Song Bích

Rối gỗ

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Giang Lăng dựa theo căn dặn của Minh Hoa Chương, đi ra ngoài đầu tiên rồi đứng bên ngoài Ngỗi trạch ở phường Sùng Nghiệp chờ họ.

Thật ra Giang Lăng cảm thấy không phải cứ trực tiếp đến hỏi Ngỗi gia là được rồi à, nói thân phận của họ ra, Ngỗi gia còn dám che giấu sao?

Nhưng Minh Hoa Chương không đồng ý, nói không thể bại lộ thân phận, hơn nữa sau này lúc ở bên ngoài năm người bọn họ phải giả vờ không quen biết. Dù có chấp hành cùng một nhiệm vụ thì cũng phải vờ như tình cờ gặp nhau, phải tránh cho năm người cùng vào cùng ra. Bằng không một người bị bắt, bốn người còn lại đều sẽ bại lộ theo.

Về phần lời đề nghị dẫn Bảo Bảo, Bối Bối đi bắt quỷ rất nhiệt tình của Giang Lăng thì cũng bị bác bỏ. Đôi mèo rừng đó quá nổi tiếng ở Thần Đô, dẫn theo bọn nó chẳng khác nào trực tiếp viết lên mặt bảy chữ "đây là Thế tử Giang An Hầu."

Cái gì cũng không được, Giang Lăng chỉ có thể cô độc đứng chờ ở phường Sùng Nghiệp. Rõ ràng đã nói là nửa khắc sau nhóm thứ hai sẽ xuất phát, nhưng Giang Lăng đứng chờ ở dưới chân tường, luôn cảm thấy hình như nửa khắc này hơi dài.

Không phải là Nhậm Dao và Minh Hoa Thường tiện đường đi dạo phố chứ, sao lại chậm thế?

Từ nhỏ Giang Lăng đi đến đâu cũng được mọi người vờn quanh như mặt trăng được các vì sao vây quanh, đây là lần đầu tiên hắn chờ người khác. Cuối cùng Nhậm Dao và Minh Hoa Thường mới khoan thai tới muộn, Giang Lăng vừa nhìn thấy các nàng là không nhịn được phàn nàn: "Các ngươi bò tới đây đấy à? Sao lại chậm thế?"

Nhậm Dao nghe xong thì lập tức lạnh mặt, muốn ném túi giấy trong tay đi. Minh Hoa Thường vội vàng nói: "Ngươi nói vậy là không đúng rồi. Nhậm tỷ tỷ sợ ngươi đói bụng, cố ý đi đường vòng mua bánh kẹp cho ngươi đấy."

Giang Lăng nhìn liếc sang túi giấy mà Nhậm Dao đang cầm trên tay, vô cùng kinh ngạc: "Cho ta á?"

"Đúng vậy." Minh Hoa Thường kéo cánh tay Nhậm Dao, nhẹ nhàng đẩy nàng tới trước mặt Giang Lăng: "Nhậm tỷ tỷ cầm suốt cả dọc đường đấy, bây giờ vẫn còn nóng."

Nhậm Dao cầm túi giấy trong tay, ném cũng không phải, không ném cũng không xong, lúng túng nói: "Rõ ràng không phải..."

Cũng không phải các nàng đi đường vòng mua bánh cho Giang Lăng, mà là sợ bị người khác theo dõi nên mới cố ý lượn vài vòng quanh chợ để che giấu tung tích. Mà gói bánh này cũng không phải Nhậm Dao mua, là Minh Hoa Thường nói bọn họ đã ăn bánh gạo nếp, Giang Lăng còn chưa được ăn gì, chắc là sẽ đói, rồi lại thoái thác nói mình không mang tiền, nên Nhậm Dao mới đi mua bánh.

Minh Hoa Thường ngắt lời Nhậm Dao, nháy mắt với Giang Lăng: "Nhậm tỷ tỷ nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, tỷ ấy có ý tốt, ngươi cũng đừng phụ lòng tỷ ấy. Còn không cầm lấy đi?"

Giang Lăng được thương mà vừa mừng vừa sợ. Khuê tú khác làm chuyện này thì Giang Lăng không bất ngờ, nhưng cái đồ đàn ông như Nhậm Dao lại có thể chú ý tới những chi tiết nhỏ như vậy, thực sự đã khiến hắn kinh ngạc.

Giang Lăng đột nhiên cảm thấy, Nhậm Dao nhìn thì vừa tệ vừa cứng như tảng đá, nhưng trên thực tế cũng không đáng ghét đến vậy.

Lần đầu tiên Nhậm Dao làm chuyện như này, khó chịu đến mức cả người bứt rứt. Nàng ấy cứng đờ ném túi giấy cho Giang Lăng, lạnh mặt nói: "Nhìn thấy trên đường nên tùy tiện mua, ngươi đừng tự mình đa tình."

Giang Lăng vỗ vỗ vai Nhậm Dao, cảm thấy có thể chơi với người huynh đệ này. Hắn mở ra rồi nhìn vào trong, vui mừng nói: "Ồ, sao ngươi biết ta thích ăn bánh kẹp nhân thịt băm."

Cái bánh này nhìn như chỉ có một lớp mỏng manh, thật ra bên trong đã kẹp mấy lớp nhân thịt, thịt băm mỡ nạc kết hợp, dầu ngấm vào trong vỏ bánh, nướng vàng óng xốp giòn, béo mà không ngán, ngửi thôi đã thấy thơm.

Quầy hàng có thể được Minh Hoa Thường nhìn trúng thì tuyệt đối không thể kém được, nhưng người mua bánh và thanh toán thì đúng là Nhậm Dao. Minh Hoa Thường cười nói: "Điều này nói rõ Nhậm tỷ tỷ và Giang Thế tử có khẩu vị giống nhau, có thể ăn uống cùng nhau, thật là tri kỷ."

Có yến tiệc nào mà Giang Lăng chưa từng nhìn thấy, dùng tiêu chuẩn ẩm thực của hắn thì cái bánh này vẫn quá mộc mạc, nhưng quầy hàng ven đường mới có hương vị đời thường. Lúc đầu Giang Lăng không thấy đói lắm, bị mùi hương này hấp dẫn, đúng là bắt đầu cảm thấy thèm.

Giang Lăng kết bạn đều là nhờ hợp mắt, hắn cảm thấy hai người này rất phù hợp với sở thích của hắn, hào phóng nói: "Ta quyết định làm bạn với hai người các ngươi. Các ngươi muốn ăn cái gì, ta mời!"

Nhậm Dao nghĩ thầm ai muốn ngươi mời, nàng theo bản năng muốn từ chối, Minh Hoa Thường đã cười đồng ý: "Được, vậy thì ta không khách khí đâu nhé. Trên đường tới đây ta có nhìn trúng món váng sữa anh đào, vậy hôm nay nhờ phúc của Thế tử nhé?"

Chỉ là váng sữa thì có thể tốn mấy đồng chứ, Giang Lăng mắt cũng không nháy lấy một cái, vung tay lên: "Chốt! Còn khách sáo thế làm gì! Thế tử tới Thế tử lui, nghe khó chịu, gọi thẳng tên ta là được."

Minh Hoa Thường biết nghe lời phải. Ba người bọn họ đi về quán váng sữa, Nhậm Dao lặng lẽ kéo tay áo Minh Hoa Thường: "Ngươi đang làm gì thế? Phủ Bình Nam Hầu của ta cũng không sa cơ thất thế, ai cần hắn mời. Chúng ta đến đây là để tra án, chậm trễ thời gian với hắn làm gì?"

Minh Hoa Thường đè tay Nhậm Dao lại, nói: "Mặc dù Giang Lăng tiếng xấu đồn xa, nhưng người cũng không tệ. Ta biết Nhậm tỷ tỷ cũng vậy, tốt bụng, lại bị thanh danh liên lụy, theo một nghĩa nào đó thì tỷ và Giang Lăng cũng coi như giống nhau. Kế tiếp chúng ta phải hành động cùng nhau, quan hệ vẫn luôn cứng đờ cũng không phải là chuyện tốt, cho nhau một bậc thang, hòa thuận với nhau không tốt ư?"

Nhậm Dao vẫn banh mặt, Minh Hoa Thường nhìn ra là chỉ do Nhậm Dao quen dùng vẻ mạnh mẽ để ngụy trang bản thân, không biết nên thể hiện lòng tốt và dịu dàng như nào, cũng chỉ có thể lạnh mặt mọi lúc mọi nơi. Minh Hoa Thường nói: "Nhậm tỷ tỷ, coi như tỷ giúp ta một lần. Một nữ tử chưa xuất các như ta mà ngồi cùng bàn ăn cơm với Giang Lăng, truyền ra ngoài không tốt."

Cuối cùng Nhậm Dao cũng dao động, bị Minh Hoa Thường kéo đến trước quầy hàng ngồi xuống. Hiện tại loại hoa quả sốt dẻo nhất Lạc Dương không gì khác ngoài anh đào, Minh Hoa Thường không hề ghét bỏ quán ven đường thô sơ, nàng thản nhiên ngồi xuống, nói: "Chưởng quỹ, lấy hai phần váng sữa anh đào."

Nhậm Dao đặt mình vào trong hoàn cảnh này, đang đứng ngồi không yên, nghe thấy Minh Hoa Thường nói vậy thì vội vàng lên tiếng: "Ta không ăn."

Minh Hoa Thường lại không nghe lời nàng, mỉm cười liếc nàng một cái: "Đừng tiết kiệm tiền cho Giang Lăng. Chưởng quỹ, hai phần."

Giang Lăng nghe vậy cũng nói: "Đúng vậy, xem thường ta à, lấy hai phần!"

Chủ quán đang bận rộn sau quầy hàng lên tiếng, lập tức nhanh nhẹn làm đồ ăn. Chẳng mấy chốc ông ấy đã bưng hai đĩa đồ ngọt màu đỏ trắng, trong suốt lấp lánh ra đặt trước mặt Minh Hoa Thường và Nhậm Dao: "Nương tử, váng sữa anh đào tới rồi đây."

Trước mặt là hai phần anh đào tươi ngon, bên trên rót váng sữa và đường mạch nha, nhìn đã cảm thấy ngon. Minh Hoa Thường ngọt ngào nói cảm ơn, mạnh mẽ nhét thìa gỗ vào tay Nhậm Dao: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ không ăn thì ta cũng không tiện ăn. Hiếm khi ta được ra ngoài một chuyến, coi như tỷ thương xót ta đi."

Nhậm Dao theo bản năng từ chối tất cả những thứ nữ tính hóa, món đồ ngọt nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, vừa nhìn đã thấy là đồ các tiểu thư khuê các thích, nàng muốn trở thành nữ Hầu gia, sao có thể sa vào hưởng lạc? Nhưng Minh Hoa Thường trưng ra ánh mắt vô cùng đáng thương, nếu nàng không ăn thì chẳng phải Minh Hoa Thường sẽ khó xử cả đôi đàng?

Nhậm Dao chỉ có thể cầm lấy thìa, nhẹ nhàng nếm thử một miếng. Anh đào đầu xuân phối với đường mạch nha, cắn một miếng chua ngọt ngon miệng, mùi sữa thơm nồng, đúng là khá ngon.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường nhìn thấy biểu cảm của Nhậm Dao thì cười: "Tỷ xem, ta đã nói là ngon rồi mà. Giang Lăng, ngươi có muốn không?"

Giang Lăng ngồi ở đối diện ăn bánh kẹp của hắn. Hắn không có hứng thú gì với món điểm tâm ngọt không đủ nhét kẽ răng này, nhưng thấy Nhậm Dao và Minh Hoa Thường thích thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Giang Lăng nói: "Ta không ăn. Các ngươi thích thì gọi nhiều một chút, ta có tiền."

Nhậm Dao lại muốn trợn mắt, Minh Hoa Thường cười mỉm đồng ý: "Được, đây là ngươi nói đấy nhé."

Nói xong, nàng hô lên với chủ quán: "Chưởng quỹ, lại lấy thêm hai phần váng sữa anh đào, đóng gói."

Giang Lăng không để ý tiền, với hắn mà nói thì tiền là thứ không đáng giá nhất. Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi ăn nhiều thế à?"

Nhậm Dao "phì" một tiếng, suýt thì nghẹn anh đào. Nụ cười trên mặt Minh Hoa Thường không thay đổi, trong nháy mắt vô cùng thấu hiểu vì sao Nhậm Dao lại nhìn hắn ngứa mắt như vậy, vừa rồi nàng không nên ngăn cản Nhậm Dao.

Minh Hoa Thường nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Ta mang đi cho nhị huynh của ta và Tạ a huynh."

"Ồ." Giang Lăng gật đầu, nói: "Khó trách, ta còn nói một cô nương như ngươi cũng không thể ăn khỏe đến thế. Tình cảm giữa ngươi và huynh trưởng của ngươi tốt thật đấy, đi đến đâu cũng nhớ tới hắn."

Minh Hoa Thường tưởng tượng quả anh đào trong đĩa thành đầu của Giang Lăng, một hơi cắn nát, không thèm ngước mắt lên mà nói: "Đúng vậy, nếu không thì sao?"

Giang Lăng đã ăn xong bánh, hắn dùng khăn lau tay, tiện tay ném sang một bên rồi chậm rãi buông tiếng thở dài.

Minh Hoa Thường vội vàng ăn anh đào, không chú ý tới vẻ khác lạ của Giang Lăng, nhưng Nhậm Dao lập tức nghe hiểu những cảm xúc không thể nói với ai, chua xót, tự giễu từ trong tiếng thở dài này.

Nhậm Dao nắm thìa, ngẩn người nhìn Giang Lăng.

Đứa nhỏ lớn lên trong tình thương như Minh Hoa Thường sẽ không hiểu, không phải tất cả người thân trên đời này đều đáng tin cậy, không phải tất cả nhà cửa đều có thể gọi là "nhà".

Phủ Bình Nam Hầu chướng khí mù mịt, thúc thúc và đường huynh đệ mà nàng ấy căn bản chưa từng gặp mặt công khai chiếm lấy Hầu phủ, chỉ trỏ trong nhà nàng, dùng giọng điệu như thể đang bố thí nói những thứ này sẽ không phân cho nàng làm của hồi môn. Từ nhỏ Nhậm Dao đã sống trong nỗi ám ảnh tại sao nàng không phải là nam, ban đầu là họ hàng, người hầu nói, sau đó... chính nàng cũng nghĩ như vậy.

Có những khi nàng luyện võ đến thể xác và tinh thần mệt mỏi, đã từng suy sụp nghĩ tại sao thế giới này lại bất công như vậy. Tại sao có người không cần cố gắng gì cả, chỉ vì là một nam nhân là có thể chiếm được tất cả, mà nàng dốc hết sức lực, mà ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không lấy được.

Khi gặp Giang Lăng nỗi oán giận này lên tới đỉnh điểm, nàng dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn hắn, càng nhìn càng thấy khó chịu. Loại người không có gì ngoài may mắn này, dựa vào đâu mà được phong làm Thế tử?

Nhưng giờ phút này, trước đầu hẻm người đến người đi, ở trong một quầy hàng nhỏ mà trên mặt bàn vẫn còn đọng váng dầu, nàng đột nhiên nghe thấy Giang Lăng thở dài.

Hắn đã muốn gì được đó, tại sao còn thở dài? Trong nhà hắn cũng có chuyện phiền lòng không muốn người biết ư?

Giang Lăng nghĩ đến mẹ kế và đệ đệ ở trong nhà, thực sự không muốn bị những chuyện tồi tệ đó ảnh hưởng tâm trạng. Hắn dùng sức lắc đầu, dứt bỏ những chuyện không vui đó, vừa quay đầu lại phát hiện Nhậm Dao đang nhìn mình bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Ánh mắt ấy... vô cùng giống ánh mắt lúc các tiểu thư khuê tú đưa khăn cho người khác. Cả người Giang Lăng nổi đầy da gà, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại nhìn ta kiểu đấy?"

Nhậm Dao cũng kịp phản ứng, nàng ý thức được vậy mà mình lại ngẩn người nhìn Giang Lăng, hơi xấu hổ, không nhịn được lườm hắn một cái.

Nhậm Dao vẫn là đồ đàn ông kia, không thể không nói, điều này khiến Giang Lăng thở phào nhẹ nhõm.

Minh Hoa Thường ăn đến lửng dạ, bắt đầu làm chuyện chính. Hiện tại người ngồi ở quầy hàng chỉ có mấy người bọn họ, chủ quán rất rảnh rỗi. Minh Hoa Thường bèn giả vờ câu được câu không buôn chuyện: "Chưởng quỹ, váng sữa ông làm ngon ghê. Quán của ông hẳn phải là quán lâu năm rồi ấy nhỉ."

"Nào có." Chủ quán là một người trung tuổi có dáng người hơi mập, ông ấy thấy y phục ba người này được làm từ nguyên liệu sang quý, khí độ hơn người, biết ngay đoàn bọn họ tuyệt đối không phải người thường.

Ông ấy vốn đang lo lắng bọn họ không quen ăn ở quầy hàng nhỏ, tới kiếm chuyện với ông ấy, không ngờ là mặc dù những người kia rõ ràng không quen loại hoàn cảnh này, nhưng cũng không tìm cớ để nổi nóng. Nhất là vị tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong đó, đôi mắt trong suốt sáng ngời, chưa nói mà đã như đang cười, thực sự khiến người khác có cảm tình.

Chủ quán biết rõ ba người này không thể trêu chọc, nhưng nghe thấy lời hay thì vẫn không nhịn được vui như mở cờ, đắc ý nói: "Ta cũng mới đến đây năm sáu năm, kiếm tiền sống tạm bằng tay nghề thôi, không được tính là quán lâu đời."

Ban đầu Nhậm Dao còn đang nghĩ Minh Hoa Thường hỏi chuyện này làm gì, nhưng nàng ngẩng đầu, phát hiện vậy mà tòa nhà ngay phía sau lưng họ lại là Ngỗi trạch. Lúc này Nhậm Dao mới hiểu được, tại sao Minh Hoa Thường lại muốn để Giang Lăng mời.

Ăn uống là giả, nghe ngóng tin tức mới là thật.

Minh Hoa Thường nghe xong, lập tức nói: "Chẳng trách. Chưởng quỹ có tay nghề tốt như vậy, chắc chắn là buôn bán không tồi. Lần sau chúng ta đến không biết còn có thể đến lượt không."

Đây là lời khách sáo đã quá quen thuộc, không ngờ chủ quán nghe xong lại xụ mặt, nói: "Mượn lời tốt của nương tử. Lần sau nương tử còn muốn ăn váng sữa, trực tiếp sai người đến lấy là được, không cần xếp hàng. Theo ta thấy... trong khoảng thời gian ngắn việc buôn bán này của ta không tốt được đâu."

"Ồ?" Minh Hoa Thường kinh ngạc hỏi: "Tại sao vậy? Bằng tay nghề của chưởng quỹ, không nên chịu vắng vẻ như vậy chứ."

Giang Lăng và Nhậm Dao đều nghe ra ý đồ của Minh Hoa Thường, hai người vô thức nín thở tập trung tinh thần, cẩn thận nghe chủ quán trả lời. Chủ quán nhanh nhẹn lau cái bàn bên cạnh một lượt, vẻ mặt oán giận quay sang bên cạnh bĩu môi: "Còn không phải là bởi vì nơi này à. Vốn dĩ ta thấy Ngỗi chưởng quỹ làm ăn lớn, cách đó không xa lại là chùa Bồ Đề, cho nên thuê cửa hàng ở chỗ này, làm buôn bán nhỏ. Ai biết, thơm lây chưa thấy, mà lại chọc phải rất nhiều chuyện xúi quẩy."

Minh Hoa Thường hỏi: "Chuyện xúi quẩy gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như chủ quán cảm thấy nói tới những chuyện này không tốt, bèn nói qua quýt: "Thật ra cũng không có gì. Ngỗi chưởng quỹ làm con rối nổi tiếng xa gần, rất nhiều gia đình quyền quý đều thích đến tận nhà đặt hàng. Có lẽ là do con rối nhà bọn họ vẽ thật quá, vậy mà khoảng thời gian này lại sống dậy, chạy loạn khắp cả tòa nhà."

"Trên đời này nào có quỷ?" Minh Hoa Thường cố tình ra vẻ không tin, khinh thường nói: "Chuyện này chắc chắn là người của Ngỗi gia giả thần giả quỷ, cố ý kiếm danh tiếng để bán con rối thôi."

Chủ quán giật mình hoảng sợ, vội nói: "Nương tử không nên nói như vậy. Ban đầu ta cũng không tin, nhưng có một ngày vào buổi tối, ta dọn quán chậm, vậy mà lại nghe thấy tiếng hát truyền ra từ trong tường viện Ngỗi gia. Ta còn tưởng là Ngỗi chưởng quỹ đổi tính, cộng thêm tò mò, bèn trèo lên trên cây nhìn xem ai đang dựng kịch. Không ngờ... vậy mà lại nhìn thấy hai con rối giống nhau như đúc đang hát hí, mặt chúng nó trắng bệch, mắt đen xì, trên mặt không có cảm xúc gì, cánh tay cử động từng khúc từng khúc, như là bị một sợi dây điều khiển. Nhưng ngoài hai con rối này ra, xung quanh căn bản không có ai khác! Bọn nó nghe được tiếng động, đồng loạt quay đầu nhìn ta. Ta sợ đến mức suýt nữa thì rơi từ trên cây xuống."

Minh Hoa Thường và Giang Lăng, Nhậm Dao cùng liếc nhau, vẫn không chịu tin: "Chưởng quỹ, có phải là trời tối quá nên ông nhìn lầm rồi không?"

Chủ quán sốt ruột đập tay: "Ôi chao nương tử, trên đời này lấy đâu ra hai người giống nhau như đúc chứ? Đó rõ ràng là con rối dùng để múa rối. Bất kể là rối đầu gậy hay là rối dây, tóm lại phải có người thao túng chứ? Nhưng ta nhìn rõ mồn một, xung quanh không có ai cả. Đây không phải là con rối sống dậy thì là gì? Buổi tối hôm đó ta sợ hãi quá, sau khi về còn lặng lẽ nghe ngóng tin tức từ phía hạ nhân của Ngỗi gia. Bọn họ nói mấy ngày nay đúng là có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, có một số con rối rõ ràng đã được cất vào kho rồi, không hiểu sao ngày hôm sau lại xuất hiện ở cửa phòng, trên cửa sổ, thậm chí có một lần còn có một con rối cầm đao, âm thầm ngồi trước đầu giường của tam nương tử nhà họ. Ái chà chà, ta chỉ nghĩ tới cảnh ấy thôi đã hãi hùng khiếp vía, nếu không phải đã thuê quán hai năm thì ta đã sớm dọn đi rồi.”

Chủ quán nói rất hăng say, trong đầu Nhậm Dao không nhịn được hiện ra hình ảnh. Vừa mở mắt, nhìn thấy một con rối xinh đẹp tinh xảo, mặt không biểu cảm, trong tay cầm đao, đang đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm vào mình. Nàng khẽ hít một hơi, bỗng thấy không ăn nổi anh đào trong tay nữa.

Nàng đột nhiên phát hiện, anh đào đỏ thẫm hơi tím, thật ra rất giống màu má đỏ trên mặt con rối.

Giang Lăng nghe đến say sưa, không khỏi hỏi: "Hóa ra là có quỷ thật à? Thế sao không gọi cao tăng tới đuổi quỷ?"

"Có mời!" Chủ quán kích động nói: "Nhưng vô dụng! Ba vị, nhìn thấy cái cửa kia không?"

Minh Hoa Thường và Giang Lăng cùng duỗi cổ ra nhìn, gật đầu: "Thấy. Đó là cửa chính của Ngỗi gia à?"

"Không sai." Chủ quán xoa mạnh tay, dường như ông ấy nhớ tới gì đó, trên trán dần ứa ra mồ hôi lạnh: "Ta nhớ hôm đó là khoảng hai mươi tháng Hai, Ngỗi chưởng quỹ tiễn khách đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì cảm thấy sau lưng có gì đó. Ông ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trong sảnh chính vừa rồi còn đang trống rỗng lại có một con rối ngồi đó, đang cười với bọn họ, vừa cười vừa có máu chảy ra từ thất khiếu, khiến khách khứa hoảng sợ. Ngỗi chưởng quỹ vội vàng đến chùa Bồ Đề mời cao tăng tới đuổi quỷ, hôm đó ta đang bán hàng ở ngay chỗ này, nhớ rất rõ. Người đến người đi trước sau cũng phải vài đợt, hòa thượng đã tới, đạo sĩ cũng đã tới, nhưng vừa đến tối thì con rối vẫn chạy loạn khắp nhà, căn bản không có tác dụng gì."

Giang Lăng có thể làm chứng điểm này, hắn gật đầu nói: "Ta cũng nghe nói, hôm đạo sĩ làm pháp sự ta còn dẫn Bảo Bối đến xem."

Minh Hoa Thường cũng có thể làm chứng, hôm nàng và Minh lão phu nhân đi dâng hương chính là hai mươi tháng Hai, nửa chừng có một người xông tới, đúng là lôi kéo trụ trì muốn đuổi quỷ.

Tuyến thời gian của nàng và Giang Lăng đều phù hợp với lời nói của chủ quán, chủ quán không nói dối.

Xem ra lựa chọn của Minh Hoa Thường không sai. Có một số gia tộc, người trong nhà chưa chắc đã biết rõ về chuyện xấu trong nhà nhưng hàng xóm chắc chắn là biết.

Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu, có mấy vấn đề mà nàng nghĩ mãi vẫn không ra, nàng chọn chuyện quan trọng nhất để hỏi trước: "Tại sao con rối lại cầm đao xuất hiện ở trên giường của tam nương tử? Tam nương tử là ai?"

"Tam đồ đệ của Ngỗi chưởng quỹ." Chủ quán hất cằm nói: "Ngỗi chưởng quỹ không có con cái, dưới gối chỉ có ba đồ đệ, một nam hai nữ. Đại lang quân vừa là đại đồ đệ lại là nam tử, đã định là phải thừa kế gia nghiệp. Ngỗi chưởng quỹ bèn muốn cho hắn cưới một sư muội. Sư huynh muội thành thân với nhau sẽ thân thiết hơn với người khác, còn có thể cùng nhau truyền thừa tay nghề của sư môn. Ban đầu hôn sự này đã được xác định, là đại lang quân và nhị nương tử hỉ kết liên lý, ai ngờ quãng thời gian trước nhị nương tử bỗng nhiên mất tích, hôn sự chỉ có thể rơi xuống trên người tam nương tử. Kết quả ngay sau đó trong phòng tam nương tự lại xuất hiện con rối cầm đao..."

Chủ quán nhún vai, nói: "Huynh đệ một nhà còn có ngắn có dài, bọn họ còn là sư huynh muội khác cha khác mẹ nữa chứ. Ôi, nước ngầm trong Ngỗi gia... sâu lắm đấy!"

Lúc này có khách mới vào quán, ông ấy lập tức thay đổi vẻ mặt, tươi cười bước qua đón tiếp khách khứa. Có người ở đây thì không tiện tìm hiểu tin tức nữa, Minh Hoa Thường và hai người khác nhìn nhau. Giang Lăng lấy tiền ra đặt lên bàn, ba người lặng lẽ rời đi.

Chờ sau khi đã đi xa, Nhậm Dao hạ giọng hỏi: "Ngươi nói... lời của chủ quán có thật không?"

Minh Hoa Thường trầm ngâm nói: "Cửa hàng là do ta chọn ngẫu nhiên, không thể sắp đặt từ trước. Ông ấy bán đồ ăn, Ngỗi gia bán con rối, hoàn toàn không có quan hệ lợi ích, ta không nghĩ ra được lý do để ông ấy nói dối."

Giang Lăng xoa tay hầm hè: "Mặc kệ ông ta nói thật hay giả, chúng ta vào trong Ngỗi gia xem thế nào."

Trong lúc nói chuyện, cả ba đã đi tới cửa Ngỗi gia. Người đứng trên bậc thang quay người, đôi mắt đen như mặc ngọc nhẹ nhàng lướt qua họ, rồi nói với quản gia nhà họ Ngỗi: "Không cần làm phiền quản gia, ta tìm được đám đệ đệ muội muội không nên thân của ta rồi."

Minh Hoa Thường nhìn cảnh này, yên lặng chớp mắt, không biết đây là tình huống như thế nào. Tạ Tế Xuyên cầm quạt xếp trong tay, mỉm cười nhìn bọn họ, không biết là đang muốn nhắc nhở hay cảnh cáo: "Ngũ nương, huynh trưởng của muội cho rằng muội đi lạc, lo lắng đã lâu. Lần này chúng ta tới Lạc Dương là để đặt hàng nhang đèn thay tổ tông, không phải đến để chơi bời ngắm cảnh, muội còn không qua đây nhận lỗi đi?"

Minh Hoa Thường hiểu ra, thân phận hiện tại của họ là người nơi khác đến Lạc Dương để mua sắm nhang đèn xử lý tang sự, con rối cũng nằm trong danh sách mua sắm. Hình tượng của nàng chắc là một cô nương quê mùa kiêu căng càn quấy.

Minh Hoa Thường lập tức bày ra thái độ không tình nguyện, dịch đến bên cạnh Minh Hoa Chương: "Huynh trưởng, muội sai rồi."

Quản gia không cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này, nói: "Thôi lang quân đừng tức giận, những tiểu nương tử mới đến Lạc Dương thì đều thế cả. Mời lang quân vào trong."

Minh Hoa Chương nhẹ nhàng liếc Minh Hoa Thường một cái, không nói chuyện mà vén áo đi vào Ngỗi gia. Minh Hoa Thường thừa dịp này quay sang hỏi Tạ Tế Xuyên: "Các huynh đang làm gì thế? Đừng nói với ta là các huynh định giả mạo Thôi thị ở Bác Lăng."

Tạ Tế Xuyên mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Ngũ nương thật là thông minh."

Hai mắt Minh Hoa Thường bỗng tối sầm, Thôi thị Bác Lăng, một trong năm họ bảy tộc. Nàng sợ vị quản gia trước mặt nghe thấy, chỉ có thể xích lại gần Tạ Tế Xuyên, hạ giọng nói: "Các huynh điên rồi à? Tại sao không bịa bừa ra một thân phận kiểu thương gia giàu có hay quan viên ở nơi khác?

Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng dùng cây quạt vỗ vào lòng bàn tay, nói: "Có thể là bởi vì... khí thế cao quý trên người ta và hắn quá đậm, cho dù bịa ra thân phận thương hộ thì cũng không có ai tin."

Minh Hoa Thường chợt nghẹn họng, Tạ Tế Xuyên nhìn thấy biểu cảm của nàng thì cười nói: "Đùa với muội thôi. Thật ra là đại ẩn ẩn vu thị(*), Ngỗi gia thường xuyên gặp quyền quý, bọn họ quen với cảnh có thế gia tới cửa. Nếu như đổi thành thương hộ hay quan viên lạ mặt, vậy thì mới có thể bị nhớ kỹ."

(*) Đại ẩn ẩn vu thị: Nghĩa là “nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất”, ẩn náu nơi thành thị đông đúc khó bị tìm thấy hơn nơi núi rừng.

Minh Hoa Chương ở đằng trước xã giao với quản gia, hắn thoáng liếc thấy Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Thường càng ngày càng sáp lại gần nhau, đột nhiên lên tiếng: "Ngũ nương, qua đây."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0