Song Bích

Vẽ mày

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

2024-09-30 05:32:33

Minh Hoa Thường tắm xong, khi nàng đi ra thì lại phát hiện ra rằng, các dụng cụ hôn lễ trong thanh lư đã bị mang đi, không gian cũng có vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít. Giữa đất bằng có một chiếc bàn gỗ tử đàn, trên đó có đặt bánh ngọt long phượng thạch anh, hoành thánh ngũ sắc, dưa muối, bánh nướng, chè cam lộ, cháo hạt kê, cháo sữa. Minh Hoa Thường lau tóc rồi ngồi xuống, Lý Hoa Chương thấy thế thì nhận lấy khăn một cách vô cùng tự nhiên, sau đó thì hắn lau tóc cho nàng.

Lý Hoa Chương nói: “Nàng đã đói cả ngày nay rồi, không nên ăn đồ dầu mỡ quá, phòng bếp đã chuẩn bị đồ thanh đạm cho nàng, cứ từ từ ăn thôi, đừng gấp.”

Minh Hoa Thường thử gắp một miếng hoành thánh. Trong chén hoành thánh này, tổng cộng có năm miếng có hình dạng khác nhau, bên trong cũng gói những loại nhân khác nhau, sặc sỡ sắc màu, từ xưa được gọi là hoành thánh ngũ sắc. Minh Hoa Thường cắn trúng một cái nhân tôm, thịt tôm tươi ngon mềm mềm, nước canh béo mà không ngấy, chính là khẩu vị mà nàng thích. Minh Hoa Thường nếm ra được: “Là hoành thánh của Tiêu gia phường Ban Chính à?”

“Ừm.” Lý Hoa Chương ngồi bên cạnh Minh Hoa Thường, hắn giúp nàng gom phần tóc ẩm ướt ở sau cổ lại, để nàng có thể ăn một cách thoải mái, hắn vừa làm vừa đáp: “Biết nàng muốn ăn từ lâu rồi, thế nào? Thích không?”

Minh Hoa Thường cực kỳ đói, nàng gật đầu, cúi xuống cắn miếng thứ hai. Hoành thánh ở phường Ban Chính của Trường An vô cùng nổi tiếng, là con phố hoành thánh nổi tiếng, trong đó, Tiêu gia là nổi bật nhất. Đồ ăn nóng vào bụng, cơ thể như cũng thoải mái theo. Cuối cùng, Minh Hoa Thường cũng xoa dịu được cơn đói khó chịu kia, nàng thấy Lý Hoa Chương bất động thì hỏi: “Nhị huynh, sao chàng không ăn?”

Lý Hoa Chương lẳng lặng nhìn nàng, rồi hắn khẽ lắc đầu: “Không đói lắm.”

Trong hôn lễ, không chỉ có mỗi mình Minh Hoa Thường bị giày vò, mà bản thân Lý Hoa Chương cũng phải làm không ít chuyện. Lúc trang điểm, ít nhất là Minh Hoa Thường có thể ngồi, nhưng Lý Hoa Chương lại phải vào cung từ sáng sớm tinh mơ, một mình hoàn thành nửa phần lễ nghi đầu của hôn lễ. Cả ngày nay, gần như là hắn cũng chưa ăn cơm, nhưng quy luật làm việc nghỉ ngơi, ăn uống ngủ nghỉ của hắn đều theo giờ giấc cố định, giờ cơm đã trôi qua quá lâu rồi, hắn đã không còn cảm thấy đói nữa.

Minh Hoa Thường dùng thìa múc một miếng hoành thánh ra, không thèm nói lý lẽ mà đưa đến bên miệng Lý Hoa Chương rồi nói: “Ta không thích ăn nhân bánh này đâu, chàng ăn đi.”

Lý Hoa Chương liếc mắt nhìn chiếc thìa mà nàng vừa mới dùng, hắn do dự trong chốc lát rồi lần đầu tiên vi phạm quy tắc của mình, chậm rãi mở miệng ra ăn hoành thánh. Minh Hoa Thường thấy hắn ăn thì lập tức múc thêm miếng nữa. Lý Hoa Chương bất đắc dĩ nói: “Ta không đói thật mà.”

“Nhưng ta không thích vị này, dù sao thì cũng không thể bỏ đi mà, đúng không? Chàng ăn hết giúp ta đi, ta còn phải để bụng để ăn cái khác nữa.”

Giọng diệu Minh Hoa Thường kiêu căng đến mức như thể đấy là lẽ hiển nhiên, giống như việc huynh trưởng giúp nàng giải quyết đồ mà nàng ăn không hết chỉ là chuyện hết sức bình thường thôi vậy. Cuối cùng, Lý Hoa Chương cũng không có cách nào có thể chống cự lại kiểu hấp dẫn này, Minh Hoa Thường đưa cái gì là hắn ăn cái đó, hai người dùng chung một chén, bất tri bất giác, chén dĩa trên bàn đã vơi đi hơn một nửa.

Minh Hoa Thường sờ lên bụng mình, nói ra lời đến từ tận đáy lòng: “No quá.”

Lý Hoa Chương đã dọn dẹp một loạt chén dĩa trước, từ nhỏ hắn đã quen với việc thuận tay tự thu dọn đồ của mình, không hề thích nô bộc đi kè kè theo mình; dù bây giờ đã được phong vương, nhưng hắn vẫn duy trì thói quen này. Lý Hoa Chương nghe thấy Minh Hoa Thường lầm bầm thì lau tay, nhẹ nhàng ấn lên eo Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường muốn tránh theo bản năng, nhưng nàng lại bị Lý Hoa Chương giữ lại: “Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo bị sốc hông.”

Ban đầu Minh Hoa Thường cũng cứng người lại, nàng mất mẹ từ nhỏ, dù là với nữ tử thì cũng rất ít khi tiếp xúc thân mật như thế này, chứ đừng nói chi là nam nhân. Nàng thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng phải qua bước này mà, vậy nên nàng cố gắng thả lỏng cơ thể, gối đầu lên vai Lý Hoa Chương.

Hai người họ đã làm huynh muội mười bảy năm, bao năm qua ở trong cùng một phủ, không thiếu những lúc ở trong cùng một phòng m. Nhưng trước kia, hai người đều dừng lại ở giới hạn huynh muội, gần gũi nhưng không hề thân mật, tiếp xúc tay chân thì về cơ bản đều là chạm vào một cái là tách ra ngay, hiếm có lúc nào như bây giờ – giờ đây, tay của Lý Hoa Chương thẳng thắn đặt trên eo Minh Hoa Thường, tuy cũng đã cách một lớp vải áo mỏng, nhưng Minh Hoa Thường cũng có thể cảm nhận được ngón tay hắn thon dài mạnh mẽ thế nào, cảm nhận được chai mỏng do cầm bút cầm kiếm trong thời gian dài ra sao.

Hai người đều đang thử thăm dò nhau, Minh Hoa Thường dùng thìa của mình để đút đồ ăn cho Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương thì xoa bóp eo cho Minh Hoa Thường… Đây đều không phải là hành động mà huynh muội bình thường nên làm với nhau. Hai người trước kia đã hiểu rõ nhau nhưng lại cố gắng giả vờ ra vẻ huynh muội tình thâm, bây giờ, bọn họ phải dần khôi phục lại quan hệ nam nữ từ cái khung huynh muội kia.

Lý Hoa Chương nhìn dáng vẻ không mở mắt ra nổi của nàng, hắn hỏi: “Có phải là nàng đã mệt lắm rồi không?”

Minh Hoa Thường “Ừm” một tiếng rồi nói: “Vẫn ổn. Mấy thứ khuôn sáo đó đáng ghét lắm, cái này không thể làm, cái kia không thể làm, nhưng khi ta nghĩ đến việc, chẳng mấy chốc là có thể gặp được chàng, ta đều có thể nhịn được.”

Lý Hoa Chương nói trong sự áy náy: “Ta đã nói rất nhiều lần là hãy giản lược tất cả, chỉ là, trong cung có cách thức tiến hành khác, rất nhiều nghi thức ta đã bảo là hủy rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải thêm vào. Xin lỗi nàng, ta lại làm liên lụy đến nàng rồi.”

Bấy giờ, hai chữ “liên lụy” của Lý Hoa Chương vừa có ý chỉ hôn lễ, nhưng phần nhiều hơn là để chỉ thế cục. Bây giờ mưa gió sắp đến, phủ Ung Vương đã trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của Hoàng đế, đến cả hôn lễ của mình mà hắn cũng không thể kiểm soát được, nhưng hắn lại ích kỷ kéo Minh Hoa Thường vào cuộc sống của hắn.

Minh Hoa Thường vẫn nhắm mắt, nhưng nàng lại duỗi tay, nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của Lý Hoa Chương. Trong tình cảnh này, không cần phải nhiều lời, cơ thể dựa sát vào nhau là đã đủ để nói rõ tất cả rồi. Lý Hoa Chương cảm nhận được sự ủng hộ lặng lẽ của nàng, hắn chậm rãi siết chặt tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói đến hôn lễ, Lý Hoa Chương nhớ đến một chuyện rất khẩn cấp khác. Hắn thầm thở dài trong lòng, nói bằng giọng điệu thoải mái như đang muốn cười đùa: “Đợi ngày mốt về Công phủ, nàng phải nói tốt cho ta trước mặt phụ thân và đại nương đấy nhé. Nếu như là bình thường, đại nương muốn luyện bao lâu thì ta cũng theo được, nhưng hôm nay tình hình đặc biệt, thứ lỗi cho ta vì khó mà nghe theo được.”

Minh Hoa Thường nghe đến đây thì cười khúc khích, nàng bèn mở mắt ra và nói: “Chàng đúng là to gan quá, lúc đó nhìn thấy chàng đột nhiên xông vào như thế, ta cũng giật nảy mình luôn.”

Lý Hoa Chương gật đầu, chân thành nói: “Quả thật là ta không nên làm như vậy, nhưng ta không hối hận. Cho dù có làm lại một lần nữa, thì ta vẫn sẽ “tiên hạ thủ vi cường”, ít nhất là ta cũng cướp nàng ra được trước đã.”

“Ta vẫn ở đó chứ có mất đi đâu, đâu có cần cướp?”

“Cái đó thì không chắc. Nửa năm qua ta luôn lo lắng hãi hùng, sợ nàng chợt đổi ý, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó rồi không thể không trì hoãn hôn lễ, xe hoa không có cách nào đi qua được… Ta sợ nhiều thứ lắm, chỉ hận không thể bạc đầu trong chớp mắt, để cả thiên hạ đều biết rằng ta và nàng đã thành phu thê, sẽ không còn bất cứ sức mạnh nào có thể chia cắt hai ta nữa.”

Minh Hoa Thường dựa vào vai hắn, chợt đưa tay, duỗi ngón út ra rồi đưa đến trước mặt hắn. Lý Hoa Chương kinh ngạc cụp mắt, đôi mắt Minh Hoa Thường đen láy và long lanh, nàng nhìn hắn và nói: “Chúng ta ngoắc tay đi, sau này, dù có làm gì thì cũng sẽ ở bên nhau, ai không làm được thì là chó con.”

Lý Hoa Chương bật cười, chắc chắn lời hứa như vậy là thứ vô cùng ngây thơ, trẻ con chơi trò gia đình mới nói, nhưng hắn lại vươn tay ra, móc lấy ngón út của nàng và nhỏ giọng nói rằng: “Được, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”

Bầu không khí trong phòng đã đến bước này rồi, chuyện tiếp theo, cũng như nước chảy thành sông. Bàn tay Lý Hoa Chương quanh quẩn trên eo nàng, như do dự. Nhưng Minh Hoa Thường lại chủ động ôm cổ Lý Hoa Chương, rướn người lên mà hôn môi hắn.

Cánh môi chạm vào nhau, mềm mại ấm áp, không hề có lửa cháy do sấm sét tạo ra, nhưng cảm giác lại khuếch đại đến nỗi khiến toàn thân run rẩy như trong tiểu thuyết, Minh Hoa Thường cảm thấy hơi thất vọng. Lý Hoa Chương gần như đã run lên, không biết là nên kinh ngạc vì nàng chủ động như thế, hay là nên tức giận vì nàng chủ động.

Nhưng nhờ phúc của việc răng môi hai người chạm vào nhau, Lý Hoa Chương mới có thể thấy rõ vẻ thất vọng trong mắt Minh Hoa Thường. Hắn không khách sáo nữa, chuyển từ phòng thủ sang tấn công, tay còn lại kéo thắt lưng của nàng ra, đè nàng xuống giường.



Minh Hoa Thường đã mệt mỏi cả ngày trời, vốn dĩ nàng cho rằng mình dính vào giường là sẽ ngủ thiếp đi ngay, nhưng thực chất, giấc ngủ của nàng lại rất nông. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cơ thể nàng không có cách nào có thể động đậy được, nhưng lại có thể cảm nhận được là có người nằm bên cạnh mình.

Nàng rất ít khi ngủ với người khác, chứ đừng nói đến việc ngủ cùng một nam nhân, nàng vô thức cảm thấy bất an, nhưng cơ thể lại như được mở ra thiên nhãn, có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của hắn, dáng người hắn cao cao, lúc ngủ cực kỳ yên tĩnh, lại giống như là một ngọn núi lẳng lặng sừng sững bên cạnh nàng, ngăn cản mọi giông tố sấm chớp bên ngoài.

Nàng cứ nhiều lần bị lôi kéo giữa cảm giác bất an và an toàn như vậy, khi trời sắp sáng, nàng cảm nhận được người bên cạnh tỉnh giấc, hắn cẩn thận đứng dậy, động tác rất nhẹ, như là sợ đánh thức nàng.

Minh Hoa Thường biết chắc chắn là Lý Hoa Chương sẽ không để người ta quấy rầy nàng, nên bấy giờ nàng có thể an tâm mà ngủ tiếp, nhưng phần nệm bên cạnh dần lạnh đi, nàng lại cảm thấy mất hứng nên cũng giãy giụa một lát rồi ngồi dậy.

Lý Hoa Chương rửa mặt rồi quay lại, phát hiện ra Minh Hoa Thường đã dậy rồi. Nàng ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt mờ mịt, tóc xõa tung, dáng vẻ trông như chưa lấy lại tinh thần. Lý Hoa Chương nghiêng người ngồi bên giường, đưa tay vuốt tóc trên trán nàng và hỏi: “Sao vậy, ngủ không ngon à?”

Minh Hoa Thường thuận theo lực tay của hắn mà ngã lên người hắn, vùi mặt vào đó mà lắc đầu, không nói lời nào. Lý Hoa Chương lẳng lặng ôm nàng, để nàng dần tỉnh táo lại rồi nhẹ giọng hỏi: “Quay về ngủ thêm một lúc nữa nhé?”

Minh Hoa Thường vẫn lắc đầu, Lý Hoa Chương thở dài, đặt bàn tay vừa mới thấm nước lạnh lên mặt nàng rồi nói: “Được, vậy thì rời giường thôi, đừng nằm nữa.”

Sau khi Minh Hoa Thường mặc đồ xong thì nha hoàn mới nối đuôi nhau đi vào, nghiêm chỉnh chuyên nghiệp hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu. Thị nữ định trang điểm cho Minh Hoa Thường thì bị Lý Hoa Chương cản lại.

Lý Hoa Chương nhận lấy chì kẻ mày, ra hiệu cho tất cả nha hoàn lui ra ngoài. Hắn ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn Minh Hoa Thường, có phần nghiêm túc mà nói: “Hôm qua ta đã muốn nói, khuôn mặt của nàng đã rất đẹp rồi, không cần phải trang điểm thêm nữa, chi bằng để hàng chân mày lại cho ta vẽ đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Hoa Thường nhẹ nhàng nhướng đuôi mày, không nhịn được mà hỏi: “Chàng biết vẽ mày cho nữ tử à? Học từ lúc nào đấy?”

“Vừa xong.” Lý Hoa Chương nhìn đồ đạc lung tung trên bàn, hắn cầm chì kẻ mày lên và hỏi: “Ta học không sai chứ?”

Minh Hoa Thường nhướng mày, nói: “Không sai. Vậy thì ta muốn xem xem có phải chàng học cái gì cũng giỏi hay không, ta không nhắc chàng đâu.”

Nói rồi, Minh Hoa Thường nhắm mắt lại, sắm vai một vị quan chủ khảo nghiêm khắc, không hề nhắc nhở Lý Hoa Chương lấy một lời nào. Lý Hoa Chương khẽ cười, hắn đã quen cầm bút, từng viết rất nhiều bài văn, nhưng lần kiểm tra này lại khác với những lần trước kia của hắn, hắn cảm nhận được làn da mịn màng mềm mại dưới đầu ngón tay, làn hương nồng nàn kéo dài giữa cổ nàng, cẩn thận đặt bút lên “giấy vẽ”.

Minh Hoa Thường nhắm mắt lại, các giác quan khác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm. Nàng chìm trong bóng tối, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở gần trong gang tấc của người trước mặt, dù cho có không nhìn thấy, thì nàng cũng vẫn có thể cảm nhận được rằng hắn đang cực kỳ nghiêm túc.

Minh Hoa Thường chợt ý thức được rằng, hắn đang nhìn nàng, hôm qua nàng ngủ không ngon, dưới mắt còn có quầng thâm, hơn nữa, hôm qua còn trang điểm đậm như thế kia nữa, chắc chắn là làn da rất xấu, nếu biết trước thì tối qua nàng đã không ăn nhiều như vậy rồi…

Minh Hoa Thường dần trở nên căng thẳng, nàng đã không nhịn được mà muốn kêu dừng, nhưng người bên cạnh lại nhẹ nhàng đặt bút xuống và nói: “Thường Thường, mở mắt ra.”

Minh Hoa Thường mở he hé mắt ra, không kịp phòng bị mà đối diện với đôi mắt trong vắt như nước hồ. Ánh mắt hắn yên tĩnh mà chuyên chú, như tuyết tùng trên núi tuyết, ánh trăng trên sông, lúc nhìn nàng, như thể là trên đời này chỉ có một mình nàng thôi vậy.

“Thích không?”

Minh Hoa Thường ngẩn ngơ, bấy giờ nàng mới ý thức được rằng hắn đang hỏi về lông mày. Minh Hoa Thường quay đầu nhìn vào gương đồng, bất ngờ phát hiện ra, hình như dáng lông mày của nàng không thay đổi, chỉ là thêm mấy nét bút nương theo lông mày sẵn có của nàng thôi, nhưng ngược lại, giữa trán được vẽ thêm một đóa hoa mai bằng chu sa. Vốn dĩ nước da của nàng đã trắng, hai mắt linh động, giờ đây, nhờ có đóa hoa này mà cả khuôn mặt cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Minh Hoa Thường cầm tấm gương, nàng ngắm nghía hai bên thật kỹ, càng nhìn càng thích. Nàng lại không nhịn được mà nói: “Chàng đúng là am hiểu việc trang điểm cho nữ tử thật đó, đây là lần đầu chàng vẽ thật hả?”

Hắn vẽ xấu thì nàng không vui; nhưng hắn vẽ quá tốt, ngược lại, lại khiến người ta càng thấy lo lắng hơn.

Lý Hoa Chương lấy tấm gương xuống, hôn vào môi nàng một cái rồi nói: “Đương nhiên, mấy năm nay ta làm gì, nàng còn không biết nữa sao? May mà không uổng công học vẽ, có thể bỏ ra được chút sức mọn, hy vọng sau này có thể ngày ngày vẽ lông mày cho nàng, ngoài cửa sổ nở hoa gì thì sẽ vẽ hoa đó lên trán nàng. Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, nàng son môi rồi mới ăn hay là ăn xong rồi mới son?”

Nhắc tới ăn, Minh Hoa Thường lại trở nên hào hứng ngay: “Đương nhiên là ăn trước rồi!”

Lý Hoa Chương ấm giọng đáp lại, trong lòng thì thầm thở dài. Quả nhiên, đối với nàng mà nói, sự hấp dẫn của việc vẽ mày trong khuê phòng vẫn thua xa chuyện ăn.

Dù sao thì ở trong thanh lư cũng không tiện, Lý Hoa Chương bảo người ta bày đồ ăn sáng ở chính đường Vương phủ, hắn dẫn Minh Hoa Thường đi, hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện trong ánh nắng sớm, khoan thai đi đến chính đường dùng bữa.

Phủ Ung Vương không có trưởng bối, mà với quan hệ như bây giờ của hoàng cung và Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường cũng không cần phải vào cung phô trương làm gì. Cho nên, hôm nay nàng không cần phải bái kiến bất kỳ một ai cả, hai người cứ thong dong ăn sáng như thế. Minh Hoa Thường lại không cẩn thận mà ăn quá no, Lý Hoa Chương đi dạo trong Vương phủ cùng nàng, vừa tiêu thực vừa làm quen với phủ Ung Vương.

Nơi này đã từng là Vương phủ của Thái tử Chương Hoài, sau đó Thái tử Chương Hoài chuyển vào Đông Cung, phủ đệ này đã trải qua đủ mọi chuyện hưng suy như Thái tử Chương Hoài mưu phản, Võ Hậu phế đế tự lập, dời đô đến Lạc Dương, Thần Long chính biến, trong quãng thời gian đó, đã đổi mấy đời chủ, đã từng đông như trẩy hội, cũng đã từng vắng tanh. Mà giờ đây, những người đó đều đã hóa thành cát bụi, ngược lại, tòa nhà này vẫn giống như năm đó.

Bố cục trong nhà gần như không thay đổi gì, về cơ bản là vẫn giữ y nguyên cấu tạo như thời Thái tử Chương Hoài xây phủ, thậm chí là trong thư phòng còn giữ lại sách vở mà Thái tử Chương Hoài chưa kịp chuyển đi. Mỗi lần Minh Hoa Thường đi ngang qua một căn phòng, Lý Hoa Chương sẽ kể cho nàng nghe về công dụng, nguồn gốc của nơi đó, mặc dù bản thân hắn cũng chưa từng trải qua. Dần dần, trong lòng Lý Hoa Chương sinh ra một loại ảo giác, như thể là hắn và Minh Hoa Thường đã lớn lên ở nơi đây, và nơi đây đã tận mắt chứng kiến mười tám năm trước người ở đây sinh sống, ăn uống, hoạt động ra sao.

Hắn đã ở đây rất lâu nhưng không hề có cảm giác chân thực, hình như, hắn ở trong phủ đệ trước đây của phụ thân nhưng lại không hề khác gì một khách trạm cả. Nhưng hôm nay nàng đã đến, những ký ức vui vẻ, vụn vặt đó đã được điền thêm vào, cuối cùng thì bấy giờ Lý Hoa Chương mới có cảm giác chân thực của cuộc sống.

Thì ra, nhà không phải là nơi ở, mà người ấy mới là nhà. Nơi nào có nàng, hắn mới có thể an cư được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0