống rất rộng lớn, ở giữa có đặt những thứ như là bia bắn tên, vũ khí, người gỗ. Góc tây nam còn có một vách đá, gần như là nó đã được dựng thẳng đứng.
Nắng sớm mờ ảo, Minh Hoa Thường nhìn những cái bóng màu đen trên vách đá, nàng còn ngỡ rằng mình đã nhìn nhầm: “Kia là người à? Bọn họ cứ leo lên như vậy thôi á?”
Không buộc dây thừng, không đeo đồ bảo hộ, tay không leo núi?
“Đúng vậy.” Sau lưng chợt truyền tới một giọng nói, Minh Hoa Thường giật mình, cuống quýt quay đầu lại, khi đã thấy rõ người sau lưng mịn thì nàng vội hành lễ: “Tham kiến tướng quân.”
Hàn Hiệt xua tay, nói: “Ta chỉ tuỳ tiện tới đây xem thôi, đừng căng thẳng. Vách núi này chỉ là một thử thách cơ bản nhất thôi, qua mấy ngày nữa các ngươi cũng phải leo lên đó đấy.”
Hơi thở của Minh Hoa Thường như nghẹn lại: “Thế… Nếu như ngã xuống thì phải làm sao?”
Hàn Hiệt chắp tay nhìn nàng, cười tủm tỉm mà nói: “Thế thì kiếp sau phải chú ý hơn mới được.”
Minh Hoa Chương lạnh nhạt nói: “Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, việc huấn luyện sẽ được tiến hành dựa trên chất lượng, sẽ không bắt các muội trèo vách đá ngay lúc mới bắt đầu đâu.”
Minh Hoa Thường cười, không cảm thấy mình đã được an ủi.
Thừa lúc Hàn Hiệt đã rời đi, Minh Hoa Thường vội vã hạ giọng xuống thật khẽ mà hỏi Minh Hoa Chương rằng: “Nhị huynh, rốt cuộc thì trong nội dung huấn luyện bao gồm những gì thế?”
“Nếu như muội hỏi về thao trường thì có cưỡi ngựa bắn tên, quyền cước, vũ khí, ám khí, nếu có thể học được thì đều phải học. Leo núi chỉ là cách rèn luyện khả năng cân bằng cơ bản nhất mà thôi. Buổi chiều còn có tiết học văn hoá, thiên văn địa lý, truyền lại ám hiệu, phá giải ám hiệu, phong tục tập quán và tiếng địa phương, huỷ thi diệt tích, đều sẽ dạy cả.”
Minh Hoa Thường càng nghe thì sắc mặt nàng càng mờ mịt: “Huỷ thi… diệt tích?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Chương lạnh nhạt nhìn nàng: “Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, một trong những việc quan trọng nhất sau khi giết mục tiêu là phải xoá sạch vết tích trên thi thể. Phanh thây hay thiêu huỷ là thủ đoạn cấp thấp nhất, tốt nhất là có thể ngụy trang thành chết một cách tự nhiên.”
Vẻ mặt của Minh Hoa Thường đã hoàn toàn tối lại, nàng rũ mắt hỏi: “A huynh, bây giờ muội nói muội muốn rời khỏi đây thì còn kịp nữa không?”
Minh Hoa Chương không ngạc nhiên chút nào cả, bình tĩnh hỏi: “Muội thấy thế nào?”
“Muội muội, muội muội đang nói gì thế?” Một giọng nói trong trẻo ngậm ý cười truyền đến từ sau lưng, có người đỡ lấy bả vai Minh Hoa Thường, nghiêng đầu nhìn mặt nàng: “Sao lại ủ rũ cúi đầu thế, là ai làm cho muội muội không vui à?”
Một cơn gió mạnh đánh về phía Tạ Tế Xuyên, Tạ Tế Xuyên nghiêng người tránh thoát, xoay một vòng rồi đứng sang một bên khác cạnh Minh Hoa Thường, nhưng bàn tay đỡ trên vai nàng đã buông xuống. Minh Hoa Thường lắc đầu, vẫn không thể vui vẻ trở lại được: “Ta không sao.”
Tạ Tế Xuyên dành một ánh mắt oán trách cho Minh Hoa Chương, hắn ta nói: “Chắc chắn là do ngươi.”
Minh Hoa Chương lạnh lùng nhếch môi, lên tiếng: “Nếu như ngươi không quản được tay của mình thì ta không ngại giúp ngươi đâu.”
Chẳng biết từ khi nào trên thao trường đã có đầy người rồi, nhưng, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên – một người sáng trong như trăng, một người dịu dàng tựa gió, cả hai đều mặc y phục luyện công màu trắng, tay áo hẹp eo bó chặt, hai chân thon dài, đứng chung với nhau trông cực kỳ chói mắt. Hai người họ vô tình tạo nên một khoảng trống khi đứng đối mặt với nhau, giữa khoảng trống ấy như đã có thêm một làn ranh vô hình nào đó ngăn cách họ lại. Minh Hoa Thường như “bị ép” thơm lây theo, nàng có cơ hội “được” hưởng thụ đặc quyền “được người người chú ý”.
Nàng thấy cả người cứ bứt rứt, không được tự nhiên. May mắn thay, Nhậm Dao và Giang Lăng tới đúng lúc, “ra tay” giải cứu Minh Hoa Thường kịp lúc. Kho Nhậm Dao đến và trông thấy một sân bãi to như vậy, nhiều vũ khí như thế thì đôi mắt nàng ấy chợt sáng bừng lên: “Chỗ tốt.”
Giang Lăng uể oải ngáp một cái, lẩm bẩm: “Không có kiến thức gì cả, chỉ có thế này thôi mà, có gì đâu mà tốt.”
Nhậm Dao đập vào gáy Giang Lăng một phát mà chẳng nể nang ai hay e ngại gì cả: “Nếu hôm nay không nhờ có ta thì ngươi đã đến muộn rồi đấy, vậy mà bây giờ ngươi còn dám lắm mồm à?”
Nhắc tới việc này là Giang Lăng lại càng tức hơn: “Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà còn nói đến chuyện này! Ta đang ngủ ngon lành, ngươi đá một phát mà tung cả cửa, còn lật chăn của ta lên nữa chứ! Ngươi có còn là nữ nhân nữa hay không?”
Mắt Minh Hoa Thường đảo quanh một vòng, nàng tò mò nhìn một màn trước mặt. Nhậm Dao cũng nổi giận theo, nàng ấy nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn như thế lắm à? Nếu hắn không nói một người đến trễ thì cả tổ đều bị liên đới, vậy thì ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến chuyện ngươi sống hay chết ư?”
“Vèo” một tiếng, Minh Hoa Thường quay đầu lại, Tạ Tế Xuyên gật đầu: “Là do ta nói. Nhưng ta không hề dạy nàng ta lật chăn mền.”
Tình hình bên phía bọn họ náo nhiệt quá, nên càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía họ. Minh Hoa Chương khẽ ho một tiếng, nói: “Nguy Nguyệt, về sau ngươi đi gọi hắn đi, dù sao thì, giữa hai người bọn họ cũng có sự khác biệt giữa nam và nữ, làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tạ Tế Xuyên từ chối một cách đầy vô tình: “Ta không có sở thích lật chăn của nam nhân. Chi bằng ngươi cứ đi đi, để ta đi gọi muội muội dậy cho.”
Câu trả lời của Minh Hoa Chương là dùng chân dài quét ngang, đạp mạnh một phát, Tạ Tế Xuyên kịp nhảy về sau tránh né đòn tấn công đó của Minh Hoa Chương. Nhưng Tạ Tế Xuyên vẫn còn chưa biết là phải dừng lại đúng lúc, nhíu mày nói: “Không phải thời gian đối chiến mà tấn công đồng môn, ngươi phạm quy.”
Ban đầu Minh Hoa Chương chỉ muốn cảnh cáo hắn ta mà thôi, kết quả là, hắn cũng không ngờ Tạ Tế Xuyên lại không biết điều đến mức ấy. Minh Hoa Chương cởi nút tay áo ra, cánh tay thon dài săn chắc của hắn lộ ra bên ngoài, dẫu có liều mạng phạm quy thì hắn cũng quyết phải dạy cho Tạ Tế Xuyên một bài học. Minh Hoa Thường thấy tình hình không ổn thì vội ôm lấy Minh Hoa Chương: “A huynh, huynh bình tĩnh đi, tướng quân sắp tới rồi!”
Mà hai người còn lại thì vẫn khoanh tay đứng im, Giang Lăng nói móc: “Ôi chao, đây là phong hoả hí chư hầu [*], giận dữ vì hồng nhan đấy à?”
[*] Phong hỏa hí chư hầu: Truyền thuyết về việc Chu U Vương đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến chỉ để đổi lấy nụ cười của Bao Tự, ý chỉ vì sắc đẹp mà không màng hậu quả.
