Vĩnh Thái (2)
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Minh Hoa Thường sợ nàng ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó nên vội vã đứng dậy: “Quận chúa Vĩnh Thái?”
Quận chúa Vĩnh Thái nôn khan một hồi, cuối cùng thì cảm giác buồn nôn trong lồng ngực cũng vơi đi được đôi chút. Nàng ấy vịn thân cây đứng dậy, nhưng rồi, chợt thấy choáng váng, may mà Minh Hoa Thường đỡ kịp lúc nên nàng ấy mới không ngã quỵ. Sau khi đứng vững lại được, Quận chúa Vĩnh Thái sợ hãi không thôi, nàng ấy che bụng, nhớ lại mà lòng phát sợ, rồi lại nói với Minh Hoa Thường rằng: “Đa tạ.”
Minh Hoa Thường cũng giật mình không thôi, nàng hỏi: “Quận chúa, thân thể ngài không khoẻ, vì sao ngài không dẫn theo mấy người đi cùng, sao ngài lại đi ra đây một mình thế ạ?”
Hơi thở của Quận chúa Vĩnh Thái vẫn còn hơi yếu, nàng ấy mệt mỏi mà nói: “Mẫu thân và cô mẫu đang nói chuyện, ta chỉ đi hít thở không khí chút thôi, không cần phải làm phiền bọn họ.”
Nữ nhi đang mang thai thấy không thoải mái mà cũng không phải là chuyện quan trọng gì, vậy thì còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa đây? Minh Hoa Thường nhìn Quận chúa Vĩnh Thái, nhưng nàng cũng không tiện nhiều lời nữa, bèn cẩn thận đỡ nàng ấy ngồi xuống: “Quận chúa cẩn thận kẻo lạnh, hay là, ta vào trong tìm tấm đệm gấm cho ngài nhé?”
Quận chúa Vĩnh Thái lắc đầu: “Không cần phải phiền phức thêm nữa. Ta chỉ hóng gió một chút, qua một lúc nữa là sẽ ổn thôi.”
Minh Hoa Thường bèn ở lại hóng gió cùng Quận chúa Vĩnh Thái, nàng thấy Quận chúa Vĩnh Thái hơi mất tự nhiên thì chủ động nói: “Vẫn chưa chúc mừng Quận chúa, chúc mừng Quận chúa có lân nhi.”
Quận chúa Vĩnh Thái nở nụ cười, không nhịn được mà xoa xoa bụng dưới, mỉm cười và nói: “Lang trung nói thai vẫn chưa ổn định, vốn dĩ phải đợi đầy ba tháng mới nói cho trưởng bối biết, ai mà ngờ đại lang lại không giữ được bình tĩnh, gây nên chuyện cười trong yến tiệc như thế.”
“Sao có thể coi chuyện này là chuyện cười được chứ?” Minh Hoa Thường nói: “Rõ ràng đây là chuyện vui mà. Chỉ là vì thế tử Ngụy Vương lo lắng cho Quận chúa thôi, hơn nữa, ở đây toàn là trưởng bối của Quận chúa và thế tử, bọn họ vui vẻ còn không kịp, sao lại để ý đến chuyện này kia chứ.”
Quận chúa Vĩnh Thái cúi đầu mỉm cười, có đứa trẻ làm trọng tâm của cuộc trò chuyện, nên Quận chúa Vĩnh Thái đã bớt xấu hổ hơn nhiều. Hiếm có khi nào nàng ấy thấy kiểu người giống như Minh Hoa Thường ở trong kinh, nàng vừa khéo hiểu lòng người, biết quan sát tỉ mỉ, nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Quận chúa Vĩnh Thái sinh lòng tò mò, bèn hỏi: “Ngươi là…”
Minh Hoa Thường thoải mái nói: “Tiểu nữ Minh Hoa Thường, đến từ phủ Trấn Quốc Công, trong nhà xếp thứ hai, Quận chúa gọi ta là nhị nương là được.”
Quận chúa Vĩnh Thái gật đầu, rồi nàng ấy lại ngẩn người ra, do dự mà nói: “Ta từng nghe người khác nhắc đến tên của ngươi, có phải ngươi…”
Vốn dĩ Minh Hoa Thường tưởng rằng Quận chúa Vĩnh Thái sẽ nói nàng là thai long phượng, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn câu “Quả thật là thế, ta còn có một vị huynh trưởng” rồi, nhưng nàng không ngờ rằng, câu tiếp theo của Quận chúa Vĩnh Thái lại là: “Có phải ngươi là người giúp đỡ phá án ở phủ Kinh Triệu không?”
Minh Hoa Thường hơi bất ngờ, nàng khẽ cười xác nhận: “Phải. Đã truyền đến chỗ Quận chúa rồi, thật là hổ thẹn.”
Quận chúa Vĩnh Thái nhìn dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, thẳng thắn hào phóng của nàng, thì lòng nàng ấy lại phức tạp vô cùng.
Tính tình của Quận chúa Vĩnh Thái hơi nhạy cảm, không thích giao tiếp, những tin tức có thể truyền đến tai nàng ấy, thật ra thì phần lớn đều không phải là tin tốt lành gì.
Các tiểu thư, phu nhân trong giới quyền quý thường xuyên nhắc tới Minh Hoa Thường, ngoài mặt thì bọn họ khen ngợi Minh Hoa Thường, nói rằng nàng gan dạ, dám đến phủ Kinh Triệu rồi đi qua đi lại trong ấy, nhưng họ lại âm thầm trào phúng phu nhân Trấn Quốc Công mất sớm, không có ai dạy dỗ nữ nhi, cứ để cho một nương tử đích xuất xinh đẹp chạy ra ngoài cả ngày trời, phận nữ nhi mà cứ xuất đầu lộ diện như thế mãi thì còn ra thể thống gì, từ đó có thể thấy được rằng, trong phủ vẫn không thể không có chủ mẫu được, Trấn Quốc Công vẫn nên sớm ngày cưới kế thất, vân vân…
Từ việc những lời châm chọc này “bay” được đến bên tai Quận chúa Vĩnh Thái, có thể thấy, nó lưu truyền rất rộng rãi, Minh Hoa Thường thân làm người trong cuộc, không phải là nàng không nghe phong phanh được gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì lại thấy, nàng không hề giống như trong lời đồn. Thế nên Quận chúa Vĩnh Thái lại càng thấy tò mò hơn, nàng ấy bèn hỏi: “Trong phủ Kinh Triệu toàn là nam nhân, ngươi đến đó, trưởng bối trong nhà ngươi không nói gì à?”
Minh Hoa Thường không tiện nói xấu trưởng bối, uyển chuyển nói: “Quả thật là tổ mẫu và thẩm mẫu sẽ lo lắng cho ta.”
Quận chúa Vĩnh Thái chợt trợn to mắt, nàng ấy lại hỏi: “Vậy mà ngươi vẫn đi?”
Minh Hoa Thường không hề do dự, nói như thể đây là lẽ hiển nhiên: “Bởi vì ta thích mà.”
Quận chúa Vĩnh Thái không ngờ là mình sẽ nghe được đáp án như thế này, nàng ấy ngẩn ra một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Thích à?”
“Đúng vậy ạ.” Minh Hoa Thường nói đến chuyện của mình thì ánh mắt nàng cũng sáng lên, bắt đầu cười nói: “Từ nhỏ ta đã không chịu khổ được, học cầm không được, luyện nữ công cũng chẳng xong. Trước kia ta chẳng có suy nghĩ gì cả, cảm thấy chỉ cần ở trong thế giới của mình, thoải mái chết già cũng rất tốt. Bỗng có một ngày, ta bắt đầu sợ là ta không có cách nào có thể chết già được, bèn nghĩ, trong khoảng thời gian còn lại, ta nhất định phải làm chút gì đó mới không uổng công ta đến thế gian này một chuyến. Trùng hợp thay, huynh trưởng của ta lại đến phủ Kinh Triệu, ta nhìn thấy tử trạng thê thảm của những người bị hại trong hồ sơ nên ta thầm nghĩ, trên đời này có không biết bao nhiêu người cố gắng hết sức chỉ vì muốn được sống sót, nhưng lúc nào cũng sẽ có vài người không coi trọng mạng sống, cho mình cái quyền được tước đoạt cuộc sống của người khác một cách tuỳ thích. Thật sự là ta thấy vô cùng giận dữ, bèn quyết định, nhất quyết phải tự tay tìm ra được những kẻ này, cứ dần dần mà làm đến tận bây giờ.”
Quận chúa Vĩnh Thái nghe xong thì cũng hoàn toàn ngây dại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là trải nghiệm mà cuộc đời nàng ấy chưa bao giờ có. Nàng ấy chỉ sống thôi mà cũng đã khó khăn lắm rồi. Sau khi Minh Hoa Thường nhận thức được sinh mệnh thoáng qua là mất thì nàng đã lựa chọn “chủ động xuất kích”, dũng cảm làm việc mà nàng thích; nhưng còn Quận chúa Vĩnh Thái, nàng ấy lại chỉ cuộn tròn mình lại, không dám theo đuổi không dám nhớ nhung, cứ ngây ngốc mơ hồ như thế, thời gian cũng cứ dần trôi đi.
Nàng ấy sợ, sợ sau khi nàng ấy chờ mong, thì chuyện tốt sẽ không còn đến nữa. Chẳng thà nàng ấy không làm gì, không làm gì thì sẽ không khó chịu.
Bấy giờ, khi Quận chúa Vĩnh Thái nghĩ lại thì nàng ấy mới phát hiện ra rằng, trong sinh mệnh của nàng ấy, nàng ấy chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì vì yêu thích cả, mà là, sau khi chuyện gì đó xảy đến với mình thì nàng ấy mới cố gắng thích nó.
Kỷ Tiễn là như thế đấy, Võ Diên Cơ cũng là như vậy. Lúc ở Phòng Châu, Kỷ Tiễn vô cùng thích nàng ấy, tất cả mọi người đều nói rằng, nữ nhân gả cho nam nhân yêu mình thì sẽ được sống tốt, vậy nên Quận chúa Vĩnh Thái gả. Sau này, Nữ hoàng chia rẽ bọn họ, để nàng ấy tái giá với Võ Diên Cơ. Võ Diên Cơ cũng là một nam nhân không tệ, Quận chúa Vĩnh Thái thì lại cảm thấy, sống với ai mà không phải là sống, vậy là nàng ấy bèn nỗ lực quên đi Kỷ Tiễn, cố gắng thích Võ Diên Cơ.
Cho nên bọn họ đã có con. Cuộc đời của nàng ấy, hình như là, cuối cùng cũng được bình yên, cũng có thể nhìn thấy điểm đến rồi.
Điểm đến bình lặng không có một gợn sóng, vụn vặt mà lại bình thường.
Quận chúa Vĩnh Thái ngẩn ra cả một hồi lâu, nàng ấy nhìn Minh Hoa Thường trước mặt, bỗng nhiên cũng vô cùng trông mong một cuộc sống như vậy. Quận chúa Vĩnh Thái hỏi: “Nếu như sau khi ngươi thành hôn, có hôn phu, có cha mẹ chồng, không chừng là còn có con, ngươi vẫn có thể dành nhiều thời gian để ở bên ngoài như vậy ư? Trượng phu của ngươi không thích thì ngươi phải làm thế nào?”
“Nếu như hắn không thích, vậy thì hắn sẽ không thể trở thành trượng phu của ta đâu.” Minh Hoa Thường nói: “Ta may mắn được trời cao ưu ái, được sinh ra trong gia đình phú quý, đã lớn đến tận bây giờ rồi mà vẫn chưa từng lo nghĩ chuyện cơm áo, cũng không bệnh không tật. Ta đã hưởng thụ phú quý, thật sự là ta không còn gì để chấp nhất không buông bỏ được nữa, quãng đời còn lại, ta chỉ muốn làm việc mà ta yêu thích, yêu người mà ta yêu. Cho dù hắn nghèo khó vất vả hay là quyền thế ngập trời, dù hắn ăn bữa nay lo bữa mai hay là một bước lên mây, ta cũng sẵn lòng đối mặt cùng hắn.”
Lúc Minh Hoa Thường nói ra những lời này, ánh mắt nàng vừa kiên định lại vừa sáng ngời, Quận chúa Vĩnh Thái vừa nhìn là đã biết: “Ngươi đã ngưỡng mộ ai rồi à?”
Minh Hoa Thường khựng lại, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Nói đến người mình thích, gò má thiếu nữ ửng đỏ, ánh mắt trong veo, người khác nhìn thấy cũng không nhịn được mà mỉm cười. Quận chúa Vĩnh Thái cười khẽ, cảm giác cay cay bất giác dâng trào nơi hốc mắt.
Mặc dù nàng ấy là Quận chúa cao quý, nhưng nàng ấy lại rất hâm mộ Minh Hoa Thường. Nàng ấy mãi mãi không bao giờ được tự do, nhiệt tình mà thích một người như thế, mãi mãi không có dũng khí lớn như vậy, mãi không thể theo đuổi thứ mà nàng ấy thật sự thích.
Thậm chí là nàng ấy còn chẳng kiếm tìm hai chữ “theo đuổi” ấy. Cuộc đời nàng ấy, chỉ có tạm bợ.
Bấy giờ Minh Hoa Thường không nói thêm gì nữa, chợt phát hiện ra vẻ mặt Quận chúa Vĩnh Thái không đúng cho lắm. Nàng giật mình, vội hỏi: “Quận chúa, ngài sao vậy ạ?”
Quận chúa Vĩnh Thái nén nước mắt lại, cười lắc đầu, lại quay về với dáng vẻ của một vị Quận chúa hoàng gia dịu dàng nhã nhặn mà người đời thường kỳ vọng, nói: “Không có gì, gió bụi làm mờ mắt ta thôi. Ta ra đây cũng đủ lâu rồi, chỉ e là mẫu thân sẽ không tìm ra ta được mất thôi, ta quay về trước đây.”
Minh Hoa Thường nào dám để một nữ nhân có thai đi một mình, nàng vội nói: “Ta cũng gần tỉnh rượu rồi, ta quay về cùng Quận chúa.”
Minh Hoa Thường đỡ Quận chúa Vĩnh Thái, chậm rãi đi trên hành lang dài nhiều khúc ngoặt. Phía trước chợt vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ mà gấp gáp, người nọ đi qua ngã rẽ hành lang, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng bước đến: “Tiên Huệ, sao nàng lại ở đây?”
“Thế tử Ngụy Vương.” Minh Hoa Thường hành lễ với người vừa tới, rồi thuận thế lùi sang một bên. Võ Diên Cơ cầm tay Quận chúa Vĩnh Thái, Quận chúa Vĩnh Thái dịu dàng nói: “Ta ngại ở trong bí bách nên ra ngoài đi lại một chút, may mà ban nãy có Minh nhị nương tử trò chuyện cùng ta.”
Bấy giờ Võ Diên Cơ mới nhìn về phía Minh Hoa Thường, hắn ta hơi gật đầu với Minh Hoa Thường xem như chào hỏi, sau đó ôm lấy Quận chúa Vĩnh Thái rồi nói: “Vẫn chưa hết trở trời, nàng cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh. Thiệu Vương ngà ngà say rồi, muốn về Đông Cung nghỉ ngơi, ta cũng đưa nàng về nhé.”
Quận chúa Vĩnh Thái vô thức muốn từ chối: “Đây là bữa tiệc của cô mẫu, sao ta có thể rời đi trước được.”
“Bây giờ nàng đang mang thai, mọi chuyện phải lấy nàng làm đầu. Ta nói với phụ thân một tiếng, hôm nay cùng nàng về Đông Cung, không về Vương phủ.”
Minh Hoa Thường cố ý đi ở phía sau, nghe phu thê hai người họ thì thầm, rồi dần dần không nghe thấy gì nữa.
Quận chúa Vĩnh Thái lớn lên ở nơi lưu vong vây nhốt, chưa bao giờ dám yêu cầu điều gì, sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho người khác, mà Võ Diên Cơ thì ngược lại, hắn ta sinh ra trong phủ Ngụy Vương hưng thịnh, phụ thân là Ngụy Vương được Nữ hoàng coi trọng nhất, thậm chí, ông ta còn có khả năng kế thừa hoàng vị, nên hắn ta đã quen với việc lấy mình làm đầu. Nhờ có lời khuyên của hắn ta, Quận chúa Vĩnh Thái mới dần dần an tâm, hai hàng lông mày cũng giãn ra, cuối cùng thì nàng ấy cũng đã có thể rời khỏi nơi đầy mùi rượu và tiếng hò hét này mà về nhà dưỡng thai.
Minh Hoa Thường nhìn đôi phu thê trẻ tuổi vừa rời đi cùng nhau ở ngay trước mặt mình, rồi nàng lặng lẽ thở dài một hơi. Nữ hoàng cưỡng ép chỉ điểm uyên ương, ấy thế mà chỉ đúng được một đôi. Quận chúa Vĩnh Thái dịu dàng, bình tĩnh lại vô cùng cẩn trọng, luôn không nhịn được mà thuận theo ý người khác, còn Võ Diên Cơ thì không giỏi ăn nói nhưng nội tâm mạnh mẽ, hai người họ ở cùng nhau, tuy không phải là thanh mai trúc mã, nhưng thật ra là vẫn có thể chung sống hạnh phúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường chân thành chúc phúc cho bọn họ, sau khi Quận chúa Vĩnh Thái trôi dạt cả nửa đời người, cuối cùng, giờ đây nàng ấy cũng có thể bám rễ sinh chồi, mây tan trăng sáng.
…
Thiệu Vương Lý Trọng Nhuận đã uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc, muốn rời đi trước. Tất nhiên là hai huynh đệ Trương gia và đám người Ngụy Vương không muốn thả người, nhưng Thái Bình Công chúa nhìn sắc mặt của cháu trai, cuối cùng, bà ta vẫn đưa hắn ta về.
Thiệu Vương đã có ý muốn đi, mà trên xe lại còn thừa chỗ, thêm người ngồi vào vẫn được, nên Võ Duyên Cơ và Quận chúa Vĩnh Thái đã ngồi cùng xe với hắn ta mà rời đi.
Phủ Thái Bình Công chúa được xây dựng bên cạnh cung Thái Cực, nơi phồn hoa nhất của thành Trường An, chẳng bao lâu sau đã đến Đông Cung. Lý Trọng Nhuận vừa hồi cung thì lập tức sai người nấu canh giải rượu, Quận chúa Vĩnh Thái nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của huynh trưởng thì đau lòng, bèn lên tiếng hỏi: “A huynh, sao huynh lại uống nhiều rượu thế? Chàng cũng vậy, sao không cản a huynh lại?”
Võ Diên Cơ bị thê tử “giận cá chém thớt”, cực kỳ oan ức, bèn lên tiếng kêu oan: “Ta cần gì cản, Thiệu Vương là Quận vương của Đông Cung, huynh ấy đã không muốn uống thì còn có ai dám rót rượu cho huynh ấy nữa đâu? Nhưng hai huynh đệ Trương gia cứ lại ầm ĩ bảo Thiệu Vương uống, ta còn có cách gì khác nữa.”
