Song Bích

Phi thiên

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Minh Hoa Thường thấy Sơn Trà lượn vài vòng nhưng mãi không hạ xuống mặt đất, thế nên nàng mới tưởng rằng đó là động tác do nàng ta biên đạo. Mãi cho tới khi có tiếng rách vang lên từ tấm lụa đỏ, Sơn Trà mất thăng bằng ngã xuống từ giữa không trung, bấy giờ Minh Hoa Thường mới nhận thức được là đã xảy ra chuyện rồi.

Mọi người dưới tầng kinh ngạc đến nỗi la lên, Minh Hoa Thường vội vã chạy xuống đại sảnh. Nàng chạy rất vội, cầu thang lại vô cùng nhỏ hẹp và u tối nữa, lúc chỉ còn mấy bậc cuối cùng, nàng bất cẩn bước hụt chân, ngã thẳng xuống mặt đất.

Minh Hoa Thường nhắm chặt mắt lại theo bản năng, bỗng có một cánh tay duỗi ra từ phía bên cạnh, cánh tay mạnh mẽ ấy đỡ được nàng. Minh Hoa Thường kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng chợt trông thấy một ánh mắt sáng như sao trời. Minh Hoa Thường bỗng hiểu được mấy phân cảnh “lấy thân báo ơn cứu mạng” trong kịch rồi. Dù rằng, lúc này đây, hắn đang mang khuôn mặt của một người bình thường, nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh, bàn tay mạnh mẽ, khí chất chín chắn ung dung, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm vượt xa cái vẻ ngoài bình thường ấy.

Minh Hoa Thường nghĩ, có lẽ ban nãy hắn đã trông thấy cái cảnh nàng vừa cãi nhau vừa la lối, thế nên, hiếm có lúc nào nàng thấy xấu hổ như thế này. Minh Hoa Chương đỡ nàng dậy, để nàng đứng vững rồi mới khẽ nói: “Nhìn đường, đừng có hấp tấp.”

Về dung mạo thì có thể hoá trang, nhưng còn giọng nói thì lại không thể thay đổi. Giọng của Minh Hoa Chương nghe vừa nhẹ nhàng vừa trầm ổn, như có một dòng điện xuyên qua tai Minh Hoa Thường vậy, khiến mặt nàng bất giác đỏ lên. Nàng khẽ gật đầu, xấu hổ nhìn Minh Hoa Chương rồi lại chuyển sang nhìn về hướng vũ đài.

Trên vũ đài có rất nhiều người. Lúc Sơn Trà đang biểu diễn vũ đạo thì bỗng dưng dây lụa bị đứt, nàng ta đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ mọi người lúc đang biểu diễn, thế nên, cảnh nàng ta ngã xuống đã khiến cả Thiên Hương các chấn động. Từ tú bà, nha hoàn tạp dịch cho đến nữ tử thanh lâu đều vây lại xem.

Có một điều vô cùng may mắn là lúc ấy Sơn Trà cách mặt đất không xa, tuy ngã không quá nghiêm trọng nhưng nàng ta cứ liên tục kêu đau, có lẽ là tổn thương xương cốt mất rồi.

Giang Lăng và Nhậm Dao cũng chạy từ bên kia xuống, Giang Lăng vội vã hỏi: “Sao vậy? Sao bỗng dưng lại rơi xuống?”

Trong số những người mới, Sơn Trà là người mà tú bà đã bỏ ra một số tiền vô cùng lớn để bồi dưỡng nên, hòng khiến nàng ta trở nên xuất sắc. Trong cả cái Thiên Hương các này, có lẽ tú bà là người thứ hai trong số những người “không mong Sơn Trà gặp chuyện không may nhất”. Tú bà chạy đến bên cạnh Sơn Trà mà hô to gọi nhỏ, lỗ tai Nhậm Dao ong lên bởi rất nhiều nữ nhân bên cạnh, đến khi không thể chịu đựng được nữa, nàng ấy nói: “Đừng ồn ào nữa, tránh ra.”

Các nữ nhân thi nhau nói, chẳng có ai để ý tới nàng ấy, Giang Lăng hít một hơi rồi bỗng hét lớn lên: “Câm miệng hết, tránh ra!”

Giang Lăng lên tiếng là có tác dụng ngay, hành lang lặng ngắt như tờ, mấy nữ tử thanh lâu trông thấy Giang Lăng thì đều thông minh mà né sang một bên, tạo ra một con đường. Giang Lăng khinh thường “hừ” một tiếng, quay người lại và nhẹ nhàng ra hiệu với Nhậm Dao: “Ngươi đến đây đi.”

Nhậm Dao tức giận lườm Giang Lăng, nàng ấy bước đến trước mặt Sơn Trà. Nàng ấy không khách sáo gì cả, cứ thẳng tay cầm lấy mắt cá chân của Sơn Trà lên, hành động này của nàng ấy khiến Sơn Trà thét lên một tràng dài.

Tiếng hét của Sơn Trà thừa chói vừa cao, Nhậm Dao ở gần nên bị “tấn công” mạnh mẽ nhất, tai chấn động như đã ù đi. Nàng ấy nhíu mày, khi nàng ấy đang định cố chịu đựng tiếp, thì bỗng có một thứ gì đó rất ấm áp che phủ hai bên tai.

Có thể nói là việc này khiến Nhậm Dao vô cùng hoảng hốt, theo bản năng, nàng ấy gạt hai cái tay kia ra rồi quay đầu lại. Giang Lăng đứng ở sau lưng nàng ấy, ra vẻ đàng hoàng thản nhiên mà nhíu mày: “Sao vậy, ngươi không chê ồn ào à? Vậy thì ta bịt kín tai của ta lại nhé?”

Nhậm Dao như bị ném vào không trung rồi mắc kẹt lại, hơi thở nghẹn ứ ở cổ, tiến thoái lưỡng nan, có sức mà không thể dùng. Nàng ấy phẫn nộ nhìn Giang Lăng rồi tỏ vẻ hung dữ mà nói: “Đừng động tay động chân.”

Giang Lăng “chậc” một tiếng rồi bịt tai mình lại, động tác bịt tai này trông rất tự nhiên và thuần thục. Minh Hoa Thường vẫn còn đang chen lấn xô đẩy trong đám người, mãi cho đến khi nàng len vào bên trong được, thì nàng nhìn thấy Nhậm Dao đang xoa bóp bàn chân cho Sơn Trà. Thi thoảng Sơn Trà thét lên vài tiếng, còn Giang Lăng thì ôm đầu, đứng ở bên cạnh “hóng chuyện” dáng vẻ hắn ta bây giờ giống như là một con gấu túi vậy.

Minh Hoa Thường thấy lạ nên nhìn sang Giang Lăng, hắn ta đang tạo ra cái dáng gì vậy? Giang Lăng thấy thế thì tức giận chất vấn nàng: “Nhìn ta làm gì đấy? Ngươi không có tay à?”

Sự hung dữ lóe lên trong ánh mắt của Minh Hoa Thường, nàng trừng mắt cảnh cáo Giang Lăng, rồi sau đó lại nhìn về phía Nhậm Dao, bấy giờ nàng hỏi: “Thế nào, nghiêm trọng không?”

Nhậm Dao đã tập võ từ nhỏ, rèn luyện thuần thục rồi nên có thể dễ dàng giúp người khác nắn lại xương. Nàng ấy xoa bóp từ vị trí xương bắp chân xuống mu bàn chân của Sơn Trà, nói: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi thôi.”

Sơn Trà căng thẳng lắm, nàng ta hỏi: “Không ảnh hưởng đến việc ta nhảy múa chứ?”

Nhậm Dao nói ra sự thật: “Nhảy múa bình thường thì không sao cả, nhưng chỉ e là sẽ gặp chút nguy hiểm nếu muốn nhảy như hôm nay. Một tháng tới đây phải tĩnh dưỡng lại cho thật khoẻ, nếu dây chằng hồi phục tốt thì không chừng là sẽ không sao đâu.”

Sơn Trà nghe xong thì lòng như tro tàn, khóc thút tha thút thít: “Sao mệnh ta lại khổ như vậy? Ta khổ luyện bao ngày, luyện điệu nhảy này mất ba năm trời, khó khăn lắm mới luyện thuần thục được, nhưng chỉ mới biểu diễn có một lần thôi mà đã hỏng rồi. Sau này ta phải làm sao bây giờ…”

Sơn Trà khóc, tú bà nghe mà cũng muốn khóc theo. Nhậm Dao không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu như thế thôi mà đã gây ra hậu quả lớn như vậy, nàng ấy lúng túng, nói: “Đây là tình huống xấu nhất, ngươi vẫn còn trẻ, có thể khỏe lại được mà.”

“Ta đã mười sáu tuổi rồi, không thể nổi danh được nữa, trong Thiên Hương các còn chỗ nào cho ta dung thân nữa đây?” Sơn Trà đau buồn, càng khóc thì trông nàng ta lại càng đáng thương. Tuy rằng bọn tỷ muội trong chốn thanh lâu này đang vây quanh nàng ta, nhưng họ an ủi qua loa vô cùng, thậm chí là còn có vài người ra vẻ hả hê.

Minh Hoa Thường im lặng nhìn lướt qua nét mặt của mọi người, rồi nàng hỏi: “Sơn Trà, ta thấy, lúc ngươi ở chỗ cao nhất, ngươi thu thả lụa rất thành thạo. Vậy thì vì sao lúc hạ xuống, ngươi lại té ngã vậy?”

Sơn Trà khóc thút thít nói: “Ta cũng không biết, vốn dĩ là ta đang định tiếp đất, nhưng không biết hôm nay ta bị sao nữa, không giống lúc ta tập luyện chút nào cả, mũi chân ta chẳng thể nào chạm xuống mặt đất.”

Minh Hoa Chương đỡ Minh Hoa Thường xong thì lặng lẽ chui vào trong một góc trống vắng, vóc dáng hắn cao lớn nhưng lại chẳng có ai chú ý thấy hắn đang đi trong bóng tối. Khi tất cả mọi người đều đang vây quanh Sơn Trà, hắn im lặng nhìn qua đỉnh xà ngang, sau đó đi đến chỗ bên dưới xà nhà, nhặt lụa đỏ lên.

Ngón tay hắn lạnh giá mà thon dài, dải tơ lụa đỏ thẫm tôn lên đầu ngón tay như ngọc. Minh Hoa Chương luôn tìm kiếm có mục đích, chẳng bao lâu sau, ngón tay của hắn dừng lại, cẩn thận vuốt phẳng mép dải lụa.

Đúng vậy, hắn đoán không sai, dải lụa này đã bị người ta động tay vào rồi. Hắn nhìn kỹ mép dải lụa, sợi trên cùng co về một hướng, trông giống như là đã bị đao cắt đứt.

Vậy nên, có kẻ nào đó đã cắt ngắn dải lụa mà Sơn Trà dùng để luyện múa, dải lụa này đã ngắn hơn một đoạn nên lúc nàng ta nhảy xuống, tất nhiên là nàng ta không thể chạm đến mặt đất được rồi. Nàng ta bị ép phải xoay nhiều vòng trên không trung, khiến dải lụa đỏ không chịu nổi sức nặng và bị rách ra.

Chuyện đó và chuyện của hôm xảy ra án mạng có liên quan gì đến nhau không? Là do hung thủ sắp xếp hay là do Sơn Trà đã đắc tội với quá nhiều người, và đây chỉ đơn thuần là đang bị người ta trả thù thôi?

Minh Hoa Chương nhìn một lúc rồi bỏ dải lụa đỏ lại chỗ cũ. Tú bà và bọn nữ tử thanh lâu nửa thật nửa giả an ủi Sơn Trà, Minh Hoa Thường nhân cơ hội này quan sát vẻ mặt của mọi người. Động tác của tay chân và việc sắc mặt thay đổi đáng tin hơn miệng của bọn họ nhiều.

Minh Hoa Thường để ý thấy Ngọc Quỳnh cũng đã xuống lầu, nhưng nàng ta chỉ đứng ở đầu bậc thang mà nhìn từ xa, không hề lại gần. Minh Hoa Thường còn để ý thấy Minh Hoa Chương cầm một đống lụa đỏ lật qua lật lại một lúc lâu, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt chúng lại chỗ cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên dải lụa có thứ gì à? Tuy rằng Minh Hoa Thường không siêng năng nhưng rất giỏi “tận dụng cơ hội”, nàng lặng lẽ mò tới chỗ Minh Hoa Chương vừa đứng rồi cầm dải lụa lên xem xét.

Chẳng phải đây chỉ là một dải lụa đỏ bình thường thôi sao? Ban nãy hắn đã nhìn cái gì thế nhỉ?

Minh Hoa Thường biết rõ nơi này có đáp án chính xác, thế là nàng quyết tâm quan sát kỹ lưỡng hơn. Nàng lật qua lật lại một lúc, dường như nàng đã tìm ra được thứ gì đó.

Vì sao mép của dải lụa này không đều nhau? Minh Hoa Thường từng thấy Chiêu Tài cắt y phục ở Quốc Công phủ, lúc cắt vải, dù mép có lệch thì cũng phải lệch thẳng tăm tắp, nhưng tại sao phần mép của dải lụa này lại xuất hiện dấu răng cưa?

Chẳng lẽ là có người nào đó đã lấy kéo cắt nó đi ư?

Đây là chuyện gây nguy hiểm tới mạng người khác, Sơn Trà vẫn còn đang khóc lóc, Minh Hoa Thường thấy mình có trách nhiệm nói với Sơn Trà chuyện này, thế là nàng cầm theo dải lụa đỏ, bước nhanh tới vũ đài, hỏi: “Sơn Trà, đêm qua, lúc ngươi nhảy múa, có phải là ngươi đã tiếp đất một cách thuận lợi đúng không?”

Sơn Trà lau nước mắt, vẫn còn nức nở, đáp lời nàng: “Tất nhiên, trong sảnh còn có rất nhiều tân khách vỗ tay cho ta đấy.”

“Sau khi ngươi quay trở về, ngươi có dùng kéo để sửa lại dải lụa hay không?”

Minh Hoa Chương đang kiểm tra cấu trúc ở trên bậc thang, nghe vậy thì hắn bất đắc dĩ thở dài.

Manh mối đã bày ra trước mắt nàng rồi mà nàng vẫn có thể nhận lầm cho được. Không phải là kéo, mà đó là binh khí ngắn như dao găm.

Dù Sơn Trà không có đầu óc đi chăng nữa thì cũng đã phát hiện ra điều bất thường, mắt nàng ta đỏ hồng, cảnh giác hẳn lên, hỏi: “Sao vậy?”

Minh Hoa Thường chỉ vào mép dải lụa: “Ngươi xem, hình như có ai đó đã sửa lại chỗ này rồi.”

Sơn Trà bỗng ngừng khóc, nàng ta bám vào người khác muốn đứng lên, tú bà sợ nàng ta làm cho chân bị thương trở nặng, ảnh hưởng đến việc kiếm tiền sau này, nên bà ta vội bảo nàng ta đừng cử động.

Sau một lúc lâu chìm trong hoảng loạn, Sơn Trà túm chặt dải lụa, sắc mặt xanh mét, đám nữ nhân vây quanh nàng ta cứ nói năng không ngớt lời: “Hình như là thế thật đấy. Mép dải lụa trông như là đã bị chó gặm vậy, không giống như là tiệm vải cắt.”

Sơn Trà nắm chặt dải lụa, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Là ai muốn hại ta!”

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, trong Thiên Hương các đã xảy ra liên tiếp hai chuyện tồi tệ. Bóng ma Trương Tam lang tự sát vẫn còn chưa tan biến, vậy mà hôm nay tiểu hoa Sơn Trà đang nổi trong các lại xảy ra chuyện.

Tạp dịch mang ghế ngồi tới, Sơn Trà vẫn chưa về phòng, hơi dựa vào giường mỹ nhân, tiểu nha hoàn cầm túi nước đá chườm chân cho nàng ta. Giang Lăng thấy rằng, việc xem người ta thẩm tra thú vị hơn là nghe hát nhiều, thế nên, hắn ta cũng bảo người mang ghế tới, hai bên hắn ta là hai vị “mỹ tỳ”, rồi sau đó, họ hào hứng ngồi ở bên cạnh hóng chuyện.

Sơn Trà hất cằm lên, liếc nhìn đám oanh yến bên dưới, dáng vẻ của nàng ta bây giờ trông vừa uất hận vừa có uy, nàng ta bắt đầu chất vấn: “Nói, là ai cắt dải lụa đỏ của ta?”

Bọn nữ tử ấy như rủ nhau tránh né ánh mắt của nàng ta, chẳng có ai thừa nhận cả. Đó là điều hiển nhiên, có ai chưa đánh đã khai đâu chứ? Sơn Trà càng lúc càng tức giận, vỗ mạnh vào giường mỹ nhân, trách mắng: “Các ngươi không nói gì cả, vậy có nghĩa là các ngươi đang cố ý kiếm chuyện với ta, có phải không? Được, ta hỏi từng người một, ta không tin là ta không bắt được con chuột trong cống này!”

Bình thường Sơn Trà đã có tính cách ngang ngược kiêu ngạo rồi, vậy mà hôm nay nàng ta còn “được đà” nên cứ “lấn tới”, nàng ta tự thấy mình là người bị hại nên càng coi trời bằng vung hơn. Nàng ta gọi từng người lên thật, hỏi: “Đỗ Quyên, có phải là ngươi hay không?”

“Ngân Đường, ngươi tránh cái gì, có phải là ngươi không vậy hả?”

Cuối cùng, có một tiểu nha hoàn không chịu nổi sự áp lực đang đè nặng lên tâm lý mình, yếu ớt nói: “Không phải là ta. Nhưng mà, tối qua, lúc Sơn Trà tỷ tỷ múa, khách trong Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển đã ngắm nhìn tỷ đến nỗi mê mẩn, làm cho Ngọc Quỳnh tỷ tỷ mất hứng, tỷ ấy đã ôm đàn tới phòng nhỏ nghỉ một lúc, lát sau mới quay trở lại.”

Tiếng hít thở trong hành lang dần nhỏ lại, Minh Hoa Thường, Nhậm Dao và Giang Lăng cũng hoàn hồn lại ngay, tất cả mọi người đều quay đầu sang mà nhìn Ngọc Quỳnh.

Sơn Trà thầm vui vẻ, thật ra ban nãy, lúc nàng ta hung dữ quát lớn đó, nàng ta chỉ muốn làm quá lên như thế mà thôi. Nàng ta vừa nhìn thấy dải lụa là đã nghi ngờ Ngọc Quỳnh ngay rồi, nhưng nàng ta lại không có chứng cứ gì cả. Sơn Trà vẫn còn đang nghĩ xem nên “chĩa mũi nhọn” về phía Ngọc Quỳnh như thế nào, thì vừa hay Ngọc Quỳnh lại tự tay dâng cán mũi tên lên cho nàng ta.

Sơn Trà nhướng mắt, ra vẻ quái gở mà nói: “Từ trước đến nay, khách ở Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển đều là của Ngọc Quỳnh, nhưng hôm qua tỷ lại bị ta đoạt mất đi danh tiếng, đúng là có lỗi với Ngọc Quỳnh tỷ tỷ quá. Ngọc Quỳnh tỷ tỷ, có phải là tỷ ghi hận ta nên mới nghĩ ra kế sách ác độc này, có phải là tỷ đã lén giở thủ đoạn với dây lụa của ta, để ta ngã gãy chân và không thể nào nhảy múa được nữa hay không?”

Ngọc Quỳnh ôm đàn, vẫn bộ dạng nhẹ nhàng ung dung, chẳng quan tâm hơn thua, lẳng lặng nói: “Không phải ta. Hôm qua khách quý cứ mải nhìn ngươi, hoàn toàn không để tâm đến khúc đàn tỳ bà của ta, tất nhiên là ta rất tức giận, nhưng ta sang phòng nhỏ nghỉ ngơi một chốc thôi là đã nghĩ thông suốt được rồi. Khách tới Thiên Hương các là ban ơn cho chúng ta, nếu không có bọn họ thì sao chúng ta sống nổi? Nào có còn cơ hội mang vàng đeo ngọc, gọi nô sai tỳ giống như ngày hôm nay? Đã là phụ mẫu áo cơm, lại còn là ân nhân, vậy nên chúng ta mới gọi họ là ân khách. Ân khách tán tụng chúng ta thì chúng ta nên mang ơn, không khen ngợi chúng ta, vậy thì cũng là do mệnh của chúng ta, sao chúng ta có thể tức giận, có thể ghen tuông với ân khách đây? Vì vậy, sau khi ta nghĩ thông suốt, ta bèn quay trở lại, sau đó thì vẫn luôn tiếp khách. Mãi cho đến giờ Hợi, lúc ma ma phát hiện ra người chết thì ta mới đi ra ngoài.”

Ngọc Quỳnh dịu dàng nói một tràng dài như thế, nghe rất có lý, bỗng chốc, nàng ta đã kìm lại được một Sơn Trà đang “giương nanh múa vuốt”. Thứ mà Sơn Trà hận nhất chính là cái dáng vẻ dối trá này của Ngọc Quỳnh, tất cả mọi người đều là nữ tử thanh lâu cả thôi, còn nàng ta thì hay rồi, hễ mở miệng ra là “nữ đức” rồi lại “nữ giới”. Nàng ta xem mình là tiểu thư nhà quan thật đấy à?

Sơn Trà căm giận lắm, lại chất vấn: “Nói hay còn hơn cả hát nhỉ, nhưng có ai biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì đâu?”

“Trong lòng ta đang nghĩ gì không quan trọng.” Ngọc Quỳnh lấy khăn tay ra lau đàn, bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ cần biết rõ một điều rằng, tối qua, trước giờ Hợi, ta không hề xuống lầu. Không tin thì ngươi cứ hỏi mọi người mà xem, hôm qua trong hành lang có rất nhiều người, có ai đã nhìn thấy ta?”

Chúng nữ tử nhìn nhau, cuối cùng thì ai cũng nói: “Hình như là không có ai thật.”

Khó khăn lắm Sơn Trà mới bắt được nhược điểm của Ngọc Quỳnh, sao nàng ta có thể buông tha dễ dàng như thế được! Nàng ta rất tức giận, cố gắng xoay người lại, chỉ vào trụ đỏ bên cạnh vũ đài: “Hôm qua, vì để phối hợp với tiết mục của ta, ma ma đã kéo màn che xuống, cũng có thể là ngươi đã lén lút xuống tầng, nấp sau màn che để né tránh ánh mắt của mọi người.”

Ngọc Quỳnh thở dài: “Đúng. Nhưng mà, sau vũ đài không có bất kỳ thứ gì có thể che chắn cả, ta hỏi ngươi, hôm qua, sau khi ngươi xuống, lụa đỏ rơi ở đâu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơn Trà bỗng nghẹn họng, không biết phải nói gì nữa, có một nha hoàn nói một cách đầy yếu ớt: “Sau khi Sơn Trà tỷ tỷ bay từ trên lầu xuống, ma ma sợ lụa đỏ làm người khác nhảy cùng trượt chân nên bảo ta thu lại. Lúc ấy ta phải bưng rượu, không rảnh tay nên nhét lụa đỏ vào sau màn che bên kia.”

Minh Hoa Thường nhìn theo hướng ngón tay nha hoàn đó chỉ, đó là phía Đông của vũ đài, mà Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển thì lại ở phía Tây.

Hai hành lang Đông – Tây không giao nhau, nếu Ngọc Quỳnh muốn tới đây thì chắc chắn là phải đi xuống lầu, đi ngang qua vũ đài hoặc là chỗ ngồi của khách để nhặt dải lụa đỏ đó lên.

Hiên ngang đi như thế mà không bị ai nhìn thấy à? Hoàn toàn không thể như thế được. Nhưng theo như tin tức mà Sơn Trà tiết lộ, thì hôm qua, trong lúc biểu diễn, màn che đã được buông xuống, có lẽ là tầm nhìn không được rộng rãi giống như ngày hôm nay.

Minh Hoa Thường nói: “Mọi người không ngại tái hiện lại hiện trường của ngày hôm qua chứ? Để chúng ta cùng xem thử xem, rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì.”

Sơn Trà một lòng muốn bắt được kẻ tiểu nhân ngầm hại mình nên ra sức ủng hộ. Sơn Trà vừa bị thương chân, tú bà cũng không thể gạt bỏ mặt mũi của Sơn Trà một cách công khai được, hơn nữa, bà ta cũng muốn “rung cây dọa khỉ”, cảnh cáo các cô nương trong các nên cũng ngầm đồng ý.

Việc các nàng ấy công khai hay bí mật đấu đá nhau, tranh giành khách của nhau, tú bà có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng bà ta quyết không cho phép kẻ rắp tâm hại người ngay dưới mí mắt mình được tồn tại. Mỗi một cô nương ở nơi đây đều là “cây hái ra tiền” của bà ta kia mà, cứ thế này mãi thì tiền của bà ta sẽ bay đi mất hết thôi!

Dù sao hôm nay cũng không có khách, cho các nàng bày vẽ một hồi vậy.

Mọi người đều nhắc nhở nhau xem hôm qua họ đã ở vị trí nào, chẳng mấy chốc đã phục dựng lại được hiện trường tối qua ở đại sảnh.

Minh Hoa Thường mở rộng tầm mắt ra để quan sát, đại sảnh ở lầu một của Thiên Hương các vô cùng rộng lớn, vì phải có thứ chống đỡ một tòa lầu các cao như thế này nên trong sảnh có dựng hai hàng cột đỏ thẫm, chúng chống đỡ bao sương hai bên Đông – Tây. Giờ đây, vì để làm cho vũ đài trở nên nổi bật hơn mà những tấm rèm đỏ được kéo ra mặt sau của những cây cột đỏ ấy, chúng phủ kín cầu thang hai bên.

Đứng ở cửa Thiên Hương các nhìn thì thấy vũ đài nằm ở chính giữa. Hai bên vũ đài là màn sân khấu, chúng che khuất tất cả mọi thứ không liên quan. Phía sau vũ đài là một khoảng trống, sau bức tường có bày một bức bình phong sơn thủy hòng mở rộng không gian thị giác, dù có buông rèm xuống thì cũng khiến người ta có cảm giác chật chội.

Mà, nơi tiểu nha hoàn nhét lụa đỏ lại nằm ở đằng sau màn che phía Đông. Nhậm Dao đóng vai Ngọc Quỳnh đi ra từ Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển, nàng ấy nhẹ nhàng xuống lầu rồi nấp sau cây cột: “Các ngươi có thể nhìn thấy ta không?”

Minh Hoa Thường và Giang Lăng ngồi ở trên hàng ghế dành cho khách ở lầu một, họ đều lắc đầu mà đáp: “Không để ý thì không thấy được, bây giờ ngươi thử đi ra phía sau tấm rèm phía Đông đi.”

Nhậm Dao thử mọi cách, nàng ấy nằm rạp xuống đất mà bò qua, nàng ấy chạy thật nhanh sang, rồi nàng ấy còn núp sau chỗ ngồi của khách nữa, nhưng tất cả đều không được.

Giang Lăng ngồi trước vũ đài rộng rãi sáng sủa, chống cằm và nói: “Trừ phi tất cả mọi người trong hành lang đều nhắm mắt, còn nếu không thì không thể không nhìn thấy được.”

Ngọc Quỳnh ôm đàn, nàng ta đang đứng ở một bên, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: “Nói chung thì không phải là ta, bây giờ ngươi đã tin chưa?”

Sơn Trà không thể chấp nhận được đáp án này. Nhưng mà, nàng ta nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra được cách nào khác để đi ngang qua vũ đài, qua mặt rất nhiều người xem bên dưới, đi tới một nơi khác mà không bị ai phát hiện.

Tối qua nàng ta là nhân vật chính, nàng ta nắm rõ đội hình vũ đạo, căn bản là các vũ nữ đã xếp thành một hàng rồi, không còn khe hở nào để cho người ta đi ngang qua ngay phía sau họ nữa. Hơn nữa, dù có làm được việc đó đi chăng nữa, thì nếu có người đi ngang qua ngay đằng sau như thế mà người trên vũ đài không phát hiện ra, thì kẻ đó chẳng khác nào là kẻ ngu ngốc cả.

Giày vò nhau hết cả một tối, vậy mà cuối cùng lại chẳng thu hoạch lại được gì, bản thân Sơn Trà lại còn phải nghỉ ngơi một tháng không thể tiếp khách, nàng ta tức giận đến nỗi xanh hết cả mặt. Minh Hoa Thường trông thấy dáng vẻ đó của nàng ta thì thầm than một tiếng, nói: “Chân ngươi đang bị thương, nó còn là việc quan trọng liên quan tới cả đời ngươi, dưỡng thương mới là chuyện quan trọng nhất. Đừng nóng giận, trở về nghỉ ngơi cho khoẻ lại đi.”

Dù Sơn Trà không muốn đến đâu thì vẫn phải đồng ý, nàng ta ra vẻ hung dữ mà lườm Ngọc Quỳnh, rồi sau đó cho người cõng nàng ta lên lầu.

Vì phải hầu Giang thế tử tận hứng, tất cả mọi người trong Thiên Hương các đều bị giày vò, tới tận bây giờ thì ngoài kia cảnh đêm đã lên sâu hun hút, tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời. Tú bà không thể chịu nổi nữa, cười nói: “Lang quân, ngài xem, đã giờ Hợi rồi. Có phải ngài cũng nên nghỉ ngơi rồi không?”

Giang Lăng vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Vậy, trước mắt thì hôm nay chỉ đến đây thôi vậy. Các ngươi mang nước ấm vào trong phòng ta đi, ta muốn tắm.”

Tú bà ân cần đáp lời đồng ý, chờ mong hỏi: “Lang quân, đưa đến phòng nào ạ?”

Giang Lăng đưa ra yêu cầu tắm gội theo thói quen, nhưng bấy giờ hắn ta bỗng tỉnh táo lại trước câu hỏi này của tú bà, hắn ta chớp chớp mắt mấy cái rồi mới chợt nhận ra chuyện gì đó không đúng.

Bây giờ hắn ta không ở phủ Giang Lăng Hầu, cũng không ở biệt viện của nhà mình, mà đang ở thanh lâu. Điều đáng sợ hơn đó chính là, còn có hai nữ tử đi theo hắn ta vào đây nữa chứ.

——————

Tác giả nói:

Minh Hoa Thường, Nhậm Dao: Ngươi kêu đi, dù ngươi có kêu rách cái cổ họng đi chăng nữa thì cũng không có ai đến cứu ngươi đâu.

Giang Lăng: Cứu mạng, tai họa quá!

——————

Chú thích bằng hình ảnh:

[*] Giường mỹ nhân (美人榻)

Bạn đang đọc truyện trên:
Trước Sau

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0