“Không hiểu thì đừng có nói lung tung.” Nhậm Dao nói: “Cơ mà, các ngươi muốn đánh thì cứ cầm vũ khí lên mà đánh, đánh thế này có chết người được đâu, chẳng có gì đáng để xem cả.”
Minh Hoa Thường tức giận vô cùng, nàng vừa ôm lấy eo Minh Hoa Chương, vừa quay đầu lại mà gào lên: “Các người câm miệng đi cho ta!”
Tô Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ cũng tới nơi rồi. Tô Vũ Tễ nhìn năm người đứng cách đó không xa đang cãi nhau ầm ĩ, nhíu mày hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Tô Hành Chỉ cũng không hiểu. Y nhìn về phía trước, mặt trời chỉ vừa mới mọc mà thôi, ánh sáng chiếu soi muôn trượng, ánh nắng sáng lấp lánh khẽ rơi xuống người năm thiếu niên thiếu nữ. Khí chất của ba lang quân không hề giống nhau, nhưng đều có dáng người cao cao và đôi chân dài, đều là thiếu niên khí phách, tư thế oai hùng phấn chấn. Trong số hai nữ tử, một người khí khái hào hùng, một người ngọt ngào, tóc buộc cao, cần cổ thon dài lộ ra, hai gò má nàng trắng mịn, chẳng khác nào mặt trời đang dâng lên sau lưng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải than thở.
Tô Hành Chỉ không tài nào hiểu nổi, bọn họ không biết đây là nơi nào ư? Tại sao vẫn có thể vui đùa thoải mái như vậy được nhỉ? Như thể là, không phải là họ đang ở trụ sở bí mật huấn luyện ám vệ, mà là đang ở Khúc Giang Lưu Thuỷ, như đang chìm trong tiệc đón gió xuân, thiếu niên Ngũ Lăng, tự do tung cánh.
Minh Hoa Thường không hề biết rằng, giờ đây, những kẻ khác đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt như đang nhìn những kẻ lạc loài, may mà trước lúc tổ của bọn họ chuyển hướng sang “ẩu đả nội bộ”, thì Hàn Hiệt đã xuất hiện. Minh Hoa Thường thở phào một hơi, vội nói: “Hàn tường quân tới rồi, đừng quậy nữa, mau dừng lại đi!”
Minh Hoa Chương cũng không biết phải làm sao, nàng chỉ vừa mới tới đây vào ngày hôm qua thôi, vậy mà hôm nay đã dám quát hắn rồi. Nhưng chuyện có nhẹ có nặng, ở trước mặt Hàn Hiệt, Minh Hoa Chương cũng không thể không nể mặt ông ta được, chỉ đành tạm kìm nén ý định dạy cho Tạ Tế Xuyên một bài học.
Cuối cùng cũng chịu ngừng lại rồi, mọi người cùng ngẩng đầu lên mà nhìn về phía Hàn Hiệt đang đứng ở trên. Hàn Hiệt cũng không phát biểu gì để ra oai, đánh phủ đầu như các vị tướng quân ở trong quân doanh bình thường, mà ông ta chỉ cười tủm tỉm mà nói: “Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ rồi nhỉ, vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng hôm nay sẽ có người sinh sự chứ, tiếc quá. Mặc kệ thân phận trước khi gia nhập Huyền Kiêu Vệ của các ngươi là gì, nhưng nếu đã bước vào đây rồi thì các ngươi phải tuân thủ quy định của Huyền Kiêu Vệ. Cũng may mà quy định của Huyền Kiêu Vệ rất đơn giản, rất nhiều nhiệm vụ chỉ cho phép các người thành công, không được phép thất bại, không cần biết là có dùng thủ đoạn nào hay không. Trong Huyền Kiêu Vệ cũng vậy, chỉ hỏi kết quả, kẻ thắng là cao nhất.”
Điều này khác xa so với kỷ luật quân đội trong suy nghĩ của mọi người, Hàn Hiệt cũng không quan tâm đến việc mình đã tạo nên một sự “chấn động” vô cùng to lớn cho đám người trẻ tuổi bên dưới, ông ta cười nói: “Được rồi, bắt đầu huấn luyện đi. Ta không thích những thứ viển vông, cứ bắt đầu thực chiến, lát nữa sẽ có sư phụ đến dạy các ngươi cách đấu, bây giờ thì chạy mười vòng quanh thao trường làm nóng người trước đã.”
Minh Hoa Thường nghe vậy thì muốn hụt hơi luôn rồi: “Mười vòng?”
Nàng đờ đẫn nhìn một vòng quanh thao trường, nơi đây rộng lớn đến nỗi không thấy điểm cuối ở đâu, nàng chỉ thấy đầu óc mình đang vang lên mấy tiếng “ong ong”.
Không cần phải có người đứng ra giải thích mà trong đoàn người ấy đã có người chạy đi đầu tiên. Ngoài mấy người Minh Hoa Thường ra thì những người khác đều gia nhập một mình, quen tác chiến đơn, không qua lại với ai, và tất nhiên là họ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người khác rồi.
Trong nháy mắt, thao trường trở nên hỗn loạn, đoàn người đều tự cướp đoạt vị trí có lợi, không có gì gọi là đội hình cả.
Minh Hoa Chương nhìn sang Minh Hoa Thường, ý tứ trong đôi mắt ấy thì không cần nói cũng biết. Minh Hoa Thường khẽ cắn môi, nghĩ thầm, chẳng qua chỉ là mười vòng thôi mà, nàng có tay có chân, nàng không tin là mình không thể vượt qua được. Minh Hoa Thường nói với Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, huynh không cần để ý tới muội đâu, huynh đi trước đi. Chắc chắn là muội không theo kịp huynh rồi, thế thì chẳng thà cứ chạy chậm đằng sau.”
Minh Hoa Chương cũng biết là vậy, hắn cũng không trông cậy vào Minh Hoa Thường có thể chạy xong, kiên trì một vòng đã là nể mặt hắn lắm rồi. Minh Hoa Chương nói: “Lượng sức mà làm, có ta ở đây, Hàn Hiệt sẽ không đối xử với muội như vậy.”
Minh Hoa Thường gật đầu, cười đầy phấn chấn. Mãi cho đến khi Minh Hoa Chương quay người đi, mặt nàng mới bắt đầu xụ xuống.
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nàng và Giang Lăng đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau. Giang Lăng thử hỏi: “Hay là… chúng ta đi chung đi nhé?”
“Được.” Minh Hoa Thường vui vẻ đồng ý: “Chạy từ từ thôi, ai chạy nhanh thì kẻ đó là chó!”
Nhậm Dao tập võ từ nhỏ, với nàng ấy thì trình độ cỡ này không là gì cả. Nàng ấy chạy xong một vòng, lúc chạy ngang qua Minh Hoa Thường và Giang Lăng thì nghe thấy hai người kia động viên nhau: “Thật ra thì cũng đơn giản lắm, chỉ còn lại chín vòng rưỡi, không đáng kể đâu!”
Can đảm lắm, Nhậm Dao lướt qua người họ mà chẳng nể nang gì, chỉ để lại một câu “Các ngươi đứng chót rồi” đầy nhẹ nhàng rồi chạy đi thật xa.
Càng ngày càng có nhiều người vượt qua bọn họ, thể lực của Minh Hoa Thường nhanh chóng cạn kiệt, trong tầm mắt chỉ còn lại đất vàng hoang vu và tiếng hít thở nặng nề do chính bản thân mình phát ra. Nàng cảm giác được, hình như là Giang Lăng vượt lên trước mình một bước, cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, kéo Giang Lăng lại rồi nói: “Cấm đi trước!”
Nàng có chết cũng phải kéo theo Giang Lăng làm kẻ đứng chót cùng!
Giang Lăng cũng nhe răng trợn mắt mà nói: “Thả ta ra, ít nhất là ta vẫn có thể đứng thứ hai từ dưới đếm lên!”
Hàn Hiệt đứng ở chỗ cao, nhìn ngắm cảnh ngàn thuyền tranh xuất phát, trăm tàu tranh chạy trên thao trường. Ấy thế mà, trong một mảnh “rồng cuốn hổ chồm” ấy, lại có hai con thuyền “rò nước”, trông vô cùng nổi bật.
Minh Hoa Thường và Giang Lăng lôi lôi kéo kéo nhau, vốn dĩ đã chậm chạp lắm rồi mà còn muốn đạp đối phương ra sau mình. Thật sự thì Hàn Hiệt chẳng biết nên nói gì nữa, qua một lát sau ông ta mới hỏi người bên cạnh mình rằng: “Ngươi thấy thế nào?”
Chẳng biết Minh Hoa Chương đã đứng bên cạnh Hàn Hiệt từ bao giờ, thản nhiên nói ngược lại ông ta: “Người ngài chọn, ngài thấy thế nào?”
Hàn Hiệt ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta “A” một tiếng, nghe kỹ thì hình như là còn có tiếng nghiến răng: “Thật đúng là một đôi ngoạ long phượng sồ [*] nhỉ.”
[*] Rồng đang nằm và phượng còn non, chủ những người có tài năng, tương lai đáng kỳ vọng nhưng vẫn đang ở giai đoạn non nớt.
Minh Hoa Chương không nói tiếp về đề tài này nữa, hắn nói: “Muội ấy được nuông chiều từ nhỏ cho tới lớn, mà, có rất nhiều người ở đây đều đã có nền tảng võ công hoặc trước kia từng làm thám tử, huấn luyện muội ấy chung với họ thì cũng không công bằng.”
Hàn Hiệt nghe xong thì nở nụ cười, lên tiếng chế nhạo: “Từng nghe nói Minh Trung lang tướng ngay thẳng công bằng, nghiêm túc tuân thủ đạo đức của người quân tử, không ngờ là cũng sẽ có lúc người làm ra những việc như là thiên vị nhỉ?”
Minh Hoa Chương không để ý tới lời nói đùa của ông ta, hắn nói: “Với trạng thái cơ thể của muội ấy thì hai vòng là đã đủ rồi. Ngài đừng ép nàng ấy quá mức, thấy khá ổn rồi thì sai người kêu dừng, dẫn muội ấy đi nghỉ ngơi đi.”
Hàn Hiệt lại nhíu mày, ông ta không nói rằng mình đồng ý hay không đồng ý, mà chỉ nói: “Được, chỉ cần nàng dừng lại bỏ cuộc thì ta sẽ phái người tới giúp nàng thoát ra khỏi tình cảnh ấy.”
Minh Hoa Chương không vừa ý với câu hứa hẹn đầy qua loa này của Hàn Hiệt, nhưng Minh Hoa Thường rất khôn khéo, nên chắc chắn là nàng sẽ không để bản thân mình phải chịu khổ. Hắn cũng không yêu cầu gì quá nhiều, xoay người đi mà nói: “Một lời đã định.”
Minh Hoa Chương cho rằng, chẳng mấy chốc Minh Hoa Thường sẽ dừng lại thôi. Nhưng mãi cho đến khi tất cả mọi người đã chạy xong, trên sân chỉ còn lại Minh Hoa Thường và Giang Lăng, chỉ còn mỗi hai người họ là đang chậm chạp di chuyển, ấy thế mà nàng vẫn không hề dừng bước.
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào bóng người màu trắng nhỏ bé kia. Dù lời hắn nói có vô tình đến mấy thì cũng không thể mặc kệ Minh Hoa Thường thật được, chắc hẳn Minh Hoa Thường cũng biết điều này. Nàng chỉ cần dừng lại thì người của Hàn Hiệt sẽ xuất hiện đúng lúc, tìm cớ cho nàng, miễn trừ số vòng còn lại mà không làm nàng mất thể diện. Nàng biết rõ điều ấy, thế tại sao nàng còn chưa chịu từ bỏ?
Tạ Tế Xuyên khoanh tay nhìn Minh Hoa Thường đang di chuyển một cách vô cùng chật vật, hắn ta nói: “Muội ấy kiên cường hơn những gì ta nghĩ nhiều, nếu là một nữ tử bình thường khác thì e là đã không chịu nổi từ lâu lắm rồi.”
Hơn cả việc tra tấn về mặt thể xác, chạy bộ còn “tra tấn” con người ta ở mặt tinh thần nữa. Chẳng có ai cảm thấy chạy bộ là một việc vui sướng, đây là một cuộc giằng co dài giữa ý chí và bản tính. Kiên trì thì cần phải có rất nhiều quyết tâm, mà từ bỏ thì chỉ cần thuận theo ý nguyện của bản thân mình là được.
Huống hồ chi, nàng còn là kiên trì trước không biết bao nhiêu là ánh nhìn, trong tình huống biết rõ rằng bản thân mình không bằng người khác. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Giang Lăng cũng là một nam tử, đã làm công tử bột nhiều năm như vậy rồi nên da mặt cực kỳ dày. Nhưng Minh Hoa Thường thì lại khác, trước hôm nay, nàng là tiểu nương tử của Công phủ, nàng được mọi người nuông chiều từ bé cho đến lớn, mọi người luôn vây quanh nàng. Vậy mà bây giờ nàng lại phải chịu đựng nhiều ánh nhìn đầy dò xét, chế nhạo như thế. Nếu đổi sang một tiểu thư bình thường khác, thì e là bây giờ người nọ đã khóc lóc ầm ĩ mất rồi.
Nhậm Dao cũng cau mày, nàng ấy nói: “Bọn họ không bố trí luyện tập hợp lý dựa trên thể lực, bây giờ chỉ mới là vòng thứ năm mà thôi, nhưng có vẻ như muội ấy đã cạn kiệt thể lực rồi. Như thế này thì không được đâu, nếu cứ như vậy thì cơ bản là muội ấy sẽ không thể chịu đựng nổi.”
Có người hừ lạnh một tiếng, buông tiếng nói: “Chẳng phải đã nói là trong Huyền Kiêu Vệ thì người thắng là cao nhất à? Thời gian của chúng ta quý báu đến nhường nào có biết hay không? Tại sao chúng ta lại phải chờ hai tên vô dụng kia thế nhỉ?”
Nhậm Dao nghe vậy thì nổi giận ngay: “Ngươi nói cái gì hả?”
Đối phương không hề sợ hãi gì, mà ngược lại, người nọ còn lên tiếng giễu cợt: “Ta có nói gì sai à? Nhìn cái dáng vẻ chậm như rùa của bọn họ đi kìa, đã qua lâu như vậy rồi mà chỉ chạy được gần một nửa thôi, e là rùa đen còn mạnh hơn cả bọn họ nữa đấy. Sao nào? Lẽ nào kẻ vô dụng cũng đã trở nên quý giá rồi à? Nói không được, mà chửi cũng không xong, làm phiền không biết bao nhiêu người chúng ta còn chưa đủ, còn bắt chúng ta phải chờ đợi bọn họ nữa hay sao?”
Nhậm Dao giận dữ vô cùng, nhưng mà sư phụ dạy võ nghệ lại nói: “Đã đến giờ rồi, hai người xếp thành một hàng, sau đây ta sẽ dạy quyền pháp. Hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần mà thôi.”
Nhậm Dao tức không chịu nổi, nàng ấy không quản được sư phụ dạy võ nghệ thì thôi không nói, nhưng lẽ nào nàng ấy còn không quản được những người này cơ à? Nàng ấy bước nhanh đến trước mặt kẻ vừa mới buông lời châm chọc, lạnh lùng nói: “Bọn họ chạy chậm, nhưng bọn họ không hề từ bỏ. Chẳng phải là ngươi lợi hại lắm à? Đánh với ta đi, để ta nhìn xem ngươi có kiên trì lâu bằng bọn họ hay không.”
Sư phụ dạy võ nghệ mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện mấy người đứng dưới đang “lời qua tiếng lại” với nhau, bày ra thức mở đầu, nói: “Đây là quyền pháp do Vệ Vương sáng tạo ra. Vệ Vương thân hùng sức mạnh, võ nghệ cao cường, lập được công lao hiển hách cho công cuộc diệt Tuỳ xây Đường, bởi vậy nên quyền pháp do ngài ấy sáng tạo nên vinh hạnh được mang theo quốc hiệu và được lưu truyền trong quân đội. Thức thứ nhất của Vệ Vương Đường quyền, mèo lủi.”
Nhậm Dao nắm chặt nắm đấm, đấm thẳng một phát vào sống mũi của gã nam tử đối diện mình. Nam tử đối diện không ngờ một nữ nhân như nàng ấy lại có sức lực lớn đến vậy, hắn ta chật vật che mũi lại, lớn tiếng mách: “Sư phụ, nàng ta không hề dùng quyền pháp do ngài dạy.”
Nhậm Dao cười lạnh: “Đánh không lại thì là đánh không lại, ta đánh ngươi mà còn phải chọn chiêu thức ngươi biết nữa à?”
Sư phụ đứng trên cao mắt điếc tai ngơ, thu chân đổi tay, làm ra động tác giống như một chú chó: “Thức thứ hai, chó loé.”
Minh Hoa Thường hoàn toàn không biết giữa thao trường đang xảy ra chuyện gì. Giờ đây, trước mắt nàng hiện lên từng tia sáng trắng xóa, hô hấp thì nặng nề giống như là bị rót chì, trong khoang miệng bắt đầu có mùi máu tươi.
Ban đầu, nàng túm lấy Giang Lăng, về sau thì trở thành hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau, không cho đối phương dừng lại.
Tình trạng của Giang Lăng tốt hơn Minh Hoa Thường một chút, nhưng hắn ta cũng thở hồng hộc: “Minh Hoa Thường, ta chạy không nổi nữa rồi, ta dừng lại trước đây. Dù sao thì cha của ta cũng là Giang An Hầu mà, bọn họ không dám đối xử khắt khe với ta quá đâu.”
“Không được.” Minh Hoa Thường không cả có sức để nói chuyện, nhưng nàng vẫn nắm chặt lấy y phục của Giang Lăng, vừa thở dốc vừa nói: “Ngươi định sau này mỗi lần giới thiệu bản thân… đều nói ngươi là nhi tử của Giang An Hầu ư? Đã là vòng thứ bảy rồi, lại kiên trì thêm một lát nữa đi, người khác có thể làm được, không có lý gì mà chúng ta không thể.”
Từ bé Tạ Tế Xuyên đã học quân tử lục nghệ, cũng biết chút công phu quyền cước, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta học quyền pháp một cách có hệ thống. Vệ Vương là mãnh tướng trời sinh, năm đó được xưng là Huyền Bá mạnh mẽ nhất. Quyền pháp do ngài ấy sáng tạo nên cũng nổi bật bởi tính cứng rắn và thực dụng, đem đến lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ. Về sau Thái Tông có cải tiến thêm, phát triển quyền pháp này, mở rộng vào toàn quân, bấy giờ thì mới xuất hiện đội quân kỵ binh Thiên Sách đánh đâu thắng đó.
Mọi đường quyền không phải là thứ mà người bình thường có thể học được, Tạ Tế Xuyên cũng rất quý trọng cơ hội lần này. Tiếc thay, trái tim của người luyện tập với hắn ta lại không ở đây, Tạ Tế Xuyên vung quyền, đấm về phía khuôn mặt tuấn tú đối diện mình. Minh Hoa Chương nghe được tiếng gió thì tránh né theo bản năng, nghiêng người nắm lấy cổ tay của hắn ta, cau mày chất vấn: “Ngươi làm gì thế?”
Tạ Tế Xuyên cười nói: “Không tập trung trong lúc so chiêu, ngươi còn hỏi ta làm gì nữa à? Đừng nhìn nữa, mười vòng thôi mà, chạy không chết được đâu.”
Một vòng cuối cùng, tốc độ của Minh Hoa Thường lúc bấy giờ còn chậm hơn cả đi bộ, nhưng nàng vẫn không chịu thả lỏng, vẫn kiên trì chạy tiếp. Giữa nàng và Giang Lăng, không thể nói rõ ra được rằng là ai đang giúp đỡ ai. Không biết là đã qua bao lâu, khi nàng đạp lên vị trí vừa xuất phát trong một mảnh ánh sáng trắng. Ngay khắc ấy, Minh Hoa Thường như một con rối đứt dây, tê liệt ngã xuống đất.
Giang Lăng ngồi phịch xuống ngay bên cạnh nàng, qua một lúc lâu mới có sức để lên tiếng: “Đã lớn đến chừng này rồi nhưng ta chưa bao giờ phải gánh chịu một nỗi khổ nào như thế này cả.”
Không biết là mặt trời đã lên cao từ lúc nào nữa, ánh sáng quá sức chói chang, khiến Minh Hoa Thường đau hết cả mắt. Nàng giơ tay lên để che mắt, nàng thều thào hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ rằng ta từng gánh chịu rồi à?”
“Sao ngươi lại phải chạy cho xong thế?”
Nàng nằm ở đó rất lâu, chờ đến khi mùi máu tươi trong miệng đã bớt nồng hơn một chút rồi mới nói: “Huynh trưởng của ta là vị quân tử cao khiết nhất, ta không muốn khiến huynh ấy phải khó xử.”
Giang Lăng nằm một lúc lâu rồi mới bật cười ha hả. Minh Hoa Thường dùng hết sức lực để đạp hắn ta một phát, mắng: “Ngươi chạy đến ngu hết cả người rồi à, cười cái gì thế?”
“Sướng.” Giang Lăng nói: “Ta còn tưởng rằng ta đã đủ ngu rồi, không ngờ là cũng có người ngu như ngươi. Khó trách chúng ta lại bị phân đến tổ Huyền Vũ, giờ thì thành rùa đen thật rồi.”
Cuối cùng thì Minh Hoa Thường và Giang Lăng cũng đã chạy xong, bây giờ thì sư phụ dạy võ nghệ cũng đã dạy xong một bộ quyền pháp, học viên đều đã thực chiến được một lúc lâu. Đúng là tốc độ của bọn họ chẳng nhanh hơn rùa đen được bao nhiêu. Nhưng mà, giờ đây, không một ai dám lên tiếng chế giễu họ cả, chỉ có mỗi mình Minh Hoa Chương không nói không rằng mà vượt ra khỏi đám đông, đi về phía hai người ở nửa bên thao trường còn lại.
Nhậm Dao lại vật đối phương qua vai rồi quăng xuống đất, nhìn hắn ta từ trên cao xuống mà nói: “Đáng tiếc là hôm nay không có thương, tha cho ngươi một mạng đấy. Sau này mà còn dám ăn nói lung tung nữa thì ta gặp ngươi lần nào, ta đánh ngươi lần đó.”
Minh Hoa Thường che mắt, lượng vận động to lớn ấy khiến nàng phải nằm vật xuống, bây giờ thì nàng bắt đầu thấy buồn ngủ. Hình như nàng cảm nhận được sức nóng khi ánh nắng chiếu trên mặt mình đã biến mất, nàng gắng sức mở mắt ra, rồi nàng trông thấy Minh Hoa Chương đang đứng trước mặt nàng, hắn đang giơ tay ra chặn ánh nắng giúp nàng.
Minh Hoa Thường chớp chớp mắt mấy cái, chợt hoảng hốt: “A huynh…”
Minh Hoa Chương khẽ thở dài, xoay người ôm nàng dậy: “Vừa chạy xong không được dừng lại, đứng lên nào, đi từ từ thôi, đi về nghỉ.”
Minh Hoa Thường “Vâng” một tiếng, nàng vịn vai Minh Hoa Chương, để mặc cho hắn ôm nàng dậy. Trước đó, mỗi cái nhấc chân của nàng đều nặng nề hệt như là máy móc vậy, khi đó chỉ thấy mình như đã chết lặng. Còn bây giờ mới phát hiện ra là hai chân mình vô cùng đau nhức, đến cả đứng mà cũng chẳng thể đứng vững được.
Tay Minh Hoa Chương vừa vững chắc vừa có lực, hơn một nửa trọng lượng cơ thể nàng đã áp lên người hắn, hắn đỡ nàng đi từng bước chậm rãi và vững vàng.
Ánh nắng sáng ngời, trời đất yên tĩnh, rất nhiều người đứng sau lưng đang lẳng lặng nhìn bọn họ, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có lấy một người nào lên tiếng nói chuyện.
Lúc Minh Hoa Chương đi ngang qua, Giang Lăng vươn tay, nhưng Minh Hoa Chương chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái nào cả, cứ thế mà bỏ qua hắn ta. Giang Lăng nghĩ, dù sao thì Minh Hoa Thường cũng là muội muội ruột thịt, Minh Hoa Chương quan tâm muội muội mình trước thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Hắn trơ mắt nhìn Minh Hoa Chương ôm lấy Minh Hoa Thường, đỡ nàng thật chắc, giống hệt như là đang đối xử với một món báu vật vô cùng quý giá vậy. Giang Lăng lại giơ tay lên thêm một lần nữa, nhưng mà, Minh Hoa Chương vẫn không ngó ngàng gì tới hắn ta cả.
Giang Lăng: “…”
Lúc này, trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, dường như là những viên đá bên tai hắn ta cũng đang nảy lên. Giang Lăng còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã bị đá mạnh một phát vào chân.
Giang Lăng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết: “Đồ đàn ông, ngươi điên thật rồi!”
“Đứng lên cho ta!” Nhậm Dao đen mặt, chỉ vào hắn ta mà nổi giận: “Ban nãy ta vì ngươi mà đánh với người ta một trận, nếu ngươi còn dám làm cho ta mất mặt nữa thì ta sẽ giết ngươi đấy!”
Minh Hoa Thường lặng lẽ chạy tới bên cửa, bất ngờ mở cửa ra rồi nở một nụ cười thật tươi: “Nhị huynh, chào buổi sáng!”
Minh Hoa Chương sợ Minh Hoa Thường ở không quen nên hôm nay cố ý tới sớm hơn một chút, không ngờ là hắn chỉ mới gõ cửa thôi mà người bên trong đã mở cửa ra rồi.
Khuôn mặt tươi cười ở gần ngay trước mặt khiến hắn bất ngờ đến nỗi hoa cả mắt, chợt thấy như trời hửng sáng, mây tan mưa tạnh, đến cả cơn gió mát đầu hạ cũng trở nên dịu dàng đa tình.
Minh Hoa Chương hoàn hồn lại, kinh ngạc vì không ngờ rằng mình lại thất thần, hắn cười nói: “Nghịch ngợm quá. Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Minh Hoa Chương dẫn nàng đi ăn sáng trước, sau đó thì mới đến thao trường. Trụ sở này không cho phép dẫn theo nô bộc vào, quản lý bằng phương thức khép kín, một ngày ba bữa thì đã có nhà ăn cung ứng. Còn trong những thời điểm khác, nếu muốn ăn gì thì phải tự tìm cách.
Bọn họ ra ngoài sớm, trên đường không có nhiều người. Minh Hoa Chương khẽ giới thiệu cho nàng nghe về từng nơi một, Minh Hoa Thường nghe cẩn thận, nhớ kỹ đường đi trong đầu.
Sau khi đến thao trường thì cũng dần có nhiều người lên. Minh Hoa Thường dõi mắt nhìn, đây là một mảnh đất trống rất rộng lớn, ở giữa có đặt những thứ như là bia bắn tên, vũ khí, người gỗ. Góc tây nam còn có một vách đá, gần như là nó đã được dựng thẳng đứng.
Nắng sớm mờ ảo, Minh Hoa Thường nhìn những cái bóng màu đen trên vách đá, nàng còn ngỡ rằng mình đã nhìn nhầm: “Kia là người à? Bọn họ cứ leo lên như vậy thôi á?”
Không buộc dây thừng, không đeo đồ bảo hộ, tay không leo núi?
“Đúng vậy.” Sau lưng chợt truyền tới một giọng nói, Minh Hoa Thường giật mình, cuống quýt quay đầu lại, khi đã thấy rõ người sau lưng mịn thì nàng vội hành lễ: “Tham kiến tướng quân.”
Hàn Hiệt xua tay, nói: “Ta chỉ tuỳ tiện tới đây xem thôi, đừng căng thẳng. Vách núi này chỉ là một thử thách cơ bản nhất thôi, qua mấy ngày nữa các ngươi cũng phải leo lên đó đấy.”
Hơi thở của Minh Hoa Thường như nghẹn lại: “Thế… Nếu như ngã xuống thì phải làm sao?”
Hàn Hiệt chắp tay nhìn nàng, cười tủm tỉm mà nói: “Thế thì kiếp sau phải chú ý hơn mới được.”
Minh Hoa Chương lạnh nhạt nói: “Đừng nghe ông ấy nói linh tinh, việc huấn luyện sẽ được tiến hành dựa trên chất lượng, sẽ không bắt các muội trèo vách đá ngay lúc mới bắt đầu đâu.”
Minh Hoa Thường cười, không cảm thấy mình đã được an ủi.
Thừa lúc Hàn Hiệt đã rời đi, Minh Hoa Thường vội vã hạ giọng xuống thật khẽ mà hỏi Minh Hoa Chương rằng: “Nhị huynh, rốt cuộc thì trong nội dung huấn luyện bao gồm những gì thế?”
“Nếu như muội hỏi về thao trường thì có cưỡi ngựa bắn tên, quyền cước, vũ khí, ám khí, nếu có thể học được thì đều phải học. Leo núi chỉ là cách rèn luyện khả năng cân bằng cơ bản nhất mà thôi. Buổi chiều còn có tiết học văn hoá, thiên văn địa lý, truyền lại ám hiệu, phá giải ám hiệu, phong tục tập quán và tiếng địa phương, huỷ thi diệt tích, đều sẽ dạy cả.”
Minh Hoa Thường càng nghe thì sắc mặt nàng càng mờ mịt: “Huỷ thi… diệt tích?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Chương lạnh nhạt nhìn nàng: “Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, một trong những việc quan trọng nhất sau khi giết mục tiêu là phải xoá sạch vết tích trên thi thể. Phanh thây hay thiêu huỷ là thủ đoạn cấp thấp nhất, tốt nhất là có thể ngụy trang thành chết một cách tự nhiên.”
Vẻ mặt của Minh Hoa Thường đã hoàn toàn tối lại, nàng rũ mắt hỏi: “A huynh, bây giờ muội nói muội muốn rời khỏi đây thì còn kịp nữa không?”
Minh Hoa Chương không ngạc nhiên chút nào cả, bình tĩnh hỏi: “Muội thấy thế nào?”
“Muội muội, muội muội đang nói gì thế?” Một giọng nói trong trẻo ngậm ý cười truyền đến từ sau lưng, có người đỡ lấy bả vai Minh Hoa Thường, nghiêng đầu nhìn mặt nàng: “Sao lại ủ rũ cúi đầu thế, là ai làm cho muội muội không vui à?”
Một cơn gió mạnh đánh về phía Tạ Tế Xuyên, Tạ Tế Xuyên nghiêng người tránh thoát, xoay một vòng rồi đứng sang một bên khác cạnh Minh Hoa Thường, nhưng bàn tay đỡ trên vai nàng đã buông xuống. Minh Hoa Thường lắc đầu, vẫn không thể vui vẻ trở lại được: “Ta không sao.”
Tạ Tế Xuyên dành một ánh mắt oán trách cho Minh Hoa Chương, hắn ta nói: “Chắc chắn là do ngươi.”
Minh Hoa Chương lạnh lùng nhếch môi, lên tiếng: “Nếu như ngươi không quản được tay của mình thì ta không ngại giúp ngươi đâu.”
Chẳng biết từ khi nào trên thao trường đã có đầy người rồi, nhưng, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên – một người sáng trong như trăng, một người dịu dàng tựa gió, cả hai đều mặc y phục luyện công màu trắng, tay áo hẹp eo bó chặt, hai chân thon dài, đứng chung với nhau trông cực kỳ chói mắt. Hai người họ vô tình tạo nên một khoảng trống khi đứng đối mặt với nhau, giữa khoảng trống ấy như đã có thêm một làn ranh vô hình nào đó ngăn cách họ lại. Minh Hoa Thường như “bị ép” thơm lây theo, nàng có cơ hội “được” hưởng thụ đặc quyền “được người người chú ý”.
Nàng thấy cả người cứ bứt rứt, không được tự nhiên. May mắn thay, Nhậm Dao và Giang Lăng tới đúng lúc, “ra tay” giải cứu Minh Hoa Thường kịp lúc. Kho Nhậm Dao đến và trông thấy một sân bãi to như vậy, nhiều vũ khí như thế thì đôi mắt nàng ấy chợt sáng bừng lên: “Chỗ tốt.”
Giang Lăng uể oải ngáp một cái, lẩm bẩm: “Không có kiến thức gì cả, chỉ có thế này thôi mà, có gì đâu mà tốt.”
Nhậm Dao đập vào gáy Giang Lăng một phát mà chẳng nể nang ai hay e ngại gì cả: “Nếu hôm nay không nhờ có ta thì ngươi đã đến muộn rồi đấy, vậy mà bây giờ ngươi còn dám lắm mồm à?”
Nhắc tới việc này là Giang Lăng lại càng tức hơn: “Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà còn nói đến chuyện này! Ta đang ngủ ngon lành, ngươi đá một phát mà tung cả cửa, còn lật chăn của ta lên nữa chứ! Ngươi có còn là nữ nhân nữa hay không?”
Mắt Minh Hoa Thường đảo quanh một vòng, nàng tò mò nhìn một màn trước mặt. Nhậm Dao cũng nổi giận theo, nàng ấy nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn như thế lắm à? Nếu hắn không nói một người đến trễ thì cả tổ đều bị liên đới, vậy thì ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến chuyện ngươi sống hay chết ư?”
“Vèo” một tiếng, Minh Hoa Thường quay đầu lại, Tạ Tế Xuyên gật đầu: “Là do ta nói. Nhưng ta không hề dạy nàng ta lật chăn mền.”
Tình hình bên phía bọn họ náo nhiệt quá, nên càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía họ. Minh Hoa Chương khẽ ho một tiếng, nói: “Nguy Nguyệt, về sau ngươi đi gọi hắn đi, dù sao thì, giữa hai người bọn họ cũng có sự khác biệt giữa nam và nữ, làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tạ Tế Xuyên từ chối một cách đầy vô tình: “Ta không có sở thích lật chăn của nam nhân. Chi bằng ngươi cứ đi đi, để ta đi gọi muội muội dậy cho.”
Câu trả lời của Minh Hoa Chương là dùng chân dài quét ngang, đạp mạnh một phát, Tạ Tế Xuyên kịp nhảy về sau tránh né đòn tấn công đó của Minh Hoa Chương. Nhưng Tạ Tế Xuyên vẫn còn chưa biết là phải dừng lại đúng lúc, nhíu mày nói: “Không phải thời gian đối chiến mà tấn công đồng môn, ngươi phạm quy.”
Ban đầu Minh Hoa Chương chỉ muốn cảnh cáo hắn ta mà thôi, kết quả là, hắn cũng không ngờ Tạ Tế Xuyên lại không biết điều đến mức ấy. Minh Hoa Chương cởi nút tay áo ra, cánh tay thon dài săn chắc của hắn lộ ra bên ngoài, dẫu có liều mạng phạm quy thì hắn cũng quyết phải dạy cho Tạ Tế Xuyên một bài học. Minh Hoa Thường thấy tình hình không ổn thì vội ôm lấy Minh Hoa Chương: “A huynh, huynh bình tĩnh đi, tướng quân sắp tới rồi!”
Mà hai người còn lại thì vẫn khoanh tay đứng im, Giang Lăng nói móc: “Ôi chao, đây là phong hoả hí chư hầu [*], giận dữ vì hồng nhan đấy à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[*] Phong hỏa hí chư hầu: Truyền thuyết về việc Chu U Vương đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến chỉ để đổi lấy nụ cười của Bao Tự, ý chỉ vì sắc đẹp mà không màng hậu quả.
“Không hiểu thì đừng có nói lung tung.” Nhậm Dao nói: “Cơ mà, các ngươi muốn đánh thì cứ cầm vũ khí lên mà đánh, đánh thế này có chết người được đâu, chẳng có gì đáng để xem cả.”
Minh Hoa Thường tức giận vô cùng, nàng vừa ôm lấy eo Minh Hoa Chương, vừa quay đầu lại mà gào lên: “Các người câm miệng đi cho ta!”
Tô Vũ Tễ và Tô Hành Chỉ cũng tới nơi rồi. Tô Vũ Tễ nhìn năm người đứng cách đó không xa đang cãi nhau ầm ĩ, nhíu mày hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Tô Hành Chỉ cũng không hiểu. Y nhìn về phía trước, mặt trời chỉ vừa mới mọc mà thôi, ánh sáng chiếu soi muôn trượng, ánh nắng sáng lấp lánh khẽ rơi xuống người năm thiếu niên thiếu nữ. Khí chất của ba lang quân không hề giống nhau, nhưng đều có dáng người cao cao và đôi chân dài, đều là thiếu niên khí phách, tư thế oai hùng phấn chấn. Trong số hai nữ tử, một người khí khái hào hùng, một người ngọt ngào, tóc buộc cao, cần cổ thon dài lộ ra, hai gò má nàng trắng mịn, chẳng khác nào mặt trời đang dâng lên sau lưng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải than thở.
Tô Hành Chỉ không tài nào hiểu nổi, bọn họ không biết đây là nơi nào ư? Tại sao vẫn có thể vui đùa thoải mái như vậy được nhỉ? Như thể là, không phải là họ đang ở trụ sở bí mật huấn luyện ám vệ, mà là đang ở Khúc Giang Lưu Thuỷ, như đang chìm trong tiệc đón gió xuân, thiếu niên Ngũ Lăng, tự do tung cánh.
Minh Hoa Thường không hề biết rằng, giờ đây, những kẻ khác đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt như đang nhìn những kẻ lạc loài, may mà trước lúc tổ của bọn họ chuyển hướng sang “ẩu đả nội bộ”, thì Hàn Hiệt đã xuất hiện. Minh Hoa Thường thở phào một hơi, vội nói: “Hàn tường quân tới rồi, đừng quậy nữa, mau dừng lại đi!”
Minh Hoa Chương cũng không biết phải làm sao, nàng chỉ vừa mới tới đây vào ngày hôm qua thôi, vậy mà hôm nay đã dám quát hắn rồi. Nhưng chuyện có nhẹ có nặng, ở trước mặt Hàn Hiệt, Minh Hoa Chương cũng không thể không nể mặt ông ta được, chỉ đành tạm kìm nén ý định dạy cho Tạ Tế Xuyên một bài học.
Cuối cùng cũng chịu ngừng lại rồi, mọi người cùng ngẩng đầu lên mà nhìn về phía Hàn Hiệt đang đứng ở trên. Hàn Hiệt cũng không phát biểu gì để ra oai, đánh phủ đầu như các vị tướng quân ở trong quân doanh bình thường, mà ông ta chỉ cười tủm tỉm mà nói: “Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ rồi nhỉ, vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng hôm nay sẽ có người sinh sự chứ, tiếc quá. Mặc kệ thân phận trước khi gia nhập Huyền Kiêu Vệ của các ngươi là gì, nhưng nếu đã bước vào đây rồi thì các ngươi phải tuân thủ quy định của Huyền Kiêu Vệ. Cũng may mà quy định của Huyền Kiêu Vệ rất đơn giản, rất nhiều nhiệm vụ chỉ cho phép các người thành công, không được phép thất bại, không cần biết là có dùng thủ đoạn nào hay không. Trong Huyền Kiêu Vệ cũng vậy, chỉ hỏi kết quả, kẻ thắng là cao nhất.”
Điều này khác xa so với kỷ luật quân đội trong suy nghĩ của mọi người, Hàn Hiệt cũng không quan tâm đến việc mình đã tạo nên một sự “chấn động” vô cùng to lớn cho đám người trẻ tuổi bên dưới, ông ta cười nói: “Được rồi, bắt đầu huấn luyện đi. Ta không thích những thứ viển vông, cứ bắt đầu thực chiến, lát nữa sẽ có sư phụ đến dạy các ngươi cách đấu, bây giờ thì chạy mười vòng quanh thao trường làm nóng người trước đã.”
Minh Hoa Thường nghe vậy thì muốn hụt hơi luôn rồi: “Mười vòng?”
Nàng đờ đẫn nhìn một vòng quanh thao trường, nơi đây rộng lớn đến nỗi không thấy điểm cuối ở đâu, nàng chỉ thấy đầu óc mình đang vang lên mấy tiếng “ong ong”.
Không cần phải có người đứng ra giải thích mà trong đoàn người ấy đã có người chạy đi đầu tiên. Ngoài mấy người Minh Hoa Thường ra thì những người khác đều gia nhập một mình, quen tác chiến đơn, không qua lại với ai, và tất nhiên là họ sẽ không quan tâm tới sự sống chết của người khác rồi.
Trong nháy mắt, thao trường trở nên hỗn loạn, đoàn người đều tự cướp đoạt vị trí có lợi, không có gì gọi là đội hình cả.
Minh Hoa Chương nhìn sang Minh Hoa Thường, ý tứ trong đôi mắt ấy thì không cần nói cũng biết. Minh Hoa Thường khẽ cắn môi, nghĩ thầm, chẳng qua chỉ là mười vòng thôi mà, nàng có tay có chân, nàng không tin là mình không thể vượt qua được. Minh Hoa Thường nói với Minh Hoa Chương: “Nhị huynh, huynh không cần để ý tới muội đâu, huynh đi trước đi. Chắc chắn là muội không theo kịp huynh rồi, thế thì chẳng thà cứ chạy chậm đằng sau.”
Minh Hoa Chương cũng biết là vậy, hắn cũng không trông cậy vào Minh Hoa Thường có thể chạy xong, kiên trì một vòng đã là nể mặt hắn lắm rồi. Minh Hoa Chương nói: “Lượng sức mà làm, có ta ở đây, Hàn Hiệt sẽ không đối xử với muội như vậy.”
Minh Hoa Thường gật đầu, cười đầy phấn chấn. Mãi cho đến khi Minh Hoa Chương quay người đi, mặt nàng mới bắt đầu xụ xuống.
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nàng và Giang Lăng đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau. Giang Lăng thử hỏi: “Hay là… chúng ta đi chung đi nhé?”
“Được.” Minh Hoa Thường vui vẻ đồng ý: “Chạy từ từ thôi, ai chạy nhanh thì kẻ đó là chó!”
Nhậm Dao tập võ từ nhỏ, với nàng ấy thì trình độ cỡ này không là gì cả. Nàng ấy chạy xong một vòng, lúc chạy ngang qua Minh Hoa Thường và Giang Lăng thì nghe thấy hai người kia động viên nhau: “Thật ra thì cũng đơn giản lắm, chỉ còn lại chín vòng rưỡi, không đáng kể đâu!”
Can đảm lắm, Nhậm Dao lướt qua người họ mà chẳng nể nang gì, chỉ để lại một câu “Các ngươi đứng chót rồi” đầy nhẹ nhàng rồi chạy đi thật xa.
Càng ngày càng có nhiều người vượt qua bọn họ, thể lực của Minh Hoa Thường nhanh chóng cạn kiệt, trong tầm mắt chỉ còn lại đất vàng hoang vu và tiếng hít thở nặng nề do chính bản thân mình phát ra. Nàng cảm giác được, hình như là Giang Lăng vượt lên trước mình một bước, cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, kéo Giang Lăng lại rồi nói: “Cấm đi trước!”
Nàng có chết cũng phải kéo theo Giang Lăng làm kẻ đứng chót cùng!
Giang Lăng cũng nhe răng trợn mắt mà nói: “Thả ta ra, ít nhất là ta vẫn có thể đứng thứ hai từ dưới đếm lên!”
Hàn Hiệt đứng ở chỗ cao, nhìn ngắm cảnh ngàn thuyền tranh xuất phát, trăm tàu tranh chạy trên thao trường. Ấy thế mà, trong một mảnh “rồng cuốn hổ chồm” ấy, lại có hai con thuyền “rò nước”, trông vô cùng nổi bật.
Minh Hoa Thường và Giang Lăng lôi lôi kéo kéo nhau, vốn dĩ đã chậm chạp lắm rồi mà còn muốn đạp đối phương ra sau mình. Thật sự thì Hàn Hiệt chẳng biết nên nói gì nữa, qua một lát sau ông ta mới hỏi người bên cạnh mình rằng: “Ngươi thấy thế nào?”
Chẳng biết Minh Hoa Chương đã đứng bên cạnh Hàn Hiệt từ bao giờ, thản nhiên nói ngược lại ông ta: “Người ngài chọn, ngài thấy thế nào?”
Hàn Hiệt ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta “A” một tiếng, nghe kỹ thì hình như là còn có tiếng nghiến răng: “Thật đúng là một đôi ngoạ long phượng sồ [*] nhỉ.”
[*] Rồng đang nằm và phượng còn non, chủ những người có tài năng, tương lai đáng kỳ vọng nhưng vẫn đang ở giai đoạn non nớt.
Minh Hoa Chương không nói tiếp về đề tài này nữa, hắn nói: “Muội ấy được nuông chiều từ nhỏ cho tới lớn, mà, có rất nhiều người ở đây đều đã có nền tảng võ công hoặc trước kia từng làm thám tử, huấn luyện muội ấy chung với họ thì cũng không công bằng.”
Hàn Hiệt nghe xong thì nở nụ cười, lên tiếng chế nhạo: “Từng nghe nói Minh Trung lang tướng ngay thẳng công bằng, nghiêm túc tuân thủ đạo đức của người quân tử, không ngờ là cũng sẽ có lúc người làm ra những việc như là thiên vị nhỉ?”
Minh Hoa Chương không để ý tới lời nói đùa của ông ta, hắn nói: “Với trạng thái cơ thể của muội ấy thì hai vòng là đã đủ rồi. Ngài đừng ép nàng ấy quá mức, thấy khá ổn rồi thì sai người kêu dừng, dẫn muội ấy đi nghỉ ngơi đi.”
Hàn Hiệt lại nhíu mày, ông ta không nói rằng mình đồng ý hay không đồng ý, mà chỉ nói: “Được, chỉ cần nàng dừng lại bỏ cuộc thì ta sẽ phái người tới giúp nàng thoát ra khỏi tình cảnh ấy.”
Minh Hoa Chương không vừa ý với câu hứa hẹn đầy qua loa này của Hàn Hiệt, nhưng Minh Hoa Thường rất khôn khéo, nên chắc chắn là nàng sẽ không để bản thân mình phải chịu khổ. Hắn cũng không yêu cầu gì quá nhiều, xoay người đi mà nói: “Một lời đã định.”
Minh Hoa Chương cho rằng, chẳng mấy chốc Minh Hoa Thường sẽ dừng lại thôi. Nhưng mãi cho đến khi tất cả mọi người đã chạy xong, trên sân chỉ còn lại Minh Hoa Thường và Giang Lăng, chỉ còn mỗi hai người họ là đang chậm chạp di chuyển, ấy thế mà nàng vẫn không hề dừng bước.
Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào bóng người màu trắng nhỏ bé kia. Dù lời hắn nói có vô tình đến mấy thì cũng không thể mặc kệ Minh Hoa Thường thật được, chắc hẳn Minh Hoa Thường cũng biết điều này. Nàng chỉ cần dừng lại thì người của Hàn Hiệt sẽ xuất hiện đúng lúc, tìm cớ cho nàng, miễn trừ số vòng còn lại mà không làm nàng mất thể diện. Nàng biết rõ điều ấy, thế tại sao nàng còn chưa chịu từ bỏ?
Tạ Tế Xuyên khoanh tay nhìn Minh Hoa Thường đang di chuyển một cách vô cùng chật vật, hắn ta nói: “Muội ấy kiên cường hơn những gì ta nghĩ nhiều, nếu là một nữ tử bình thường khác thì e là đã không chịu nổi từ lâu lắm rồi.”
Hơn cả việc tra tấn về mặt thể xác, chạy bộ còn “tra tấn” con người ta ở mặt tinh thần nữa. Chẳng có ai cảm thấy chạy bộ là một việc vui sướng, đây là một cuộc giằng co dài giữa ý chí và bản tính. Kiên trì thì cần phải có rất nhiều quyết tâm, mà từ bỏ thì chỉ cần thuận theo ý nguyện của bản thân mình là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống hồ chi, nàng còn là kiên trì trước không biết bao nhiêu là ánh nhìn, trong tình huống biết rõ rằng bản thân mình không bằng người khác. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Giang Lăng cũng là một nam tử, đã làm công tử bột nhiều năm như vậy rồi nên da mặt cực kỳ dày. Nhưng Minh Hoa Thường thì lại khác, trước hôm nay, nàng là tiểu nương tử của Công phủ, nàng được mọi người nuông chiều từ bé cho đến lớn, mọi người luôn vây quanh nàng. Vậy mà bây giờ nàng lại phải chịu đựng nhiều ánh nhìn đầy dò xét, chế nhạo như thế. Nếu đổi sang một tiểu thư bình thường khác, thì e là bây giờ người nọ đã khóc lóc ầm ĩ mất rồi.
Nhậm Dao cũng cau mày, nàng ấy nói: “Bọn họ không bố trí luyện tập hợp lý dựa trên thể lực, bây giờ chỉ mới là vòng thứ năm mà thôi, nhưng có vẻ như muội ấy đã cạn kiệt thể lực rồi. Như thế này thì không được đâu, nếu cứ như vậy thì cơ bản là muội ấy sẽ không thể chịu đựng nổi.”
Có người hừ lạnh một tiếng, buông tiếng nói: “Chẳng phải đã nói là trong Huyền Kiêu Vệ thì người thắng là cao nhất à? Thời gian của chúng ta quý báu đến nhường nào có biết hay không? Tại sao chúng ta lại phải chờ hai tên vô dụng kia thế nhỉ?”
Nhậm Dao nghe vậy thì nổi giận ngay: “Ngươi nói cái gì hả?”
Đối phương không hề sợ hãi gì, mà ngược lại, người nọ còn lên tiếng giễu cợt: “Ta có nói gì sai à? Nhìn cái dáng vẻ chậm như rùa của bọn họ đi kìa, đã qua lâu như vậy rồi mà chỉ chạy được gần một nửa thôi, e là rùa đen còn mạnh hơn cả bọn họ nữa đấy. Sao nào? Lẽ nào kẻ vô dụng cũng đã trở nên quý giá rồi à? Nói không được, mà chửi cũng không xong, làm phiền không biết bao nhiêu người chúng ta còn chưa đủ, còn bắt chúng ta phải chờ đợi bọn họ nữa hay sao?”
Nhậm Dao giận dữ vô cùng, nhưng mà sư phụ dạy võ nghệ lại nói: “Đã đến giờ rồi, hai người xếp thành một hàng, sau đây ta sẽ dạy quyền pháp. Hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần mà thôi.”
Nhậm Dao tức không chịu nổi, nàng ấy không quản được sư phụ dạy võ nghệ thì thôi không nói, nhưng lẽ nào nàng ấy còn không quản được những người này cơ à? Nàng ấy bước nhanh đến trước mặt kẻ vừa mới buông lời châm chọc, lạnh lùng nói: “Bọn họ chạy chậm, nhưng bọn họ không hề từ bỏ. Chẳng phải là ngươi lợi hại lắm à? Đánh với ta đi, để ta nhìn xem ngươi có kiên trì lâu bằng bọn họ hay không.”
Sư phụ dạy võ nghệ mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện mấy người đứng dưới đang “lời qua tiếng lại” với nhau, bày ra thức mở đầu, nói: “Đây là quyền pháp do Vệ Vương sáng tạo ra. Vệ Vương thân hùng sức mạnh, võ nghệ cao cường, lập được công lao hiển hách cho công cuộc diệt Tuỳ xây Đường, bởi vậy nên quyền pháp do ngài ấy sáng tạo nên vinh hạnh được mang theo quốc hiệu và được lưu truyền trong quân đội. Thức thứ nhất của Vệ Vương Đường quyền, mèo lủi.”
Nhậm Dao nắm chặt nắm đấm, đấm thẳng một phát vào sống mũi của gã nam tử đối diện mình. Nam tử đối diện không ngờ một nữ nhân như nàng ấy lại có sức lực lớn đến vậy, hắn ta chật vật che mũi lại, lớn tiếng mách: “Sư phụ, nàng ta không hề dùng quyền pháp do ngài dạy.”
Nhậm Dao cười lạnh: “Đánh không lại thì là đánh không lại, ta đánh ngươi mà còn phải chọn chiêu thức ngươi biết nữa à?”
Sư phụ đứng trên cao mắt điếc tai ngơ, thu chân đổi tay, làm ra động tác giống như một chú chó: “Thức thứ hai, chó loé.”
Minh Hoa Thường hoàn toàn không biết giữa thao trường đang xảy ra chuyện gì. Giờ đây, trước mắt nàng hiện lên từng tia sáng trắng xóa, hô hấp thì nặng nề giống như là bị rót chì, trong khoang miệng bắt đầu có mùi máu tươi.
Ban đầu, nàng túm lấy Giang Lăng, về sau thì trở thành hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau, không cho đối phương dừng lại.
Tình trạng của Giang Lăng tốt hơn Minh Hoa Thường một chút, nhưng hắn ta cũng thở hồng hộc: “Minh Hoa Thường, ta chạy không nổi nữa rồi, ta dừng lại trước đây. Dù sao thì cha của ta cũng là Giang An Hầu mà, bọn họ không dám đối xử khắt khe với ta quá đâu.”
“Không được.” Minh Hoa Thường không cả có sức để nói chuyện, nhưng nàng vẫn nắm chặt lấy y phục của Giang Lăng, vừa thở dốc vừa nói: “Ngươi định sau này mỗi lần giới thiệu bản thân… đều nói ngươi là nhi tử của Giang An Hầu ư? Đã là vòng thứ bảy rồi, lại kiên trì thêm một lát nữa đi, người khác có thể làm được, không có lý gì mà chúng ta không thể.”
Từ bé Tạ Tế Xuyên đã học quân tử lục nghệ, cũng biết chút công phu quyền cước, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta học quyền pháp một cách có hệ thống. Vệ Vương là mãnh tướng trời sinh, năm đó được xưng là Huyền Bá mạnh mẽ nhất. Quyền pháp do ngài ấy sáng tạo nên cũng nổi bật bởi tính cứng rắn và thực dụng, đem đến lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ. Về sau Thái Tông có cải tiến thêm, phát triển quyền pháp này, mở rộng vào toàn quân, bấy giờ thì mới xuất hiện đội quân kỵ binh Thiên Sách đánh đâu thắng đó.
Mọi đường quyền không phải là thứ mà người bình thường có thể học được, Tạ Tế Xuyên cũng rất quý trọng cơ hội lần này. Tiếc thay, trái tim của người luyện tập với hắn ta lại không ở đây, Tạ Tế Xuyên vung quyền, đấm về phía khuôn mặt tuấn tú đối diện mình. Minh Hoa Chương nghe được tiếng gió thì tránh né theo bản năng, nghiêng người nắm lấy cổ tay của hắn ta, cau mày chất vấn: “Ngươi làm gì thế?”
Tạ Tế Xuyên cười nói: “Không tập trung trong lúc so chiêu, ngươi còn hỏi ta làm gì nữa à? Đừng nhìn nữa, mười vòng thôi mà, chạy không chết được đâu.”
Một vòng cuối cùng, tốc độ của Minh Hoa Thường lúc bấy giờ còn chậm hơn cả đi bộ, nhưng nàng vẫn không chịu thả lỏng, vẫn kiên trì chạy tiếp. Giữa nàng và Giang Lăng, không thể nói rõ ra được rằng là ai đang giúp đỡ ai. Không biết là đã qua bao lâu, khi nàng đạp lên vị trí vừa xuất phát trong một mảnh ánh sáng trắng. Ngay khắc ấy, Minh Hoa Thường như một con rối đứt dây, tê liệt ngã xuống đất.
Giang Lăng ngồi phịch xuống ngay bên cạnh nàng, qua một lúc lâu mới có sức để lên tiếng: “Đã lớn đến chừng này rồi nhưng ta chưa bao giờ phải gánh chịu một nỗi khổ nào như thế này cả.”
Không biết là mặt trời đã lên cao từ lúc nào nữa, ánh sáng quá sức chói chang, khiến Minh Hoa Thường đau hết cả mắt. Nàng giơ tay lên để che mắt, nàng thều thào hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ rằng ta từng gánh chịu rồi à?”
“Sao ngươi lại phải chạy cho xong thế?”
Nàng nằm ở đó rất lâu, chờ đến khi mùi máu tươi trong miệng đã bớt nồng hơn một chút rồi mới nói: “Huynh trưởng của ta là vị quân tử cao khiết nhất, ta không muốn khiến huynh ấy phải khó xử.”
Giang Lăng nằm một lúc lâu rồi mới bật cười ha hả. Minh Hoa Thường dùng hết sức lực để đạp hắn ta một phát, mắng: “Ngươi chạy đến ngu hết cả người rồi à, cười cái gì thế?”
“Sướng.” Giang Lăng nói: “Ta còn tưởng rằng ta đã đủ ngu rồi, không ngờ là cũng có người ngu như ngươi. Khó trách chúng ta lại bị phân đến tổ Huyền Vũ, giờ thì thành rùa đen thật rồi.”
Cuối cùng thì Minh Hoa Thường và Giang Lăng cũng đã chạy xong, bây giờ thì sư phụ dạy võ nghệ cũng đã dạy xong một bộ quyền pháp, học viên đều đã thực chiến được một lúc lâu. Đúng là tốc độ của bọn họ chẳng nhanh hơn rùa đen được bao nhiêu. Nhưng mà, giờ đây, không một ai dám lên tiếng chế giễu họ cả, chỉ có mỗi mình Minh Hoa Chương không nói không rằng mà vượt ra khỏi đám đông, đi về phía hai người ở nửa bên thao trường còn lại.
Nhậm Dao lại vật đối phương qua vai rồi quăng xuống đất, nhìn hắn ta từ trên cao xuống mà nói: “Đáng tiếc là hôm nay không có thương, tha cho ngươi một mạng đấy. Sau này mà còn dám ăn nói lung tung nữa thì ta gặp ngươi lần nào, ta đánh ngươi lần đó.”
Minh Hoa Thường che mắt, lượng vận động to lớn ấy khiến nàng phải nằm vật xuống, bây giờ thì nàng bắt đầu thấy buồn ngủ. Hình như nàng cảm nhận được sức nóng khi ánh nắng chiếu trên mặt mình đã biến mất, nàng gắng sức mở mắt ra, rồi nàng trông thấy Minh Hoa Chương đang đứng trước mặt nàng, hắn đang giơ tay ra chặn ánh nắng giúp nàng.
Minh Hoa Thường chớp chớp mắt mấy cái, chợt hoảng hốt: “A huynh…”
Minh Hoa Chương khẽ thở dài, xoay người ôm nàng dậy: “Vừa chạy xong không được dừng lại, đứng lên nào, đi từ từ thôi, đi về nghỉ.”
Minh Hoa Thường “Vâng” một tiếng, nàng vịn vai Minh Hoa Chương, để mặc cho hắn ôm nàng dậy. Trước đó, mỗi cái nhấc chân của nàng đều nặng nề hệt như là máy móc vậy, khi đó chỉ thấy mình như đã chết lặng. Còn bây giờ mới phát hiện ra là hai chân mình vô cùng đau nhức, đến cả đứng mà cũng chẳng thể đứng vững được.
Tay Minh Hoa Chương vừa vững chắc vừa có lực, hơn một nửa trọng lượng cơ thể nàng đã áp lên người hắn, hắn đỡ nàng đi từng bước chậm rãi và vững vàng.
Ánh nắng sáng ngời, trời đất yên tĩnh, rất nhiều người đứng sau lưng đang lẳng lặng nhìn bọn họ, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có lấy một người nào lên tiếng nói chuyện.
Lúc Minh Hoa Chương đi ngang qua, Giang Lăng vươn tay, nhưng Minh Hoa Chương chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái nào cả, cứ thế mà bỏ qua hắn ta. Giang Lăng nghĩ, dù sao thì Minh Hoa Thường cũng là muội muội ruột thịt, Minh Hoa Chương quan tâm muội muội mình trước thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Hắn trơ mắt nhìn Minh Hoa Chương ôm lấy Minh Hoa Thường, đỡ nàng thật chắc, giống hệt như là đang đối xử với một món báu vật vô cùng quý giá vậy. Giang Lăng lại giơ tay lên thêm một lần nữa, nhưng mà, Minh Hoa Chương vẫn không ngó ngàng gì tới hắn ta cả.
Giang Lăng: “…”
Lúc này, trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, dường như là những viên đá bên tai hắn ta cũng đang nảy lên. Giang Lăng còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã bị đá mạnh một phát vào chân.
Giang Lăng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết: “Đồ đàn ông, ngươi điên thật rồi!”
“Đứng lên cho ta!” Nhậm Dao đen mặt, chỉ vào hắn ta mà nổi giận: “Ban nãy ta vì ngươi mà đánh với người ta một trận, nếu ngươi còn dám làm cho ta mất mặt nữa thì ta sẽ giết ngươi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro