Nhưng, Tô Vũ Tễ vẫn còn Tô Hành Chỉ, y luôn không rời không bỏ...
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Cửa sổ không được đóng quá kỹ, chợt có cơn gió lùa vào khe cửa, bấc đèn nhấp nháy dữ dội vài lần, sau cùng, vẫn bị dập tắt bởi luồng gió lạnh.
Trong phòng không có ánh sáng, ánh trăng ngoài cửa sổ thì lại vô cùng sáng. Gần đến mùng Mười lăm rồi, trăng càng ngày càng tròn, ánh sáng bạc dịu dàng chiếu xuống trời đất, muôn vàn tia sáng mặt trăng xuyên qua song cửa sổ, đọng lại trên mặt đất, như kết nên một tầng sương.
Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cứ ngồi trong ánh trăng sáng lạnh như thế mà nhìn nhau, hơi thở đan xen vào nhau, không ai chịu dời mắt đi nơi khác, mà cũng chẳng có ai nói gì.
Sau khi Minh Hoa Thường nói xong thì tỉnh táo lại, cảm thấy mình hơi quá khích, nhưng nàng cũng không hối hận.
Việc đã đến nước này rồi, đã không còn gì là nàng không dám làm nữa. Giờ đây, mỗi một ngày trôi qua, đều có thể là ngày cuối cùng của nàng. Minh Hoa Thường không muốn thấy cái cảnh, vào thời khắc trước lúc chết, khi nàng quay đầu nhìn lại cả một đời đã qua, thì vẫn còn đó những nuối tiếc, lúc nên dũng cảm thì không dũng cảm, có hảo cảm với ai lại không nói ra thành lời được. Cả đời này, bọn họ có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng có thể mỗi người một ngả, nhưng nàng nhất định phải biết được đáp án.
Rốt cuộc hắn là ai? Đối với hắn, cuối cùng thì nàng là trách nhiệm, là sự áy náy, hay là thích nàng?
Sau khi Minh Hoa Thường thốt nên những lời ấy thì bên thản nhiên trở thành nàng, nhưng Minh Hoa Chương thì ngược lại, hắn bắt đầu trầm mặc, trầm mặc rất lâu.
Việc Minh Hoa Thường có thể đoán ra được cũng nằm trong dự đoán của hắn, nàng giỏi quan sát, lại sáng suốt thấu đáo, chỉ cần để ý hơn một chút thì chắc chắn là nàng sẽ nhận ra được điều không đúng ngay. Hắn không rõ thời điểm cụ thể mà nàng biết, nhưng rõ ràng là, trong lòng nàng, nàng đã sớm biết hai người không phải là huynh muội thật sự.
Không cần phải nhiều lời thêm nữa, điểm khác biệt chỉ còn nằm ở đáp án mà thôi. Nếu như hắn nói hắn là huynh trưởng, vậy thì Minh Hoa Thường sẽ tiếp tục nghị thân xuất giá, dù sau này thân phận của hắn được làm rõ đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ chỉ là huynh muội khác họ; nếu như hắn nói hắn là lang quân, vậy có nghĩa là hắn đang thẳng thắn bộc lộ sự ghê tởm và xấu xa của chính mình, trong bất kỳ chuyện gì, hắn cũng yêu cầu bản thân mình phải làm quân tử cả, nhưng rồi hắn lại sinh ra tư tưởng trái với luân thường đạo lý với muội muội của mình.
Tâm tư này u ám, vặn vẹo và xấu xí vô cùng, nàng không muốn chấp nhận thì cũng là đáng đời hắn. Nhưng, lỡ như nàng bằng lòng, thì hai người họ vẫn có thể giống như mười bảy năm qua – vẫn có thể sống cùng một phủ, cùng ra cùng vào, nàng không xuất giá, hắn không thành thân, thế giới của bọn họ sẽ không có người thứ ba xen vào, mãi cho đến khi sự thật rõ ràng, hoặc cho đến ngày mà hắn chết.
Tất nhiên là Minh Hoa Chương cũng rất hy vọng Minh Hoa Thường sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh hắn, không vì muốn đối phó với trưởng bối mà đồng ý hẹn gặp mặt ai, cũng không nghị thân với nam lang khác nữa. Hắn không quan tâm đến việc người đời chỉ trích, cũng không để tâm đến việc sẽ bị Trấn Quốc Công quở trách; rõ nàng là đã biết rằng nàng là “muội muội” của mình, nhưng hắn vẫn cứ thích nàng, là do ý chí của hắn không kiên định, là do hắn đã biết rõ mà còn cố phạm phải, hắn sẵn sàng gánh chịu mọi tiếng xấu.
Nhưng, sau khi bị bêu danh, nên đi trên con đường như thế nào, hắn không thể không suy tính đến điều này được. Để nói ra hai chữ “yêu thích” này, người ta chỉ cần có một sự xúc động nhất thời, nhưng còn sau đó thì sao?
Phủ Trấn Quốc Công sẽ ra sao đây? Án oan của Thái tử Chương Hoài, sẽ ra sao đây? Nhiều người đánh cược cả gia đình và tính mạng chỉ vì mười bảy năm mà hắn “trộm được”, sẽ ra sao đây?
Thế cục xoay chuyển trong chớp mắt, Ngụy Vương đang nâng cao cảnh giác, theo dõi sát sao không chừa một khắc, vốn dĩ tình hình Lý gia đã như “đang bước trên lớp băng mỏng” rồi, nếu như thân phận của hắn bị công khai đúng ngay thời điểm này, thì không chỉ có mỗi phủ Trấn Quốc Công, mà đến cả Tạ gia cũng sẽ bị diệt cả tộc, ngay cả Thái tử, Tương Vương không dễ gì mới quay về được cũng sẽ bị liên lụy. Không biết bao nhiêu người âm thầm nỗ lực trả lại quyền lực cho nhà Đường như thế kia, hắn không thể trở thành “tội nhân thiên cổ” của cả Đại Đường được.
Tất nhiên là hắn tin Minh Hoa Thường, hắn tin Minh Hoa Thường có thể giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ thân phận thật sự của hắn ra ngoài. Nhưng mà, Thái Bình Công chúa muốn đẩy Minh Hoa Thường ra làm lá chắn, có lẽ Ngụy Vương cũng đã xác định được đứa con còn lại của Thái tử Chương Hoài nằm trong đôi long phượng của phủ Trấn Quốc Công, nếu như Minh Hoa Thường chết ngay trong thời điểm này, vậy thì, chuyện này sẽ vĩnh viễn không thể nào sáng tỏ được nữa.
Dù Ngụy Vương nghi ngờ Minh Hoa Thường không phải là dòng dõi của Thái tử Chương Hoài đi chăng nữa, thì ông ta có thể làm gì được nữa đây? Người chết sẽ không thể mở miệng ra mà nói chuyện được, Trấn Quốc Công và Tạ Thận cũng không thể tự đứng ra tìm cái chết. Dù Ngụy Vương có vạch trần việc này ngay trước mặt Nữ hoàng, chỉ cần người trong cuộc một mực nói không biết, thì Nữ hoàng còn có thể làm gì với một nương tử bị nghi là cháu gái mình nhưng đã chết đây?
Rõ ràng là chỉ có thể bỏ mặc mà thôi.
Hy sinh Minh Hoa Thường lúc cần thiết chính là đường lui cuối cùng mà những người hiện đang biết chuyện ngầm hiểu với nhau.
Nếu như Minh Hoa Chương không biết thì cũng đành thôi, thế nhưng, hắn lại hiểu rõ dự định ấy của Thái Bình Công chúa, nói cho nàng biết sự thật vào lúc này mà cũng được gọi là yêu à? Không, đấy là dối trá, là ích kỷ.
Tất nhiên là, ngay lúc này, hắn cũng có thể lấy khí phách nhất thời nổi lên ra mà nói cho nàng biết tất cả, sau đó thì lại thản nhiên thổ lộ lòng mình, nói cho nàng biết rằng hắn thích nàng, đợi đến ngày Nữ hoàng tạ thế, Lý gia cầm quyền, ngày mà cuối cùng nỗi oan khuất của cha ruột hắn cũng được rửa sạch, hắn muốn cưới nàng làm thê tử. Bọn họ có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, không để ý đến mọi sự chỉ trích của người đời về đạo, về lễ, về nghĩa, chỉ cần nắm bắt hiện tại, không cầu lâu dài, chỉ mong sớm chiều bình đạm.
Nhưng, những tranh đấu trong hoàng thất sẽ không mở ra một con đường cho hai người chỉ vì tình yêu của bọn họ. Đến khi Ngụy Vương tra ra được thân phận thật sự của Minh Hoa Chương, thì từ Thái Bình Công chúa, Tạ gia, thậm chí là đến Trấn Quốc Công cũng thế, cũng muốn “bỏ tốt giữ xe”, thì nàng sẽ ra sao đây?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bảo nàng nên hiểu rõ đại nghĩa, chủ động hợp tác ư? Hay là không đồng ý chịu chết, rồi sau đó lại bị chụp cái mũ “bất trung bất hiếu” đây?
Minh Hoa Chương không thể làm được, hắn không có cách nào che giấu lương tâm của mình đi mà nói rằng đó là thích, hắn không thể cho nàng một thoáng vui vẻ ngắn ngủi, rồi sau đó lấy tình yêu đó để lừa dối nàng, bảo nàng hãy chịu chết đi. Có những lời, đã nói ra rồi thì phải biết chịu trách nhiệm, vào những thời khắc mà hắn không có năng lực đánh tan chông gai, gánh vác tương lai cho nàng, hắn không thể nói ra được.
Minh Hoa Chương ra sức siết chặt bàn tay, rồi hắn thu tay lại, kéo dài khoảng cách với nàng.
Hắn rũ mắt, giọng nói lạnh lùng hơi hơi khàn, hắn chỉ nói: “Ta xin lỗi.”
Minh Hoa Thường đợi đã lâu, lòng nàng chứa chan mong chờ, nhưng rồi, nàng chỉ chờ được một câu này. Đây chắc chắn là lời từ chối, là một cô nương, nếu có lòng tự trọng thì chắc chắn là không nên dây dưa thêm nữa, nhưng Minh Hoa Thường không kiềm chế được mà đưa tay giữ lấy ống tay áo hắn, tha thiết nói: “Huynh không có gì để nói với muội thật ư? Bất kể là huynh đang do dự điều gì, chỉ cần huynh nói, muội sẵn lòng gánh vác cùng huynh.”
Các ngón tay của Minh Hoa Chương siết lại thật chặt, hắn sợ, sợ rằng nếu mình thả lỏng ra một chút thôi, thì bàn tay này sẽ không nhịn được mà ôm lấy nàng. Hắn phải “huy động” toàn bộ lý trí, ép buộc bản thân mình phải rút tay áo ra khỏi tay nàng.
Đây không phải là một trở ngại bình thường, không phải là trở ngại mà chỉ cần hai người giúp đỡ lẫn nhau là có thể vượt qua được, trở ngại này, phải trả giá bằng cả tính mạng của nàng.
Thường Thường của hắn kiên định lại dũng cảm, thiện lương lại có tài năng, hắn sợ, sợ rằng nếu nàng biết được, thì nàng sẽ chủ động để lộ ra, sau đó bước đến tử lộ thay hắn.
Hắn không thể đánh cược được. Đã có quá nhiều người hy sinh vì hắn rồi, nếu nàng cũng vì hắn mà chết đi, thì e là cả đời này, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Lòng bàn tay Minh Hoa Thường trống không, thoáng cái, trái tim nàng như bị thủng một lỗ, cơn gió như thét gào như vừa thổi, huyết dịch khắp toàn thân đều đã ngưng chảy.
Nàng có thể không để ý đến lòng tự tôn của nữ tử, có thể chủ động một lần, hai lần. Nhưng, dù có thế nào đi chăng nữa, sau hai lần bị một người hất tay ra, nàng không thể kéo ống tay áo của người đó tới lần thứ ba được.
Minh Hoa Thường khẽ cười một tiếng, nàng chọn giữ lấy mặt mũi của một cô nương trưởng thành, nói với hắn rằng: “Trời không còn sớm nữa, Nhị huynh về sớm một chút đi. Đúng rồi, ngày mai muội muốn lén lười biếng một hôm, không đi đến phủ Kinh Triệu cùng Nhị huynh đâu. Nhị huynh đi một mình là được rồi, không cần hỏi muội đâu.”
Trái tim Minh Hoa Chương co rút, lòng hắn đau đớn. Giờ đây, hắn chợt nghĩ tới Trình Tuần, nghĩ đến nhị phòng, tam phòng. Hắn đã từng trông thấy dáng vẻ Minh Hoa Thường cười cười nói nói, không hề tức giận dù rằng mẹ con nhị phòng có nói gì đi chăng nữa, khi ấy hắn còn bất mãn, không biết tại sao Minh Hoa Thường lại không nổi giận, tại sao lại dễ bắt nạt như vậy; nhưng hôm nay, hôm nay hắn mới biết được rằng, hoá ra bị đối xử như vậy lại là một sự bi ai lớn đến nhường này.
Vì không thèm để ý, cho nên có thể duy trì chừng mực, đến cả việc thay đổi tâm trạng vì đối phương cũng khiến ta cảm thấy thật lãng phí. Hắn thà rằng nàng cứ tức giận, cứ phát cáu lên đi, cũng vẫn sẽ tốt hơn bây giờ – giờ đây, mặc dù nàng đang mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh băng và khách sáo, không còn tình cảm gì nữa.
Như thể là hắn đã trở thành một người xa lạ, từ đây, hắn không còn là người đầu tiên mà nàng hồi âm, khi ra ngoài nàng không còn phải gọi hắn, lúc tâm trạng không vui thì nàng cũng sẽ không còn cần phải kể cho hắn nghe nữa.
Môi Minh Hoa Chương khẽ động đậy, hắn chợt thấy hận lý trí của mình, ngay trong thời điểm thế này mà nó vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn biết phân tích giữa lợi và hại, vẫn còn nói cho hắn biết rằng “sự xúc động nhất thời sẽ mang đến không biết bao nhiêu phiền phức cho bản thân mình, cho nàng, cho mục đích lớn lao”. Mạng của hắn là trộm về được, có ơn báo ơn, có oán báo oán là điều quá đỗi xa xỉ, hắn không thể nắm giữ nổi.
Cuối cùng, Minh Hoa Chương vẫn tỉnh táo lại, hắn lại nói, giọng nói của hắn vẫn trầm trầm như thế: “Trên đường nhớ chú ý an toàn, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
Minh Hoa Chương đi rồi, Minh Hoa Thường nhìn ánh trăng chiếu xuống mặt đất, nàng như mất hết mọi sức lực mà ngồi phịch xuống, vùi vào đầu gối mà tự ôm lấy chính mình. Chiêu Tài nhìn thấy Minh Hoa Chương đi rồi thì rón rén đi vào, đẩy cửa vào, nhìn thấy Minh Hoa Thường đang co người lại thì kinh hoảng, nàng ấy vội hỏi: “Nương tử, ngài làm sao vậy ạ?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, vẫn vùi mặt vào đầu gối mà đáp: “Không sao, chỉ là ta thấy hơi mệt thôi. Ngươi thổi tắt đèn rồi về nghỉ ngơi đi. Ta muốn ở một mình thêm một lúc nữa.”
Chiêu Tài muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ấy lặng lẽ kéo rèm che xuống, trải đệm chăn, chuyển chậu than đến trước mặt Minh Hoa Thường, xong hết thảy mọi việc thì nàng ấy nói: “Nương tử, nô tỳ chưa từng đọc sách nên không hiểu đạo lý lớn lao gì. Nhưng nô tỳ biết, ngài mãi mãi là nhị nương tử của nô tỳ. Cho dù ngài và nhị lang quân có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì nô tỳ cũng vẫn sẽ đứng về phía ngài. Nương tử muốn ở một mình thì ở, nếu ngài muốn nói chuyện thì cứ gọi nô tỳ bất cứ lúc nào ngài muốn, Chiêu Tài sẽ luôn có mặt.”
Nước mắt dâng trào nơi hốc mắt Minh Hoa Thường, nàng khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Ta biết rồi, ngươi về đi.”
“Nô tỳ đi đây.” Chiêu Tài cẩn thận bước từng bước, nhưng vẫn không thể yên lòng được, bèn nói: “Nương tử, trên sạp lạnh, ngài quay về giường ngồi đi.”
Sau rất rất nhiều lời dặn dò nàng, cuối cùng thì Chiêu Tài cũng chịu đi. Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Minh Hoa Thường mới ngẩng đầu lên, mắt nàng đỏ bừng, nàng không nói tiếng nào nhưng nước mắt cứ như nước suối vỡ đê, không ngừng lăn dài trên gò má.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng đá rơi giày, bò lên giường, vừa đắp chăn vừa rơi nước mắt. Mặc dù Minh Hoa Chương không nói gì cả, nhưng người có thể khiến cho Trấn Quốc Công nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi, còn có thể là ai vào đây nữa? Kết hợp với bối cảnh của Tạ gia, thái độ của Tạ Tế Xuyên với Minh Hoa Chương, không khó để liên tưởng ra được, hơn phân nửa là hắn có liên quan đến Thái tử Chương Hoài, vị Thái tử đã chết oan vào mười bảy năm trước.
Minh Hoa Thường có thể hiểu được việc Trấn Quốc Công làm, ấy là đưa nữ nhi của mình đi chỉ vì muốn bảo vệ con cháu của Thái tử; cũng có thể hiểu được, khi các thế lực bên ngoài nghi ngờ Minh gia, nếu rơi vào tình thế bắt buộc phải chọn một trong hai, ông sẽ lựa chọn Minh Hoa Chương. Nhưng, Tô Vũ Tễ vẫn còn Tô Hành Chỉ, y luôn không rời không bỏ nàng ấy; mà nàng, người cha từ nhỏ đến lớn cưng chiều nàng nhất đã không chút do dự mà đưa ra lựa chọn chính xác ấy; còn vị huynh trưởng mà nàng sùng bái và kính trọng nhất, người mà nàng sẵn lòng lấy mạng của mình ra để đổi lấy mạng của hắn, đã đến nước này rồi mà hắn vẫn không muốn nói cho nàng biết sự thật.
Nàng không biết vì sao mình lại có giấc mộng báo trước đó, nhưng nàng hiểu, khả năng việc ấy xảy ra là cao vô cùng, thậm chí là, nó còn từng xảy ra nữa chứ. Trong mơ, nàng im hơi lặng tiếng chết đi, nàng đã từng nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra, không biết rốt cuộc là mình đã làm ra chuyện gì, chuyện gì mà khiến cho thiên hạ căm ghét, chuyện gì mà khiến nàng cần phải chết thì kẻ khác mới thoả lòng được? Vì thế, nàng nghi ngờ Tô Vũ Tễ, nghi ngờ Trấn Quốc Công, nghi ngờ nhị phòng, tam phòng, thậm chí là nàng còn nghi ngờ nha hoàn bên cạnh nàng, duy chỉ không nghi ngờ Minh Hoa Chương.
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết [*]. Tất nhiên là hắn không hề cố ý, nhưng không thể phủ nhận rằng, nàng đã vì hắn mà chết. Điểm khác nhau nằm ở chỗ, người thân của hắn giết nàng, hay là kẻ thù của hắn giết nàng.
[*] Phần chú thích hơi dài nên mình xin phép để xuống dưới cuối chương nhé.
Nàng may mắn hơn chính mình ở trong mộng một chút, vì nàng biết được kết cục của mình trước một năm. Vì thế mà nàng tích cực tự cứu lấy chính mình, nhưng, nàng càng không tin vào số mệnh, thì lại càng phải ngỡ ngàng trước sự khắc nghiệt của vận mệnh.
Nếu như nàng không muốn chết, thì người chết chính là hắn, là Trấn Quốc Công, là Tạ gia cùng với nhiều trung thần lặng lẽ bảo vệ đứa trẻ còn lại của Lý Đường. Lấy rất nhiều mạng người ra chỉ để đổi lấy mạng của một mình nàng, có đáng hay không?
Minh Hoa Thường không thể nào lựa chọn được. Thời gian cứ trôi, quanh đi quẩn lại, đã đến năm mười bảy tuổi, cũng chính là năm nàng phải chết. Đầu năm nay, khi pháo hoa của năm mới nổ tung, Minh Hoa Thường nhìn Minh Hoa Chương, người đã cúi người xuống hòng ngăn cản mảnh pháo giúp nàng, thật ra, từ khi ấy nàng đã từ bỏ việc phản kháng rồi.
Mặc dù lúc đó nàng không biết chuyện đánh tráo con, nhưng nàng cũng đã dự cảm được cái chết trong mơ của mình có liên quan đến những tranh đấu trong hoàng thất. Nàng quyết chí thản nhiên lao tới “tử cục” của mình; vì sự chênh lệch về thân phận, thông tin không giống nhau, thậm chí là nàng còn không biết những vị Hoàng tử, Công chúa kia định giết nàng khi nào, nên nàng chỉ đành sống mỗi ngày như thể ngày đó là ngày cuối, cố gắng không khiến mình thấy tiếc nuối.
Minh Hoa Thường thường hay nghĩ, cái gì là trung, cái gì là hiếu? Trấn Quốc Công nguyện dâng đứa con của mình lên để đổi lấy đứa con của Thái tử, ông tận tâm tận lực nuôi dạy ấu chủ, nếu trong tương lai được lưu truyền rộng rãi, thì ắt hẳn cũng là việc làm vì chính nghĩa, được triều dã tán thưởng. Nhưng không một ai còn nhớ rằng, một nữ nhi khác của ông đã vì điều ấy mà lưu lạc bên ngoài, phải ăn nhờ ở đậu mười bảy năm trời; một nữ nhi khác được nuông chiều từ nhỏ ở bên ông, nhưng vào cái ngày “sóng lớn đánh tới”, nàng đã bỏ cuộc mà không hề lo lắng gì, nguyện hiến dâng mạng sống của mình để trả lại sự vinh hoa phú quý trong mười bảy năm qua.
Minh Hoa Thường không có ý chỉ trích Trấn Quốc Công, cũng không có lập trường gì để mà oán hận Minh Hoa Chương cả, dường như mọi người đều không còn bất kỳ một sự lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể cố gắng đưa ra lựa chọn đúng đắn thôi. Nhưng, thứ nàng muốn, chỉ đơn giản là một lời nói thật của một người trong nhà mà thôi.
Trấn Quốc Công không nói, Minh Hoa Chương cũng không nói. Còn vị tỷ tỷ duy nhất của nàng, không chừng là vẫn còn đang oán hận nàng nữa kìa.
——————
Chú thích:
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết (我不杀伯仁,伯仁却因我而死) xuất hiện từ một điển cố, có trong quyển số 39 “Tấn thư” (晋书·列传三十九), chủ biên Phòng Huyền Linh. Đây là lời của Vương Đạo.
Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (tức là anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, bèn ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân lại không để ý. Chu Bá Nhân tích cực nói với Hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng đồng thời, ông cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên thầm ghi hận. Sau này, Vương Đôn nắm quyền cao, hỏi thăm Vương Đạo rằng có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì cả, cuối cùng, chính vì điều này mà ông đã vô tình khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó, Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, bấy giờ ông mới bừng tỉnh và hiểu ra, khóc lóc nức nở mà rằng: “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, trong cõi u minh, ta đã phụ một vị bằng hữu tốt!” (Nguồn tham khảo: Diễn đàn)
Từ đó, có thể hiểu câu trên thế này: “Ta oán hận Bá Nhân, nhưng ta lại không có ý muốn giết Bá Nhân; tuy vậy, Bá Nhân đã bị giết, và cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp đến ta.” (Nguồn tham khảo: Baidu)
Nếu muốn hiểu rõ hơn về câu này, bạn có thể tham khảo thêm ở đây.
Trong phòng không có ánh sáng, ánh trăng ngoài cửa sổ thì lại vô cùng sáng. Gần đến mùng Mười lăm rồi, trăng càng ngày càng tròn, ánh sáng bạc dịu dàng chiếu xuống trời đất, muôn vàn tia sáng mặt trăng xuyên qua song cửa sổ, đọng lại trên mặt đất, như kết nên một tầng sương.
Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương cứ ngồi trong ánh trăng sáng lạnh như thế mà nhìn nhau, hơi thở đan xen vào nhau, không ai chịu dời mắt đi nơi khác, mà cũng chẳng có ai nói gì.
Sau khi Minh Hoa Thường nói xong thì tỉnh táo lại, cảm thấy mình hơi quá khích, nhưng nàng cũng không hối hận.
Việc đã đến nước này rồi, đã không còn gì là nàng không dám làm nữa. Giờ đây, mỗi một ngày trôi qua, đều có thể là ngày cuối cùng của nàng. Minh Hoa Thường không muốn thấy cái cảnh, vào thời khắc trước lúc chết, khi nàng quay đầu nhìn lại cả một đời đã qua, thì vẫn còn đó những nuối tiếc, lúc nên dũng cảm thì không dũng cảm, có hảo cảm với ai lại không nói ra thành lời được. Cả đời này, bọn họ có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng có thể mỗi người một ngả, nhưng nàng nhất định phải biết được đáp án.
Rốt cuộc hắn là ai? Đối với hắn, cuối cùng thì nàng là trách nhiệm, là sự áy náy, hay là thích nàng?
Sau khi Minh Hoa Thường thốt nên những lời ấy thì bên thản nhiên trở thành nàng, nhưng Minh Hoa Chương thì ngược lại, hắn bắt đầu trầm mặc, trầm mặc rất lâu.
Việc Minh Hoa Thường có thể đoán ra được cũng nằm trong dự đoán của hắn, nàng giỏi quan sát, lại sáng suốt thấu đáo, chỉ cần để ý hơn một chút thì chắc chắn là nàng sẽ nhận ra được điều không đúng ngay. Hắn không rõ thời điểm cụ thể mà nàng biết, nhưng rõ ràng là, trong lòng nàng, nàng đã sớm biết hai người không phải là huynh muội thật sự.
Không cần phải nhiều lời thêm nữa, điểm khác biệt chỉ còn nằm ở đáp án mà thôi. Nếu như hắn nói hắn là huynh trưởng, vậy thì Minh Hoa Thường sẽ tiếp tục nghị thân xuất giá, dù sau này thân phận của hắn được làm rõ đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ chỉ là huynh muội khác họ; nếu như hắn nói hắn là lang quân, vậy có nghĩa là hắn đang thẳng thắn bộc lộ sự ghê tởm và xấu xa của chính mình, trong bất kỳ chuyện gì, hắn cũng yêu cầu bản thân mình phải làm quân tử cả, nhưng rồi hắn lại sinh ra tư tưởng trái với luân thường đạo lý với muội muội của mình.
Tâm tư này u ám, vặn vẹo và xấu xí vô cùng, nàng không muốn chấp nhận thì cũng là đáng đời hắn. Nhưng, lỡ như nàng bằng lòng, thì hai người họ vẫn có thể giống như mười bảy năm qua – vẫn có thể sống cùng một phủ, cùng ra cùng vào, nàng không xuất giá, hắn không thành thân, thế giới của bọn họ sẽ không có người thứ ba xen vào, mãi cho đến khi sự thật rõ ràng, hoặc cho đến ngày mà hắn chết.
Tất nhiên là Minh Hoa Chương cũng rất hy vọng Minh Hoa Thường sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh hắn, không vì muốn đối phó với trưởng bối mà đồng ý hẹn gặp mặt ai, cũng không nghị thân với nam lang khác nữa. Hắn không quan tâm đến việc người đời chỉ trích, cũng không để tâm đến việc sẽ bị Trấn Quốc Công quở trách; rõ nàng là đã biết rằng nàng là “muội muội” của mình, nhưng hắn vẫn cứ thích nàng, là do ý chí của hắn không kiên định, là do hắn đã biết rõ mà còn cố phạm phải, hắn sẵn sàng gánh chịu mọi tiếng xấu.
Nhưng, sau khi bị bêu danh, nên đi trên con đường như thế nào, hắn không thể không suy tính đến điều này được. Để nói ra hai chữ “yêu thích” này, người ta chỉ cần có một sự xúc động nhất thời, nhưng còn sau đó thì sao?
Phủ Trấn Quốc Công sẽ ra sao đây? Án oan của Thái tử Chương Hoài, sẽ ra sao đây? Nhiều người đánh cược cả gia đình và tính mạng chỉ vì mười bảy năm mà hắn “trộm được”, sẽ ra sao đây?
Thế cục xoay chuyển trong chớp mắt, Ngụy Vương đang nâng cao cảnh giác, theo dõi sát sao không chừa một khắc, vốn dĩ tình hình Lý gia đã như “đang bước trên lớp băng mỏng” rồi, nếu như thân phận của hắn bị công khai đúng ngay thời điểm này, thì không chỉ có mỗi phủ Trấn Quốc Công, mà đến cả Tạ gia cũng sẽ bị diệt cả tộc, ngay cả Thái tử, Tương Vương không dễ gì mới quay về được cũng sẽ bị liên lụy. Không biết bao nhiêu người âm thầm nỗ lực trả lại quyền lực cho nhà Đường như thế kia, hắn không thể trở thành “tội nhân thiên cổ” của cả Đại Đường được.
Tất nhiên là hắn tin Minh Hoa Thường, hắn tin Minh Hoa Thường có thể giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ thân phận thật sự của hắn ra ngoài. Nhưng mà, Thái Bình Công chúa muốn đẩy Minh Hoa Thường ra làm lá chắn, có lẽ Ngụy Vương cũng đã xác định được đứa con còn lại của Thái tử Chương Hoài nằm trong đôi long phượng của phủ Trấn Quốc Công, nếu như Minh Hoa Thường chết ngay trong thời điểm này, vậy thì, chuyện này sẽ vĩnh viễn không thể nào sáng tỏ được nữa.
Dù Ngụy Vương nghi ngờ Minh Hoa Thường không phải là dòng dõi của Thái tử Chương Hoài đi chăng nữa, thì ông ta có thể làm gì được nữa đây? Người chết sẽ không thể mở miệng ra mà nói chuyện được, Trấn Quốc Công và Tạ Thận cũng không thể tự đứng ra tìm cái chết. Dù Ngụy Vương có vạch trần việc này ngay trước mặt Nữ hoàng, chỉ cần người trong cuộc một mực nói không biết, thì Nữ hoàng còn có thể làm gì với một nương tử bị nghi là cháu gái mình nhưng đã chết đây?
Rõ ràng là chỉ có thể bỏ mặc mà thôi.
Hy sinh Minh Hoa Thường lúc cần thiết chính là đường lui cuối cùng mà những người hiện đang biết chuyện ngầm hiểu với nhau.
Nếu như Minh Hoa Chương không biết thì cũng đành thôi, thế nhưng, hắn lại hiểu rõ dự định ấy của Thái Bình Công chúa, nói cho nàng biết sự thật vào lúc này mà cũng được gọi là yêu à? Không, đấy là dối trá, là ích kỷ.
Tất nhiên là, ngay lúc này, hắn cũng có thể lấy khí phách nhất thời nổi lên ra mà nói cho nàng biết tất cả, sau đó thì lại thản nhiên thổ lộ lòng mình, nói cho nàng biết rằng hắn thích nàng, đợi đến ngày Nữ hoàng tạ thế, Lý gia cầm quyền, ngày mà cuối cùng nỗi oan khuất của cha ruột hắn cũng được rửa sạch, hắn muốn cưới nàng làm thê tử. Bọn họ có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, không để ý đến mọi sự chỉ trích của người đời về đạo, về lễ, về nghĩa, chỉ cần nắm bắt hiện tại, không cầu lâu dài, chỉ mong sớm chiều bình đạm.
Nhưng, những tranh đấu trong hoàng thất sẽ không mở ra một con đường cho hai người chỉ vì tình yêu của bọn họ. Đến khi Ngụy Vương tra ra được thân phận thật sự của Minh Hoa Chương, thì từ Thái Bình Công chúa, Tạ gia, thậm chí là đến Trấn Quốc Công cũng thế, cũng muốn “bỏ tốt giữ xe”, thì nàng sẽ ra sao đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bảo nàng nên hiểu rõ đại nghĩa, chủ động hợp tác ư? Hay là không đồng ý chịu chết, rồi sau đó lại bị chụp cái mũ “bất trung bất hiếu” đây?
Minh Hoa Chương không thể làm được, hắn không có cách nào che giấu lương tâm của mình đi mà nói rằng đó là thích, hắn không thể cho nàng một thoáng vui vẻ ngắn ngủi, rồi sau đó lấy tình yêu đó để lừa dối nàng, bảo nàng hãy chịu chết đi. Có những lời, đã nói ra rồi thì phải biết chịu trách nhiệm, vào những thời khắc mà hắn không có năng lực đánh tan chông gai, gánh vác tương lai cho nàng, hắn không thể nói ra được.
Minh Hoa Chương ra sức siết chặt bàn tay, rồi hắn thu tay lại, kéo dài khoảng cách với nàng.
Hắn rũ mắt, giọng nói lạnh lùng hơi hơi khàn, hắn chỉ nói: “Ta xin lỗi.”
Minh Hoa Thường đợi đã lâu, lòng nàng chứa chan mong chờ, nhưng rồi, nàng chỉ chờ được một câu này. Đây chắc chắn là lời từ chối, là một cô nương, nếu có lòng tự trọng thì chắc chắn là không nên dây dưa thêm nữa, nhưng Minh Hoa Thường không kiềm chế được mà đưa tay giữ lấy ống tay áo hắn, tha thiết nói: “Huynh không có gì để nói với muội thật ư? Bất kể là huynh đang do dự điều gì, chỉ cần huynh nói, muội sẵn lòng gánh vác cùng huynh.”
Các ngón tay của Minh Hoa Chương siết lại thật chặt, hắn sợ, sợ rằng nếu mình thả lỏng ra một chút thôi, thì bàn tay này sẽ không nhịn được mà ôm lấy nàng. Hắn phải “huy động” toàn bộ lý trí, ép buộc bản thân mình phải rút tay áo ra khỏi tay nàng.
Đây không phải là một trở ngại bình thường, không phải là trở ngại mà chỉ cần hai người giúp đỡ lẫn nhau là có thể vượt qua được, trở ngại này, phải trả giá bằng cả tính mạng của nàng.
Thường Thường của hắn kiên định lại dũng cảm, thiện lương lại có tài năng, hắn sợ, sợ rằng nếu nàng biết được, thì nàng sẽ chủ động để lộ ra, sau đó bước đến tử lộ thay hắn.
Hắn không thể đánh cược được. Đã có quá nhiều người hy sinh vì hắn rồi, nếu nàng cũng vì hắn mà chết đi, thì e là cả đời này, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Lòng bàn tay Minh Hoa Thường trống không, thoáng cái, trái tim nàng như bị thủng một lỗ, cơn gió như thét gào như vừa thổi, huyết dịch khắp toàn thân đều đã ngưng chảy.
Nàng có thể không để ý đến lòng tự tôn của nữ tử, có thể chủ động một lần, hai lần. Nhưng, dù có thế nào đi chăng nữa, sau hai lần bị một người hất tay ra, nàng không thể kéo ống tay áo của người đó tới lần thứ ba được.
Minh Hoa Thường khẽ cười một tiếng, nàng chọn giữ lấy mặt mũi của một cô nương trưởng thành, nói với hắn rằng: “Trời không còn sớm nữa, Nhị huynh về sớm một chút đi. Đúng rồi, ngày mai muội muốn lén lười biếng một hôm, không đi đến phủ Kinh Triệu cùng Nhị huynh đâu. Nhị huynh đi một mình là được rồi, không cần hỏi muội đâu.”
Trái tim Minh Hoa Chương co rút, lòng hắn đau đớn. Giờ đây, hắn chợt nghĩ tới Trình Tuần, nghĩ đến nhị phòng, tam phòng. Hắn đã từng trông thấy dáng vẻ Minh Hoa Thường cười cười nói nói, không hề tức giận dù rằng mẹ con nhị phòng có nói gì đi chăng nữa, khi ấy hắn còn bất mãn, không biết tại sao Minh Hoa Thường lại không nổi giận, tại sao lại dễ bắt nạt như vậy; nhưng hôm nay, hôm nay hắn mới biết được rằng, hoá ra bị đối xử như vậy lại là một sự bi ai lớn đến nhường này.
Vì không thèm để ý, cho nên có thể duy trì chừng mực, đến cả việc thay đổi tâm trạng vì đối phương cũng khiến ta cảm thấy thật lãng phí. Hắn thà rằng nàng cứ tức giận, cứ phát cáu lên đi, cũng vẫn sẽ tốt hơn bây giờ – giờ đây, mặc dù nàng đang mỉm cười, nhưng ánh mắt nàng lại lạnh băng và khách sáo, không còn tình cảm gì nữa.
Như thể là hắn đã trở thành một người xa lạ, từ đây, hắn không còn là người đầu tiên mà nàng hồi âm, khi ra ngoài nàng không còn phải gọi hắn, lúc tâm trạng không vui thì nàng cũng sẽ không còn cần phải kể cho hắn nghe nữa.
Môi Minh Hoa Chương khẽ động đậy, hắn chợt thấy hận lý trí của mình, ngay trong thời điểm thế này mà nó vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn biết phân tích giữa lợi và hại, vẫn còn nói cho hắn biết rằng “sự xúc động nhất thời sẽ mang đến không biết bao nhiêu phiền phức cho bản thân mình, cho nàng, cho mục đích lớn lao”. Mạng của hắn là trộm về được, có ơn báo ơn, có oán báo oán là điều quá đỗi xa xỉ, hắn không thể nắm giữ nổi.
Cuối cùng, Minh Hoa Chương vẫn tỉnh táo lại, hắn lại nói, giọng nói của hắn vẫn trầm trầm như thế: “Trên đường nhớ chú ý an toàn, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
Minh Hoa Chương đi rồi, Minh Hoa Thường nhìn ánh trăng chiếu xuống mặt đất, nàng như mất hết mọi sức lực mà ngồi phịch xuống, vùi vào đầu gối mà tự ôm lấy chính mình. Chiêu Tài nhìn thấy Minh Hoa Chương đi rồi thì rón rén đi vào, đẩy cửa vào, nhìn thấy Minh Hoa Thường đang co người lại thì kinh hoảng, nàng ấy vội hỏi: “Nương tử, ngài làm sao vậy ạ?”
Minh Hoa Thường lắc đầu, vẫn vùi mặt vào đầu gối mà đáp: “Không sao, chỉ là ta thấy hơi mệt thôi. Ngươi thổi tắt đèn rồi về nghỉ ngơi đi. Ta muốn ở một mình thêm một lúc nữa.”
Chiêu Tài muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ấy lặng lẽ kéo rèm che xuống, trải đệm chăn, chuyển chậu than đến trước mặt Minh Hoa Thường, xong hết thảy mọi việc thì nàng ấy nói: “Nương tử, nô tỳ chưa từng đọc sách nên không hiểu đạo lý lớn lao gì. Nhưng nô tỳ biết, ngài mãi mãi là nhị nương tử của nô tỳ. Cho dù ngài và nhị lang quân có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì nô tỳ cũng vẫn sẽ đứng về phía ngài. Nương tử muốn ở một mình thì ở, nếu ngài muốn nói chuyện thì cứ gọi nô tỳ bất cứ lúc nào ngài muốn, Chiêu Tài sẽ luôn có mặt.”
Nước mắt dâng trào nơi hốc mắt Minh Hoa Thường, nàng khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Ta biết rồi, ngươi về đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nô tỳ đi đây.” Chiêu Tài cẩn thận bước từng bước, nhưng vẫn không thể yên lòng được, bèn nói: “Nương tử, trên sạp lạnh, ngài quay về giường ngồi đi.”
Sau rất rất nhiều lời dặn dò nàng, cuối cùng thì Chiêu Tài cũng chịu đi. Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Minh Hoa Thường mới ngẩng đầu lên, mắt nàng đỏ bừng, nàng không nói tiếng nào nhưng nước mắt cứ như nước suối vỡ đê, không ngừng lăn dài trên gò má.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng đá rơi giày, bò lên giường, vừa đắp chăn vừa rơi nước mắt. Mặc dù Minh Hoa Chương không nói gì cả, nhưng người có thể khiến cho Trấn Quốc Công nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi, còn có thể là ai vào đây nữa? Kết hợp với bối cảnh của Tạ gia, thái độ của Tạ Tế Xuyên với Minh Hoa Chương, không khó để liên tưởng ra được, hơn phân nửa là hắn có liên quan đến Thái tử Chương Hoài, vị Thái tử đã chết oan vào mười bảy năm trước.
Minh Hoa Thường có thể hiểu được việc Trấn Quốc Công làm, ấy là đưa nữ nhi của mình đi chỉ vì muốn bảo vệ con cháu của Thái tử; cũng có thể hiểu được, khi các thế lực bên ngoài nghi ngờ Minh gia, nếu rơi vào tình thế bắt buộc phải chọn một trong hai, ông sẽ lựa chọn Minh Hoa Chương. Nhưng, Tô Vũ Tễ vẫn còn Tô Hành Chỉ, y luôn không rời không bỏ nàng ấy; mà nàng, người cha từ nhỏ đến lớn cưng chiều nàng nhất đã không chút do dự mà đưa ra lựa chọn chính xác ấy; còn vị huynh trưởng mà nàng sùng bái và kính trọng nhất, người mà nàng sẵn lòng lấy mạng của mình ra để đổi lấy mạng của hắn, đã đến nước này rồi mà hắn vẫn không muốn nói cho nàng biết sự thật.
Nàng không biết vì sao mình lại có giấc mộng báo trước đó, nhưng nàng hiểu, khả năng việc ấy xảy ra là cao vô cùng, thậm chí là, nó còn từng xảy ra nữa chứ. Trong mơ, nàng im hơi lặng tiếng chết đi, nàng đã từng nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra, không biết rốt cuộc là mình đã làm ra chuyện gì, chuyện gì mà khiến cho thiên hạ căm ghét, chuyện gì mà khiến nàng cần phải chết thì kẻ khác mới thoả lòng được? Vì thế, nàng nghi ngờ Tô Vũ Tễ, nghi ngờ Trấn Quốc Công, nghi ngờ nhị phòng, tam phòng, thậm chí là nàng còn nghi ngờ nha hoàn bên cạnh nàng, duy chỉ không nghi ngờ Minh Hoa Chương.
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết [*]. Tất nhiên là hắn không hề cố ý, nhưng không thể phủ nhận rằng, nàng đã vì hắn mà chết. Điểm khác nhau nằm ở chỗ, người thân của hắn giết nàng, hay là kẻ thù của hắn giết nàng.
[*] Phần chú thích hơi dài nên mình xin phép để xuống dưới cuối chương nhé.
Nàng may mắn hơn chính mình ở trong mộng một chút, vì nàng biết được kết cục của mình trước một năm. Vì thế mà nàng tích cực tự cứu lấy chính mình, nhưng, nàng càng không tin vào số mệnh, thì lại càng phải ngỡ ngàng trước sự khắc nghiệt của vận mệnh.
Nếu như nàng không muốn chết, thì người chết chính là hắn, là Trấn Quốc Công, là Tạ gia cùng với nhiều trung thần lặng lẽ bảo vệ đứa trẻ còn lại của Lý Đường. Lấy rất nhiều mạng người ra chỉ để đổi lấy mạng của một mình nàng, có đáng hay không?
Minh Hoa Thường không thể nào lựa chọn được. Thời gian cứ trôi, quanh đi quẩn lại, đã đến năm mười bảy tuổi, cũng chính là năm nàng phải chết. Đầu năm nay, khi pháo hoa của năm mới nổ tung, Minh Hoa Thường nhìn Minh Hoa Chương, người đã cúi người xuống hòng ngăn cản mảnh pháo giúp nàng, thật ra, từ khi ấy nàng đã từ bỏ việc phản kháng rồi.
Mặc dù lúc đó nàng không biết chuyện đánh tráo con, nhưng nàng cũng đã dự cảm được cái chết trong mơ của mình có liên quan đến những tranh đấu trong hoàng thất. Nàng quyết chí thản nhiên lao tới “tử cục” của mình; vì sự chênh lệch về thân phận, thông tin không giống nhau, thậm chí là nàng còn không biết những vị Hoàng tử, Công chúa kia định giết nàng khi nào, nên nàng chỉ đành sống mỗi ngày như thể ngày đó là ngày cuối, cố gắng không khiến mình thấy tiếc nuối.
Minh Hoa Thường thường hay nghĩ, cái gì là trung, cái gì là hiếu? Trấn Quốc Công nguyện dâng đứa con của mình lên để đổi lấy đứa con của Thái tử, ông tận tâm tận lực nuôi dạy ấu chủ, nếu trong tương lai được lưu truyền rộng rãi, thì ắt hẳn cũng là việc làm vì chính nghĩa, được triều dã tán thưởng. Nhưng không một ai còn nhớ rằng, một nữ nhi khác của ông đã vì điều ấy mà lưu lạc bên ngoài, phải ăn nhờ ở đậu mười bảy năm trời; một nữ nhi khác được nuông chiều từ nhỏ ở bên ông, nhưng vào cái ngày “sóng lớn đánh tới”, nàng đã bỏ cuộc mà không hề lo lắng gì, nguyện hiến dâng mạng sống của mình để trả lại sự vinh hoa phú quý trong mười bảy năm qua.
Minh Hoa Thường không có ý chỉ trích Trấn Quốc Công, cũng không có lập trường gì để mà oán hận Minh Hoa Chương cả, dường như mọi người đều không còn bất kỳ một sự lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể cố gắng đưa ra lựa chọn đúng đắn thôi. Nhưng, thứ nàng muốn, chỉ đơn giản là một lời nói thật của một người trong nhà mà thôi.
Trấn Quốc Công không nói, Minh Hoa Chương cũng không nói. Còn vị tỷ tỷ duy nhất của nàng, không chừng là vẫn còn đang oán hận nàng nữa kìa.
——————
Chú thích:
Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết (我不杀伯仁,伯仁却因我而死) xuất hiện từ một điển cố, có trong quyển số 39 “Tấn thư” (晋书·列传三十九), chủ biên Phòng Huyền Linh. Đây là lời của Vương Đạo.
Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (tức là anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, bèn ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân lại không để ý. Chu Bá Nhân tích cực nói với Hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng đồng thời, ông cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên thầm ghi hận. Sau này, Vương Đôn nắm quyền cao, hỏi thăm Vương Đạo rằng có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì cả, cuối cùng, chính vì điều này mà ông đã vô tình khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó, Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, bấy giờ ông mới bừng tỉnh và hiểu ra, khóc lóc nức nở mà rằng: “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, trong cõi u minh, ta đã phụ một vị bằng hữu tốt!” (Nguồn tham khảo: Diễn đàn)
Từ đó, có thể hiểu câu trên thế này: “Ta oán hận Bá Nhân, nhưng ta lại không có ý muốn giết Bá Nhân; tuy vậy, Bá Nhân đã bị giết, và cái chết của Bá Nhân có liên quan gián tiếp đến ta.” (Nguồn tham khảo: Baidu)
Nếu muốn hiểu rõ hơn về câu này, bạn có thể tham khảo thêm ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro