Song Bích

Tuyết mới (2)

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Lý Hoa Chương nhìn qua những bông tuyết đang “nhảy múa” giữa bầu trời, nhỏ giọng nói: “Trên thế giới luôn có vài chuyện còn quan trọng hơn cả tranh quyền đoạt lợi.”

Tạ Tế Xuyên nhìn Lý Hoa Chương, một lúc lâu sau mới hỏi lại một lần nữa: “Ngươi đã quyết định rồi ư?”

“Đúng vậy.” Giọng nói Lý Hoa Chương nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Theo như lời Trấn Quốc Công nói, tên của ta là do Thái tử Chương Hoài đặt, ông ấy chỉ liếc nhìn ta một cái rồi bảo Trấn Quốc Công đưa ta đi. Ta chưa từng gặp ông ấy, không biết ông ấy nghĩ thế nào, nhưng ta nghĩ, ông ấy chỉ hy vọng ta làm một người quân tử, chưa bao giờ trông cậy vào việc ta có thể tranh giành hoàng vị. Nếu như ông ấy có thể toàn thân trở ra từ trong sóng gió mưu phản, tất nhiên là sẽ đón ta về, hoàng vị nên cho huynh trưởng của ta kế thừa, không tới lượt ta; nếu như ông ấy cũng không thể tự vệ, ta chỉ sống thôi thì cũng đã không dễ dàng gì rồi, nói gì đến việc kế thừa đại thống? Có thể là số mệnh đã định sẵn, ta và ông ấy đều không phải là người làm Hoàng đế.”

Tạ Tế Xuyên nói: “Đó là vì Võ Hậu cướp ngôi nhà Đường, nếu không thì ta chắc chắn Thái tử Chương Hoài sẽ là một vị hiền quân.”

“Nhưng lịch sử lại không có từ “nếu”.” Lý Hoa Chương nói: “Lịch sử đã lựa chọn Tắc Thiên Hoàng đế, bà ấy cũng đã tạo ra lịch sử. Đúng thật ta chính là cháu trai danh chính ngôn thuận nhất hiện có của Hoàng đế Cao Tông, nhưng đại thống bây giờ là của Tắc Thiên Hoàng đế chứ không còn là của Cao Tông nữa. Nhi tử của Tắc Thiên Hoàng đế vẫn còn đó, sao chuyển đến cháu trai cho được?”

Rất nhiều người bên cạnh đều từng nói với Lý Hoa Chương rằng, hắn là máu mủ hoàng thất chính thống nhất, trưởng tôn của trưởng tử của Hoàng đế Cao Tông, nhưng bản thân Lý Hoa Chương luôn hiểu rõ, hắn đã sớm không có duyên với hoàng vị rồi.

Thái tử Chương Hoài có hiền đức hơn nữa thì cũng chỉ là Thái tử, khi còn sống ông ấy không thể leo lên hoàng vị, rồi hai mươi năm sau khi chết đi, sao hoàng vị lại có thể đến lượt nhi tử của ông ấy ngồi kia chứ? Tắc Thiên Hoàng đế đã tại vị nhiều năm như vậy, sau khi bà ấy chết đi, hoàng vị nên do Thái tử của bà ấy kế thừa, chứ không phải là lật lại chuyện xưa của hai mươi năm trước.

Lý Hiển là Thái tử mà đích thân Tắc Thiên Hoàng đế thừa nhận lúc về già, Tương Vương cũng đã ở trong cung làm Hoàng trữ mười mấy năm trời, hai người này đúng lý hơn nhiều so với Thái tử Chương Hoài chỉ có thanh danh trống rỗng. Lý Hiển băng hà, hoàng vị nên do nhi tử của Lý Hiển kế thừa, nếu như Lý Trọng Mậu bị Vi Hậu hại chết thì sau đó còn có Tương Vương. Trừ phi nhi tử của Lý Hiển và Tương Vương đều chết sạch ra, thì mới đến lượt Lý Hoa Chương hắn.

Rõ ràng đây không phải là một chuyện có thể xảy ra một cách tự nhiên. Đại Đường đã trải qua quá nhiều sự náo động. Kể từ khi Tắc Thiên Hoàng đế thoái vị cho đến nay, thì cũng chỉ mới trôi qua có hai năm ngắn ngủi thôi, ấy thế mà đã xảy ra ba trận biến cố, là Thần Long chính biến, Trọng Tuấn chính biến, Quân Châu phản loạn, hai Hoàng tử và một nửa triều thần bị liên lụy. Bây giờ dân sinh rung chuyển, nguy cơ nghiêm trọng, ai ai trong quan trường cũng cảm thấy bất an, lúc Tắc Thiên Hoàng đế tại vị lại trở thành thời điểm mà Đại Đường ổn định nhất. Nhu cầu cấp bách của triều đình là nghỉ ngơi để lấy lại sức, chứ không phải là lại rơi vào những cuộc đấu đá hoàng quyền vô cùng vô tận kia. Với năng lực của Tạ gia, thì có lẽ là họ có thể giúp đỡ hắn đấu lại những người khác, nhưng mà, có cần thiết hay không?

Đủ rồi, Lý gia phục quốc, chắc chắn không phải là vì để mang lại náo động cho giang sơn này. Thứ mà hắn muốn hơn nữa, là dùng quãng đời có hạn còn lại, làm bạn với người mà hắn yêu thương thật lòng, làm một vài chuyện thật sự có ý nghĩa.

Tạ Tế Xuyên cảm thấy vô cùng đáng châm chọc. Thiếu chủ mà cha hắn ta hy sinh con đường làm quan để bảo vệ lại không có lòng tranh vị, vậy hai mươi năm qua của Tạ gia nên được xem là gì đây? Tạ Tế Xuyên im lặng rất lâu, rồi, hắn ta chợt cười một tiếng ngắn ngủi và nói: “Cho nên, đến thử mà ngươi cũng không muốn thử, thế mà đã muốn từ bỏ rồi à?”

“Vốn dĩ đã không phải là của ta, sao lại nói là từ bỏ?” Lý Hoa Chương nói: “Mấy năm qua, cảm ơn các ngươi đã bảo vệ ta đến ngày ta trưởng thành, cũng cảm ơn cách ngươi luôn trù tính, không quên Thái tử Chương Hoài. Nhưng mà, cái gọi là phục hưng đại nghiệp chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt mà thôi, cũng nên tỉnh lại rồi.”

Thật ra, sao mà Tạ Tế Xuyên lại không biết cơ chứ? Chuyện sai lầm nhất mà đời này Tạ Thận từng làm, đó chính là đoán sai đối thủ. Ông ấy cho rằng đối thủ của Thái tử Chương Hoài sẽ là hai vị Hoàng tử Lý Hiển, Lý Đán, ông ấy có lòng tin là mình sẽ có thể đấu lại được hai người này, cho nên đã cứu ấu chủ Đông Cung mà không hề chùn bước; nhưng thật sự là ông ấy không bao giờ có thể ngờ được rằng, đối thủ chân chính của ông ấy chính là Võ Hậu. Sau khi Võ Hậu đăng cơ thì mọi chuyện cũng trở nên khác đi, quân cờ Lý Hoa Chương mà Tạ Thận thế chấp toàn bộ mọi thứ để cứu lấy, có vẻ chính là thứ thối nhất.

Nhưng mà, việc cũng đã đến nước này rồi, Tạ gia có thể làm được gì nữa đâu? Chỉ có thể bất chấp tất cả mà bước tiếp. Về pháp chế thì Lý Hoa Chương không có ưu thế bằng Tương Vương, nhưng tranh một chút thì chưa chắc là không thể thay đổi số mệnh. Tạ gia sẵn lòng vượt khó xông pha, nhưng Lý Hoa Chương đã rời khỏi cuộc chơi mất rồi.

Tạ Tế Xuyên thở ra một hơi thật dài, trong lòng lại không quá bất ngờ. Hắn ta nhìn về phía Lý Hoa Chương, ánh mắt không còn sự cung kính của thần đối với quân nữa, cũng không còn vẻ thân cận mà mấy năm qua Tạ gia tận tâm chỉ bảo, ra lệnh cho hắn ta giả vờ, mà chỉ còn lại sự dò xét bình tĩnh đến hững hờ. Đúng, là dò xét bằng hữu tốt nhất trên danh nghĩa của bản thân hắn ta.

Lý Hoa Chương không hề cảm thấy mình đã bị mạo phạm, vẫn bình tĩnh để mặc cho Tạ Tế Xuyên dò xét mình. Tạ Tế Xuyên nhìn cả một hồi lâu, rồi sau đó hắn ta nói: “Ta luôn tin rằng, người không vì mình, trời tru đất diệt, bản tính của con người chính là ích kỷ, nhưng ngươi lại là một ngoại lệ. Trước khi quen biết ngươi, ta không tin là trên đời này vẫn còn tồn tại kiểu người ngốc nghếch như thế này, giữa hoàng vị và đạo nghĩa, ấy thế mà lại đi chọn vế sau.”

Lý Hoa Chương cười, nhẹ giọng nói: “Bây giờ thứ Đại Đường cần nhất là thái bình và an ổn. Thân phận ta bất chính, nếu cứ khăng khăng tranh vị thì sẽ chỉ kéo triều đình vào cuộc nội đấu vô tận mà thôi. Đây không phải là điều ta mong muốn, nếu thiên hạ thái bình mà cần phải có người lùi bước, vậy thì cứ để cho ta lùi bước đi.”

“Nhưng làm sao mà ngươi biết được rằng, nếu ngươi chủ động rời khỏi thì những người khác sẽ cảm kích ngươi?” Tạ Tế Xuyên nói: “Nếu ngươi không nắm giữ vị trí cao, những việc ngươi làm chỉ là đơn phương tình nguyện mà thôi. Lỡ như người cầm quyền tiếp theo nghi kỵ vô lý, thì đến cả bản thân ngươi cũng khó lòng mà an toàn được, nói gì đến thiên hạ thái bình đây hả?”

Lý Hoa Chương đang muốn nói chuyện, nhưng lúc bấy giờ, hắn chợt cảm nhận được gì đó, nhưng cũng không né tránh. Một quả cầu tuyết lướt qua vạt áo hắn mà đập vào lan can. Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên cùng quay đầu, Minh Hoa Thường “đánh lén” thất bại mà lại còn bị người trong cuộc bắt tại trận, nàng cảm thấy vô cùng khó xử, Giang Lăng chật vật từ trên xuống dưới đang đứng bên cạnh nàng, ra vẻ ghét bỏ mà lên tiếng: “Gần vậy mà cũng ném không trúng, Minh Hoa Thường, ngươi có được không vậy?”

Minh Hoa Thường tức giận: “Ngươi được thì ngươi làm đi!”

“Muốn ta làm thì ta làm.” Giang Lăng tiến lên, hoạt động bả vai, còn muốn ném thật nữa kia kìa. Lý Hoa Chương khoan thai bẻ gãy cành cây bên cạnh rồi ném vào cây tùng ở trước hàng lang. Cuối cùng thì cây tùng cũng đã không thể chịu nổi sức nặng trên “thân mình” nữa, chợt rung lắc mạnh một cái, khiến lớp tuyết đọng bị rơi xuống. Giang Lăng muốn mờ hết cả mắt, kêu lên: “Chờ đã, trông ngươi như thế kia mà cũng đi đánh lén cơ à! Ai đang đánh ta vậy!”

Lý Hoa Chương thấy Minh Hoa Thường lợi dụng người ta khi người ta đang gặp khó khăn, hắn cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng sau khi Giang Lăng dụi mắt xong và đang muốn quay đầu phản công, Lý Hoa Chương lại cảm thấy bọn họ đã làm ầm làm ĩ lâu quá rồi, thế là hắn đi thẳng về phía hai người. Khi đi ngang qua Tạ Tế Xuyên, Lý Hoa Chương nói, giọng nói của hắn khẽ đến mức tưởng như không thể nghe thấy được: “Sau này thì phải nhờ vào ngươi rồi.”

Tạ Tế Xuyên đứng rũ tay áo, nhìn về phía Minh Hoa Thường và Giang Lăng, họ còn ầm ĩ hơn cả trẻ con, cùng với Lý Hoa Chương đang cố ý thiên vị, hắn ta nhìn họ mà sinh lòng nghi ngờ.

Thật sự là hắn ta không thể nào hiểu được, tại sao mà trong năm đó, khi lập đội, Hàn Hiệt lại phân bọn họ vào cùng một đội thế nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trông hắn ta giống người có cùng trí thông minh với bọn họ lắm hả?

Cuối cùng thì trận ném tuyết khôi hài này cũng kết thúc bằng việc không có ai may mắn thoát khỏi. Mấy người mà khi đi ra ngoài đều được người ta gọi là trưởng quan, lại vì chơi tuyết mà toàn thân ướt đẫm, hậm hực về phòng thay đồ. Một lúc sau, mọi người rạng rỡ hẳn lên, bấy giờ bọn họ mới biết được rằng, mặc dù Minh Hoa Thường đã về phủ trước, nhưng vì chuẩn bị cầu tuyết nên nàng chưa kịp dặn dò người ta nấu cơm. Đến khi bọn họ chơi tuyết xong thì người của phòng bếp đã về nhà ăn Tết rồi.

Mọi người: “…”

Minh Vũ Tễ chỉ có thể xắn tay áo lên mà tự vào bếp. Nàng ấy không ưa nhất là mấy cái “thùng cơm” không làm gì cả và chỉ ngồi trước bàn đợi được ăn, thế là, nàng ấy sai mấy người khác làm việc mà không hề khách sáo gì. Nhưng Minh Vũ Tễ phát hiện ra là, mấy người này không những không biết làm gì mà còn chú trọng rất nhiều thứ, cái này không ăn, cái đó thì cũng kiêng. Cuối cùng, Minh Vũ Tễ thấy phiền phức quá, bèn dứt khoát thống nhất là ăn sủi cảo, thích nhân gì thì tự làm luôn.

Minh Vũ Tễ nói như vậy, nhưng cuối cùng thì kỹ thuật trộn nhân bánh này vẫn rơi vào người nàng ấy. Nàng ấy không chỉ dùng ám khí nhanh mà dùng dao phay cũng lưu loát, thớt bị băm vang lên tiếng “lạch bạch”, không lâu sau, mấy dĩa nhân bánh đã được trộn xong. Những người khác phải chịu trách nhiệm nhào bột, làm sủi cảo. Giang Lăng thầm nghĩ, hắn ta là người của Vũ Lâm quân, trời sinh anh dũng vô song, đương nhiên là nên làm mấy việc nhào bột tốn sức này rồi. Hắn ta nhào một hồi, mặt nào cứng thì thêm nước, mặt nào nhiều nước thì thêm bột, cuối cùng, Minh Vũ Tễ không nhịn được nữa mà lại phải chạy đến xoa bột mì. Và rồi, cuối cùng, việc nhào bột vẫn được giao lại cho Tô Hành Chỉ có kinh nghiệm.

Giang Lăng không cam tâm mà gia nhập vào nhóm khác, nhưng tình hình nơi này cũng chẳng mấy khả quan. Minh Hoa Thường, Nhậm Dao là nữ tử, đôi tay có phần khéo léo hơn nên được phân đi làm sủi cảo, Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên phụ trách cán vỏ bánh. Ban đầu Giang Lăng cho rằng, người không làm được sẽ là Nhậm Dao, nhưng dưới sự “cầm tay chỉ việc” của Minh Hoa Thường, Nhậm Dao cũng đã có thể làm được thành phẩm “ra hình ra dáng”. Nhưng ngược lại là hai người kia, hai cái người trên thông thiên văn dưới rành địa lý, giỏi văn giỏi võ, biết nhiều từ cổ chí kim, lại không biết cán vỏ bánh sủi cảo.

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao chỉ có thể chờ đợi một cách bất đắc dĩ, Giang Lăng nhìn xung quanh rồi nói: “Với tốc độ này của các ngươi, chúng ta có thể làm kịp cho bữa trưa ngày mai.”

Cuối cùng, vẫn là nhờ có Tô Hành Chỉ nhìn không nổi nữa, y chủ động đến giúp đỡ. Lý Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên nào đã từng nhận loại “đãi ngộ” này đâu, hai người đều cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nặng nề. Lý Hoa Chương âm thầm quan sát động tác của Tô Hành Chỉ, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể cán ra vỏ sủi cảo hoàn chỉnh, khách sáo “mời” Tô Hành Chỉ đi về. Giang Lăng chán nản nhéo cục bột, nhìn Tạ Tế Xuyên cán vỏ một cách trúc trắc, dần dần kéo dài khoảng cách với Lý Hoa Chương, hắn ta thấy lạ bèn hỏi: “Cũng có thứ mà ngươi không biết làm cơ à?”

Tạ Tế Xuyên có làm thế nào cũng không thể cán tròn vỏ bánh được, hắn ta đang tự tức giận với chính mình rồi mà cái tên Giang Lăng này còn “đổ thêm dầu vào lửa”. Tạ Tế Xuyên nheo mắt, hơi lạnh lùng nói: “Trước ngày hôm nay ta chưa từng vào phòng bếp, không biết là điều rất bình thường.”

Giang Lăng tặc lưỡi: “Nhưng Lý Hoa Chương cũng chưa từng vào bếp mà hắn đã học được cách làm rồi.”

Trên mặt Tạ Tế Xuyên vẫn là vẻ lạnh nhạt hờ hững, không thèm để ý chút nào, nhưng ngón tay đã siết chặt lại rồi. Giang Lăng không hề nhận ra sự nguy hiểm này nên vẫn còn đang “nhảy nhót” trong khu vực nguy hiểm: “Minh Hoa Thường, ngươi có từng thấy Lý Hoa Chương xuống bếp chưa? Đây cũng là lần đầu tiên hắn cán vỏ sủi cảo đúng không?”

Minh Hoa Thường vẫn còn nhớ, mấy năm qua, phủ Trấn Quốc Công đều sẽ gói đường vào trong sủi cảo, ai ăn được thì ngụ ý là một năm tới đây sẽ suôn sẻ không lo âu, vận thế hanh thông. Năm nay bọn họ có bảy người, nên gói bảy viên đường. Minh Hoa Thường đang nghĩ đến chuyện tìm đường, chợt nghe thấy Giang Lăng hỏi mình thì quay đầu lại: “Ngươi nói gì cơ?”

“Trước kia Lý Hoa Chương có từng nấu ăn không?”

Sau khi Minh Hoa Thường nhớ lại thì lắc đầu: “Dù phụ thân có phải ném ta đến phòng bếp nhóm lửa, thì cũng sẽ không thể nào có chuyện ông ấy để chàng xuống bếp đâu. Ôi, ta phải làm cái gì ấy nhỉ?”

Minh Hoa Thường gõ tay vào đầu, có làm thế nào thì nàng cũng không thể nhớ ra được là ban đầu mình muốn làm gì. Lý Hoa Chương thấy thế thì lặng lẽ đi vào phòng lấy đường đã được chuẩn bị từ trước ra, đặt vào tay Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường nói chuyện với Giang Lăng một lúc, cúi đầu nhìn thấy viên đường ngay ngắn trong tay mình thì chợt vỗ tay: “Ồ, đúng rồi, ta phải tìm đường!”

Lý Hoa Chương quay lại tiếp tục cán vỏ, không nói gì cả. Đoạn nhạc đệm này diễn ra rất nhanh thôi, chẳng mấy chốc đã chìm trong cuộc nói chuyện lảm nhảm của Minh Hoa Thường và Giang Lăng, nhưng Minh Vũ Tễ và Nhậm Dao đều chú ý tới.

Đến cả Tạ Tế Xuyên cũng im lặng liếc nhìn viên đường. Chuyện mà chính mình còn không nói rõ ra được, ấy thế mà đối phương lại có thể hiểu một cách chính xác, hai người này chưa từng nói mấy lời yêu thương âu yếm nào, nhưng cũng đã đủ để khiến người ta nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của bọn họ ra sao.

Thần giao cách cảm, tình yêu không cần lời nói mà cũng vẫn có thể biểu đạt được… Thật ra là còn có sức đánh động lòng người hơn cả bao lời thề non hẹn biển.

Tạ Tế Xuyên bỗng cảm thấy cô độc, đây là tình cảm hắn ta chưa từng có được nhưng lại vô cùng hướng tới. Thế gian vẫn còn tình yêu thế này, thật là tốt biết bao.

Mấy “tân thủ” làm sủi cảo bận bịu suốt cả một buổi tối, cuối cùng thì cũng đã đến lúc sủi cảo “được” vào nồi. Nấu sủi cảo không cần phải có nhiều người như vậy, những người còn lại lục tục quay về phòng đợi, Minh Hoa Thường sai người chuyển cái bàn, bày dụng cụ ăn ra, không lâu sau, bên phòng bếp cũng đã bưng nồi ra.

Lý Hoa Chương nói với Minh Hoa Thường: “Bên này có ta rồi, nàng đi gọi bọn họ tới ăn cơm đi.”

Minh Hoa Thường biết Lý Hoa Chương làm việc cẩn thận hơn nàng nhiều, nên cũng yên tâm giao lại cho hắn. Nàng đi đến phòng bên, phát hiện ra là, chỉ mới có một lúc không gặp thôi mà “con hàng” Giang Lăng này đã ngủ thiếp đi rồi?

Minh Hoa Thường kinh ngạc: “Hắn ta ngủ rồi à?”

“Đúng vậy.” Tạ Tế Xuyên lạnh lùng nói: “Ta gọi rồi mà không chịu dậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu là trước kia, Nhậm Dao chỉ cần đập một cái thôi là bảo đảm “gọi phát nào chuẩn cái đó”. Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Giang Lăng, nàng ấy vẫn còn có chút mất tự nhiên, ngại động tay động chân. Minh Hoa Thường thở dài, nói: “Để ta đi. Giang Lăng, dậy.”

Giang Lăng ngủ rất sâu, không động đậy chút nào. Minh Hoa Thường gọi mấy tiếng, hơi tức giận, chợt nói: “Ăn cơm thôi!”

“Hả?” Thoáng chốc, Giang Lăng ngẩng đầu lên, mắt còn chẳng mở ra nổi nhưng lại có thể tìm ra phương hướng nói chuyện một cách chuẩn xác: “Ăn cái gì?”

Minh Hoa Thường cạn lời mà nhìn hắn ta: “Ăn cái đầu ngươi ấy.”

“Thường Thường.” Sau bức bình phong truyền đến giọng nói quen thuộc, hắn dịu dàng ấm áp, kiên nhẫn cẩn thận, nói với nàng rằng: “Đã múc sủi cảo ra cho nàng rồi, là nhân bánh nàng thích đó. Mau tới nếm thử đi.”

Minh Hoa Thường bỏ lại đồ ngốc Giang Lăng này liền, vội vàng chạy qua: “Đừng động vào, ta tự múc!”

Giọng nói của Lý Hoa Chương trầm thấp dịu dàng ẩn chứa ý cười: “Biết nàng đã để lại ký hiệu trên sủi cảo rồi, yên tâm, cái có bọc đường ở trong chén của nàng đó.”

“Sao chàng biết ta làm ký hiệu?”

“Nhìn thấy.”

“Gì cơ?” Đây là giọng nói không thể tin vào tai mình nổi của Nhậm Dao: “Muội cũng làm à? Này, Tạ Tế Xuyên, ngươi bỏ xuống, cái đó là của ta!”

Giang Lăng dụi mắt, chậm rãi đi đến bên chỗ dùng bữa. Đã qua lâu như vậy rồi, thật ra hắn ta đã không còn đói bụng nữa, nhưng khi ngửi thấy mùi hương nóng hổi, hắn ta vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.

Đây là một năm mà hắn ta sống hối hả nhất, không có yến tiệc xa hoa long trọng, không có ca múa hoa mắt, không có phụ thân, kế mẫu, đệ đệ, gia thần, chỉ có mấy bằng hữu và một nồi sủi cảo tự tay gói. Nhưng Giang Lăng lại cảm thấy, “năm mới” này còn có “cảm giác năm mới” hơn bất cứ cái năm mới nào trước đó.

Cầu mong nhân gian trời đất có được niềm vui, năm nào cũng có đêm nay.



Năm Cảnh Long thứ ba, mùng Một Tết.

Thật ra thì ngày này cũng không chính xác cho lắm. Tiên hoàng băng hà, Ôn Vương kế vị, Vi Hậu lâm triều chấp chính, Cảnh Long là niên hiệu của tiên hoàng, không nên dùng năm Cảnh Long nữa. Nhưng công báo triều đình vẫn chưa được đưa tới, không biết niên hiệu của tân hoàng là gì nên dùng tạm Cảnh Long để ghi chép.

Đêm qua náo loạn đến tận nửa đêm, vì giữ quốc hiếu nên không thể bắn pháo hoa, nhị nương và Giang Lăng đã thả chuột vào trong sân, khiến cho y phục bị cháy một lỗ.

Phòng bếp bị bọn họ phá hoại đến mức rối tung hết cả lên, đêm qua ta muốn dọn dẹp, nhị nương không chịu, cứ nói là hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện sang năm để sang năm xử lý. Nhưng muội ấy vừa ngủ một cái thôi là lại ngủ rất lâu, sáng nay khi ta dậy, phía bên muội ấy vẫn không có động tĩnh gì. Trên đường đi, ta gặp được Nhậm Dao, nàng ấy nói hôm nay phải về kinh phục mệnh, đặc biệt tới chào tạm biệt. Tạ Tế Xuyên thì đã không thấy đâu nữa, có lẽ là đã đi vào đêm qua rồi.

Ban đầu ta muốn đi gọi muội ấy dậy, nhưng Lý Hoa Chương nói muội ấy vừa mới ngủ, Nhậm Dao cũng nói là không cần đánh thức muội ấy, ngày khác vẫn có thể gặp lại.

Ta nghĩ thấy cũng phải, lúc tân hoàng tổ chức đại điển chầu mừng, chắc chắn là sẽ triệu Lý Hoa Chương về kinh. Đợi qua mấy ngày nữa thôi là có thể gặp nhau ở Trường An rồi, ngược lại cũng không cần phải gấp gáp trong những thời khắc ngắn ngủi này.

Nhưng tận mắt nhìn bọn họ đi xa, ít nhiều gì lòng vẫn hoài thương cảm. Đêm qua náo nhiệt như vậy, thế mà chớp mắt một cái, chỉ còn lại tuyết đọng đình trống, nửa vò rượu dưới mái hiên vẫn chưa uống hết. Lý Hoa Chương nói muốn mang vò rượu này đến Trường An, lần sau gặp lại, nhất định phải để bọn họ uống bù, không say không về.

Hy vọng lần sau khi gặp lại, tay nghề làm sủi cảo của bọn họ có thể thuần thục hơn một chút, tránh để lãng phí nhiều bột mì như vậy.

Minh Vũ Tễ tại phủ Thứ sử Thương Châu.

— Vụ án thứ sáu “Lời nguyền của linh xà”, xong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0