Nhắc tới hai huynh đệ Trương gia, ba người cùng im lặng. Là hoàng tôn long tử thuần chính, thật sự là rất khó để bọn họ có cảm tình với “món đồ chơi” hầu hạ bên cạnh tổ mẫu lớn tuổi, không chỉ có thế, họ còn dựa vào cái vẻ bề ngoài ấy của mình để vênh mặt hất hàm sai khiến, gây nên bao cơn sóng gió, thậm chí là còn muốn ngồi ngang hàng với bọn họ nữa.
Lý Trọng Nhuận đã uống rượu vào người, bắt đầu giở tính, mắng: “Tổ mẫu cũng thật là, cha và Tương Vương thúc mới là nhi tử của bà ấy kia mà, bà ấy không muốn con cháu phụng dưỡng thì thôi đi, mà trái lại, cả ngày cứ ở cùng với hai huynh đệ Trương gia đó, bọn họ nói gì thì nghe nấy. Chỉ là hai tên ca kỹ thổi sáo kéo đàn, ấy thế mà tổ mẫu lại phong cho bọn họ làm Quốc Công, nghe cung nhân nói, bọn họ còn thuyết phục tổ mẫu, muốn được phong vương nữa cơ. Thật đúng là thích làm trò cười cho thiên hạ mà. Tổ mẫu cả đời hiếu thắng, già rồi lại bị hai thứ dốt nát đó chơi đùa trong lòng bàn tay, quả đúng là làm nhục mặt liệt tổ liệt tông Lý gia ta.”
Nếu như là bình thường, Lý Trọng Nhuận sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy. Dù sao thì, bây giờ Nữ hoàng mới là Hoàng đế trên danh nghĩa, mà bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, chẳng hồ đồ thêm được mấy năm nữa. Dù hai huynh đệ Trương gia đang được sủng ái đi chăng nữa, nhưng mà, họ còn có thể phách lối được bao lâu nữa đâu? Nhịn một chút là qua thôi ấy mà.
Nhưng tối nay do rượu vào quấy phá, cả cảm giác nhục nhã khi bị hai huynh đệ Trương gia hô tới quát lui kia nữa, thật sự là khiến hắn ta khó nhịn vô cùng. Lý Trọng Nhuận thầm nghĩ, hắn ta thân là cháu trai của Cao Tông Hoàng đế, hoàng tộc chính tông, dựa vào đâu mà phải nén giận trước hai tên kỹ nam dùng sắc hầu người? Xung quanh đều là người nhà, Thiệu Vương không hề giấu giếm gì, bèn trút hết mọi sự bất mãn đã tồn đọng trong lòng từ rất lâu.
Mặc dù Võ Diên Cơ là trưởng tử của Ngụy Vương, nhưng hắn ta cực kỳ không vừa mắt trước mấy hành vi kia của phụ thân mình, hắn ta cực kỳ khó chịu khi thấy phụ thân mình lui tới thân thiết với hai huynh đệ Trương gia kia. Hắn ta cũng góp lời: “Hai người bọn họ lớn lên ở ngõ hẻm kỹ viện, từ nhỏ đã học được cách hầu hạ người ta, nào xứng nói chuyện đại sự triều đình? Bệ hạ lại chẳng quan tâm, để mặc cho hai người này hoa tay múa chân đại sự trong triều, thậm chí là còn nhúng tay vào việc cách chức quan viên, quả đúng là thất sách.”
Địch ý của nam nhân đối với những nam nhân dựa vào sắc mà đạt được tiền tài, địa vị còn gay gắt hơn giữa nữ nhân với nhau nhiều. Hai người họ càng nói thì lại càng kích động, mặc dù xung quanh đều là người đáng tin, nhưng chung quy, họ cũng đang ở trong cung, Quận chúa Vĩnh Thái sợ sẽ gây nên hiểm hoạ khó lường, bèn lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện của tổ mẫu, nếu như tổ mẫu thích thì cứ mặc bà ấy đi. Chúng ta làm con cháu, cứ làm tốt việc của mình là được.”
Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đều trưng ra vẻ mặt khinh thường, xem ra là họ chẳng nghe vào tai được mấy chữ. Quận chúa Vĩnh Thái không biết phải làm sao với trượng phu và huynh trưởng, thấy canh giải rượu còn chưa tới thì hỏi: “Canh giải rượu vẫn chưa xong nữa à? Ta đến phòng bếp xem thử xem sao.”
Lý Trọng Nhuận nói: “Mấy chuyện này cứ giao cho tỳ nữ làm là được rồi, đâu có cần muội phải đích thân đi như thế đâu. Mau quay về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao. Muội đâu phải là giấy, đi thêm mấy bước cũng chẳng sao cả.” Quận chúa Vĩnh Thái nói xong thì đi đến cửa, đẩy cửa ra thì nhìn thấy người ở bên ngoài, nàng ấy kinh ngạc lắm, bèn lên tiếng hỏi người nọ: “Nhị đệ? Đệ tới từ lúc nào vậy? Sao không vào trong?”
Nhị nhi tử thứ xuất của Thái tử, Lý Trọng Phúc, đang đứng ngoài cửa, hơi xấu hổ nên chỉ cười cười rồi nói: “Đệ cũng vừa đến thôi, sợ làm ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện của huynh trưởng và trưởng tỷ. Trưởng tỷ đang muốn đi đâu vậy?”
“Ta đi giục phòng bếp làm canh giải rượu. A huynh vừa mới uống rượu nên đau đầu, bây giờ không giải rượu thì sáng mai huynh ấy sẽ khó chịu.”
Lý Trọng Phúc thấy Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ ở trong phòng, cũng rất biết điều mà nói: “Mấy chuyện thế này không cần phải phiền đến trưởng tỷ đâu, để đệ đi cho, trưởng tỷ cứ an tâm dưỡng thai là được rồi.”
Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ nghe thấy lời này của Lý Trọng Phúc thì cũng xem như là chuyện đương nhiên. Hai người họ đều là con trưởng trong nhà, cũng đã quen với việc được mọi người vây quanh rồi, nên chuyện con thứ làm “chân chạy” cho bọn họ là chuyện “hai năm rõ mười”. Mà quả thật là Quận chúa Vĩnh Thái đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nên nàng ấy cũng không khăng khăng đi nữa, sau cùng, nàng ấy mím môi cười và nói với Lý Trọng Phúc rằng: “Vậy làm phiền Nhị đệ.”
Quận chúa Vĩnh Thái nôn khan một hồi, cuối cùng thì cảm giác buồn nôn trong lồng ngực cũng vơi đi được đôi chút. Nàng ấy vịn thân cây đứng dậy, nhưng rồi, chợt thấy choáng váng, may mà Minh Hoa Thường đỡ kịp lúc nên nàng ấy mới không ngã quỵ. Sau khi đứng vững lại được, Quận chúa Vĩnh Thái sợ hãi không thôi, nàng ấy che bụng, nhớ lại mà lòng phát sợ, rồi lại nói với Minh Hoa Thường rằng: “Đa tạ.”
Minh Hoa Thường cũng giật mình không thôi, nàng hỏi: “Quận chúa, thân thể ngài không khoẻ, vì sao ngài không dẫn theo mấy người đi cùng, sao ngài lại đi ra đây một mình thế ạ?”
Hơi thở của Quận chúa Vĩnh Thái vẫn còn hơi yếu, nàng ấy mệt mỏi mà nói: “Mẫu thân và cô mẫu đang nói chuyện, ta chỉ đi hít thở không khí chút thôi, không cần phải làm phiền bọn họ.”
Nữ nhi đang mang thai thấy không thoải mái mà cũng không phải là chuyện quan trọng gì, vậy thì còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa đây? Minh Hoa Thường nhìn Quận chúa Vĩnh Thái, nhưng nàng cũng không tiện nhiều lời nữa, bèn cẩn thận đỡ nàng ấy ngồi xuống: “Quận chúa cẩn thận kẻo lạnh, hay là, ta vào trong tìm tấm đệm gấm cho ngài nhé?”
Quận chúa Vĩnh Thái lắc đầu: “Không cần phải phiền phức thêm nữa. Ta chỉ hóng gió một chút, qua một lúc nữa là sẽ ổn thôi.”
Minh Hoa Thường bèn ở lại hóng gió cùng Quận chúa Vĩnh Thái, nàng thấy Quận chúa Vĩnh Thái hơi mất tự nhiên thì chủ động nói: “Vẫn chưa chúc mừng Quận chúa, chúc mừng Quận chúa có lân nhi.”
Quận chúa Vĩnh Thái nở nụ cười, không nhịn được mà xoa xoa bụng dưới, mỉm cười và nói: “Lang trung nói thai vẫn chưa ổn định, vốn dĩ phải đợi đầy ba tháng mới nói cho trưởng bối biết, ai mà ngờ đại lang lại không giữ được bình tĩnh, gây nên chuyện cười trong yến tiệc như thế.”
“Sao có thể coi chuyện này là chuyện cười được chứ?” Minh Hoa Thường nói: “Rõ ràng đây là chuyện vui mà. Chỉ là vì thế tử Ngụy Vương lo lắng cho Quận chúa thôi, hơn nữa, ở đây toàn là trưởng bối của Quận chúa và thế tử, bọn họ vui vẻ còn không kịp, sao lại để ý đến chuyện này kia chứ.”
Quận chúa Vĩnh Thái cúi đầu mỉm cười, có đứa trẻ làm trọng tâm của cuộc trò chuyện, nên Quận chúa Vĩnh Thái đã bớt xấu hổ hơn nhiều. Hiếm có khi nào nàng ấy thấy kiểu người giống như Minh Hoa Thường ở trong kinh, nàng vừa khéo hiểu lòng người, biết quan sát tỉ mỉ, nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Quận chúa Vĩnh Thái sinh lòng tò mò, bèn hỏi: “Ngươi là…”
Minh Hoa Thường thoải mái nói: “Tiểu nữ Minh Hoa Thường, đến từ phủ Trấn Quốc Công, trong nhà xếp thứ hai, Quận chúa gọi ta là nhị nương là được.”
Quận chúa Vĩnh Thái gật đầu, rồi nàng ấy lại ngẩn người ra, do dự mà nói: “Ta từng nghe người khác nhắc đến tên của ngươi, có phải ngươi…”
Vốn dĩ Minh Hoa Thường tưởng rằng Quận chúa Vĩnh Thái sẽ nói nàng là thai long phượng, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn câu “Quả thật là thế, ta còn có một vị huynh trưởng” rồi, nhưng nàng không ngờ rằng, câu tiếp theo của Quận chúa Vĩnh Thái lại là: “Có phải ngươi là người giúp đỡ phá án ở phủ Kinh Triệu không?”
Minh Hoa Thường hơi bất ngờ, nàng khẽ cười xác nhận: “Phải. Đã truyền đến chỗ Quận chúa rồi, thật là hổ thẹn.”
Quận chúa Vĩnh Thái nhìn dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, thẳng thắn hào phóng của nàng, thì lòng nàng ấy lại phức tạp vô cùng.
Tính tình của Quận chúa Vĩnh Thái hơi nhạy cảm, không thích giao tiếp, những tin tức có thể truyền đến tai nàng ấy, thật ra thì phần lớn đều không phải là tin tốt lành gì.
Các tiểu thư, phu nhân trong giới quyền quý thường xuyên nhắc tới Minh Hoa Thường, ngoài mặt thì bọn họ khen ngợi Minh Hoa Thường, nói rằng nàng gan dạ, dám đến phủ Kinh Triệu rồi đi qua đi lại trong ấy, nhưng họ lại âm thầm trào phúng phu nhân Trấn Quốc Công mất sớm, không có ai dạy dỗ nữ nhi, cứ để cho một nương tử đích xuất xinh đẹp chạy ra ngoài cả ngày trời, phận nữ nhi mà cứ xuất đầu lộ diện như thế mãi thì còn ra thể thống gì, từ đó có thể thấy được rằng, trong phủ vẫn không thể không có chủ mẫu được, Trấn Quốc Công vẫn nên sớm ngày cưới kế thất, vân vân…
Từ việc những lời châm chọc này “bay” được đến bên tai Quận chúa Vĩnh Thái, có thể thấy, nó lưu truyền rất rộng rãi, Minh Hoa Thường thân làm người trong cuộc, không phải là nàng không nghe phong phanh được gì. Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì lại thấy, nàng không hề giống như trong lời đồn. Thế nên Quận chúa Vĩnh Thái lại càng thấy tò mò hơn, nàng ấy bèn hỏi: “Trong phủ Kinh Triệu toàn là nam nhân, ngươi đến đó, trưởng bối trong nhà ngươi không nói gì à?”
Minh Hoa Thường không tiện nói xấu trưởng bối, uyển chuyển nói: “Quả thật là tổ mẫu và thẩm mẫu sẽ lo lắng cho ta.”
Quận chúa Vĩnh Thái chợt trợn to mắt, nàng ấy lại hỏi: “Vậy mà ngươi vẫn đi?”
Minh Hoa Thường không hề do dự, nói như thể đây là lẽ hiển nhiên: “Bởi vì ta thích mà.”
Quận chúa Vĩnh Thái không ngờ là mình sẽ nghe được đáp án như thế này, nàng ấy ngẩn ra một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Thích à?”
“Đúng vậy ạ.” Minh Hoa Thường nói đến chuyện của mình thì ánh mắt nàng cũng sáng lên, bắt đầu cười nói: “Từ nhỏ ta đã không chịu khổ được, học cầm không được, luyện nữ công cũng chẳng xong. Trước kia ta chẳng có suy nghĩ gì cả, cảm thấy chỉ cần ở trong thế giới của mình, thoải mái chết già cũng rất tốt. Bỗng có một ngày, ta bắt đầu sợ là ta không có cách nào có thể chết già được, bèn nghĩ, trong khoảng thời gian còn lại, ta nhất định phải làm chút gì đó mới không uổng công ta đến thế gian này một chuyến. Trùng hợp thay, huynh trưởng của ta lại đến phủ Kinh Triệu, ta nhìn thấy tử trạng thê thảm của những người bị hại trong hồ sơ nên ta thầm nghĩ, trên đời này có không biết bao nhiêu người cố gắng hết sức chỉ vì muốn được sống sót, nhưng lúc nào cũng sẽ có vài người không coi trọng mạng sống, cho mình cái quyền được tước đoạt cuộc sống của người khác một cách tuỳ thích. Thật sự là ta thấy vô cùng giận dữ, bèn quyết định, nhất quyết phải tự tay tìm ra được những kẻ này, cứ dần dần mà làm đến tận bây giờ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quận chúa Vĩnh Thái nghe xong thì cũng hoàn toàn ngây dại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là trải nghiệm mà cuộc đời nàng ấy chưa bao giờ có. Nàng ấy chỉ sống thôi mà cũng đã khó khăn lắm rồi. Sau khi Minh Hoa Thường nhận thức được sinh mệnh thoáng qua là mất thì nàng đã lựa chọn “chủ động xuất kích”, dũng cảm làm việc mà nàng thích; nhưng còn Quận chúa Vĩnh Thái, nàng ấy lại chỉ cuộn tròn mình lại, không dám theo đuổi không dám nhớ nhung, cứ ngây ngốc mơ hồ như thế, thời gian cũng cứ dần trôi đi.
Nàng ấy sợ, sợ sau khi nàng ấy chờ mong, thì chuyện tốt sẽ không còn đến nữa. Chẳng thà nàng ấy không làm gì, không làm gì thì sẽ không khó chịu.
Bấy giờ, khi Quận chúa Vĩnh Thái nghĩ lại thì nàng ấy mới phát hiện ra rằng, trong sinh mệnh của nàng ấy, nàng ấy chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì vì yêu thích cả, mà là, sau khi chuyện gì đó xảy đến với mình thì nàng ấy mới cố gắng thích nó.
Kỷ Tiễn là như thế đấy, Võ Diên Cơ cũng là như vậy. Lúc ở Phòng Châu, Kỷ Tiễn vô cùng thích nàng ấy, tất cả mọi người đều nói rằng, nữ nhân gả cho nam nhân yêu mình thì sẽ được sống tốt, vậy nên Quận chúa Vĩnh Thái gả. Sau này, Nữ hoàng chia rẽ bọn họ, để nàng ấy tái giá với Võ Diên Cơ. Võ Diên Cơ cũng là một nam nhân không tệ, Quận chúa Vĩnh Thái thì lại cảm thấy, sống với ai mà không phải là sống, vậy là nàng ấy bèn nỗ lực quên đi Kỷ Tiễn, cố gắng thích Võ Diên Cơ.
Cho nên bọn họ đã có con. Cuộc đời của nàng ấy, hình như là, cuối cùng cũng được bình yên, cũng có thể nhìn thấy điểm đến rồi.
Điểm đến bình lặng không có một gợn sóng, vụn vặt mà lại bình thường.
Quận chúa Vĩnh Thái ngẩn ra cả một hồi lâu, nàng ấy nhìn Minh Hoa Thường trước mặt, bỗng nhiên cũng vô cùng trông mong một cuộc sống như vậy. Quận chúa Vĩnh Thái hỏi: “Nếu như sau khi ngươi thành hôn, có hôn phu, có cha mẹ chồng, không chừng là còn có con, ngươi vẫn có thể dành nhiều thời gian để ở bên ngoài như vậy ư? Trượng phu của ngươi không thích thì ngươi phải làm thế nào?”
“Nếu như hắn không thích, vậy thì hắn sẽ không thể trở thành trượng phu của ta đâu.” Minh Hoa Thường nói: “Ta may mắn được trời cao ưu ái, được sinh ra trong gia đình phú quý, đã lớn đến tận bây giờ rồi mà vẫn chưa từng lo nghĩ chuyện cơm áo, cũng không bệnh không tật. Ta đã hưởng thụ phú quý, thật sự là ta không còn gì để chấp nhất không buông bỏ được nữa, quãng đời còn lại, ta chỉ muốn làm việc mà ta yêu thích, yêu người mà ta yêu. Cho dù hắn nghèo khó vất vả hay là quyền thế ngập trời, dù hắn ăn bữa nay lo bữa mai hay là một bước lên mây, ta cũng sẵn lòng đối mặt cùng hắn.”
Lúc Minh Hoa Thường nói ra những lời này, ánh mắt nàng vừa kiên định lại vừa sáng ngời, Quận chúa Vĩnh Thái vừa nhìn là đã biết: “Ngươi đã ngưỡng mộ ai rồi à?”
Minh Hoa Thường khựng lại, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Nói đến người mình thích, gò má thiếu nữ ửng đỏ, ánh mắt trong veo, người khác nhìn thấy cũng không nhịn được mà mỉm cười. Quận chúa Vĩnh Thái cười khẽ, cảm giác cay cay bất giác dâng trào nơi hốc mắt.
Mặc dù nàng ấy là Quận chúa cao quý, nhưng nàng ấy lại rất hâm mộ Minh Hoa Thường. Nàng ấy mãi mãi không bao giờ được tự do, nhiệt tình mà thích một người như thế, mãi mãi không có dũng khí lớn như vậy, mãi không thể theo đuổi thứ mà nàng ấy thật sự thích.
Thậm chí là nàng ấy còn chẳng kiếm tìm hai chữ “theo đuổi” ấy. Cuộc đời nàng ấy, chỉ có tạm bợ.
Bấy giờ Minh Hoa Thường không nói thêm gì nữa, chợt phát hiện ra vẻ mặt Quận chúa Vĩnh Thái không đúng cho lắm. Nàng giật mình, vội hỏi: “Quận chúa, ngài sao vậy ạ?”
Quận chúa Vĩnh Thái nén nước mắt lại, cười lắc đầu, lại quay về với dáng vẻ của một vị Quận chúa hoàng gia dịu dàng nhã nhặn mà người đời thường kỳ vọng, nói: “Không có gì, gió bụi làm mờ mắt ta thôi. Ta ra đây cũng đủ lâu rồi, chỉ e là mẫu thân sẽ không tìm ra ta được mất thôi, ta quay về trước đây.”
Minh Hoa Thường nào dám để một nữ nhân có thai đi một mình, nàng vội nói: “Ta cũng gần tỉnh rượu rồi, ta quay về cùng Quận chúa.”
Minh Hoa Thường đỡ Quận chúa Vĩnh Thái, chậm rãi đi trên hành lang dài nhiều khúc ngoặt. Phía trước chợt vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ mà gấp gáp, người nọ đi qua ngã rẽ hành lang, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng bước đến: “Tiên Huệ, sao nàng lại ở đây?”
“Thế tử Ngụy Vương.” Minh Hoa Thường hành lễ với người vừa tới, rồi thuận thế lùi sang một bên. Võ Diên Cơ cầm tay Quận chúa Vĩnh Thái, Quận chúa Vĩnh Thái dịu dàng nói: “Ta ngại ở trong bí bách nên ra ngoài đi lại một chút, may mà ban nãy có Minh nhị nương tử trò chuyện cùng ta.”
Bấy giờ Võ Diên Cơ mới nhìn về phía Minh Hoa Thường, hắn ta hơi gật đầu với Minh Hoa Thường xem như chào hỏi, sau đó ôm lấy Quận chúa Vĩnh Thái rồi nói: “Vẫn chưa hết trở trời, nàng cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh. Thiệu Vương ngà ngà say rồi, muốn về Đông Cung nghỉ ngơi, ta cũng đưa nàng về nhé.”
Quận chúa Vĩnh Thái vô thức muốn từ chối: “Đây là bữa tiệc của cô mẫu, sao ta có thể rời đi trước được.”
“Bây giờ nàng đang mang thai, mọi chuyện phải lấy nàng làm đầu. Ta nói với phụ thân một tiếng, hôm nay cùng nàng về Đông Cung, không về Vương phủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hoa Thường cố ý đi ở phía sau, nghe phu thê hai người họ thì thầm, rồi dần dần không nghe thấy gì nữa.
Quận chúa Vĩnh Thái lớn lên ở nơi lưu vong vây nhốt, chưa bao giờ dám yêu cầu điều gì, sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho người khác, mà Võ Diên Cơ thì ngược lại, hắn ta sinh ra trong phủ Ngụy Vương hưng thịnh, phụ thân là Ngụy Vương được Nữ hoàng coi trọng nhất, thậm chí, ông ta còn có khả năng kế thừa hoàng vị, nên hắn ta đã quen với việc lấy mình làm đầu. Nhờ có lời khuyên của hắn ta, Quận chúa Vĩnh Thái mới dần dần an tâm, hai hàng lông mày cũng giãn ra, cuối cùng thì nàng ấy cũng đã có thể rời khỏi nơi đầy mùi rượu và tiếng hò hét này mà về nhà dưỡng thai.
Minh Hoa Thường nhìn đôi phu thê trẻ tuổi vừa rời đi cùng nhau ở ngay trước mặt mình, rồi nàng lặng lẽ thở dài một hơi. Nữ hoàng cưỡng ép chỉ điểm uyên ương, ấy thế mà chỉ đúng được một đôi. Quận chúa Vĩnh Thái dịu dàng, bình tĩnh lại vô cùng cẩn trọng, luôn không nhịn được mà thuận theo ý người khác, còn Võ Diên Cơ thì không giỏi ăn nói nhưng nội tâm mạnh mẽ, hai người họ ở cùng nhau, tuy không phải là thanh mai trúc mã, nhưng thật ra là vẫn có thể chung sống hạnh phúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường chân thành chúc phúc cho bọn họ, sau khi Quận chúa Vĩnh Thái trôi dạt cả nửa đời người, cuối cùng, giờ đây nàng ấy cũng có thể bám rễ sinh chồi, mây tan trăng sáng.
…
Thiệu Vương Lý Trọng Nhuận đã uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc, muốn rời đi trước. Tất nhiên là hai huynh đệ Trương gia và đám người Ngụy Vương không muốn thả người, nhưng Thái Bình Công chúa nhìn sắc mặt của cháu trai, cuối cùng, bà ta vẫn đưa hắn ta về.
Thiệu Vương đã có ý muốn đi, mà trên xe lại còn thừa chỗ, thêm người ngồi vào vẫn được, nên Võ Duyên Cơ và Quận chúa Vĩnh Thái đã ngồi cùng xe với hắn ta mà rời đi.
Phủ Thái Bình Công chúa được xây dựng bên cạnh cung Thái Cực, nơi phồn hoa nhất của thành Trường An, chẳng bao lâu sau đã đến Đông Cung. Lý Trọng Nhuận vừa hồi cung thì lập tức sai người nấu canh giải rượu, Quận chúa Vĩnh Thái nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của huynh trưởng thì đau lòng, bèn lên tiếng hỏi: “A huynh, sao huynh lại uống nhiều rượu thế? Chàng cũng vậy, sao không cản a huynh lại?”
Võ Diên Cơ bị thê tử “giận cá chém thớt”, cực kỳ oan ức, bèn lên tiếng kêu oan: “Ta cần gì cản, Thiệu Vương là Quận vương của Đông Cung, huynh ấy đã không muốn uống thì còn có ai dám rót rượu cho huynh ấy nữa đâu? Nhưng hai huynh đệ Trương gia cứ lại ầm ĩ bảo Thiệu Vương uống, ta còn có cách gì khác nữa.”
Nhắc tới hai huynh đệ Trương gia, ba người cùng im lặng. Là hoàng tôn long tử thuần chính, thật sự là rất khó để bọn họ có cảm tình với “món đồ chơi” hầu hạ bên cạnh tổ mẫu lớn tuổi, không chỉ có thế, họ còn dựa vào cái vẻ bề ngoài ấy của mình để vênh mặt hất hàm sai khiến, gây nên bao cơn sóng gió, thậm chí là còn muốn ngồi ngang hàng với bọn họ nữa.
Lý Trọng Nhuận đã uống rượu vào người, bắt đầu giở tính, mắng: “Tổ mẫu cũng thật là, cha và Tương Vương thúc mới là nhi tử của bà ấy kia mà, bà ấy không muốn con cháu phụng dưỡng thì thôi đi, mà trái lại, cả ngày cứ ở cùng với hai huynh đệ Trương gia đó, bọn họ nói gì thì nghe nấy. Chỉ là hai tên ca kỹ thổi sáo kéo đàn, ấy thế mà tổ mẫu lại phong cho bọn họ làm Quốc Công, nghe cung nhân nói, bọn họ còn thuyết phục tổ mẫu, muốn được phong vương nữa cơ. Thật đúng là thích làm trò cười cho thiên hạ mà. Tổ mẫu cả đời hiếu thắng, già rồi lại bị hai thứ dốt nát đó chơi đùa trong lòng bàn tay, quả đúng là làm nhục mặt liệt tổ liệt tông Lý gia ta.”
Nếu như là bình thường, Lý Trọng Nhuận sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy. Dù sao thì, bây giờ Nữ hoàng mới là Hoàng đế trên danh nghĩa, mà bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi, chẳng hồ đồ thêm được mấy năm nữa. Dù hai huynh đệ Trương gia đang được sủng ái đi chăng nữa, nhưng mà, họ còn có thể phách lối được bao lâu nữa đâu? Nhịn một chút là qua thôi ấy mà.
Nhưng tối nay do rượu vào quấy phá, cả cảm giác nhục nhã khi bị hai huynh đệ Trương gia hô tới quát lui kia nữa, thật sự là khiến hắn ta khó nhịn vô cùng. Lý Trọng Nhuận thầm nghĩ, hắn ta thân là cháu trai của Cao Tông Hoàng đế, hoàng tộc chính tông, dựa vào đâu mà phải nén giận trước hai tên kỹ nam dùng sắc hầu người? Xung quanh đều là người nhà, Thiệu Vương không hề giấu giếm gì, bèn trút hết mọi sự bất mãn đã tồn đọng trong lòng từ rất lâu.
Mặc dù Võ Diên Cơ là trưởng tử của Ngụy Vương, nhưng hắn ta cực kỳ không vừa mắt trước mấy hành vi kia của phụ thân mình, hắn ta cực kỳ khó chịu khi thấy phụ thân mình lui tới thân thiết với hai huynh đệ Trương gia kia. Hắn ta cũng góp lời: “Hai người bọn họ lớn lên ở ngõ hẻm kỹ viện, từ nhỏ đã học được cách hầu hạ người ta, nào xứng nói chuyện đại sự triều đình? Bệ hạ lại chẳng quan tâm, để mặc cho hai người này hoa tay múa chân đại sự trong triều, thậm chí là còn nhúng tay vào việc cách chức quan viên, quả đúng là thất sách.”
Địch ý của nam nhân đối với những nam nhân dựa vào sắc mà đạt được tiền tài, địa vị còn gay gắt hơn giữa nữ nhân với nhau nhiều. Hai người họ càng nói thì lại càng kích động, mặc dù xung quanh đều là người đáng tin, nhưng chung quy, họ cũng đang ở trong cung, Quận chúa Vĩnh Thái sợ sẽ gây nên hiểm hoạ khó lường, bèn lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện của tổ mẫu, nếu như tổ mẫu thích thì cứ mặc bà ấy đi. Chúng ta làm con cháu, cứ làm tốt việc của mình là được.”
Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ đều trưng ra vẻ mặt khinh thường, xem ra là họ chẳng nghe vào tai được mấy chữ. Quận chúa Vĩnh Thái không biết phải làm sao với trượng phu và huynh trưởng, thấy canh giải rượu còn chưa tới thì hỏi: “Canh giải rượu vẫn chưa xong nữa à? Ta đến phòng bếp xem thử xem sao.”
Lý Trọng Nhuận nói: “Mấy chuyện này cứ giao cho tỳ nữ làm là được rồi, đâu có cần muội phải đích thân đi như thế đâu. Mau quay về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao. Muội đâu phải là giấy, đi thêm mấy bước cũng chẳng sao cả.” Quận chúa Vĩnh Thái nói xong thì đi đến cửa, đẩy cửa ra thì nhìn thấy người ở bên ngoài, nàng ấy kinh ngạc lắm, bèn lên tiếng hỏi người nọ: “Nhị đệ? Đệ tới từ lúc nào vậy? Sao không vào trong?”
Nhị nhi tử thứ xuất của Thái tử, Lý Trọng Phúc, đang đứng ngoài cửa, hơi xấu hổ nên chỉ cười cười rồi nói: “Đệ cũng vừa đến thôi, sợ làm ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện của huynh trưởng và trưởng tỷ. Trưởng tỷ đang muốn đi đâu vậy?”
“Ta đi giục phòng bếp làm canh giải rượu. A huynh vừa mới uống rượu nên đau đầu, bây giờ không giải rượu thì sáng mai huynh ấy sẽ khó chịu.”
Lý Trọng Phúc thấy Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ ở trong phòng, cũng rất biết điều mà nói: “Mấy chuyện thế này không cần phải phiền đến trưởng tỷ đâu, để đệ đi cho, trưởng tỷ cứ an tâm dưỡng thai là được rồi.”
Lý Trọng Nhuận và Võ Diên Cơ nghe thấy lời này của Lý Trọng Phúc thì cũng xem như là chuyện đương nhiên. Hai người họ đều là con trưởng trong nhà, cũng đã quen với việc được mọi người vây quanh rồi, nên chuyện con thứ làm “chân chạy” cho bọn họ là chuyện “hai năm rõ mười”. Mà quả thật là Quận chúa Vĩnh Thái đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nên nàng ấy cũng không khăng khăng đi nữa, sau cùng, nàng ấy mím môi cười và nói với Lý Trọng Phúc rằng: “Vậy làm phiền Nhị đệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro